Ba Của Con Tôi Là Học Bá
Chương 1
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Sau khi “chà đạp” học bá xong, tôi bỏ trốn.
Bốn năm sau, vào một buổi tối, tôi không kìm được mà chủ động gõ cửa phòng anh.
Đôi mắt anh hoe đỏ, nhìn tôi chăm chú: “Lê Dạng, cuối cùng em cũng chịu xuất hiện rồi à?”
Tôi nuốt khan một cái, nhanh tay kéo đứa nhỏ đang hóng chuyện bên cạnh lại.
“Giúp tôi một việc được không, bài tập mẫu giáo giờ thật sự quá khó.”
Nói xong, tôi nhanh nhẹn đẩy thằng nhỏ vào lòng anh. Cái gen học bá của ba nó, nó chẳng thừa hưởng được tí nào.
1
Con trai tôi vừa mới vào mẫu giáo, tôi mới bắt đầu hiểu mẹ mình năm đó.
Ai có thể không phát điên khi kèm con học bài cơ chứ?
Học phép cộng đơn giản, ban đầu tôi còn có thể nhẹ nhàng lấy ví dụ: “Mẹ để một quả táo vào tủ lạnh, con cũng để một quả táo vào tủ lạnh, trong tủ lạnh có mấy quả táo?”
Thằng bé nghiêm túc đáp: “Không có quả nào, vì mẹ sẽ lén ăn hết khi con ngủ.”
Tôi hít sâu, cố nhẫn nại: “Mẹ không ăn đâu.”
Nó lập tức lắc đầu: “Mẹ có mà. Kem của mẹ đỡ đầu mua cũng bị mẹ ăn mất rồi.”
Tôi: “…”
Đúng là không thể “mẹ hiền con ngoan” nổi chút nào.
Trời sắp tối rồi.
Giờ này hằng ngày tôi đã dỗ nó đi ngủ, còn mình thì về phòng xem mấy streamer nhảy gợi cảm.
Hôm nay vẫn còn ngồi làm bài tập.
Cuối cùng cũng đến câu cuối — chụp ảnh gia đình ba người gửi cho cô giáo.
Đây rõ ràng là làm khó mẹ đơn thân còn gì!
Mấu chốt là ba con mèo và một con chó nhà tôi đều không ở nhà, con thì đi tắm, con thì tiêm vaccine. Bây giờ trong nhà ngoài ma ra thật không có người thứ ba.
Tôi hết chịu nổi, mở cửa ra.
Con trai nhìn tôi ngây ngô: “Mẹ ơi, mẹ định vứt con đi à?”
Tôi không nói gì, dắt nó đi gõ cửa nhà bên cạnh.
Bên trong truyền ra tiếng bước chân mỗi lúc một gần.
“Ai đó?”
“Là tôi, Lê Dạng.”
Qua cánh cửa, tôi dường như nghe thấy tiếng loạng choạng.
Ngay sau đó, cửa mở ra.
Trước mặt tôi là một người đàn ông mặc đồ ngủ ở nhà, vai rộng eo thon, dáng cao, gương mặt đẹp trai đến mức con trai tôi cũng phải hít sâu một hơi: “Mẹ ơi, chú ấy đẹp trai quá!”
Đôi mắt anh hoe đỏ, nhìn tôi chằm chằm: “Lê Dạng, cuối cùng em cũng chịu xuất hiện rồi à?”
Ngay giây sau, con trai liền thốt lên: “Đẹp trai y như mấy streamer mẹ hay xem!”
Ánh mắt anh lập tức lạnh đi.
Tôi ngượng ngùng nhìn Phương Duy An, cố gượng cười. Rõ ràng tôi xem rất kín mà, sao thằng nhỏ vẫn phát hiện được?
Phương Duy An điều chỉnh lại cảm xúc, lấy lại vẻ điềm tĩnh thường ngày.
“Em tìm tôi có việc gì? Dù giờ chúng ta là hàng xóm, nhưng đó chỉ là trùng hợp. Tôi không cố ý chuyển đến cạnh nhà em. Chúng ta đã chia tay lâu rồi, không cần…”
Anh còn chưa nói hết, tôi đã nhanh tay đẩy thằng nhỏ về phía anh.
“Giúp tôi chút đi, bài tập mẫu giáo bây giờ khó quá.”
Nói xong, tôi lập tức đẩy con trai vào lòng anh: “Chỉ mất chút thời gian thôi!”
2
Tôi đơn giản kể lại tình hình rồi đi lấy giá đỡ để cố định điện thoại. Con trai và Phương Duy An nhìn nhau không chớp mắt.
Cuối cùng anh lên tiếng trước: “Nhà em… không có người thứ ba để chụp cùng à?”
Thằng nhỏ gật đầu ngay: “Tụi nó hôm nay không có ở nhà.”
Phương Duy An nhướng mày: “Tụi nó?”
Thằng nhỏ định nói tiếp, tôi đã nhanh chóng bấm chụp.
Một tấm ảnh gia đình ba người ra đời.
Chụp hình xong, anh cũng tỉ mỉ giúp con trai giải hết bài tập toán.
Nhìn vào đống bài tập đã được hoàn thành, con trai hét lên vui sướng: “Yeah! Cô giáo khen con ngoan rồi!”
Con trai vui vẻ chạy về nhà, tôi chuẩn bị chào thì Phương Duy An bất ngờ nắm lấy cổ tay tôi.
“Lê Dạng, em không định giải thích sao?”
Tôi cứng người, não lập tức khởi động chế độ khẩn cấp.
Anh ấy trước đây là người cực kỳ cổ hủ.
Khi còn yêu nhau, anh nhất quyết phải cưới mới được “làm chuyện đó”.
Tôi lại sợ anh… có bệnh kín nên đã nhân dịp du lịch nước ngoài, nửa dụ nửa ép kéo anh lên giường.
Sáng hôm sau, anh trốn trong chăn, run rẩy nhìn tôi: “Em sẽ chịu trách nhiệm chứ?”
Tôi vừa gật đầu vừa để ba mươi euro trên bàn.
Anh trố mắt: “Anh vất vả cả đêm, chỉ đáng ba mươi euro?!”
Tôi cũng ngơ người — đó là tiền boa cho nhân viên dọn phòng mà!
Nhưng từ hôm đó, anh liền bị ám ảnh con số ba mươi euro.
Tôi thở dài, vỗ vai anh: “Được rồi, nói thật nhé. Con trai là tôi nhặt trong thùng rác.”
Anh trừng mắt: “Đùa hả? Nó giống tôi như đúc!”
Tôi lườm: “Vậy còn hỏi làm gì. Đúng, nó là con anh.”
Từ lúc anh chuyển đến cạnh nhà, tôi đã biết chuyện này sớm muộn cũng bại lộ.
Thế giới này đúng là nhỏ thật. Bốn năm trước bị tôi “chà đạp”, bốn năm sau lại thành hàng xóm.
Hôm đó tôi chỉ ra nhận đồ ăn, tóc bết, áo ngủ rộng, mắt nhắm mắt mở, vừa ngẩng lên đã chạm ánh mắt với anh.
Anh mặc vest chỉnh tề, giày da bóng loáng, đang chỉ đạo người ta chuyển đồ vào.
Tuổi trẻ đúng là không nên gặp người quá xuất sắc. Không thì mấy năm sau nhìn lại, chỉ thấy… ghen tị.
Tại sao tóc tôi rụng nhiều thế, mà sau gáy anh vẫn đầy đặn thế kia?!
Tôi thầm niệm: Anh không thấy tôi, anh không thấy tôi.
Đang định đóng cửa thì anh quay lại: “Chào hàng xóm, tôi mới…”
Câu nói ngắt giữa chừng.
Không gian yên tĩnh đến mức tôi nghe được tiếng quạ bay qua kêu “quạ quạ quạ”.
“Lê Dạng?”
Anh ngạc nhiên nhìn tôi: “Cô cũng ở đây à?”
“Mẹ ơi, đồ ăn chưa đến à?”
Anh còn định nói gì đó, trong nhà đã vọng ra giọng con trai.
Tôi cười gượng: “Xin lỗi, con tôi đói rồi, khi khác nói chuyện nhé.”
Nói xong liền đóng cửa, tim đập thình thịch.
“Mẹ ơi, đồ ăn đến chưa?”
Con trai chạy đến, đôi mắt tròn xoe.
Tôi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đó, trong lòng chỉ còn một câu — Không giấu được nữa rồi.
Hai cha con đúng là giống nhau như khuôn đúc.
3
Từ hôm đó trở đi, tôi ở đâu cũng có thể “tình cờ” gặp Phương Duy An.
Hành lang mỗi khi tôi ra khỏi nhà, thang máy trong tầng, hay vườn hoa của khu chung cư — đâu đâu cũng thấy bóng anh.
Lần nào cũng thế, anh đều giả vờ như chỉ vô tình bắt gặp, mỉm cười gật đầu chào tôi.
Chỉ là, với thân phận vừa làm mẹ đơn thân vừa là dân công sở mệt mỏi như tôi, thời gian thật sự ít đến đáng thương.
Mỗi lần anh mới chuẩn bị xong lời mở đầu, tôi đã vội vã vẫy tay tạm biệt, để anh đứng đó nuốt hết những lời muốn nói.
Hôm nay là ngoại lệ.
Thật sự không thể tránh được, nên tôi chủ động gõ cửa nhà anh.
Dù sao thì cũng không trốn được mãi, tôi quyết định nói thẳng: “Đứa bé là con anh. Năm đó tôi sinh nó ở nước ngoài, nhưng tôi không định trả lại anh đâu. Vậy nhé, tạm biệt.”
Tôi xoay người rời đi, để lại một bóng lưng lạnh lùng và dứt khoát.
Ngay trước khi cánh cửa khép lại, Phương Duy An mới kịp hoàn hồn, ánh mắt dừng trên người tôi.
“Lê Dạng.”
Tôi tưởng anh sẽ bảo tôi giao con lại, đang định phản bác thì anh nói: “Em gầy đi nhiều rồi.”
Tôi khựng lại, não trống rỗng mấy giây, câu nói ấy cứ vang mãi trong đầu.
Một lúc lâu sau, tôi lôi điện thoại ra, mở ngay ứng dụng đặt đồ ăn màu vàng quen thuộc.
Có người bảo tôi gầy đi — chẳng phải đây chính là lý do hoàn hảo để ăn đồ nướng sao?
Tối đó, con tôi ngoan ngoãn đi ngủ, còn tôi ngồi trong phòng khách, một mình giải quyết hết cả túi đồ nướng.
Kết quả là thức khuya quá, sáng hôm sau chuông báo reo ba lần mới bò dậy nổi.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
Tôi đang luống cuống nấu mì, nên bảo con ra mở giúp.
“Chú ơi, sao chú lại đến đây ạ?”
Tôi nghe động, tắt bếp rồi bước ra — Phương Duy An đứng trước cửa, tay cầm một đĩa bánh sủi cảo.
“Luộc hơi nhiều, em ăn chút nhé?”
Con trai nhìn đĩa bánh, lại nhìn anh, rồi bỗng tỏ vẻ ngộ ra điều gì đó.
“Chú thích mẹ cháu đúng không? Vậy chú nên qua Pháp mà xếp hàng đi.”
Phương Duy An ngẩn người, chưa hiểu chuyện gì.
Thằng bé nghiêm túc giơ tay ra hiệu: “Người theo đuổi mẹ cháu nhiều lắm, hàng dài đến tận Pháp rồi. Bây giờ chú mua vé bay sang đó xếp hàng còn kịp.”
Anh run tay, đĩa bánh suýt rơi xuống.
Ngẩng lên nhìn tôi, giọng pha chút bối rối: “Em dạy con kiểu gì thế?”
Tôi giả vờ nhìn sang chỗ khác, lảng đi.
Trời ạ, ánh mắt đó là sao?
Con tôi chỉ nói đúng sự thật thôi mà!
Thôi kệ, đồ ăn đem đến tận miệng sao lại từ chối.
Tôi cùng con ngồi xuống bàn, bắt đầu ăn bánh ngon lành.
Phương Duy An ngồi đối diện, lặng lẽ nhìn con, có chút căng thẳng.
Đây là lần thứ hai cha con họ chính thức đối mặt.
Con tôi vừa ăn vừa nhai tóp tép, còn anh đang suy nghĩ cách bắt chuyện.
“Ờm… dạo này hai mẹ con sống ổn chứ?”
Thằng bé chớp chớp mắt: “Chú quen mẹ cháu à?”
Anh gật đầu, cười gượng: “Hay tối nay chú mời cháu ăn hamburger, khoai tây chiên nhé?”
Thằng nhỏ vừa nhai vừa đáp, giọng ngắt quãng: “Mẹ nói… (nhai nhai)… mấy món đó là đồ rác… (nhai nhai)… với lại tối nay cháu còn phải đi đón Ba Ba… (nhai nhai)…”
“Ba… ba?”
Phương Duy An khựng lại, tay run lên, suýt làm đổ ly nước.
Tôi còn chưa kịp giải thích thì con trai đã hồn nhiên nói tiếp:
“Đúng rồi, tụi cháu hẹn tối nay đi đón Ba Ba, nó đi tắm mà chưa về.”
Anh trố mắt, ngơ ngác: “Tắm… lâu thế? Chẳng lẽ nghề của nó là cọ lưng trong tiệm tắm công cộng?”
“Không phải đâu, nó chẳng có việc làm.”
(Còn tiếp)
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰