YÊU EM LÀ TỘI LỖI DUY NHẤT CỦA ANH
Chương 8
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
8
Tô Vãn và Trần Phong, vì tội danh mưu sát không thành, lừa đảo thương mại và nhiều tội danh khác, bị cảnh sát bắt ngay tại chỗ.
Một màn kịch, cuối cùng cũng hạ màn.
Phòng khách hỗn độn, im lặng như chết.
Thẩm Án như pho tượng bị rút linh hồn, đứng cứng đờ tại chỗ, ánh mắt trống rỗng nhìn về hướng Tô Vãn bị đưa đi.
Thế giới anh ta dựng lên, hôm nay, bị đập tan tành.
Tình yêu, niềm tin, tất cả những gì anh ta kiên trì, đều trở thành trò cười.
Tôi nhìn anh ta thất hồn lạc phách, trong lòng không có lấy một chút khoái chí.
Chỉ còn một vùng bình lặng hoang vu.
Tôi bước xuống lầu, đi ngang qua anh ta, chuẩn bị rời khỏi nơi ngột ngạt này.
“Giang Niệm.”
Anh ta bỗng cất giọng, khàn đặc dữ dội.
Tôi khựng lại, không quay đầu.
“Xin lỗi.”
Anh ta nói.
Ba năm tôi chờ đợi, ba chữ này, cuối cùng cũng nghe được vào khoảnh khắc anh ta tỉnh ngộ.
Nhưng, quá muộn rồi.
Trái tim tôi, ngay trong ngày tai nạn xe, khi anh bỏ mặc tôi, lao về phía Tô Vãn, đã chết từ lâu.
“Xin lỗi thì không cần nữa.” Tôi bình thản nói. “Ký vào đơn ly hôn, chúng ta coi như xong.”
Cơ thể Thẩm Án chấn động, anh quay người lại, trong đôi mắt đỏ ngầu đầy đau đớn và khẩn cầu.
“Niệm Niệm, đừng đi… cho anh thêm một cơ hội được không?”
Niệm Niệm.
Anh đã bao lâu rồi không gọi tôi như thế?
Tôi như lại thấy ba năm trước, chàng trai mặc áo sơ mi trắng, mỉm cười với tôi trong thư viện đại học.
Khi đó, anh chưa bị thù hận che mờ đôi mắt.
Khi đó, tôi còn ngây thơ tin rằng chúng tôi sẽ có tương lai.
Tiếc là, đã không thể quay lại.
“Thẩm Án,” cuối cùng tôi quay đầu, nhìn thẳng anh, “anh có biết không? Tôi bị bệnh tim, bẩm sinh. Bác sĩ nói tôi không sống qua nổi ba mươi tuổi.”
Sắc máu trên mặt anh biến mất trong nháy mắt, anh nhìn tôi không tin nổi, môi run run nhưng không nói được lời nào.
“Ba năm trước, ông nội tìm tôi, nói chỉ cần tôi gả cho anh, ông sẽ giúp tôi tìm nguồn tim. Tôi đồng ý, vì tôi muốn sống.”
“Tôi vẫn luôn nghĩ, đó là cuộc giao dịch giữa tôi và ông nội. Tôi đã cố gắng hết sức để làm tròn vai trò người vợ, chờ anh thực hiện lời hứa với ông. Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện phá hoại anh và Tô Vãn, càng chưa từng nghĩ đến chuyện muốn lấy gì từ anh.”
“Tôi thậm chí từng ngây thơ nghĩ, có lẽ một ngày nào đó anh sẽ nhận ra tôi tốt, anh sẽ yêu tôi. Giờ nghĩ lại, thật nực cười.”
Mỗi lời tôi nói, như một lưỡi dao, từng nhát từng nhát cắt vào tim anh.
Anh lảo đảo lùi lại một bước, dựa vào tường mới gượng đứng vững.
“Vậy… vậy mỗi lần em tái mặt, em nói là đau dạ dày… đều là lừa anh sao?”
“Vậy em chưa từng cho anh chạm vào mình, không phải vì ghét anh, mà là vì…”
Giọng anh nghẹn lại, không nói tiếp được.
Hối hận và đau đớn, như thủy triều nhấn chìm anh.
Anh nhớ lại biết bao đêm, tôi co ro trên giường, đau đến run rẩy, anh lại tưởng tôi giả vờ để lấy lòng thương hại, lạnh lùng quay lưng bỏ đi.
Anh nhớ lại vụ tai nạn xe, tôi đầy máu bị kẹt trong xe, anh lại chỉ lo an ủi kẻ thủ phạm bình an vô sự kia.
Anh đã làm gì vậy?
Anh tự tay đẩy người phụ nữ duy nhất thật lòng yêu mình xuống địa ngục.
“Thẩm Án, tôi mệt rồi.” Tôi nhìn anh đau khổ không chịu nổi, lòng không còn gợn sóng. “Tôi không muốn yêu anh nữa. Buông tha tôi, cũng buông tha chính anh đi.”
Tôi đặt bản thỏa thuận ly hôn mà luật sư Trương đã chuẩn bị sẵn lên bàn trà trước mặt anh.
“Ký đi. Từ nay về sau, cầu ai nấy qua, đường ai nấy đi, không còn liên quan.”
Nói xong, tôi không quay đầu lại, bước ra khỏi nhà cũ họ Thẩm.
Lần này, không còn một chút luyến tiếc.
9
Tôi rời khỏi thành phố nơi đã sống ba năm, đến một thị trấn ven biển phía Nam ấm áp.
Ông nội giữ lời hứa, rất nhanh đã giúp tôi liên hệ được nguồn tim thích hợp.
Ca phẫu thuật rất thành công.
Khi tôi tỉnh lại sau gây mê, cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ của trái tim trong lồng ngực, tôi biết, mình đã được tái sinh.
Một sự tái sinh hoàn toàn, thuộc về chính tôi.
Ngày xuất viện, luật sư Trương tới thăm tôi.
Anh nói với tôi, Thẩm Án đã ký.
Ngay hôm sau khi tôi rời đi, anh đã ký vào đơn, còn chuyển 50% tài sản đứng tên mình sang cho tôi, coi như bồi thường.
Tôi bảo luật sư Trương trả lại toàn bộ số tiền đó.
Tôi sẽ không lấy một xu.
Luật sư Trương còn nói, Thẩm Án đã giao toàn bộ Tập đoàn Thẩm thị cho ban quản lý chuyên nghiệp điều hành, còn bản thân thì một mình tới Tây Tạng, nói là để chuộc tội.
Tôi nghe xong, chỉ khẽ cười nhạt.
Chuộc tội ư?
Thứ anh ta nợ tôi — một mạng sống, một tấm chân tình — lấy gì để bù đắp đây?
Có những tổn thương, một khi đã gây ra… thì là mãi mãi.
Không phải một câu “xin lỗi”, hay một lần “bồi thường” là có thể xóa sạch.
Tôi cũng nghe nói, Tô Vãn và Trần Phong vì chứng cứ rõ ràng, đã bị kết án nặng.
Tô Vãn ở tòa như kẻ điên, liên tục rủa xả tôi và Thẩm Án.
Nhưng những điều đó… đã không còn liên quan gì đến tôi nữa.
Tôi mua một căn nhà nhỏ có sân vườn cạnh biển, nuôi một con mèo, trồng đầy hoa trong vườn.
Tôi mở một cửa tiệm hoa nho nhỏ, mỗi ngày sống cùng cỏ cây, cuộc sống bình yên và tĩnh lặng.
Tôi chưa từng nhớ lại Thẩm Án nữa.
Người đàn ông từng chiếm trọn tuổi thanh xuân của tôi, cùng cuộc hôn nhân đau khổ ấy, đều như chuyện của kiếp trước, bị tôi lặng lẽ giấu vào góc sâu trong ký ức.
Chiều hôm ấy, thời tiết rất đẹp.
Tôi ngồi trên ghế xích đu trong sân, nhìn về phía biển xanh mênh mông phía xa. Gió biển lướt qua, mang theo chút mặn nồng của hơi sương.
Con mèo của tôi nằm lười biếng trên đùi, kêu gừ gừ đầy mãn nguyện.
Một người đàn ông mặc vest đột ngột xuất hiện trước cổng sân nhà tôi.
Là luật sư Trương.
Anh ấy trông có vẻ phong trần mệt mỏi.
“Cô Giang.” Anh gật đầu chào tôi, thần sắc có chút phức tạp.
“Luật sư Trương, gió nào đưa anh tới đây vậy?” Tôi mỉm cười hỏi.
Anh không trả lời, chỉ lấy từ cặp tài liệu ra một chiếc hộp, đưa cho tôi.
“Đây là ông Thẩm nhờ tôi chuyển lại cho cô.”
Tôi nhìn chiếc hộp nhung quen thuộc ấy, sững người.
Đó là chiếc nhẫn cưới mà ba năm trước, Thẩm Án từng tặng tôi.
Tôi chưa từng đeo lấy một lần.
“Ý anh ta là gì?” Tôi nhíu mày.
Luật sư Trương thở dài: “Ông Thẩm… đã không còn nữa.”
Tim tôi như bị ai đó bất ngờ đâm một nhát.
“Anh ấy đã ở Tây Tạng suốt một năm. Gần đây nơi đó xảy ra tuyết lở… Anh ấy vì cứu một đứa trẻ bị kẹt mà… không ra được.”
Giọng luật sư Trương trầm thấp.
“Đây là thứ đội cứu hộ tìm thấy trên người anh ấy. Anh ấy vẫn luôn nắm chặt trong tay.”
Tôi mở hộp.
Chiếc nhẫn kim cương đắt giá, lặng lẽ nằm đó.
Bên trong vòng nhẫn, có khắc một dòng chữ nhỏ:
Niệm Niệm, anh yêu em.
Nước mắt tôi bất chợt rơi xuống, không báo trước.
Không phải vì bi thương, cũng không phải vì xúc động.
Mà là một cảm xúc phức tạp, khó gọi thành tên.
Mọi thứ… đã kết thúc.
Kết thúc theo cách mà tôi chưa từng tưởng tượng.
Tôi đóng hộp lại, trả nó về cho luật sư Trương.
“Đem nó… chôn cùng anh ấy đi.”
Luật sư Trương nhận lấy, gật đầu, xoay người rời đi.
Tôi nhìn bóng lưng anh khuất dần ở cuối con hẻm, lại nằm xuống ghế xích đu, nhắm mắt lại.
Gió biển vẫn dịu dàng, ánh nắng vẫn ấm áp.
Trong lồng ngực tôi, trái tim mới đang đập từng nhịp vững vàng, mạnh mẽ.
Nó đang nói với tôi:
Giang Niệm, em đã tự do rồi.
(Đã hết truyện)
Chuyện Của Chúng Ta, Anh Quyết Định (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
1.
Video cầu hôn của Tịch Tông Dự với Mạnh Tâm Du từng bùng nổ khắp mạng.
Một bên là người thừa kế duy nhất của Tập đoàn Vạn Cương,
Một bên là nữ minh tinh sáng chói nổi tiếng khắp cả nước.
Ai ai cũng trầm trồ, đúng là một cặp trời sinh.
Nhưng lão phu nhân nhà họ Tịch không ưa giới giải trí.
Không chút do dự chia rẽ uyên ương.
Khi ấy, Tịch Tông Dự mới 25 tuổi, vẫn chưa nắm quyền.
Còn Mạnh Tâm Du đang ở đỉnh cao sự nghiệp.
Cánh tay làm sao vặn lại bắp đùi?
Sau khi nhìn rõ hiện thực, hai người họ thông báo chia tay trong hòa bình.
Tịch Tông Dự ôm một bụng ấm ức, quay đầu cưới ngay tôi —một đứa con rơi sống luồn cúi nhìn sắc mặt người khác.
Tôi hiểu rõ.
Anh từng muốn tổ chức một đám cưới thế kỷ cho Mạnh Tâm Du.
Muốn tình yêu của họ được cả thế giới chúc phúc.
Muốn có sự chấp thuận từ gia đình.
Còn tôi thì khác.
Tôi chỉ cần ký một tờ giấy, trở thành công cụ đầu tiên giúp anh phản kháng gia đình.
Càng âm thầm càng tốt, càng ít người biết càng hay.
Trên đời này, chắc chỉ có tôi là rõ nhất:
Hôm đó, chúng tôi lấy giấy đăng ký kết hôn chẳng khác gì phát tờ rơi ngoài đường.
Không cần xếp hàng, không cần suy nghĩ.
Đơn giản đến nực cười.
Xong thủ tục, Tịch Tông Dự kéo tôi về trước mặt bà cụ, nụ cười rạng rỡ mà mỉa mai:
“Mẹ à, con giới thiệu chút — đây là Tần Song Hảo, vợ con.
Mẹ đừng chê cô ấy xuất thân thấp kém nhé, sắp 25 tuổi rồi mà chưa từng yêu ai, ngoan ngoãn, trong sạch, hiền lành.
Vậy lần này… mẹ hài lòng chưa?”
Bà cụ tức đến mức ném vỡ cả tách trà.
Tịch Tông Dự thì đưa giấy đăng ký cho người hầu xem từng người một.
Không ai dám nhận, anh tự lật ra khoe từng tờ.
Xong rồi, anh ôm eo tôi rời khỏi căn nhà đó, nụ cười sảng khoái, đầy đắc ý.
Nhưng đến tối…
Anh lại hóa thành chàng hoàng tử u sầu, một mình ngồi ngoài ban công uống rượ/u dưới trăng.
Bóng lưng lặng lẽ, cô đ/ộc.
Đêm cuối thu se lạnh.
Nhớ lại ban ngày anh vừa chuyển khoản cho tôi 20 triệu, tôi mang cho anh một tấm chăn mỏng.
Khi quay đi, đầu ngón tay bị anh nắm lại.
Tôi thuận theo lực kéo, ngồi xuống bên cạnh.
Bên dưới là cảnh đêm lung linh ánh đèn, đẹp như mộng.
Nhưng quả thực… rất lạnh.
Tôi là kiểu người biết tự chăm sóc bản thân.
Mở chăn ra, phủ lên vai mình, tiện tay phủ luôn cho anh một nửa.
Vừa ngồi lại, anh quay sang nhìn tôi.
Ánh mắt sắc bén ẩn sau gương mặt hoàn mỹ, nước mắt chưa rơi nhưng ánh nhìn lại đa/u đớn lạ thường.
Không khiến người khác thấy sợ, ngược lại… chỉ khiến người ta thấy đáng thương.
Tôi cúi đầu, suýt bật cười, thì cằm bị anh bóp chặt.
“Tần Song Hảo, bây giờ em là người của tôi.
Người khác nói gì, em cũng không được tin.”
“Vâng,” tôi gật đầu ngoan ngoãn.
Anh lại nói:
“L/y hôn hay không, khi nào ly, do tôi quyết định.”
Tôi khẽ nhíu mày:
“Nghĩa là… chờ đến khi anh chán tôi sao?”
Anh cau mày, lắc đầu:
“Không. Là chờ đến lúc tôi không cần em nữa.”
Tôi không bận tâm sự khác biệt giữa hai cách nói đó, chỉ mỉm cười:
“Được. Tôi đồng ý.”
2.
Nhà họ Tịch chắc chắn sẽ không công khai chuyện anh và tôi đăng ký kết hôn.
Nhưng người cha ruột hám danh của tôi thì khác.
Một tay buôn bán khôn ranh, không biết từ đâu nghe tin tôi “leo” được lên cây cao là Tịch Tông Dự.
Thế là ông hãnh diện khoe khắp họ hàng bạn bè, kể tôi giỏi giang thế nào, xuất sắc ra sao…
Vui mừng như thể chính ông mới là người lấy được Tịch Tông Dự.
Chuyện truyền qua truyền lại, rốt cuộc truyền tới tai của Mạnh Tâm Du.
Hôm ấy, tôi vừa tan ca thì thấy cô ta mặc đồ đen đứng chờ trước cửa nhà.
Tôi mở cửa, nghiêng người mời:
“Muốn vào ngồi một lát không?”
Mạnh Tâm Du sững lại một chút, sau đó tháo kính râm, cười lạnh:
“Không cần. Tôi chỉ thấy kỳ lạ, loại phụ nữ chẳng có mặt mũi gì như cô, dựa vào cái gì cưới được A Dự?”
“Ồ.” Tôi gật đầu, đợi vài giây rồi mỉm cười:
“Vậy… bây giờ cô tìm ra lý do chưa?”
Ánh mắt Mạnh Tâm Du ngày càng khinh bỉ, nhìn từ mặt tôi xuống ngực, giọng châm chọc:
“Gương mặt hồ ly tinh, A Dự cưới cô chẳng qua là do bốc đồng!”
Tôi hơi ngạc nhiên, nhướng mày:
“Ý cô là… tôi trông cũng được à?
Anh trai và chị tôi đều nói tôi nhìn nghèo khổ quê mùa lắm…”
“Cô!” Mạnh Tâm Du tức đến nghiến răng.
“Thôi mà,” tôi cười xòa, “tôi đùa thôi.”
“Cô đừng tiếc nuối, lấy sự nghiệp đổi tình yêu — cô định là ảnh hậu ba giải lớn còn gì?”
Mạnh Tâm Du nghe vậy thì mặt dịu đi, lại ngẩng đầu kiêu hãnh:
“Đừng nói với A Dự là tôi tới, tôi không muốn anh ấy buồn.”
“Được,” tôi mỉm cười như lễ tân khách sạn, gật đầu đầy chuyên nghiệp.
Tiễn cô ta vào thang máy xong, tôi mới quay về phòng.
Đùa chút mà cũng gần bảy giờ rồi.
Tôi nhắn tin như thường lệ, hỏi anh có về ăn tối không.
Cũng như thường lệ — không hồi âm.
Một tháng sống chung, lịch sinh hoạt của tôi và Tịch Tông Dự hoàn toàn lệch nhau.
Tôi ra khỏi nhà khi anh vẫn đang ngủ.
Tôi nằm xuống giường thì anh mới về.
Chúng tôi ngủ riêng, nhưng khi anh say rượu lại vào nhầm phòng.
Giống như tối nay.
3
Tôi nằm nghiêng trên giường, nghe thấy cửa phòng ngủ bị đẩy ra.
Tiếng bước chân vào rất nhẹ, nhưng động tác ngồi xuống giường lại rất nặng.
Đảm bảo có thể làm tôi tỉnh dậy.
Tôi biết chứ.
Tịch Tông Dự vướng vào cái sĩ diện riêng của cậu ấm.
Không thể vừa lạnh nhạt bạo lực với tôi, vừa đường hoàng gọi tôi dậy chăm anh.
Cho nên chỉ có thể dùng kiểu “im lặng” này, cố gắng đánh thức lương tâm của tôi.
Hai mươi triệu người ta đưa, làm việc cho người ta, lương tâm ở đâu?
Tôi vén chăn xuống giường, dắt anh về phòng tắm trong phòng ngủ của anh.
Thành thạo bóp kem đánh răng, xả nước bồn, rồi cởi đồ cho anh, lấy đồ thay.
Nếu gặp lúc anh muốn nôn, còn phải bưng cốc nước ấm ngồi bên bồn cầu, đợi anh nôn xong mới làm mấy việc trên.
Tối nay xem như dễ chịu.
Tắm cũng nhanh.
Đợi anh tắm xong trở về phòng ngủ, tôi không vội đi, cũng ngồi xuống mép giường.
Một lúc sau, khẽ gọi:
“Tịch Tông Dự.”
“Gì?” Anh mở mắt, ánh nhìn hơi đờ ra, nhưng không có vẻ khó chịu.
Tôi khẽ cười:
“Anh trước đây uống say, cũng bám lấy Mạnh Tâm Du như vậy à?”
Anh khẽ nhíu mày:
“Anh trước đây không uống rượu.”
Tôi kéo dài giọng “ồ” một tiếng:
“Vậy bây giờ ngày nào cũng uống, là vì chuyện gì?”
Anh sa sầm mặt:
“Em quản anh à.”
Nói xong, lật người quay lưng lại với tôi.
Tôi nhìn bờ lưng hoàn hảo của anh một lúc, kéo chăn đắp cho anh, thở dài:
“Hà tất phải vậy, cậu ấm.
Để khỏi phải đối diện với tôi, ngày ngày trốn ra ngoài uống rượu, uống hỏng người thì sao?
Tôi đoán nhé, lão phu nhân chắc chắn sẽ không công nhận tôi là con dâu, nên anh định lấy tôi – người tệ hơn – để ép bà ấy nhượng bộ.
Nhưng anh có từng nghĩ chưa, dù một ngày nào đó anh thành công, Mạnh Tâm Du còn muốn một người đàn ông đã từng ly hôn như anh không?”
Tịch Tông Dự đột ngột bật dậy từ trên giường.
Còn tôi đã đứng ở cửa từ trước.
Ngay trước khi anh bùng nổ tôi giơ tay tắt đèn.
Mỉm cười dịu dàng:
“Tịch Tông Dự, chán uống rượu thì về ăn cơm nhé, so với việc chăm anh say rượu, tôi thích nấu ăn cho anh hơn.
Tôi nấu ăn ngon lắm.”
4
Gạt anh thôi.
Tôi chỉ giỏi luộc mì ăn liền.
Thêm một đĩa cơm chiên trứng.
Nhưng tôi chịu khó học mà.
Thời gian rảnh ở công ty vốn để ôn thi thuế vụ, hôm nay tôi đem ra xem video dạy nấu ăn.
Không vì gì khác.
Chỉ là muốn Tịch Tông Dự gần gũi tôi hơn một chút.
Mối quan hệ đỉnh cao mà cả đời tôi vốn không chạm tới, giờ lại ở chung dưới một mái nhà với tôi.
Nếu không tranh thủ chút gì, thật đáng tiếc.
Bữa tối tôi nấu toàn món gia đình.
Vì món cao cấp học mất công.
Như dự đoán, Tịch Tông Dự không về ăn.
Ngày hôm sau cũng vậy, ba món một canh để trên bàn giữ ấm không ai đụng.
Ngày thứ ba cũng thế.
Bù lại, ba hôm nay Tịch Tông Dự không còn say rượu.
Tôi được ngủ ngon ba đêm.
Đêm thứ tư, bảy giờ ba mươi.
Tôi đang cầm iPad làm bài.
Ở cửa vọng tới tiếng động nhẹ.
Tịch Tông Dự bước vào phòng ăn, nhìn sách tôi mở bên cạnh, lại nhìn ba món một canh trên bàn, lông mày hơi nhíu:
“Anh không bảo em đợi anh.”
Tôi bước lên nhận áo khoác, cười:
“Tôi biết mà, tôi sẽ đợi anh tới tám giờ, không thấy thì tôi tự ăn.
Hôm nay anh về đúng lúc, ăn cùng nhé.”
Anh rửa tay xong đi ra, tôi đã xới sẵn hai bát cơm.
Hôm nay nấu thịt bò hầm cà chua, cá rô phi hấp, rau cải luộc, canh tôm với bí đao.
Đợi anh nếm từng món, tôi mong đợi hỏi:
“Ngon không?”
Động tác gắp thức ăn của anh khựng lại, lời ít như vàng:
“Bình thường.”
Bình thường là được rồi.
Tôi còn phải để mình có chỗ tiến bộ, chứng minh bản thân có để tâm.
Dù chỉ “bình thường”, Tịch Tông Dự vẫn nể mặt ăn hai bát cơm.
Rửa bát, Tịch Tông Dự như một đốc công, đứng ở cửa bếp.
Tôi tiện miệng hỏi:
“Ngày mai vẫn bảy giờ rưỡi về à?”
Chờ vài giây, nghe đáp:
“Em không cần đợi anh.”
Sau đó, tiếng bước chân xa dần.
Tôi hiểu.
Cứ theo nhịp của mình thôi.
Tiếp đó liên tiếp một tuần.
Tịch Tông Dự đều về sau bảy giờ.
Nhưng không quá tám giờ.
Lại thêm một tuần nữa, đánh giá của anh từ “bình thường” biến thành “món này được đấy”.
Tuần thứ ba, một bữa tối.
Tịch Tông Dự thậm chí chủ động rửa bát.
Đốc công thành tôi.
Người bị giám sát khó chịu quay đầu:
“Em nhìn cái gì?”
Tôi buột miệng:
“Anh đẹp.”
Đúng là đẹp thật.
Lưng rộng eo thon, mông cong chân dài.
Tay áo sơ mi xắn hai nấc, để lộ đường cơ rắn chắc, bắp tay còn mang băng tay.
Vừa gợi cảm vừa có cảm giác đàn ông của gia đình.
Tịch Tông Dự bị tôi nhìn đến bực mình.
Quay đầu đi, giọng trầm thấp:
“Từ mai em không cần mua đồ, sẽ có người mang thực phẩm tươi đến mỗi ngày.”
“Ồ, được, anh cũng không cần rửa bát, bên cạnh có máy rửa bát.”
Tịch Tông Dự lại quay đầu:
“Vậy sao em không dùng?”
“Tôi sợ nó rửa không sạch.”
“Em đang nghĩ anh không bằng máy rửa bát à?”
Tôi lập tức giơ tay làm động tác đầu hàng, mỉm cười nhẹ:
“Ôi oan quá Tịch tổng, anh là giỏi nhất mà.”
“…”
Đôi tai mỏng của Tịch Tông Dự còn chưa hết đỏ, lại bực mình, nhíu mày đuổi:
“Ra ngoài.”
“Ừ, được.”
Tôi thật sự sợ anh rửa không sạch.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰