Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

“Chàng Trai” 188

Chương 4



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

“Anh Hồng ơi, trí nhớ của anh thật đỉnh. Em chính là nữ tổng giám đốc công ty Hằng Hy mà anh nói ‘cứ bám riết không buông’ đấy. Chính là chị tổng nào rủ anh đến nhà buổi tối mà không mặc đồ lót nè. Quên rồi hả?”

 

Vương Trì nhìn chằm chằm Lưu Hồng, giọng nghiêm khắc:

 

“Lưu Hồng, anh lên làm Phó tổng khi nào thế? Hay trong công ty còn có chuyện gì tôi không biết?”

 

Lưu Hồng cố vớt vát:

 

“Không có! Tôi chỉ đi xem mặt thôi mà. Thuận tiện thử xem cô ấy có thực dụng không! Tôi tuyệt đối không giả mạo gì hết!”

 

Chú hai tôi vẫn còn đang ngu ngơ:

 

“Không phải anh Hồng là chủ tịch sao? Vậy anh là gì?”

 

Vương Trì cáu bẳn đáp:

 

“Tài xế nhà tôi. Lương tháng 3.500 tệ.”

 

Chú hai nhìn Lưu Hồng, giọng lạc cả nhịp:

 

“Vậy mấy lời anh nói, chuyện tìm việc cho con tôi… đều là lừa hả?”

 

Lưu Hồng vẫn cố cãi:

 

“Lừa cái gì! Tôi thật sự có thể tìm việc cho nó. Công ty đang thiếu bảo vệ! Vào là có biên chế quốc doanh, tiết kiệm bốn chục năm phấn đấu!

 

Mặt khác, tôi thật lòng thích cháu gái ông! Chúng ta có thể kết thông gia, tôi đưa sính lễ đủ 68.000 tệ!”

 

“Tôi lương tháng 3.500, để dành ra được từng đó là cực khổ lắm rồi. Với lại, cháu ông cũng 28 tuổi rồi, nhìn qua có chút bản lĩnh – tạm chấp nhận được. Tôi đành hạ thấp bản thân, cưới cô ta vậy.”

 

“Nói thật nhé, trẻ vậy mà làm tới tổng giám đốc, biết đâu ngủ với chủ tịch rồi ấy chứ. Tôi lỡ đâu lại cưới hàng secondhand.”

 

BỐP!

 

Vương Trì thụi một cú thẳng vào mặt hắn, bay luôn hai cái răng!

 

“Giờ thì cái công việc 3.500 tệ một tháng cũng mất luôn rồi. Hai cái răng, đi khai báo là tai nạn lao động nhé. Cút khỏi công ty đi, làm mất mặt ông đây!”

 

Lúc tôi chuẩn bị rời đi cùng Vương Trì, Lưu Hồng còn ôm mặt rên rỉ:

 

“Em ơi, nấm mèo, dưa chuột lúc nãy là em ăn đó. Làm ơn thanh toán giùm nha?”

Vương Trì rút ra một xấp tiền, quăng thẳng vào người hắn:

 

“Cút.”

 

12

 

Chẳng bao lâu sau, trong WeChat của tôi xuất hiện một cái tên mới — “Cưng chiều ngọt ngào của nữ tổng tài”.

 

Tôi cũng không biết anh ta thêm tôi bằng cách nào.

 

Anh ta xuất hiện một cách kỳ quái trong danh sách bạn bè của tôi như thể từ trên trời rơi xuống.

 

Mới đầu, anh ta gửi một bao lì xì.

 

Tôi thì có tật xấu là thấy lì xì là muốn bấm, cuối cùng lại thật sự bấm vào, mở ra thì thấy chỉ có 0,52 đồng.

 

Tôi thấy hơi tò mò, liền hỏi tại sao lại gửi lì xì, nhưng anh ta không trả lời.

 

Sau đó, anh ta thường xuyên gửi lì xì cho tôi, lần nào mở ra cũng là 0,52, nhiều nhất có lần lên đến 5,2.

 

Không lâu sau, anh ta bắt đầu nói chuyện. Ban đầu là chào buổi sáng, chúc ngủ ngon, sau đó một hôm đột nhiên nhắn:

 

“Em cô đơn lắm đúng không?”

 

Tôi: ”?”

 

Tôi: “Tôi rất bận, không có thời gian để mà nghĩ mình có cô đơn hay không.”

 

Anh ta: “Tôi thấy trên trang cá nhân em viết bị mất ngủ. Ngoan nào, để anh dỗ em ngủ, kiểu không tốn tiền đâu nhé.”

 

Tôi: ”?”

 

Anh ta tiếp: “Phụ nữ 30 tuổi rồi, ai mà chẳng hiểu chuyện.”

 

Tôi bắt đầu buồn nôn: “Đồ thần kinh!”

 

Tôi đang định chặn anh ta thì anh ta buông một câu:

 

“Tôi ly hôn rồi.”

 

Tôi bỗng nổi cơn “mẫu tử tâm”, thấy hơi thương hại. Có lẽ người đàn ông đáng thương này bị cú sốc sau ly hôn, đầu óc rối loạn mới nói năng nhảm nhí thế.

 

Anh ta lại nhắn:

 

“Cho tôi một cơ hội. Tôi hiểu rằng sự mạnh mẽ và kiên cường của phụ nữ các em bên ngoài chỉ là diễn cho thiên hạ xem thôi, thật ra đêm về chỉ biết nuốt nước mắt vào lòng. Đến đây đi, dựa vào ngực tôi, để em được khóc, được giãi bày.”

 

Tôi: “Anh đang nói cái gì vậy trời?”

 

Anh ta nói tiếp:

 

“Lúc chú em giới thiệu anh, chắc cũng có nói đến ba cái ‘188’. Hai cái đầu đúng là anh nói quá thật, nhưng là vì yêu em nên mới nói dối. Anh thề với em, cái ‘188’ cuối cùng là thật, em thử xem là biết ngay.”

 

Tới lúc đó tôi liền nhận ra cái thể loại này là ai rồi.

 

Tôi lập tức chặn anh ta.

 

Tôi nghĩ tôi cũng đoán được ra là ai đã thêm anh ta vào WeChat của tôi rồi.

 

Hôm đó chú hai tôi nói muốn xem hình nền điện thoại của tôi, bảo là muốn tải về làm hình nền cho con trai ông. Tôi đưa điện thoại cho ông ta xem…

 

Quả nhiên, tâm địa không có c.h.ế.t!

 

Nếu tôi lấy chồng, tài sản bố mẹ tôi, cả tiền sính lễ, chẳng phải đều rơi vào tay ông ta hay sao?

 

Buồn cười c.h.ế.t mất!

 

13

 

Sáng hôm sau, tôi vừa tập yoga xong thì nghe thấy tiếng pháo nổ đùng đoàng ngoài cửa sổ, kèm theo tiếng trống chiêng rầm rộ!

 

Lưu Hồng vác nửa con heo đến, nói là đến rước dâu!

 

Tôi hỏi anh ta: “Anh bị bệnh à?”

 

Lưu Hồng nói:

 

“Tôi ngày nào cũng gửi hoa cho em, sáng trưa chiều tối đều chào hỏi! Em cũng ba mươi tuổi rồi! Em không lấy tôi thì lấy ai? Hơn nữa, khoảng thời gian này tôi đã chuyển khoản cho em, cộng lại là tận 52 đồng đó nhé!”

 

Gửi hoa?

 

Ý anh ta là mấy cái biểu tượng hoa trong WeChat ấy hả?

 

Vãi thật!

 

Ba mẹ tôi hỏi chuyện gì xảy ra. Tôi kể lại từ đầu đến cuối.

 

Mẹ tôi tức đến mức lao vào bếp cầm dao chạy ra:

 

“Đồ trời đánh, mày dám bôi nhọ danh tiếng con gái tao, bà đây sống c.h.ế.t với mày luôn!”

 

Lưu Hồng cười đểu:

 

“Bôi nhọ rồi thì sao? Bôi rồi thì con gái bà chẳng phải chỉ còn nước lấy tôi thôi à?”

 

Ba tôi lập tức ôm mẹ tôi lại:

 

“Chúng ta không thể phạm pháp, phải kéo hắn đến chỗ không có người rồi xử!”

 

Hàng xóm xung quanh kéo đến xem náo nhiệt. Ba mẹ tôi sống ở đây mấy chục năm rồi, mọi người nghe xong câu chuyện thì cũng không nén nổi phẫn nộ, mắng Lưu Hồng năm mươi tuổi đầu rồi, vác mấy ký thịt heo đến đòi cưới con gái người ta, đúng là không biết xấu hổ!

 

Lưu Hồng liền nói:

 

“Cô ấy nhận lì xì của tôi, 52 đồng đó!”

 

Tôi thật sự muốn chặt tay mình!

 

Tôi lập tức rút ra 520 đồng ném vào mặt anh ta:

“Trả gấp mười lần cho anh, cút!”

 

Lưu Hồng la lên như điên:

 

“520! Là 520 đó! Em còn dám nói là không thích tôi!”

 

Tôi, tôi, tôi…

 

Tôi phát điên thật rồi!

 

Tôi lao tới định lý luận với anh ta, không ngờ anh ta rút ra một con dao nhọn, đâm thẳng về phía tim tôi!

 

Đúng lúc đó, một bóng đen to lớn lao đến chắn trước người tôi — con dao cắm thẳng vào mông anh ấy!

 

Tôi nhìn lại, là Vương Trì! Tôi bật khóc tại chỗ, ôm lấy mông anh ấy mà nói:

 

“Anh đừng như vậy, anh đừng làm em sợ!”

 

Lưu Hồng vung dao loạn xạ, nhanh chóng bị đám đông xúm vào đè xuống đất, ánh mắt đỏ ngầu, tức giận gào lên:

 

“Con đàn bà đê tiện! Là mày khiến tao tan nhà nát cửa! Nếu không phải đi xem mặt với mày thì đâu có mất việc! Vợ tao cũng đâu bỏ tao! Tất cả là tại mày! Là mày! Mày là đồ xấu xa! Là hung thủ!”

 

Tôi: ”?”

 

Tôi lao lên đá vào đầu Lưu Hồng mấy phát.

 

Cảnh sát nhanh chóng có mặt, còng tay anh ta lôi lên xe. Giữa ban ngày ban mặt mà cố ý g.i.ế.t người như vậy, bị bắt là chuyện sớm muộn thôi — mà có khi vào rồi chẳng ra được nữa đâu!

 

Đáng đời!

 

Trên xe cứu thương, tôi ôm lấy mông Vương Trì, nước mắt rơi lã chã.

 

Vương Trì mặt mày trắng bệch, cười yếu ớt:

 

“Công chúa à, em sờ mông anh rồi thì phải chịu trách nhiệm đó nha.”

 

Anh tiếp tục:

 

“Công chúa của anh, em thật là chậm tiêu ghê. Anh thích em bao lâu nay rồi, em không biết sao? Ban đầu anh không dám theo đuổi em, nhưng sau đó thấy đến cả tài xế của anh mà em cũng chịu đi xem mắt, thì… em suy nghĩ về anh được không?

 

1 triệu 880 ngàn tiền sính lễ, anh hoàn toàn không có vấn đề gì. Chiều cao của anh cũng 1m88, còn cái ‘188’ kia thì…”

 

Tôi một tay bịt mông anh, một tay bịt miệng anh:

 

“Chuyện gì thì cũng phải đợi anh khỏi đã rồi tính!”

 

Vương Trì vội vàng hôn lên tay tôi:

 

“Anh coi như em đồng ý rồi đó nha, công chúa của anh!”

 

“Vì em, anh nhất định sẽ sớm khỏe lại!”

(Đã hết truyện)

Quả Báo Mười Lăm Năm (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Đô Thị, Trả Thù,

Mười lăm năm trước, mẹ tôi bị trọng bệnh, tôi trong lúc cấp bách đã bán thận, đổi lấy ba trăm ngàn để chữa bệnh cho mẹ.

Ai ngờ số tiền ba trăm ngàn vừa đến tay đã bị chồng tôi chuyển đi, anh ta cầm số tiền cứu mạng mẹ tôi – số tiền tôi phải bán thận mới có – đưa chị dâu góa của mình đi mua nhẫn kim cương lớn.

Vì không đủ tiền phẫu thuật, mẹ tôi mất ngay trong đêm.

Còn chồng tôi thì dẫn chị dâu đi nộp đơn ly hôn đúng vào lúc tôi đau đớn nhất.

Ba tôi tức giận đến phát bệnh tim ngay tại chỗ, các nhân viên y tế chứng kiến cũng giận dữ mắng anh ta là súc sinh.

Còn tôi thì lại đồng ý ly hôn ngay lập tức, thậm chí chủ động ra đi tay trắng.

Ba tôi đoạn tuyệt quan hệ với tôi ngay tại chỗ, còn tôi thì trở thành con sói mắt trắng nổi tiếng trong miệng họ hàng gần xa.

Tôi chưa từng biện minh lấy một câu.

Cho đến mười lăm năm sau, tôi nghe tin con trai của chồng cũ và chị dâu góa thi đậu trường cảnh sát.

Tôi bấm gọi đến phòng thẩm định lý lịch chính trị của trường cảnh sát.

Cơ hội báo thù mà tôi đợi suốt mười lăm năm, cuối cùng cũng đến rồi.

1

“Xin chào, đây là phòng thẩm định lý lịch. Xin hỏi chị có việc gì vậy ạ?”

Cuộc gọi được kết nối rất nhanh, tôi giữ chặt trái tim đang đập dồn dập, dùng giọng run rẩy nói: “Tôi muốn tố cáo.”

Vừa nghe thấy tôi nói bốn chữ này, người tiếp nhận lập tức trở nên nghiêm túc: “Chị muốn tố cáo? Xin hãy nói rõ cụ thể đối tượng và tình hình chị muốn tố cáo.”

Tôi hít sâu một hơi, “Tôi muốn tố cáo một tân sinh viên vừa được trường các anh nhận năm nay, tên là Đường Thanh Uy. Ba của cậu ta có đạo đức bại hoại, từng ngoại tình với chị dâu trong thời kỳ hôn nhân, còn nợ một khoản tiền lớn không chịu trả.”

Người tiếp nhận kinh ngạc: “Chuyện chị nói là thật chứ? Toàn bộ nội dung cuộc gọi sẽ được ghi âm lại, mong chị chịu trách nhiệm về những gì mình nói.”

Tôi chắc chắn trả lời: “Là thật. Tôi dùng danh dự của mình để đảm bảo.”

Sao lại không thật được chứ?

Bởi vì những lời này tôi đã chuẩn bị suốt mười lăm năm nay, từng chi tiết tôi đã tưởng tượng hàng ngàn lần, mỗi chữ tôi đều diễn tập trong đầu vô số lần.

“Được rồi thưa chị, tôi sẽ trình báo với lãnh đạo phòng thẩm định của chúng tôi. Chị vui lòng chờ một lát, lát nữa lãnh đạo sẽ trực tiếp nói chuyện với chị.”

Tôi khẽ đáp một tiếng, nghe thấy đầu dây bên kia vang lên tiếng trò chuyện nghiêm túc.

“Cái gì? Có người tố cáo Đường Thanh Uy sao?”

“Vâng, lãnh đạo, tôi đã xác nhận rồi.”

“Không thể nào, cậu Đường Thanh Uy này còn là một trong những sinh viên ưu tú nhất của năm nay…”

“Hiện tại người tố cáo vẫn đang chờ.”

“Được, để tôi nói chuyện với chị ấy.”

Tôi hồi hộp đến mức bấu vào tường, nhà trọ rẻ tiền chính là thế đấy, chỉ cần bấu nhẹ một chút là nguyên mảng tường rơi xuống.

Tôi xòe lòng bàn tay ra, một lớp bụi trắng dày rơi xuống lả tả, như thể cuộc đời u ám phủ bụi của tôi đã bắt đầu từ mười lăm năm trước.

Điện thoại lại được kết nối.

“Xin chào chị, tôi có thể hỏi thân phận của chị được không?”

Tôi khẽ nhếch môi: “Tôi là vợ cũ hợp pháp của ba Đường Thanh Uy – cũng chính là người năm đó bị anh ta phản bội.”

Bên kia điện thoại im lặng vài giây vì sốc: “Được rồi, chị có thể bắt đầu kể.”

Tôi siết chặt lòng bàn tay, theo tiếng nói run rẩy của chính mình mà bị kéo trở lại những ký ức tôi từng cố gắng chôn vùi.

“Mười lăm năm trước, mẹ tôi bị trọng bệnh.”

Nhà tôi chỉ là một gia đình bình thường, khi đối mặt với khoản chi phí phẫu thuật khổng lồ, tôi và ba như bị sét đánh trúng.

Chúng tôi đã đi vay mượn khắp nơi, mượn tất cả những người quen biết, nhưng so với chi phí chữa bệnh của mẹ tôi thì chỉ như muối bỏ biển.

Trong quãng thời gian đó, tôi và ba gần như đã khóc cạn cả nước mắt của một đời người.

Cũng chính lúc đó tôi mới hiểu, thì ra khi nỗi đau vượt quá giới hạn, con người thật sự không còn khóc nổi nữa.

Cuối cùng, tôi và ba mỗi đêm đều đứng canh ngoài phòng bệnh, ngơ ngẩn như người vô hồn.

Một đêm không ngủ, tôi nhìn thấy ba ngồi ở hành lang, điên cuồng đấm vào đầu mình, vừa đánh vừa mắng bản thân vô dụng.

Chính lúc đó, tôi đã hạ quyết tâm.

Tôi giấu mọi người, âm thầm tìm được một đường dây bí mật, liên hệ được với người môi giới buôn bán nội tạng chợ đen.



Bình luận

Loading...