Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Thay Em Sống Tốt

Chương 8



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

Năm tháng lao lực đã để lại trên cơ thể em sự tiều tụy khó giấu, dù có được điều trị, dáng vẻ hốc hác và gầy yếu vì suy dinh dưỡng vẫn chẳng thể che mờ.

Trong khi đó, giả tiểu thư xinh đẹp rực rỡ như thiên nga trắng, lại càng khiến Cố Tú giống vịt con xấu xí, trở nên đáng ghét trong mắt mọi người.

Giả tiểu thư đâu phải hạng hiền lành. Cô ta cố tình gài bẫy Cố Tú, dựng chuyện em ghen ghét và bắt nạt mình.

Sau đó lại tỏ ra đáng thương, nói hết thảy không liên quan đến Cố Tú, còn làm bộ muốn rời khỏi nhà họ Cố.

Sao nhà họ Cố nỡ?

Tất cả cơn giận dữ đều trút xuống người Cố Tú, khiến em cãi thế nào cũng vô ích.

Giả tiểu thư được sủng ái thì càng lấn tới, thậm chí còn thuê người dàn dựng một màn kịch bắt cóc.

Bọn cướp yêu cầu nhà họ Cố chọn một trong hai.

Giả tiểu thư bèn làm ra vẻ nghĩa khí: bởi cô ta chiếm đoạt thân phận của Cố Tú, để tránh cha mẹ khó xử, cô ta “tự nguyện” nhảy xuống biển, nhường cơ hội sống lại cho Cố Tú.

Cố Tú sống sót, nhưng từ đó càng bị ghét bỏ hơn.

Nhà họ Cố cho rằng tất cả đều do em mà ra, từ đó ngược đãi em tàn nhẫn hơn.

Đúng lúc sự áy náy dành cho giả tiểu thư dâng đến cực điểm, cô ta lại “quay về”, nói mình được một người tốt bụng cứu sống.

 

Từ ấy, mỗi khi nhắc đến vụ bắt cóc, nhà họ Cố càng thêm thương yêu giả tiểu thư, cuối cùng không ngần ngại đuổi Cố Tú ra khỏi nhà.

Em không xu dính túi, kết cục đói chết nơi đầu đường xó chợ.

Trong mơ, ánh mắt tuyệt vọng, trống rỗng của em chợt chạm thẳng vào tôi.

Cảm giác quen thuộc đến rợn người.

Ở đâu vậy?

Tôi chợt nhớ ra hôm Tú Tú mất, rõ ràng khi nghe mình là đứa trẻ bị trao nhầm, em đã rất vui, còn lộ ra khát vọng sống mãnh liệt.

Thế nhưng không hiểu sao, đôi mắt đẹp đẽ kia bỗng vụt tắt sáng, chỉ còn lại khoảng trống rỗng chết chóc.

Bác sĩ cấp cứu xong chỉ lắc đầu thất vọng.

 

“Bệnh nhân không có ý chí sống, cô ấy không muốn tiếp tục sống nữa.”

Tôi sững sờ: “Sao có thể? Rõ ràng em ấy vừa rồi còn rất vui. Em ấy biết mình mới là con ruột nhà họ Cố, sao lại không muốn sống?”

Bác sĩ thở dài: “Chúng tôi đã làm hết sức. Thương tích trên người quá nặng, thân thể vốn suy kiệt, sống đến được lúc cấp cứu đã là kỳ tích rồi.”

Tôi loạng choạng chạy đến bên giường bệnh.

Tú Tú đã tỉnh lại, như hồi quang phản chiếu, gắng gượng nắm lấy tay tôi.

“Tú Tú, em phải gắng lên, nhất định em sẽ không sao đâu.”

Em khẽ lắc đầu, thì thầm: “Tiểu Lan, em mơ thấy… mình về lại nhà họ Cố… nhưng họ chẳng tốt với em chút nào…”

“Đó chỉ là mơ thôi! Nhà họ Cố giàu như thế, nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho em. Sau này em có thể đi học, có thể sống như người giàu có!”

 

Đôi mắt em như sáng lên, lóe tia hy vọng: “Tiểu Lan, chị có thể giúp em đi xem họ không? Nếu họ tốt, thì nói cho em biết.

“Nếu họ không tốt… thì em không cần họ nữa.”

Em lại nôn ra một ngụm máu lớn.

“Tiểu Lan… em đi rồi… chị… phải sống thật tốt…

“Điều mà em… không yên lòng nhất… chính là… chị…”

Hóa ra, em đã sớm biết kết cục của mình.

Nên mới chẳng còn ý chí cầu sinh.

13

 

Mẹ Cố trở thành kẻ cô độc.

Cả đời sống trong nhung lụa, chẳng có lấy chút năng lực sinh tồn, cuối cùng bà ta chỉ có thể đi ăn xin.

Lần nữa gặp lại, bà ta quần áo rách nát, đầu tóc rối bời, dơ dáy bẩn thỉu, hoàn toàn khác xa với dáng vẻ quý phu nhân cao sang ngày trước.

Tôi suýt nữa không nhận ra.

“Ồ, đây chẳng phải phu nhân Cố sao?”

Đã rất lâu không nghe người ta gọi mình như thế, thần sắc bà ta thoáng ngẩn ngơ, rồi lập tức ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt nửa cười nửa chẳng phải cười của tôi.

“Là… Thẩm Lan?”

Đôi mắt bà ta sáng lên, vội vã bò tới, muốn nắm lấy vạt áo tôi.

 

“Thẩm Lan, ta biết sai rồi, con tha thứ cho ta đi… cho chúng ta một con đường sống…”

Tôi lùi lại vài bước, bật cười khinh miệt:

“Đường sống? Các người từng cho Tú Tú một đường sống sao? Chỉ cần các người sớm một chút đưa em ấy về nhà, Tú Tú đã không chết.

“Có điều, e là đến giờ các người vẫn không biết, dưới nấm mộ kia vốn chẳng có thi thể của Tú Tú.”

Mẹ Cố ngơ ngác nhìn tôi.

Ánh mắt ấy khiến tôi cực kỳ hả hê.

“Thôn họ Lý là nơi ăn thịt người, sao tôi nỡ để Tú Tú yên nghỉ ở đó? Còn các người, đường đường cha mẹ ruột, lại chưa từng nghĩ tới việc cải táng cho em ấy?”

“Đã vậy, sau này các người cũng đừng mong gặp lại em ấy nữa. Cái kết hôm nay của nhà họ Cố, đều là báo ứng đáng đời.”

 

Bà ta sững sờ đứng đó, nước mắt lã chã, miệng lẩm bẩm: “Ta sai rồi…”

Nhưng giờ biết sai thì có ích gì?

Tôi xoay người rời đi.

Sau này, Thẩm Hòa Ngọc nói cho tôi biết, trong tù cha Cố và Cố Ngân sống rất khổ.

Anh đã sớm căn dặn, nên không ai dám giúp đỡ họ, chỉ có thể làm những việc nặng nhọc nhất, còn thường xuyên bị tù nhân khác bắt nạt.

Cố Miểu Miểu thì chạy ra nước ngoài, bị lừa sạch tiền, còn bị bán vào chợ đen, từ đó không ai thấy nữa.

Nghe nói sau này chết rất thảm.

Tôi không quan tâm đến những chuyện ấy nữa.

 

Tôi quay lại trường học, chuẩn bị thi vào ngôi trường đại học mà Tú Tú từng đỗ nhưng chưa kịp nhập học.

Tôi muốn thay em đi xem, ngôi trường mà em hằng mong ước rốt cuộc trông thế nào.

Lại một mùa xuân, tôi mang theo một bó hoa thật lớn — hồng, bách hợp, cúc, nguyệt quý…

Tôi không biết chính xác em thích loại nào.

Nhưng hoa đẹp, chắc em đều thích.

Tôi đặt bó hoa trước mộ, khẽ nói với người đi cùng:

“Các anh về trước đi, tôi muốn ở riêng với Tú Tú một lúc.”

Thẩm Hòa Ngọc và Thẩm Họa nhìn nhau, rồi lần lượt rời đi.

 

Tôi nhẹ nhàng vuốt ve bia mộ. Ánh nắng ấm áp rải xuống, ngay cả phiến đá lạnh lẽo cũng dường như trở nên ấm hơn.

“Tú Tú, chị đã báo thù thay em rồi, những kẻ từng hại em đều phải trả giá, em không cần sợ hãi nữa.

“Tú Tú, năm nay chị sẽ thi đại học, em nói xem chị có thể đỗ cùng trường với em không?

“Ngày trước em hay chê chị vừa ngốc vừa bướng, chẳng biết linh hoạt… Nhưng em xem, giờ chị có thông minh hơn không? Đã tống hết những kẻ bắt nạt em vào tù rồi đấy.”

“Tú Tú, giờ chị sống rất tốt, nhà họ Thẩm cũng đối xử rất tốt với chị. Nếu em còn ở đây, nhất định cũng sẽ thấy vui cho chị, phải không?”

Đang nói, một con chim sẻ bay tới, đậu lên vai tôi.

 

Nó khẽ cọ vào má tôi, rồi lại bay vòng quanh trên đầu, sau đó chậm rãi bay đi.

Tôi nhìn theo bóng nó, bỗng bật cười.

(Hoàn)

(Đã hết truyện)

TÌNH YÊU BẮT ĐẦU TỪ KHOẢNH KHẮC (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Ngôn Tình,

Xuyên sách trở thành vai nữ phụ ác độc trong truyện tổng tài ngọt sủng.

Hôm nay tôi đang cẩn thận làm theo kịch bản, bỏ thuốc vào ly rượu của nam chính, định ép anh ta lên giường với mình.

Cơ thể anh ấy nóng rực, cả người vừa mơ màng vừa quyến rũ.

Tôi đưa tay đến thắt lưng của người đàn ông.

“Giang Tễ Bạch? Xem thử nhé?”

Giang Tễ Bạch ánh mắt mơ hồ, đột ngột nắm lấy cổ tay tôi.

Tôi hiểu, anh ấy định đẩy tôi ra.

Nhưng ngay giây sau, Giang Tễ Bạch lại kéo tay tôi tháo khóa thắt lưng.

“Không phải muốn xem à? Không mở ra thì sao mà xem?”

1

Nhìn người phụ nữ trước mặt nước mắt lưng tròng nhưng vẫn bướng bỉnh chất vấn tôi, vì sao lại đối xử với cô ta như vậy, lòng tôi bỗng thấy bực bội. Tôi không do dự, tát ngay một cái.

“Khóc khóc khóc, khóc cái gì? Mẹ mày vừa thiêu xong mày mới biết à?”

Xung quanh vang lên tiếng bàn tán xôn xao.

“Tội nghiệp Tô Noãn quá, ngày nào cũng bị tiểu thư Thẩm nhắm vào.”

“Ai mà chẳng nói thế, đại tiểu thư Thẩm suốt ngày tác oai tác quái trong công ty của tổng Giang.”

“Quả nhiên, bước ngoặt cuộc đời là nước ối. Tiểu thư Thẩm này chân tay lười biếng, chẳng biết gì về đời sống, mà vẫn có thể hô mưa gọi gió ở đây, chẳng phải vì có bố tốt à?”

Tôi lạnh lùng liếc người đó một cái, rồi lập tức quay đi, như thể nhìn thêm một giây cũng làm bẩn mắt tôi.

“Sao? Không phục à? Không phục thì giờ chết luôn đi, vừa hay bố tôi mới sáu mươi, cố thêm chút biết đâu sinh được đứa khác. Mày có thể đợi đầu thai.”

Giữa lúc ồn ào, nam chính Giang Tễ Bạch dẫn theo một nhóm lãnh đạo từ phòng họp đi ra.

“Ồn ào cái gì? Đây là công ty hay chợ trời?” – Trợ lý của Giang Tễ Bạch nhanh chóng chen qua đám đông, khiến mọi người lùi lại.

Tô Noãn thấy Giang Tễ Bạch đến, ủy khuất bước lên hai bước, cắn môi, hơi ngẩng mặt lên 45 độ, nước mắt như muốn rơi mà không rơi.

Phải nói là – khá đẹp.

“Giám đốc Giang, tiểu thư Thẩm vừa phá hủy phương án tôi làm suốt đêm. Tôi đã giải thích rồi, tôi chỉ là nhân viên, nhưng có vẻ cô ấy vẫn hiểu lầm mối quan hệ giữa tôi và anh.”

Ánh mắt lạnh lẽo của Giang Tễ Bạch quét tới, mang theo áp lực: “Cô ta nói thật không?”

Tôi đẩy ghế ngồi xuống, giả vờ vô tội nhún vai.

“Em không có mà. Anh Giang phải tin em.”

“Cô Thẩm, vừa rồi có đồng nghiệp tận mắt thấy cô ném phương án của tôi vào máy hủy giấy. Nếu cô còn không chịu nhận, chúng ta có thể xem camera an ninh!” – Giọng Tô Noãn đầy chắc chắn.

“Xem thì xem.”

Theo đúng mô-típ truyện ngọt tổng tài thì dù tôi có cẩn thận cỡ nào, cuối cùng cũng bị vạch trần, nên giờ tôi làm việc xấu cũng thản nhiên không chút hổ thẹn.

Trong camera, tôi cầm phương án của Tô Noãn xem qua vài giây, rồi thẳng tay ném vào máy hủy giấy. Trước khi rời đi, tôi còn khiêu khích nháy mắt với camera.

Giang Tễ Bạch cau mày nhìn màn hình, ánh mắt lộ rõ vài phần trêu chọc: “Tiểu thư Thẩm, cô giải thích sao đây?”

Tôi đứng dậy bước về phía anh ta, ánh mắt khiêu khích nhưng miệng vẫn nói ngọt như trà.

“Ơ? Em đâu biết đó là phương án của Tô Noãn đâu, em tưởng là đồ bị loại, nên tiện tay ném vào máy hủy giấy thôi mà.”

“Tiểu thư Thẩm, dù tôi làm chưa đủ tốt, nhưng cô không thể phủ nhận nỗ lực của tôi!” – Tô Noãn cuối cùng không nhịn được, bật khóc.

“Thú vị thật. Công ty thuê cô là để tạo ra giá trị, chứ không phải để lãng phí tài nguyên chung. Nghe nói cô được đặc cách tuyển vì cứu tổng giám đốc? Tôi ném phương án của cô khiến cô thấy bị xúc phạm? Nhưng cô như vậy mà được tuyển vào mới là xúc phạm đến đồng nghiệp. Họ đều tốt nghiệp đại học danh tiếng, đấu tranh khốc liệt mới vào được Giang thị, còn cô chỉ là vận may rơi trúng đầu, mà còn dám khóc?”

Nói xong tôi đứng yên tại chỗ, chờ đợi cảnh tiếp theo: Giang Tễ Bạch xót xa an ủi Tô Noãn, rồi lạnh lùng trách mắng tôi là vừa nói dối vừa độc ác.

Tôi chờ một lúc lâu, Giang Tễ Bạch vẫn không phản ứng. Tôi nghi hoặc ngẩng đầu, phát hiện ánh mắt anh nhìn tôi dịu dàng, bao dung, còn có chút bất đắc dĩ.

Ai cho Giang Tễ Bạch ăn nấm độc vậy?

Tôi xuyên vào đây cũng được một thời gian rồi, thái độ của Giang Tễ Bạch đối với tôi phải nói thế nào nhỉ? Anh ấy không vì nữ chính mà ngược đãi tôi, cũng không mắng tôi độc ác, không biết xấu hổ, hay đuổi tôi tránh xa anh ấy.

Cùng lắm là có chút… bất đắc dĩ?

Mấy tác giả viết truyện giờ tử tế quá đi mất. Ngay cả nữ phụ ác độc trong truyện cũng không nỡ ngược nữa sao?

Nghe tôi nói xong, đám nhân viên đang bênh vực Tô Noãn cũng im bặt, Tô Noãn chỉ có thể quay sang cầu cứu Giang Tễ Bạch.

“Giám đốc Giang…”

“Cô ấy nói không sai. Cô Tô, cô đã cứu tôi, tôi cho cô cơ hội vào công ty, nhưng nếu tiến độ của cô không đáp ứng được yêu cầu, tôi vẫn sẽ yêu cầu bộ phận nhân sự cho cô nghỉ việc.” – Giang Tễ Bạch nói với vẻ công tư phân minh.

Rốt cuộc là ai mẹ nó cho Giang Tễ Bạch ăn nấm độc thế hả? Sao anh ấy lại nói giúp tôi vậy?

“Nhưng tiểu thư Thẩm cũng không thể đánh người mà.” – Nước mắt long lanh trượt xuống má đỏ hồng của cô ta.

Nghe vậy, Giang Tễ Bạch im lặng. Tôi lập tức chớp lấy cơ hội, cầm ngay chiếc túi Hermes phiên bản mới nhất lao ra ngoài.

Khi lướt qua anh ấy, tôi ôm mặt, nói với giọng ấm ức:

“Anh Giang, em yêu anh như vậy, vậy mà chỉ vì một người phụ nữ như thế mà anh lại chọn im lặng…”

Tôi đau lòng quá rồi, định tối nay đi hội sở nam người mẫu chữa lành trái tim bị tổn thương của mình.

2

Tôi và cô bạn thân sững sờ nhìn dãy người mẫu nam trước mặt.

“Tạ Vận, hội sở của cậu chuyển hướng thành trung tâm dạy nấu ăn à? Đám này mà là người mẫu nam á?”

“Cảnh sát mà tới kiểm tra đột xuất chắc tưởng là tôi gọi bọn họ đến đấy! Vậy có đúng không?”

“Tôi nói cho cậu biết, bọn họ mà dám ăn một miếng trái cây của tôi là tôi báo công an liền đấy!”

“Tiểu thư Thẩm, hay tối nay đừng gọi người mẫu nam nữa, chơi chay chút được không?”

Tạ Vận cũng hết cách rồi, ai bảo Diêm Vương sống Giang Tễ Bạch đã cảnh cáo hắn rồi. Nếu tiểu thư Thẩm còn đến chơi, không được để bất kỳ người mẫu nam nào tiếp cận cô ấy, không thì sẽ phá tan hội sở của hắn.

Hắn chỉ còn cách gọi vài nhân viên vào làm cảnh.

“Thế cậu nói cho tôi biết, thứ trong ly trước mặt tôi là cái gì?” – Tôi chỉ vào ly nước.

“Con gái uống nhiều rượu không tốt, uống chút nhuỵ hoa nghệ tây và kỷ tử sẽ tốt cho sức khỏe! Đây là gói dưỡng sinh mới của tụi mình đó!”

“???”



Bình luận

Loading...