TÌNH YÊU LÀ VÔ TẬN
Chương 8
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Chỉ một ánh nhìn, Kỷ Hằng Viễn đã chắc chắn cô bé trước mặt là con gái của mình.
Anh cứng đờ người, chậm rãi ngồi xuống.
Nhìn rõ khuôn mặt bé con có bảy phần giống tôi, muốn chạm mà không dám chạm.
Khóc đến nỗi mắt không mở nổi:
“Anh không biết… anh không biết năm đó cô ấy đã mang thai…”
Cô bạn thân — người đã ở cạnh con bé đợi anh đến — lên tiếng châm chọc:
“Đừng giả vờ hối hận nữa. Khi anh rót nước nóng cho cô thư ký của anh, Mạt Mạt đã có thai rồi.
Anh chỉ cần quan tâm cô ấy một chút thôi, là đã phát hiện ra hôm đó cô ấy dầm mưa, đau đến mức cả người run lên.”
Thật ra, lúc ấy tôi còn chưa biết mình mang thai.
Chỉ nghĩ là bị lạnh nên mới khó chịu.
Sau đó, toàn bộ tâm trí tôi đều dồn vào chuyện ly hôn với Kỷ Hằng Viễn.
Không thấy kinh nguyệt, cơ thể tăng cân, bụng tròn lên…
Tất cả, tôi đều cố ý hay vô tình bỏ qua.
Đợi đến khi ly hôn xong mới phát hiện, đứa bé đã gần sáu tháng.
Tôi làm khổ mình đến thế, mà con vẫn không quấy khóc.
Bất giác, tôi thấy xót xa đến không nỡ rời.
Ngày hôm đó, Kỷ Hằng Viễn đưa con gái về nhà.
Trước khi lên xe, anh rốt cuộc không nén nổi, hỏi ra sự thật mà trong lòng đã đoán được từ lâu:
“Vậy lần này Lê Mạt tiếp cận tôi… là để đưa con gái tới cho tôi, chứ không phải để tái hôn, có phải không?”
Chưa đợi bạn thân tôi trả lời, Kỷ Hằng Viễn đã lắc đầu, cười khổ vài tiếng, như tự nói với chính mình:
“Tôi đã làm cô ấy thất vọng rồi. Nghĩ lại, chắc cô ấy không muốn tái hôn với tôi nữa.”
Kỷ Hằng Viễn đối xử với con gái rất tốt.
Anh sắp xếp cho con bé một căn phòng công chúa cực lớn riêng biệt.
Bảo mẫu, đầu bếp, vệ sĩ đều là thuê những người giỏi nhất, đắt nhất.
Thậm chí để con gái chịu ăn thêm vài miếng cơm, anh cũng đi thi lấy chứng chỉ đầu bếp.
Thế nhưng, tất cả những điều đó vẫn không làm con bé vui thêm chút nào.
Kỷ Hằng Viễn lấy điện thoại ra, nhẹ nhàng bế con bé vào lòng:
“Đóa Đóa, con nhớ mẹ phải không, chúng ta gọi điện cho mẹ nhé?”
Đôi mắt con bé lập tức sáng lên, nhưng nghĩ ngợi một lúc, nó lại lắc đầu:
“Không, con sợ làm phiền mẹ.”
Kỷ Hằng Viễn gọi cho tôi, chuông reo thật lâu nhưng không ai bắt máy.
Tôi không phải cố tình không nghe.
Chỉ là bây giờ, tôi đã không phát ra được bất kỳ âm thanh nào nữa.
Chẳng bao lâu sau, điện thoại của bạn thân tôi cũng đổ chuông.
Cô ấy biết tôi ngày nào cũng nhớ con, nên mở loa ngoài:
“Lê Mạt đang ở đâu?
Tôi không cần biết cô ấy bận thế nào, là đi chơi, hay là kết hôn với người khác, tôi đều có thể không để ý, nhưng thời gian nói chuyện với con gái thì cô ấy cũng phải dành ra vài phút chứ!”
Đầu bên kia, vang lên tiếng con gái tôi khóc nức nở:
“Bố xấu, không được nói xấu mẹ, mẹ sẽ không bỏ rơi Đóa Đóa đâu.”
Hôm đó, tôi cố gắng há miệng thật to.
Không thành tiếng, chỉ vô thanh nói ra câu cuối cùng cho con:
“Bé con… phải bình an nhé.”
Đêm hôm đó, lúc Kỷ Hằng Viễn đang bận việc trong thư phòng, con gái đã lén mặc đồ ngủ chạy ra ngoài.
Khi phát hiện, anh lập tức kiểm tra camera giám sát, rồi vội vàng lái xe đi tìm.
Cuối cùng, anh thấy được ở cổng bệnh viện nơi tôi nằm điều trị.
Bạn thân tôi ôm lấy con bé, không kìm được cảm xúc, khóc thật lâu, khóc đến mức khiến trong lòng Kỷ Hằng Viễn dấy lên một nỗi bất an khó hiểu.
Con gái cũng òa khóc theo:
“Mẹ nuôi, con mơ thấy mẹ, mẹ ở đây đúng không?
Mẹ chỉ là bị bệnh thôi, nên mới không có thời gian ở với Đóa Đóa. Mẹ không bỏ rơi Đóa Đóa đâu.”
Bạn thân nâng gương mặt bé bỏng, nghiêm túc dặn dò:
“Đóa Đóa ngoan, mẹ con đi đến một nơi rất xa, phải rất lâu rất lâu nữa mới về được. Con hãy từ từ lớn lên, cùng mẹ nuôi chờ mẹ về, có được không?”
Khóe mắt con bé lấp lánh giọt lệ, không rõ là đã hiểu hay chưa hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Người không biết chân tướng là Kỷ Hằng Viễn, ngay từ câu đầu tiên đã sững sờ tại chỗ.
Anh siết chặt lồng ngực đau nhói:
“Các người đang lừa tôi, đúng không?”
Bạn thân đứng lên, không thể chịu nổi bộ dạng đáng chán của anh lúc này:
“Kỷ Hằng Viễn, anh đã từng thật sự quan tâm đến Lê Mạt chưa?
Ba năm trước, anh vì cô thư ký của anh mà để Lê Mạt trở thành trò cười trong mắt tất cả mọi người, để cô ấy phải rời xa quê hương, không được phép xuất hiện trước mặt anh.
Giờ anh còn giả bộ thâm tình cái gì nữa?”
Hôm ấy, Kỷ Hằng Viễn không nghe lọt bất kỳ lời nào.
Anh đau đến mức ngã ngồi trên mặt đất, ngay cả hít thở cũng khó khăn.
Ký ức không ngừng dội về, lặp đi lặp lại, hành hạ anh.
Không phải đâu… tất cả không phải sự thật.
Lê Mạt vẫn ổn, chỉ là cô ấy không muốn nuôi con nữa, nên mới gửi con lại cho anh.
Cô ấy nhất định không sao.
Nhất định đang ở đâu đó trên thế giới này, sống một cuộc đời tự do vui vẻ.
Nhất định là vậy…
Nhưng sự thật đã không như điều anh tin tưởng.
Cho đến khi con gái trưởng thành, tròn mười tám tuổi, tôi vẫn chưa từng xuất hiện.
Có lẽ, anh cuối cùng cũng nhận ra hiện thực.
Ngày đó, anh cũng lần đầu tiên đến thăm tôi.
Người đàn ông ở tuổi năm mươi, đã già nua như một lão ông bảy mươi.
Anh khẽ vuốt ve bức ảnh tôi thời trẻ.
Không biết từ khi nào, đôi mắt đã nhắm lại.
“Lê Mạt, em đi chậm thôi… đợi anh với.”
(Toàn văn hoàn)
(Đã hết truyện)
Gia Tộc Và Bí Mật 40 Năm (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Nữ Cường,
Hào Môn,
Mẹ tôi sống trong nhung lụa suốt bốn mươi năm, vậy mà lại bị vạch trần là thiên kim giả.
Thiên kim thật dắt theo con gái ruột đến nhận người thân, khóc lóc om sòm, đòi đuổi tôi và mẹ ra khỏi nhà.
“Bố mẹ, mẹ con con lưu lạc bên ngoài bốn mươi năm, thật sự rất khổ sở, cuối cùng cũng tìm được người thân rồi!”
“Anh cả, anh hai, em mới là em gái ruột của các anh, con tiện nhân này dựa vào đâu mà cướp đi cuộc đời của em?!”
Hai mẹ con họ giơ cao tờ giám định với ông ngoại.
Bà ngoại mặt không biểu cảm, bác cả bác hai thì cúi gằm đầu, không dám hé răng.
Mẹ con thiên kim thật càng thêm đắc ý, cướp dây chuyền và túi xách của mẹ tôi, chiếm lấy phòng của tôi.
Chỉ tay vào mặt chúng tôi, quát:
“Không dám phản bác à? Biết điều thì tự cuốn xéo đi, giữ được thể diện một chút, chiếm tổ chim khách suốt bốn mươi năm mà không biết xấu hổ à!”
Tôi chỉ lạnh nhạt nhìn hai mẹ con họ với ánh mắt đầy thương hại.
Ngay giây tiếp theo, ông ngoại bước nhanh vào, suýt nữa thì trượt chân, không kịp quan tâm đến chuyện đó, đã lớn tiếng hét lên với bà ngoại:
“Bà nó! Bà phải tin tôi, tôi thật sự không ngoại tình!”
Rồi ông chỉ vào thiên kim thật đang ngây ra kia, mắng:
“Yêu nghiệt phương nào phá hoại thanh danh của tôi, tôi sống từng này năm rồi mà chưa từng có con gái!”
1
Lúc nhận được cuộc gọi của bác cả, tôi vẫn đang vùi đầu làm việc trong công ty.
“Cháu gái lớn à, không xong rồi, có một người phụ nữ tới nhà, nói mình là con ruột của bố mẹ.”
“Còn nói mẹ cháu là thiên kim giả, đòi đuổi bà ấy đi!”
Tôi bị bà ngoại tống vào công ty thực tập từ lúc mới trưởng thành, dạo này bận đến mức quay mòng mòng.
Nghe vậy, tôi nghẹn họng, chỉ thấy quá hoang đường.
“Bây giờ còn ai chơi cái trò cẩu huyết này nữa, đuổi thẳng ra không được à?”
Nhưng đầu dây bên kia lại vang lên tiếng khóc hét chói tai, giọng nữ trung và nữ cao vang vọng làm nhức cả màng nhĩ.
“Anh cả, anh hai, em mới là tiểu công chúa của các anh! Bao năm qua, các anh đáng lẽ phải nâng em lên tận trời…”
“Bác cả, bác hai, em mới là cháu gái ruột của hai bác! Bấy nhiêu năm cuối cùng cũng tìm lại được người thân rồi!”
Tôi nổi hết da gà, rùng mình ớn lạnh.
Giữa tiếng ồn, tôi không nghe rõ bác cả nói gì, nhưng giọng ông vô cùng sốt ruột.
Cúp máy xong, bác cả gửi thêm một tin nhắn:
【Lúc đầu bác cũng tưởng là lừa đảo, nhưng bọn họ có giấy xét nghiệm huyết thống thật đấy, cháu mau về nhà đi!】
Tôi sững lại, nhận ra chuyện này không đơn giản.
Ông bà ngoại tôi nổi tiếng tình cảm gắn bó, chỉ có hai người con trai và một cô con gái là mẹ tôi.
Mẹ tôi từ nhỏ đã được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, đúng chuẩn công chúa nhà họ Dư.
Vậy mà bây giờ lại có người cầm giấy xét nghiệm đến nói bà là thiên kim giả, thật sự quá nực cười.
Tôi không do dự, lập tức chạy về nhà.
Chưa kịp bước vào cửa, đã nghe thấy một giọng lạ, ngạo mạn vô cùng.
Vào trong thì thấy quả nhiên là một người phụ nữ trung niên xa lạ.
Mẹ tôi đứng đối diện với bà ta, hai bác đứng co rúm trong góc, vừa thấy tôi liền thở phào nhẹ nhõm.
Chưa kịp mở lời, người phụ nữ kia đã lên tiếng trước.
Bà ta lướt mắt đánh giá tôi từ đầu đến chân, giọng điệu khinh khỉnh:
“Cô là con gái của con thiên kim giả Dư Minh Châu à?”
2
Tôi không trả lời, nheo mắt nhìn bà ta.
“Bà chính là người đến nhận thân, con ruột của ông bà ngoại tôi sao?”
Người phụ nữ hất cằm đầy đắc ý:
“Đúng thế, sau này tôi không còn tên Trần Hiểu Hà nữa, mà là Dư Hiểu Hà, tôi mới là thiên kim thật của nhà họ Dư!”
Ánh mắt bà ta đột nhiên dính chặt vào tay mẹ tôi, chộp lấy cái túi trong tay bà.
“Đây là mẫu mới nhất của Hermès đúng không, trên TV nói giá mấy triệu, cũng là đồ nhà họ Dư, đương nhiên thuộc về tôi!”
Nói rồi liền hí hửng đeo túi của mẹ tôi lên người.
Mẹ tôi trợn mắt, sững sờ nhìn Trần Hiểu Hà.
“Bà đúng là không biết xấu hổ, cướp đồ của tôi? Anh!”
Tôi trầm mặt, chưa kịp nói gì thì bác hai đã theo phản xạ giật lại cái túi.
Trần Hiểu Hà gào lên tức tối:
“Anh hai! Em mới là em gái ruột của anh! Sao anh lại bênh đứa giả mạo kia?!”
Bác hai ho khan một tiếng: “Chưa nói đến chuyện cái túi này là Minh Châu tự mua, thân phận của em còn phải chờ bố mẹ xác nhận, bây giờ nói sớm quá đấy.”
Mẹ tôi u sầu nói: “Ái Ái, nếu chuyện này là thật, liệu mẹ con mình có bị đuổi khỏi nhà không? Mẹ con mình nương tựa vào nhau, ăn không đủ, mặc chẳng ấm…”
Tôi vỗ tay bà, giọng điềm đạm:
“Mẹ, bớt đọc mấy tiểu thuyết cẩu huyết lại đi, mấy trăm triệu trong tài khoản của mẹ chẳng ai lấy được đâu.”
Sắc mặt Trần Hiểu Hà vặn vẹo, giọng nói cũng biến dạng:
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰