Hạnh Phúc Muôn Màu
Chương 7
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
15
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Tu Minh gọi tôi dậy đi chạy bộ.
Từ khi quen anh, tôi ít thức khuya hơn, sức khỏe cũng tốt lên thấy rõ.
Chúng tôi chạy dọc theo bờ sông, cuối cùng dừng lại ở một tiệm ăn sáng gần nhà anh.
Anh nói quán này anh ăn đã mấy chục năm rồi, từ hồi còn bé đã được mẹ đưa tới.
Lần đầu tiên tôi nghe anh nhắc đến cha mẹ mình, đang định hỏi thêm vài câu thì đột nhiên có một người đàn ông khoảng năm sáu mươi tuổi xông thẳng vào quán, vừa thấy Thẩm Tu Minh đã nhào tới.
“Thằng nhóc thối, nếu mày không cứu em gái mày…”
Ánh mắt ông ta liếc thấy tôi, lập tức móc điện thoại ra dí sát mặt tôi chụp lia lịa: “Tao sẽ bóc phốt mày dan díu với học sinh của mình, khiến mày không ngóc đầu lên nổi trong trường!”
Thì ra, đó là người chồng thứ hai của mẹ Thẩm Tu Minh.
Nghe nói ông ta đã quấn lấy anh mấy ngày nay rồi.
Lúc này tôi mới biết, Thẩm Tu Minh từ nhỏ đã sống trong một gia đình đổ vỡ, mẹ bỏ đi khi anh còn rất bé.
Lần gặp lại mẹ, anh mới biết mình có thêm một cô em gái cùng mẹ khác cha tên là Hòa Hòa.
Hòa Hòa kém anh hơn mười tuổi, lại vô cùng ngưỡng mộ người anh này, mỗi lần gặp đều bám lấy không rời.
Cô bé luôn tự hào vì có một người anh tài giỏi như vậy.
Trong ngày sinh nhật 15 tuổi, Hòa Hòa đột nhiên ngất xỉu, được chẩn đoán mắc bệnh bạch cầu cấp tính.
Mẹ anh đau khổ tột độ, cầu xin anh đi làm xét nghiệm tủy để xem có thể hiến được không.
Thẩm Tu Minh đồng ý.
Nhưng dạo trước vì lý do công việc, anh phải giao nộp điện thoại, đúng lúc có kết quả xét nghiệm thì anh lại mất liên lạc.
Dù vừa ra là đã lập tức hỏi han, nhưng chồng sau của mẹ anh, cũng chính là bố Hòa Hòa, vẫn sợ anh lật lọng.
Nghe Thẩm Tu Minh kể lại mọi chuyện bằng giọng đều đều, như thể chỉ đang nói về người khác, tôi siết chặt tay anh, muốn đem đến chút ấm áp muộn màng cho tuổi thơ cô đơn của anh.
“Xin lỗi, hôm nay làm em sợ rồi.” Thẩm Tu Minh cụp mắt, trông có vẻ mệt mỏi.
Tôi đứng dậy ôm lấy anh, má khẽ cọ vào cằm anh đã lún phún râu, hơi nhột nhột.
“Không sao đâu. Ngày mai em sẽ đi bệnh viện với anh.”
“Ừ.” Anh ôm tôi thật chặt, khiến người ta cảm thấy vô cùng an tâm.
Hôm sau, tôi và Thẩm Tu Minh mua một giỏ hoa quả và mấy con thú nhồi bông dễ thương mà bé gái thường thích, cùng nhau đến bệnh viện nhi.
Một cô bé gầy gò nằm cuộn tròn trên giường bệnh, bên cạnh là những món đồ trông vô cùng quen mắt.
Là… búp bê cổ vũ của A Thần?
Trên cổ tay mảnh khảnh của cô bé còn đeo một chiếc vòng tay mang màu sắc fanclub của anh ấy.
“Anh ơi, đây là chị dâu tương lai của em sao? Xinh quá trời luôn.” Cô bé rúc mặt vào gối, nở nụ cười như nai con với tôi. Nếu không vì khuôn mặt tái nhợt và đôi môi khô nứt thì hoàn toàn không nhìn ra là một đứa trẻ đang mang trọng bệnh.
“Gọi chị là Cầm Cầm được rồi.”
“Chị ơi, em nghe nói chị cũng thích A Thần, em cũng thế!” Cô bé hí hửng chỉ vào poster dán trên đầu giường.
“Là anh em mua cho đấy.” Nói rồi, cô bé hơi cúi đầu, có vẻ buồn bã: “Tiếc là em bị bệnh, bỏ lỡ buổi biểu diễn của A Thần ở Bắc Thành rồi.”
Tôi quay lại nhìn Thẩm Tu Minh, lập tức hiểu ngay mọi chuyện.
Những mảnh ghép rời rạc từ ngày quen nhau, cuối cùng cũng hợp lại thành một bức tranh hoàn chỉnh.
Tôi nắm tay Hòa Hòa: “Không sao mà. Đợi em khỏi bệnh, chị dẫn em đi.”
“Thật không? Hứa nha! Nhớ dẫn cả anh em đi nữa!”
Cô bé vui mừng đến mức suýt nhảy cẫng.
“Này này, em còn tính không dẫn theo anh nữa à?” Thẩm Tu Minh khẽ bật cười.
…
Rời khỏi phòng bệnh, tôi thở dài một hơi.
“Vậy người từng hứa sẽ cùng anh đi xem concert, nhưng cuối cùng lại không thể đến… là em gái anh à?”
Thẩm Tu Minh gật đầu.
“Anh và em ấy cách nhau khá nhiều tuổi, thật ra lúc đầu cũng không biết phải làm sao để thân thiết với con bé. Sau này biết nó thích một ca sĩ tên ‘A Thần’, nên anh lén vào group fan, học cách canh vé, cuối cùng cũng cướp được hai vé concert. Kết quả là, trước hôm diễn một tháng… nó nhập viện.”
“Anh định thay nó đi xem, rồi gọi video cho con bé, để nó cảm nhận không khí concert. Nhưng đúng lúc đó lại bị gọi đi công tác.”
“Sau đó em nhắn tin liên hệ với anh, nói sẽ gửi quà lưu niệm buổi concert cho anh, anh mới biết là có mấy món đồ đó.”
“Nó nhận được quà vui lắm. Chỉ là mấy chiếc bánh quy cổ vũ em làm đều chui vào bụng anh rồi, nó không ăn được.”
Lúc đó để cảm ơn Mr. Brand vì đã hào phóng chuyển vé, tôi đã đặc biệt làm một mẻ bánh quy hình đầu to của A Thần.
Không ngờ lại bị Thẩm Tu Minh ăn sạch.
“Vậy… ăn có ngon không?” Tôi hơi ngượng ngùng.
Đó là một trong số ít lần tôi tự tay làm bánh.
“Ừ. Ngon lắm. Tờ giấy nhỏ em viết cũng đáng yêu nữa.”
Thẩm Tu Minh còn định nói thêm gì đi thì đột nhiên có người gọi anh: “Tu Minh, con đến rồi à.”
Một người phụ nữ trung niên tay xách hộp giữ nhiệt bước tới.
Đi bên cạnh bà ta là một người khiến tôi không ngờ tới – Kiều Chi.
Ngũ quan của bà có vài phần giống Thẩm Tu Minh, chỉ là trông hơi căng thẳng, vừa đến nơi liền nắm lấy tay anh:
“Nghe nói ông ấy đến tìm con rồi? Không gây rắc rối gì chứ?”
Thẩm Tu Minh lùi lại một bước, không để bà ta chạm vào mình, lạnh nhạt nói: “Không sao.”
Đây chắc là mẹ của Thẩm Tu Minh.
Sắc mặt bà ta có chút khó coi, ánh mắt vô tình lướt sang tôi, lại càng thêm khó chịu.
“Tôi có chuyện cần nói riêng với con trai mình, cô gái nhỏ, có thể tránh mặt một chút không?”
“Cô ấy ở đâu, tôi ở đó. Muốn nói gì thì nói ở đây.”
Thẩm Tu Minh không hề nhượng bộ, đứng chắn trước mặt tôi.
Tôi bị kẹt giữa hai người, hơi khó xử, bèn nhanh trí khoác tay Kiều Chi: “Vậy dì cứ nói chuyện với Thẩm Tu Minh trước, cháu có vài vấn đề muốn hỏi giáo sư Kiều.”
Sắc mặt mẹ Thẩm đầy khó coi, rõ ràng muốn Kiều Chi ở lại, còn tôi thì rời đi một mình.
Đừng hòng.
Nhưng tôi cũng không đi xa.
Vừa rẽ qua góc hành lang, tôi liền giả vờ ôm bụng, nói dối là đau bụng, bảo Kiều Chi đi trước, còn tôi phải giải quyết “nhu cầu cấp bách”.
Sau đó tôi rón rén quay lại, từ xa đã nghe thấy hai mẹ con họ cãi nhau.
“Kiều Chi là cô gái tốt như vậy, học vấn cao, ngoại hình đẹp, nhà lại có bệnh viện riêng. Lần này cũng nhờ có con bé giúp đỡ, em con mới được ở phòng đơn như vậy, mới được bác sĩ giỏi điều trị!”
“Con bé kia thì sao? Mới vừa tốt nghiệp đúng không? Nó giúp được gì? Con mau chia tay đi.”
“Nếu chuyện giữa con và nó bị người trong trường biết, chắc chắn sẽ có bao nhiêu lời đàm tiếu, ảnh hưởng thế nào đến công việc của con…”
Thẩm Tu Minh quay lưng lại phía tôi, bóng lưng vững chãi như một ngọn núi.
“Mẹ nói xong chưa?” Giọng anh lạnh băng.
“Tu Minh, mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi. Lỡ như con…”
“Nếu muốn tốt cho con, mười tám năm trước đã không bỏ quyền nuôi con, tự mình bỏ đi.”
“Đợi con lớn rồi, lại đột nhiên xuất hiện, còn mang theo con của người khác. Con rất quý Hòa Hòa, nhưng không liên quan đến mẹ.”
“Con đồng ý hiến tủy cứu em, là vì em ấy xứng đáng.”
“Thật ra con biết hết.”
Giọng Thẩm Tu Minh đầy chua chát: “Con đã tra rồi. Gia đình bên đó có tiền sử bệnh bạch cầu, mấy phụ nữ đều từng mắc. Có khả năng cao là di truyền. Mẹ quay về tìm con…”
Anh gần như khản giọng, chứa đầy oán giận, nhiều hơn là nỗi buồn: “… là vì sợ sau này con gái mẹ mắc bệnh, cần người có thể lập tức hiến tủy tương thích.”
BỐP!
Một cái bạt tai giáng xuống.
Nhưng Thẩm Tu Minh không hề nhúc nhích. Người ra tay ngược lại ngồi bệt xuống đất.
Tôi không chịu được ai bắt nạt người yêu của tôi. Cho dù là mẹ anh, cũng không được.
Tôi lao tới như mũi tên, kéo Thẩm Tu Minh ra sau lưng mình.
“Dì à, những lời dì vừa nói không chỉ coi thường năng lực của con trai mình, mà còn coi thường cả giáo sư Kiều.”
Tôi liếc về phía góc hành lang – nơi Kiều Chi đang đứng mà chưa lộ diện – rồi nói tiếp: “Giáo sư Kiều và Thẩm Tu Minh quen nhau từ khi còn ở nước ngoài, là bạn bè nhiều năm, luôn hỗ trợ nhau cả trong công việc lẫn cuộc sống. Chẳng lẽ giữa người với người chỉ có tình yêu mới đáng trân trọng sao?”
“Cháu tin rằng giáo sư Kiều giúp dì và em gái dì, là vì tình bạn với Thẩm Tu Minh. Nếu cô ấy biết dì dùng hoàn cảnh gia đình và điều kiện bên ngoài để khiến người ta chấp nhận mình, thì đó là một sự xúc phạm – với cả cô ấy lẫn với Thẩm Tu Minh.”
“Nếu dì cảm thấy bị xúc phạm khi bị nghi ngờ động cơ quay lại là vì lợi ích. Vậy sao không thử đặt mình vào vị trí của giáo sư Kiều, khi cô ấy biết người ta vì em gái bị bệnh mà miễn cưỡng hẹn hò với mình thì cô ấy sẽ đau lòng thế nào?”
“Dì nói không có ý đó…”
“Cháu biết dì không có ý đó, nhưng cách dì thể hiện ra, chính là như vậy.”
“Dì có biết Thẩm Tu Minh là người thế nào không?
Dù dì đã bỏ rơi anh ấy suốt mười tám năm. Nhưng khi dì quay về, mang theo con gái của người khác. Anh ấy vẫn chấp nhận.”
“Anh ấy là người anh trai tốt. Dù dì và chồng không mở miệng, Anh ấy cũng sẽ tự nguyện cứu em gái mình.”
Nghĩ đến bộ mặt ghê tởm của gã đàn ông hôm qua mắng mỏ Thẩm Tu Minh, tôi tức đến nghiến răng.
“À đúng rồi, chồng dì còn lấy chuyện giữa cháu và Thẩm Tu Minh ra để uy hiếp anh ấy. Thật là một gã tiểu nhân.”
“Cô…”
Mẹ Thẩm lại giơ tay lên, có vẻ muốn lặp lại hành động vừa rồi.
Lần này, Thẩm Tu Minh đứng chắn trước mặt tôi, dễ dàng giữ chặt cổ tay bà.
“Mẹ!” Anh không nhượng bộ chút nào, che chắn tôi một cách kín kẽ.
“Hai người…!”
Mẹ Thẩm thở dài, cuối cùng cũng như buông xuôi tất cả:
“Tùy các con vậy!”
Tôi và Thẩm Tu Minh không rời đi ngay mà cùng ngồi trên ghế dài trong vườn trung tâm của bệnh viện.
Đã bắt đầu vào thu, lá rụng xoay vòng dưới chân.
Tôi mua một túi chườm lạnh ở cửa hàng tiện lợi, cẩn thận áp lên gò má sưng tấy của anh.
“Anh ngốc à, bị đánh mà cũng không biết né.”
Một người cao tận mét tám mấy lại bị một phụ nữ chỉ cao mét sáu nhảy lên đánh cho thảm hại như vậy.
Tôi xót xa thổi nhẹ lên vết bầm tím hình “Ngũ chỉ sơn”: “Phù phù, thổi thổi là hết đau rồi.”
Ánh mắt anh sâu thẳm, như cuộn trào bao cảm xúc. Cuối cùng, anh nắm lấy tay tôi, ném túi chườm lạnh sang một bên: “Không sao đâu, không đau nữa rồi. Em đừng để tay bị lạnh.”
Bình thường Thẩm Tu Minh luôn nghiêm nghị, cao lớn vững chãi, mang lại cảm giác vô cùng đáng tin.
Nhưng lúc này, anh dựa vào tôi, hiếm hoi để lộ mặt yếu đuối.
“Thật ra anh không trách bà ấy. Anh hiểu sự lựa chọn của bà năm đó. Trước đây bố anh dành phần lớn thời gian cho nghiên cứu, sau khi anh ra đời thì đem anh giao cho mẹ và bà nội chăm. Bên ngoài khen ông là nhà vật lý vĩ đại, nhưng trong mắt anh, ông là một người chồng không trọn trách nhiệm, một người cha không xứng đáng. Lúc còn nhỏ, anh từng một mình đối mặt với bốn bức tường trống rỗng, từng tự hỏi tại sao họ không cần anh, vậy sinh ra làm gì? Sau này lớn lên, anh dần hiểu được lý tưởng sự nghiệp của bố, cũng hiểu được nỗi khổ mẹ từng chịu. Nhưng hiểu thì hiểu, nhắc lại vẫn không kìm được xúc động.”
Tôi bóp nhẹ lòng bàn tay anh: “Rất bình thường mà, dù ai cũng gọi anh là ‘mỹ nhân băng sơn’, nhưng anh đâu phải băng thật đâu.”
Thẩm Tu Minh bất chợt bật cười: “Nhưng anh may mắn, vì đã gặp được mặt trời của anh.”
Bàn tay to lớn bao lấy tay tôi, lòng bàn tay anh vừa ấm vừa khô ráo.
Thẩm Tu Minh cúi người, khẽ hôn lên trán tôi một cái.
Lá cây xào xạc, như những cung đàn trong tim tôi rung lên khe khẽ.
Rời bệnh viện, chúng tôi gặp được Kiều Chi ngay trước cổng.
Biết họ có chuyện muốn nói, tôi chủ động lên xe trước.
16
“Cảm ơn cô, Kiều Chi.”
Thẩm Tu Minh theo thói quen định rút thuốc trong túi áo, nhưng rút ra lại là một nắm kẹo que, anh cúi đầu cười khẽ.
Tất cả, Kiều Chi đều thu vào mắt.
Cô quen Thẩm Tu Minh hơn chục năm, luôn nghĩ mình rất hiểu anh. Thậm chí từng nghĩ nếu cả đời không gặp được người khiến tim rung động, thì lấy một người có cùng trình độ, cùng quan điểm như Thẩm Tu Minh về sống chung cũng không tệ.
Con đường nghiên cứu khoa học vốn cô độc, với cô, những thứ khác không quá quan trọng.
Cô từng nghĩ Thẩm Tu Minh cũng là kiểu người đó. Anh là cộng sự lý trí nhất, ổn định nhất mà cô từng gặp, gần như không bao giờ để lộ cảm xúc.
Vậy mà trong một ngày, cô lại thấy được ở anh cả hỷ, nộ, ai, lạc.
Bị đánh cũng không nhúc nhích. Nhưng chỉ cần liên quan đến cô gái kia, ánh mắt Thẩm Tu Minh liền trở nên đáng sợ.
Rồi cũng chính anh, vì mấy cây kẹo ngô ngớ ngẩn mà lại nở nụ cười dịu dàng.
Kiều Chi châm một điếu thuốc, tựa người vào lan can: “Thẩm Tu Minh, đợi chuyện bên này kết thúc, cậu có nghĩ đến chuyện về Mỹ cùng tôi không?”
Thẩm Tu Minh đứng thẳng trong gió, ánh mắt nhìn về chiếc SUV phía xa: “Không đâu. Tôi có lý do để ở lại.”
“Vì cô ấy sao?”
“Ừ. Nhưng không chỉ vì cô ấy. Mảnh đất này có cô ấy, cũng có tương lai của tôi và cô ấy.”
Gió thu nổi lên, hoa quế rụng đầy.
Thẩm Tu Minh mở cửa xe, lập tức bị một đôi tay mềm mại, ấm áp bao lấy, nhét vào túi áo nhỏ nhắn của cô gái.
“Sao đột nhiên lạnh vậy! Tối nay mình ăn lẩu đi!”
Đôi mắt cô gái long lanh sáng rỡ, như thể chỉ cần được ăn một bữa lẩu là điều hạnh phúc nhất trên đời.
Một cánh hoa quế rơi trên đuôi mày Thẩm Tu Minh, theo anh cuốn vào xe, mang theo mùi thơm dìu dịu.
“Được. Vợ anh nói sao, anh nghe vậy.”
17
Thời gian trôi qua như bóng câu qua cửa, thoắt cái đã sang đầu xuân năm mới.
Kết quả thi viết nhanh chóng được công bố, thành tích của tôi gần như đúng như dự đoán, đỗ vào K Đại chắc rồi.
Tôi bắt đầu chuẩn bị cho vòng phỏng vấn vào tháng 3.
Phỏng vấn gồm hai vòng: thi viết chuyên ngành và phỏng vấn với giảng viên hướng dẫn.
Vòng thi viết kiểm tra kiến thức về các xu hướng tiên tiến trong ngành.
Trong suốt những năm đại học, tôi luôn đều đặn cập nhật và tổng hợp thông tin về vật lý hiện đại, cho nên khi làm bài khá trôi chảy.
Còn vòng phỏng vấn...
Tôi đã chọn trước một giảng viên hướng dẫn lý tưởng từ những thông tin công khai trên trang web của trường.
Ngay khi có kết quả sơ tuyển, tôi lập tức gửi mail liên hệ giảng viên, giới thiệu nền tảng học thuật của mình và bày tỏ mong muốn được theo thầy học tập, nghiên cứu.
Trời không phụ người có lòng, khi có kết quả, tôi đạt thủ khoa kép của khoa Vật lý K Đại — cả thi viết lẫn phỏng vấn đều xếp hạng nhất.
Xuân về ngập tràn hy vọng.
Đang lúc chuẩn bị tinh thần đón nhận đôi niềm vui học hành và tình cảm, tôi bỗng cảm thấy ánh mắt mọi người xung quanh nhìn mình trở nên kỳ lạ.
Đi ngang qua đám đông, luôn có ai đó chỉ trỏ bàn tán.
Đào Tử kéo tôi ra một góc: “Cầm Cầm, gần đây mày đắc tội ai à?”
Tôi lắc đầu.
Dạo này bận rộn ôn thi, thời gian rảnh chút nào là bị Thẩm Tu Minh chiếm hết rồi, đắc tội ai cơ chứ?
“Thế… mày với thầy Thẩm là thế nào?”
Nghe Đào Tử nhắc tới Thẩm Tu Minh, tôi khựng lại: “Liên quan đến anh ấy sao?”
Từ khi tôi kể thật chuyện mình với Thẩm Tu Minh, Đào Tử đã sốc đến mức mấy ngày liền không nói nên lời. Điều khiến cô ấy “khó chấp nhận” nhất là tôi yêu đương giấu đầu lòi đuôi, yêu dưới mí mắt cô mà cô chẳng hay biết gì!
“Không chỉ liên quan!” Đào Tử đập đùi.
“Sau khi danh sách trúng tuyển được công bố, trên mạng có người tung tin nói mày đậu là nhờ ‘quy tắc ngầm’, ngủ với giảng viên để chiếm chỗ của người khác!”
Tôi đăng ký học thầy hướng dẫn cũ của Thẩm Tu Minh thời cao học.
Người đó tung cả ảnh tôi và Thẩm Tu Minh trong thư viện, nói rằng chúng tôi thường xuyên “hẹn hò vụng trộm” ở đó.
Thẩm Tu Minh chưa từng nhắc tôi biết ai là thầy cũ của anh, anh luôn tôn trọng sự lựa chọn của tôi, không hề can thiệp vào việc tôi thi ai, trừ khi tôi chủ động hỏi.
Tôi phóng to bức ảnh, cẩn thận quan sát…
“Đào Tử, nhìn kỹ đi, đây có phải là tóc đuôi ngựa của cậu không?”
“Á đù! Sao lại cắt ghép xóa cả tôi đi, nhưng quên mất cái đuôi ngựa?!”
Từ khi biết chuyện tôi với Thẩm Tu Minh, Đào Tử thường ôn thi cùng hai đứa tôi. Bức ảnh kia thực ra là tôi và Đào Tử ngồi cùng nhau, bị người bịa chuyện photoshop cô ấy ra ngoài mà không để ý đuôi tóc còn nguyên.
Tôi lập tức đến thư viện xin trích xuất camera, chọn một góc khác để đối chiếu.
Kẻ tung tin lộ rõ chân tướng. Là một thí sinh cùng trường đạt điểm thi viết bằng tôi nhưng kém điểm phỏng vấn, xếp hạng hai.
Không biết từ đâu cậu ta nghe được chuyện tôi và Thẩm Tu Minh, dù không có bằng chứng, vẫn cố tình tung tin đồn thất thiệt, vu khống tôi để trả đũa, bôi nhọ đối thủ đã đánh bại mình.
Tôi không muốn sa vào vòng luẩn quẩn tự chứng minh, thẳng tay đăng ảnh từ góc camera thứ ba lên mạng, kèm theo lời đính chính chuyện “bằng mọi giá chen chân vào”.
Còn về mối quan hệ giữa tôi và Thẩm Tu Minh, tôi không biện giải vô ích.
Không ngờ lại có rất nhiều bạn học lên tiếng bênh vực:
[Tập tài liệu tóm tắt lý thuyết của thầy Thẩm, bản ghi chú lỗi sai… bạn Cầm đều scan thành file điện tử và chia sẻ miễn phí. Nếu thật sự họ đang yêu nhau, tôi ủng hộ đầu tiên luôn!]
[Từ sau khi thầy Thẩm rời trường, hai người họ cũng đâu giấu giếm gì, nhiều người biết mà, chỉ là không ai xen vào thôi.]
[Tôi còn từng “chèo thuyền” họ nữa cơ, có lần thấy hai người dạo quanh bờ hồ, thầy định nắm tay mà bạn Cầm hất tay ra, nhìn thầy tủi thân thấy thương luôn!]
Ngay sau đó, K Đại cũng công khai toàn bộ video phỏng vấn của thầy hướng dẫn kia, để công chúng tự đánh giá.
Không bao lâu, kẻ tung tin bị bóc mẽ từng gian lận số liệu trong nhiều bài nghiên cứu suốt thời đại học, còn sử dụng ngôn từ khoa trương và công cụ AI để viết thay.
Tôi không để cậu ta có cơ hội xin lỗi riêng, từ sớm đã nhờ luật sư thu thập bằng chứng, khởi kiện đòi công khai xin lỗi và bồi thường thiệt hại danh dự.
Chuyện đến đây xem như khép lại.
Bài đính chính của tôi sau đó còn trở thành “hồ ước nguyện” cho thí sinh thi vào K Đại...
18
Hôm chụp ảnh tốt nghiệp.
Trời quang mây tạnh, nắng vàng rực rỡ.
Thẩm Tu Minh mặc vest chỉnh tề, tay ôm bó hướng dương thật to, lặng lẽ đứng nhìn tôi từ xa.
Ánh sáng rọi lên người anh, khiến cả người toát lên một tầng ánh sáng dịu dàng.
Người đàn ông này, đẹp trai chết người!
Buổi chụp vừa kết thúc, tôi chưa kịp tháo áo cử nhân đã chạy bay về phía anh.
Anh buông hoa, dang tay, vững vàng ôm lấy tôi.
Sau lưng là tiếng hoan hô và vỗ tay của các bạn cùng lớp.
Vài tháng sau.
Một quán rượu nhỏ gần K Đại.
Thầy hướng dẫn của tôi — thầy Cao — là một ông cụ thú vị, đặc biệt thích tụ tập với sinh viên trẻ.
Dù đã là chuyên gia đầu ngành, thầy vẫn tự mình mở tiệc đón tân sinh viên, dẫn cả hội đi ăn nhậu.
Sinh viên đến từ khắp mọi miền đất nước tụ họp, cười nói rôm rả.
Thầy còn gọi luôn những học trò cũ đang sống cùng thành phố đến góp vui, ai cũng tranh thủ học hỏi kinh nghiệm từ tiền bối.
Chưa kịp gọi món, có người đến muộn.
Rèm cửa bị vén lên.
Một người đàn ông cao lớn bước vào: “Xin lỗi, kẹt xe một chút. Hôm nay tôi mời.”
Anh ngồi xuống ngay cạnh tôi, nghiêng đầu cười nói: “Tiểu sư muội, sau này mong được em chỉ giáo nhiều hơn.”
(Toàn văn hoàn)
(Đã hết truyện)
Dòng Suối Trong Rừng (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Ngược,
Khi tôi sắp chec, người bạn trai yêu nhau nhiều năm lại đang giúp bạch nguyệt quang của anh ta cải tạo ngôi nhà cũ, cùng nhau hồi tưởng về quá khứ tươi đẹp của họ.
Sau đó, xe tang của tôi và xe hoa của anh ta chạm mặt trên con phố dài.
Nợ tôi, cuối cùng anh ta vẫn phải trả.
Nhìn xem, anh ta khóc chẳng khác nào một con chó.
1.
Tôi sắp chec rồi.
Nhận thức ấy làm tôi cứng đờ ngồi trong bệnh viện.
Bác sĩ nhìn thấy tôi ngồi thất thần, trong mắt thoáng qua một tia thương hại.
Một y tá dìu tôi ra sảnh, mua cho tôi một cốc cacao nóng.
Tay tôi run đến nỗi gần như không giữ được cốc, tôi bơ vơ nhìn cô ấy: “Cảm ơn.”
Cô ấy an ủi: “Không sao đâu, chỉ cần chịu điều trị chắc chắn sẽ ổn thôi.”
Nhưng cô ấy và tôi đều biết rõ.
Ung thư tụy giai đoạn cuối đến trung, trễ thì không thể mổ; thời gian sống thường chỉ còn ba đến sáu tháng.
Cái kết tàn nhẫn mà số phận dành cho tôi dường như đã được viết sẵn.
Y tá đi rồi, tôi chợt nhớ gì đó, lục điện thoại trong túi, gọi cho bạn trai.
Sau khi cha mẹ qua đời vì một vụ tai nạn, giờ tôi hầu như không còn người thân.
Gọi số này gần như là phản xạ.
Trong lòng tôi, người yêu sáu năm — Trình Thành — là chỗ dựa duy nhất.
Dù chúng tôi vừa mới cãi nhau.
Điện thoại reo rất lâu.
Tay tôi vẫn run, co kéo với giọng bên kia.
Cuối cùng, có người bắt máy.
Tim tôi bỗng nóng lên, tôi nghẹn ngào gọi: “Trình Thành.”
Bên kia im lặng một lúc, rồi một giọng nữ dịu dàng vang lên: “Trình Thành hiện không có ở đây, cô là Lâm Khê phải không?”
Giọng nữ ấy nghe thật dễ nghe, nhưng làm tôi lạnh từ đầu đến chân.
À ra, người trong mộng của bạn trai tôi — Tống Vân — đã về.
Tống Vân là “bạch nguyệt quang” của anh ta, là nốt chu sa trong lòng anh ta.
Dù Tống Vân đã rời đi bảy năm, dù tôi và Trình Thành đã bên nhau sáu năm.
Chỉ cần Tống Vân xuất hiện, ánh mắt Trình Thành dù cách ngàn trùng, vẫn sẽ dừng ở cô ta.
Quên mất có tôi đứng bên cạnh anh ta.
Tim tôi như bị một bàn tay bóp chặt.
Vì sĩ diện nực cười, tôi không muốn khóc trước mặt cô ta, vội lau nước mắt trên mặt.
Bên kia đầu dây, Tống Vân vẫn lo lắng hỏi han: “Lâm Khê, cô còn nghe không? Đừng hiểu lầm, hôm nay là tôi chuyển nhà, có mấy vật nặng không chuyển được nên mới nhờ A Thành đến giúp. Cô đừng hiểu lầm.”
“Đừng hiểu lầm?”
Tôi nhếch môi, hít một hơi, lạnh lùng đáp: “Bảo Trình Thành nghe máy!”
Giọng tôi lạnh đến mức Tống Vân ở đầu dây bên kia khựng lại.
“Lâm Khê, để tôi giải thích—”
“Tôi bảo bảo Trình Thành nghe điện thoại!” tôi cắt lời cô ta.
Quả đúng là không có gì to tát, họ thỉnh thoảng lại như trộm lén lút, trở lại trường xưa.
Thỉnh thoảng lại nhắn tin bằng tài khoản phụ vào đêm khuya, tâm sự những lúc cô đơn.
Bất kể thời gian hay địa điểm, chỉ cần Tống Vân muốn, cô ta có thể một cuộc điện thoại là gọi được Trình Thành đi.
Ngay cả khi tôi và Trình Thành đang ân ái trên giường.
Kể từ khi cô ta về, mọi ký ức ùa về trong đầu tôi, cảm xúc tôi mới giữ được bây giờ lại sắp vỡ.
“Bảo Trình Thành nghe máy!”
Tiếng hét của tôi khiến mọi người trong bệnh viện ngoái nhìn.
Một người phụ nữ ôm con tới khám đứng dậy rời đi, mặt lộ vẻ sợ sệt.
Dường như Tống Vân cũng bị giật mình; khi cô ta còn muốn nói gì đó, bên kia đầu dây vang lên một giọng tôi quá quen, hỏi với vẻ quan tâm: “Tống Vân, em sao vậy?”
2.
Tiếng của Trình Thành vọng qua ống nghe.
Tôi nghe thấy Tống Vân giải thích: “Điện thoại cứ reo mãi, nên em bắt máy, Lâm Khê có vẻ hiểu lầm, anh nhanh nói rõ với cô ấy đi.”
Lâu lắm bên kia vẫn im lặng.
Tôi mường tượng khuôn mặt Trình Thành chắc chắn đầy sự chán nản và mệt mỏi.
Giống y hệt lúc chúng tôi cãi nhau, anh ta ném cửa đi ra ngoài kia.
“Alô?”
Đầu óc tôi trống rỗng, tiếng nghẹn lại nơi cổ họng, chẳng biết nói gì.
“Trình Thành, em…” vừa định nói thì bị anh cắt ngang: “Lâm Khê, anh đã bảo em suy nghĩ kỹ xem có muốn tiếp tục sống trong nghi kỵ hay không? Tống Vân là bạn cũ của anh, anh sẽ không vì tình yêu mà bỏ bạn.”
Hình như Trình Thành đang nghĩ lại nửa năm kể từ khi Tống Vân trở về, những lần chúng tôi tranh cãi. Giọng anh ta ngày càng nhanh, càng lớn.
Tôi siết chặt tờ kết quả xét nghiệm tuyên bố tôi ở giai đoạn cuối, bỗng thấy không thở nổi.
Người ngắt lời anh ta là Tống Vân.
Cô ta bằng giọng dịu dàng thường thấy trách móc: “A Thành, anh đừng nói chuyện với bạn gái như vậy.”
Tôi nghe thấy một tiếng “pạch” trong đầu, rồi ngay lập tức hiện lên hình ảnh Tống Vân khẽ giơ nắm tay nhỏ, hờn dỗi đ.ấ.m một cái lên vai Trình Thành, cái cách họ từng thoải mái bên nhau như chẳng có ai khác.
“Con gái rất dễ thương, phải nâng niu, đừng làm cô ấy sợ,” Tống Vân nhẹ nhàng khuyên.
Vừa dứt lời, giọng Trình Thành đúng là yếu đi. Tôi nghe anh ta thở dài bất lực, thấp giọng: “Ừ, ừ.”
Trình Thành vốn ngang bướng như một con bò cứng đầu; anh ta chưa từng tỏ ra nhún nhường trước mặt ai khác ngoài tôi. Tôi từng nghĩ đó là điều chỉ riêng mình tôi có.
Tôi còn nghe anh ta lầm bầm cố ý: “Nhưng cũng không phải cô gái nào cũng dễ thương.”
Đúng vậy, không phải cô gái nào cũng dễ thương, cũng không phải cô gái nào cũng đáng được nâng niu.
Ví dụ như tôi.
Tôi bỗng cúp máy.
Trình Thành không gọi lại.
Có lẽ trong lòng anh ta tôi lại bị xem là một trận giận vặt vô lý. Anh ta vốn tự cho mình chẳng làm gì sai, vô tội với lương tâm.
Tôi cứ ngồi đờ đó.
Không thấy buồn cũng chẳng thấy sợ hãi.
Linh hồn như tách rời khỏi cơ thể.
Không biết ngồi bao lâu, bỗng có một bàn tay nhỏ mềm mại chạm lên má tôi.
Tôi ngẩn ra nhìn, là một bé gái khoảng năm sáu tuổi.
Trán em dán miếng hạ sốt, mặt đỏ bừng vì nóng, thỉnh thoảng lại ho.
“Chị ơi, đừng khóc,”
Bàn tay nhỏ của em cầm một tờ khăn giấy, tay kia còn nối với kim truyền: “Khóc rồi sẽ hết xinh đó.”
Mẹ em đứng bên cạnh, tay cầm bình truyền dịch, mỉm cười hiền hậu nhìn tôi.
Có lẽ vì trông tôi quá đáng thương.
Tôi nhìn vào đôi mắt ngây thơ, ngơ ngác của em.
“Xin lỗi, chị làm em sợ à?” tôi mở miệng, mới nhận ra giọng mình nghẹn ngào lạc nhịp.
Không biết từ khi nào nước mắt đã ướt đẫm mặt tôi.
“Xin lỗi, chị…” run rẩy đưa tay lau mặt, tôi hỏi cô bé: “Cho chị ôm một chút được không?”
“Chút thôi, một chút thôi,” em trả lời.
Tôi thấy mình thật nực cười vì lại yêu cầu điều ngớ ngẩn này.
“Chị một mình, bị ốm, chị chẳng còn gì nữa, chị chỉ còn—”
Mẹ cô bé khẽ đẩy lưng con, ánh mắt có vẻ thông cảm: “Con ôm chị đi.”
Cô bé ngoan đến lạ, làm bộ như đang làm việc rất quan trọng, đứng trên mũi chân, dang rộng vòng tay.
Tôi cẩn thận ôm em vào lòng.
Thân thể đứa trẻ do đang sốt nóng hừng hực, ấm áp khác thường.
Nhỏ bé, ấm áp.
Đó là toàn bộ hơi ấm tôi có thể nhận được lúc này.
Tôi ôm đứa trẻ xa lạ ấy và khóc nức nở.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰