Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Tóc Ngắn, Tâm Dài

Chương 7



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

“Cơ hội?” Tôi lạnh nhạt lên tiếng. “Lúc anh cấu kết với Từ Phi Phi, đầu độc tôi… anh đã không còn tư cách để nói đến hai chữ đó nữa.”

Mặt hắn lập tức trắng bệch.

Tôi ngừng một chút, trong giọng nói pha thêm chút lạnh lùng giễu cợt:

“Tặng anh một tin vui.”

“Từ Phi Phi không hề sảy thai. Bởi vì — cô ta chưa từng mang thai. Đứa con mà anh mong chờ… vốn dĩ chưa từng tồn tại.”

Mục Cảnh Thanh bỗng dưng ngẩng đầu, đồng tử co rút, sắc mặt tái nhợt không chút máu, thậm chí còn lộ ra nét hoảng loạn và tuyệt vọng điên cuồng.

Hắn há miệng, nhưng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ có tiếng khò khè quái dị trong cổ họng.

Cuối cùng, hắn cũng ký tên lên giấy ly hôn.

Khi tôi đứng dậy, hắn ngẩn ngơ hỏi một câu:

“Nếu không có Từ Phi Phi…”

Tôi dứt khoát cắt lời, giọng sắc như dao chém:

“Không có nếu. Anh tham lam tài sản nhà họ Cố, cô ta lợi dụng lòng tham của anh. Hai người các người — trời sinh một cặp, thối nát với nhau.”

Bên kia tấm kính, tiếng khóc nức nở nghẹn ngào của hắn rốt cuộc vang lên không kìm nén nổi.

 

Lần này, hắn thực sự đã hối hận rồi.

Hối hận vì đã không biết điểm dừng, và oán hận tất cả, chỉ tiếc… đã quá muộn.

07

Sóng gió qua đi, tôi quay lại với thương hiệu cà phê “Tầm Quang” do chính tay mình sáng lập.

Bên ngoài không thiếu lời bàn tán xì xào, cho rằng sau khi rời khỏi Mục Cảnh Thanh và đống bùn nhơ ấy, tôi chỉ có thể chui về dưới cánh ô của gia tộc.

Họ đang chờ xem tôi “ngã ngựa”.

Tôi dùng sự thật để cho họ câu trả lời mạnh mẽ nhất.

Nhân đà sức nóng từ biến cố lần này, tôi thuận thế đưa “Tầm Quang” ra ánh sáng.

 

Tôi đích thân xuất hiện trong các chương trình, kể lại khởi nguyên thương hiệu, chia sẻ sự kiên định với chất lượng cà phê, và thành thật nói về những trải nghiệm đã tôi luyện bản thân.

Sự chân thành, trở thành vũ khí PR tốt nhất.

Cùng lúc đó, tôi bắt tay cùng Tập đoàn Thịnh Thế của anh trai Cố Nhược Thâm, thiết lập hợp tác chiến lược.

Cà phê Tầm Quang chính thức được phân phối trong toàn bộ hệ thống khách sạn cao cấp và trung tâm thương mại dưới quyền Thịnh Thế.

Đây không đơn thuần là chống lưng từ gia đình, mà là một cú bắt tay thương mại đôi bên cùng thắng.

Thịnh Thế nâng cao chất lượng dịch vụ cho khách hàng;

Tầm Quang giành được kênh phân phối và thương hiệu cao cấp làm hậu thuẫn.

 

Chỉ trong một năm, từ vài cửa hàng nhỏ ít người biết đến, Tầm Quang vươn mình trở thành chuỗi thương hiệu nổi tiếng phủ khắp các thành phố tuyến đầu toàn quốc, vượt mốc 100 chi nhánh, hoàn tất nhiều vòng gọi vốn, định giá tăng lên vài chục lần.

Tôi không chỉ bảo vệ được phần sản nghiệp cha để lại, mà còn tự mình trồng nên một cái cây, rồi từng bước vun trồng, để nó lớn thành một cội tùng cao vút giữa đất trời.

Mẹ tôi cuối cùng cũng hoàn toàn an tâm.

“Nhược Bạch, nếu cha con nhìn thấy con bây giờ, không biết sẽ tự hào đến mức nào.”

“Con còn gan hơn cả anh trai con, đường đi cũng dữ dội hơn!”

Trong một buổi họp báo, có phóng viên khơi lại chuyện cũ:

“Cố tổng, sau một cuộc hôn nhân như vậy, ngài còn tin vào tình yêu và gia đình nữa không?”

 

Tôi đứng giữa ánh đèn sân khấu, điềm nhiên đáp:

“Chính đoạn quá khứ đó đã giúp tôi nhận ra rõ ràng hơn: giá trị của nữ giới trước tiên đến từ việc tự hoàn thiện bản thân. Tôi vẫn tin vào tình yêu đẹp, nhưng nó không nên là than sưởi trong đêm đông, mà là gấm thêu trên gấm. Tôi rất may mắn vì có người thân luôn ủng hộ vô điều kiện, và bản thân tôi, cũng có năng lực để chịu trách nhiệm với cuộc đời mình, đem lại hạnh phúc cho người tôi yêu thương.”

Dưới sân khấu, anh tôi – Cố Nhược Thâm là người dẫn đầu vỗ tay, trong ánh mắt anh là sự tự hào không che giấu.

Mẫu thân ngồi bên cạnh anh, không ngừng dùng khăn giấy chấm nước mắt, nhưng nụ cười trên môi lại không sao kìm được.

Sau lễ công bố, gia đình chúng tôi hiếm hoi được quây quần bên nhau ăn một bữa cơm.

Anh tôi trêu đùa:

 

“Giờ bên ngoài đều đồn rằng nhà họ Cố một nhà song kiệt, anh làm anh mà áp lực lớn lắm đấy!”

Tôi — đã thật sự bước ra khỏi tất cả.

Tôi không sống dưới cái bóng của gia tộc, cũng không bị một cuộc hôn nhân sai lầm định nghĩa.

Tôi dùng cách của mình, để chứng minh giá trị của tôi.

Hoàng hôn buông xuống, tôi đứng trên sân thượng cửa hàng flagship của Tầm Quang, ngắm nhìn ánh đèn rực rỡ của thành phố vừa lên.

Trợ lý gửi tới tin nhắn:

báo cáo tài chính quý mới nhất cho thấy lợi nhuận ròng lập kỷ lục mới, đồng thời chúng tôi đã thành công thu mua một trang trại cà phê chất lượng cao ở Vân Nam, bước đầu hoàn thiện chuỗi cung ứng phía thượng nguồn.

 

Tôi gõ lại hai chữ: “tiếp tục”.

Nâng ly cà phê rang thủ công do chính thương hiệu mình làm ra, dư vị đậm đà lan trên đầu lưỡi.

Tên của Cố Nhược Bạch, sẽ còn được nhiều người biết đến.

— Toàn văn hoàn —

(Đã hết truyện)

Tôi Đã Lén Thay Roi Da Của Chồng Bằng Loại Có Gắn Gai Nhọn (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Vả Mặt,

1

Chồng đi làm vội quá, để quên cặp công văn ở nhà.

Tôi vừa xách lên định chạy ra đưa thì nghe bên trong vang lên tiếng kim loại va chạm.

Tôi vô cùng thắc mắc.

Năm năm kết hôn, trong cặp của anh chưa bao giờ có gì ngoài tài liệu, sổ tay và thẻ ngân hàng, đến một tờ giấy thừa cũng chẳng thấy.

Sao giờ lại có âm thanh lạ lùng thế này?

Do dự vài giây, tôi vẫn không kìm được, bất chấp lời cấm đoán của chồng mà kéo khóa ra.

Một cây roi da màu đen đập ngay vào mắt.

Chuôi kim loại bạc còn khắc một hàng logo.

Tôi vừa định nhìn kỹ thì nghe tiếng khóa cửa vang lên.

Theo bản năng, tôi lập tức kéo khóa lại.

Chồng hấp tấp quay về, thấy cặp trong tay tôi thì hoảng hốt giật lấy ngay:

“Trong này có tài liệu cơ mật của công ty, chẳng phải đã nói em đừng động vào sao?!”

Tôi giả vờ thản nhiên:

“Em chỉ vừa nhấc lên thôi, thấy anh chưa đi xa, định mang ra cho anh mà.”

Anh thở phào, rồi nghiêm mặt:

“Lần sau đừng có tái phạm!”

Đợi anh đi, tôi dựa theo ký ức tra hàng chữ kia trên Taobao.

Không ngờ lại ra một cửa hàng… đồ chơi tình ái!

Nhìn cây roi giống hệt, trên đó còn in rõ chữ “dụng cụ S.M chuyên dùng”, mắt tôi như bị d/ao c/ứa!

2

Tôi chắc chắn mình không hề có sở thích này.

Chồng cũng chưa từng đưa ra yêu cầu tương tự.

Vậy cây roi ấy, anh định dùng cho ai?

Mang theo nghi vấn ấy, tôi ngồi đợi đến tận mười một giờ đêm chồng mới về.

Thấy tôi trong phòng khách, anh chẳng những không cảm động, ngược lại còn bực bội:

“Chẳng phải đã nói anh tăng ca sao? Em cứ đi ngủ trước đi.”

Tôi dịu dàng tiến lên ôm lấy anh, khẽ hỏi:

“Dạo này anh bận lắm à? Ngày nào cũng đi sớm về khuya thế?”

Anh ậm ừ: “Ừ, có dự án lớn.”

Tôi vòng tay qua cổ anh, nũng nịu trách:

“Dù sao cũng phải cân bằng giữa sự nghiệp và gia đình chứ. Anh thử nghĩ xem chúng ta đã bao lâu rồi chưa gần gũi?”

Chỉ vừa chạm vào, cả người anh liền cứng đờ, sau đó cau mày gạt tay tôi ra:

“Ban ngày đã quá mệt rồi, chẳng có tâm trạng.”

Sự lạnh nhạt ấy khiến lòng tôi trĩu xuống.

Hơn nữa, khi tôi áp sát, rõ ràng thấy trên cổ anh có vết đỏ giống dấu hôn, lại thoang thoảng mùi nước hoa lạ!

Chẳng lẽ anh thực sự phản bội tôi?

Tâm trí tôi rối bời.

Muốn lén xem điện thoại anh tìm manh mối, nhưng đến cả đi tắm anh cũng mang theo, canh chừng tôi kín kẽ.

Tôi dán tai vào cánh cửa nhà tắm bị khóa trái, mơ hồ nghe anh đang gọi điện cho ai đó.

Tiếc là tiếng nước xối ào ào che mất, không rõ nội dung.

Nhưng chính điều đó lại chứng minh — anh coi nhà tắm là chỗ an toàn.

Vậy thì… càng dễ để tôi ra tay rồi!

3

Tôi mò lấy điện thoại, mở dịch vụ giao hàng trong thành phố, vội vàng đặt mua một chiếc camera siêu nhỏ.

Ngày hôm sau, chồng về muộn vào đêm, thấy tôi đã ngủ say, liền an tâm cầm điện thoại đi vào nhà tắm.

Nghe tiếng khóa cửa từ bên trong, tôi lập tức mở mắt, đeo tai nghe, bật app giám sát.

“Chủ nhân, người trên người ngứa quá, muốn chủ nhân dùng roi phành phạch~”

Hình ảnh mở đầu đã khiến tôi sững sờ!

Chỉ thấy chồng đang vặn mình trần truồng, bẻ giọng, thở hổn hển!

Mắt tôi lập tức tối sầm!

Không dám tin người làm ra bộ dáng kinh tởm ấy chính là người đàn ông vốn ít nói, luôn nghiêm nghị nằm bên gối tôi!

“Con chó dâm!” Giọng phụ nữ phía bên kia trong video không thấy mặt nhưng tôi có cảm giác hơi quen.

Cô ta khục khặc cười, mỉa mai: “Ngứa da sao không để vợ mày đánh vài roi cho? Cô ấy đang nằm ngoài đấy mà.”

Chồng khinh bỉ nhếch môi: “Cô ấy hơn một trăm hai mươi cân, như con lợn ấy! Cưỡi lên còn chẳng phải làm gãy lưng tôi à?”

“Tôi về nhà nhìn thấy cô ấy đã thấy ghê, bị cô ấy chạm người một cái tôi còn muốn cào sạch da luôn!”

“Giá mà ngày đó nằm trên giường nhà tôi là cô thì tốt biết mấy.” Chồng thở dài, rồi ánh mắt lóe lên.

“Không được, cuối tuần tôi sẽ xếp cho cô ấy về nhà mẹ, cô đến nhà tôi chơi nhé?”

Càng nghĩ anh càng hứng, năn nỉ cô ta dữ dội.

“Lúc đó chúng ta sẽ làm ngay dưới khung ảnh cưới của vợ và tôi, có kích thích không cơ chứ!”

“Hơn nữa nhà tôi còn cách âm hơn khách sạn, có thể chơi đủ trò!”

“Ôi,” cô ta nhõng nhẽo gật đầu: “Nói vậy tôi đã thấy nóng cả người~ tôi nhất định tới đó~”

“Nhưng phải sắp xếp vợ mày cho tốt, đừng để cô ta bắt gặp!”

Chồng thề hẹn đập ngực: “Yên tâm! Cô ấy đã muốn về nhà mẹ lâu rồi, nhưng tôi chẳng cho tiền về!”

“Để mai tôi thưởng cho cô ấy một nghìn tệ, cho phép cô đưa con về nhà ở hai ngày, cô ấy chắc sẽ hí hửng lăn đi luôn!”

4

Từng câu từng chữ của chồng như đâm thẳng vào tim tôi!

Tôi sau sinh chưa lấy lại được dáng, mà anh ta dám sỉ nhục tôi là “lợn”?

Tôi nhịn ăn nhịn tiêu, nghĩ anh đang khởi nghiệp tốn kém, đến đồng tiền cũng bẻ đôi ra để chi tiêu… không ngờ đó lại là thủ đoạn anh dùng để kìm kẹp tôi?

Tôi tức đến toàn thân run rẩy!

Vậy mà hai người đó vẫn còn mặt dày bàn xem kiểu nào kích thích hơn.

Chồng tôi mắt sáng lên đầy mong chờ:

“Đến lúc đó chủ nhân có thể dùng roi da với sáp nóng, dày vò em thật mạnh!”

Người đàn bà kia lấy tay che miệng cười:

“Em nỡ sao? Lỡ đánh anh đau thì sao?”

Chồng tôi cười hề hề:

“Anh thích kiểu vừa đau vừa sướng! Chủ nhân nhất định đừng thương xót anh!”

“Anh sẽ tha hồ kêu ra tiếng, khỏi lo bị hàng xóm nghe nữa!”

Tôi cố nén ghê tởm nghe đến đây, liền chuyển sang Taobao, tìm ngay một cây roi da có gắn gai nhọn!

Những chiếc gai đó lúc bình thường khép lại, nhìn không thấy gì lạ.

Nhưng một khi vung lên, gai sẽ bung ra, hơn nữa hình dáng lại rất giống loại kia!

Tôi đồng thời đặt mua thêm mấy món khác, trả thêm phí vận chuyển để cửa hàng gửi gấp.

Đã thích “kích thích” đến thế, vậy tôi sẽ cho họ kích thích hơn nhiều!

5

Lúc ăn sáng, tôi chủ động ra đòn trước, đề nghị được dẫn con gái về ngoại chơi vài hôm.

Ánh mắt chồng lướt qua một tia vui mừng khó giấu, miệng thì làm bộ làm tịch:

“Không phải dịp gì đặc biệt, sao tự dưng lại muốn về?”

Tôi ra vẻ thấu hiểu:

“Nếu anh không vui thì thôi vậy.”

Anh ta hoảng ngay:

“Đừng đừng đừng, em cũng gần năm trời chưa gặp ba mẹ rồi nhỉ? Họ chắc cũng nhớ cháu ngoại lắm, về thăm một chuyến đi, cũng là hiếu đạo mà!”

Tôi đưa tay ra:

“Vậy anh chuyển cho em ít tiền nhé, tháng này em gần tiêu hết sinh hoạt phí rồi.”

Anh ta hào phóng hiếm thấy, rút điện thoại chuyển ngay hai triệu.

Tôi làm bộ khó xử:

“Tiền tàu xe khứ hồi cũng hết hơn một triệu, còn phải mua ít quà bồi bổ cho ba mẹ, hai triệu sao đủ được?”

Đang lúc hắn háo hức muốn đẩy tôi đi, tôi phải tranh thủ kiếm thêm tí ngân sách riêng.

Chồng cau mày:

“Công ty mấy chục con người trông chờ vào anh, chi tiêu hàng tháng đâu có nhỏ, em không thể tiết kiệm chút à?”

Tôi cụp mắt, tỏ vẻ buồn bã:

“Thôi vậy, em không về nữa đâu, anh giữ tiền lại mà dùng.”

Tôi làm bộ định chuyển tiền lại.

Hắn lập tức ngăn tôi:

“Năm triệu là đủ chứ gì?”

Nói xong lại chuyển thêm ba triệu nữa.

Tôi vẫn không động lòng:

“Em đi lấy chồng xa, hiếm khi về nhà một lần, theo lý phải mừng tuổi cho ba mẹ ít tiền, chứ chẳng lẽ chỉ xách mấy món quà lặt vặt mà tới?”

Chồng tôi xưa nay vốn keo kiệt, từ khi khởi nghiệp lại càng chi li tính toán từng đồng.

Nhưng lần này vì muốn rước bồ về nhà yên ổn nên đành cắn răng, chuyển thêm năm triệu nữa.

“Anh hết thật rồi đấy! Tháng này doanh thu còn chưa về kịp!”

Tôi biết điểm dừng nên không ép thêm.

Mười triệu không nhiều, nhưng cũng đủ để mẹ con tôi tiêu vài tháng.

Muốn diễn thì phải diễn cho trọn vai.

Tôi đặt vé tàu khu vực tối thứ Sáu trước mặt hắn, còn ra vẻ nghiêm túc xếp sẵn một vali hành lý.

Chồng tôi vui thấy rõ, chắc đang mong chờ một cuối tuần “đầy kích thích” lắm đây!

6

Tôi giả vờ đùa hỏi anh ta:

“Bọn em đi rồi mà anh vui thế à? Tưởng anh sẽ tiếc chứ?”

Anh lập tức thu lại nụ cười:

“Anh dĩ nhiên là tiếc chứ! Nhưng nghĩ em được đoàn tụ với ba mẹ, anh mừng cho em mà!”

“Trước đây là anh sơ suất, sau này nhất định để em thường xuyên về nhà!”

Hừ.

Tôi lạnh lùng cười thầm trong bụng.

Hắn chắc còn mơ tưởng sau này có thể thường xuyên đưa ả đàn bà kia về nhà hú hí.

Chỉ không biết sau một lần “hẹn hò khó quên” thì hắn còn hứng nổi nữa không!

Thoắt cái đã tới chiều thứ Sáu.

Đón con từ trường mẫu giáo về xong, chồng chủ động đề nghị đưa hai mẹ con ra bến xe.

Tôi biết hắn không phải lo tôi vất vả một mình mang theo con, mà là muốn tận mắt chắc chắn tôi rời khỏi.

Tôi tuyệt nhiên không để lộ sơ hở nào, mấy ngày liền đều tỏ vẻ háo hức sắp được gặp ba mẹ, để hắn khỏi nghi ngờ.

Để khỏi chọc giận tôi, sợ tôi đổi ý, mấy ngày nay hắn còn lạ thường – hết sức chiều chuộng, tan làm là về thẳng nhà.

Điều đó càng thuận tiện cho tôi thay “đạo cụ” của hắn mà không bị phát hiện sớm.

Xuống xe, cửa vừa đóng lại, chồng đã sốt ruột đạp ga phóng đi.

Đủ để tưởng tượng tâm trạng hắn lúc này vội vàng đến mức nào.

Nhưng hắn không biết, trong nhà tôi đã lắp bốn chiếc camera siêu nhỏ!

Để xem, cái gã giả vờ đứng đắn ấy sau lưng chơi bời đến đâu!



Bình luận

Loading...