Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Từ bùn lầy lên ngai vàng

Chương 1



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

1

 

Sau khi biết bà ngoại là con gái ruột của tập đoàn Lâm thị, cả gia đình tôi như vỡ òa.

 

Ông ngoại lập tức tính toán: "Thúy Hoa về nhà hào môn rồi, tôi, là chồng của nó, đương nhiên cũng phải đi theo. Đến đó, tôi cũng không đòi hỏi nhiều, cho tôi một tài xế riêng và vài người hầu hạ là đủ rồi, đúng không?"

 

"Bố, thế là cái gì!" Cậu mỉm cười phản bác, đầy tham vọng ưỡn ngực, "Mẹ con là con gái ruột của chủ tịch tập đoàn Lâm thị! Con, là con trai độc nhất của mẹ, ít nhất cũng phải cho con làm phó tổng chứ? Còn Diệu Tổ, nhất định phải chuyển đến trường quý tộc tốt nhất!"

 

Diệu Tổ là em họ tôi, năm nay mới 7 tuổi, cũng là đứa con trai duy nhất trong thế hệ này của chúng tôi.

 

Lúc này, nó đang giật ống tay áo bà ngoại, the thé hét lớn: "Bà già, biệt thự lớn! Mua cho con biệt thự lớn ở trung tâm thành phố!"

 

Không ai phản đối cách xưng hô hỗn xược ấy.

 

Vì đó chính là cách họ gọi bà ngoại suốt bao năm qua.

 

Bà ngoại vẫn cười hiền lành, gật gù: "Được, tất cả đều được."

 

Mọi người đều chìm đắm trong niềm vui sướng tột độ vì sắp được "đổi đời".

 

Chỉ riêng mình tôi, lặng lẽ đứng ở một góc, không nói gì.

 

"Phan Phan, con muốn gì không?" Bà ngoại chủ động hỏi tôi.

 

Tôi lắc đầu, chỉ hỏi: "Ngoại ơi, hai tháng trước, ngoại đã sống sót như thế nào?"

 

Vừa dứt lời.

 

Sắc mặt cả nhà lập tức thay đổi.

 

2

 

Hai tháng trước, bà ngoại bị bệnh nặng, nhưng chẳng ai trong nhà quan tâm.

 

Cũng giống như những lần bà ngoại bị ốm trước đây, họ mắng bà là lười biếng, kiếm cớ trốn việc.

 

"Một bà già, ốm thì sao?" Họ quát thẳng.

 

"Tự chịu đựng đi, tốn tiền đi khám bác sĩ làm gì!"

 

Công việc ngoài đồng thì còn ngổn ngang, trong chuồng lợn tiếng kêu inh ỏi, cả nhà còn chưa có bữa cơm no.

 

Bà ngoại chỉ có thể chịu đựng cơn đau, tiếp tục làm việc.

 

Chỉ có tôi là giúp bà ngoại một tay.

 

Chỉ có tôi lén lút giúp bà, thỉnh thoảng lên núi hái ít thuốc, đưa cho bà nhai nuốt để dịu cơn đau.

 

Nhưng thuốc ấy chỉ đỡ được phần ngọn, không giải quyết được tận gốc.

 

Cho đến hai tháng trước, Diệu Tổ bị ngã từ trên cây xuống và bị thương, cần phải truyền máu gấp.

 

Cậu và mợ tiếc tiền mua máu từ ngân hàng, liền đẩy bà ngoại ra thay thế.

 

"Lấy máu của bà ấy, bà ấy da dày thịt thô! Chịu được!"

 

Lúc đó bà ngoại đã rất yếu lắm rồi.

 

Vậy mà họ vẫn nhẫn tâm lôi bà như kéo một con vật ra lấy máu.

 

Từng dòng máu chảy ra từ cánh tay khô gầy, rút cạn cả sức lực cuối cùng.

 

Bà nôn ra một ngụm máu, thân thể run rẩy như bồ công anh lìa cành, từ từ đổ gục.

 

"Đồ vô dụng!"

 

"Còn đang định trông cậy vào bà chăm sóc Diệu Tổ, giờ bà lại lười biếng rồi!"

 

Đến lúc này, cậu và mợ vẫn không chịu bỏ ra một xu để chữa bệnh cho bà ngoại.

 

Họ xúm lại bên Diệu Tổ, hỏi han ân cần.

 

Còn bà ngoại thì bị bỏ mặc nằm trên nền đất lạnh lẽo, không ai đoái hoài.

 

Mười ngày sau, khi cậu mợ trở về từ trạm y tế huyện.

 

Tôi mới phát hiện bà ngoại không còn ở đó.

 

"Bà ngoại đâu rồi?" Tôi hoảng hốt hỏi.

 

"Không biết, chắc chết rồi." Mợ nói một cách thờ ơ, dửng dưng.

 

"Ngày nào cũng ho khụ khụ ở nhà, tôi còn sợ lây bệnh cho Diệu Tổ."

 

Ông ngoại nghe xong, lại lộ ra vẻ lo lắng.

 

"Nếu bà ấy chết rồi, sau này ai nấu cơm? Ai cho lợn ăn? Ai hầu hạ tôi?"

 

Ánh mắt mọi người đồng loạt dồn về phía tôi.

 

"Phan Đệ làm đi, nuôi đứa phá của này bao lâu rồi, giờ phải làm cho xứng chứ!"

 

Họ đều gọi tôi là "Phan Đệ".

 

Chỉ có bà ngoại thương yêu, luôn gọi tôi là “Phan Phan”, bảo tôi là đứa trẻ được chờ mong.

 

Nhưng trên thực tế, ngoài bà ra, chẳng ai thật sự mong đợi tôi.

 

Mẹ không mong đợi tôi.

 

Vì sinh ra tôi, một đứa con gái, bà bị cả làng chế giễu, rồi chết trong lần khó sinh đứa thứ hai.

 

Bố cũng không mong đợi tôi.

 

Sau khi mẹ mất, ông nhanh chóng tái hôn, ném tôi như một gánh nặng cho bà ngoại.

 

Ông ngoại càng không mong đợi tôi.

 

Ông mắng tôi là "ăn hại", hận không thể ném tôi, giống như những đứa bé gái khác mà bà ngoại sinh ra, vào rừng để tự sinh tự diệt.

 

Cậu mợ lại càng khinh miệt tôi.

 

Đặc biệt là sau khi mợ sinh Diệu Tổ, coi tôi là đứa con gái "thừa thãi".

 

Tôi trong mắt họ thậm chí còn không xứng đáng xách giày cho Diệu Tổ.

 

Chỉ có bà ngoại thật lòng mong đợi và đối tốt với tôi.

 

Tôi mặc kệ những lời nguyền rủa, xỏ đôi giày rách chạy suốt nửa ngày đến trạm y tế.

 

Đêm khuya, tôi hỏi nhân viên có nhìn thấy bà ngoại tôi không.

 

Một y tá nhớ lại: "Mấy ngày trước, đúng là có một bà cụ ngất xỉu."

 

"Vì gia đình không chịu trả tiền chữa bệnh, sau khi tỉnh lại, bà ấy đã tự đi về phía ngọn núi."

 

Tim tôi bỗng chùng xuống.

 

Có những người già trong làng, khi biết mình sắp chết thì chọn cách vào rừng chờ chết.

 

Chẳng lẽ bà ngoại cũng vậy sao?

 

"Lần cuối cùng cô nhìn thấy bà ấy là khi nào?" Giọng tôi không ngừng run rẩy.

 

"Khoảng... bảy, tám ngày trước." Bảy, tám ngày, nếu bà ngoại còn sức lực, hẳn đã về nhà rồi.

 

Thật khó mà tưởng tượng, bà ngoại không có một xu dính túi, lại bệnh tật triền miên, làm sao có thể sống sót?

 

Tôi rơi vào tuyệt vọng, cứ ngỡ sẽ không bao giờ gặp lại bà ngoại nữa.

 

Nhưng không ngờ, hai tháng trôi qua.

 

Bà ngoại không chỉ trở về.

 

Mà còn đem theo tin bà trở thành con gái ruột của tập đoàn Lâm thị.

 

3

 

"Con ngốc, số ngoại lớn." Đối mặt với câu hỏi đẫm nước mắt của tôi, bà ngoại chỉ bình tĩnh xoa đầu tôi.

 

Bà từ từ giải thích - hôm đó, bà thực sự cảm thấy bản thân không thể qua khỏi, nên muốn vào rừng, tìm một nơi yên tĩnh để nằm xuống.

 

Nhưng chưa đi được bao xa, bà đã được người khác cứu.

 

"Người cứu ngoại chính là người do nhà họ Lâm phái đến. Họ nói, lúc ngoại rút máu ở trạm y tế huyện đã để lại hồ sơ, gọi là máu Rh âm tính, rất hiếm gặp. Cha mẹ ruột của ngoại đã nhờ cơ quan tìm người thân, những năm này vẫn luôn tìm kiếm những người phụ nữ có nhóm máu này."

 

Sau đó, qua xét nghiệm DNA khẩn cấp, xác nhận bà ngoại chính là con gái ruột bị thất lạc 50 năm của chủ tịch tập đoàn Lâm thị.

 

Câu chuyện này khiến mọi người kinh ngạc.

 

Mắt mợ đảo một vòng, đột nhiên bật ra một trận cười sắc bén và nịnh hót, vỗ đùi:

 

"Ôi chao! Nói như vậy, mẹ có thể được nhận về hào môn còn phải nhờ công của thằng Diệu Tổ nhà chúng ta! Nếu không phải vì truyền máu cho Diệu Tổ, mẹ lấy đâu ra cơ hội để lại hồ sơ nhóm máu chứ?"

 

"Không phải sao!" Cậu lập tức ưỡn ngực, như thể mình đã lập công lớn, "Lúc đó mẹ còn e dè không muốn rút máu! Nếu không phải hai đứa con quyết đoán, kiên quyết phải rút, thì cái phú quý trời cho này chẳng phải đã tuột mất rồi sao?"

 

"Đúng vậy, Thúy Hoa."

 

Ông ngoại gõ tẩu thuốc vào đế giày, hùng hồn kết luận:

 

"Người không thể quên gốc. Bà có thể về hào môn, nói cho cùng, chẳng phải là nhờ nhà họ Vương bọn tôi sao? Bà phải báo đáp bọn tôi cho thật tốt mới phải!"

 

Tôi không thể chịu nổi nữa:

 

"Nói bậy nói bạ! Rõ ràng là mọi người chưa bao giờ cho ngoại đi khám bệnh, nếu không thì sao bà ấy có thể phải chờ đến 50 tuổi mới được tìm thấy? Bà ấy vừa rút máu đã bị phát hiện rồi, chứng tỏ người nhà họ Lâm đã luôn tìm bà ấy! Chính mọi người đã làm lỡ mất cuộc đời của bà!”

 

"Con ranh con này biết cái quái gì!"

 

Mợ lập tức chống nạnh, nước bọt bắn cả vào mặt tôi.

 

“Trong làng đàn bà nào chẳng thế? Đau đầu sốt vặt thì chịu đựng, ai đi viện chứ? Cùng lắm hái nắm thuốc cỏ. Còn không phải nhờ phúc của Diệu Tổ nhà tôi sao? Nếu không có nó,” mợ liếc ngoại đầy khinh miệt, "Thối rữa trong khe núi cũng chẳng ai biết!"

 

Tôi tức đến run rẩy.

 

Nhưng thấy bà ngoại khẽ giơ tay, ngăn cuộc cãi vã này lại.

 

"Thôi thôi, cùng người một nhà cả, đừng cãi nhau nữa." Bà dừng lại một chút, ánh mắt từ từ lướt qua những khuôn mặt tham lam đó.

 

"Nhà họ Lâm nói, để cảm ơn mọi người đã chăm sóc tôi bấy lâu nay, đã đặc biệt đặt tiệc ở một nhà hàng cao cấp tại Thượng Hải, muốn mời cả nhà chúng ta đến."

 

Vừa dứt lời, bốn đôi mắt đối diện đồng loạt sáng rực lên.

 

"Đi! Đương nhiên phải đi!" Cậu kích động xoa tay, "Đây là tiệc chiêu đãi của tập đoàn Lâm thị đấy!"

 

Ông ngoại vỗ đùi: "Đi thôi! Cho cả làng xem, nhà họ Vương chúng ta sắp bay cao rồi!"

 

Mợ đã bắt đầu tính toán xem mặc quần áo gì cho hợp.

 

Ngay cả Diệu Tổ cũng lắc lư cái đầu, la hét đòi đi ăn tôm hùm lớn.

 

Tôi nhìn khuôn mặt phấn khích của họ, rồi lại ngó bà ngoại bình thản như mặt nước.

 

Đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

 

Bà ngoại trở về, hình như đã khác trước rồi.

 

Ánh mắt của bà, không còn là loại nước chết vô hồn, đục ngầu đó nữa.

 

Mà giống như một cái giếng cổ sâu không thấy đáy.

 

Bình yên, nhưng lại ẩn chứa sự lạnh lẽo đáng sợ.

(Còn tiếp)
Trò Tráo Đổi Hai Mươi Năm

Trò Tráo Đổi Hai Mươi Năm

Full
CHỒNG GIẢ BỆNH

CHỒNG GIẢ BỆNH

Full
Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

Full
Bắt Gặp Chồng Cũ Cùng Tiểu Tam Trong Khách Sạn

Bắt Gặp Chồng Cũ Cùng Tiểu Tam Trong Khách Sạn

Full
Khi Vợ Cũ Nắm Quyền

Khi Vợ Cũ Nắm Quyền

Full
Chị Dâu Theo Chủ Nghĩa Không Con Nhất Quyết Muốn Cắt Bỏ Tử Cung

Chị Dâu Theo Chủ Nghĩa Không Con Nhất Quyết Muốn Cắt Bỏ Tử Cung

Full
Làm Dâu Nhà Giàu Khổ Lắm

Làm Dâu Nhà Giàu Khổ Lắm

Full
KẾT HÔN CHỚP NHOÁNG VỚI SẾP

KẾT HÔN CHỚP NHOÁNG VỚI SẾP

Full
VẾT NỨT TRONG ĐỜI

VẾT NỨT TRONG ĐỜI

Full
LÂM UYỂN DU

LÂM UYỂN DU

Full
HÔN NHÂN CỦA BỐI VI AN

HÔN NHÂN CỦA BỐI VI AN

Full
Mang thai ngoài ý muốn, tôi và tổng tài lạnh lùng kết hôn

Mang thai ngoài ý muốn, tôi và tổng tài lạnh lùng kết hôn

Full
Chú tôi hơn tôi 12 tuổi, anh ấy đã dạy cho tôi rất nhiều điều lần đầu tiên

Chú tôi hơn tôi 12 tuổi, anh ấy đã dạy cho tôi rất nhiều điều lần đầu tiên

Full
HÔN NHÂN DƠ BẨN

HÔN NHÂN DƠ BẨN

Full
Chồng Tôi Là Chồng Người Khác

Chồng Tôi Là Chồng Người Khác

Full
SAU KHI TÔI NỔI TIẾNG, CHỒNG CŨ MUỐN TÁI HÔN

SAU KHI TÔI NỔI TIẾNG, CHỒNG CŨ MUỐN TÁI HÔN

Full
LIVESTREAM BẮT GIAN

LIVESTREAM BẮT GIAN

Full
Mẹ Chồng Luôn Thích Khoá Cửa Nhốt Tôi Và Con Gái Bên Ngoài

Mẹ Chồng Luôn Thích Khoá Cửa Nhốt Tôi Và Con Gái Bên Ngoài

Full
THOÁT KHỎI DỰ RÀNG BUỘC

THOÁT KHỎI DỰ RÀNG BUỘC

Full
Chồng tráo con tôi với con chị dâu

Chồng tráo con tôi với con chị dâu

Full
Đứa Con Bí Mật Của Tổng Tài

Đứa Con Bí Mật Của Tổng Tài

Full
Đắng Cay Của Một Người Mẹ

Đắng Cay Của Một Người Mẹ

Full
30 TUỔI TÔI KẾT HÔN VỚI MỘT VỊ BÁC SĨ

30 TUỔI TÔI KẾT HÔN VỚI MỘT VỊ BÁC SĨ

Full
Cú Lật Mặt Của Vợ Hợp Pháp

Cú Lật Mặt Của Vợ Hợp Pháp

Full
Chấm Dứt Hợp Tác

Chấm Dứt Hợp Tác

Full
CỐ VÃN TÌNH

CỐ VÃN TÌNH

Full
Công Bằng Giả Tạ o

Công Bằng Giả Tạ o

Full
TÌNH NHÂN CỦA CHỒNG ÔM BỤNG BẦU TÌM TỚI, TÔI ĐỀ NGHỊ LY HÔN

TÌNH NHÂN CỦA CHỒNG ÔM BỤNG BẦU TÌM TỚI, TÔI ĐỀ NGHỊ LY HÔN

Full
Tôi Không Muốn Tha Thứ

Tôi Không Muốn Tha Thứ

Full
Tổn Thương Từ Một Phía

Tổn Thương Từ Một Phía

Full
Kẻ Phản Bội Đầu Tiên

Kẻ Phản Bội Đầu Tiên

Full
Chỉ Một Tin Nhắn Giả, Tôi Nhận Ra Bạn Trai Là Kẻ Điên

Chỉ Một Tin Nhắn Giả, Tôi Nhận Ra Bạn Trai Là Kẻ Điên

Full


Bình luận

Loading...