Mười Năm Hôn Nhân Giả Dối
Chương 7
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
13
Lần nữa nhận được tin tức về Thẩm Viên, là do y tá bệnh viện liên lạc với tôi.
Cô ấy khó giấu nổi vẻ ngại ngùng: “Cô Lý, chúng tôi cũng biết cô và Thẩm tiên sinh đã ly hôn, vốn không nên quấy rầy cô, nhưng…”
“Tình trạng của anh ấy bây giờ vô cùng tồi tệ, sống chẳng được bao lâu nữa.”
“Anh ấy hy vọng có thể được gặp lại con trai, con gái của mình một lần cuối.”
Cúp điện thoại, tôi quay sang hỏi bọn trẻ có muốn đi gặp ba không.
Công bằng mà nói, Thẩm Viên đối xử với các con cũng không tệ.
Vì thế sau khi chúng gật đầu, tôi liền dẫn chúng đến bệnh viện.
Đẩy cửa phòng bệnh ra, Thẩm Viên đã như một vũng bùn nhão nhoẹt, nằm bẹp trên giường bệnh, trên người vẫn mặc bộ quần áo bệnh nhân đã lâu không thay, hôi đến nỗi khi tôi bước lại gần cũng không nhịn được mà phải đưa tay che mũi.
Con gái lại ngây thơ hỏi: “Ba ơi, sao người ba hôi vậy ạ?”
Sắc mặt Thẩm Viên xám xịt, đôi mắt càng thêm ảm đạm vô hồn:
“Lý Lạc…”
Anh ta gọi đi gọi lại tên tôi, như thể đầu óc đã lẫn lộn.
“Lý Lạc, anh hối hận rồi.” anh ta nói.
Nghe thấy bốn chữ ấy, tôi liền bảo y tá dẫn con trai và con gái ra ngoài đi dạo một chút.
Còn tôi thì ở lại.
Thẩm Viên mở mắt, tuyệt vọng nhìn tôi.
“Thật ra, suốt hơn một tháng nay, mỗi tối anh đều nghĩ đến em, đều hối hận.”
“Tống Ngữ chẳng biết chăm sóc người khác, mỗi lần cô ta mua đồ ăn cho anh, toàn là thứ cô ta thích, lúc thì cay, lúc thì đầy dầu mỡ, anh ăn vào đều nôn hết, thậm chí ngay cả dịch vị dạ dày cũng nôn ra.”
“Về sau, để tiện cho mình, cô ta còn thuê hộ lý, nhưng những hộ lý đó lúc nào cũng lười biếng, chẳng thèm trở mình cho anh, chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà khắp người anh đã đầy vết loét, đau đến mức như muốn c.h.ế.t đi.”
“Nhưng em thì khác.”
Anh ta nhớ lại quá khứ với một vẻ mặt đầy lưu luyến, giọng nói trĩu nặng tình cảm: “Hơn một nghìn ngày đêm ấy, em đích thân nấu ba bữa cho anh, chưa bao giờ quên lật người cho anh, mỗi tối đều lau rửa cho anh, cho dù anh thoi thóp, em cũng để anh sống có chút tôn nghiêm.”
“Em vừa chăm sóc anh, vừa chăm sóc con cái, chăm sóc gia đình… nghĩ lại, anh thật sự đã quá tệ bạc.”
Đôi bàn tay gầy gò của anh ta run rẩy, cố gắng thò ra khỏi chăn, nắm lấy cánh tay tôi:
“Lý Lạc, anh biết sai rồi.”
“Anh sắp c.h.ế.t rồi, anh sắp c.h.ế.t thật rồi… em coi như làm phúc, tha thứ cho kẻ sắp c.h.ế.t này đi, được không?”
“Coi như là nguyện vọng cuối cùng của anh, chờ đến khi trăm năm sau, em có thể chôn cùng anh được không?”
Tôi “phụt” cười một tiếng, lập tức hất tay anh ta ra, lùi lại như tránh né một thứ ôn dịch:
“Đừng… đại ca, xin anh đừng hại tôi nữa.”
“Cả đời này bị anh lừa gạt, vướng bận mười năm, tôi đã thấy đủ ghê tởm rồi. Làm ơn, đừng để kiếp sau còn phải chịu đựng anh, làm tôi thêm ghê tởm nữa.”
“Còn nữa, anh chẳng lẽ không biết sao?”
“Biết cái gì?” Thẩm Viên mờ mịt ngẩng đầu lên.
“Tống Ngữ đã trả bán phần mộ đôi mà anh đã mua kia với giá mười vạn tệ.” Tôi hơi tiếc nuối mà lắc đầu: “Giờ thì tốt rồi, Thẩm Viên, tro cốt của anh chẳng có chỗ để, chỉ có thể rải xuống biển mà thôi.”
Đôi mắt Thẩm Viên hoảng hốt trừng lớn, không biết lấy sức lực từ đâu, vậy mà bất ngờ bật dậy nửa người ——
“Em nói gì?”
“Con tiện nhân Tống Ngữ này ——”
Đó là câu cuối cùng tôi nghe thấy từ miệng Thẩm Viên.
Hai chữ ấy, anh ta thậm chí còn chưa kịp thốt hết, đôi mắt đỏ ngầu đã trợn trừng, trút hơi thở cuối cùng.
Anh ta bị Tống Ngữ chọc tức đến mức… c.h.ế.t mà không nhắm mắt.
14
Vì nghĩ đến các con, tôi đã mang tro cốt của Thẩm Viên về quê anh, tiện tay đào một hố đất trên núi chôn xuống, không tốn lấy một đồng.
Như vậy, sau này nếu con trai và con gái nhớ cha chúng, cũng còn có một nơi để đến thắp hương tưởng niệm.
Dù rằng, từ đó về sau, bọn trẻ chưa từng đến đó lần nào.
Quán cà phê tôi mở rất nhanh đã tạo dựng được danh tiếng tại địa phương, lần lượt mở thêm hết quán này đến quán khác.
Còn tôi, từ một bà nội trợ năm nào, đã hóa thân thành người quản lý thương hiệu cà phê.
Ngày thành lập công ty, tôi từ vòng bạn bè mà biết được tin tức mới nhất về Tống Ngữ.
Cô ta mang theo mười vạn tệ bán mộ phần trở về nhà, chẳng bao lâu liền bị gã chồng cũ ham mê cờ b.ạ.c tìm đến.
Để moi tiền từ cô ta, hắn đã đánh đập tàn nhẫn, đến mức đánh c.h.ế.t cô ta ngay trước mặt mọi người.
Tôi không nhịn được thở dài một tiếng cảm khái.
Người bạn thân từng biết rõ ngọn ngành câu chuyện này, khi nhìn thấy kết cục của Tống Ngữ, bất chợt nảy ra ý nghĩ, hỏi tôi:
“Lạc Lạc, cậu biết mười năm hôn nhân vừa rồi chỉ là một trò lừa dối, vậy mà cậu vẫn có thể bình tĩnh xử lý mọi chuyện như thế. Tớ thật sự rất tò mò ——”
“Cậu rốt cuộc đã từng yêu Thẩm Viên chưa?”
“Đối với cậu, Thẩm Viên rốt cuộc có ý nghĩa gì?”
Tôi ngẩng nhìn xa xăm, nơi đám đông chen chúc, bất giác nhớ lại năm đó lần đầu gặp Thẩm Viên.
Trời đổ mưa tầm tã, anh giương một chiếc ô đen, che lên đầu tôi, chắn hết gió mưa.
Người mà tôi từng thích, chính là Thẩm Viên như thế.
Tôi trầm ngâm rất lâu, cuối cùng cũng đưa ra một đáp án:
“Tớ chỉ có thể nói rằng, chúng ta phải học cách yêu chính mình trước, thì mới có thể yêu người khác một cách tốt đẹp hơn.”
(Hết)
(Đã hết truyện)
Vô tình đến đau lòng (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Ngôn Tình,
1
Người trong lòng của bạn trai tôi đã trở về từ nước ngoài.
Cô ấy tên là Khương Tích Sương, học hội họa sơn dầu, cả người toát lên khí chất nghệ thuật, mái tóc dài bay bổng, vòng eo thon thả, váy trắng tinh khôi, dịu dàng thanh lệ, là kiểu con gái mà đa số đàn ông đều yêu thích.
Ngày cô ấy trở về, tôi làm thêm ở công ty đến tận gần mười giờ tối, định lướt vòng bạn bè một chút thì thấy một bài đăng mới của Lục Cẩn Huyền.
Trong ảnh là một bàn ăn đầy ắp món ngon, cùng với nửa khuôn mặt nghiêng của người trong lòng.
Nhìn qua thôi cũng thấy đều là những món ngon.
Nước mắt bi thương suýt nữa chảy ngược vào miệng, tôi bình luận bên dưới: Ăn đồ ngon sao không rủ em?
Chờ một lúc lâu, không ai trả lời tôi.
Nửa tiếng sau, tôi thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, bỗng thấy một thông báo đỏ trong vòng bạn bè, tôi nhấn vào xem.
Lục Cẩn Huyền không trả lời tôi.
Nhưng "Sương Sương" lại phản hồi tôi: Đợi cậu rảnh, tớ dẫn cậu đi ăn.
2
Khi tôi trở về căn nhà đang sống chung với Lục Cẩn Huyền, anh vẫn chưa về.
Tôi ngồi đợi anh trong phòng khách trống trải suốt nửa tiếng, cuối cùng ngủ quên trên ghế sofa.
Trong cơn mơ màng, không biết từ lúc nào, có người đã ôm tôi từ sofa lên.
Sáng hôm sau, khi chuông báo thức vang lên, tôi tỉnh dậy trên giường của mình.
Lục Cẩn Huyền không ở nhà, tôi gọi điện cho anh.
Ở đầu dây bên kia, giọng nói máy móc vang lên: Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy…
Tôi tắt máy, nhắn cho anh một tin:
— Người trong lòng của anh đã về rồi, em nên nhường chỗ thôi.
Nghĩ một lúc, tôi nhắn thêm một câu:
— Thỏa thuận kết thúc rồi.
?
Khương Tích Sương ra nước ngoài đã bốn năm.
Lục Cẩn Huyền, tên nhát gan này không dám thổ lộ với người ta, lại tìm đến tôi, đề nghị một thỏa thuận: giả làm bạn gái anh, mỗi tháng anh sẽ trả lương cho tôi.
Tôi hỏi tại sao lại là tôi.
Anh nói: "Em thân nhất với Khương Tích Sương, chắc chắn hiểu rõ cô ấy nhất, diễn cũng giống nhất."
Nhìn con số trong hợp đồng, đầu tôi có chút choáng váng.
Tôi chơi rất thân với Khương Tích Sương, theo lý mà nói không nên đồng ý một yêu cầu hoang đường như vậy, nhưng số tiền anh đưa thực sự quá nhiều.
Vì vậy, tôi tạm thời vứt bỏ lòng tự tôn, ký vào bản thỏa thuận này.
Tôi nghĩ rằng đám bạn của Lục Cẩn Huyền đều biết anh thích Khương Tích Sương, còn tôi chỉ là một kẻ đóng thế.
Tôi nghĩ họ sẽ khinh thường tôi.
Nhưng không, trong suốt bốn năm, họ đều rất lịch sự gọi tôi là "chị dâu".
Dù có chút xấu hổ, nhưng họ thực sự coi tôi là bạn gái của Lục Cẩn Huyền.
Thậm chí có người còn hỏi, bao giờ Lục Cẩn Huyền mới cầu hôn tôi.
Bao giờ ư?
Chắc là… trong mơ.
3
Gửi tin nhắn xong, tôi chặn tất cả liên lạc của Lục Cẩn Huyền, nhưng không xóa.
Tôi gọi cho chủ nhà mà tôi đã nhắm trước đó, đặt cọc tiền thuê sáu tháng.
Khi thu dọn đồ đạc, tôi mới nhận ra mình chẳng có bao nhiêu thứ thuộc về bản thân.
Căn nhà này là của Lục Cẩn Huyền, đồ đạc là anh mua, các vật dụng sinh hoạt cũng đã được chuẩn bị sẵn từ lâu.
Nghĩ lại, đúng là mấy năm nay tôi đã hưởng không ít lợi lộc.
Sống chung với Lục Cẩn Huyền lâu như vậy, nhưng dấu vết về tôi trong căn nhà này lại ít đến đáng thương.
Một cái vali là quá đủ.
Tôi không quá chú trọng ăn mặc, quần áo còn ít hơn cả Lục Cẩn Huyền, tủ đồ vẫn dư ra một khoảng lớn.
Trước đây, khi còn bên nhau, Lục Cẩn Huyền rất muốn mua quần áo cho tôi.
Anh không dẫn tôi đi trung tâm thương mại thử đồ, mà tự tay chọn và mua về một đống, đồ rất đẹp, hoàn toàn hợp gu của tôi.
Nhưng khi nhìn giá trên mác, tôi suýt ngã ngửa, vội vàng kéo anh đi trả lại hết.
Về sau, Lục Cẩn Huyền rút kinh nghiệm, cắt hết nhãn mác rồi mới tặng tôi.
Tôi chụp ảnh rồi tra giá, thấy không thể trả lại được nữa, bèn quy đổi thành tiền, chuyển hết vào tài khoản của anh.
Anh tức muốn chết.
Tôi thì đau lòng muốn chết.
Sau đó, anh không bao giờ mua quần áo cho tôi nữa.
4
Tôi kéo vali đứng trước cửa, nhìn lại nơi đã ở bốn năm thật kỹ một lần cuối cùng.
Bên trong lồng nuôi, Đậu Đậu trèo lên khúc gỗ, đôi mắt tròn xoe không chớp nhìn tôi.
Đó là con tắc kè mà Lục Cẩn Huyền nuôi.
Suốt bốn năm nay, tôi là người chăm nó, nó cũng đã quen với tôi rồi.
Tôi đứng im một chỗ, mắt đối mắt với nó tận năm phút.
Sau đó, tôi nhanh chóng đưa ra một quyết định.
Nuôi suốt bốn năm, nó cũng tính là một nửa của tôi rồi nhỉ?
5
Chỗ ở mới nhỏ hẹp, chẳng thể nào so sánh với căn hộ ba phòng ngủ, hai phòng khách của Lục Cẩn Huyền.
Lại còn nằm ở khu ngoại ô.
Từ giờ đi làm phải dậy sớm trước hơn một tiếng.
Tôi thở dài.
Vừa dọn dẹp xong chưa lâu, điện thoại đã đổ chuông—là người trong lòng gọi tới.
Giọng của Khương Tích Sương nhẹ nhàng như dòng suối nhỏ róc rách: "Gà Tử, cậu đang ở đâu? Tớ đưa cậu đi ăn."
"Không đi." Tôi từ chối ngay lập tức.
Cô ấy hơi ấm ức: "Tại sao chứ, tớ nói cho cậu biết, quán đó ngon lắm luôn."
Tôi không đáp, thế là cô ấy làm nũng, giọng nói ngọt như đường.
Tôi hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt mà ngay cả những người theo đuổi cô ấy cũng chẳng có được, cuối cùng đành mềm lòng, báo địa chỉ.
"Được rồi, tớ lái xe qua đón cậu."
Tôi ừ một tiếng, cúp máy, rồi nhắn tin cho sếp:
— Xin lỗi, hôm nay tôi có việc phải đi nên muốn xin anh nghỉ một ngày.
6
Cuộc gặp giữa "người trong lòng" và "thế thân" sẽ trông như thế nào nhỉ?
Lúc chờ tôi dưới lầu, Khương Tích Sương còn nhăn mày, nhưng khi nhìn thấy tôi, đôi mắt cô ấy lập tức sáng bừng: "Gà Tử!"
"Nhị Cẩu!"
"Gà Tử!"
"Nhị Cẩu!"
Cô ấy dang rộng hai tay, lao nhanh về phía tôi, tôi cũng chạy về phía cô ấy, nhưng đến gần thì bất ngờ rẽ hướng, kết quả, cô ấy nhào thẳng vào cột nhà phía sau tôi.
Tôi đứng phía sau, cười đến run người.
Cô ấy bĩu môi giận dỗi.
Tôi và Khương Tích Sương đã quen nhau hơn mười năm.
Bà nội cô ấy và bà nội tôi là hàng xóm.
Hồi nhỏ, cả hai đều bị gửi về quê, ngày nào cũng chạy nhảy khắp các bờ ruộng như mấy đứa trẻ hoang.
Lúc đó, cô ấy đâu có dịu dàng đoan trang như bây giờ, mà nghịch như cún con, hôm nào cũng lấm lem bùn đất chạy về nhà.
Sau đó, cả hai cùng đứng trong sân chịu trận khi bị bà nội mắng.
Chúng tôi thân đến mức có thể mặc chung một cái quần.
Người chơi thân với Khương Tích Sương là tôi.
Người quen biết Lục Cẩn Huyền trước cũng là tôi.
Tôi nhớ hồi đại học, Lục Cẩn Huyền rủ tôi đi ăn, nhưng tôi đã hẹn trước với Khương Tích Sương.
Hôm đó, thầy giáo kéo dài tiết học.
Khi tôi vội vàng chạy đến căng tin, đã thấy hai người họ ngồi đối diện nhau, cúi đầu nghịch điện thoại, chẳng ai nói với ai câu nào.
Không khí ngượng ngập đến mức nghẹt thở.
Tôi gọi Khương Tích Sương một tiếng.
Cả hai cùng ngẩng đầu nhìn tôi, cứ như thấy được cứu tinh.
Lúc đó, tôi không hề ngờ.
Về sau, mối quan hệ giữa chúng tôi lại trở nên phức tạp như thế này.
Làm thế thân cho bạn thân nhất, có cảm thấy khó chịu không?
Không, hoàn toàn không.
Da mặt tôi dày mà.
Những năm ở bên Lục Cẩn Huyền, mỗi tháng đều có tiền, tiết kiệm được tiền thuê nhà, ăn ngon ngủ kỹ.
Tôi thấy rất sướng là đằng khác.
7
Khương Tích Sương đưa tôi đến một nhà hàng sang trọng.
Tôi đứng trước cửa, chần chừ: "Chỗ này chắc đắt lắm nhỉ?"
Cô ấy vỗ ngực cam đoan sẽ mời, rồi kéo tôi vào thẳng bên trong.
Khi gọi món, nhìn vào thực đơn được in ấn đẹp đẽ với mức giá trên trời, ngón tay tôi khẽ run lên.
Đắt thì đắt, nhưng đúng là ngon thật.
Tôi ợ một cái, lấy cớ đi vệ sinh rồi lẻn ra quầy thanh toán.
Nhìn con số suýt bằng cả tháng lương, tôi hơi nghẹn họng, mấy món ăn vừa rồi bỗng nhiên cũng không còn quá hấp dẫn nữa.
Khi Khương Tích Sương ra quầy tính tiền, biết tôi đã trả trước thì tức giận như Lý Quỳ, nắm tay nhỏ đấm vào lưng tôi.
Tôi nói: "Chuyển sang trái một chút, mạnh hơn chút nữa, đúng rồi, ngay chỗ đó."
Cô ấy bị tôi chọc đến bật cười.
"Cái đồ keo kiệt mà cũng chịu xài tiền, hôm nay cậu bị sao vậy?"
Tôi quay đầu nhìn cô ấy.
Mái tóc xõa trên vai, óng ánh như tơ lụa, khi không bộc lộ tính cách, trông cô ấy chẳng khác gì thiếu nữ trong tranh sơn dầu, cổ điển và thanh tao.
Trên cổ đeo một sợi dây chuyền xa xỉ, viên sapphire lấp lánh đến chói mắt.
Tôi nhìn cô ấy, mỉm cười.
Tôi nói: "Vì là cậu."
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰