Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Xử Tội Ác

Chương 4



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

8

Tôi được trả tự do ngay tại toà, ba người nhà Đường Tiểu Lê nhìn nhau trách móc:

“Đồ dâm đãng già, bôi tro trát trấu hết cả! Rốt cuộc chẳng được gì, đáng đời ông chết quách đi cho rồi!”

“Ba mẹ đừng cãi nữa, con theo đến đây còn tưởng xử xong con sẽ nổi tiếng cơ, giờ thì chắc không dám ló mặt ra đường luôn!”

“Tất cả là do mẹ, nghĩ ra cái trò ngu ngốc này!”

Thẩm phán lên tiếng chặn lại mớ hỗn loạn đó:

“Theo quy định của Toà xét xử công khai toàn dân, nguyên đơn vu khống bị cáo, lừa dối công chúng, gây lãng phí tài nguyên nghiêm trọng. Khi tỷ lệ phiếu xử tử bị cáo từ hơn 80% giảm xuống dưới 10%, toà sẽ chấp thuận mọi yêu cầu của bị cáo đối với nguyên đơn.”

Cả ba đứng chết lặng:

“Chỉ vì không định tội mà nguyên đơn cũng bị trừng phạt sao?”

“Tôi chưa từng thấy nguyên đơn bị phạt bao giờ!”

Thẩm phán vẫn nghiêm nghị:

“Bởi vì Lâm Viện Viện là bị cáo đầu tiên vừa thắng kiện, vừa kéo tỷ lệ phiếu xử tử xuống dưới 10%.”

Tôi mỉm cười:

“Cảm ơn vì các người đã dốc sức đẩy phiếu xử tử tôi lên hơn 80% nhé! Chỉ khi vượt 80% rồi bị lật ngược, tôi mới có quyền trừng phạt các người.”

Bình luận dậy sóng:

“Không biết chị gái này có rộng lượng tha cho họ không nhỉ?”

“Tha? Nhìn Lâm Viện Viện đi, giống người rộng lượng lắm sao?”

“Lấy ân báo oán, vậy thì lấy gì để báo ân?”

“Chị à, nếu chị tha thứ thì khác nào tát vào mặt bọn tôi – những người đã quay xe bỏ phiếu ủng hộ chị?”

“Bị cáo đầu tiên thắng kiện trong lịch sử tòa livestream toàn dân, thả hoa!”

Tôi nhìn màn hình bình luận, trong lòng đã có quyết định.

Đường Tiểu Lê vừa khóc vừa gọi:

“Viện Viện, mẹ là mẹ con mà… Mẹ bị mê muội nhất thời thôi, con sẽ không giận mẹ đúng không? Sau này mẹ sẽ yêu thương con thật lòng… Cho mẹ một cơ hội được chuộc lỗi, có được không?”

Tôi yêu cầu lấy đi mạng sống của bà ta. Dù bà có quỳ xuống cầu xin, tôi cũng không đổi ý.

Tôi lấy đi nhan sắc của Trần Lộ – yêu cầu cô ta tự hủy dung và vĩnh viễn không được phẫu thuật khôi phục. Đó là thứ cô ta quý nhất.

Về Trần Đường Vũ, tôi yêu cầu hình phạt nặng nhất thuộc quyền quyết định của tôi.

Ông ta không cam tâm:

“Tôi đâu có làm gì cả! Tôi chỉ… chỉ đụng chạm một chút thôi! Tôi là công dân tốt, tôi có thể vào tù! Cho tôi vào tù, tôi sẽ sống nốt đời trong đó cũng được!”

Nhưng chẳng ai nghe ông ta. Ông ta phải trả giá cho hành vi bẩn thỉu của mình, mang tiếng nhơ mãi mãi.

Trước khi chết, Đường Tiểu Lê khai ra: chính bà ta đã đưa một phần tư giá trị tài sản của tôi để mua chuộc Lâm Kiến làm chứng giả, vì tưởng đây là tòa thường, có thể lấy việc đầu thú làm tình tiết giảm nhẹ.

Tôi cười:

“Bà đưa tôi ra xét xử toàn dân vì bà biết chỉ cần tôi bị kết tội, tôi chắc chắn chết. Mà giờ bà lại nói đến công lao? Tòa này có khái niệm công lao bao giờ sao?”

Toà tìm đến Lâm Kiến, ông ta chối đến cùng, nói những gì ông khai là thật.

Tôi lập tức xin trích xuất ký ức.

Ký ức cho thấy: Đường Tiểu Lê liên hệ với ông ta, hứa chia cho ông ta một phần tư giá trị của tôi để làm chứng giả, dựng chuyện tôi tự đưa tiền.

Đó là cú chạm đến vùng cấm của tòa án toàn dân: Nhân chứng không được có liên hệ gì với nguyên đơn hay bị cáo.

Quyền trừng phạt vẫn thuộc về tôi. Tôi lấy lại toàn bộ số tiền từng đưa để trả nợ cờ bạc cho ông ta và yêu cầu tòa cắt toàn bộ ngón tay của ông.

Một con bạc không tay, gánh món nợ khổng lồ, giờ chẳng khác gì con chuột chết dưới cống, cùng số phận với Trần Đường Vũ và Trần Lộ.

Trần Lộ khóc nức nở, van xin tôi:

“Chị Viện Viện, em đâu có trực tiếp kiện chị mà, sao chị cũng không buông tha cho em?”

Tôi cười:

“Phải, em không đâm đơn kiện, nhưng ai là người xúi họ đưa tôi lên phiên xét xử này?”

Trần Lộ run cầm cập:

“Chúng ta là chị em cùng mẹ sinh ra mà… Chị tha cho em đi được không? Em biết em sai rồi, thực sự biết sai rồi… Em chỉ muốn ba sống thêm vài ngày thôi. Sau khi việc kinh doanh thất bại, nhà em thực sự không đủ tiền chữa bệnh cho ba. Em chỉ muốn chị bỏ tiền ra, em không định lấy mạng chị… Em chỉ… ghen tị vì chị giỏi hơn em thôi…”

Tôi mỉm cười, vỗ nhẹ lên gương mặt đã mất sạch thần sắc của cô ta:

“Chị cũng đâu lấy mạng em, chị chỉ lấy gương mặt em thôi mà.”

Tôi bước ra khỏi toà án, trợ lý tiến lại báo cáo:

“Giám đốc Lâm, sau phiên xét xử lần này, công nghệ trích xuất ký ức của chúng ta đã chính thức mở đường vào thị trường. Hiện đã có nhiều công ty lớn muốn hợp tác với chúng ta. Chúc mừng chị, sắp thăng chức và tăng lương nữa rồi!”

9

Tôi ép Trần Lộ và cha cô ta phải sống chung với Lâm Kiến.

Lâm Kiến sau khi biết chính Trần Lộ là người đề xuất đưa tôi ra tòa án xét xử toàn dân, liền trút giận lên người cô ta:

“Giờ tao còn ngó tới mày là phúc của mày đấy, đừng có không biết điều!”

Trần Đường Vũ sau khi bị thiến, tính tình thay đổi hoàn toàn, ngay cả con gái ruột cũng mặc kệ. Ông ta chỉ lạnh lùng nhìn Lâm Kiến bắt nạt Trần Lộ, còn mỉa mai thêm:

“Nếu không phải mày nghĩ ra cái trò ngu đó, thì tụi tao đâu có ra nông nỗi này?”

Nếu bị cáo bị kết tội, tòa sẽ ủng hộ mọi yêu cầu từ phía nguyên đơn.

Ba người họ, cứ thế mà chết chung.

Khi nghe tin này, tôi đang đi dạo phố.

Đột nhiên một blogger đi tới, giơ máy quay dí sát vào mặt tôi:

“Các bé ơi, xem tớ bắt gặp ai này! Là bị cáo đầu tiên thắng kiện trong tòa xét xử toàn dân đó nha! Chính là chị Viện Viện!”

Chưa đợi tôi trả lời, câu hỏi đã tuôn ra:

“Chị Viện, hồi đó lúc bị Trần Đường Vũ làm vậy, chị có từng dao động không?”

Tôi tháo kính râm xuống, nhìn thẳng vào ống kính:

“Các bạn nữ, nếu các bạn từng bị tổn thương, bị xúc phạm, hãy nhớ một điều: đó không phải lỗi của các bạn. Đó là lỗi của kẻ đã làm hại các bạn. Đừng vì vậy mà thấy mình kém giá trị.”

“Nếu có ai đem chuyện đó ra làm trò đùa, hãy học theo tôi — đừng né tránh, hãy đối diện và phản công.”

Blogger phấn khích:

“Vậy tức là chị sẽ trả lời trực diện chứ?”

Tôi gật đầu, cầm lấy cây gậy quay, kéo hắn vào giữa khung hình, rồi dồn lực… tặng hắn hai cái bạt tai nảy lửa.

“Vậy đủ trực diện chưa? Không đủ thì tôi có thể cố thêm đấy.”

(— Hết —)

(Đã hết truyện)

Không tha thứ (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Nữ Cường, Vả Mặt, Trọng sinh,

Tôi đã đi theo Lục Yến cả một đời, vì ông ta mà sinh con đẻ cái.

Cho đến lúc ông ta nhắm mắt xuôi tay, tôi vẫn chưa từng được một lễ cưới.

Trong di vật để lại, tôi tìm thấy bức ảnh ông ta luôn kẹp trong ví.

Lúc ấy tôi mới biết, thì ra trong tim ông ta từ đầu đến cuối chỉ có một người khác.

Năm bảy mươi tuổi, tôi uống thuốc tự vẫn.

Hai đứa con trai đứng nhìn tôi giãy giụa giữa cơn mưa nắng mà không hề động lòng.

Khi tôi tắt thở, chúng lập tức đưa đi hỏa táng, còn chê xui xẻo, ngay cả hũ tro cốt cũng chẳng buồn lấy.

Tro cốt của tôi bị xả thẳng xuống cống nhà tang lễ, còn di vật thì bị ném ra ngoài như rác rưởi…

Một lần nữa mở mắt, tôi quay về đúng lúc “người trong lòng” của ông ta dắt con cái đến cửa.

Khi cha con họ đồng loạt trách móc tôi tàn nhẫn, không chịu cưu mang mẹ con cô ta, tôi liền đưa ra tờ đơn ly hôn, thẳng thừng rời khỏi ngôi nhà ấy.

Nhưng không ngờ, sau khi tôi rời đi, bọn họ lại hoàn toàn sụp đổ.

1

“Đều là tại mẹ, nên mẹ nuôi mới còn nằm trong bệnh viện. Người máu lạnh vô tình như bà, tôi tuyệt đối không muốn gọi là mẹ.”

“Em trai, em còn nói chuyện với con đàn bà độc ác đó làm gì, ba đang tới, mau cúp máy rồi lại ăn cơm…”

Trong giọng nói trẻ con ngây ngô kia, lại ẩn chứa sự ác ý khó giấu.

Tôi lặng nghe tiếng tút dài, nhìn mình trong gương rất lâu mới bàng hoàng nhận ra – tôi đã quay về.

Trở lại năm 27 tuổi, cũng là quay về đúng ngày thứ ba kể từ khi Cố Triều dẫn con gái đến gõ cửa.

Cố Triều – người phụ nữ được xem là “bạch nguyệt quang” của Lục Yến.

Bảy năm trước đã rời khỏi thành phố, mất hút không tung tích.

Vậy mà hai ngày trước, cô ta mang đầy thương tích cùng con gái xuất hiện trước mặt anh ta.

Lục Yến muốn đưa cô ta đến bệnh viện, nhưng cô ta nhất quyết từ chối.

Anh ta chẳng còn cách nào, liền tự ý để mẹ con họ ở lại nhà chúng tôi, chẳng hề hỏi ý tôi.

Tôi sợ Lục Yến, cũng thấy thương hại Cố Triều, nên đành im lặng.

Nhưng sau khi tôi giặt xong đồ lót cho Lục Yến và hai đứa con trai trở lại phòng, lại phát hiện Cố Triều ngang nhiên nằm trên giường cưới của chúng tôi, còn con gái cô ta thì mở miệng mắng tôi là đồ ngu.

Tôi vốn là tiểu thư nhà giàu, con gái độc nhất của tập đoàn Giang thị.

Còn Lục Yến chỉ là đứa trẻ mồ côi được nhận về làm “trai nuôi” từ nhỏ.

Do mẹ tôi từng bệnh nặng khi mang thai nên tôi sinh non, trí tuệ cũng chậm hơn người thường.

Khi mẹ còn sống, bà kiên nhẫn dạy tôi cách nói năng.

Nhưng Lục Yến chưa từng thích nghe tôi nói.

Mỗi lần tôi mở miệng, ánh mắt anh ta chỉ toàn chán ghét.

Dần dà, tôi chẳng dám lên tiếng, trước mặt anh ta chỉ im lặng.

Sau khi mẹ mất, anh ta càng chẳng muốn nghe tôi nói.

Lâu ngày, tôi không biết phải biểu đạt thế nào, chỉ khi cảm xúc bùng nổ mới có thể khóc lóc, gào thét.

Hôm ấy, tôi tức giận đến phát điên, thẳng tay đuổi mẹ con họ ra ngoài.

Lục Yến mắng tôi không biết điều, dẫn họ rời đi, rồi chẳng bao giờ quay lại, ngay cả hai đứa con – Lục Kỳ An và Lục Tử Dụ – cũng mang theo.

Hôm nay là kỷ niệm bảy năm ngày cưới của chúng tôi.

Kiếp trước, tôi đã chuẩn bị một bàn toàn món anh ta và các con thích, vốn định gọi điện bảo họ về ăn, coi như hạ mình làm lành.

Nhưng chưa kịp gọi, tôi lại bị chính lời con trai làm tổn thương sâu sắc.

Trong lúc hoảng loạn, tôi ngã xuống, đập đầu chảy máu.

Kiếp trước, tôi không hiểu vì sao những đứa con do tôi mang nặng đẻ đau, vất vả nuôi lớn lại không chịu gọi tôi là mẹ, mà dễ dàng gọi một người mới quen ba ngày là mẹ nuôi.

Giờ thì tôi đã hiểu.

Máu xấu sinh ra, thì mãi mãi là máu xấu.

2

Kiếp trước, sau khi Lục Yến chết, tôi mới biết Cố Triều mới chính là tình đầu của anh ta.

Thậm chí, con gái của Cố Triều cũng là con anh ta.

Vì sự khác biệt của tôi, mẹ luôn cảm thấy áy náy.

Sau khi cha mất vì tai nạn, mẹ lo sợ nếu bà qua đời, tôi sẽ chẳng còn ai che chở, nên đã nhận nuôi Lục Yến từ trại trẻ mồ côi.

Ban đầu chỉ định tìm cho tôi một người bạn đồng hành.

Nhưng khi thấy tài năng vượt trội của Lục Yến, mẹ đổi ý, bắt anh ta làm “trai nuôi” của tôi.

Mẹ thường nói: sau này Lục Yến chính là chồng con, là chỗ dựa duy nhất của con. Con phải ở bên nó, phải tập dần tình cảm.

Từ đó, tôi chẳng khác gì cái đuôi bám theo Lục Yến.

Anh ta thông minh xuất chúng, được đào tạo theo chương trình tinh anh đặc biệt, rất sớm đã vào tập đoàn Giang thị giúp mẹ tôi quản lý công ty.

Cố Triều chính là “em gái thân thiết” mà anh ta quen trong trại mồ côi.

Sau khi vào Giang thị, anh ta còn giở trò, đưa cô ta vào làm thư ký, rồi lén lút qua lại ngay dưới mắt tôi và mẹ.

Lục Yến hận tôi.

Hận tôi đã chia rẽ anh ta với Cố Triều.

Tôi không bao giờ quên ánh mắt cuối cùng anh ta nhìn tôi khi sắp chết.

Bình thường, ánh mắt đó luôn hờ hững, lạnh nhạt.

Nhưng khoảnh khắc cuối đời, ngay cả một kẻ chậm hiểu như tôi cũng cảm nhận được sự căm hận khắc cốt ghi tâm.

Anh ta nói:

“Giang Lê, tôi vốn chỉ muốn coi cô như em gái mà đối xử tử tế, nhưng cô lại khiến tôi và người tôi yêu phải chia lìa bao năm, có nhà mà không thể về. Tôi chết rồi, cô cũng nên xuống địa ngục cùng tôi!”

Khi ấy, tôi chẳng hiểu anh ta muốn nói gì.

Trong suy nghĩ của tôi, chúng tôi là vợ chồng, thì dĩ nhiên phải yêu thương nhau, cùng nhau xây dựng gia đình.

Nhưng rồi tôi tận mắt thấy bức ảnh Cố Triều trong ví anh ta.

Rồi khi tôi còn chưa kịp nguôi nỗi đau mất chồng, đã bị chính Cố Triều đuổi khỏi nhà, toàn bộ tài sản cũng bị anh ta để lại cho mẹ con cô ta.

Lúc đó tôi mới hiểu tất cả.

Thì ra, anh ta yêu Cố Triều.

Và sự trả thù đã bắt đầu ngay từ khi cô ta rời đi.

Trước khi mẹ tôi mất, anh ta thuận theo di nguyện của bà, cùng tôi đăng ký kết hôn, hứa sẽ chăm sóc tôi cả đời.

Sau đó, anh ta liên tục dỗ dành tôi sinh con, để tôi chỉ biết vùi đầu lo cho con cái, không còn thời gian quản bất cứ chuyện gì khác, kể cả công ty.

Thế nên, anh ta đổi pháp nhân công ty khi nào, chuyển hết tài sản ra sao, tôi hoàn toàn không hề hay biết.

Anh ta chết rồi, tôi cũng như anh ta mong muốn – một lần xuống địa ngục.

Chỉ có điều, chuyện anh ta nói tôi chia cắt anh ta với Cố Triều, cả đời này tôi chưa từng hay biết.

Lục Yến hơn tôi hai tuổi.

Khi anh ta đã ngồi trong công ty cùng mẹ tôi xử lý công việc, thì tôi vẫn còn ngồi trong lớp học.

Tôi chỉ tình cờ một lần đến thăm anh ta, thì bắt gặp Cố Triều.

Khi đó, tôi thấy Cố Triều còn vụng về hơn cả tôi.

Pha cho Lục Yến một ly cà phê mà cũng làm bỏng tay mình, đi đứng thì vấp ngã ngay vào lòng anh ta.

Về sau, tôi biết đi vững, cũng không còn hay ngã nữa. Còn chuyện pha cà phê, tay tôi cầm cốc rất chắc.

Khi ấy, tôi chỉ không hiểu, rõ ràng đều ngốc nghếch như nhau, tại sao Lục Yến lại dịu dàng cưng chiều, nâng niu Cố Triều, còn đối với tôi thì tràn ngập chán ghét và lạnh nhạt.

Tôi đem sự nghi hoặc ấy kể với mẹ, tôi nghĩ phần lớn khả năng là Lục Yến cũng giống người khác, không hề thích tôi.

Mẹ lại an ủi, nói không phải thế, bảo tôi đừng suy nghĩ nhiều.

Nhưng từ sau lần đó, tôi chẳng còn được gặp lại Cố Triều.

Mãi đến ba hôm trước, cô ta mới quay về.

Nam hữu tình, nữ hữu ý, lửa cũ bùng lên, đó vốn là điều tất yếu.

3

Lá cây bên đường bị gió lốc thổi nghiêng ngả, bầu trời u ám, sấm chớp đì đùng.

Tôi cầm vô-lăng, trong lòng vẫn thấy mọi thứ như một giấc mơ.

Vô thức đưa tay lên bụng, nếu tôi nhớ không lầm, lúc này tôi đang mang thai bé Tư Tư.

Kiếp trước, tôi cùng ba đứa con bị đuổi ra khỏi nhà.

Lục Kỳ An và Lục Tử Dụ đi theo tôi hai năm thì không chịu nổi, quay về tìm mẹ nuôi Cố Triều.

Chỉ có cô con gái út Tư Tư vẫn ở bên tôi.

Tôi dù chậm chạp hơn người, nhưng không cam lòng để tài sản mẹ để lại rơi vào tay kẻ khác.

Tôi tìm rất nhiều luật sư, nhưng tất cả đều bị Lục Yến dặn dò trước, không ai dám nhận vụ này.

Tôi nhờ luật sư ở tỉnh khác, họ bảo con ngoài giá thú cũng có quyền thừa kế, vụ kiện này khó thắng.

Tôi dùng gần hết số tiền mẹ để lại, vẫn không thắng nổi.

Mất nhà, việc học của ba đứa con cũng thành vấn đề.

Đất đai ở thủ đô đắt đỏ, số tiền còn lại chẳng đủ mua nhà.

Thêm chi phí học hành, tôi đành đưa các con về một thị trấn nhỏ hẻo lánh, mua căn nhà rẻ tiền rồi định cư ở đó.

Thị trấn nhỏ việc ít, tôi lại lớn tuổi, là mẹ đơn thân, tìm việc đâu đâu cũng bị từ chối.



Bình luận

Loading...