Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Một Hồ Mùa Hạ

Chương 4



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

9

Nhân lúc Cố Phương Trì chưa về, tôi ngồi lại trò chuyện với Trần Học Khải trong phòng làm việc của anh.

Và tôi mới biết được – hậu quả của cuộc chia tay năm ấy.

Thì ra Cố Phương Trì không phải không để tâm.

Anh để tâm, rất nhiều là đằng khác.

Ăn không ngon, ngủ không yên, trốn trong chăn khóc, còn gọi tên tôi trong mơ – nghe đâu là vừa gọi vừa khóc mà tỉnh dậy.

Tôi hoàn toàn sốc!

Người đàn ông lạnh như băng, dứt khoát chia tay như thể chẳng có gì, sao lại có một mặt yếu đuối như thế?

Trần Học Khải kể:

“Bọn tôi từng khuyên cậu ấy, đã còn yêu thì đi mà giành lại.

Cậu ấy đỏ cả mắt mà nói:

‘Cô ấy không yêu tao nữa rồi, giành lại thì có ý nghĩa gì?’”

Tôi lại thêm một lần choáng:

“Thật sự không tưởng tượng nổi bộ dạng đó của anh ấy…”

Cố Phương Trì hồi đó, trong lòng tôi chính là “tổ sư phái cấm dục cao lãnh”!

Trần Học Khải gật đầu tán thành:

“Tôi hiểu. Nếu tôi không tận mắt thấy, tôi cũng không tin nổi.”

Anh ta chậc chậc mấy tiếng:

“Nói chung cái cảnh đó, một lần là nhớ suốt đời.”

Tôi bị sốc liên tiếp, đầu óc như quay cuồng.

Tôi lẩm bẩm:

“Hóa ra… anh ấy thật sự thích tôi vậy sao?

Tôi tưởng anh không để tâm nên mới chia tay…”

Anh ta gật đầu:

“Hồi đó bọn tôi cũng tưởng vậy.

Dù sao cũng là cậu theo đuổi trước.

Ai ngờ sau khi chia tay mới biết – trời ơi, tên này yêu sâu quá!”

Anh còn tiết lộ thêm một bí mật chấn động:

Thì ra – cả cái phòng khám nha khoa này – là Cố Phương Trì cố ý mở gần công ty tôi, chỉ để có cơ hội… tình cờ gặp lại.

Trần Học Khải vỗ vai tôi:

“Đối xử với cậu ấy cho tốt vào.

Vì em, cậu ấy thay đổi nhiều lắm đấy.”

Tôi ngồi lại trong phòng làm việc của anh cho đến khi trời tối.

Trong căn phòng tối om, màn hình điện thoại trên bàn sáng lên – là Cố Phương Trì gọi.

Tôi bắt máy, giọng anh rất vui:

“Em xuống được không? Anh mua đồ ăn khuya mang cho em.”

Tôi mở miệng, giọng khàn khàn bất ngờ:

“Em đang ở phòng làm việc của anh.”

Anh im vài giây rồi nói:

“Chờ anh. Anh tới ngay.”

Đúng là tới ngay thật.

Tôi còn chưa kịp nghĩ gì thì cửa phòng đã bật mở, đèn sáng “tách” một cái, Cố Phương Trì vội vã đứng trước cửa.

Anh đảo mắt nhìn quanh, căng thẳng hỏi:

“Xảy ra chuyện gì sao?”

Tôi cong môi cười:

“Anh mang gì đến vậy?”

“Hoành thánh sốt gạch cua.”

Ra là anh vẫn nhớ.

Món ăn này hồi đại học tôi hay kéo anh đi ăn.

Lúc đó anh chẳng hứng thú, ai ngờ vẫn âm thầm ghi nhớ.

“Tôi thử nhé.”

Tôi mở hộp, mùi thơm bốc lên nghi ngút.

Tôi chưa ăn tối, đang đói lả, ăn liền nửa tô.

Cố Phương Trì ngồi bên im lặng nhìn tôi ăn.

Một lúc sau, anh dè dặt hỏi:

“Em không định nói chia tay đấy chứ?”

Tôi sững lại, nghiêng đầu nhìn anh – thấy mặt anh lo lắng lạ thường.

Bỗng dưng tôi nhớ lại – lần chia tay năm ấy – cũng là sau bữa ăn.

Hôm đó, ăn xong, tôi nhận khăn giấy từ tay anh, lau miệng xong thì thản nhiên nói chia tay.

Anh không hỏi gì, chỉ lặng lẽ quay người bỏ đi.

Hóa ra anh vẫn còn… ám ảnh?

Tim tôi bỗng nhói lên.

Tôi nhìn anh, khẽ hỏi:

“Cố Phương Trì, anh có phải… rất yêu em không?”

Anh mím môi, không đáp.

Tôi nói:

“Lần này dù anh không nói, em cũng cảm nhận được.”

Anh chớp mắt liên tục, dường như có phần ngượng ngùng:

“Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

Tôi thong thả uống thêm một muỗng canh, hờ hững đáp:

“Trần Học Khải kể cho em nghe rồi – chuyện sau khi chia tay năm đó.”

Anh bật dậy, bước vài bước, rồi quay lại, ngồi phịch xuống cạnh tôi – dáng vẻ hoảng hốt không thôi.

Tôi bị bộ dạng luống cuống đó của anh chọc cười, chỉ mỉm cười không nói.

Anh hỏi:

“Cậu ta kể cái gì?”

Tôi cố ý chọn đoạn gây sốc nhất:

“Trốn trong chăn khóc… có thật không?”

Sắc mặt anh tối sầm.

Tôi ghé lại gần, nhìn thẳng anh:

“Anh thật sự đã khóc à?”

“...Không có.” – Anh cứng đầu phủ nhận.

Tôi tiếc nuối:

“Tiếc thật. Anh đẹp trai thế, chắc khóc còn đẹp hơn.”

Anh nhìn tôi, nâng mặt tôi lên, nghiêm túc nói:

“Anh không có khóc.”

“Được rồi được rồi.” – Tôi vội dỗ, “Là em khóc.”

Ánh mắt anh lấp lánh.

Rồi bất ngờ, anh ghé sát, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mí mắt tôi.

Cảm giác ấm áp lan truyền.

Tôi mở mắt ra, nhìn anh dịu dàng thì thầm:

“Lần này, em sẽ không chia tay nữa.

Em hứa đấy.”

10

Tối hôm đó, tôi ngủ lại ở chiếc giường nhỏ trong phòng khám của Cố Phương Trì.

Hai đứa nằm cạnh nhau, vẫn nguyên quần áo, vừa nằm vừa kể chuyện mấy năm qua.

Tôi hỏi anh:

“Nếu đã thích em như vậy, sao lúc nói quay lại lại không chịu nói ra?”

Còn nói gì mà “không cam tâm bị đá”, làm tôi tin sái cổ, tưởng anh là kiểu người ngã ở đâu phải đứng dậy ở đó.

Anh đáp:

“Anh bị em chơi hai lần rồi, nếu bị thêm lần nữa thì thật sự chịu không nổi đâu.”

“Hả?” – Tôi không hiểu.

Anh vòng tay ôm tôi từ phía sau, siết thật chặt:

“Em không biết đâu.

Hôm em nói không có anh, mấy năm qua em đều cắn răng sống tiếp, anh vui đến mức nào.”

Bảo sao…

Trước khi tôi nói câu đó, anh lạnh như băng giá.

Vừa nói xong, anh liền ấm áp như mùa xuân.

Tôi xoay người ôm lại anh, nói lời xin lỗi:

“Em xin lỗi.”

Rồi biện hộ thêm:

“Nhưng mà dáng vẻ nghiêm túc của anh, thật sự rất đáng để chọc.”

“Chỉ có mình em dám chọc anh thôi.” – Anh nhéo mũi tôi.

“Vì em là bạn gái anh mà.” – Tôi cười.

Anh cũng cười:

“Phải rồi, cũng đúng.”

Đang lim dim sắp ngủ, tôi bỗng nhớ ra chuyện Trần Học Khải, liền hỏi:

“Sao anh ấy lại làm ở đây vậy?”

“Cậu ấy bảo muốn làm cùng anh, thế là anh nhận vào.” – Anh trả lời.

Tôi tiện thể hỏi:

“Vậy bệnh viện này thật sự là anh cố tình mở gần công ty em à?”

Anh lại bắt đầu ngại, ậm ừ không nói.

Tôi cười trêu:

“Nói thật đi, em thưởng cho một cái hôn.”

Anh suy nghĩ một lúc rồi gật đầu thật lòng:

“Ừ.”

Anh nói:

“Anh muốn biết em sống có tốt không…

Cũng muốn xem, liệu anh còn cơ hội nào không.”

Tôi nghiêng người hôn lên môi anh, rất lâu mới buông ra.

Tán thưởng:

“Không tệ, biết đáp lại rồi đấy.”

Mặt anh lập tức đỏ ửng, vội kéo chăn che nửa gương mặt dưới.

Cảnh tượng này quá đáng yêu, tôi hôn loạn cả khuôn mặt trên của anh, dính đầy nước bọt.

Anh lại kéo chăn xuống, chớp mắt hỏi nhỏ:

“Nửa mặt dưới nữa… được không?”

Tôi gật đầu:

“Được.”

Thế là đêm hôm đó biến thành một đêm hôn tới hôn lui, không dứt.

Tôi và Cố Phương Trì chính thức bước vào giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt.

Phương Phương hoàn toàn không thể hiểu nổi, còn lấy lời tôi lúc đầu ra xỏ xiên:

“Không phải cậu định chơi người ta à?

Sao tớ thấy người bị chơi là cậu đấy?

Cậu chẳng phải muốn kéo cao lãnh chi hoa rơi xuống thần đàn sao?”

Tôi thầm nghĩ:

Cố Phương Trì sớm đã điên vì tôi rồi.

Nhưng câu này không thể kể với Phương Phương được.

Dù sao mặt mũi anh mỏng lắm, nghe xong chắc xấu hổ không dám gặp ai mất.

Giai đoạn yêu đương khiến tôi mê mẩn dính lấy Cố Phương Trì như keo.

Chỉ muốn ngày nào cũng được ở cạnh anh, từng giây từng phút.

Người đầu tiên không chịu nổi chính là Trần Học Khải.

Không khuyên nổi Cố Phương Trì, anh ta quay sang tôi:

“Tôi biết hai người đang yêu nồng nhiệt, nhưng có thể chú ý chút đến hình tượng không?”

“Hả?” – Tôi vờ ngây thơ.

Anh ta nói:

“Sáng nay tôi đến tìm Phương Trì lấy báo cáo khám bệnh hôm qua.

Tôi hỏi: ‘Báo cáo đâu rồi?’ – Cậu đoán anh ta trả lời sao?”

“Trên bàn?”

Anh ta thở dài:

“Không. Anh ta đáp:

‘Sao cậu biết tối qua Mạnh Hạ nấu trứng sốt cà cho tôi?’”

“…” – Tôi cạn lời.

“Cậu thấy hết nói nổi chưa?” – Anh ta cầu mong được đồng cảm.

Tôi gật đầu lia lịa:

“Dễ thương quá trời!”

Tôi hỏi:

“Anh ấy đang ở đâu? Tôi muốn đi hôn chết anh ấy ngay bây giờ!”

Trần Học Khải lật mắt:

“Tôi chịu hết nổi hai người rồi.”

Tôi cười tươi vẫy tay chào anh ta.

Cuối cùng tôi tìm thấy Cố Phương Trì ở ngoài phòng khám.

Anh mặc áo blouse trắng, điển trai nhã nhặn, đang cẩn thận dặn dò một bệnh nhân mới nhổ răng xong cách chăm sóc hậu phẫu.

Tôi đứng bên cạnh nghe chăm chú.

Chờ bệnh nhân rời đi, tôi mới nói:

“Anh thiếu dặn một câu rồi đó.”

“Hả?” – Anh đang rửa tay khử trùng.

“Đừng dùng lưỡi liếm chỗ mới nhổ răng.”

“Chỉ có em thích liếm thôi.” – Anh đáp.

“Em lúc nào…”

Tôi chợt nhớ ra, hồi hôn anh, hình như tôi đúng là… thích liếm anh thật.

Tôi lặng im luôn.

Anh bước tới gần, ánh mắt chứa đầy dịu dàng:

“Tới đón anh tan làm à?”

Tôi cố tình nói phóng đại:

“Chúng ta khiến người ta ganh ghét rồi đó.”

“Sao cơ?”

“Bởi vì tụi mình yêu nhau quá đỗi. Họ nhìn không nổi.”

Anh ôm tôi, bình thản nói:

“Cứ để họ nhịn đi.

Anh còn chưa yêu đủ đâu.”

Tôi cũng ôm lấy anh, trong lòng nghĩ – Cố Phương Trì thật sự đã khác xưa.

Nhưng giờ đây, không còn là anh gần giống với hình mẫu lý tưởng của tôi nữa.

Mà là chính anh – đã trở thành hình mẫu lý tưởng đó.

Người mà tôi muốn nắm tay cả đời.

Mãi mãi không đổi.

HẾT

(Đã hết truyện)

PHƯƠNG THỨC ĐỂ LÀM TRÀ XANH (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Ngôn Tình, Ngọt, Sủng, Tổng Tài, Hài Hước,

1.

 

Gần đây, cô bạn thân kiêm quân sư tình ái của tôi dường như bị mắc chứng ‘đa nhân cách’. Cùng một hành động, nhưng cô ấy lại có hai thái độ hoàn toàn trái ngược.

 

Chuyện này phải bắt đầu từ khi tôi và anh trai của cô ấy cùng lúc bước vào trạng thái yêu đương.

 

Người yêu của tôi tên Lục Hoài Tri, là một chàng trai hướng nội, tính tình nhút nhát nhưng dịu dàng và lý trí.

 

Còn anh trai của Cố Kiều, tôi chưa từng gặp. Nhưng theo lời cô ấy miêu tả, anh ta là một kẻ keo kiệt, nóng nảy và ngu ngốc.

 

Cố Kiều rất bực bội.

 

Người anh trai vừa ngốc vừa giàu của cô ấy bị một cô nàng ‘đào mỏ’ cao tay bám chặt lấy.

 

"Cậu có biết không? Cô ta thậm chí còn trực tiếp gửi link cho anh tớ để xin quà!" Nhìn thấy tin nhắn này, tôi trợn tròn mắt.

 

Dù sao thì mấy hôm trước là sinh nhật tôi. Tôi còn từng hỏi ý kiến Cố Kiều và cô ấy khuyên tôi cứ thẳng thắn gửi link cho bạn trai để đòi quà.

 

Tôi: “Hả? Nhưng Jojo, tớ cũng làm y hệt mà?”

 

Cố Kiều lập tức trả lời: “Chị em à, sao cậu có thể bị đem ra so sánh với con mụ đó chứ?”

 

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, nghi ngờ không biết lập trường của Cố Kiều rốt cuộc là ở đâu.

 

Tối Valentine, tôi cùng Lục Hoài Tri đi hẹn hò, lúc đang ăn Cố Kiều liên tục dội tin nhắn cho tôi:

 

“Mới yêu ba tháng, ngàn vạn lần đừng có đi qua đêm với cậu ta đấy!”

 

“Cầu xin cậu đấy, giữ mình đi, a a a a!”

 

Điện thoại của tôi rung lên không ngừng. Lục Hoài Tri cúi đầu tay cầm dao nĩa, tiếng cắt bít tết nghe mà gai cả người.

 

Đêm Valentine, hẹn hò mà đối phương liên tục nhận tin nhắn dồn dập, nhìn thế nào cũng giống kiểu tôi đang bắt cá nhiều tay.

 

Tôi vội vàng giải thích: “Là bạn nữ của em thôi, chắc có chuyện gấp nên muốn em về giúp.”

 

Tới khi ăn xong, dưới ánh mắt dò xét của Lục Hoài Tri, tôi cắn răng chộp lấy điện thoại hoảng hốt chạy khỏi nhà hàng trên tầng thượng.

 

Vừa đi tôi vừa gửi tin nhắn thoại cho Cố Kiều: “Bảo bối à, tớ thề, tối nay tớ sẽ ngủ ở ký túc xá, lát nữa gọi video call cho cậu được chưa?”

 

Đúng lúc ấy, xe của Lục Hoài Tri lướt tới bên cạnh tôi, mà anh ấy cũng vừa hay nghe thấy câu nói đó.

 

Anh ấy siết nhẹ vô lăng, sắc mặt không mấy dễ chịu, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh: "Anh đưa em về."

 

Vài ngày sau, Cố Kiều lại kéo tôi tám chuyện:

 

"Trời ơi, anh trai tớ thảm quá! Đổ cả đống tiền vào con nhỏ đó, thế mà ngay đúng ngày Valentine lại bị cắm sừng."

 

"Cô ta đúng là cao thủ, lừa tiền, lừa tình, nhưng tuyệt đối không để lừa xác."

 

Lúc ấy, tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại mà thở dài thườn thượt.

 

Tôi bây giờ chẳng còn quan tâm gì đến anh trai xui xẻo của Cố Kiều nữa, mà chỉ lo chuyện của chính mình: "Jojo, từ hôm Valentine cậu kéo tớ về, người yêu tớ không thèm để ý đến tớ nữa."

 

Cố Kiều gửi ngay một sticker ngạc nhiên: "Chậc, đàn ông kiểu này đúng là chẳng ra gì."

 

Rồi cô ấy hùng hồn phân tích, đàn ông mà muốn con gái chủ động nhào vào lòng, không được thì liền giở mặt đúng là loại điển hình nhất: "Mau chia tay đi, cậu có thế kiếm người tiếp theo ngoan hơn nhiều!"

 

Hả? Mới vậy đã chia tay rồi á?

 

Tôi còn chưa yêu được bao lâu mà…

 

2.

 

Tôi có thể quen biết Cố Kiều, tất cả là nhờ vào ‘người yêu cũ’–-- Trịnh Lẫm.

 

Khi còn hẹn hò với Trịnh Lẫm, ngay cả hai cốc trà sữa cũng phải chia đôi tiền, bạn bè đều cười nhạo tôi là kẻ ‘não yêu đương’ khi chịu nổi anh ta.

 

Lúc tôi còn đang tính chia tay, thì anh ta đã nhanh tay đề nghị trước.

 

Bởi vì anh ta đã tìm được ‘chân ái’ của đời mình— chính là Cố Kiều.

 

Nghe nói, vì cô ấy mà anh ta vung tiền mua túi xách, quần áo, thậm chí còn rút tiền từ một ứng dụng vay nóng để mua vòng tay Van Cleef & Arpels tặng nữ thần của mình.

 

Trịnh Lẫm muốn chia tay với tôi, chỉ vì Cố Kiều nói không chấp nhận chuyện đàn ông đang có bạn gái theo đuổi mình. Chuyện tốt thì chẳng ai biết, chuyện xấu lại lan xa ngàn dặm. Tôi trở thành trò cười lớn nhất trong trường.

 

Cố Kiều--- cô nàng ‘trà xanh’ này, đúng là một cú đâm thẳng vào tim tôi.

 

Tôi giận đến nghiến răng lao đến hộp đêm tìm Cố Kiều, thì thấy cô ấy đang soi gương trong nhà vệ sinh, cẩn thận dặm lại lớp trang điểm.

 

Cô ta mặc bộ Chanel cao cấp, tỏa ra hương nước hoa mùi trà nhàn nhạt, đến từng sợi tóc cũng được chăm chút tỉ mỉ.

 

Nhìn qua đã thấy đầy mùi tiền: "Chị gái, tôi là bạn gái cũ của Trịnh Lẫm."

 

Cố Kiều nhíu mày phải mất vài giây mới nhớ ra, hơi há miệng: "À, cậu đang nói đến cái anh nghiên cứu sinh trường A đó hả?"

 

Cô ấy tắt vòi nước nhìn vào gương, mắt không thèm liếc tôi lấy một cái hờ hững hỏi tôi muốn thế nào. Tôi không nói gì, chậm rãi tiến gần cô ta.

 

Dáng người Cố Kiều nhỏ nhắn và mảnh mai, nhìn là biết chắc chắn không phải đối thủ của tôi nếu đánh nhau.

 

Cô ấy lùi dần về góc tường hai tay che mặt, cơ thể chầm chậm trượt xuống: “Em gái, chị thực sự không có quyến rũ anh ta đâu. Nếu đánh thì đừng đánh vào mặt nha.”

 

Ơ… sao cô ta dễ dọa thế nhỉ?

 

Tôi lập tức túm lấy cánh tay cô ấy, kéo thẳng lên. Cố Kiều dựa vào tường, ngơ ngác mất vài giây.

 

Tôi chắp hai tay, ánh mắt trông mong nhìn cô ta: “Chị gái à, rốt cuộc chị dùng chiêu gì mà có thể khiến gã đàn ông keo kiệt đó chịu bỏ tiền mua túi, mua quần áo cho chị vậy? Trong khi tôi đến một cốc trà sữa cũng chẳng xin nổi?”

 

Cố Kiều cúi người, thở phào một hơi: “Em gái, sao không nói sớm, thì ra là chuyện này à?”

 

"Hu hu hu, em thực sự rất muốn biết mà!" Tôi mếu máo, nói với giọng tha thiết được truyền thụ kinh nghiệm.

 

3.

 

Cố Kiều và tôi đúng là chỉ tiếc đã gặp nhau quá muộn, vừa gặp thì như tri kỷ lập tức truyền thụ hết bí kíp. Cô ấy nói chuyện này chỉ có thể lĩnh hội bằng tâm, không thể diễn đạt bằng lời. Nhưng vì tôi là đồ đệ đầu tiên của cô ấy, nên cô ấy sẽ theo sát hướng dẫn toàn bộ quá trình.

 

Bước đầu tiên là đi tìm một đối tượng thực nghiệm: "Jojo, đối tượng này có yêu cầu gì không?"

 

Cố Kiều cong môi cười đầy tự tin, thần bí lắc đầu: "Chỉ cần đẹp trai là được. Càng đẹp càng tốt."

 

Ơ, có chuyện tốt như thế này sao?

 

Tôi thêm WeChat của Cố Kiều, sau đó chuẩn bị đi tìm một ‘chuột bạch’ để thí nghiệm.

 

Vừa bước ra khỏi cửa, tôi liền nhìn thấy một ứng cử viên hoàn hảo. Người đó vừa bước xuống xe, dáng người cao ráo thẳng tắp, ánh mắt lười biếng pha chút thiếu kiên nhẫn.

 

Tôi nhìn thấy anh ta từ xa, trong đầu lập tức vang lên câu nói của Cố Kiều: càng đẹp càng tốt.

 

Đây chính là duyên trời ban cho tôi rồi!

 

Tôi lập tức lao tới, chặn đường anh ta: "Anh ơi, có thể cho em xin WeChat không?"

 

Vừa nghe thấy tiếng ‘anh ơi’, chân mày anh ta lập tức nhíu lại.

 

Anh ta lạnh nhạt đáp: "Tôi không dùng WeChat." Nói xong liền quay người rời đi.

 

Tôi vội vàng túm lấy cánh tay anh ta, tuyệt đối không thể để anh ta chạy mất: "Nếu anh không có thì tôi thấy anh có miệng, vậy có thể hôn không?"

 

Tôi cố gắng nặn ra một nụ cười vô hại nhất có thể.

 

Anh ta trợn to mắt, như thể không tin vào tai mình: "Cái… cái gì? Thôi được rồi, tôi có WeChat cô quét mã đi."

 

Hình như anh ta có việc rất gấp. Tôi vừa liên tục xin lỗi, vừa ngoan ngoãn quét mã thêm bạn.

 

Anh ta bị tôi chọc cười: "Không sao, cứ từ từ."

 

Người gì đâu mà còn dịu dàng nữa, tôi không nhịn được mà đỏ mặt, đầu óc lâng lâng. Thêm được WeChat của anh đẹp trai, đây mới chỉ là bước đầu tiên.

 

Buổi tối, tôi bắt đầu nhắn tin cho anh ta: "Chào anh, hôm nay anh đi chơi vui không?"

 

Rất lâu sau, bên kia mới trả lời: "Tôi không đi chơi, tôi đi tìm em gái."

 

Sự im lặng của tôi vang vọng đến tận trời xanh. Người này… hình như hơi biến thái.

 

Mặc dù đúng là sự thật, nhưng người ta thường không nói thẳng thế này đâu.



Bình luận

Loading...