Vô tình đến đau lòng
Chương 9
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
55
Tôi đột nhiên hiểu tại sao bố lại chọn cách tự sát.
Hiểu tại sao bố lại nhẫn tâm đến vậy.
Tôi là con gái bố nuôi lớn, tôi hiểu ông, cũng như ông hiểu tôi.
Bệnh chim cánh cụt.
Đi đứng lảo đảo, bước đi không vững.
Cầm nắm run rẩy, thao tác tinh tế kém.
Khả năng nuốt giảm, mất dần khả năng nói.
...
Không thể chữa khỏi.
Có tính di truyền.
Chi phí điều trị đắt đỏ chỉ có thể kéo dài sự chờ đợi của thần chết.
Mà đối với gia đình tôi, tiền bạc và cái chết, đều chí mạng như nhau.
Tôi và bố giống hệt nhau.
Một khi đã quyết định, sẽ không quay đầu.
Thà giấu kín tất cả, một mình bước trên con đường không lối thoát.
Ngã rẽ tuổi hai mươi hai, độ tuổi rực rỡ, sinh viên với tương lai xán lạn.
Còn tôi, đứng tại đó, chỉ nhìn thấy một hang động dẫn thẳng đến cái chết.
Tôi cần rất, rất nhiều tiền.
Không phải để chữa bệnh, mà để đảm bảo mẹ tôi có một nửa đời còn lại không phải lo lắng.
Bố và tôi, đều không muốn trở thành gánh nặng.
Và trong bốn năm qua, điều ích kỷ nhất tôi từng làm chính là đồng ý với thỏa thuận của Lục Cẩn Huyền.
Chúng tôi đều là những kẻ ngốc.
Một người cố chấp giả vờ, một người lại yếu đuối đến đáng ghét.
Anh nói thích tôi, tôi không đáp lại.
Anh đưa ra một bản hợp đồng nực cười, tôi lại đồng ý.
Tôi có thể làm người yêu của anh.
Nhưng không phải vì "chúng tôi yêu nhau".
Tại sao tôi lại chiếm lấy bốn năm của anh.
Tôi không phải thánh nhân.
Tôi cũng có tư tâm của riêng mình.
Nếu không thể cùng người mình yêu đi đến bạc đầu.
Tôi nghĩ, có thể ở bên cạnh anh lâu thêm một chút là tốt rồi.
41
Trong tiệc chia tay, tối hôm đó anh say rượu, nói rất nhiều.
Anh nói:
"Cửu Cửu, anh thích em lắm."
Em cũng vậy.
"Cửu Cửu, em có tin không, anh yêu em từ cái nhìn đầu tiên."
Tin.
"Cửu Cửu, em có đồng ý làm bạn gái anh không?"
Đồng ý.
"Cửu Cửu, anh đã tìm hiểu rồi, con gái tặng khuy măng sét có nghĩa là muốn ở bên cạnh người ấy."
"Có phải vậy không, Cửu Cửu?"
Phải.
"Anh thực sự, thực sự rất thích em, Cửu Cửu."
"Nếu có thể cùng em sống bên nhau trọn đời thì tốt biết bao."
"Em có đồng ý không? Cửu Cửu."
Em đồng ý.
"Cửu Cửu."
"Cửu Cửu."
"Cửu Cửu."
...
Lục Cẩn Huyền nói rất nhiều.
Trong lòng tôi, hết lần này đến lần khác, tôi đều không ngừng đáp lại anh.
Nhưng đến cuối cùng.
Lời tôi thốt ra lại chỉ có câu:
"Đừng nói linh tinh."
?
Lục Cẩn Huyền đã bước về phía tôi năm mươi bước, tôi bước về phía anh bốn mươi chín bước.
Còn một bước cuối cùng.
Là ranh giới giữa sống và chết.
Là khoảng cách mãi mãi không thể vượt qua.
Không phải không yêu, mà là không thể yêu.
42
Tôi có thể cảm nhận được bệnh tật đang từ từ lấy đi từng thứ trên cơ thể mình.
Tôi biết thời gian của mình không còn nhiều nữa.
Sáng hôm sau thức dậy, mắt tôi sưng húp như quả đào.
Mẹ để hai chiếc thìa vào tủ lạnh để làm mát rồi mang ra đắp mắt cho tôi, nhưng khi thìa chạm vào mí mắt, cơn đau lại càng nhói hơn.
"Bốp" một tiếng, chiếc thìa rơi xuống đất.
Tôi không nhặt lên.
"Mẹ ơi, chiều nay con về lại chỗ làm nhé."
"Sao vậy?"
"Lãnh đạo nói phải đi làm sớm hơn một chút."
"Sao gấp vậy chứ."
Giọng mẹ lộ rõ sự thất vọng.
Tôi cố nở một nụ cười: "Lưu Thu sẽ ở lại với mẹ mà."
"Cửu Cửu ngốc."
Mẹ cũng cười: "Để mẹ chuẩn bị ít đồ cho con mang theo, chiều con mang về, bên đó chắc không mua được."
"Không cần đâu ạ."
Tôi đã nói rất nhiều lời dối lòng: "Con chỉ mang theo balo, cồng kềnh quá khó xách."
"Chân con vẫn chưa lành hẳn, không thể xin nghỉ thêm mấy ngày sao?"
"Gần khỏi rồi ạ."
Tôi cười: "Chỉ là quen cầm gậy chống thôi."
"Vậy để mẹ xin nghỉ chiều nay tiễn con."
"Không cần đâu ạ."
"Con sẽ tự bắt xe từ dưới nhà, mẹ đừng tiễn."
Mẹ không nói lại được tôi, rồi đột nhiên nhớ ra điều gì đó:
"Giá mà con ở thêm vài ngày thì tốt quá, hiếm khi con về, mẹ còn định đưa con đi thăm cha, cũng gần đến ngày giỗ rồi."
Tôi chỉ mỉm cười.
43
Buổi chiều bỗng trở nên oi bức.
Mẹ tiễn tôi xuống tầng.
Tay vịn cầu thang vẫn bám đầy bụi như mọi khi, làm tay tôi lấm bẩn.
Chiếc xe đã hẹn đậu ngay dưới nhà, Lưu Thu quấn quýt dưới chân mẹ, tôi cố gắng ngồi xuống, mạnh tay xoa đầu nó.
"Nhớ giúp tao chăm sóc mẹ nhé."
Lưu Thu không hiểu lời tôi, nhưng lại nghiêm túc sủa hai tiếng như thể đáp lại.
Tôi bật cười, đứng dậy ôm lấy mẹ.
"Đừng chỉ lo làm việc mà quên chăm sóc sức khỏe, nếu có ngày nghỉ cũng không cần về vội, cứ đi chơi thư giãn cho thoải mái."
"Dạ."
Tôi buông tay, nhìn mẹ thật lâu: "Mẹ cũng phải giữ gìn sức khỏe, nhớ ra quảng trường nhảy múa với các cô bác nữa nhé."
"Nếu có chú nào hợp ý..."
Tôi cười: "Con sẽ ủng hộ mẹ."
"Nói linh tinh gì thế, Cửu Cửu ngốc."
Mẹ cũng cười: "Bố con ở trên trời chắc sẽ giận đấy."
Không khí chia ly bỗng nhẹ nhàng hơn.
Tôi bước lên xe, nhưng vẫn không kiềm được ngoái đầu lại nhìn mẹ.
Chỉ thấy một người một chó đứng yên nơi đó.
Ngày càng nhỏ dần.
Nhỏ dần.
Rồi biến mất.
44
Chiếc xe dừng trước cổng nghĩa trang.
Tôi chống gậy, con đường vốn chỉ mất mười mấy phút đi bộ, nay tôi phải mất gần một tiếng mới đến nơi.
Cuối cùng cũng dừng chân trước mộ cha.
Tôi không đến để viếng ông.
Mà nơi này, chính là điểm cuối tôi đã chọn cho mình.
Như vậy, sau này tôi có thể ở cùng bố, mẹ cũng không cần phải đi hai nơi nữa.
Tôi dựa vào bia mộ, đặt gậy xuống đất, run rẩy rút lọ thuốc ngủ từ trong túi ra, vặn nắp, nhắm mắt lại rồi đổ tất cả vào miệng.
Những viên thuốc cứng nghẹn lại nơi cổ họng, nhiều quá khiến tôi khó nuốt.
Tôi dùng rất nhiều sức mới có thể nuốt hết, nhưng vẫn bị sặc, ho dữ dội.
Trước khi chết mà cũng khó chịu thế này sao.
Tôi ngước nhìn lên trời, mắt bắt đầu xuất hiện ảo ảnh chồng chéo.
Triệu chứng lại nặng hơn rồi.
May mà tôi đi trước, sẽ không phải chịu khổ nữa.
Nghĩ vậy bỗng thấy buồn cười.
Tiếng chim hót vang lên từ xa, buổi chiều oi bức, nhưng nghĩa trang lại hiếm khi mát mẻ như thế, còn có cả gió thoảng qua, mang theo hương lá xanh dịu nhẹ.
Giống như chỉ là một buổi chiều bình thường.
Cơn buồn ngủ ập đến.
Mí mắt tôi dần nặng trĩu.
?
Lúc đầu khi biết mình có thể mắc bệnh, tôi cũng từng oán trách.
Tôi mới chỉ hơn hai mươi tuổi, còn chưa trưởng thành bao nhiêu.
Tôi đã khóc cả một ngày, mắng trời bất công, mắng số phận cay nghiệt.
Nhưng rồi mắng chửi mãi cũng mệt.
Tôi lại cảm thấy mình cũng khá may mắn.
Tuổi thơ hạnh phúc, cha mẹ luôn yêu thương tôi, người tôi thích cũng thích tôi, lại còn có bạn tri kỷ đáng quý.
"Người trong lòng" chưa chắc đã là trà xanh, người đàn ông xem tôi là "kẻ thế thân " có khi chỉ là hơi ngốc.
Mọi người đều rất tốt.
Lục Cẩn Huyền rất tốt, Khương Tích Sương rất tốt, Đoạn Sơ Cửu rất tốt, mẹ rất tốt, bố cũng rất tốt.
Điều duy nhất không tốt chính là Cửu Cửu có chút kém may mắn.
45
Ý thức dần dần biến mất.
Bốn năm làm việc tăng ca, thức thâu đêm quá nhiều.
Bây giờ, cuối cùng tôi cũng có thể ngủ một giấc thật ngon.
?
NGOẠI TRUYỆN
Ngày dự tang lễ, là lần thứ hai Lục Cẩn Huyền đeo cặp khuy măng sét hình gấu nhỏ đó.
Lần đầu tiên, là khi anh chuẩn bị bước chân vào xã hội, đi phỏng vấn xin việc.
Món quà từ người trong lòng quá đỗi trân quý, mỗi lần đeo là mỗi lần lo sợ bị trầy xước, nên anh luôn cất giữ cẩn thận, sợ xước dù chỉ là vết nhỏ.
Có rất nhiều người đến dự tang lễ.
Bức ảnh đen trắng trên di ảnh là ảnh chụp hồi đại học của Cửu Cửu.
Mẹ của Cửu Cửu trò chuyện cùng họ hàng, nói đến nửa chừng lại không kiềm được, nước mắt suýt tràn ra.
Anh đã giúp mẹ Cửu Cửu lo liệu đám tang này.
Cũng có người tò mò.
Họ tò mò rốt cuộc anh và Đoạn Sơ Cửu có quan hệ gì.
Người đàn ông khẽ cúi mặt, giấu đi đôi mắt hoe đỏ, sợ rằng nếu để lộ, điều gì đó sẽ bị vạch trần.
"Tôi..."
"Là chồng của cô ấy."
Mọi người đồng loạt lên tiếng chia buồn.
Anh cúp máy, gửi một tin nhắn:
"?" Khóe môi anh mím thành một đường thẳng, giọng nói khàn đi khi khách sáo đáp lại lời người khác.
Có điều không ai biết.
Thực ra giữa anh và cô, thậm chí còn chưa có một tờ giấy chứng nhận nào.
Chỉ là anh tự mình đa tình.
Nhất quyết muốn nhận lấy danh phận này.
Chỉ vì sợ rằng, kiếp này sẽ chẳng còn liên quan gì đến cô nữa.
Anh luôn nghĩ thời gian còn dài.
Anh còn cả một đời để cùng Cửu Cửu chậm rãi đi tiếp.
Anh từng lên kế hoạch cho đám cưới, lên kế hoạch cho tuần trăng mật, tính xem sẽ mua nhà ở đâu, muốn đưa cô đi thật nhiều nơi, chỉ mong cô có thể mãi mãi vui vẻ.
Anh không biết khúc mắc trong lòng Cửu Cửu là gì.
Nhưng anh sẵn sàng từng chút, từng chút một cùng cô tháo gỡ.
Chỉ cần đối tượng là Cửu Cửu.
Dù có phải hạ mình bao nhiêu lần, anh cũng cam lòng.
Nhưng anh không hề hay biết.
Trong khi anh mong chờ một tương lai, thì Cửu Cửu lại đang nghĩ cách để nói lời từ biệt với thế giới này.
(Đã hết truyện)
THIỆU DÃ (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Ngôn Tình,
Ngược,
1 Thiệu Dã vẫn như mọi khi, đều không hợp tác.
Người chăm sóc và dì Lý đều đi ăn cơm, tôi không muốn làm phiền họ. Vì vậy, tôi trực tiếp ngồi lên hông anh ấy.
Nhân lúc anh ta không để ý, tôi trói hai tay anh và ép anh uống thuốc.
Anh ta tức giận vô cùng, giọng trầm và đầy phẫn nộ.
“Cút xuống khỏi người tôi.” “Mẹ kiếp, cô học cái này ở đâu ra?”
Tôi ngửi thấy mùi thuốc đắng, rùng mình.
“Học cái gì?”
Thiệu Dã nghiến răng.
“Tuỳ tiện ngồi lên hông đàn ông.”
Tôi học theo vẻ mặt cau có của anh ta thường ngày, nghiêm túc sửa lại:
“Ông nội Thiệu nói, đến khi anh 22 tuổi, chúng ta sẽ kết hôn. Tôi là vợ tương lai của anh mà. Ngồi một chút thì có sao.”
Tai Thiệu Dã ửng đỏ, giọng nói cũng trở nên khàn khàn.
“Cô hiểu cái gì chứ.”
“Thuốc để tôi tự uống, cô cút xuống đi.”
Vì mục đích đã đạt được, tôi cũng không làm khó anh ta nữa.
Tôi nhảy xuống khỏi người anh ta, không quên giơ nắm đấm lên dọa dẫm:
“Lần sau mà không uống thuốc đàng hoàng, tôi lại ép anh uống như hôm nay đấy.”
Thiệu Dã dừng lại một chút khi đang uống thuốc.
Không biết rằng anh ta đang nghĩ gì nữa.
2 Tính khí của Thiệu Dã cũng không còn nóng nảy như trước.
Có lẽ là vì anh sắp bình phục lại.
Tôi nhìn vào gương, bắt đầu có chút lo lắng về ngoại hình. Mặc dù dì, cô bác đều nói tôi là cô gái xinh đẹp nhất thị trấn.
Nhưng thực ra ở thành phố lớn có vô số cô gái đẹp hơn tôi gấp nghìn lần, trông như búp bê vậy.
Hơn nữa tôi còn có một vài vết tàn nhang nhỏ dưới mắt.
Tôi thất vọng thở dài, rồi lên tầng hai tìm Thiệu Dã trong phòng piano.
3
“Này, Thiệu Dã, trong tưởng tượng của anh, tôi trông như thế nào?”
Tôi ngồi cạnh anh ấy, ánh mắt trông chờ nhìn anh.
Thiệu Dã đã quen với việc tôi cứ dính sát vào anh ấy ở khoảng cách gần như thế này.
Anh ấy cầm đàn violin, không ngẩng đầu lên mà buông một chữ.
“Xấu.”
Anh ta vẫn không sửa được cái miệng độc ác của mình. Tôi đánh anh ấy một cái, đứng bật dậy giận sôi cả người.
“Tôi không xấu!”
Thiệu Dã cười lạnh một tiếng, giọng nói có chút thờ ơ.
“Lại đây.”
Tôi bước đến trước mặt anh ấy. Thiệu Dã bất ngờ đưa tay lên, ôm lấy mặt tôi.
Rõ ràng anh ta vẫn đang băng mắt, không thể nhìn thấy gì. Nhưng mặt tôi vẫn không kìm được mà đỏ ửng lên.
Tôi bối rối nói lắp.
“Anh… anh làm gì vậy?”
Thiệu Dã không nói gì, ngón tay cái của anh ta lướt từ trán tôi xuống mắt. Cuối cùng dừng lại ở cằm.
Sau đó anh ta thản nhiên nói:
“Thật sự không đẹp mấy.”
Tôi ngẩn người,
“Cái gì?”
Thiệu Dã buông tôi ra, lười biếng tựa lưng vào ghế sô pha.
“Cô thật sự không đẹp mấy, bất kể là nét mặt hay cấu trúc xương.”
Trên môi anh ta không còn nụ cười bỡn cợt như thường ngày. Thái độ của anh ta giống như đang nói về một sự thật không mấy quan trọng.
Hồi nhỏ, bà nội luôn mắng tôi là không biết nghĩ.
Bị bạn trêu chọc, bị trộm tiền, hay bị mẹ cầm cây quần áo đuổi đánh, Tôi đều có thể nhanh chóng cười trở lại sau đó.
Nhưng đây là lần đầu tiên tôi bị tức đến khóc. Vì cảm giác tự ti và xấu hổ trước người mình thích.
Nước mắt lăn dài từ hốc mắt, rơi xuống sàn gỗ. Trong căn phòng tĩnh lặng, tiếng rơi của nước mắt vang lên gấp nhiều lần.
Thiệu Dã đang gảy đàn, bỗng dừng lại trong chốc lát.
Anh ấy biết tôi đang khóc, nhưng anh không nói gì.
Anh ấy mặc kệ tôi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra và rời khỏi đó.
4
Tôi và Thiệu Dã bắt đầu chiến tranh lạnh. Nói chính xác hơn, là tôi đơn phương chiến tranh lạnh với anh ấy.
Dù gì anh ấy cũng chưa bao giờ chủ động tìm tôi.
“Trình Trình à, thiếu gia đã làm vỡ 5 cái bát rồi, nhưng vẫn không chịu uống thuốc.”
“Cháu có cách nhất, lên khuyên cậu ấy đi!”
Dì Lý lo lắng đến nỗi đi vòng quanh tôi. Tôi thấy đầu óc quay cuồng, lắc lắc đầu.
“Dì có thể nhờ mấy người chăm sóc giữ anh ấy lại rồi ép uống thuốc.”
“Cháu không muốn lên đâu.”
Đến khi ăn cơm cũng vậy. Khi thấy Thiệu Dã được đỡ xuống cầu thang, tôi lập tức cúi đầu vào bát cơm của mình.
Khi anh ấy vừa ngồi xuống bên cạnh tôi, tôi đã đặt bát cơm rỗng xuống bàn. Mỉm cười với mọi người.
“Cháu ăn xong rồi, cháu về phòng trước nhé.”
Tôi vừa đứng dậy, Thiệu Dã ném đũa xuống.
5 Trong thời gian chiến tranh lạnh, tôi kết bạn với một người bạn mới.
Là con trai của dì Lý, tên là Lý Huy.
Anh ấy dường như có khiếu hài hước bẩm sinh. Tôi rất thích chơi với anh ấy.
Nhưng Thiệu Dã với bản tính u tối lại không ưa nổi sự vui vẻ của Lý Huy.
Mỗi lần Lý Huy dạy tôi chơi game, Thiệu Dã liền bảo dì Lý gọi anh ấy đi làm chân chạy vặt hay làm mấy việc lặt vặt.
Chiều hôm đó, dì Lý đi mua đồ ăn. Tôi và Lý Huy ngồi trong phòng khách xem phim Go Go Waikiki, cười đến chảy cả nước mắt.
Đột nhiên từ phòng Thiệu Dã trên lầu hai vang lên tiếng vỡ kính lớn.
Tôi lập tức chạy lên lầu. Mở cửa ra liền thấy Thiệu Dã đang mím chặt đôi môi tái nhợt, chân trần dẫm lên đống mảnh kính vỡ.
Máu không ngừng chảy ra từ khắp nơi, loang ra thành một mảng lớn.
Tôi hoảng sợ vội vàng đến đỡ anh ấy.
“Thiệu Dã, sao anh lại tự mình đi lung tung?”
Anh cười nhạo, đẩy tay tôi ra, hàm hơi căng lại.
“Có liên quan gì đến cô không? Chẳng phải cô định cả đời không để ý đến tôi nữa sao?”
Giữa dáng vẻ kiêu ngạo ấy lại hiếm khi toát ra chút uất ức.
Máu của Thiệu Dã vẫn chảy không ngừng. Tôi nhìn mà lo lắng, chỉ có thể hạ giọng dỗ dành anh.
“Tôi không có ý không để ý đến anh.”
“Nghe lời đi mà, Thiệu Dã.”
“Để tôi đỡ anh lên ghế sô pha rồi bôi thuốc được không?”
Thiệu Dã im lặng vài giây, cuối cùng chủ động đặt tay lên vai tôi. Nhưng một mình tôi không đỡ nổi anh ấy.
Tôi vội gọi Lý Huy lên giúp. Tuy nhiên, khi Lý Huy vừa chạm vào cánh tay Thiệu Dã, anh ta liền thô bạo gạt ra.
“Cút đi.”
Thiệu Dã vừa mới được tôi dỗ dành xong lại bùng nổ cơn giận. Lý Huy lặng lẽ đảo mắt, ghé vào tai tôi nói nhỏ:
“Anh ta chắc bị nghẹt mồm rồi, tôi mặc kệ anh ta.”
Tôi nhìn anh ta ngờ vực.
“Cái gì cơ?”
“Ý là anh ta cứ mở miệng là gây chuyện.”
Lý Huy thực sự… thuộc nhiều thành ngữ quá đi…
Cuối cùng, tôi phải tốn rất nhiều sức mới đỡ được Thiệu Dã lên ghế sô pha.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰