Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

TRANH GIÀNH HƯƠNG HỎA

Chương 10



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

Những tình cảm gia đình mà họ từng cố vun vén – giữa anh chị em, giữa vợ chồng – giờ đây, dưới hai chữ “hương hỏa”, mỏng manh đến mức không chịu nổi một cú va chạm.

 

Họ chẳng khác nào những con bạc đã đỏ mắt, đem tất cả những gì mình có đặt lên bàn cược – kể cả hạnh phúc gia đình, kể cả hôn nhân.

 

Còn tôi, chỉ lặng lẽ đứng bên ngoài quan sát.

 

Chỉ cần thi thoảng buông ra một câu “cũng thấy cảm động thật” đầy ẩn ý, là đã đủ để đổ thêm dầu vào ngọn lửa của vở kịch điên loạn này.

 

Một tháng sau, đứa trẻ tròn tháng.

 

Đến lúc phải làm giấy khai sinh, đặt tên rồi.

 

Ngôi nhà của tôi — nơi từ lâu đã chẳng còn cảnh đoàn viên — hôm nay lại đông đủ một cách lạ thường.

 

Ba tôi, mẹ tôi, Trần Hiên, Trương Nghiên, thậm chí cả vợ của Trần Hiên và chồng của Trương Nghiên cũng đều nghiêm túc ngồi ngay ngắn trong phòng khách.

 

Không khí căng thẳng đến tột cùng, như thể một buổi tuyên án thế kỷ sắp diễn ra.

 

Trên gương mặt mỗi người đều hiện rõ vẻ quyết thắng, xen lẫn chút lo lắng khó nhận ra.

 

Suốt một tháng qua, họ đã bỏ ra biết bao công sức và tiền của. Còn giờ đây — chính là lúc gặt hái kết quả.

 

Chỉ cần tôi lên tiếng, bên được chọn sẽ có thể đường hoàng ôm con tôi về nhà, kéo dài dòng dõi “hương hỏa” mà họ xem là tối thượng.

 

Tôi bế đứa con trai đang ngủ yên trong lòng, từng bước một đi ra khỏi phòng.

 

Ánh mắt của mọi người đều dán chặt lên đứa trẻ trong tay tôi.

 

Mẹ tôi là người đầu tiên bước đến, nụ cười đầy tự tin đã hiện rõ trên mặt.

 

“Dao Dao, con nghĩ xong chưa? Gọi là Trương Mộ Dao đi, cùng âm với tên con, hay lắm!”

 

Ba tôi lập tức chen vào, hất bà ấy ra một bên.

 

“Nói bậy! Phải là Trần Thừa Hữu mới đúng! Thừa hưởng sự che chở của trời cao, là niềm hy vọng của nhà họ Trần!”

 

Hai người họ lại chuẩn bị cãi nhau.

 

Tôi giơ tay lên, ngăn họ lại.

 

Phòng khách lập tức rơi vào tĩnh lặng, đến độ có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

 

Tôi đảo mắt nhìn từng gương mặt đang thấp thỏm kia.

 

Cuối cùng, ánh mắt tôi dừng lại nơi người vẫn luôn lặng lẽ đứng bên cạnh, âm thầm chắn đám đông cho tôi — chồng tôi, Chu Tự.

 

Tôi mỉm cười — một nụ cười chân thành, là nụ cười duy nhất xuất phát từ lòng mình suốt thời gian qua.

 

Tôi đổi giọng, quay sang anh ấy, giọng nói nhẹ nhàng nhưng rõ ràng:

 

“Anh à, tháng vừa rồi, anh chạy đôn chạy đáo vì mẹ con em, lo nhà, lo xe nhiều nhất, chăm sóc cũng chu đáo nhất.”

 

“Anh là ba của đứa trẻ, con của chúng ta — tất nhiên phải mang họ Chu rồi. Anh nói đúng không?”

 

Câu nói ấy như một tiếng sét giữa trời quang, bất ngờ giáng xuống, đánh thẳng vào đầu ba mẹ và các anh chị tôi.

 

Thời gian như ngưng đọng trong khoảnh khắc đó.

 

Nét mặt đắc ý trên gương mặt ba tôi lập tức cứng đờ, nụ cười phấn khích trên môi mẹ tôi cũng đông cứng lại.

 

Trần Hiên và Trương Nghiên thì gần như hóa đá tại chỗ.

 

Vẻ mặt của bọn họ thay đổi từng lớp một — từ tràn đầy hy vọng, sang kinh ngạc, rồi sững sờ, sau đó là không thể tin nổi.

 

Cuối cùng, giống như những bức tượng đá bị gió mưa bào mòn, vỡ vụn thành tro bụi của tuyệt vọng.

 

“Trần Dao! Con có ý gì vậy hả?!”

 

Sau vài giây yên lặng, tiếng gầm của ba tôi vang lên, chấn động cả phòng khách.

 

“Không phải con đã nói ai cho nhiều thì theo họ đó sao?! Vậy bao nhiêu vẫn chưa đủ sao?!”

 

Tiếng hét chói tai của mẹ tôi vang lên ngay sau đó, khàn khàn và sắc nhọn như bị ai đó bóp nghẹt cổ họng.

 

Tôi nhìn họ, ánh mắt lạnh lùng, siết chặt đứa con trong vòng tay, khuôn mặt không gợn một tia cảm xúc.

 

“Đúng vậy, ai cho nhiều, thì lấy họ đó.”

 

Tôi nhìn lần lượt từng gương mặt đang vặn vẹo vì tức giận, chậm rãi nhấn từng chữ:

 

“Chồng tôi – Chu Tự – đã mua cho tôi một căn hộ view sông, thanh toán toàn bộ, đứng tên tôi.”

 

“Anh ấy mua cho tôi một chiếc xe để tiện đưa đón con.”

 

“Vì tôi, anh ấy từ bỏ công việc lương cao ở thành phố khác, quay về bên tôi.”

 

“Anh ấy xuống bếp nấu ăn, những ngày tôi nghén đến mức không ngủ nổi, anh ấy thức trắng đêm chăm sóc tôi.”

 

“Anh ấy cho tôi và con những điều kiện vật chất tốt nhất. Nhưng quan trọng nhất là —”

 

Tôi dừng lại một chút, ngữ điệu trở nên kiên quyết hơn:

 

“Anh ấy cho tôi một mái ấm thực sự. Một mái ấm mà các người chưa từng cho tôi.”

 

“Các người từng nói với tôi rằng, anh chị tôi vốn có tất cả mọi thứ trong gia đình, chỉ cần chia bớt cho tôi một phần nhỏ, họ cũng sẽ cảm thấy như mình bị tước đoạt.”

 

Tôi bình tĩnh nói:

 

“Vậy thì giờ, mời các người nếm thử cảm giác bị tước đoạt đó đi.”

 

“Tôi mang trong mình huyết thống của các người — những điều này vốn dĩ là thứ các người nên cho tôi.”

 

“Thế nhưng năm xưa, vì muốn bảo vệ dòng m.á.u mà mình coi trọng, các người đã giẫm đạp lên lòng tự trọng của tôi, tước đoạt tất cả những gì thuộc về tôi.”

 

“Giờ đây, dòng m.á.u mà các người xem là quý giá nhất… đang nằm trong tay tôi.”

 

Tôi cúi xuống, hôn nhẹ lên vầng trán ấm áp của con trai, rồi ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh như băng:

 

“Nhưng đứa trẻ này — không thuộc về bất kỳ ai trong số các người.”

 

“Tôi sẽ không để con mình phải sống cuộc đời giống như tôi đã từng.”

 

“Nó sẽ không trở thành công cụ để cân bằng mối quan hệ, càng không phải là cái bóng phụ thuộc vào bất cứ ai.”

 

“Nó sẽ có được tình yêu trọn vẹn nhất, nền giáo dục tốt nhất, điều kiện vật chất tốt nhất trên đời này.”

 

“Và tất cả những điều đó — chẳng liên quan gì đến các người cả.”

 

Giọng tôi không lớn, nhưng từng chữ như lưỡi d.a.o bén ngót, đ.â.m thẳng vào tim họ.

 

Tôi không hề nể nang, vạch trần sự ích kỷ, tham lam và tàn nhẫn trong bản chất của họ, xé toang chút tự tôn và mưu tính đáng thương kia ngay trước mặt mọi người.

 

Vợ của Trần Hiên không chịu đựng được nữa.

 

Cô ta đứng phắt dậy, nhìn người chồng đang thất thần, cười nhạt một tiếng, rồi ném chiếc nhẫn cưới lên bàn trà, xoay người rời đi dứt khoát.

 

Tôi hiểu, cuộc hôn nhân vốn đã chênh vênh kia… giờ thì tan nát thật rồi.

 

Một người đàn ông không thể có con, lại mất luôn quyền thừa kế từ gia tộc — với người vợ của anh ta mà nói, không còn chút giá trị nào nữa.

 

Chồng của Trương Nghiên cũng đứng dậy, sắc mặt u ám.

 

Hắn nhìn cô ta thật sâu, ánh mắt ngập tràn ghê tởm và khinh bỉ, rồi quay người bỏ đi, không nói một lời.

 

Một người phụ nữ không thể sinh con — với một gia đình coi trọng huyết mạch kế thừa như nhà chồng của Trương Nghiên — cũng đồng nghĩa với việc mất đi hoàn toàn giá trị tồn tại.

 

Anh trai và chị gái tôi, cuối cùng… trắng tay.

 

Còn ba mẹ tôi, họ ngồi sững trên ghế, như thể linh hồn đã bị rút cạn, trống rỗng đến mức không còn sức mà thở.

 

Thứ họ dành cả đời để theo đuổi, thứ mà họ từng tự hào nhất — “hôn nhân hai đầu, nối dõi hai họ” — cuối cùng lại bị cắt đứt hoàn toàn, ngay tại nơi họ xem là quan trọng nhất… theo cách chua chát và trào phúng nhất có thể.

 

Tôi đang nắm giữ điểm yếu chí mạng của cả hai bên.

 

Huống hồ, đối với họ mà nói, tôi là huyết mạch duy nhất còn có thể truyền thừa.

 

Số phận của ba đứa con — đã bị xáo trộn lại hoàn toàn.

 

Người ta hay nói, huyết thống là một cái lồng sắt không thể lựa chọn.

 

Nhưng họ không biết rằng — “gia đình” thực sự, chưa từng được gắn kết bởi một cái họ hay dòng máu.

 

Mà là từng viên gạch, từng giọt nước, từng sự yêu thương và tôn trọng cùng nhau xây đắp nên.

 

Họ của tôi — từng bị quyết định bằng một tờ giấy rút thăm lố bịch.

 

Nhưng số phận của con trai tôi — sẽ do chính nó viết nên.

 

Với tình yêu và tự do mà tôi và Chu Tự dành cho nó.

 

Và tôi — sẽ là người đầu tiên, cũng là người kiên định nhất, bảo vệ cuộc đời ấy đến cùng.

(Đã hết truyện)

Người Vợ Không Danh Phận (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Ngôn Tình, Nữ Cường, Vả Mặt,

1

Sau vụ cãi vã vì bản thỏa thuận kia, Tống Từ biến mất ba ngày không về nhà.

Tôi cũng không còn như trước, gọi điện đi tìm xem hắn đang ở đâu.

Đêm nay, hắn quay về lúc gần sáng.

Hôm nay tôi thấy mệt rã rời, trằn trọc mãi không ngủ được.

Nên lúc hắn về, tôi vẫn còn thức.

Nghe thấy tiếng động sột soạt sau lưng, tôi chầm chậm nhắm mắt lại.

Rất nhanh, giường bên cạnh lún xuống, lồng ngực nóng ấm áp sát vào tôi.

Cả người tôi cứng đờ.

Vòng tay từng khiến tôi thấy ấm áp giờ đây chỉ khiến tôi thấy muốn tránh xa.

Tôi xoay người né tránh hắn.

Hắn bất ngờ lên tiếng:

“Sao người em lạnh thế này?”

Hôm nay tôi vừa phá thai, cơ thể vẫn chưa hồi phục, không lạnh mới lạ.

Tôi khẽ sờ lên mu bàn tay lạnh toát, bình thản đáp:

“Trong người không khỏe.”

Hắn khựng lại, định ôm tôi lần nữa.

Tôi gạt tay hắn ra, lật người bước xuống giường.

Tống Từ nhíu mày nhìn tôi:

“Em đi đâu đấy?”

“Phòng khách.”

Không rõ thái độ của tôi có khiến hắn phát cáu không, nhưng vẻ mặt hắn lập tức sa sầm.

“Bao giờ em mới trưởng thành được? Lúc nào cũng giở mấy trò con nít thế này à?”

Giọng điệu hắn đầy khó chịu, như thể từ đầu đến cuối mọi chuyện chỉ là do tôi cố tình gây chuyện.

Trái tim vốn dửng dưng của tôi khẽ rung lên, khóe môi nhếch lên một nụ cười cay đắng.

“Trong mắt anh, người gây sự luôn là em, đúng không?”

Đôi mắt đen láy của Tống Từ nhìn tôi không rời, môi hắn mím chặt, không nói gì.

Sự im lặng đó chẳng khác nào thừa nhận.

Nụ cười trên môi tôi lạnh hẳn đi, tôi quay lại nhìn hắn:

“Nếu đến mức này rồi, anh dành chút thời gian đi, chúng ta ra cục dân chính ly hôn đi.”

Nghe đến hai chữ “ly hôn”, mắt Tống Từ lập tức rực lên lửa giận.

Hắn bật dậy khỏi giường, từng bước ép sát lại gần tôi.

“Trình Nhiễm! Anh nói rất rõ rồi, cô ta chỉ mang lại cảm giác mới mẻ mà em không có. Đợi qua giai đoạn này, anh sẽ đá cô ta ngay. Với anh, em mới là quan trọng nhất.”

Nghe mấy lời vô liêm sỉ ấy, tôi trợn mắt kinh ngạc.

Cũng cùng lúc đó, tôi bật cười vì quá giận.

Trong mắt hắn, phụ nữ rẻ mạt đến vậy sao?

Muốn thì vẫy tay gọi đến, chán rồi thì như rác, tùy tiện vứt bỏ?

Tôi run rẩy hỏi:

“Tống Từ, anh còn biết thế nào là lương tâm không?”

Dường như hắn không còn kiên nhẫn, ánh mắt nhìn tôi càng lúc càng khó chịu:

“Em còn dám hỏi anh câu đó? Kết hôn bốn năm, anh đã bạc đãi em lúc nào? Tại sao em không thể mắt nhắm mắt mở mà cho qua? Tại sao người khác chấp nhận được mà em thì không?”

Tôi bật cười lạnh, hỏi ngược lại:

“Theo anh nói, vậy tôi cũng có thể ra ngoài tìm cảm giác mới mẻ giống anh, mỗi người tự tìm niềm vui riêng?”

Câu nói này như đâm thẳng vào hắn.

Tống Từ lập tức siết chặt cổ tay tôi, nghiến răng:

“Em dám à?!”

Tôi nhìn thẳng vào ánh mắt giận dữ của hắn, khẽ nhếch môi:

“Thấy chưa, đến anh còn không chấp nhận được, sao lại bắt tôi phải chịu đựng?”

“Ly hôn đi, Tống Từ. Tôi không muốn tiếp tục nữa.”

Hắn vẫn không chịu đồng ý, chỉ nhìn tôi thật sâu, rồi đập cửa bỏ đi.

Tôi ngồi phịch xuống giường, nhìn căn phòng quen thuộc, lòng lạnh ngắt.

Đầu năm nay, ba tôi – người từng được coi là hình mẫu người chồng lý tưởng – lại đi ngoại tình.

Người phụ nữ bên ngoài bụng bầu vượt mặt, ngang nhiên đến tận nhà đòi danh phận, bắt ba mẹ tôi ly hôn.

Chuyện làm ầm ĩ tới mức cả xóm đều biết.

Mẹ tôi sống với ông gần cả đời, sao có thể không nhận ra?

Nhưng bà chọn cách nhẫn nhịn.

Tôi từng thấy họ tay trong tay tình cảm, cũng từng thấy ba tôi ra tay đánh mẹ để bảo vệ nhân tình.

Lúc đó, tôi gần như sụp đổ, là Tống Từ đã đứng ra giải quyết tất cả.

Hắn ôm chặt tôi, giọng run rẩy dỗ dành:

“Có anh ở đây, đừng sợ.”

Từ lúc đó, hắn trở thành chỗ dựa duy nhất của tôi.

Đi đâu cũng báo tôi một tiếng.

Thậm chí chỉ là đi ăn với bạn, hắn cũng sẽ gọi video để tôi yên tâm.

Thế mà chính hắn – người từng cho tôi cảm giác an toàn nhất – lại sau lưng bao nuôi một cô gái nhỏ hơn tôi ba tuổi.

Nếu hôm đó tôi không bất chợt dọn dẹp phòng sách, có khi hắn định giấu tôi cả đời.

Mắt tôi mờ đi vì cay, bụng dưới bắt đầu co thắt dữ dội.

Tôi ôm lấy bụng, đau đến mức không đứng dậy nổi.

Liếc thấy chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường, tôi theo phản xạ gọi cho Tống Từ.

Chuông chỉ reo hai lần rồi tắt, chuyển thành tiếng máy bận lạnh lẽo.

Tôi nghiến răng, gọi thẳng 120.

Cơn đau quá dữ dội khiến tôi ngất xỉu ngay tại chỗ.

Lúc tỉnh lại, mùi thuốc sát trùng nồng nặc xộc vào mũi.

Tôi nghiêng đầu, thấy Tống Từ đang đứng đó, mặt đen như mực, toàn thân phủ đầy giận dữ, như thể chỉ chờ lao tới bóp cổ tôi.

Thấy tôi mở mắt, ánh mắt hắn khựng lại một chút, nhưng lửa giận vẫn không tắt:

“Em bỏ con của chúng ta rồi?”

Trước cơn thịnh nộ của hắn, tôi lại bình thản đến lạ.

Tôi cử động cổ họng khô khốc, khẽ ừ một tiếng.

“Dựa vào cái gì mà em tự ý bỏ nó? Đó cũng là con anh!”

Lần đầu tiên, hắn nổi đóa vì chuyện con cái.

Suốt bốn năm kết hôn, hắn chưa từng hỏi tôi về chuyện có con, thậm chí mỗi lần bố mẹ hắn giục tôi sinh, hắn luôn đỡ lời trước:

“Bọn con còn trẻ, chưa vội.”

Tôi vẫn luôn tưởng hắn không thích trẻ con.

“Trả lời đi! Trình Nhiễm!”

Nghe tiếng hắn gào giận, tôi chẳng buồn phản kháng, chỉ nhạt giọng nói:

“Vì tôi thấy mẹ anh nói đúng. Gen xấu là di truyền. Tôi không muốn con tôi giống bố nó.”

Nghe vậy, cả người Tống Từ khựng lại, sắc mặt trở nên méo mó.

Hắn tức điên, đá mạnh vào chiếc ghế bên cạnh.

Chiếc ghế không chịu nổi lực, đổ rầm xuống đất, vang lên tiếng động lớn.

Tôi giật bắn, tim đập dồn dập, môi khô mím chặt lại.

Tống Từ bật cười trong cơn giận, liên tục nói:

“Trình Nhiễm, cô giỏi lắm.”

Tôi giỏi hay không không biết, chỉ biết mình đã quá mệt rồi.

Tôi không còn chút sức nào để cãi nhau với hắn nữa, dứt khoát nhắm mắt lại.

Không rõ bao lâu sau, phòng bệnh yên tĩnh đến mức chỉ còn tiếng máy đo nhịp tim.

Lúc tôi mở mắt lần nữa, trong phòng chỉ còn lại một mình tôi.

Mẹ tôi nhờ sự giúp đỡ của Tống Từ mà khi ly hôn đã giành được không ít tài sản.

Giờ bà đang cầm khoản tiền đó đi du lịch khắp nơi để khuây khỏa.

Ở cái thành phố này, người tôi có thể tin tưởng chỉ còn cô bạn thân Lâm Vãn.

Nghỉ ngơi một lát, tôi liền gọi cho cô ấy.

Đã quyết định ly hôn, thì phải dứt khoát.

Lâm Vãn vội vã chạy đến, còn chưa kịp ngồi xuống, tôi đã nói thẳng:

“Vãn Vãn, cậu giúp mình một chuyện được không?”

“Giúp gì cơ? Mà sao cậu lại nằm viện vậy?”

Tôi không giấu gì, kể hết mọi chuyện xảy ra gần đây cho cô ấy nghe.

Lâm Vãn nghe xong thì im lặng hồi lâu.

Trước kia lúc ba tôi ngoại tình, cô ấy từng khuyên tôi đừng kể với Tống Từ.

Cô sợ những vết thương đó sớm muộn sẽ biến thành lưỡi dao đâm ngược lại tôi.

Nhưng tôi quá ngốc, không nghe lời, cứ nhất mực xem hắn là chỗ dựa duy nhất.

Thế nên, thanh kiếm do chính tay tôi trao ra, cuối cùng lại quay ngược lại đâm trúng tôi.

“Giờ nói gì cũng muộn rồi, nhưng mình ủng hộ quyết định của cậu. Đàn ông thay lòng giống như cải thối, đáng bị xé nát rồi vứt đi.”

Tôi cười nhạt:

“Thời gian tới chắc phải làm phiền cậu rồi.”

“Phiền gì mà phiền, hồi mua nhà mình đã để sẵn một phòng cho cậu, lúc nào cũng có thể dọn tới.”

Nghe cô ấy nói vậy, tôi thấy yên tâm hẳn.

Sau hai ngày nghỉ ngơi trong bệnh viện, tôi trở về nhà.

Chưa kịp ngồi nghỉ, tôi bắt đầu lục tung mọi thứ Tống Từ từng tặng.

Như lời hắn nói, hắn chưa từng bạc đãi tôi.

Trang sức, quần áo đều là loại tốt nhất.

Mỗi lần đi công tác cũng không quên chuẩn bị quà tặng cho tôi.

Giờ lật lại đống đồ đó, tôi mới phát hiện có bộ đồ còn chưa gỡ cả tem mác.

Tôi máy móc xếp lại từng món.

Nhưng khi lôi ra một xấp phong bì dày cộp, tôi bỗng khựng lại.

Những phong bì màu hồng, bên trong là từng dòng chữ đầy yêu thương mà Tống Từ từng viết cho tôi.

Không thể phủ nhận, từng có thời gian hắn thật lòng yêu tôi.

Từ lúc bắt đầu mối quan hệ, hắn đã cẩn thận ghi lại mọi điều liên quan đến tôi và hắn.

Xấp thư dày ấy, chính là bằng chứng.

Tôi cố nén lại đám ký ức đang cuộn trào, cầm theo xấp phong bì xuống lầu.

“Bác Trương, cho cháu mượn bật lửa được không?”

Bác Trương đang dọn dẹp, tuy không hiểu chuyện gì nhưng vẫn đưa cho tôi.

Tôi cầm phong thư và bật lửa, đi thẳng ra khóm hoa trong sân.

Ở đó trồng đầy hoa hồng đỏ, từng gốc một đều do chính tay tôi vun trồng.

Dưới ánh nắng, chúng rực rỡ và lộng lẫy.

Tôi lấy lại bình tĩnh, châm lửa đốt thư.

Sau đó, không chút do dự, ném hết vào giữa khóm hoa.

Ngọn lửa bùng lên dữ dội như cơn giận không cách nào kiềm chế, ánh lửa đỏ rực lan tỏa khắp nơi.

Bác Trương nhìn thấy thì tái mặt, hoảng hốt chạy ra, vừa đập tay vào đùi vừa hô lên:

“Phu nhân, cô làm gì vậy?”

“Những thứ không cần giữ lại, giữ lại cũng chỉ chướng mắt thôi.”

Dù là hồi ức hay là con người, đều như nhau cả.

Tôi đứng nhìn ngọn lửa rực cháy, trơ mắt nhìn cả khóm hoa xinh đẹp bị thiêu rụi.

Nhưng tôi không hề hối hận.

Tống Từ chỉ biết mẹ tôi đã chịu đựng suốt bao năm trong cuộc hôn nhân đau khổ, mãi không dứt khoát ly hôn.

Nhưng hắn không biết, tôi và mẹ vốn không giống nhau.

Tôi không chịu được một hạt cát lọt vào mắt mình.

Làm xong tất cả, tôi gọi dịch vụ dọn dẹp chuyên nghiệp đến, bảo người quét sạch từng ngóc ngách trong căn biệt thự.

Tôi không để lại chút dấu vết nào từng sống ở nơi này.

Bác Trương khuyên tôi mãi không được, cuối cùng quay sang gọi cho Tống Từ.

Chỉ nghe hắn lạnh giọng đáp:

“Muốn làm gì thì kệ cô ta. Từ nay về sau, mọi chuyện liên quan đến cô ta đừng báo với tôi nữa.”

Lúc bác gọi, tôi đứng ngay bên cạnh.

Từng chữ hắn nói, tôi nghe rõ mồn một.

May là tôi đã quyết tâm ly hôn, sẽ không còn để bản thân bị tổn thương vì hắn nữa.

Sau đó, tôi xách hành lý dọn đến nhà Lâm Vãn.

Tống Từ cũng bắt đầu không còn kiêng dè, công khai dẫn cô chim hoàng yến kia tham dự đủ loại tiệc tùng.

Mà trước đây, người đứng cạnh hắn tại những buổi tiệc đó, luôn là tôi.

Vì chuyện này, rất nhiều người bắt đầu đoán rằng hôn nhân của chúng tôi đã có vấn đề.

Lúc Lâm Vãn kể lại, tôi còn đang thương lượng giá cả với người mua mấy chiếc túi hàng hiệu.

Nghe cô nói, tôi cũng chẳng có phản ứng gì.

Cô ấy sốt ruột:

“Cậu thực sự muốn bán hết túi xách với trang sức mà Tống Từ từng tặng sao?”

“Nếu không thì sao? Chẳng lẽ cưới một trận mà trắng tay?”

Giờ hắn không chịu ly hôn.

Nếu không có gì thay đổi, tôi sẽ kiện ra toà để buộc ly hôn.

Mà đến lúc đó, quan hệ rạn nứt, chưa biết chừng ngoài tờ giấy ly hôn, tôi sẽ chẳng lấy được gì.

Tôi đã bỏ việc bốn năm, giờ không có tiền thì lấy gì mà sống giữa xã hội này?

“Cậu tỉnh táo thật đấy.” – Lâm Vãn tặc lưỡi khen – “Nhưng tớ vẫn không ngờ Tống Từ lại ngoại tình, rõ ràng trước kia yêu cậu đến thế mà.”

“Tình yêu thì sao? Đời dài như vậy, ai dám chắc sẽ yêu một người mãi mãi?”



Bình luận

Loading...