Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thiên Kim Thật Đổi Lại Cuộc Đời

Chương 7



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

“Ha ha.”

 

Tay Lương Triết run rẩy, lồng ngực phập phồng: “Không thể là thật được.”

 

Hốc mắt ông ta cũng đỏ hoe ngay lập tức: “Không thể là thật được. Con gái tôi... con gái tôi... con gái tôi…”

 

“LƯƠNG UYỂN!!!”

 

Ông ta lao tới, gào thét xé lòng: “Lương Uyển, Lương Uyển, Lương Uyển.”

 

“Uyển Uyển..................”

 

Giọng nói nghe thật sự rất thê lương.

 

Tôi đã điều tra qua, Uyển Uyển là tên vợ của ông ta. Người vợ đã chec vì khó sinh do kế hoạch tráo đổi con cái phi lý của ông ta.

 

Họ là mối tình đầu, đã đi cùng nhau 13 năm từ thời trung học cho đến khi bà ấy qua đời.

 

Tham vọng của ông ta quá lớn, muốn đánh cắp hạnh phúc của người khác, mang lại cho vợ con một gia đình tốt hơn, kết quả mọi việc lại không như ý muốn.

 

Bây giờ Lương Uyển đã ngất đi, nếu cô ta không ngất đi, khi Lương Triết lao tới, có lẽ cô ta sẽ cố hết sức để cắn ông ta, phải không?

 

Đúng là một kẻ cặn bã.

 

Tôi im lặng đứng nhìn.

 

Lương Triết đột nhiên cầm con dao gọt hoa quả xông về phía tôi, giận dữ đến mức giọng khàn đặc: “Mày đã sớm biết đúng không, là mày làm!”

 

Ông ta nhanh chóng bị khống chế.

 

Tuy nhiên, lại có một người nhảy ra đứng chắn trước mặt tôi: “Chị đại.”

 

Người vừa đến nói với tôi một cách tinh nghịch: “Em tận tụy phục vụ như vậy, có thể tăng lương cho em không?”

 

“......” Tôi lùi lại một bước.

 

“Anh nói gì thế? Tôi không hiểu.”

 

Tôi hoàn toàn không tham gia vào những việc này, tôi phải trong sạch.

 

Nhưng sau đó, tôi sẽ tiếp tục chuyển khoản ẩn danh cho anh ta 1 triệu tệ, chấm dứt mọi hợp đồng thuê. Tôi tin anh ta rất thông minh, cũng sẽ biết cách giữ mình sạch sẽ.

 

Tôi đến trước mặt Lương Triết đang bị khống chế, nhìn ông ta từ trên cao:

 

“Ông đừng giả vờ nữa. Cho dù ông giả vờ tốt đến đâu, cũng không làm giảm bớt cảm giác tội lỗi của ông đâu.”

 

“Ông chưa bao giờ yêu con cái của mình.”

 

“Ngay từ khi ông có ý định vứt bỏ đứa trẻ, bất hạnh của các người đã được định sẵn.”

 

Tôi cười lạnh một tiếng: “Ông có biết tại sao tôi có thể nói chuyện với ông bình tĩnh như vậy không?”

 

“Vì sự xui xẻo, cơn ác mộng của ông chỉ mới bắt đầu thôi.”

 

Lương Triết lại bị kích động.

 

Chỉ khi gặp những chuyện liên quan đến bản thân ông ta, ông ta mới dễ dàng bị kích động như vậy.

 

Thực ra ông ta không yêu bất kỳ đứa con nào của mình, nếu không, khi đối xử với tôi - người ông ta đã yêu thương suốt mười tám năm qua, người ông ta luôn coi là con gái mình, ông ta sẽ không ra tay tàn nhẫn như vậy.

 

Mục đích của ông ta, chưa bao giờ là mang lại cuộc sống tốt đẹp cho con gái mình, mà là chiếm đoạt toàn bộ tài sản nhà họ Giang, thay chủ, thế chỗ.

 

Ông ta là một kẻ cực kỳ ích kỷ.

 

Vậy nên người vợ mà ông ta rất yêu quý, con gái của ông ta và cả tôi đã chec ở kiếp trước… đều chỉ là vật hy sinh!

 

20.

 

Lương Uyển và Quý Tiết phải nằm viện.

 

Quý Tiết đánh Lương Uyển đến gần ngất xỉu, Lương Uyển lại dùng dao gọt hoa quả đâm thủng lá lách của Quý Tiết gây mất máu.

 

Cả hai đều ở bệnh viện, nhưng Quý Tiết bị nặng hơn, đang được cấp cứu trong ICU.

 

Còn Lương Triết đã bị tạm giam.

 

Vì tôi đã gửi tất cả bằng chứng ông ta ngược đãi, đánh đập Lương Uyển trong những năm qua đến cảnh sát dưới dạng ẩn danh.

 

Và mẹ nuôi của Lương Uyển cũng đã bị tạm giữ.

 

Lương Triết bị tình nghi n/g/ư/ợ/c đ/ã/i con gái chưa thành niên, cố ý gây thương tích, dẫn dụ c/ư/ỡ/n/g h/i/ế/p, cấu thành tội n/g/ư/ợ/c đ/ã/i trẻ em, tội cố ý gây thương tích, còn là đồng phạm h/i/ế/p d/â/m, nhiều tội danh cộng lại, hơn mười năm tù giam.

 

Quý Tiết cũng bị tình nghi h/i/ế/p d/â/m, cố ý gây thương tích và tội ng/ư/ợ/c đãi, nhiều tội danh cộng lại, hơn mười năm tù giam.

 

Lương Uyển vì là phòng vệ chính đáng, nên được tuyên vô tội.

 

Sau khi các dấu hiệu sinh tồn của Quý Tiết ổn định, hắn sẽ bị đưa vào tù.

 

Nhà họ Quý đang dùng các mối quan hệ để xoay xở.

 

Nhưng kiếp trước Quý Tiết suýt làm nhục tôi, cuối cùng chỉ bị Lục Trạch đánh cho một trận, liền được người nhà họ Quý bảo lãnh ra ngoài, kiếp này, làm sao tôi có thể để hắn toại nguyện?

 

Cả hai người đó đều phải ngoan ngoãn ở trong tù mười năm cho tôi.

 

21.

 

Tôi đến phòng bệnh của Lương Uyển, cô ta đã tỉnh lại.

 

Thấy tôi, cô ta vẫn cố gắng gượng cười. Sự giáo dục của tôi trong những năm qua khá tốt, đã dạy cô ta trở thành một đứa trẻ ngoan.

 

Mặc dù nội tâm không hề ngoan.

 

“Cô đã làm rất đúng.” Tôi nói.

 

“Bây giờ, bố cô và kẻ xâm hại cô sẽ bị kết án hơn mười năm tù giam, cô có muốn nói gì không?”

 

“Là tôi tự nguyện.” Lương Uyển ngước mắt lên nói.

 

“Tôi biết tất cả kế hoạch của Lương Triết, tôi tự nguyện hợp tác.”

 

“Vì tôi, vì tôi đã chịu đựng đủ những ngày tháng nghèo khó bị bắt nạt rồi, cô hiểu không?

 

“Lúc đó là Quý Tiết hành động rất quá đáng. Anh ta thấy các người, nghĩ đến việc mình là con riêng, bị kích động quá nhiều. Quá đáng lắm, tôi suýt nữa đã chec rồi. Nếu không tôi cũng sẽ không làm anh ta bị thương.”

 

Cô ta ngước mắt nhìn tôi: “Mẹ của Quý Tiết đã đến tìm tôi, đưa cho tôi 100 vạn để tôi viết đơn bãi nại, và nói rõ là tôi tự nguyện, chứ không phải bị h/i/ế/p d/â/m. Tôi đã đồng ý.”

 

Tôi lặng lẽ nhìn cô ta:

 

“Đó là quyền tự do của cô.”

 

Nhưng mức án dành cho Quý Tiết vẫn sẽ rất nặng, vì anh ta không chỉ x/â/m h/ạ/i một mình Lương Uyển.

 

Tôi đặt chiếc đồng hồ Patek Philippe lên bàn cô ta:

 

“Hôm qua là sinh nhật cô, đây là quà sinh nhật tôi tặng cô, nhưng vì xảy ra chuyện này, đến giờ tôi mới đưa cho cô.”

 

Lương Uyển không mấy hứng thú.

 

Tôi thản nhiên nói thêm: “Giá bán lẻ 420 vạn.”

 

Cô ta mở to mắt, trong mắt ánh lên vài tia sáng, giọng nói thậm chí còn nghẹn lại:

 

“Tại sao cô lại đối xử tốt với tôi như vậy?”

 

Tôi khẽ cười: “Vì tôi và cô sinh cùng 1 ngày, cũng là có duyên.”

 

22.

 

Kiếp trước, Lương Uyển sỉ nhục tôi, chà đạp tôi, ép tôi nghỉ học, thậm chí còn xúi giục bố cô ta là Lương Triết giec tôi.

 

Nhưng kiếp này, tôi chỉ là người ngoài cuộc đứng xem bọn họ đấu đá.

 

Lương Uyển, nếu cô sau này chịu sống an phận, tôi có thể không đối phó với cô nữa.

 

Nhưng nếu... ha ha.

 

Sau khi thám tử tư chấm dứt quan hệ thuê mướn với tôi, anh ta vẫn thường xuyên cập nhật tình hình của Lương Uyển, và nói đây là hoạt động công ích, không lấy tiền.

 

“Cô ấy hình như quả thật khá an phận.”

 

Lương Uyển lại yêu đương, nhưng vì từng bị tổn thương, nên trạng thái tình cảm rất không ổn định.

 

Điều này không liên quan đến tôi, miễn là cô ta không làm hại tôi nữa là được.

 

Tôi xóa tài khoản phụ.

 

Tôi phải bận rộn với nghiên cứu của mình, AI nước ngoài đã có thể tương tác tự nhiên với người dùng toàn cầu, và đưa ra những câu trả lời rất phù hợp.

 

Nhưng trong nước dường như vẫn còn đang Makka Pakka.

 

Tuy tôi chưa có khả năng nghiên cứu mạnh mẽ, nhưng đội ngũ của Lão Lưu rất chuyên nghiệp, trước đây vì thiếu vốn, nhiều nhân tài đã chọn phục vụ cho các nhóm nghiên cứu hoặc công ty khác, thậm chí bị thu hút bởi mức lương cao mà đi ra nước ngoài.

 

Bây giờ nhân tài hồi hương, có nguồn vốn dồi dào, vô số lần thất bại, sự cố gắng không ngừng nghỉ, đều là nền tảng cho thành công cuối cùng.

 

Năm thứ ba đại học, Lão Lưu dẫn dắt một đội ngũ thạc sĩ, tiến sĩ, huấn luyện thành công một mẫu trí tuệ nhân tạo có chi phí thấp nhưng hiệu quả cực kỳ đáng kể.

 

Sau ba tháng phát triển, nó bùng nổ trên toàn cầu.

 

Theo lời khuyên của Lục Trạch, tôi đã bán khống cổ phiếu công nghệ Mỹ gấp 60 lần. Đây là khối tài sản lớn nhất tôi kiếm được trong kiếp này.

 

Năm đó. lúc Xuân Vãn, lão Lưu tổ chức họp video cho tất cả mọi người trong nhóm nghiên cứu của chúng tôi, cùng nhau xem Xuân Vãn.

 

Ông ấy mãn nguyện nhìn những con robot mặc áo đỏ rực, múa Dương Ca trên sân khấu:

 

“Tuy không phải do chúng ta nghiên cứu phát triển, nhưng không thể phủ nhận, nhóm nghiên cứu của chúng ta cũng đã có đóng góp nổi bật.”

 

“Sau khi kết thúc, mỗi người viết một bài cảm nhận không dưới 3000 từ, sau Tết tôi sẽ kiểm tra.”

 

Tôi đã thuộc lòng kiến thức cơ bản về máy tính, trí tuệ nhân tạo.

 

Tôi tin rằng trong tương lai không xa, đất nước sẽ tỏa sáng rực rỡ trong các lĩnh vực công nghệ khác.

 

Và trong quá trình đó, tôi cũng sẽ cố gắng hết sức mình.

 

Để lại điều gì đó cho thế giới, chứ không chỉ là trả thù, đó mới là ý nghĩa của việc tôi được tái sinh.

 

(Hết)

(Đã hết truyện)

Thoát kén (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Ngôn Tình,

Tiễn mẹ xong, tôi ngồi thẫn thờ ở bến xe buýt, rất lâu mà vẫn không thể lấy lại tinh thần.

Tôi mệt mỏi đến mức, dù bà gọi liền hai cuộc, tôi cũng phản kháng trong vô thức mà chọn cách làm ngơ.

Khoảnh khắc tiễn bà đi, toàn bộ năng lượng trong tôi như đã cạn sạch.

Nên tôi không thể nghe thêm bất kỳ câu nào từ bà nữa.

Thậm chí khi bà nhắn tin dặn tôi đừng lỡ chuyến xe về nhà, tôi cũng chỉ thấy trong nội tâm mình tràn ngập mâu thuẫn và phiền chán.

1

Ngày cuối cùng đi công tác ở thành phố Lâm Giang, tôi bất ngờ nhận được cuộc gọi của mẹ.

Bà nói muốn đến kiểm tra sức khỏe, hỏi tôi có thể xin nghỉ để đi cùng không.

Tôi nhìn lại lịch làm việc, nói với bà: “Con đến trưa mới xong, mẹ cứ đi khám trước đi, con xong việc sẽ đến tìm mẹ.”

Bà đồng ý.

Tôi vội vàng hoàn thành công việc, xin phép lãnh đạo rồi nhanh chóng chạy đến bệnh viện.

Tôi nghĩ mình vốn đã đến muộn, ít nhất bà cũng đã kiểm tra được một mục.

Không ngờ bà lại đứng đợi ở cổng bệnh viện.

“Mẹ có vào nhìn qua, đúng bác sĩ lần trước khám. Hôm nay mẹ chẳng mang gì cho ông ấy, thật sự ngại không dám vào. Hay thôi bỏ đi.”

Mẹ tôi cúi đầu, rụt rè nói.

Mà cơn giận của tôi lập tức bùng lên.

“Đi khám bệnh chứ có phải biếu xén gì đâu, có quy định phải mang quà à?”

“Thế thì có gì mà không dám khám?”

Mẹ im lặng.

Nhưng tôi quá hiểu bà, cái im lặng này không phải thừa nhận, mà là kiểu chống đối tiêu cực, lặng thinh.

Giống như trước đây vậy.

Khi tôi vừa tốt nghiệp, chưa xin được việc, bà lo lắng đến mất ăn mất ngủ.

Một người họ hàng xa khoe khoang rằng có thể giúp tôi ổn thỏa, chỉ cần bà đưa 50.000 tệ.

Khi đó tôi thẳng thừng vạch trần lời dối trá của ông ta, còn mắng cho một trận đuổi đi.

Sau đó tôi liên tục dặn mẹ không được tin.

“Ông ta chỉ là tài xế hợp đồng, làm gì có quyền lực lớn như vậy. Mẹ tuyệt đối đừng tin.”

Tôi còn kể cho mẹ nghe bao lần ông ta lừa gạt họ hàng, mỗi lần vài vạn tệ.

Lý tình đủ cả, tôi nghĩ mẹ nhất định sẽ không bao giờ bị lừa nữa.

Nhưng chỉ sau vài ngày sau khi tôi đi, mẹ lại lén liên hệ ông ta.

Không những vì những lời “hỗn láo” của tôi mà cúi đầu xin lỗi, còn chủ động đưa ông ta 50.000 tệ.

Chuyện đó bà giấu tôi rất lâu.

Mãi sau, trong một lần vô tình, bà than phiền về ông ta mới lỡ miệng nói ra, tôi mới biết.

Số tiền ấy, tất nhiên không thể lấy lại.

Tôi vừa giận vừa xót, cũng không nỡ trách bà.

Vì tôi biết, tất cả đều là vì tôi.

Chỉ là bà dùng cái hiểu biết hạn hẹp, khuyết thiếu của mình, cố gắng dọn đường cho tôi.

Khi đó, tôi luôn kiên nhẫn khuyên bà, mong bà hiểu rằng, tôi không cần bà làm gì cho tôi.

Chỉ cần bà bình an là đủ.

Trước mặt tôi, bà luôn gật gù: “Được, được, được.”

Nhưng sau lưng, bà vẫn cố chấp đến lạ thường.

Như chuyện nhờ vả quan hệ, như chuyện đi khám bệnh này.

Chuyện trước thì còn đỡ, chỉ là khác biệt trong quan điểm.

Tôi có thể nhượng bộ.

Nhưng việc bà tự tra bệnh bằng điện thoại, rồi tự mua thuốc uống bừa, mới thật sự đạp trúng điểm giới hạn của tôi.

Ban đầu tôi còn kiên nhẫn khuyên nhủ.

Đến khi phát hiện bà hết lần này đến lần khác ngoài mặt vâng lời, sau lưng lại coi những thông tin sai lệch trên mạng như kinh thánh, uống thuốc linh tinh đến mức dạ dày yếu hẳn, cứ động một chút là đau.

Tôi không thể chịu nổi nữa.

Tôi đưa bà đi nội soi dạ dày, rồi tỉ mỉ điều dưỡng lại.

Sau đó, tôi xin nghỉ dài ngày để dẫn bà đi khắp các bệnh viện lớn.

2

Bởi bà luôn chìm trong nỗi sợ rằng mình mắc bệnh nan y, sống chẳng còn bao lâu.

Bà gần như ngày nào cũng dặn dò tôi số thẻ ngân hàng, mật khẩu, số tiền tích cóp và những việc bà cho là quan trọng.

Thời gian đó, tôi như phát điên.

Công việc chẳng màng, chỉ đưa bà chạy khắp nơi khám.

Thế nhưng tất cả kết quả đều hiển thị: không có vấn đề gì.

Không một chút bất thường.

Tôi bất lực, chẳng biết làm gì nữa.

Mẹ nhìn tôi, rưng rưng nước mắt: “Phải làm sao đây? Mẹ thật sự đau, đau thế nào chỉ người chịu mới biết. Mẹ khổ sở lắm.”

Bà đau đớn, lại không tìm ra nguyên nhân.

Thế là gặp ai bà cũng than.

Rồi có những người kể từng mắc bệnh nọ bệnh kia, nghe đâu giống với tình trạng của bà.

Bà liền vui mừng nghĩ mình đã tìm ra căn nguyên.

Kết hợp với những gì bà tra trên mạng, càng xem càng chắc chắn, càng rõ ràng.

Cho đến một ngày, bà vô cùng tin tưởng nói với tôi: “Là bệnh tim. Năm đó ông cậu con cũng như mẹ, người mệt rã rời, toàn thân đau đớn. Làm cái stent xong thì khỏi hẳn. Mẹ cũng thế, chúng ta đi khám tim đi.”

Lúc ấy, tôi chẳng hiểu nhiều về bệnh.

Cũng chẳng hiểu được sự tự tin mù quáng, thiếu căn cứ của bà.

Nên tôi tin là thật, liền đưa bà đi bệnh viện, vào khoa tim mạch.

Theo lời bác sĩ, chúng tôi làm chụp mạch vành.

Mẹ nằm trên giường, bán hôn mê.

Bác sĩ gọi tôi vào, chỉ vào hình ảnh tim, vừa giải thích vừa phân tích.

Tôi không nhớ nguyên văn, chỉ nhớ ý chính: Mạch vành của mẹ có chỗ hẹp, nhưng chưa đến mức cần đặt stent. Nếu cố làm cũng không phải không được, nhưng sau này bệnh án bị đem ra, đồng nghiệp sẽ cười họ vì ham tiền mà chữa bậy. Huống hồ với bệnh nhân, có thêm một stent nghĩa là cả đời phải uống thuốc, không tốt cho sức khỏe.

Bác sĩ rất tận tâm, đưa ra cả số liệu, ca bệnh để chứng minh.

Sau khi chắc chắn tôi hiểu rõ, ông để tôi quyết định.

Đây vốn không phải câu hỏi khó.

Nhất là khi bác sĩ đã giải thích rành rọt.

Thế là tôi chọn không làm.

Sau đó, mẹ được đưa ra ngoài.

Những ngày bà hồi phục, tôi nhiều lần nhắc lại tình hình hôm ấy.

Tôi kể từng lời bác sĩ nói, giải thích vì sao tôi chọn không làm.

“Ý bác sĩ là tim mẹ chưa đến mức phải đặt stent. Nếu cố làm, cơ thể lại thêm dị vật, cả đời phải uống thuốc, chắc chắn không tốt.”

Mẹ gật đầu, tỏ ra hiểu.

Nhưng ánh mắt vẫn buồn bã.

“Nếu không phải do tim, thì là bệnh gì đây?”

“Mẹ khó chịu quá.”

“Thì từ từ khám tiếp, thấy mệt thì nghỉ ngơi. Bệnh viện chưa tìm ra thì mình thử tìm thầy thuốc đông y giỏi xem sao.”

Trong lúc tôi còn đang hỏi thăm tìm bác sĩ đông y đáng tin, bất ngờ nhận được cuộc gọi của mẹ.

Giọng bà yếu ớt: “Mẹ vừa làm stent tim xong, đang nằm viện.”

Tôi hoảng hốt đến hồn bay phách lạc.

Tay cầm điện thoại run rẩy.

Chân mềm nhũn.

Tôi sợ hãi tột cùng.

Sợ rằng trong cơ thể bà bỗng dưng có thêm một dị vật.

Sợ rằng từ nay bà sẽ phải sống cùng thuốc men cả đời.

Sợ rằng tất cả sẽ là gánh nặng khôn lường cho sức khỏe bà.

3

Vì sợ hãi, vì lo lắng, vì xót xa, thậm chí vì bị giấu diếm mà tự phát sinh phẫn nộ, nước mắt tôi cứ thế trào ra không ngừng.

Nhưng ngay cả trong khoảnh khắc đó.

Khi đang lái xe đến bệnh viện tư, tôi vẫn cố nén cơn giận của mình.

Tôi không phát tác.

Mọi chuyện đã là sự thật, giờ tôi có nói ra nỗi lo thì chẳng phải sẽ làm giảm hiệu quả phẫu thuật mà bà tin tưởng sao.

Tổn thương cơ thể đã xảy ra rồi, tôi không thể để cái “hiệu ứng an ủi” mà bà cho là có tác dụng cũng mất đi.

Nhưng cũng từ khi đó.

Tôi mới dần nhận ra sự cố chấp và một mực làm theo ý mình của mẹ đã biến tướng đến mức nào.

Cũng từ khi đó.

Tình cảm của tôi dành cho bà đổi khác.

Từ yêu thương, quan tâm chuyển sang bực bội, dễ nổi nóng.

Nhất là khi bà rõ ràng sai, lại cứ muốn dẫn dắt tôi, chẳng nghe lấy một lời khuyên thiện ý nào của tôi.

Sau đó, những chuyện nực cười như thế còn xảy ra rất nhiều.

Ví như để phân tán sự chú ý khỏi cơn đau, tôi xin nghỉ phép dài ngày dẫn bà đi chơi.

Bà lại chê cái này lãng phí tiền, cái kia lãng phí tiền, bỏ mặc bữa ở khách sạn, nhất quyết nhai cái bánh khô cứng như đá mà tự mang theo.

Tôi mệt đến đầm đìa mồ hôi.

Còn bà thì lẩm bẩm chê chơi chẳng vui chút nào.

“Lần sau đừng đưa mẹ đi nữa, con nhiều tiền quá thì đưa mẹ luôn đi.”

Tôi tin là thật, nên mỗi tháng đều đặn chuyển tiền cho bà.

Nhưng bà lại không tiêu một xu, cứ để nguyên trong thẻ ngân hàng.

Mỗi lần gặp tôi, bà đều vui vẻ kể đã dành dụm được bao nhiêu cho tôi.

Nếu chỉ như thế, tôi còn có thể tự an ủi mình, tiếp tục yêu bà, dù xen lẫn là cảm giác áy náy không cách nào xóa được.

Nhưng bà luôn khoe công rồi kể lể đã khổ sở ra sao để tiết kiệm số tiền đó.

“Trời nóng mấy cũng không dám bật điều hòa.”

“Không dám ăn, không dám mặc, một xu cũng không tiêu, trừ thuốc men khám bệnh là bất đắc dĩ.”



Bình luận

Loading...