Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

TÔI CHỦ ĐỘNG NHẬN TỘI SAU KHI BỊ BẠN CÙNG PHÒNG VU OAN

Chương 7



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

Chương 7:

 

Hắn quay sang nhìn tôi, vội vàng thanh minh:

 

“Vũ Hiên, tất cả là cô ta bày kế. Cô ta ghen ghét em, muốn hãm hại em, còn nhân cơ hội quyến rũ anh.”

 

Chu Tư Tư trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn hắn:

 

“Đồ tra nam, anh dám vu khống tôi sao?”

 

“Không phải là chính miệng anh bảo Lâm Vũ Hiên như khúc gỗ, yêu nhau lâu như vậy mà còn không cho anh hôn. Anh thấy chán ghét cô ấy, nên mới quay sang theo đuổi tôi sao.”

 

“Phòng thí nghiệm cháy, tôi bảo đi báo cảnh sát, thì chính anh nói anh có cách giải quyết. Sao giờ lại biến thành tôi lợi dụng cơ hội vu khống Lâm Vũ Hiên rồi?”

 

Cứ thế, hai kẻ chó cắn chó, phơi bày toàn bộ sự thật.

 

Cảnh sát lo sợ tình hình lại dấy lên công phẫn, liền lập tức áp giải cả hai đi.

 

Đám sinh viên đứng xem thấy mọi chuyện đã tạm lắng xuống, cũng bắt đầu tản đi.

 

Ngay lúc ấy, tôi cất tiếng gọi lớn:

 

“Khoan đã”

 

Tôi cất tiếng hét lớn, lập tức thu hút toàn bộ ánh mắt quay về phía mình.

 

Cảnh sát Vương khó hiểu nhìn tôi:

 

“Lâm đồng học, em còn chuyện gì sao?”

 

“Tôi muốn hỏi, ngoài Trương học tỷ ra, vừa rồi còn có không ít người tham gia vào việc bạo hành, đánh đập tôi. Chẳng lẽ họ không đáng bị xử phạt ư?”

 

Cảnh sát Vương gật đầu:

 

“Đánh người là hành vi phạm pháp, đương nhiên phải chịu xử lý.”

 

“Vừa rồi ai đã ra tay, mau đứng ra đi theo chúng tôi về đồn tiếp nhận điều tra. Ai chủ động đứng ra, được tính là tự thú, sẽ được xem xét xử lý khoan hồng.”

 

Đám đông cúi đầu, không ai có ý định bước ra.

 

Họ chắc mẩm rằng đông người như thế, xung quanh lại không có camera giám sát, cảnh sát không thể nào bắt hết, càng không thể điều tra từng người một.

 

Nhưng họ đâu ngờ, tôi đã sớm chuẩn bị sẵn.

 

Vì chuyện xảy ra quá bất ngờ, tôi không kịp bố trí máy quay.

 

Vì vậy, tôi mở chức năng ghi hình trên một chiếc điện thoại khác, đặt trên bàn thay cho camera.

 

Tôi đưa đoạn video cho Cảnh sát Vương:

 

“Cảnh sát Vương, trong này đã ghi lại toàn bộ cảnh những người đánh tôi. Tôi không chấp nhận hòa giải, xin hãy nghiêm túc xử lý.”

 

Lời vừa dứt, hiện trường như nổ tung.

 

Có kẻ bắt đầu cầu xin, có người phàn nàn, đủ loại âm thanh vang lên dồn dập bên tai tôi.

 

“Bạn học Lâm, bọn tôi cũng bị lừa mà, tha cho bọn tôi lần này đi.”

 

“Đúng đó, bọn tôi xin lỗi cậu được không?”

 

 

Xin lỗi mà có tác dụng thì cần gì đến cảnh sát?

 

Ai cũng đã trưởng thành, phải học cách chịu trách nhiệm cho hành vi của chính mình.

 

Cơn giận chưa bao giờ là lý do để đánh đập người khác.

 

Không chỉ những người ra tay đánh tôi, mà cả hai bạn cùng phòng kia cũng nằm trong danh sách.

 

Chính họ nhận lợi ích từ Chu Tư Tư, mới dẫn đến việc tôi bị cả tập thể hãm hại.

 

Tất cả bằng chứng, tôi đều giao cho cảnh sát xử lý.

 

Tôi không phải thánh mẫu, kẻ nào hại tôi, tôi sẽ không bỏ qua một ai.

 

Có đoạn video làm chứng, những người từng động thủ không còn dám tiếp tục giả vờ vô can, lần lượt đứng ra tự thú, mong được xử nhẹ.

 

Khi cảnh sát hoàn tất công việc, chuẩn bị rút lui, một vị giáo sư già vội vã chạy đến hiện trường.

 

Nghe tin có nhiều sinh viên tham gia đánh nhau, ông đau lòng quở trách:

 

“Đã nói bao lần rồi làm việc phải bình tĩnh, các em nhìn xem mình vừa gây ra chuyện tốt lành gì thế này?”

 

Vị giáo sư này tuy không phải là người có học thuật cao nhất trong trường, nhưng là người giảng dạy lâu năm nhất ở ngôi trường này, đến cả hiệu trưởng cũng phải nể trọng vài phần.

 

Điều quan trọng hơn, ông là người hiền hòa, dễ mến, sinh viên ai cũng kính trọng.

 

Dù không phải học trò của ông, hễ gặp đều sẽ chào hỏi.

 

Lời trách mắng ấy khiến nhiều sinh viên ấm ức đến mức bật khóc.

 

“Giáo sư ơi, toàn bộ dữ liệu thí nghiệm của chúng em đều mất hết rồi, chúng em phải làm sao đây?”

 

Giáo sư già lạnh mặt:

 

“Ai nói với các em là toàn bộ đã mất?”

 

Cả đám sinh viên ngơ ngác nhìn ông.

 

“Thầy nói vậy… là có ý gì ạ?”

 

Giáo sư cau mày, giọng đầy bất mãn:

 

“Nếu thật sự toàn bộ mất hết, thì hiệu trưởng đã sớm dẫn tất cả thầy cô trong trường tới đây rồi, làm sao có thể để các em hỗn loạn thế này.”

 

“Đúng là có một số thiết bị bị cháy hỏng, nhưng phần lớn mẫu thí nghiệm vẫn được giữ lại. Quan trọng nhất là dữ liệu thầy đã sớm giúp giúp các em sao lưu. Lần này coi như cho các em một bài học nhớ đời.”

 

Nghe tin, cả đám sinh viên mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Tiếng cảm ơn giáo sư vang lên liên tục, nhưng ông lại quay mắt nhìn tôi.

 

“Đừng cảm ơn thầy, mà phải cảm ơn Lâm Vũ Hiên.”

 

“Chính em ấy đã gọi điện cho thầy, phản ánh lỗ hổng trong phòng thí nghiệm, còn đề nghị thầy làm thêm một bản sao lưu dữ liệu. Nhờ vậy mà dữ liệu của các em mới còn nguyên vẹn.”

 

“Thế mà thầy chỉ vừa rời đi một lúc, các em đã gây chuyện thành ra thế này, thậm chí còn đánh người. Các em không thấy xấu hổ sao?”

 

Bị quở trách, mọi người chỉ biết cúi gằm mặt.

 

Ban đầu, họ còn mang lòng oán trách vì tôi đòi tố cáo, cho rằng tôi không hiểu cho họ.

 

Nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn lại sự áy náy.

 

Trương học tỷ là người đầu tiên đứng ra, cúi đầu thật sâu trước mặt tôi:

 

“Lâm Vũ Hiên, xin lỗi. Là chị đã trách nhầm em. Chị sai rồi, chị chấp nhận chịu phạt, và chị cũng thật lòng muốn xin lỗi em.”

 

Tôi khẽ cười nhạt:

 

“Được, tôi nhận lời xin lỗi này.”

 

Có Trương học tỷ làm gương, những người khác cũng lần lượt đến trước mặt tôi nhận sai.

 

Những sinh viên tham gia đánh nhau nhưng mức độ nhẹ, nhà trường chỉ đưa ra hình thức cảnh cáo.

 

Hai bạn cùng phòng của tôi, vì nhận lợi ích từ Chu Tư Tư để vu khống tôi, nên bị ghi một tội lớn.

 

Trường hợp của Trương học tỷ thì phức tạp hơn, bị cơ quan chức năng giam giữ mười lăm ngày, đồng thời bị nhà trường ghi một tội lớn vào hồ sơ.

 

Nặng nhất chính là Chu Tư Tư.

 

Sau khi hỏa hoạn xảy ra, cô ta không báo cảnh sát kịp thời nên đã khiến ngọn lửa lan rộng, còn chủ động vu oan cho tôi.

 

Chu Tư Tư và Tôn Chính Hiên đều bị đuổi học.

 

Chu Tư Tư còn phải đối mặt với khoản bồi thường khổng lồ, thậm chí phải ngồi tù.

 

Hai người bọn họ, xem như hoàn toàn sụp đổ.

 

Chúng ta có thể không cần làm người quá tốt, cũng không cần trở thành thánh mẫu.

 

Nhưng tuyệt đối đừng làm kẻ ác, càng không thể vì tư lợi mà hãm hại người khác.

(Đã hết truyện)

Trả Tôi Về Chính Tôi (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Ngôn Tình, Đô Thị, Vả Mặt,

Ngày kỷ niệm kết hôn, Lục Tuần Chi bế theo một đứa trẻ, chậm rãi đến muộn.


Anh ta nói:

“Chỉ cần em chấp nhận đứa bé này, em vẫn sẽ là Lục phu nhân.”


Mọi người xung quanh đều xì xào cảm thán, ai cũng biết tôi yêu Lục Tuần Chi đến mức nào.

Ai cũng cho rằng tôi sẽ lại giống như trước, nhẫn nhịn thỏa hiệp.


Tôi đứng dậy, nhẹ nhàng đẩy ngã tháp rượu champagne phía sau, lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mặt:

“Như anh mong muốn, chúng ta ly hôn đi.”


Lục Tuần Chi khó hiểu hỏi tôi:

“Anh chỉ muốn em nhận nuôi một đứa trẻ, khó đến thế sao?”


Nhận nuôi một đứa trẻ thì không khó.

Khó là phải nuôi con trai của anh ta và bạch nguyệt quang của anh ta.

 

1


Mảnh thủy tinh vỡ và rượu văng tung tóe, bữa tiệc loạn thành một đoàn.

 

Ngày kỷ niệm năm năm kết hôn mà tôi chuẩn bị gần cả tháng trời, cứ thế bị hủy hoại.


Là chồng tôi, Lục Tuần Chi dường như đã quên mất hôm nay là ngày gì.

Trong mắt anh ta chỉ còn đứa trẻ ấy.


Lục Tuần Chi lại cho rằng hành động của tôi vừa rồi chỉ vì tức giận anh ta đến muộn.

Sau khi an ủi xong khách khứa, anh ta bế đứa bé đi đến bên tôi.


Một tay ôm lấy eo tôi:

“Đừng làm loạn nữa, A Cẩm, em dọa mọi người sợ rồi.”


Tôi giãy ra.

“Nếu anh nhất định muốn như vậy, vậy chúng ta đổi một đứa trẻ khác để nhận nuôi. Tôi không thích đứa bé này.”


Đây là sự nhượng bộ cuối cùng của tôi, cũng là phép thử cuối cùng dành cho anh ta.


“Tại sao? A Cẩm, rõ ràng em cũng thích trẻ con, chúng ta có một đứa con chẳng phải rất tốt sao?”


“A Cẩm, em xem này, thằng bé trắng trẻo mập mạp, rất đáng yêu.”


Lục Tuần Chi đưa đứa trẻ đến trước mặt tôi, muốn tôi nhìn rõ hơn.

Anh ta nắm lấy tay tôi, cố gắng để tôi chạm vào, chấp nhận đứa bé này.


Trong tã quấn, đứa trẻ trắng nõn, trông chừng hai ba tháng tuổi.

Ngũ quan lại giống mẹ nó nhiều hơn — bạch nguyệt quang của Lục Tuần Chi - Đường Tuyết Nhi.


Thằng bé vung tay cười với tôi, nụ cười thiên sứ dường như có thể chữa lành mọi điều tồi tệ trên đời.


“Em thấy không, nó cười với em đấy. Anh đã nói rồi, nó có duyên với chúng ta mà.”


Rõ ràng, Lục Tuần Chi đã khiến tôi thất vọng.

Trong lòng tôi dấy lên từng đợt nhói đau lặng lẽ.


Tôi sốt ruột rút tay về, lùi lại vài bước, kéo giãn khoảng cách với anh ta.


Anh ta tưởng rằng trong hoàn cảnh hôm nay, tôi sẽ không dám từ chối, định dùng cách này ép tôi nhượng bộ.


Nhưng tôi dường như không còn cách nào giữ nổi cái gọi là thể diện của Lục phu nhân.

 

2


Tôi nhìn ra sau lưng anh ta, bỗng bật cười:

“Lục Tuần Chi, anh khăng khăng muốn nhận nuôi đứa trẻ này, có phải vì cô ta không?”


Trong đám đông, Đường Tuyết Nhi lập tức trở thành tiêu điểm.

Cô ta đứng không yên, vành mắt đẫm lệ, cố gắng biện bạch cho mình.


“Tô tiểu thư, tôi với Tuần Chi đã là quá khứ rồi, sao có thể là con của tôi và Tuần Chi được?”


“Tôi chưa từng nói đứa bé này là của cô và Lục Tuần Chi. Đường tiểu thư vội vàng biện giải làm gì? Chẳng lẽ đứa trẻ này thật sự là của hai người?”


“Tôi… tôi…”


Đường Tuyết Nhi cắn chặt môi, nửa ngày không nói nổi một câu.

Ánh mắt và những lời bàn tán sắc bén xung quanh đồng loạt hướng về phía cô ta.


“Thảo nào trước đây Lục phu nhân chuyện gì cũng nhường nhịn, lần này lại nhất quyết không đồng ý. Thì ra đứa bé là con của tiểu tam, chứ không phải nhận nuôi từ đâu cả.”


“Tiểu tam cái gì mà tiểu tam? Nghe nói đây là bạch nguyệt quang của Lục tổng, giờ còn là thư ký riêng nữa.”


“Nếu năm đó không phải lão phu nhân nhà họ Lục phản đối, thì bây giờ cô ta đã là Lục phu nhân rồi.”


“Bạch nguyệt quang thì sao? Cô ta chen vào tình cảm vợ chồng người khác, chưa cưới mà đã mang thai, chẳng phải vẫn là kẻ thứ ba à? Đừng quên, hiện tại Lục phu nhân là Tô tiểu thư, là vợ hợp pháp đường đường chính chính. Đường Tuyết Nhi tính là cái gì chứ?”


Sắc mặt Đường Tuyết Nhi trắng bệch, lệ đọng nơi mi dài, chực rơi không rơi, đưa mắt nhìn về phía Lục Tuần Chi.


“Đủ rồi! A Cẩm!”


Lục Tuần Chi che chở cho Đường Tuyết Nhi sau lưng.

Chỉ một ánh mắt của anh ta, bữa tiệc lập tức im phăng phắc.

Dù sao ai cũng e ngại thế lực của nhà họ Lục ở Nam Thành.


“Tuyết Nhi bây giờ chỉ là thư ký của anh, em đừng làm khó cô ấy.”


Bất chợt, tôi thấy mệt mỏi.

Có lẽ tôi không thể tiếp tục sống bên anh ta như lời bà nội căn dặn nữa.


Cúi đầu nhìn chiếc nhẫn cưới đeo ở ngón áp út suốt năm năm, tim tôi lại nhói lên từng cơn.


Tôi tháo nhẫn.

“Lục phu nhân, tôi làm đủ rồi.”


Không chút lưu tình, tôi ném nó đi. Chiếc nhẫn vẽ một đường parabol, rơi tõm xuống hồ bơi, phát ra tiếng động rất nhỏ.


Giống như cuộc hôn nhân của tôi và anh ta, lúc khởi đầu thì vang dội, khi kết thúc lại lặng lẽ không tiếng động.


Giữa ánh mắt chấn động của Lục Tuần Chi và mọi người, tôi xách váy xoay người rời đi.


Trong mắt bọn họ, tôi luôn là Lục phu nhân dịu dàng đoan trang, biết nghĩ cho đại cục.

Nhưng lần này, tôi đã mất hết thể diện.


3


Bữa tiệc tan trong không vui, tối hôm đó, Lục Tuần Chi không về.

Nghe quản gia nói, anh ta đưa mẹ con Đường Tuyết Nhi về.


Tôi không gọi điện hỏi, anh ta cũng chẳng gửi cho tôi lấy một tin nhắn.


Sáng hôm sau, khi anh ta trở về, tôi đang ăn sáng.

Anh ta cởi áo khoác đưa cho người làm, kéo ghế ngồi xuống.


Ăn được nửa chừng, tôi bỗng mất hết khẩu vị, đứng dậy rời bàn.

Suốt quá trình không liếc nhìn anh ta một cái, cũng chẳng thốt ra câu chào hỏi.


Anh ta bất chợt gọi tôi lại:

“Em không có gì muốn hỏi sao?”


Anh ta muốn tôi hỏi cái gì?

Về đứa trẻ kia, hay về chuyện tối qua anh ta ở đâu?


Trước kia, đúng là tôi sẽ gào khóc ầm ĩ với anh ta, nhưng kết quả thì được gì?


Lục Tuần Chi cau mày, giọng khó chịu:

“Đừng vô cớ gây sự nữa, anh với Đường Tuyết Nhi chỉ là quan hệ cấp trên – cấp dưới.”


Đây là cái gọi là “quan hệ cấp trên – cấp dưới” sao? Đến cả con cũng có rồi.

Thậm chí tối hôm qua, trong vòng bạn bè của Đường Tuyết Nhi, còn có ảnh hai người ôm hôn, dây dưa tình tứ.


Giờ đây tôi thật sự mệt mỏi, không muốn truy hỏi nữa, thì ngược lại, anh ta lại chất vấn tôi vì sao không hỏi.


Tôi từ tốn xoay người, bắt gặp ánh mắt chăm chú của Lục Tuần Chi, dường như anh ta đang mong chờ điều gì.


Tôi lảng tránh tầm mắt ấy, lấy từ trên tủ ra một xấp tài liệu, đặt xuống trước mặt anh ta:

“Lục Tuần Chi, chúng ta ly hôn đi.”


Sắc mặt anh ta chợt cứng lại:

“Chỉ vì chút chuyện nhỏ nhặt này mà em đòi ly hôn?”


Anh ta lúc nào cũng thế, nhẹ bẫng mà gạt đi tất cả, như thể sai là ở tôi, người vô lý cũng là tôi.


Móng tay tôi ghim chặt vào da thịt, nhìn người đàn ông hờ hững trước mặt:

“Thật ra đứa trẻ đó căn bản không phải nhận nuôi, mà là con của anh và Đường Tuyết Nhi, đúng không?”


Hôm tôi hoàn thành ca phẫu thuật cuối cùng, đồng nghiệp sản khoa bảo Lục Tuần Chi đến đón tôi.

Tôi còn chưa kịp thay áo, đã vội vàng chạy ra, sợ anh ta chờ lâu.


Cuối cùng lại thấy anh ta đứng trước cửa phòng sinh, y tá bế một đứa trẻ sơ sinh chúc mừng:

“Chúc mừng Lục tổng, là một bé trai kháu khỉnh.”


Lục Tuần Chi bế đứa bé, nét mặt là niềm vui không sao che giấu nổi.

Đường Tuyết Nhi yếu ớt nằm trên giường bệnh, đôi mắt ngấn lệ khiến người ta thương xót.

“Tuần Chi…”


Lục Tuần Chi vuốt tóc cô ta, hôn lên trán:

“Vất vả cho em rồi, Tuyết Nhi. Cảm ơn em đã sinh cho anh một đứa con trai.”


Tôi sững người tại chỗ, như sét đánh ngang tai, thậm chí còn nghi ngờ chính tai mình nghe nhầm.


Nữ y tá ngạc nhiên hỏi:

“Lục tổng, chẳng phải ngài nói cô ấy là em gái ngài sao?”


Sắc mặt Lục Tuần Chi lập tức biến đổi, đe dọa:

“Nếu ai dám truyền ra chuyện này, các người tự biết hậu quả.”


Khi ấy, tôi còn tự an ủi, chắc chắn là có nhầm lẫn.

Lục Tuần Chi không thể là người như vậy. Nhưng tôi đã sai.

Ngay từ lúc anh ta liên tục ép tôi nhận nuôi đứa trẻ kia, tôi đã sai lầm rồi.



Bình luận

Loading...