Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thích em đến nhường nào

Chương 7



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

13.

 

Với vẻ mặt đen thui, Lý Nhan mạnh mẽ kéo tôi đi.

 

Sự tức giận của anh ngày hôm nay cũng chính là cảm xúc khi chúng tôi chia tay, nhưng tôi không hiểu tại sao anh lại tức giận như vậy?

 

Người này đúng là chẳng biết quản lý cảm xúc của mình gì cả.

 

Anh kéo tôi thẳng đến bãi đậu xe, mở cửa ra rồi ném tôi vào.

 

“Lý Nhan, anh đang làm gì vậy?”

 

Đưa tôi đi mà không thèm hỏi ý kiến của tôi?

 

Sự thật là tôi còn không có cơ hội từ chối, anh ta đã khóa cửa xe nên tôi không thể nhảy ra được.

 

Cái tốc độ lái xe này, quả thực là muốn lấy mạng tôi mà —

 

Dọc đường đi, mặc tôi nói hươu nói vượn, Lý Nhan vẫn một mực phớt lờ tôi

 

Cuối cùng chiếc xe cũng rẽ vào bãi của một tòa nhà đầy mùi tiền, cmn gì vậy!

 

Con trai à, bố con cũng quá giàu rồi.

 

Tất nhiên, mọi thứ này đều đến từ tiền anh làm ra, không moi móc một đồng một cắc nào từ người nhà bệnh nhân.

 

Tôi còn chưa kịp định thần đã bị kéo vào thang máy rồi đi thẳng lên nhà anh.

 

Từ đầu đến cuối, tôi đã mất đi khả năng phản kháng, dù sao tôi có vũng vẫy gì cũng chẳng có ích gì.

 

Tuy nhiên Lý Nhan lại có vẻ như rất lo lắng về điều gì đó.

 

“Tô Trừng”

 

“Cuối cùng cũng chịu mở miệng, tôi còn tưởng anh bị câm luôn rồi.”

 

Tôi thản nhiên ngồi trên sofa mà đùa giỡn anh ta, nhưng thực tế là tôi đã sợ đến sắp khóc rồi.

 

Tôi thực sự sợ rằng Lý Nhan sẽ g i ế t tôi để có thể độc chiếm con trai cho riêng mình.

 

Anh ta im lặng, thở dài mấy lần liền.

 

“Lần chia tay đó, là do Khương Nhã Nguyệt uy hiếp em, đúng chứ?”

 

Tuy là câu hỏi nhưng thực chất lại ngầm khẳng định.

 

Thì ra anh ta đã nghe được cuộc trò chuyện vừa rồi.

 

Nhưng tôi là người rất cứng đầu, càng không thích thừa nhận sự hy sinh của bản thân mình cho người khác.

 

“Làm gì có chứ? Tôi là muốn tìm kiếm người giàu hơn anh thôi.”

 

“Vậy hiện tại em cảm thấy tôi đã đủ giàu chưa? Nếu rồi thì quay lại với tôi được chứ?”

 

Nói xong liền đưa một tấm thẻ ngân hàng cho tôi.

 

Tôi sững sờ

 

Cái tình huống này … tôi nên tiếp tục nói dối hay chấm dứt đây?

 

Lý Nhan thở dài, ngồi xuống cạnh tôi, siết chặt bờ vai tôi, tư thế hiện tại có chút mập mờ.

 

Khoan đã, tôi lại bị anh ta mê hoặc rồi, anh ta định làm gì vậy?!

 

 

“Tô Trừng, chuyện năm đó tôi đã biết lâu rồi, là Khương Nhã Nguyệt lừa em, việc du học hoàn toàn công khai minh bạch, là tôi tự mình thi cử mà đạt được.”

 

“Nếu em thật sự tin tôi, em đã không bị lừa.”

 

Vậy là tôi thật sự bị Khương Nhã Nguyệt lừa sao?

 

Hơn nữa, chỉ vì lời nói của cô ta mà tôi tự cho mình là một người vĩ đại, dám hy sinh tình yêu vì tiền đồ của anh ấy, thậm chí còn lủi thủi một mình nuôi con …

 

Trông tôi có khác gì con rối của cô ta không chứ?!

 

“Trừng Trừng, em ổn chứ?”

 

Lý Nhan thấy tôi một mực im lặng nên cho rằng có chuyện gì đó đã xảy ra với tôi.

 

Tôi ngẩng đầu nhìn anh: “Tôi cần yên tĩnh …”

 

Hôm nay tôi mới biết được chỉ số IQ của mình lại thấp như vậy.

 

Lý Nhan bất lực ôm lấy tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ôn nhu.

 

“Trừng Trừng, chúng ta quay lại đi, anh nhớ em lắm, đã sáu năm rồi, đừng bỏ lỡ nhau nữa được không?”

 

Haiz, quả nhiên người đẹp thì ngay cả lời tỏ tình cũng đẹp.

 

Mặc dù vô cùng cảm động nhưng tôi đã mắc sai lầm một lần, lần này còn có con trai tôi nữa nên tôi không muốn mình mắc thêm một sai lầm khác.

 

“Tôi sẽ hỏi lại Nhạc Nhạc, xem nó có muốn anh làm cha dượng không.”

 

14.

 

Hình như, câu này của tôi có chút sai?

 

Vì tôi vừa dứt lời, anh ấy đã kéo tôi đi tìm Nhạc Nhạc, sau đó liên tục hỏi thằng bé là có muốn anh làm cha dượng của mình không.

 

Thằng bé phấn khích đến mức lập tức đồng ý, bán đứng bà mẹ già này mà không cần suy nghĩ.

 

Từ hôm đó, dù tôi có đồng ý hay không, Lý Nhan vẫn thường xuyên đến nhà tôi rồi ở lại luôn.

 

Vì con trai tôi rất thích anh nên tôi đành mắt nhắm mắt mở làm ngơ.

 

Cuối cùng, anh ấy có vẻ không hài lòng về chiếc giường ở phòng Nhạc Nhạc nên tỏ ý muốn ở cùng phòng với tôi.

 

Tuy vậy, tôi vẫn chưa nói cho anh biết Nhạc Nhạc là con ruột của anh, vì tôi không biết mở miệng như nào …

 

Tôi đang tự thu mình lại như một con rùa nhỏ.

 

Vẫn là ba tôi giúp tôi giải vây.

—-----------

 

Một buổi chiều, khi ba người chúng tôi đang ngồi trên sofa xem TV thì cửa nhà đột nhiên mở ra, bố tôi đang tay xách nách mang một đống đồ tiến vào.

 

Phản ứng đầu tiên là tôi thấy mình sắp chếc rồi, chuyện tôi lấy ba mình làm lá chắn với Lý Nhan đã bị vạch trần.

 

Quả nhiên, Lý Nhan liền quay sang nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt có chút đáng sợ, như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.

 

Cuối cùng, con trai tôi là người đầu tiên lên tiếng, phá vỡ sự im lặng kỳ quái này

 

“Ông ngoại, cháu nhớ ông lắm!”

 

Thằng bé nhanh chóng lao vào vòng tay ông mình, tôi cúi đầu, không dám đối mặt với Lý Nhan

 

Anh ghé sát lại tai tôi, nói: “Vậy ra cái người chồng đã chếc nhiều tiền kia của em là ông ấy sao, hửm?”

 

"Ha ha ….. "

 

 

Một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ —

 

“Ồ, thằng cháu nhỏ của ông, trông vẫn còn khoẻ mạnh nhỉ, ai như mẹ con còn không nỡ rời xa cái ghế sofa kia.”

 

Bố tôi vừa đến liền mắng tôi, từ khi có cháu trai, tôi như bị hắt hủi trong chính gia đình mình.

 

Sau khi chào hỏi thằng bé, cuối cùng ông cũng nhìn thấy Lý Nhan.

 

“Aiza, cuối cùng cũng chịu đi tìm cha dượng cho Nhạc Nhạc rồi sao"

 

Bố tôi hưng phấn ngồi xuống, bắt đầu nhìn Lý Nhan, anh cũng rất ngon ngoãn phối hợp, còn lễ phép chào hỏi như đang gặp bố vợ mình.

 

Bố tôi hìn trái nhìn phải, nhìn trên nhìn dưới, sau khi cảm thấy hài lòng thì ông đột nhiên nói:

 

“Tôi thấy cậu quen lắm. Hình như cậu là người bố đã mất mà Nhạc Nhạc hay nhắc đến đúng không?”

 

Lời vừa nói ra, ba cặp mắt liền nhìn tôi, đặc biệt là ánh mắt của Lý Nhan, khiến tôi có chút sợ.09.

 

“Ha ha …”

 

“Ha ha ha ha …”

 

Tôi không biết nên làm gì ngoài việc cười ngượng nghịu, ước gì ai đó có thể cứu tôi khỏi đây.

 

“Mẹ, mẹ đừng có mà cười nữa, mau thành thật khai báo đi.”

 

Cuối cùng tôi không còn cách nào khác ngoài việc nói ra sự thật rằng con tôi là con ruột của Lý Nhan, nói xong, tôi thấy vẻ mặt anh rất vui sướng, gần như sắp phát khóc.

 

Bầu không khí sum vầy khiến ai cũng xúc động.

 

Về phần bố tôi, ông ấy nhận ra Lý Nhan là vì đã được xem ảnh trước.

 

Khi tôi mang bụng bầu về nhà, tôi đã nói mình sẽ nuôi nó, nhưng bố tôi lại sợ thằng bé được truyền gen từ tôi sẽ trở nên xấu xí.

 

Dù tôi có thuyết phục cỡ nào, ông ấy cũng không tin nên tôi đành phải lấy ảnh Lý Nhan đưa cho ông xem và nói rằng anh đã mất.

 

Thấy nhan sắc trời ban kia của anh, bố tôi cuối cùng cũng bị thuyết phục và con tôi ra đời trong sự mong đợi của cả nhà.

 

Ba chúng tôi cùng ôn lại chuyện cũ, bố tôi càng nhìn Lý - con rể - Nhan càng ưng.

 

Ngay khi tôi đang vô cùng hài lòng vì mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa, thì đột nhiên Lý Nhan kéo tôi đi vào phòng ngủ.

 

"Này, này, Lý Nhan, anh làm gì vậy, đang nói chuyện mà?!"

 

"Nói chuyện đi, ba Nhạc Nhạc đã chết? Nhờ ông ấy giả làm ông già nhiều tiền?"

 

"Hì … hiểu lầm, hiểu lầm thôi."

 

Tôi vừa dứt lời, cửa phòng đã bị đóng lại, bố tôi và thằng cháu đích tôn của mình, không ai thèm cứu tôi, bọn họ chỉ lo nói chuyện của mình.

 

"Bố định làm gì với mẹ vậy ạ?"

 

"Không phải cháu muốn có em gái à, điều ước sắp thành hiện thực rồi đấy."

 

Chậc, tôi đành liều mạng chiến đấu thôi —-

 

Thấy Lý Nhan càng ngày càng gần, tôi giả vờ bình tĩnh:

 

"Suprise chưa, anh đã có một đứa con năm tuổi, thật là bất ngờ nha …. "

Anh không trả lời, chỉ ôm lấy tôi rồi hôn, một nụ hôn mãnh bạo và có phần tức giận.

 

Cuối cùng, Lý Nhan vùi đầu vào cổ tôi giọng khàn khàn:

 

"Trừng Trừng, anh thực sự rất ngạc nhiên."

(Hoàn)

(Đã hết truyện)

VẾT NỨT TRONG ĐỜI (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Vả Mặt, Ngược, Gia Đình,

Dẫn con trai 5 tuổi đi trung tâm thương mại, lại bất ngờ bắt gặp chồng – người lẽ ra đang công tác xa. Trong lòng anh còn ôm một bé gái khoảng 3 tuổi. Chúng tôi vừa định tiến lại chào thì nghe thấy bé gái líu lo gọi anh là “ba”.

Tôi nắm chặt tay con trai, đứng sững tại chỗ, cây kem tan dần trên thìa nhựa, từng giọt sữa nhỏ xuống, thấm vào khe gạch lát sàn.

Đậu Đậu năm tuổi đột nhiên phấn khích muốn chạy tới: “Ba! Ba ở bên kia kìa!”

Tôi vội bịt miệng con lại, lòng bàn tay bị nước bọt làm ướt một mảng.

Tấm kính bên hông phản chiếu hình ảnh méo mó của tôi, túi đồ trên tay đè vào xương sườn đau nhói.

Bóng dáng quen thuộc trong bộ vest xanh đậm đang cúi xuống chỉnh kẹp tóc cho bé gái, chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của anh lấp lánh lạnh lẽo dưới ánh đèn.

Bé gái ngẩng khuôn mặt bụ bẫm lên, lông mi rung rung: “Ba ơi, lần sau lại cho con chơi ngựa gỗ nữa nhé?”

“Ừ.” Giọng anh dịu dàng lạ thường, như lưỡi dao găm bọc mật ngọt.

Ký ức đột ngột tràn về – năm ngoái con trai bị sốt cao, khóc cả đêm, anh gọi điện nói đang ở giai đoạn quan trọng của dự án, không thể về.

Vậy mà giờ đây, anh lại cúi người, mặc cho bé gái kéo cà vạt cười khúc khích.

Đậu Đậu vùng vẫy trong lòng tôi, hơi thở ấm áp phả vào cổ tay: “Mẹ ơi, sao mẹ lại khóc?”

Tôi mới chợt nhận ra mặt mình đã ướt đẫm, điện thoại trong túi rung lên, màn hình sáng hiện tin nhắn từ anh: “Dự án thuận lợi, tuần sau anh về.”

Dòng định vị phía trên hiển thị: “Trung tâm thương mại XX”, còn tôi đang nhìn anh từ khoảng cách hai mươi mét, bất chợt nhớ lại ánh mắt anh khi nói “cả đời không phụ” trong ngày cưới – cũng sáng lấp lánh như vậy.

2

Tôi siết chặt nắm tay, vừa định bước tới thì trong khóe mắt, một bóng dáng đỏ lướt qua.

Người phụ nữ mặc áo măng-tô màu be bước tới trên đôi giày cao gót nhọn, chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út khiến tôi chói mắt không mở nổi.

Cô ta tự nhiên khoác tay anh, đầu ngón tay vẫn còn sót lại lớp sơn móng tay hồng nhạt chưa lau sạch: “Chồng ơi, xe đậu ở B2, con buồn ngủ rồi.”

Anh đứng dậy, mùi nước hoa tuyết tùng quen thuộc theo anh thoảng qua, nhưng giờ lại pha lẫn hương vị ngọt ngào lạ lẫm.

Bé gái đưa tay đòi bế, anh một tay bế bé, tay kia vòng qua eo người phụ nữ: “Em chắc mệt rồi? Tối nay anh dẫn đi ăn nhà hàng Nhật mới mở nhé.”

Người phụ nữ vừa cười vừa đập nhẹ lên ngực anh, cử chỉ thân mật khiến mắt tôi đau nhói.

Đậu Đậu đột nhiên thoát khỏi tay tôi chạy tới: “Ba!”

Ba người lớn đồng loạt quay lại, gương mặt anh lập tức trắng bệch.

Bé gái tò mò nghiêng đầu: “Ba ơi, anh này là ai vậy?”

Ánh mắt người phụ nữ lướt qua chuỗi ngọc trai trên cổ tôi – chính là sợi anh tặng dịp kỷ niệm cưới năm ngoái – khóe miệng cô ta nhếch lên đầy ẩn ý.

Không khí dường như đông cứng lại, anh mấp máy môi, yết hầu chuyển động nhưng không phát ra tiếng.

Tôi nghe thấy tiếng rạn vỡ lách tách vang lên trong lồng ngực mình, như mặt băng vỡ tan giữa mùa đông lạnh giá.

3

Đậu Đậu ngẩng khuôn mặt đỏ bừng, chỉ vào mặt dây chuyền ngọc bích trên cổ người phụ nữ: “Dây chuyền của mẹ giống của cô quá!”

Mặt dây chuyền lấp lánh giữa xương quai xanh của cô ta, giống hệt kiểu “độc nhất vô nhị” mà anh từng nói – hiện vẫn nằm trong hộp trang sức phủ bụi trong túi tôi.

Nụ cười người phụ nữ đông cứng lại, cô ta kéo tay bé gái: “Trẻ con nói linh tinh, mình đi thôi.”

“Đợi đã.” Tôi nghe thấy giọng mình khàn đặc.

Máy điều hòa trung tâm trong trung tâm thương mại phát ra tiếng vo vo, đèn pha lê trên trần chói mắt đến chóng mặt.

Bàn tay anh buông thõng bên người khẽ run, tôi chợt nhớ lại bảy năm trước, bên ngoài phòng sinh, anh cũng siết chặt rồi lại buông tay như thế.

“Đây là chuyến công tác anh nói?”

Yết hầu anh khẽ động, nhưng người phụ nữ đã cướp lời: “Chị gì ơi, chồng tôi bận quá nên quên không báo lịch trình với chị.” Cô ta lấy hộp phấn ra dặm lại, mặt gương phản chiếu mái tóc rối của tôi, “Mà chuyện người lớn, tốt nhất đừng để trẻ con can dự.”

Đậu Đậu đột nhiên òa khóc, bé gái trong lòng cô ta cũng nức nở theo, tiếng khóc khiến người xung quanh bắt đầu ngoái nhìn.

Cuối cùng anh cũng lên tiếng, giọng như vọng lại từ nơi xa xăm: “Về nhà rồi nói.”

“Về nhà nào?” Tôi giật sợi ngọc trai xuống, những viên ngọc lăn lóc trên sàn, “Là căn nhà ven biển chúng ta mua khi cưới, hay căn nhà trong khu học nổi tiếng kia – nơi ngón áp út cô ấy đeo nhẫn?”

Sắc mặt người phụ nữ tái xanh, siết chặt tay áo anh.

Đám đông bắt đầu xì xào bàn tán, bảo vệ nhìn về phía này.

Tôi cúi xuống lau nước mắt trên mặt Đậu Đậu, cảm giác ấm nóng và ẩm ướt.

“Đi thôi, bảo bối, mẹ dẫn con đi mua kem thật.” Tôi đứng dậy, hất tay anh ta ra khi anh vừa đưa tay tới. Giày cao gót giẫm qua sàn nhà bừa bộn, những hạt ngọc trai dưới chân vang lên âm thanh lạo xạo, giống hệt trái tim tôi bao năm nay bị nghiền nát.

4

Khi tôi nắm tay Đậu Đậu xoay người, nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn đằng sau.

“A Ninh, nghe anh giải thích!” Tay anh vừa chạm đến vai tôi thì đã bị tôi hất mạnh ra.

Gió ấm trong trung tâm thương mại quấn theo mùi nước hoa tràn đến, nhưng không thể xua đi cái lạnh trong lòng tôi.

“Giải thích gì? Giải thích anh ngoại tình ba năm, còn có con riêng?” Tôi quay phắt lại, móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay để không bật khóc. “Hay là giải thích mấy lời nói dối trong điện thoại kiểu như ‘đang tăng ca’, ‘đang họp’?”

Mặt anh trắng bệch, miệng mấp máy nhưng không nói ra được một chữ, giống hệt lúc tôi phát hiện anh lén giấu thuốc lá năm nào.

Người phụ nữ bất ngờ chắn trước mặt anh, lớp trang điểm tinh tế cũng không che được vẻ hoảng loạn trong mắt: “Chị đừng làm loạn nữa! Anh ấy sớm đã không còn yêu chị!”

Bé gái trong lòng cô ta sợ quá òa khóc, tiếng khóc vang vọng trong hành lang trống trải.

Tôi nhìn người phụ nữ xa lạ ấy, bỗng bật cười – thì ra sự đổ vỡ của cuộc hôn nhân này, trong mắt cô ta chỉ là một màn kịch lố bịch.

“Không còn yêu?” Tôi lấy điện thoại ra, bật đoạn ghi âm anh gửi tháng trước: “Con yêu, hôm nay có nhớ ba không? Chờ ba về, ba dẫn con đi Disneyland nhé.”

Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

Full
LÂM UYỂN DU

LÂM UYỂN DU

Full
Mang thai ngoài ý muốn, tôi và tổng tài lạnh lùng kết hôn

Mang thai ngoài ý muốn, tôi và tổng tài lạnh lùng kết hôn

Full
CHỒNG GIẢ BỆNH

CHỒNG GIẢ BỆNH

Full
Chú tôi hơn tôi 12 tuổi, anh ấy đã dạy cho tôi rất nhiều điều lần đầu tiên

Chú tôi hơn tôi 12 tuổi, anh ấy đã dạy cho tôi rất nhiều điều lần đầu tiên

Full
Chồng Tôi Là Chồng Người Khác

Chồng Tôi Là Chồng Người Khác

Full
SAU KHI TÔI NỔI TIẾNG, CHỒNG CŨ MUỐN TÁI HÔN

SAU KHI TÔI NỔI TIẾNG, CHỒNG CŨ MUỐN TÁI HÔN

Full
Đứa Con Bí Mật Của Tổng Tài

Đứa Con Bí Mật Của Tổng Tài

Full
KẾT HÔN CHỚP NHOÁNG VỚI SẾP

KẾT HÔN CHỚP NHOÁNG VỚI SẾP

Full
30 TUỔI TÔI KẾT HÔN VỚI MỘT VỊ BÁC SĨ

30 TUỔI TÔI KẾT HÔN VỚI MỘT VỊ BÁC SĨ

Full
Trò Tráo Đổi Hai Mươi Năm

Trò Tráo Đổi Hai Mươi Năm

Full
CỐ VÃN TÌNH

CỐ VÃN TÌNH

Full
HÔN NHÂN DƠ BẨN

HÔN NHÂN DƠ BẨN

Full
Bắt Gặp Chồng Cũ Cùng Tiểu Tam Trong Khách Sạn

Bắt Gặp Chồng Cũ Cùng Tiểu Tam Trong Khách Sạn

Full
TÌNH NHÂN CỦA CHỒNG ÔM BỤNG BẦU TÌM TỚI, TÔI ĐỀ NGHỊ LY HÔN

TÌNH NHÂN CỦA CHỒNG ÔM BỤNG BẦU TÌM TỚI, TÔI ĐỀ NGHỊ LY HÔN

Full
Chỉ Một Tin Nhắn Giả, Tôi Nhận Ra Bạn Trai Là Kẻ Điên

Chỉ Một Tin Nhắn Giả, Tôi Nhận Ra Bạn Trai Là Kẻ Điên

Full
Khi Vợ Cũ Nắm Quyền

Khi Vợ Cũ Nắm Quyền

Full
Trả Tôi Về Chính Tôi

Trả Tôi Về Chính Tôi

Full
Làm Dâu Nhà Giàu Khổ Lắm

Làm Dâu Nhà Giàu Khổ Lắm

Full
SỢI DÂY ĐỎ TRONG TAY ANH

SỢI DÂY ĐỎ TRONG TAY ANH

Full
VẾT NỨT TRONG ĐỜI

VẾT NỨT TRONG ĐỜI

Full
Cú Lật Mặt Của Vợ Hợp Pháp

Cú Lật Mặt Của Vợ Hợp Pháp

Full
Buông tay sau tám năm chờ đợi

Buông tay sau tám năm chờ đợi

Full
khi tình yêu không trả nổi phẩm giá

khi tình yêu không trả nổi phẩm giá

Full
CHỒNG NGOẠI TÌNH VỚI THANH MAI TRÚC MÃ

CHỒNG NGOẠI TÌNH VỚI THANH MAI TRÚC MÃ

Full
LÒNG NGƯỜI NGUỘI LẠNH

LÒNG NGƯỜI NGUỘI LẠNH

Full
Chúng Ta Đừng Gặp Lại

Chúng Ta Đừng Gặp Lại

Full
Chấm Dứt Hợp Tác

Chấm Dứt Hợp Tác

Full
Chị Dâu Theo Chủ Nghĩa Không Con Nhất Quyết Muốn Cắt Bỏ Tử Cung

Chị Dâu Theo Chủ Nghĩa Không Con Nhất Quyết Muốn Cắt Bỏ Tử Cung

Full
HÔN NHÂN CỦA BỐI VI AN

HÔN NHÂN CỦA BỐI VI AN

Full
Một Đời Làm Người Thay Thế

Một Đời Làm Người Thay Thế

Full
Cưới Nhầm Lại Thành Đúng

Cưới Nhầm Lại Thành Đúng

Full


Bình luận

Loading...