Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tiểu tam đưa cả nhà đến viếng mộ tôi

Chương 6



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

Anh ta cười: “Đổi ý. Tôi muốn bắt em.”

 

Tôi đứng im.

 

Anh ta kề d.a.o lên cổ Lý Hạ.

 

Thằng bé hoảng: “Mẹ cứu con, ba muốn g.i.ế.c con.”

 

Tôi nói: “Đừng gạt tôi, hổ dữ còn không ăn thịt con.”

 

Anh ta cười khẩy: “Nó là con tôi nhưng không phải duy nhất. A Lâm có thai, tôi sẽ có thêm. Chết một không sao.”

 

Thằng bé khóc: “Ba đừng, ba nói chỉ gạt mẹ lấy tiền mà.”

 

“Câm!” Anh ta gắt, rồi nhìn tôi: “Quyết định mau, d.a.o không đợi.”

 

Dao rạch cổ, m.á.u chảy, thằng bé hét: “Mẹ đồng ý đi, con còn chưa chơi hết game.”

 

Thật buồn nôn. Hai người từng thân thiết nhất lại phản bội.

 

Tôi đắng miệng gật: “Được.”

 

10

 

Lý Vân bắt tôi rút toàn bộ người của mình ra ngoài. Sau đó ép tôi cởi đồ, mặc bộ quần áo anh ta mang tới.

 

Kiểm tra kỹ không còn gì bất thường, hắn kề d.a.o dí tôi lên chiếc SUV.

 

Anh ta trói chặt tôi vào ghế, quấn quanh người tôi cả một vòng thuốc nổ.

 

Chiếc xe lao thẳng đến sân bay Vân Đỉnh, nơi tôi đỗ chiếc máy bay riêng.

 

“Tao khuyên mày đừng giở trò, không thì cùng c.h.ế.t đấy.”, anhta lạnh giọng.

 

Tôi cười nhạt: “Không cần Lý Hạ nữa sao? Thế còn A Lâm và đứa con trong bụng cô ta?”

 

“Hừ, sang được nước ngoài, mày sẽ phải chuyển tiền đều đặn cho tao. Tao muốn kiểu đàn bà nào chả có.”

 

Tôi mắng: “Đồ cặn bã. Tôi từng đối xử với anh tốt thế nào, ba mẹ tôi cũng coi anh như con ruột.”

 

Anh ta đắc ý: “Hai tên già đó là tao tiễn xuống địa ngục. Tao dựng vụ tai nạn xe, tiếc là chỉ làm mày mù chứ không chết. Đợi mày chuyển hết tiền xong, tao sẽ cho mày xuống gặp họ.”

 

Bộ mặt méo mó của anh ta như quỷ dữ.

 

Nhìn sân bay càng lúc càng gần, anh ta lộ ra nụ cười điên cuồng.

 

Tôi nhẹ giọng: “Đúng, tôi sẽ xuống gặp họ… nhưng trước đó sẽ tiễn anh đi trước để xin lỗi họ.”

 

Lời vừa dứt.

 

Bộp! Một cú đ.ấ.m nện thẳng vào mặt anh ta. Máu, nước mắt, nước mũi anh ta văng tung tóe, sống mũi gãy, mắt thâm đen.

 

Tôi lao tới, một tay ghì chặt vô lăng, một tay thúc cùi chỏ vào n.g.ự.c anh ta.

 

Anh ta phun ra một ngụm máu, hoảng loạn hét: “Mày không mù!”

 

Phải, tôi đã nhìn lại được. Mắt tôi vốn chữa được, là anh ta mua chuộc bác sĩ, lừa tôi tin rằng mình vĩnh viễn không hồi phục.

 

Vì vậy, kiếp này việc đầu tiên tôi làm là lén phẫu thuật lấy lại ánh sáng.

 

“Biết giờ thì muộn rồi.”, tôi đáp, tay không ngừng ra đòn.

 

“Á…”

 

Một tiếng răng rắc, cánh tay phải hắn bị tôi bẻ gãy.

 

Mặt mũi anh ta méo mó, run rẩy: “Mày g.i.ế.c tao không sợ tù à?”

 

Sợ sao?

 

Vì hôm nay, tôi đã chuẩn bị tất cả.

 

Tôi học diễn xuất, học võ, học cách không tin bất cứ ai.

 

Tôi biến mình thành thép, không để ai dễ dàng đánh gục hay giam cầm nữa.

 

Tôi lạnh lùng: “Kết thúc rồi.”

 

Hai tay tôi như vuốt sói, bóp chặt lấy cổ anh ta.

 

11

 

Thuốc nổ đó là hàng giả tôi bán cho anh ta.

 

Nhờ chiếc camera siêu nhỏ giấu trong tóc, cảnh sát có chứng cứ bắt anh ta khi còn dở sống dở chết.

 

Năm tháng sau, sau khi làm lễ cho ba mẹ xong, ở cửa nghĩa trang tôi gặp một người đàn bà bụng to chắn đường.

 

Chu Lâm lăn lộn trên đất, khóc lóc đòi tôi chịu trách nhiệm cho cô ta và đứa trong bụng.

 

Tôi hỏi: “Đứa trong bụng là con tôi sao?”

 

Cô ta khựng lại, uất ức: “Là con của Lý Vân, anh ta…”

 

“Anh ta phạm tội g.i.ế.c người, mưu sát, tội chồng tội. Cô muốn tìm anh ta, xuống mười tám tầng địa ngục mà gặp.”

 

Tôi lạnh lùng cười: “Cô còn nợ mười tỷ chưa trả phải không? Xong rồi, đời này cô làm trâu ngựa trả hết nợ rồi mới được xuống tìm anh ta.”

 

Chu Lâm chửi: “Hạ Vũ, con đĩ này!”

 

Tôi quay sang trợ lý: “Báo cho tất cả chủ nợ, Chu Lâm đang ở chỗ tôi.”

 

Sắc mặt Chu Lâm biến hẳn, xoay người bỏ chạy, động tác nhanh nhẹn chẳng giống người mang thai.

 

Tôi xoay người định đi.

 

Một bóng người từ sau lao đến, quỳ sụp trước mặt tôi.

 

Lý Hạ, gầy như cây sậy, úp mặt xuống đất khóc rống: “Mẹ ơi, con sai rồi, tha thứ cho con.”

 

Tôi không quay đầu: “Mẹ vĩnh viễn không tha thứ cho con. Con mười tám tuổi rồi, từ nay ngoài tiền học, mẹ sẽ không cho thêm một xu.”

 

Nói xong, tôi quay lưng bỏ đi.

 

Con đường phía trước càng lúc càng rộng.

 

Tiếng khóc xé lòng phía sau dần xa dần…

 

Ngoại truyện, Hai mươi năm sau

 

Hôm nay là lễ ra mắt sản phẩm mới của Tập đoàn Hạ Thị.

 

Tôi ngồi trên chiếc Maybach tiến về hội trường.

 

Đi ngang đám nhặt rác, có người reo: “Nhìn kìa, tổng giám đốc tập đoàn số 1 thế giới.”

 

Một bà lão còng lưng, mặt già nua lẩm bẩm: “Hừ, năm xưa tôi là bạn thân nhất của tổng giám đốc Hạ Thị đó.”

 

Người bên cạnh lườm: “Bà có là mẹ người ta cũng chả được gì. Mau làm việc không mai nhịn đói.”

 

Bà lão im lặng, mấy chục năm ở đáy xã hội, sức cùng lực kiệt, chỉ còn một chữ “sống” mà lê lết.

 

Bà ta kéo lê đôi chân tật nguyền dưới nắng như đổ lửa, gánh hàng trăm cân phế liệu từng bước một.

 

Người quản thúc còn quát: “Nhanh lên, đừng khoác lác, lười nữa trừ lương.”

 

Tôi không còn nhìn thấy cảnh đó nữa.

 

 

Maybach giữa đoàn xe hộ tống tiến vào cổng hội trường.

 

Vừa xuống xe, tôi nghe tiếng gào: “Mẹ ơi, con sai rồi!”

 

Lý Hạ, giờ da đen sạm, đầy gió sương, khóc không thành tiếng: “Mẹ, con sai rồi, tha thứ cho con. Mẹ già rồi, chẳng lẽ không cần con phụng dưỡng sao?”

 

Tôi không để ý, thẳng bước đi.

 

Trợ lý khẽ nói: “Lý Hạ giờ làm bốc vác ở công ty con mình, cũng chịu khó.”

 

Tốt. Xã hội đã dạy dỗ nó thay tôi.

 

Giữa chúng tôi giờ chẳng còn gì.

 

Tôi đã có đứa con mới.

 

Trên sân khấu, đèn flash lóe sáng, truyền thông chen chúc.

 

“Xin mời Tổng giám đốc Hạ Vũ phát biểu.”

 

Tôi mỉm cười: “Dân số nước ta đang già hóa nhanh, sau hai mươi năm nghiên cứu Hạ Thị đã cho ra đời Robot Chăm sóc Người Già. Robot kiêm quản gia, y tá, điều dưỡng, một máy phục vụ mười cụ. Công nghệ này chúng tôi miễn phí hiến tặng cho quốc gia. Lợi nhuận của tập đoàn ngoài giúp học sinh nghèo sẽ đổ hết vào sản xuất, nâng cấp robot. Robot chăm sóc người già cũng như con của tôi, mong nó lớn mạnh.”

 

Hội trường nổ vang tiếng vỗ tay.

 

Hậu cảnh

 

Diêm Vương: “Này cô Hạ, người c.h.ế.t sao sống lại được, loạn cả mười tám tầng địa ngục.”

 

Tôi: “Lãnh đạo, nhân gian già hóa, ít trẻ con, địa phủ cũng thiếu người chứ gì?”

 

Diêm Vương: “Chuẩn, linh hồn không chịu đi đầu thai, bảo làm việc cả đời, về già còn không ai nuôi.”

 

Tôi: “Nhà dưỡng lão còn đầy scandal bạo hành nữa cơ.”

 

Diêm Vương: “Tri kỷ quá, râu ta rụng một nắm rồi đây.”

 

Tôi (vỗ ngực): “Để tôi giúp ngài!”

 

Diêm Vương (ngờ vực): “?”

 

Tôi (rút bản hợp đồng dài): “Chúng tôi là thương nhân giữ chữ tín, ký cái nào.”

(Đã hết truyện)

Nếu Có Thể Yêu Lại Từ Đầu (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Ngôn Tình,

Khi chia tay với Cố Đình Chiêu, chúng tôi từng hứa sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.

Nhưng tôi vẫn không thể nào quên được anh.

Sau đó, trong một buổi tụ họp với bạn bè, tôi uống say.

Ôm lấy ông chủ quán bar có khuôn mặt rất giống Cố Đình Chiêu, tôi vừa khóc vừa hỏi:

“Anh để em bao nuôi được không? Em trả anh năm ngàn một tháng.”

Dù ai khuyên thế nào tôi cũng không chịu buông tay, cứ lặp đi lặp lại gọi anh là Cố Đình Chiêu.

Ban đầu ông chủ quán bar trông có vẻ lúng túng, nhưng rồi dần dần lộ vẻ phấn khích.

“Chị là bạn gái cũ từng đá anh tôi đúng không?”

1

Trong buổi tiệc, như thường lệ, mọi người chơi trò “thật lòng hay thử thách”.

Chai rượu xoay đúng vào tôi.

Một người bạn hỏi tôi có thích ai không.

Tôi không do dự, gật đầu thừa nhận: “Có.”

Mọi người lập tức tò mò, truy hỏi tôi người đó là ai.

Tôi không chịu trả lời, tự phạt ba ly.

Nhưng sau đó, mỗi lần chai rượu quay đến tôi, họ lại hỏi câu đó.

Tôi uống đến choáng váng, thật sự không uống nổi nữa, đành nói thật: “Là người yêu cũ của tôi.”

Không khí trong phòng lập tức yên lặng như tờ.

Một lúc sau, vài cái đầu tò mò thò lại gần.

“Thư Ý, người yêu cũ của cậu rốt cuộc tốt cỡ nào mà chia tay năm năm rồi cậu vẫn chưa quên được?”

“Sao lúc đó lại chia tay?”

“Nói nghe xem nào, biết đâu bọn này giúp cậu quay lại được thì sao.”

Men rượu dâng lên, tôi vỗ bàn, đảo mắt một vòng rồi lè nhè nói:

“Không phải anh ấy đá tôi, là tôi chia tay trước.”

“Hơn nữa giữa chúng tôi… còn có một đứa con.”

2

Chuyện giữa tôi và Cố Đình Chiêu bắt đầu từ một lần tôi “vì sắc nổi lòng”.

Anh thật sự quá đẹp trai, từ gương mặt đến vóc dáng đều đúng chuẩn gu của tôi.

Cho nên dù biết gia thế không tương xứng, tôi vẫn quyết định theo đuổi anh.

Hôm anh đồng ý quen nhau, anh hỏi tôi:

“Nếu đã định sẵn là sau khi tốt nghiệp sẽ chia tay, em vẫn muốn quen anh sao?”

Tình yêu thời đại học vốn đã khó thành, huống hồ giữa chúng tôi còn có khoảng cách giàu nghèo quá lớn.

Tôi vốn cũng chỉ định yêu đương một thời gian cho biết mùi vị.

Vì vậy tôi gật đầu: “Muốn.”

Thế là tôi và Cố Đình Chiêu bắt đầu hẹn hò.

Chuyện tình của chúng tôi cũng ngọt ngào như bao cặp đôi trong trường.

Ngoại trừ một điều — cả hai đều ngầm hiểu là sẽ không vượt giới hạn thân mật.

Sinh nhật anh, chúng tôi mừng ở khách sạn, hôn nhau đắm đuối đến nỗi chân tôi mềm nhũn, suýt nữa thì ngã.

Anh đưa tay đỡ lấy tôi, bế lên giường rồi cúi người áp sát.

Hơi thở của anh vây lấy tôi, nồng nàn đến mức không còn chỗ trống để trốn chạy.

Nhưng đến bước cuối cùng, anh vẫn dừng lại, cố kiềm chế rồi kéo chăn đắp cẩn thận cho tôi.

“Anh đi tắm chút, lát quay lại ngay.”

Tôi không ngăn anh.

Anh sẽ không chịu trách nhiệm, mà tôi cũng không muốn trao hết, đó là thỏa thuận không cần nói giữa chúng tôi.

Thật ra sau khi yêu nhau, tôi luôn nhắc nhở bản thân không được sa vào quá sâu, nếu không đến lúc cắt đứt sẽ rất đau.

Nhưng cuối cùng… tôi vẫn không giữ nổi giới hạn đó.

3

Giáng Sinh năm đó, Cố Đình Chiêu hẹn tôi đi ăn tối.

Nhưng thầy hướng dẫn đột ngột giao nhiệm vụ, bắt chúng tôi tăng ca trong phòng thí nghiệm.

Tôi đành phải cho anh leo cây.

Ra ngoài thì trời đang đổ tuyết rất to.

Tôi không mang theo ô, một người bạn cùng lớp bảo sẽ đưa tôi về ký túc xá.

Hai người vừa bước ra khỏi tòa nhà, liền đụng mặt Cố Đình Chiêu.

Anh mặc áo măng tô đen, che ô đứng đó, trên tay còn cầm một hộp quà.

Giống như đã chờ đợi rất lâu dưới lầu.

Chúng tôi yêu nhau trong âm thầm, sợ người nhà anh biết, nên khi có người khác đều giả vờ như người xa lạ.

Tôi định như mọi khi, đi ngang qua anh, rồi lát nữa hẹn gặp riêng.

Nhưng Cố Đình Chiêu nắm lấy tay tôi, kéo mạnh tôi vào trong ô của anh.

Người bạn kia hơi sững người, còn đang định hỏi thì anh đã nói trước:

“Tôi đang đưa bạn gái về.”

Cậu bạn kia kinh ngạc: “Không ngờ cậu đang yêu đấy!”

Không chỉ là đang yêu… mà là đã yêu gần ba năm rồi.

Cố Đình Chiêu kéo tôi đi thẳng, bước chân rất nhanh, tôi phải chạy nhỏ mới theo kịp.

“Xin lỗi đã để anh chờ, bạn cùng lớp làm việc chậm chạp quá.”

“Nhưng mà chuyện yêu đương của tụi mình, anh nói với người ta làm gì? Cậu ta lắm lời lắm, rồi sẽ truyền ra ngoài.”

“Ngày mai em sẽ giải thích với cậu ta, nói là anh đùa thôi.”

Cố Đình Chiêu mím chặt môi, không nói một lời.

Anh không đưa tôi về ký túc, mà dẫn tôi đến khách sạn gần trường.

Vừa bước vào cửa, anh bỗng thay đổi thái độ, ép tôi vào tường.

Tôi nhận ra anh đang có cảm xúc bất thường, khẽ hỏi:

“Anh hiểu lầm rồi đúng không?”

“Em với cậu ấy chỉ là bạn học cùng nhóm, không có gì khác…”

Còn chưa nói hết câu, anh đã nắm chặt hai tay tôi giơ lên đỉnh đầu, cúi xuống bịt kín môi tôi.

Chuyện thế này anh vẫn luôn rất kiềm chế, nhưng hôm đó lại cực kỳ bá đạo.



Bình luận

Loading...