Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Phòng Sinh Không Người Chờ

Chương 8



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

8

Ngày quay lại thành phố A, nhà ga đông nghịt người.

Vừa bước ra khỏi cửa soát vé, tôi đã nhìn thấy Cố Tiêu Trầm đứng ở cổng đón, trong tay ôm bó hoa hồng trắng, ánh mắt dán chặt vào tôi.

Năm năm không gặp, anh tiều tụy đi nhiều, bộ vest nhàu nát, cà vạt lỏng lẻo, hoàn toàn mất đi dáng vẻ tinh anh ngày xưa.

“Tri Dao.” Anh bước nhanh tới, giọng khàn khàn: “Chào mừng em trở về.”

Tôi không nhận hoa, chỉ lịch sự gật đầu: “Anh có lòng rồi, người nhà tôi sẽ đến đón.”

Cánh tay anh khựng lại giữa không trung. Đúng lúc đó, phía sau vang lên giọng nữ chua chát:

“Ôn Tri Dao, cô còn mặt mũi quay về à?”

Hạ Vi ngồi xe lăn lao đến, tóc tai rối bời, lớp trang điểm nhòe nhoẹt.

 

Khi nhìn thấy tôi, ánh mắt cô ta trở nên oán độc: “Năm năm không gặp, cô vẫn giả tạo cao ngạo như thế!”

Cố Tiêu Trầm bực bội đẩy xe lăn ra xa: “Cô có thôi theo dõi tôi không?”

“Theo dõi?” — Hạ Vi cười điên loạn.

“Năm xưa ai là người dính lấy tôi không rời nửa bước?

Giờ tôi tàn phế rồi thì thấy chướng mắt phải không?”

Khi hai người họ cãi nhau, đứa trẻ trong xe nôi bị đánh thức, khua tay gọi Từ Nghiễn Bạch:

“Ba… sợ…”

Từ Nghiễn Bạch cúi xuống bế con lên, nhẹ nhàng gật đầu với tôi: “Ba mẹ đang đợi ngoài xe.”

 

Kể từ khi tái ngộ năm ấy, chúng tôi vẫn giữ liên lạc.

Cho đến một dịp Valentine, Từ Nghiễn Bạch chính thức tỏ tình.

Kết hôn hai năm, con trai chúng tôi vừa tròn một tuổi, đáng yêu như một thiên thần nhỏ.

Ánh mắt Cố Tiêu Trầm dừng lại ở tay Từ Nghiễn Bạch đang khoác vai tôi, rồi bất ngờ nhìn chằm chằm vào mặt đứa bé. Con ngươi co rút dữ dội:

“Đây là… con em?”

“Ừ, con trai tôi — Từ Niệm Tri.” Tôi dịu dàng vuốt má bé.

“Đây là chồng tôi, Từ Nghiễn Bạch.”

Từ Nghiễn Bạch khẽ gật đầu, dáng vẻ điềm tĩnh.

 

Khuôn mặt Cố Tiêu Trầm lập tức xám xịt, môi run rẩy: “Em… kết hôn rồi?”

“Bọn tôi tổ chức đám cưới ở thành phố B.” — tôi bình thản đáp.

“Vậy còn vòng bạn bè em…” — anh ta nói nửa chừng thì đột ngột im bặt.

Có lẽ anh nhớ ra — tôi đã sớm chặn anh trên tài khoản phụ ngày xưa vốn chỉ có một mình anh.

“Tôi xoá rồi.” — tôi nhẹ giọng nói.

Hạ Vi bỗng bật cười lớn, cười đến rơi cả nước mắt:

“Cố Tiêu Trầm, anh nhìn rõ chưa?

Người ta sớm đã có cành cao mới rồi, chỉ có anh còn như kẻ ăn xin đứng đợi!

 

Anh tưởng cô ta quay về vì lưu luyến cũ? Nằm mơ đi!”

Cố Tiêu Trầm chẳng buồn đáp, chỉ nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt dần tắt lịm, giống như tro tàn sau ngọn lửa.

“Bao giờ vậy?”

“Một năm trước.”

Từ Nghiễn Bạch thay tôi trả lời, giọng bình thản nhưng mang theo ý bảo vệ không thể xâm phạm: “Chúng tôi phải đi rồi.”

Khi xoay người đi, tôi nghe Cố Tiêu Trầm lẩm bẩm gì đó sau lưng, nhưng tiếng anh bị tiếng khóc của Hạ Vi át mất.

Ra khỏi sân ga, ánh nắng vừa đẹp. Niệm Tri giơ tay kéo khuyên tai tôi, cười khúc khích.

Từ Nghiễn Bạch cúi xuống hôn nhẹ lên đỉnh đầu tôi: “Mệt không em?”

 

Tôi mỉm cười lắc đầu.

Hôm ấy, chúng tôi cùng đẩy xe nôi, vừa đi vừa nói cười rời khỏi nhà ga.

Không ai bận tâm đến màn kịch của Cố Tiêu Trầm và Hạ Vi vừa diễn.

Chỉ là không ngờ —

Rạng sáng hôm đó, tin dữ lan đến: Hạ Vi phóng hỏa.

Khi mẹ Cố gọi điện đến, ba tôi còn tưởng họ lại viện cớ níu kéo.

Cho đến khi mạng xã hội lan truyền định vị căn biệt thự bị cháy, mọi người mới biết — Hạ Vi thật sự đã tưới xăng đốt cả căn nhà, ngọn lửa nuốt trọn nửa bầu trời đêm.

 

Lúc mẹ kể về tình trạng thương tật thê thảm của họ, tôi đang pha sữa cho Niệm Tri.

Bình sữa bốc khói nhẹ, nhiệt độ vừa vặn.

“Không hứng thú.”

Câu chuyện giữa tôi và Cố Tiêu Trầm, đã sớm kết thúc vào ngày anh ta chọn đến nhà Hạ Vi thay vì phòng sinh.

Chúng tôi từng giao nhau nơi tuổi trẻ, nhưng cuối cùng lại bước về hai con đường đời hoàn toàn khác biệt.

Vậy cũng tốt.

Giống như hai đường thẳng song song, vốn dĩ nên an yên ở hai đầu trời xa cách.

(Đã hết truyện)

Mộ Nam (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Nữ Cường, Vả Mặt,

01

Khi tôi chuẩn bị cầu nguyện, Lục Đông Thần đã lơ đãng lần thứ ba.

Anh ta thất thần lấy điện thoại ra, mở khóa, rồi lại khóa màn hình, cứ lặp đi lặp lại vài lần.

Cho đến cuối cùng, màn hình đột nhiên sáng lên, có tin nhắn đến.

Nét mặt cau mày của anh ta ngay lập tức giãn ra.

Trong khi mọi người đang hát bài hát chúc mừng sinh nhật cho tôi, Lục Đông Thần lại trực tiếp rời khỏi phòng.

Bài hát đột ngột dừng lại một cách khó xử.

Cô gái bên cạnh lo lắng lay tôi: “Mộc Mộc, cậu không sao chứ?”

Tôi cười chua xót.

Còn có thể có chuyện gì nữa?

Bao nhiêu năm nay, cảnh tượng này đã quá quen thuộc rồi.

Mọi người trong phòng bắt đầu xì xào bàn tán.

“Vừa thấy trên vòng bàn bè, Kiều Nhiễm đã về nước hai ngày trước rồi.”

“Chắc là Đông Thần ra sân bay đón rồi?”

“Còn phải nói sao, ai mà không biết Đông Thần cưng chiều cô ta như thế nào?”

“Nói nhỏ thôi, đừng để Mộc Mộc nghe thấy.”

“Nghe thấy thì sao, làm người dự bị thì phải có giác ngộ của người dự bị, chính chủ đã quay lại rồi thì còn chỗ nào cho cô ta nữa?”

Khi tiếng nói chuyện dần ồn ào, cửa phòng bật mở.

Lục Đông Thần quay lại, bên cạnh anh ta còn có Kiều Nhiễm.

Cả hai đều mặc áo khoác dạ đen.

Lục Đông Thần cao ráo đẹp trai, Kiều Nhiễm mảnh mai xinh đẹp, quý phái.

Quả thật là một đôi trai tài gái sắc.

Mọi người đều vây quanh, gọi “anh Đông Thần”, “chị Kiều Nhiễm ” một cách nồng nhiệt.

Tôi đứng một bên, biết ý không tiến lên.

Cho đến khi Lục Đông Thần gọi tên tôi: “Mộc Mộc.”

Căn phòng bỗng chốc im lặng.

Họ nhìn về phía tôi, người hiện tại mang danh là bạn gái của Lục Đông Thần.

Kiều Nhiễm cũng nhìn tôi, sau đó hất tay Lục Đông Thần ra một cách không mấy vui vẻ.

02

Lục Đông Thần có vẻ bất lực, lại cưng chiều lắc đầu.

Không biết đã thì thầm dỗ dành gì đó, cho đến khi Kiều Nhiễm cười, Lục Đông Thần mới bước đến trước mặt tôi.

“Mộc Mộc, tôi có vài lời muốn nói với em.”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta.

Một lúc sau, mới nhẹ nhàng hỏi: “Không thể đợi tôi cắt bánh xong sao?”

Lục Đông Thần tránh ánh mắt tôi: “Mộc Mộc!”

“Được.” Tôi đặt dao nĩa xuống, chờ anh ta lên tiếng.

“Em biết đấy, trong lòng tôi vẫn luôn có Tiểu Nhiễm.”

Anh ta nói, hơi nhíu mày nhìn tôi: “Hơn nữa, em thật sự không phải là kiểu con gái tôi thích.”

“Những ngày ở bên nhau khá là nhàm chán.”

“Anh muốn chia tay sao?”

Lục Đông Thần không chút do dự gật đầu: “Mộc Mộc, em hãy đi tìm bạn trai đi.”

“Sau này tôi sẽ không tìm em nữa.”

Đây không phải là lần đầu tiên anh ta nói với tôi những lời như vậy.

Chỉ là trước đây khi anh ta nói như vậy, tôi luôn cứng đầu lắc đầu.

Nhưng lần này, tôi lại mỉm cười gật đầu: “Được.”

Lục Đông Thần hơi nhíu mày, dường như muốn nói gì đó.

Nhưng Kiều Nhiễm đã không kiên nhẫn: “Lục Đông Thần, xong chưa vậy, chia tay thôi mà cũng lâu như vậy?”

Anh ta không nói gì nữa, quay người ôm Kiều Nhiễm rời đi.

Tôi nắm chặt tay, đầu ngón tay gấn sâu vào da thịt.

Nhưng tôi lại như không cảm thấy đau.

Cuối cùng vẫn không nhịn được ngước mắt nhìn theo bóng lưng anh ta rời đi.

Mỗi bước đi đều rất dứt khoát, rất kiên quyết.

Tôi đếm, anh ta đi ra khỏi phòng mất mười một bước.

Mười một bước chân này đi qua, tôi dường như đã thực sự buông bỏ.

03

Lục Đông Thần vừa đi, mọi người trong phòng cũng tản ra theo.

Tôi nhìn chiếc bánh trước mặt, cắt một miếng đặt vào đĩa.

Lại mở một chai rượu.

Nhưng cuối cùng, tôi không ăn miếng bánh nào, còn rượu thì uống hết.

Mặc áo khoác bước ra khỏi phòng, cách đó không xa có người đang bắn pháo hoa.

Tôi dừng lại nhìn một lúc.

Khi bầu trời đêm được thắp sáng bởi những màn pháo hoa rực rỡ.

Tôi cũng nhìn thấy Kiều Nhiễm đang nép mình trong vòng tay của Lục Đông Thần.

Cô ta xinh đẹp rạng rỡ, nụ cười tỏa nắng.

Còn Lục Đông Thần ôm chặt cô ta, cúi đầu hôn lên giữa mày cô ta.

Hôm nay là sinh nhật của tôi.

Nhưng màn pháo hoa rực rỡ này lại không phải dành cho tôi.

Tôi tự giễu cười, quay người loạng choạng bước về phía trước.

Dọc đường có những người đàn ông say rượu, cố gắng chặn tôi lại: “Em gái, có muốn chơi cùng anh không?”

Tôi đẩy vài cái nhưng không đẩy ra được, trong lòng không khỏi sợ hãi lo lắng.

Ở đây ngoài Lục Đông Thần, tôi không quen ai cả.

Nhưng có nên tìm Lục Đông Thần cầu cứu không?

Trong lúc phân vân, Lục Đông Thần đã ôm Kiều Nhiễm rời đi.

Còn bàn tay của người đàn ông trước mặt, đã nắm chặt lấy cổ tay tôi.

Cố gắng kéo tôi vào lòng.

Tôi vội vàng vùng vẫy, nhưng cả người lại say đến mức không có sức lực.

Bàn tay của người đó sắp chạm vào eo tôi.

Trong màn đêm dày đặc, tôi lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Từ Ký Nam mặc áo khoác dài màu xám đậm đến đầu gối, ngón tay kẹp một điếu thuốc, dường như đang nói chuyện điện thoại.

Ánh lửa lập lòe, sáng tối bất định trên những ngón tay thon dài của anh.

Ánh sáng loang lổ chiếu lên khuôn mặt góc cạnh của anh.

Đẹp như ngọc, tựa như núi sắp đổ.

Tôi không quan tâm gì khác, lớn tiếng kêu cứu: “Bác sĩ Từ…”

04

Khi ánh mắt của Từ Ký Nam nhìn sang.

Đôi mắt sâu thẳm ấy trong đêm tối như những ngôi sao lạnh lẽo, không có chút nhiệt độ, cũng không có chút gợn sóng nào.

Nhưng anh do dự một chút, rồi cúp điện thoại, dập tắt điếu thuốc.

Bước về phía tôi.

Hai người đàn ông say rượu dường như nhận ra anh là người giàu có.

Nên đã biết ý buông tay tôi ra rồi bỏ đi.

Nhưng họ vừa buông tay, tôi liền mềm nhũn chân không đứng vững.

Từ Ký Nam đưa tay ra, vững vàng đỡ lấy tôi: “Đứng cho vững.”

Tôi khẽ nói lời cảm ơn, cố gắng đứng vững.

Nhưng vẫn loạng choạng, suýt nữa thì ngã.

Từ Ký Nam hơi nhíu mày, chỉ đành lại đỡ lấy tôi: “Lục Đông Thần đâu, không đi cùng em à?”

“Chia tay rồi.”

Anh dường như cười một tiếng, nhưng có lẽ tôi nghe nhầm.

“Hai người không phải ba ngày hai bữa lại chia tay sao?”

Tôi cúi đầu, nhìn chằm chằm vào mũi chân mình.

Cảm giác chua xót, lan tỏa từ lồng ngực đến tận cổ họng.

Khi lên tiếng, giọng nói đã khàn đi: “Thật sự chia tay rồi, sẽ không quay lại nữa.”

Từ Ký Nam dường như không có hứng thú nghe tôi nói những điều này.

Anh ngẩng tay nhìn đồng hồ, lạnh lùng nói: “Tự về được chứ?”

“Đau dạ dày…”

“Loét dạ dày của em vừa khỏi, nên ít uống rượu.”

“Nhưng hôm nay là sinh nhật em.”

Tôi ngẩng đôi mắt đỏ hoe nhìn anh: “Bác sĩ Từ, em buồn nên mới uống rượu.”

Từ Ký Nam không nói gì.

Nhưng rõ ràng, ánh mắt anh nhìn tôi dường như dịu dàng hơn một chút.

“Để anh đưa em về.”

“Em không muốn về nhà.”

Từ Ký Nam nhìn tôi, ánh mắt có hơi sâu: “Vậy em muốn làm gì?”

“Bác sĩ Từ.”

“Em nói đi.”

“Hôm nay là sinh nhật của em, tôi không muốn đợi một người.”

Từ Ký Nam im lặng vài giây rồi nói: “Lên xe với anh trước.”

“Em không muốn về nhà.”

Từ Ký Nam một tay nắm vô lăng, liếc nhìn tôi: “Anh biết.”

05

Chính xác mà nói, chúng tôi đã hôn nhau ở hầm đỗ xe.

Anh nghiêng người cúi xuống tháo dây an toàn cho tôi.

Khi nghiêng người, sống mũi cao thẳng vô tình chạm vào đỉnh đầu tôi.

“Bác sĩ Từ…”

Phản ứng chậm chạp vì say rượu, tôi ngây người ngẩng đầu nhìn anh, quên cả né tránh.

Từ Ký Nam nhìn tôi, cũng không có ý định tránh né.

Ánh mắt anh dần trở nên nóng bỏng, khiến tôi không khỏi khô miệng.

Không nhớ rõ là ai hôn ai trước.

Khi tôi hoàn hồn, Từ Ký Nam đã ôm lấy gáy tôi, làm nụ hôn thêm sâu.

Chia tay rồi quay lại với Lục Đông Thần vài lần, tính ra thời gian yêu đương cũng gần một năm.

Cũng đã nắm tay, anh ta cũng đã hôn tôi, nhưng có lẽ vì không thích hay sao mà nụ hôn chỉ là những cái chạm nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước.

Nhưng nụ hôn của Từ Ký Nam rất sâu.

Sâu đến mức tôi gần như ngạt thở, Từ Ký Nam mới dừng lại.

Ánh sáng trong xe mờ ảo, anh cúi đầu, trán chạm nhẹ vào trán tôi:

“Mộc Mộc, hôn thì phải nhắm mắt chứ.”

“Tại sao?”

Từ Ký Nam lại hôn xuống: “Bởi vì, em nhìn anh bằng ánh mắt này, anh không thể nhịn đến khi về nhà được.”

Nụ hôn lần này lại dài và dễ chịu.

Tôi không nhịn được khẽ rên, đưa tay luồn vào mái tóc đen dày của anh.

“Từ Ký Nam, anh đừng vội, chúng ta còn có cả một đêm.”

Tôi không muốn làm một kẻ dự bị đáng thương và nực cười nữa.

Không muốn bị người ta gọi đến rồi lại đuổi đi.

Tôi biết hoàn toàn buông bỏ một người mình từng thật lòng yêu thương là rất khó, rất khó.

Vì vậy, tôi không muốn để lại cho mình đường lui nữa.

Tôi không muốn, quay đầu lại nữa.

Qua đêm nay, tôi và Lục Đông Thần sẽ không bao giờ còn có khả năng nữa.

Có lẽ những năm qua đã quá kìm nén.

Vì vậy, hiếm khi say rượu buông thả một lần, thì buông thả hết mức.



Bình luận

Loading...