Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Quả Báo Mười Lăm Năm

Chương 7



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

Hắn hoàn toàn “chết xã hội”.

Còn vụ kiện của tôi nhanh chóng thắng kiện.

Tòa án phán quyết: Đường Minh Cường và Vương Tú Lan phải hoàn trả ba trăm ngàn tiền gốc cùng toàn bộ tiền lãi trong suốt mười lăm năm qua.

Ngôi nhà mà họ mua bằng tiền dơ bẩn, cùng tất cả tài sản có giá trị khác, bị thi hành cưỡng chế đem bán để trả nợ.

Chỉ sau một đêm, cả nhà họ rơi xuống địa ngục.

Đường Thanh Uy không chịu nổi cú sốc từ thiên đường xuống vực sâu, trở nên suy sụp, suốt ngày nhốt mình trong căn phòng thuê rẻ mạt dưới tầng hầm, đắm chìm trong game online.

Về sau, hắn còn dính vào cờ bạc trực tuyến, mơ mộng làm giàu một đêm để vớt vát lại những gì đã mất.

Đường Minh Cường và Vương Tú Lan thì rơi vào cảnh cãi vã, trách móc không dứt.

“Đều tại bà! Năm đó không phải bà dụ tôi, đòi cái nhẫn chết tiệt đó, thì làm sao ra nông nỗi này!”

 

“Đổ vấy à? Tại ông vô dụng thì có! Một người đàn bà cũng xử lý không xong! Giờ quay lại đổ cho tôi? Sao con vợ cũ của ông không kiện cho ông ngồi tù luôn đi!”

“Con đàn bà khốn nạn! Nếu không phải vì đứa con ghẻ của bà, tôi có phải chịu khổ vậy không?!”

“Ông mắng ai là con ghẻ? Không phải con ông chắc? Giờ đổ hết cho tôi là sao?”

Trong một đêm mưa như trút nước, Đường Thanh Uy lại thua sạch tiền, quay về nhà đòi cha đưa tiền để gỡ gạc.

Nhưng Đường Minh Cường chẳng còn xu nào.

Hai cha con cãi nhau một trận long trời lở đất.

Không ai ngờ, trong lúc xô đẩy, Đường Thanh Uy điên tiết vớ lấy con dao gọt hoa quả trên bàn, đâm mạnh vào bụng Đường Minh Cường.

 

Nghe tiếng động, Vương Tú Lan lao ra, chỉ kịp thấy chồng mình nằm trong vũng máu và con trai đang cầm con dao nhọn dính đầy máu, ánh mắt điên dại.

Bà ta lập tức phát điên ngay tại chỗ.

Đường Thanh Uy bỏ trốn trong cơn hoảng loạn.

Nửa tháng sau, hắn bị bắt tại một tiệm net ở thành phố khác.

Không biết lúc bị cảnh sát còng tay, hắn có còn nhớ, có một thời mình cũng suýt trở thành… cảnh sát.

8

Khi biết được mọi chuyện kết thúc như vậy, tôi đang ăn cơm cùng ba và em họ – người đã giúp chúng tôi rất nhiều.

Em vừa nghe xong cuộc điện thoại liền hả hê kể lại kết cục ấy cho hai cha con tôi nghe.

 

Tay cầm đũa của ba tôi hơi khựng lại.

Chúng tôi nhìn nhau, không ai nói gì.

Trong lòng không có niềm vui như tưởng tượng, mà chỉ là một cảm giác bình lặng sau khi bụi trần rơi xuống, thậm chí còn có chút xót xa.

Nếu không vì nhà họ Đường, gia đình tôi lẽ ra đã có thể rất hạnh phúc.

Mười lăm năm qua, cuối cùng vẫn để lại cho tôi và ba vết thương không thể xóa nhòa.

“Ba,” – tôi khẽ nói – “Chuyện cũ… qua rồi.”

Ba nhìn tôi, gật đầu thật mạnh: “Ừ, qua hết rồi. Ác giả ác báo.”

Em họ cũng cười: “Đúng đó chị, bác. Số tiền thi hành án lấy được rồi, hai người nên dùng nó để đổi một nơi ở tốt hơn, dưỡng sức, chăm lo cho sức khỏe. Đời vẫn còn dài mà.”

 

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, nắng đang trải đều, vạn vật sinh sôi.

Nửa tháng sau, tôi và ba mang theo số tiền “cứu mạng” đến chậm mười lăm năm ấy, đến trước mộ mẹ.

Chúng tôi sửa sang lại phần mộ cho khang trang, đặt lên đó hoa tươi và lễ vật.

Ba tôi nước mắt rơi lã chã, đứng trước tấm bia có ảnh mẹ mà thầm thì:

“Bà nó à, bà thấy chưa? Tôi và con gái đã báo thù cho bà rồi! Những kẻ hại bà, đều đã nhận quả báo rồi… Bà dưới suối vàng, có thể yên nghỉ rồi…”

Tôi quỳ trước mộ, dập đầu ba cái.

 

“Mẹ, con xin lỗi. Đến bây giờ con mới có đủ can đảm để đến thăm mẹ.” – tôi nhẹ nhàng vuốt lên tấm bia lạnh buốt, đôi mắt đỏ hoe – “Mẹ yên tâm, sau này con sẽ chăm sóc cho ba thật tốt. Chúng con sẽ sống tiếp, sống cả phần đời của mẹ nữa.”

Cơn gió nhẹ thoảng qua, những cọng cỏ lay động dịu dàng, tựa như nụ cười năm xưa của mẹ.

Mười lăm năm tăm tối đã qua.

Trước mặt là ánh sáng.

Đó là tương lai của tôi và ba.

(Đã hết truyện)

CẢM HOÁ TÌNH YÊU (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Nữ Cường, Vả Mặt,

1

Ca sinh kết thúc, tôi yếu ớt đến mức toàn thân không còn chút sức lực nào. Đôi mắt chỉ còn có thể hé mở, tôi liếc nhìn thứ đỏ hỏn, xấu xí trước mặt.

Đứa trẻ vừa sinh ra sao mà xấu thế?

Có lẽ cảm nhận được sự “chê bai” của tôi, cái thứ xấu xí ấy lại càng khóc lớn hơn, trông khỏe mạnh một cách lạ thường.

Tôi thở phào một hơi nhẹ nhõm, lắng nghe tiếng khóc của bé con và dần chìm vào giấc ngủ.

Lần tiếp theo mở mắt, đã là giữa trưa ngày hôm sau. Giang Trì vẫn chưa đến.

Mà cũng đúng thôi, anh ấy đâu biết tôi vào bệnh viện nào.

Từ lúc tôi vỡ ối, được chị hàng xóm đưa vào bệnh viện, làm thủ tục nhập viện… suốt cả quá trình, Giang Trì hoàn toàn không tham gia.

Anh ấy quá bận. Chuyện gì ở trường anh cũng tự tay làm, chăm lo cho sinh viên như con ruột của mình. Dự án nối tiếp dự án, làm việc quần quật như không biết mệt mỏi là gì.

Từ nhỏ, Giang Trì đã là thiên tài khiến ai cũng ngưỡng mộ. Còn trẻ mà đã là giáo sư đại học, có tiếng nói trong ngành, sinh viên tranh nhau muốn làm nghiên cứu sinh của anh.

Không chỉ tài giỏi, anh ấy còn đẹp trai nữa.

Đúng vậy, tôi muốn dùng từ “đẹp” để miêu tả anh. Đó là nét đẹp mà cả đàn ông lẫn phụ nữ đều phải công nhận: ngũ quan sắc nét như tranh, da trắng, môi đỏ, răng đều, dáng người cao ráo… không có lấy một khuyết điểm.

 

Đôi mắt của anh là đẹp nhất. Đôi mắt dài, hơi xếch, trông đầy mê hoặc, nhưng ánh mắt lại luôn dịu dàng, khiến tôi say đắm bao năm.

Cuối cùng, tôi nhận ra ngay cả khi anh viết luận văn, vẻ tập trung của anh cũng thật cuốn hút!

Nếu mấy dụng cụ trong phòng thí nghiệm có thể hóa thành người, chắc chắn chúng sẽ tranh nhau cưới anh cho bằng được!

Đang nghĩ ngợi mông lung thì cái thứ xấu xí bên cạnh tôi bỗng cử động, mở mắt nhìn tôi.

À, không còn xấu nữa. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, trông con bé cũng có nét thanh tú. Chắc phải đổi cách gọi, gọi là “Nhỏ Nhắn” đi.

Chị hàng xóm ngồi bên giường tôi, cười tươi rói:

“Cô bé này nhìn là biết có phúc, nặng hẳn 4 cân!”

 

Tôi buột miệng thốt lên:

“Nặng vậy á?”

Nhỏ Nhắn bĩu môi, như thể nghe hiểu, chuẩn bị khóc òa.

Chị hàng xóm có kinh nghiệm, nhẹ nhàng vỗ về, ngâm nga một giai điệu ru:

“Ngoan nào, con gái xinh đẹp nhất thế giới. Nhìn Bố mẹ con thế kia là biết con sau này sẽ xinh đẹp lắm! Không mập đâu, không mập đâu…”

Nhỏ Nhắn lại không khóc nữa. Bàn tay mũm mĩm thò ra ngoài khiến tôi thấy ngứa ngáy, muốn nắm thử.

Tôi đưa ngón út lại gần bàn tay bé nhỏ của con bé, bé con lập tức nắm chặt lấy.

Khoảnh khắc ấy, một sợi dây liên kết kỳ diệu khiến tim tôi chùng xuống.

Lúc này tôi mới cảm nhận được, hình như mình đã trở thành một người mẹ. Trong lòng, tôi thầm gọi:

 

“Con gái ngoan của mẹ!”

2

Buổi chiều, chị hàng xóm về nhà lấy thêm vài món đồ tôi quên mang theo. Tôi ở lại chơi với con gái suốt cả buổi.

Nhân lúc con bé ngủ, tôi tham gia thêm mấy nhóm chat, tìm hiểu rất nhiều kiến thức chăm sóc trẻ sơ sinh.

Tôi tập trung và nghiêm túc đến mức quên cả Giang Trì.

Khi ngẩng đầu lên, ánh hoàng hôn len qua cửa sổ hiện lên rõ ràng, đẹp đến mộng mơ, như một bức tranh lãng mạn.

Tôi đập tay một cái, nghĩ ra tên cho con gái: Giang Vãn.

Nếu gọi là Giang Hạ thì nghe hơi quê, còn lấy họ tôi gọi là Diệp Vãn thì không đặc biệt…

 

Tôi thử đọc tên trước mặt con bé, xem có xuôi tai không:

“Vãn Vãn, Giang Vãn…”

Ừm, nghe cũng hay đấy chứ.

Đúng lúc này, Giang Trì đẩy cửa bước vào.

Một giọt mồ hôi lăn xuống mũi, tóc tai bù xù, áo sơ mi trắng nhăn nhúm như tờ giấy bỏ đi… Trông vừa mệt mỏi vừa gấp gáp.

Dù nhếch nhác thế nào, anh ấy vẫn đẹp trai không thể cưỡng lại.

Giang Trì nhìn tôi với vẻ lúng túng, cổ họng như phát ra một tiếng nghẹn ngào, nửa ngày chẳng nói được lời nào.

Nhìn qua con gái bên cạnh tôi, cuối cùng anh ấy mới ấp úng, khẽ khàng gọi:

“Sư Sư…”

 

Tôi lại không kìm được mà rung động.

Anh ấy chẳng khác gì so với hồi cấp ba, thời gian chỉ làm anh ấy thêm tri thức, thêm kinh nghiệm chứ không để lại chút dấu vết nào khác.

Giang Trì thật sự quá thuần khiết — mục tiêu của anh ấy đơn giản, xuất phát từ tình yêu công việc; và tình yêu anh dành cho tôi cũng rất thuần túy, không xen lẫn bất kỳ cảm xúc nào khác.

Trách nhiệm dường như là thứ không hợp với anh.

Khi mang thai, tôi đã tưởng tượng rằng, một khi con ra đời, cuộc sống sẽ trở nên bận rộn, mọi thứ đều xoay quanh đứa trẻ. Liệu tôi và anh ấy có còn giữ được sự đơn giản như trước đây?

Giang Trì chắc chắn sẽ cảm thấy áp lực vì trách nhiệm, và tôi, thật lòng mà nói, không thể đảm bảo mình sẽ không trách móc anh ấy.

 

Thà rằng để cuộc hôn nhân giản đơn này dừng lại tại đây, còn hơn là để nó biến thành cãi vã, oán giận, khiến cả hai đều tổn thương.

Đúng vậy, tôi sợ phải thấy một Giang Trì như vậy, và cũng sợ chính mình sẽ thay đổi.

Nghĩ thông suốt, tôi mỉm cười, nói với anh:

“Lại đây xem con gái của anh đi, con tên là Giang Vãn.”

Giang Trì lặng lẽ bước đến, ngồi xuống cạnh giường, nhìn con gái không chớp mắt, gọi khẽ một tiếng đầy bối rối:

“Vãn Vãn…”

Đúng lúc đó, Vãn Vãn tỉnh dậy, lại khóc ầm lên. Có vẻ con bé đói rồi, cũng đã khá lâu chưa được bú.

Giang Trì chẳng biết làm gì, bắt đầu luống cuống, nói lắp bắp:

 

“Anh cần làm gì đây…”

Anh ấy vụng về muốn bế con, nhưng lại sợ làm đau con, cứ chạm vào rồi rụt tay lại, như thể Vãn Vãn là một thứ nóng bỏng tay.

Tôi bình thản nhìn anh một cái:

“Anh ra ngoài đi, để em làm.”

Giang Trì lúng túng:

“Không được, làm sao anh có thể ra ngoài? Em vừa mới sinh, chắc chắn còn yếu, làm sao xoay xở nổi?”

“Em còn tự sinh con được, bế con có gì khó đâu?”

Tôi không kìm được buông một câu làm anh đau lòng.

Câu nói ấy như bật ra tự nhiên, chẳng cần suy nghĩ. Giang Trì khựng lại, ánh mắt ảm đạm hẳn đi.

 

Trong tiếng khóc ngày càng to của Vãn Vãn, anh lại dần bình tĩnh, giọng khàn khàn:

“Anh xin lỗi… nhưng, anh muốn giúp em.”

Tôi thở dài, xoa xoa trán, cảm thấy hơi phiền. Cuối cùng đành nói:

“Em phải cho con bú, anh cũng định đứng đó nhìn à?”

Nghe vậy, Giang Trì lập tức quay người:

“Được, được, em cứ cho bú, anh không nhìn đâu…”

3

Ở bệnh viện đến ngày thứ ba, tôi cảm thấy mình đã khá hơn, có thể về nhà nghỉ ngơi.

Giang Trì đã tìm được người giúp việc theo giờ, sau đó lo xong thủ tục xuất viện cho tôi.

 

Anh bảo rằng đã giao hết các dự án cho sinh viên, xin nghỉ phép dài hạn ở trường, bảo tôi không cần lo lắng.

Ngày sinh, tôi từng nói qua điện thoại rằng ba ngày sau sẽ đi ly hôn. Lúc đó anh không trả lời. Quả nhiên, bây giờ Giang Trì cũng né tránh, chỉ nói:

“Đợi em hồi phục rồi tính tiếp.”

Anh đẩy xe lăn đưa tôi từ xe về nhà. Cửa mở ra, mọi thứ trong nhà vẫn lộn xộn y như lúc tôi ra đi.

Một mớ hỗn loạn.

Cảnh tượng ấy lại khiến tôi nhớ đến ngày sinh nở.

Hôm đó, lần đầu tiên ở nhà một mình, tôi hoảng loạn không biết làm gì, gọi cho Giang Trì mấy cuộc mà không ai nghe máy.

Tôi càng lúc càng bối rối, mở toang cửa lớn ra, tiếng khóc thảm thiết của tôi vang vọng khắp nhà.

 

Tôi mếu máo gọi cấp cứu, may mà có chị hàng xóm qua giúp tôi lo liệu mọi việc.

Tôi liếc nhìn Giang Trì vẫn không nói gì, một tay bế Vãn Vãn, một tay tự đẩy xe lăn định quay về phòng ngủ.

Giang Trì cúi người, giữ lấy tay tôi, bế cả tôi và Vãn Vãn lên, nhẹ nhàng đặt xuống giường.

Anh nhìn tôi, ánh mắt đầy dịu dàng:

“Để anh đi gọi người giúp việc làm gì đó ngon cho em ăn.”

Chơi với Vãn Vãn một lát thì Giang Trì mang bữa ăn dinh dưỡng mà người giúp việc chuẩn bị đến cho tôi.

Chỉ trong mấy ngày, anh ấy đã thuần thục cách bế con. Người giúp việc vừa cười vừa dạy anh, còn nói:

 

“Con gái giống bố, sau này chắc chắn sẽ rất xinh đẹp.”

Giang Trì chỉ cười, không đáp.

Vãn Vãn bám lấy tay anh, miệng hé ra như muốn nói gì đó. Anh nhìn con với vẻ lạ lẫm, dường như không biết phải nói gì.

Vừa ăn, tôi vừa nhìn Giang Trì bế con gái.

Một chút hạnh phúc len lỏi trong tôi, hòa lẫn với nỗi đau, sự lo lắng và những hoài nghi từ khi mang thai đến giờ.

Nhưng tôi biết, và Giang Trì cũng biết, sự bình yên, ấm áp trước mắt chỉ là một lớp màn mỏng manh, dễ dàng bị xé toạc.

Cảm thấy không còn khẩu vị, nhưng tôi vẫn ép mình ăn hết mấy món đủ màu sắc bày trên bàn. Ăn được nửa chừng, bụng tôi bắt đầu quặn lên.

Giang Trì bất ngờ cầm lấy chén đũa từ tay tôi. Tôi ngước lên nhìn, thấy người giúp việc đang bế Vãn Vãn, đã đi đến cửa phòng ngủ.

 

Người giúp việc còn chu đáo khép cửa lại, nhẹ nhàng nói với Vãn Vãn:

“Thấy bố con chăm mẹ chưa? Sau này Vãn Vãn nhất định là một cô bé hạnh phúc.”

Giang Trì khẽ run tay khi cầm thìa canh, giọng nhỏ nhẹ:

“Ăn thêm vài miếng nữa nhé? Thật sự không ăn nổi thì thôi.”

Tôi gật đầu, đưa tay đón thìa canh:

“Để em tự làm.”

Giang Trì có chút cố chấp, không chịu buông:

“Để anh đút em.”

“Em đâu phải con nít, cầm thìa được mà.”

 

“Không.”

Anh nghiêm túc nhìn tôi:

“Anh đút em.”

Đôi mắt ấy vẫn khiến tôi không khỏi đắm chìm.

Tôi giữ lấy tay anh, hỏi thẳng:

“Giang Trì, anh có yêu Vãn Vãn không? Con bé là con gái của anh.”

Giang Trì không trả lời nhưng tôi đã đoán được câu trả lời.

Giang Trì không thích trẻ con. Từ lúc tôi mang thai, anh luôn kìm nén cảm xúc của mình.

Anh còn nhạy cảm, bất an và đầy hoài nghi hơn cả tôi, trông chẳng khác nào một “bà bầu” thực sự.

 

Tôi hít sâu một hơi:

“Nhưng con đã ra đời rồi, Giang Trì. Ngày em sinh con, anh thật sự bận, hay chỉ là đang trốn tránh…”

Mắt anh đỏ lên.

Giang Trì nhìn tôi, có chút ấm ức:

“Sư Sư, tại sao chúng ta không thể như trước, đơn giản chỉ có hai người bên nhau? Anh thề sẽ luôn bên em, không bao giờ tìm đến ai khác. Tại sao nhất định phải sinh ra Vãn Vãn…”

“Trẻ con quá! Giang Trì, anh lớn rồi, sao vẫn còn suy nghĩ như thế?”

Tôi úp mặt vào chăn, không muốn nhìn anh nữa.

Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

Full
Khi Vợ Cũ Nắm Quyền

Khi Vợ Cũ Nắm Quyền

Full
Trò Tráo Đổi Hai Mươi Năm

Trò Tráo Đổi Hai Mươi Năm

Full
CHỒNG GIẢ BỆNH

CHỒNG GIẢ BỆNH

Full
KẾT HÔN CHỚP NHOÁNG VỚI SẾP

KẾT HÔN CHỚP NHOÁNG VỚI SẾP

Full
CỐ VÃN TÌNH

CỐ VÃN TÌNH

Full
LÂM UYỂN DU

LÂM UYỂN DU

Full
Chị Dâu Theo Chủ Nghĩa Không Con Nhất Quyết Muốn Cắt Bỏ Tử Cung

Chị Dâu Theo Chủ Nghĩa Không Con Nhất Quyết Muốn Cắt Bỏ Tử Cung

Full
Mang thai ngoài ý muốn, tôi và tổng tài lạnh lùng kết hôn

Mang thai ngoài ý muốn, tôi và tổng tài lạnh lùng kết hôn

Full
Chú tôi hơn tôi 12 tuổi, anh ấy đã dạy cho tôi rất nhiều điều lần đầu tiên

Chú tôi hơn tôi 12 tuổi, anh ấy đã dạy cho tôi rất nhiều điều lần đầu tiên

Full
HÔN NHÂN DƠ BẨN

HÔN NHÂN DƠ BẨN

Full
Bắt Gặp Chồng Cũ Cùng Tiểu Tam Trong Khách Sạn

Bắt Gặp Chồng Cũ Cùng Tiểu Tam Trong Khách Sạn

Full
Chồng Tôi Là Chồng Người Khác

Chồng Tôi Là Chồng Người Khác

Full
Chỉ Một Tin Nhắn Giả, Tôi Nhận Ra Bạn Trai Là Kẻ Điên

Chỉ Một Tin Nhắn Giả, Tôi Nhận Ra Bạn Trai Là Kẻ Điên

Full
SAU KHI TÔI NỔI TIẾNG, CHỒNG CŨ MUỐN TÁI HÔN

SAU KHI TÔI NỔI TIẾNG, CHỒNG CŨ MUỐN TÁI HÔN

Full
LIVESTREAM BẮT GIAN

LIVESTREAM BẮT GIAN

Full
Trả Tôi Về Chính Tôi

Trả Tôi Về Chính Tôi

Full
Đứa Con Bí Mật Của Tổng Tài

Đứa Con Bí Mật Của Tổng Tài

Full
Làm Dâu Nhà Giàu Khổ Lắm

Làm Dâu Nhà Giàu Khổ Lắm

Full
30 TUỔI TÔI KẾT HÔN VỚI MỘT VỊ BÁC SĨ

30 TUỔI TÔI KẾT HÔN VỚI MỘT VỊ BÁC SĨ

Full
VẾT NỨT TRONG ĐỜI

VẾT NỨT TRONG ĐỜI

Full
Cú Lật Mặt Của Vợ Hợp Pháp

Cú Lật Mặt Của Vợ Hợp Pháp

Full
Phòng Sinh Không Người Chờ

Phòng Sinh Không Người Chờ

Full
khi tình yêu không trả nổi phẩm giá

khi tình yêu không trả nổi phẩm giá

Full
Chúng Ta Đừng Gặp Lại

Chúng Ta Đừng Gặp Lại

Full
Chấm Dứt Hợp Tác

Chấm Dứt Hợp Tác

Full
HÔN NHÂN CỦA BỐI VI AN

HÔN NHÂN CỦA BỐI VI AN

Full
Mẹ Chồng Luôn Thích Khoá Cửa Nhốt Tôi Và Con Gái Bên Ngoài

Mẹ Chồng Luôn Thích Khoá Cửa Nhốt Tôi Và Con Gái Bên Ngoài

Full
Một Đời Làm Người Thay Thế

Một Đời Làm Người Thay Thế

Full
Dành Cả Đời Này Bồi Thường Cho Em

Dành Cả Đời Này Bồi Thường Cho Em

Full
TÌNH NHÂN CỦA CHỒNG ÔM BỤNG BẦU TÌM TỚI, TÔI ĐỀ NGHỊ LY HÔN

TÌNH NHÂN CỦA CHỒNG ÔM BỤNG BẦU TÌM TỚI, TÔI ĐỀ NGHỊ LY HÔN

Full
Tôi Không Muốn Tha Thứ

Tôi Không Muốn Tha Thứ

Full


Bình luận

Loading...