Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Trả Tôi Về Chính Tôi

Chương 5



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

17

Lục Tuần Chi cho người đập phá biệt thự.


Ngoài trời sấm chớp đì đùng, trong nhà lại vang lên tiếng đổ vỡ chan chát.


Đường Tuyết Nhi chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, sợ hãi thét chói tai:

“Tuần Chi, mau bảo họ dừng lại, đây là nhà của chúng ta!”


Cô run rẩy đưa tay kéo vạt áo anh, còn chưa chạm được đã bị anh hất mạnh ra.


Lục Tuần Chi ném bản giám định ADN vào mặt cô, mắt đỏ ngầu như muốn nứt ra:

“Là ai cho cô gan dám lừa tôi? Đứa trẻ này căn bản không phải con tôi!”


“Không! Không phải thế, không thể nào…”


Đường Tuyết Nhi khóc, giọng run rẩy:

“Anh nghe em giải thích…”


Lục Tuần Chi mắt đỏ ngầu, bóp chặt lấy cổ cô.

“Tôi tự hỏi mình đối xử với cô không tệ, cô muốn gì tôi đều cho. Tại sao lại dùng chuyện này để lừa tôi?”


“Năm đó cô ra nước ngoài đâu phải bị Tô Cẩm ép buộc, mà là trong lần bà tôi thử lòng, cô tự nguyện cầm hai triệu nhà họ Lục đưa để ra nước ngoài!”


Năm đó, khi tập đoàn Lục gặp khủng hoảng, bà nội mượn cơ thử lòng Đường Tuyết Nhi.

Cô ta tưởng Lục gia sắp phá sản, bèn nhận tiền đi du học. Sau đó tiêu xài hết, còn cam tâm làm tình nhân cho người khác.


Đến khi biết Lục gia không hề phá sản mà còn ngày càng phát triển, cô ta lập tức chia tay bạn trai mới, quay về tìm anh.


Anh đúng là điên rồi, lại tin vào lời dối trá của cô ta.


Thấy Đường Tuyết Nhi sắp ngạt thở, Lục Tuần Chi mới buông tay, lạnh giọng ra lệnh cho thuộc hạ:

“Đem cô ta cùng đứa nghiệt chủng này ném ra ngoài cho tôi.”


“Còn nữa, truyền lệnh xuống: phong sát Đường Tuyết Nhi toàn bộ ngành nghề. Bất cứ ai dám nhận cô ta, tức là đối đầu với nhà họ Lục.”


Lục Tuần Chi bóp cằm cô ta:

“Tôi sẽ để cô lưu lạc đầu đường xó chợ, sống không bằng ch ết.”


Đường Tuyết Nhi bị lôi đi, vừa khóc vừa gào:

“Lục Tuần Chi, cho dù không có tôi, Tô Cẩm cũng sẽ không quay về, cô ấy sẽ không quay về nữa!”



Lục Tuần Chi ngồi giữa căn nhà tan hoang, xung quanh đầy chai rượu và rác.

Tô Cẩm đi rồi.

Sự nghiệp của anh cũng tiêu tan.


Hôm đó, bà nội nói muốn anh về suy nghĩ cho kỹ, công ty giao hết cho ba anh xử lý.

Là người thừa kế nhà họ Lục, vì một người đàn bà mà thành ra thế này, quả thật thất bại, phụ lòng bao năm dạy dỗ của bà và ba.


Lục Tuần Chi râu ria xồm xoàm, nắm chặt chiếc nhẫn cưới trong tay, áp lên ngực, nước mắt hối hận lăn dài.

Chiếc nhẫn đó, sau buổi tiệc hôm ấy anh đã cho người vớt lên.

Anh vốn muốn tìm cơ hội đeo lại cho Tô Cẩm, không ngờ giờ lại thành thế này.


Điện thoại reo rất lâu anh mới bắt máy.


“Lục tổng, đã tra được tin tức về phu nhân.”


Không nghĩ ngợi, Lục Tuần Chi nói ngay:

“Đặt vé máy bay cho tôi.”


“Nhưng… Lục tổng, bên đó đang có chiến loạn…”


“Tôi mặc kệ. Lập tức đặt vé cho tôi, không có chuyến thẳng thì cho tôi bay nối!”

 

18


Ba năm sau, chiến tranh kết thúc.


Tôi bước lên chuyến bay trở về Nam Thành, chỉ là trong tay tôi nhiều thêm một chiếc hộp tro cốt.


Cô ấy tên Trần Lộ, cũng là người Nam Thành giống tôi.


Lần đầu đến Vân Sa, đó là lần đầu tiên chúng tôi đến gần chiến tranh đến thế, cũng gần với cái ch ết đến thế.


Thị trấn và phố phường ngập trong khói súng, không khí dày đặc mùi thuốc nổ và mùi máu tanh không sao che giấu nổi.


Những tiếng kêu gào, khóc lóc xung quanh, từng tiếng từng tiếng đều kể rõ đất nước này đang trải qua những gì.


Đó là lần đầu tiên trong đời, tôi tuyệt vọng đến vậy, bất lực đến vậy.


Tôi muốn giúp họ, nhưng ngoài việc cứu chữa bệnh nhân, tôi chẳng làm được gì hơn.


Hôm đó, sau khi hoàn thành một ca phẫu thuật, tôi và cô ấy ngồi cạnh nhau, cùng ngắm trăng, nói chuyện.


Chúng tôi đã hẹn, đợi đến khi nơi này hết chiến tranh, sẽ cùng nhau trở về nhà.


Nhưng sau đó, cô ấy hy sinh trên mảnh đất này.


Tôi cầm dao phẫu thuật trong tay, thế nhưng lại không cứu nổi cô ấy, chỉ có thể tận mắt nhìn sinh mệnh cô ấy từng chút từng chút rời khỏi tôi.


Khuôn mặt cô ấy trắng bệch, dùng chút sức lực cuối cùng nắm lấy tay tôi.


“A Cẩm, phải… sống thật tốt. Chị đã hứa với em rồi… đưa em… về nhà…”



Tôi lau đi nước mắt nơi khóe mắt, bước ra khỏi sân bay.


Trước mắt là đô thị phồn hoa, yên bình, không còn bóng dáng chiến tranh.


Chỉ là, mới ba năm thôi, tất cả đã đổi thay đến mức gần như không còn nhận ra.


Tôi đưa cô ấy về, đưa đến tay cha mẹ cô ấy.


Mẹ cô ấy nước mắt lập tức đỏ hoe, đợi tôi đi rồi thì khóc không thành tiếng.


Năm xưa, tro cốt cha mẹ tôi được đưa về, bà nội cũng từng đau lòng như thế, còn tôi thì khóc đến tim gan đều tan nát.


Ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm như rửa, tôi hít sâu một hơi.


Chỉ mong thế giới này sẽ không bao giờ còn có chiến tranh, không còn có máu đổ và hy sinh.



Tôi ghé qua biệt thự cũ của nhà họ Lục thăm bà nội, dù sao ở Nam Thành này, điều tôi vương vấn, không thể buông bỏ nhất, chính là bà.


Ba năm không gặp, tóc bà nội đã bạc trắng, ngay cả ba Lục cũng già đi nhiều.


Khi thấy tôi, bà nội Lục sững sờ một thoáng, liên tục hỏi:

“Có phải Tiểu Cẩm trở về rồi không?”


Tôi nghẹn ngào:

“Là con về rồi, bà nội, con là Tiểu Cẩm.”


Trong mắt bà lóe sáng lệ quang, ôm chặt lấy tôi vào lòng, khe khẽ khóc.


“Tiểu Cẩm, Tuần Chi… Tuần Chi nó… nó không còn nữa…”


Từ miệng bà, tôi biết được, tháng thứ tư sau khi tôi đi, Lục Tuần Chi lần ra được tin tức về tôi.


Nhưng trên đường tới sân bay, anh ta gặp tai nạn xe, tử vong tại chỗ.


Người gây tai nạn là Đường Tuyết Nhi, vì vậy bị tuyên án tử hình.


Nghe vậy, ngoài bất ngờ và chấn động, trong lòng tôi chẳng gợn sóng.


Những năm tháng cùng Lục Tuần Chi, dường như đã xa xôi đến mức tôi sắp không còn nhớ nổi.


“Đây là thứ nó nắm chặt trong tay trước khi ch ết. Bà nghĩ, nó muốn để lại cho con.”


Bà nội Lục đặt vào lòng bàn tay tôi chiếc nhẫn kim cương, chính là nhẫn cưới năm nào tôi đã vứt bỏ, vậy mà anh ta vẫn giữ nguyên vẹn.


Tôi cúi đầu, ngón áp út vốn để lại dấu hằn của nhẫn nay đã chẳng còn, chiếc nhẫn này cũng không còn ý nghĩa gì nữa.


Ngẩng nhìn vầng chiều tà cuối chân trời, tôi đem nhẫn chôn xuống vườn hoa, chôn cùng với đoạn tình cảm ấy.


(Hết)

(Đã hết truyện)

Một Đời Làm Người Thay Thế (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Ngôn Tình, Đô Thị, Nữ Cường, Vả Mặt,

Kết hôn năm năm, tôi đã ba lần đến đồn cảnh sát để bảo lãnh Cố Châu Thịnh.

Lần đầu tiên, trong tiệc cưới, Bạch Nguyệt Quang bị mọi người chế giễu, anh mạnh mẽ đứng ra bảo vệ cô ta, trán phải khâu ba mũi.

Lần thứ hai, Bạch Nguyệt Quang để lại thư rồi ra nước ngoài, anh lái xe quá tốc độ gây tai nạn, suýt chút nữa mất nửa cái mạng.

Lần thứ ba, trước lễ đính hôn, Bạch Nguyệt Quang khóc lóc kể lể, anh công khai đưa cô ta bỏ trốn ngay tại buổi lễ, khiến cảnh sát phải can thiệp.

Sau mỗi lần, Cố Châu Thịnh đều hời hợt nói:

“Đây là việc em phải làm với tư cách là phu nhân nhà họ Cố, đừng cảm thấy ấm ức.”

“Đã chiếm chỗ của Thanh Thanh, em cũng nên làm gì đó để chuộc lỗi.”

Tôi cúi đầu im lặng, chưa từng phản bác.

Cho đến một lần nữa phải đứng ra dọn dẹp hậu quả cho anh và Lạc Thanh, tôi cuối cùng đã ngăn anh lại.

Nhưng chỉ nhận được câu nói lạnh nhạt: “Hướng Vân Đường, em thật sự nghĩ mình có thể so được với Thanh Thanh sao?”

Đó là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng tôi dám cứng rắn, đáng tiếc vẫn không kịp gặp mẹ lần cuối.

Đêm mẹ hỏa táng, ảnh chụp tay trong tay giữa anh và Lạc Thanh lan truyền khắp mạng.

Tôi lật lại hợp đồng tiền hôn nhân, tìm đến bà nội nhà họ Cố:

“Bà đã nói, năm năm vừa tròn thì để tôi rời đi.”

1

Xử lý xong tang lễ của mẹ, đã gần đến chiều ngày thứ ba.

Khi tôi như hồn ma phiêu bạt trở về biệt thự, vừa vặn bắt gặp Cố Châu Thịnh dẫn Lạc Thanh về nhà.

Anh liếc qua đôi mắt đỏ ngầu của tôi, vẻ mặt bình tĩnh thông báo:

“Phòng trước đây em để mẹ ở, từ hôm nay để Thanh Thanh dùng.”

“Dù sao cô ấy cũng phải nằm viện lâu dài, về nhà cũng không nhiều.”

Trái tim đã tê liệt khẽ nhói lên.

Kết hôn năm năm, anh vẫn nhất quyết gọi mẹ tôi là ‘dì’.

Kỳ thực anh hoàn toàn không cần phải cố ý nói cho tôi biết.

Lần trước, tại tiệc sinh nhật của Lạc Thanh, tôi từ chối biểu diễn đàn piano.

Cố Châu Thịnh liền lái xe đưa tôi, người bị hen suyễn, lao vun vút trên đoạn đường núi quanh co.

Cái cảm giác nghẹt thở khi gió lạnh tràn vào cổ họng đó, cả đời tôi không thể quên.

May mà, tôi cuối cùng cũng đã biết điều.

Không còn run rẩy sợ hãi như lần đó nữa, chỉ lặng lẽ gật đầu.

Trong mắt anh hiếm khi hiện lên vẻ kinh ngạc, lúc lướt qua tôi, bất ngờ nắm lấy cổ tay tôi.

“Đúng rồi, hôm kia em nói dì bệnh nặng mà, giờ sao rồi?”

Lời của Cố Châu Thịnh khiến tôi nhớ lại khoảnh khắc sụp đổ đêm hôm đó.

Lúc đó tôi không biết lái xe, đã cầu xin anh chở tôi đến bệnh viện.

Anh đang vội đi gặp Lạc Thanh, thô bạo lau nước mắt tôi:

“Hướng Vân Đường, trước đây em không giả vờ ngoan ngoãn lắm sao, sao giờ không giả nữa?”

“Hay là em thật sự nghĩ mình đủ tư cách so với Thanh Thanh?”

Nghĩ đến đây, tôi khẽ nhếch môi cười giễu.

“Rất tốt.”

Mẹ đã đi trước một bước, chờ tôi dưới kia rồi.

Nói xong, tôi giật tay ra khỏi anh, không liếc nhìn Lạc Thanh lấy một cái, nhanh chóng bước lên lầu.

Tôi lấy ra hợp đồng tiền hôn nhân, trước đó bà nội nhà họ Cố đã gọi điện nói rõ: tôn trọng quyết định của tôi.

Không hề do dự, mực in khắc xuống những nét chữ sâu đậm.

Ký ức quay ngược về năm năm trước.

Bà nội họ Cố tuyệt đối không đồng ý để con gái kẻ thù gả vào nhà họ Cố, nên đã tìm đến tôi, dùng chi phí thuốc men cao ngất của mẹ tôi làm điều kiện để ép tôi gả cho Cố Châu Thịnh.

Trước khi nhà họ Hướng phá sản, tôi và Cố Châu Thịnh từng là thanh mai trúc mã.

Tôi ngây thơ tưởng rằng anh vẫn còn nhớ đến tình cảm thuở thiếu thời.

Nào ngờ, cảnh còn người mất, anh sớm đã không còn là chàng trai năm ấy trong ký ức.

Bây giờ, mẹ tôi đã qua đời, tôi cũng đến lúc nên rời đi.

Một tiếng “rầm” vang lên, cửa phòng ngủ bị đẩy mạnh mở ra.

Tôi vội vàng giấu bản hợp đồng đi, ngước mắt đối diện với Cố Châu Thịnh đang đứng trước cửa.

“Thanh Thanh muốn uống canh, em xuống bếp nấu cho cô ấy một bát.”

Đây không phải lần đầu tiên Cố Châu Thịnh yêu cầu tôi làm đồ ăn cho Lạc Thanh.

Lần trước, chiếc bánh ngọt tôi làm khiến Lạc Thanh bị dị ứng.

Cố Châu Thịnh khăng khăng cho rằng tôi cố ý, muốn mượn cớ đó để ngừng thuốc của mẹ.

Tôi quỳ gối dưới đất, siết chặt lấy ống quần anh van xin.

Anh nắm lấy cằm tôi, mặt lạnh như sương, ánh mắt phức tạp.

“Hướng Vân Đường, lòng kiêu hãnh và khí phách trước đây của em đâu rồi? Giờ em thành ra thế này ư!”

Thế nhưng, Hướng Vân Đường từng không bao giờ cúi đầu ấy… đã chết từ lâu rồi.

Không có vương miện, thì còn được coi là công chúa nữa sao?

Giờ đây, tôi sắp rời đi, cũng không muốn quỳ xuống thêm lần nào nữa.

Tôi lắc đầu, từ chối Cố Châu Thịnh.

Dường như không ngờ tôi sẽ từ chối, anh đứng sững tại chỗ.

Chưa đợi anh mở miệng, giọng nói dịu dàng thấu hiểu của Lạc Thanh vang lên.

“A Thịnh, nếu cô Hướng không muốn thì thôi, dù sao cô ấy cũng là đại tiểu thư, có người hầu hạ, sao có thể xuống bếp được chứ?”

“Đại tiểu thư gì chứ, nhà họ Hướng sớm đã không còn rồi.”



Bình luận

Loading...