Sao Không Phải Là Anh?
Chương 4
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
10
Phương Thanh Bình nằm ICU được hai ngày, sau đó lập tức chuyển viện sang Trung Nam.
Không một chút do dự, cô ta vứt bỏ Dương Thiệu Kiên – người vừa mới hiến thận cho mình.
Tôi thì xin nghỉ dài hạn, tự thuê một căn hộ ở bên ngoài để sống.
Ca ghép thận cho Phương Thanh Bình gây tiếng vang không nhỏ trong giới y học.
Dù sao thì đây cũng là ca ghép thận cho bệnh nhân mang thai đầu tiên trong nước được thực hiện thành công.
Có bệnh viện mời tôi đến chia sẻ kinh nghiệm, thậm chí còn trực tiếp đưa ra lời mời đầu quân.
Dương Thiệu Kiên vẫn còn điều trị ở bệnh viện cũ.
Tôi không muốn nhìn thấy hắn, càng không muốn dính vào bất kỳ chuyện gì giữa hắn với Phương Thanh Bình.
Dù gì tôi và hắn cũng đã kết thúc rồi.
Chỉ còn thiếu một tờ đơn ly hôn nữa thôi.
Nhưng chuyện hiển nhiên không thể khép lại dễ dàng như thế.
Hai tháng sau, vào một đêm nọ, tôi bất ngờ nhận được điện thoại từ đồng nghiệp.
“Bác sĩ Thời, chị đang ở trong thành phố chứ?”
“Ừ, sao vậy?”
“Tốt quá. Có một bệnh nhân muốn gặp chị, chị mau đến bệnh viện đi.”
Tôi vội vàng chạy đến, mặc đồ vô trùng, bước vào phòng cấp cứu thì thấy Phương Thanh Bình nằm trên giường, toàn thân đẫm máu.
“Chuyện gì xảy ra?” Tôi hỏi bác sĩ cấp cứu bên cạnh.
“Bệnh nhân bị đâm bảy nhát vào vùng ngực và bụng, tổn thương nội tạng nghiêm trọng, dẫn đến suy đa tạng.”
Tôi sững người: “Thế còn đứa bé?”
Bác sĩ cấp cứu dĩ nhiên biết Phương Thanh Bình là ai, anh ta lắc đầu: “Đứa bé không sao. Để giảm nguy cơ cho thai nhi và đảm bảo hồi phục sau ca ghép, phía Trung Nam đã tiến hành giục sinh khi thai được 37 tuần. Hiện tại đứa bé đang ở khoa sơ sinh, nghe nói rất khỏe mạnh.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, rồi chỉ vào Phương Thanh Bình: “Cô ấy thì sao?”
“Không cứu được nữa. Hội chứng suy đa tạng rồi.”
Bác sĩ nhún vai, liếc tôi một cái đầy ẩn ý: “Theo yêu cầu của cô ấy, bọn tôi đã tiêm mũi kích tim cuối cùng. Cô còn khoảng năm phút.”
Anh ta rời đi.
Tôi đứng một lúc rồi bước chậm tới bên giường bệnh.
“Cô đến rồi à…” Phương Thanh Bình yếu ớt mở mắt, giọng lạc hẳn đi.
“Cô sắp chết rồi.” Tôi thở dài.
“Tôi biết. Hội chứng suy đa tạng, tôi nghe thấy rồi.”
Cô ta rơi vào im lặng, còn tôi cũng chẳng nói gì thêm.
Trong lòng có cảm giác phức tạp, xen lẫn cả nhẹ nhõm.
Nói một cách dễ hiểu, suy đa tạng là khi nhiều cơ quan trong cơ thể cùng lúc ngừng hoạt động – đến thần tiên cũng không cứu nổi.
Cô ta còn nói được lúc này, hoàn toàn là nhờ vào adrenaline và thuốc cấp cứu.
“Cô đã nói gì với Dương Thiệu Kiên, khiến hắn tới giết tôi?” – Phương Thanh Bình đột nhiên hỏi.
Lông mày tôi khẽ động: “Là Dương Thiệu Kiên đâm cô?”
“Đến nước này rồi, cô còn diễn gì nữa? Hôm phẫu thuật, cô bảo bác sĩ gây mê giảm liều, không phải là để cho hắn tỉnh sớm sao?” – cô ta cười khinh bỉ.
“Cô hiểu nhầm rồi. Tôi đúng là cố tình để hắn tỉnh sớm… nhưng không phải để hắn trả thù cô. Mà là để hắn bảo vệ đứa con.”
Sắc mặt Phương Thanh Bình lập tức trắng bệch, hơi thở cũng trở nên gấp gáp: “Cô… cô biết từ sớm rồi à?”
“Đúng vậy.” Tôi gật đầu.
Ánh mắt cô ta bắt đầu mờ dần: “Thời Chu… cô thật độc ác…”
“Cô xứng làm bác sĩ sao…”
Tiếng máy điện tim vang lên một tiếng dài lạnh lẽo.
Đường sóng biến thành một vạch thẳng.
11
Tôi đã đến gặp Dương Thiệu Kiên lần cuối.
Hắn cố ý giết người trong bệnh viện – nơi vô cùng nhạy cảm – lại còn trước mặt bao nhiêu bác sĩ và bệnh nhân, gây ảnh hưởng nghiêm trọng, nên bị tuyên án tử hình.
Trước khi hành quyết, hắn yêu cầu được gặp tôi.
Thế là tôi tới trại tạm giam – nơi cũng chính là địa điểm thi hành án bằng tiêm thuốc độc.
Từ sau ca phẫu thuật đó, đã gần hai năm tôi không gặp hắn.
Khi thấy hắn lần nữa, cảm giác như cách cả một kiếp người.
Tôi bế theo một bé gái – đứa bé mà Phương Thanh Bình đã sinh ra.
Bé được một tuổi năm tháng, rất đáng yêu.
Tuy hơi gầy nhưng khỏe mạnh, lanh lợi, đã biết bập bẹ gọi người.
Dương Thiệu Kiên mang còng tay và cùm chân, vừa thấy bé gái liền lộ rõ vẻ ghét bỏ.
“Cô mang nó đến làm gì?” Hắn hỏi tôi.
“Đưa con gái cô đến gặp cha ruột lần cuối.” Tôi nghiêm túc trả lời.
“Thời Chu, cô đến đây để cười vào mặt tôi sao?” Mắt hắn đỏ lên – dấu hiệu hắn đang tức giận.
“Không. Nó là con ruột của anh.”
Dương Thiệu Kiên sững người, nhìn tôi đầy nghi hoặc: “Ý cô là sao? Không phải cô từng nói tôi với Phương Thanh Bình không thể có con à?”
“Đúng, anh với Phương Thanh Bình không thể có con. Nhưng với tôi thì được.” Tôi bình tĩnh đáp.
“Cô?” Dương Thiệu Kiên đờ người ra.
“Phải. Khi anh đưa cô ta sang Hồng Kông chữa bệnh, cô ta đã lén làm thụ tinh trong ống nghiệm, dùng trứng của tôi.”
“Tôi đâu có cho tinh trùng.”
“Cô ta tốt nghiệp y khoa, lại ngủ với anh bao nhiêu lần, lấy mẫu có khó gì?”
Tôi nhìn hắn đầy châm biếm.
Hắn vẫn chưa hiểu.
“Tại sao cô ta lại làm vậy?”
“Vì thận của anh chỉ dùng được nhiều nhất mười năm. Cô ta cần một nguồn dự phòng. Anh nhóm máu O, tôi cũng vậy, con sinh ra chắc chắn cũng là O. Anh khớp 4 điểm, tôi khớp 2 điểm. Xác suất để đứa bé khớp là rất cao.”
Sắc mặt Dương Thiệu Kiên trở nên dữ tợn.
Hắn đột ngột lao về phía tôi, khiến xích sắt va chạm leng keng.
“Cô không lừa tôi chứ?”
“Không. Tôi nói thật.” Tôi thở dài.
Cảnh sát phản ứng theo bản năng, lập tức đè hắn xuống.
Nhưng Dương Thiệu Kiên như không cảm nhận được gì, cố ngẩng đầu nhìn đứa bé tôi đang bế.
“Nhớ lấy, con bé tên là Thời Hinh, mang họ tôi.”
Tôi nhìn hắn lần cuối, rồi xoay người rời đi.
12
Tôi và Phương Thanh Bình thực ra cùng chung số phận.
Cô ta mắc chứng rối loạn ống thận di truyền, còn tôi thì bẩm sinh suy tuyến yên, không thể có thai.
Cũng chính vì cả hai đều mang bệnh bẩm sinh, chúng tôi mới thân thiết đến vậy — đến mức cô ta đồng ý mang thai hộ tôi, còn tôi đồng ý sẽ hiến thận cho cô ta.
Nhưng chỉ cách bệnh viện tôi làm chưa đến 20 cây số là Trung Nam – chuyên khoa Thận, đứng thứ ba toàn quốc.
Về chuyên môn và thiết bị, nơi đó vượt xa chúng tôi.
Thế nhưng Phương Thanh Bình là người kiêu ngạo và đa nghi.
Cô ta không tin tôi sẽ thật sự hiến thận, nên muốn tự kiểm soát số phận của mình.
Cô ta dốc sức giành lấy suất trở thành bác sĩ Thận nội, nhưng thầy lại chọn tôi.
Tình cảm bao năm sụp đổ trong phút chốc.
Vài năm sau, cô ta quay lại, đã quên lời hứa năm xưa, chỉ nhớ mỗi chuyện tôi “đâm sau lưng” cô ta.
Ở kiếp trước, cô ta đã dùng thủ đoạn tàn độc nhất để trả thù tôi – lợi dụng Dương Thiệu Kiên ép tôi hiến thận, rồi lại buộc tôi hiến thận con gái mình cho cô ta.
Đến khi chết dưới dao của Dương Thiệu Kiên vì giận dữ, tôi mới lờ mờ nhận ra sự thật.
Sau khi trọng sinh, việc đầu tiên tôi làm chính là xác minh lại.
Khi Phương Thanh Bình đến bệnh viện tôi chạy thận lần đầu, tôi lập tức bay sang Hồng Kông, lấy trứng đông lạnh của mình để kiểm tra.
Kết quả cho thấy không khớp.
Vì không có mẫu DNA của Phương Thanh Bình nên không thể so sánh cụ thể, chỉ xác định được là cùng nhóm máu O.
Khi cô ta mang thai được bốn tháng, tôi lấy cớ xét nghiệm để ghép thận, lén làm chọc ối, lấy tế bào thai nhi rơi ra, gửi đi giám định quan hệ huyết thống.
Kết quả xác nhận — đứa trẻ là con ruột của tôi.
Ở kiếp trước, tôi đã tự tay lấy thận của con gái mình!
“Thời Chu, hãy nuôi dưỡng Thời Hinh thật tốt, giữa chúng ta… coi như huề rồi!”
Sắp bước qua cánh cổng trại giam, sau lưng tôi vang lên tiếng gào xé họng của Dương Thiệu Kiên.
Tôi khựng lại một nhịp.
Đúng vậy, Phương Thanh Bình, Dương Thiệu Kiên, chúng ta… coi như đã huề.
Đứa bé thấy tôi buồn, “oe oe” lên hai tiếng như muốn nói: “Đừng khóc, mẹ ơi!”
Gương mặt tôi bất chợt ấm lên, bàn tay nhỏ xíu của Thời Hinh chạm vào má tôi.
“Ừ, mẹ không khóc đâu.” Tôi áp mặt vào má con bé, mềm mềm, trơn trơn, thật dễ chịu.
Phương Thanh Bình đã nói đúng…
Cả đời này, tôi thật sự không còn xứng đáng làm một bác sĩ nữa.
Nhưng, tôi có thể làm một người mẹ tốt.
【Hoàn】
(Đã hết truyện)
BỎ TÔI VÌ SÍNH LỄ, GIỜ ANH KHÔNG XỨNG (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Ngôn Tình,
Vả Mặt,
Ngọt,
Sủng,
Tổng Tài,
Người bạn trai từng bàn chuyện kết hôn với tôi, chỉ vì tiền sính lễ mà trở mặt, rồi quay đầu bỏ ra 88 vạn 8 để cưới mối tình đầu của anh ta.
Bạn bè xung quanh tôi đều trách móc anh, nhưng anh ta lại trở mặt đổ lỗi:
“Tôi và Thẩm Tích quen nhau bao lâu rồi, mà nhà cô ta vừa mở miệng đã đòi 8 vạn 8.”
“Yêu nhau ngần ấy năm, còn đòi tôi nhiều tiền như vậy, cô nói xem có đáng không?”
“Loại con gái ham tiền như thế, bỏ cũng đáng.”
Bạn tôi kể lại lời anh nói, tôi dứt khoát chia tay.
Bốn năm sau, trong buổi họp lớp, chúng tôi gặp lại.
Anh ta nay đã trở thành doanh nhân công nghệ trẻ nổi tiếng, áo vest chỉnh tề, phong thái tự tin,
bên cạnh là người vợ xinh đẹp, luôn nở nụ cười dịu dàng.
Anh ta cau mày nhìn tôi, ánh mắt châm chọc quét qua bộ quần áo trên người tôi:
“Bốn năm không gặp, Thẩm Tích, em sống thành ra thế này à?”
“Ngay cả tiền mua một bộ đồ sạch sẽ cũng không có sao? Ăn mặc lôi thôi thế này mà cũng dám đến dự họp lớp.”
Đối mặt với lời mỉa mai của anh ta, tôi chẳng buồn đáp, chỉ tìm một chỗ ngồi xuống, im lặng tham dự buổi họp lớp.
Lôi thôi cái gì chứ, rõ ràng là trước khi ra khỏi nhà, thằng nhóc nhỏ của tôi nghịch ngợm lấy bút vẽ bậy lên áo.
Tôi nghĩ thầm, chắc phải sớm rời đi thôi, về muộn nhóc con sẽ giận mất.
—
Trong sảnh khách sạn, Phong Trạch vẫn oai phong như xưa.
Trước mặt bạn học cũ, anh ta khoe khoang chiếc đồng hồ vàng lấp lánh và bộ vest hàng hiệu.
Chương Tiểu Mai khoác tay anh ta, diện váy dạ hội, rạng rỡ bước vào.
Một vài người muốn nịnh bợ vây quanh anh ta, niềm nở chào hỏi:
“Phong Trạch, lâu quá không gặp!”
“Dạo này toàn thấy anh xuất hiện trên TV, sự nghiệp thăng hoa thật đấy!”
“Bao giờ dẫn tụi tôi làm ăn với, cho kiếm chút cơm cháo nào…”
Những lời tâng bốc nối tiếp nhau không dứt.
Phong Trạch tuy trong lòng chán ngán, nhưng ngoài mặt vẫn giữ nụ cười vừa phải, đáp lại:
“Tôi mà phát tài, chắc chắn không quên các cậu đâu.”
Ánh mắt anh ta lướt khắp phòng, rồi hỏi như vô tình mà hữu ý:
“Mọi người đến đủ chưa?”
Câu hỏi này ẩn ý rõ ràng, những người tinh ý đều hiểu anh ta đang ám chỉ ai đó.
Người tổ chức – Hà Mộng – liền đáp:
“Còn thiếu mỗi Thẩm Tích nữa thôi, là đủ rồi.”
Vừa dứt lời, tôi đẩy cửa bước vào.
Ngay lập tức, có một ánh nhìn nóng rực khóa chặt lấy tôi.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, mỉm cười chào mọi người:
“Lâu rồi không gặp.”
Những người khác liếc nhìn sắc mặt của Phong Trạch, nên không ai lên tiếng đáp.
Chỉ có Hướng Tình, người vẫn luôn thân với tôi, vội vàng chào đón:
“Tích Tích, cuối cùng cậu cũng đến rồi.”
Nhờ lời cô ấy, tôi mới không quá lạc lõng giữa đám đông.
Hướng Tình nhìn chiếc áo phông trắng trên người tôi, chỗ thì bị vẽ nguệch ngoạc, chỗ thì dính màu, do dự hỏi nhỏ:
“Tích Tích, áo cậu… là bị ai làm thế?”
Tôi cúi xuống liếc qua, thản nhiên nói:
“Con mình vẽ linh tinh đấy, không sao đâu.”
Câu nói ấy như một tảng đá rơi xuống mặt hồ phẳng lặng, khiến không khí xung quanh chấn động trong giây lát.
Sắc mặt Phong Trạch thoáng biến, ánh mắt anh ta găm chặt vào tôi, vào chiếc áo phông bị vẽ bẩn, chiếc quần bò cũ sờn màu.
Trông tôi, anh ta như muốn tìm ra dấu vết sa sút nào đó trên khuôn mặt tôi.
Bên cạnh anh ta, Chương Tiểu Mai cũng dõi theo ánh mắt đó, thoáng hiện vẻ mất tự nhiên.
Cô ta cố giữ dáng vẻ dịu dàng, mỉm cười nói:
“Mọi người đến đông đủ rồi, vào trong thôi.”
Hà Mộng cùng vài người khác vội vàng phụ họa:
“Đúng đó, vào trong nói chuyện tiếp đi.”
Mọi người bắt đầu lần lượt bước vào phòng riêng, Hướng Tình nắm tay tôi, vẻ mặt đầy nghi ngờ.
“Cậu thật sự có con rồi à?”
“Không phải đùa hay nói dối đấy chứ?”
Hai câu hỏi liên tiếp khiến tôi bật cười, trả lời dứt khoát:
“Thật mà, nếu lừa cậu thì tớ là cún con.”
Hướng Tình còn chưa kịp cảm thán, trách tôi sao không nói trước tin lớn như thế,
thì phía trước chợt vang lên một tiếng “bộp” nặng nề.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên,
liền thấy Chương Tiểu Mai đang lo lắng đỡ Phong Trạch .
Có lẽ anh ta đi không chú ý nên va phải vật gì đó.
Tôi đang định quay mặt đi thì bắt gặp ánh mắt anh ta, một ánh nhìn sâu hun hút, ẩn đầy trách móc.
Tôi bị ánh mắt ấy làm giật mình, theo phản xạ nép sát vào người Hướng Tình.
Cô ấy không nhận ra cuộc chạm mắt thoáng qua giữa tôi và Phong Trạch, đã nhanh chóng đổi chủ đề:
“Hôm nay thật xui, cậu không biết đâu, từ lúc Phong Trạch xuất hiện là bao nhiêu người trong lớp liền vây quanh lấy lòng.”
Tôi chỉ “ừ” một tiếng cho qua chuyện.
Tôi và Hướng Tình là hai người cuối cùng bước vào phòng.
Nhìn quanh, chỗ ngồi trống duy nhất là bên trái Phong Trạch, và cạnh Hà Mộng.
Hướng Tình thấy vậy, định đổi chỗ với ai đó để ngồi cùng tôi cho vui.
Nhưng Hà Mộng đã không vui, giọng mỉa mai:
“Hai người định chiếm cả chỗ người khác à?”
Một vài người phụ họa theo:
“Đúng rồi đấy, vào muộn còn đòi chọn chỗ à.”
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰