Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

MẸ CỦA TÔI LÀ CHUNG UYỂN THU

Chương 11



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

Cô giáo giao bài tập về nhà: Các bé hãy làm một món ngọt tặng người thân.

 

Con gái đã làm một chiếc bánh quy cho cô.

 

Chung Uyển Thu ăn thử.

 

Trời ơi, dở muốn khóc.

 

Cái bánh tệ nhất cô từng ăn trong đời.

 

Nhưng cô vẫn gắng gượng cười:

 

“Ha ha… Ngon quá.”

 

Con gái hơi sững người.

 

Trong đôi mắt tròn xoe kia, hình như có một chút ánh sáng lóe lên.

 

Sau đó, Chung Uyển Thu tìm ra cách để kéo gần quan hệ với con:

 

Là nhờ con làm giúp vài việc vặt, nấu ăn cho cô — để cô có cớ mà khen ngợi con.

 

Chỉ có điều… món ăn con làm thì tệ đến mức quái lạ.

 

Kỳ dị một cách khó tin.

 

Nhưng nghĩ lại, con gái chỉ mới mấy tuổi, nấu ăn tệ cũng là chuyện bình thường.

 

Ăn riết thành quen, đến mức cô không còn thấy khó ăn nữa.

 

Chỉ là — mỗi lần ra ngoài ăn, lại thấy đồ người ta nấu ngon đến phát khóc.

 

Đến mức đầu bếp trong biệt thự phải lên tiếng:

 

“Phu nhân, tôi nghĩ… hay là để tiểu tiểu thư khỏi nấu nữa ạ. Hoặc nếu muốn nấu cũng được… nhưng ít ra… đừng cho con bé nấu canh nữa.”

 

Chung Uyển Thu nhìn con gái đang ngoan ngoãn bưng chén canh đến trước mặt mình,

 

Rồi nghiêm túc trả lời:

 

“Không. Tôi chỉ thích canh con bé nấu thôi.”

 

Con gái cô có gu thời trang tệ hại đến mức khó tin.

 

Tệ đến nỗi nhìn phát đau mắt.

 

Rất nhiều người tỏ ra không hài lòng.

 

Nhưng Chung Uyển Thu chỉ muốn nói: Liên quan quái gì đến mấy người? Cứ mặc, cứ mặc đi, thích gì mặc nấy!

 

Dù chính cô cũng không đồng tình nổi với gu thẩm mỹ đó, nhưng nhìn nhiều rồi, cũng quen.

 

Còn mấy người không hài lòng nhất — chính là ông bà nội nhà họ Giang?

 

Chung Uyển Thu cũng chẳng quan tâm đâu nhé.

 

Ngoài ra, còn vài kẻ suốt ngày nói:

 

“Con bé đó chẳng đẹp bằng tôi.”

 

Bọn đó đầu chắc có vấn đề.

 

Vì nhìn kỹ lại, chính bọn họ mới là loại không dám ló mặt ra đường.

 

Tốt nhất đừng xuất hiện nhiều, đỡ làm ô nhiễm thị giác người khác.

 

Mà yên tâm, ai nói mấy câu đó, cuối cùng cũng đều bị Chung Uyển Thu mỉa đến mức phải câm miệng tự kỷ.

 

Thế nên dần dần… không còn ai dám nói nữa.

 

Chung Uyển Thu còn phát hiện — con gái cô hình như chẳng có thiên phú học hành gì cả.

 

Nhưng… thế cũng không phải vấn đề gì to tát.

 

Cô vốn cũng chẳng quá quan tâm.

 

Mỗi lần thi cử, con gái không dám đưa bài kiểm tra cho mẹ ký tên, toàn là đưa cho quản gia.

 

Nhưng quản gia sao có thể giấu cô được?

 

Vậy nên, những chữ ký trông như do quản gia giả chữ của cô ký trên bài kiểm tra… thực chất, toàn là chữ của chính Chung Uyển Thu.

 

Từng lần một.

 

Từng bài một.

 

Cô còn nghĩ: “Con bé thi được 0 điểm nhìn cũng đáng yêu ghê.”

 

Rồi có một ngày, Chung Uyển Thu lại phát hiện — con gái cô hình như… đang yêu sớm.

 

Với ai?

 

Con trai của Trì Tịnh.

 

Chung Uyển Thu bắt đầu thấy hơi hơi mất bình tĩnh.

 

Chuyện này nghìn vạn lần đừng để người nhà khác biết!

 

Thế là cô bắt đầu tự mình thu dọn hậu quả.

 

Nhưng mà… yêu sớm cũng phải thông minh một chút chứ?

 

Sao lại trốn học với con trai để rồi lần nào cũng bị bắt vậy hả?!

 

Haizz…

 

Lần nào trường cũng gọi phụ huynh, điện thoại cũng đều đổ về cô.

 

Sợ con gái mất mặt, cô liền bảo quản gia đại diện đi đến gặp giáo viên.

 

Con gái đã mười sáu tuổi rồi.

 

Tuổi dậy thì của một cô bé — vừa ngốc nghếch lại vừa đáng yêu.

 

Con bé vậy mà lại nói:

 

“Không muốn để ông quản gia đi họp phụ huynh nữa.”

 

Chung Uyển Thu trầm ngâm.

 

Sao thế nhỉ?

 

Hay là… con bé gây họa lớn gì ở trường rồi?

 

Thôi được, cô đành tự mình đến xem thử vậy.

 

Chậc.

 

Đau thật.

 

Đừng khóc mà…

 

Cả cuộc đời này của Chung Uyển Thu chẳng có gì đặc biệt.

 

Vì vậy, cô chỉ mong con gái mình không phải lặp lại vết xe đổ đó.

 

Mong con bé sẽ có một cuộc sống rực rỡ, hạnh phúc, tự do tự tại.

 

Chỉ là…

 

Chỉ là…

 

Chỉ là —

 

Nếu có thể…Cô vẫn mong mình được ở bên Tiểu Phù, để cùng con trải qua một cuộc sống rực rỡ, hạnh phúc, tự do tự tại ấy.

 

Tiếc rằng… cô không làm được.

 

PHIÊN NGOẠI 2: ĐẠI KẾT CỤC

 

Sáng sớm.

 

Tôi bỗng bị Chung Uyển Thu lay dậy, rồi ôm chặt lấy.

 

Tôi mơ màng mở mắt, nhìn thấy vành mắt bà ấy đỏ hoe.

 

Bà ấy nói: “Mẹ vừa mơ một giấc mơ… mơ thấy mình c.h.ế.t rồi.”

 

Tôi lập tức tỉnh táo hẳn.

 

Chung Uyển Thu khẽ xoa huyệt thái dương, giọng bất lực:

 

“Trước khi chết, mẹ còn đang nghĩ… mẹ muốn được ở bên con mãi mãi. Như vậy có quá sến súa không?”

 

“Không sến chút nào!” — tôi đáp ngay,

 

“Mẹ ơi, con cũng muốn được ở bên mẹ mãi mãi.”

 

Chung Uyển Thu ho khan mấy tiếng vì ngượng, rồi lại vươn tay véo má tôi một cái.

 

“Móng tay mới của mẹ đẹp quá trời.” — tôi thành thật khen.

 

Bà ấy gật gù rất hài lòng: “Có mắt nhìn đấy, mẹ cũng thấy vậy.”

 

Chuông cửa vang lên.

 

Chung Uyển Thu lập tức cảnh giác.

 

Ngoài cửa, giọng nói trầm thấp, lười nhác của Trì Tịnh vang lên:

 

“Bọn anh mang nguyên liệu đến, định nấu cơm trưa.”

 

Tôi vỗ vỗ tay Chung Uyển Thu:

 

“Không sao đâu mẹ, nếu mẹ lười gặp chú Trì thì để con nấu cũng được.”

 

Chung Uyển Thu sững người:

 

“Thật ra… mẹ cũng hơi muốn gặp chú Trì của con đấy.”

 

Tôi: “…?”

 

Chung Uyển Thu bước ra mở cửa.

 

Trì Vân Tịch xách theo hai túi đồ ăn vặt, chạy ngay về phía tôi:

 

“Tiểu Phù! Tớ cướp được chocolate phiên bản giới hạn nè!”

 

Mắt tôi sáng rực:

 

“Thật á?”

 

Trì Vân Tịch lấy từng hộp chocolate ra đặt trước mặt tôi:

 

“Ừm!”

 

Tôi vui vẻ bóc một viên, viên đầu tiên đưa cho Chung Uyển Thu ăn.

 

Viên thứ hai, tôi tự nhét vào miệng.

 

Ngọt lịm.

 

Ngon thật!

 

“Hôm nay trời đẹp, đi dã ngoại không?” Trì Tịnh mỉm cười hỏi.

 

“Tôi sao cũng được, tùy hai đứa nhỏ quyết định.” Chung Uyển Thu nheo mắt, l.i.ế.m vết chocolate còn dính ở khóe môi.

 

Trì Vân Tịch:

 

“Cậu muốn đi không?”

 

Tôi gật đầu: “Muốn.”

 

Quay đầu nhìn ra ngoài ô cửa kính sát đất — trời hôm nay quả thật rất đẹp, nắng trong veo.

 

Rất thích hợp để ra ngoài chơi.

 

Hết.

(Đã hết truyện)

ANH TRAO TOÀN BỘ TÀI SẢN CHO TÌNH ĐẦU (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Ngôn Tình, Drama,

Kỷ niệm bảy năm bên nhau của tôi và Giang Xuyên, được tổ chức tại nhà hàng xoay cao cấp nhất trong thành phố.

Bên ngoài khung cửa sổ sát đất khổng lồ là ánh đèn rực rỡ của toàn thành phố, tựa như dải ngân hà đổ tràn trên nền nhung đen.

Giang Xuyên nắm lấy tay tôi, ánh mắt dịu dàng đến mức có thể vắt ra nước.

“Vãn Vãn,” anh dịu dàng nói, đẩy một chiếc hộp nhung tinh xảo đến trước mặt tôi, “bảy năm rồi, lấy anh nhé.”

Trong hộp là một viên kim cương hồng to lớn, dưới ánh đèn pha lê lấp lánh như mộng ảo.

Tôi biết, chiếc nhẫn này là kết tinh của ba năm tiền lương anh tích góp, còn lén bán cả chiếc siêu xe anh yêu quý mới đổi được.

Tim tôi mềm nhũn ngay lập tức.

Bảy năm, cuộc đời có được mấy lần bảy năm?

Từ cái nắm tay vụng về trong khuôn viên đại học, đến những tháng năm cùng nhau bươn chải ngoài xã hội, Giang Xuyên đã đồng hành cùng tôi đi qua quãng đường quan trọng nhất đời người.

Anh là chàng kiến trúc sư điển trai, nho nhã trong mắt người ngoài, là chàng rể đáng tin cậy trong mắt bố mẹ, và là bến cảng dịu dàng nhất trong lòng tôi.

Vì muốn giữ chút tự tôn nhỏ bé đáng thương của anh, tôi chưa bao giờ nói với anh biết, cái “studio thiết kế nhỏ nhỏ” chỉ có hai mươi mấy người kia, thực ra chỉ là một góc rất nhỏ trong bản đồ kinh doanh rộng lớn của tôi.

Cũng chưa từng nói với anh rằng chiếc siêu xe anh luôn tự hào, còn chẳng đáng giá bằng một buổi team building của công ty tôi.

Tôi cẩn trọng đóng vai một “nữ nhân viên văn phòng” có thu nhập ổn định, có chút tích góp, ngang hàng với anh, chỉ để tình yêu của chúng tôi có thể thuần túy hơn một chút, không bị vấy bẩn bởi tiền bạc phàm tục.

Tôi từng nghĩ, chúng tôi sẽ cứ thế bên nhau đến bạc đầu.

“Tôi đồng ý.”

Tôi mỉm cười gật đầu, khóe mắt hơi ươn ướt.

Giang Xuyên nhẹ nhõm cười, kích động đeo nhẫn cho tôi, rồi ôm chặt lấy tôi.

Trong nhà hàng vang lên tiếng vỗ tay lác đác, mọi thứ đều đẹp đẽ như một giấc mộng hão huyền.

Nhưng đúng lúc ấy, một tiếng chuông điện thoại vang lên không đúng thời điểm, như con dao sắc lẹm xé rách bầu không khí dịu dàng.

Là điện thoại của Giang Xuyên.

Anh nhìn màn hình, lông mày khẽ nhíu lại.

Anh không né tránh tôi, nhấn nút nghe máy.

“Alo, Vi Vi? Sao thế?”

Vi Vi.

Lâm Vi Vi.

Cái tên ấy như một chiếc kim nhỏ, nhẹ nhàng mà chính xác, đâm vào tim tôi.

Đó là mối tình đầu anh từng cất giữ trong ký ức thanh xuân, là cái tên anh chỉ buông lời mơ hồ trong cơn say, là thứ “nuối tiếc” không rõ ràng.

Nụ cười trên môi tôi khẽ cứng lại.

Tôi nâng ly rượu, khẽ lắc chất lỏng đỏ sẫm trong ly, giả vờ thong dong nhìn ra cảnh đêm bên ngoài.

Tiếng bên kia điện thoại rất nhỏ, nhưng từ biểu cảm ngày càng nặng nề của Giang Xuyên, tôi đoán được chuyện không đơn giản.

“Em đừng khóc… từ từ nói… sao lại thế?

Bác trai bác gái đâu?

Được, em đừng sợ, gửi địa chỉ cho anh, anh đến ngay!”

Anh cúp máy, trên mặt hiện rõ lo lắng và bất an, là biểu cảm tôi chưa từng thấy kể cả lúc tôi ốm nặng nhất.

Anh nhìn tôi, môi khẽ mấp máy, mang theo chút áy náy: “Vãn Vãn, xin lỗi em. Vi Vi… nhà cô ấy xảy ra chút chuyện, anh phải qua đó xem.”

Ngón tay tôi siết chặt ly rượu, đốt ngón tay hơi tái đi.

“Nhà cô ấy xảy ra chuyện, cần đến một người bạn trai cũ, ngay trong đêm kỷ niệm cầu hôn, lập tức chạy đến?”

Giọng tôi rất bình tĩnh, không mang theo chút cảm xúc.

Gương mặt Giang Xuyên thoáng chút lúng túng, anh né tránh ánh mắt tôi, giải thích:

“Vãn Vãn, không phải như em nghĩ.

Vi Vi chỉ có một mình ở thành phố A, không có ai thân thích, công ty ba cô ấy đứt vốn, giờ nhà loạn hết cả lên, cô ấy…”

“Thế rồi sao?”

Tôi cắt lời anh.

“Cô ấy ba tuổi à?

Ba xảy ra chuyện, không tìm luật sư, không tìm ngân hàng, không tìm đối tác kinh doanh, mà việc đầu tiên là gọi cho anh – mối tình đầu đã bảy, tám năm không liên lạc?”

“Vãn Vãn!”

Giang Xuyên vô thức lớn tiếng hơn, mang theo chút trách móc.

“Sao em có thể nghĩ cô ấy như vậy?

Cô ấy không phải người như thế!

Giờ cô ấy rất yếu đuối, anh không thể mặc kệ cô ấy!”

Tôi bật cười.

Là một nụ cười nhẹ bẫng, lạnh lùng.

Tôi nhìn anh – người đàn ông tôi đã yêu suốt bảy năm – trong giây phút vừa cầu hôn xong đã vì một người phụ nữ khác mà hiện lên vẻ mất kiên nhẫn và trách móc với tôi.

Thì ra, cái gọi là “nuối tiếc”, không phải vì đã mất đi, mà vì chưa từng có được.

“Được thôi,”

Tôi gật đầu, đặt ly rượu xuống, phần đáy ly chạm mặt bàn phát ra tiếng “cạch” giòn tan.

“Anh đi đi.”

Giang Xuyên có vẻ bất ngờ vì tôi đồng ý dễ dàng như vậy.

Anh sững lại, rồi hiện lên vẻ áy náy và cảm kích: “Vãn Vãn, cảm ơn em đã hiểu cho anh. Em chờ anh, anh xử lý xong sẽ quay lại tìm em.”

Anh cúi người muốn hôn lên trán tôi, nhưng tôi nghiêng đầu tránh đi.

Động tác của anh khựng lại giữa không trung, vẻ mặt có chút ngượng ngùng.

“Đi đi,”



Bình luận

Loading...