VÒNG TAY ẤM ÁP
Chương 4
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
10
Còn chưa kịp bước vào sảnh khu nhà, đã thấy có hai người đứng trong bóng râm nhìn tôi.
Giang Dĩnh khoanh tay đứng sau lưng mẹ tôi, vẻ mặt đắc ý.
“Dì à, con đã nói rồi mà, chị ấy suốt ngày học mấy trò hư hỏng. Dì xem, người đưa chị ấy về không phải là con trai đấy à?”
Mẹ tôi giận đến trợn tròn mắt, chưa kịp cho tôi giải thích, đã vung tay tát thẳng tôi ngã xuống đất.
Giang Dĩnh nhìn tôi đầy khinh miệt, còn cố tình thêm mắm dặm muối:
“Sáng nay con suýt đi học muộn, chỉ vì không dẫn chị ấy vào lớp mà chị ấy đã dẫn bạn trai đến bắt nạt con!”
“Dĩnh Dĩnh, không trách con, là dì dạy dỗ không tốt, mới nuôi ra con chó vong ân như thế này.”
Tôi chống khuỷu tay xuống đất, cố gắng đứng dậy.
Nhưng mẹ tôi chưa nguôi giận, lại đá cho tôi một cú.
Cú đá này trúng đúng vết thương lần trước bà đánh khi say rượu.
Đau đến mức tôi lập tức hét lên.
“Hứa Phán Phán, cái đồ ăn cháo đá bát, không có nhà em họ mày thì mày chết đói ngoài đường lâu rồi!”
Một cái tát nối tiếp một cái tát.
Mẹ tôi như muốn trút hết mọi tức giận lên người tôi.
“Khóc! Mày còn mặt mũi mà khóc à? Không được khóc!”
Nước mắt tôi như chất xúc tác.
Bà siết chặt nắm đấm, định đánh xuống.
“Đủ rồi! Bà đang làm cái gì vậy!”
11
Cố Dự còn chưa đi xa, nghe thấy tiếng tôi hét lên đau đớn liền quay lại.
Lúc cậu ấy đến, tôi đang ôm đầu cuộn mình trên mặt đất.
Cậu ấy vội vã đỡ tôi dậy.
Giang Dĩnh sợ hãi kéo tay mẹ tôi.
“Dì ơi…”
Mẹ tôi vỗ nhẹ tay Giang Dĩnh: “Đừng sợ, Dĩnh Dĩnh, có dì đây.”
“Cậu là ai! Tôi dạy con gái mình thì liên quan gì đến cậu!”
Cố Dự cười khẩy một tiếng: “Mở mang tầm mắt thật đấy. Gọi là dạy dỗ con hay là hành hạ con? Tôi mà đưa cô ấy đi khám giờ là có thể lập biên bản thương tích luôn đấy!”
Mẹ tôi xắn tay áo, trực tiếp đẩy Cố Dự một cái.
“Cậu tưởng cậu là ai? Lo chuyện bao đồng! Cút ngay, đây là việc nhà tôi!”
Cố Dự lập tức nắm chặt tay mẹ tôi, trong mắt ánh lên một tầng băng lạnh.
Giang Dĩnh thấy Cố Dự thật sự nổi giận, hoảng hốt lùi ra sau đến thang máy.
“Cố thiếu, chuyện này không liên quan đến em thật mà!”
Giang Dĩnh chui vào thang máy, chạy mất hút.
Chỉ còn lại mẹ tôi đứng đó, bà ta sững người:
“Cố… Cố? Là nhà họ Cố của tập đoàn Hưng Long đó sao?”
Còn chưa kịp để Cố Dự lên tiếng, tôi đã ngất lịm trong vòng tay cậu ấy.
12
Khi tôi tỉnh lại trong phòng bệnh…
Trong phòng đứng đầy người, chật như nêm.
Toàn là đàn em của Cố Dự.
Thằng đầu nhím thấy tôi mở mắt, lập tức gào lên gọi điện:
“Anh Dự! Anh Dự! Chị Phán tỉnh rồi!”
Cố Dự dập điếu thuốc, mắt đỏ hoe từ dưới lầu chạy vội lên.
Vừa thấy tôi, cậu ấy suýt nữa thì quỳ sụp xuống luôn.
“Quân sư, chị Phán, tuy lúc này hỏi chuyện không đúng lắm, chị vừa bị thương vừa mới tỉnh dậy, nhưng mà…”
Đầu tôi vẫn còn đau, nhắm mắt lại một chút, khàn giọng ép ra mấy chữ:
“Có gì thì nói nhanh.”
Cố Dự càng tỏ ra buồn bã hơn, trên người còn mùi thuốc lá, không dám lại gần tôi.
Thằng đầu nhím là người đứng gần nhất, lén nói nhỏ:
“Bạn gái của anh Dự từ chiều tới giờ không thèm nhắn lại, anh ấy tưởng bị chia tay rồi, vừa mới xuống dưới khóc xong.”
Chỉ vậy thôi á?
Sao tôi lại vướng phải một ông thần suốt ngày yêu đương đau khổ thế này chứ.
“Không nhắn tin, không gửi voice, cũng không vào game, có khi nào cô ấy đến thành phố Kinh là để gặp thằng khác không hu hu hu…”
Cố Dự lấy tay che mặt, cả người dựa vào cửa, trông yếu đuối đến tội.
Thấy đại ca mình như vậy, đầu nhím cũng buồn lây:
“Anh Dự, đừng khóc, Tiểu Phương cũng không thèm trả lời em hu hu…”
Cố Dự lập tức hạ tay xuống mắng luôn:
“Tôi mà như cái đồ ngu ngốc như cậu chắc? Tiểu Phương có bao giờ trả lời tin nhắn của cậu đâu!”
Đụng trúng nỗi đau, đầu nhím càng rưng rức, khóc thành tiếng.
Vừa ồn ào vừa hỗn loạn, đầu tôi càng lúc càng đau nhức.
“Ra ngoài hết. Cố Dự ở lại.”
ĐỌC TIẾP: https://mathienkyz.tieuthuyettinhyeu.com/vong-tay-am-ap/chuong-5
(Đã hết truyện)
THẨM TĨNH (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Đô Thị,
Ngón tay thon dài của Lục Huyền Dịch gõ lên cửa kính xe.
Tấm kính tối đen từ từ hạ xuống, phóng viên paparazzi chưa kịp cất máy ảnh, lúng túng nhìn anh.
“Chụp được tin đồn của tôi rồi, muốn lấy tiền hay lấy thành tích, thì đi tìm vợ tôi. Cô ấy sẽ ‘thành toàn’ cho các người.”
Lục Huyền Dịch ném một tấm danh thiếp vào trong xe, rồi quay người lên chiếc Lamborghini hào nhoáng của mình.
Xe chưa nổ máy, mà cửa kính lại hạ xuống, để lộ cảnh anh và một cô gái nóng bỏng đang hôn nhau say đắm…
1
Phóng viện chịu trách nhiệm chụp trộm không nhặt tấm danh thiếp ấy lên.
Bởi vì họ quá rõ Lục Huyền Dực đang nói đến ai.
Kinh Cảng không lớn, nửa giới thượng lưu đều biết thiếu phu nhân nhà họ Lục là người thế nào — một con chim sẻ đu bám quyền quý, dù nhục nhã cũng không chịu ly hôn!
Thế nên, giữa giới phóng viên săn tin ở Kinh Cảng, có một quy tắc ngầm truyền tai nhau — nếu tháng này thành tích không tốt, thì cứ bám theo cậu cả nhà họ Lục, mấy vụ scandal của anh ta đủ cho nghỉ làm hai tháng…
Anh ta gần như nửa năm là đổi bạn gái một lần, tình tứ khoe khoang khắp nơi, dù tám năm trước từng có đám cưới thế kỷ khiến cả Kinh Cảng đều biết đến…
Tại sao chỉ cần chụp được là có tiền?
Bởi vì chỉ cần gửi mấy tấm ảnh xấu của cậu cả nhà họ Lục cho người vợ kia của anh ta, là có thể đổi lấy một khoản tiền lớn để bịt miệng.
Ai ai cũng biết, thiếu phu nhân nhà họ Lục — Thẩm Tĩnh — vì muốn giữ lấy vỏ bọc hôn nhân hạnh phúc, luôn dùng tiền dập scandal, vừa giữ được hình tượng, vừa có tiếng là người rộng lượng…
Tất nhiên, xuất thân của cô cũng là một bí mật không công khai — bị mẹ ruột vứt vào cô nhi viện, lớn lên nhờ sự tài trợ của tập đoàn Lục thị, gặp may cưới được thái tử gia.
Mà sự “gặp may” đó chỉ là một “lời nói dối lãng mạn” do ông cụ nhà họ Lục sắp đặt từ khi sinh thần bát tự tương hợp.
Vừa tròn 21 tuổi, cô đã gả cho Lục Huyền Dịch.
Sau khi xe rời đi, một phóng viên mới cúi xuống nhặt tấm danh thiếp lên, trên đó chỉ có một dãy số điện thoại.
Đó là số của Thẩm Tĩnh, gần như phóng viên nào ở Kinh Cảng cũng có một bản — không phải vì cô thích nổi tiếng, mà trái lại, cô luôn lặng lẽ dọn dẹp hậu quả cho chồng.
“Lần này có thể lấy được bao nhiêu?” Phóng viên trẻ ở ghế lái phấn khích hỏi.
“Vẫn theo lệ cũ, năm năm chia. Vị thiếu phu nhân này trả tiền rất sòng phẳng, nhưng chỉ có một yêu cầu duy nhất: ảnh và video tuyệt đối không được để lộ.”
Phóng viên kỳ cựu thành thạo bấm số, giọng lập tức trở nên cung kính,
“Lục phu nhân, chúng tôi vừa chụp được một số hình ảnh…”
Đầu dây bên kia im lặng chốc lát, sau đó là giọng nói dịu dàng nhưng mệt mỏi:
“Hẹn ở chỗ cũ, giá cũ.”
Trong căn hộ áp mái khu chung cư cao cấp nhất Kinh Cảng — Trân Uyển, Thẩm Tĩnh cúp điện thoại, khẽ thở dài.
Cô bước đến trước cửa kính sát đất, nhìn xuống những ánh đèn rực rỡ của thành phố, trên mặt kính phản chiếu một gương mặt thanh tú nhưng hơi tái nhợt.
Tám năm rồi.
Cuộc hôn nhân này đã kéo dài trọn vẹn tám năm.
Cô vẫn còn nhớ lần đầu gặp Lục Huyền Dịch.
Khi ấy cô vừa đỗ đại học, kéo vali đến cổng trường thì va phải Lục Huyền Dịch đang khí thế hiên ngang, anh đưa cô đi làm thủ tục, sau đó cô đuổi theo anh qua mấy con phố trong khuôn viên để trả lại sợi dây đỏ anh đánh rơi — về sau anh vẫn nói, đó là thủ đoạn cô trèo cao, là một màn gặp gỡ được sắp đặt kỹ càng.
“Không phải, em chỉ là…”
Cô từng muốn giải thích, nhưng Lục Huyền Dịch chưa bao giờ cho cô cơ hội.
Tiếng chuông cửa vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Thẩm Tĩnh.
Phóng viên đến đúng hẹn, cô thuần thục chuyển tiền, nhận lấy chiếc USB chứa ảnh chồng cô hôn môi một người phụ nữ xa lạ.
“Lục phu nhân, thật ra thì…” Phóng viên ngập ngừng định nói.
“Còn gì nữa?” Thẩm Tĩnh ngẩng đầu.
“Thiếu gia lần này quá đáng lắm, mới trong xe đã… Nhiều người qua đường đều quay lại, e là không chỉ có mỗi chúng tôi chụp được.”
Phóng viên nhỏ giọng nói.
Thẩm Tĩnh mỉm cười, nụ cười vừa chuẩn mực vừa lạnh nhạt:
“Cảm ơn đã báo, tôi sẽ xử lý. Nếu còn ai khác chụp được, làm phiền liên hệ với tôi, giá cả dễ nói chuyện.”
Tiễn phóng viên đi, nụ cười trên mặt cô cũng lập tức biến mất.
Cô bước vào thư phòng, mở một thư mục được mã hóa, bên trong đã lưu trữ hàng trăm tập tin tương tự, tất cả đều ghi rõ ngày tháng và tên bạn gái của anh ta.
Trước đây, mỗi lần xem những tập tin đó, cô đều đau lòng; nhưng bây giờ, cô chỉ còn lại sự tê dại, lặng lẽ kéo thả tập tin, sao lưu, mã hóa.
Điện thoại vang lên, là trợ lý đặc biệt của Lục Huyền Dịch — Chu Lâm.
“Phu nhân, tổng giám đốc Lục ngày mai sẽ bay sang Paris, lịch trình năm ngày.”
Giọng Chu Lâm có chút do dự,
“Có cần tôi đặt vé cho phu nhân không?”
Theo thường lệ, Thẩm Tĩnh sẽ “tình cờ” cũng có chuyến đi Paris, sau đó tạo nên một cuộc gặp gỡ tình cờ để giới truyền thông chụp được cảnh hai người “du lịch ân ái” cùng nhau.
Nhưng lần này, cô im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng nói: “Không cần đâu.”
Đầu dây bên kia, Chu Lâm rõ ràng khựng lại: “Nhưng… tổng giám đốc Lục lần này đi dự Tuần lễ Thời trang, có thể sẽ có một vài… tin tức không cần thiết bị tung ra.”
“Kệ anh ấy đi.”
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰