ÔM BỤNG BẦU CHẠY TRỐN THÁI TỬ GIA
Chương 8
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Tần Sách như vừa chợt nhận ra điều gì, lập tức lao thẳng xe về biệt thự nhà họ Tần, còn chẳng buồn thay giày, xông thẳng vào phòng khách:
“Mẹ đưa Giang Ảnh đi đâu rồi?!”
Phu nhân Tần đang ung dung thưởng trà, bị anh xông vào làm giật mình:
“Tôi làm sao biết…”
Đuôi mắt Tần Sách đỏ ửng, gần như sụp đổ mà gầm lên:
“Con đã thích cô ấy gần mười lăm năm rồi, mẹ biết không?!!”
Từ năm lớp 10… cho đến hôm nay.
Anh vẫn luôn, luôn thích Giang Ảnh.
Từ trung học theo đuổi đến tận khi tốt nghiệp đại học, mãi đến lúc đó mới có cơ hội được kết bạn WeChat với cô.
Phu nhân Tần chỉ biết hồi đại học con trai từng thích một cô gái nhà nghèo.
Nhưng không ngờ, Tần Sách lại thích Giang Ảnh lâu đến thế.
Bà cố giữ vẻ bình tĩnh bên ngoài:
“Nhưng cô ta không thích con. Người cô ta yêu… chỉ có tiền.”
Tần Sách cười gượng, đôi mắt hoe đỏ:
“Mẹ… con không quan tâm. Giờ con có rất nhiều tiền. Con có thể cho cô ấy… tất cả.”
11.
Tôi đến Vân Thành.
Thời gian trôi qua, thành phố này cũng đã có nhiều đổi thay.
Vân Thành là nơi mà tôi và Tần Sách từng đến du lịch lần đầu khi mới quen nhau.
Anh từng nói, Vân Thành là một nơi nhàm chán, sống chậm.
Khi ấy tôi đã lỡ nhập vai quá sâu, đến mức chợt lo lắng…
Một người vừa nhàm chán, vừa thích sống chậm như tôi… có thể giữ chân Tần Sách được bao lâu?
Hồi đại học, tôi là sinh viên khóa trên đi đón tân sinh viên, vừa bước ra khỏi sân trường thì nhìn thấy anh.
Tôi kinh ngạc, mơ hồ.
Có lẽ chỉ là trùng hợp, chắc anh thi đậu vào trường này một cách ngẫu nhiên thôi?
Rất lâu sau đó, tôi vẫn luôn tự hỏi:
Một thiếu gia như Tần Sách, tính cách tùy hứng, ngông nghênh như vậy… tại sao lại thích một người mờ nhạt như tôi?
Tôi thuê một căn homestay gần biển.
Từ lúc lên máy bay đến giờ, cảm giác bất an cứ luôn lởn vởn trong lòng.
Tôi nhớ thành phố A, nhớ Hân Hân, nhớ… Tần Sách.
Tôi lo cho Hân Hân.
Anh… có đối xử tốt với con bé không?
Phu nhân Tần… có giữ lời hứa không?
Có lẽ giờ tôi thấy hối hận thì cũng đã hơi muộn rồi.
Tôi rời khỏi thành phố A đã sáu ngày.
Có thể… Tần Sách và tiểu thư nhà họ Nhan đã đính hôn rồi.
Homestay nằm sát biển, đêm đến, gió biển mang theo vị mặn mát rượi đập vào cửa kính sổ.
Trong giấc ngủ chập chờn, tiếng gió vỗ cửa mỗi lúc một lớn, từng nhịp từng nhịp, đánh thức tôi.
“Rầm!”
Tôi mở bừng mắt — trước mặt là cảnh cánh cửa bị đá bật tung ra.
Tần Sách xông vào, tóc mái rũ xuống, râu chưa cạo sạch, cả người lôi thôi hiếm thấy.
Là mơ… sao?
Anh lao đến ôm tôi, lớp râu lún phún cọ vào má, ngưa ngứa, ran ran.
Tần Sách khàn giọng, mang theo tiếng nghẹn và run rẩy:
“Em không cần anh nữa… đến cả Hân Hân em cũng không cần nữa sao?”
Tôi còn chưa kịp phản ứng, chưa rõ là mơ hay thực, thì thấy trong mắt anh, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống không ngừng.
Tần Sách vừa đau khổ vừa phẫn uất nhìn tôi:
“Về với anh đi… anh có rất nhiều tiền… hơn cả thứ mà bà ấy có thể cho em…”
Nước mắt anh rơi vào lòng bàn tay tôi, tôi ngơ ngác nhìn anh, miệng mấp máy:
“Tần Sách… đây là mơ sao?”
Đôi môi lạnh lẽo của anh áp xuống, chặn lấy những lời tôi sắp nói.
Bàn tay xương xẩu siết lấy eo tôi, giữ tôi chặt trong vòng tay.
Trong miệng tôi dần lan ra vị tanh của máu, đau đến mức nhíu chặt mày.
Tần Sách buông tôi ra, hỏi khẽ:
“Em từng mơ thấy anh chưa?”
Từng mơ rồi. Rất nhiều, rất nhiều lần.
Đầu óc tôi như tắt điện, vừa ngạc nhiên vừa bất ngờ.
Không phải anh hận tôi lắm sao?
Tần Sách lại tựa đầu lên vai tôi, nghẹn ngào khóc, cố gắng kìm nén:
“Giang Ảnh, em thật sự… quá nhẫn tâm.”
Anh siết chặt tay tôi, dán chặt người tôi vào lòng mình:
“Em dỗ anh đi, anh sẽ đưa hết tiền cho em…”
Tôi vốn không giỏi dỗ người khác, trước đây đều là Tần Sách dỗ dành tôi.
Sau khi sinh Hân Hân, tôi mới học được cách dỗ trẻ con.
Tôi vỗ nhẹ lưng Tần Sách, lúng túng dỗ anh như đang dỗ một đứa trẻ:
“Đừng khóc nữa được không? Khóc nhiều mắt sẽ sưng đấy.”
Anh ngoan ngoãn gật đầu, rồi cúi xuống cắn một cái nhẹ vào vai tôi — không đau.
“Dỗ thêm chút nữa đi.”
Tôi lại dỗ anh mấy câu, rồi khẽ nói:
“Em không cần tiền của anh, những lời em nói… là thật lòng đấy.”
Tôi chưa kịp nói hết, Tần Sách đã ngẩng đầu khỏi vai tôi, đôi mắt ấm ức như cún con bị bỏ rơi:
“Giang Ảnh, anh có thể cho em nhiều hơn một triệu… em không thể vô lý như vậy, em nhất định phải về với anh.”
Ai mới là người vô lý đây?
Tôi biết anh hiểu lầm rồi, nhưng vẫn nhịn không được bật cười, trêu lại:
“Không phải anh từng nói… không thích em nữa à? Ghét em lắm cơ mà?”
Tần Sách ôm chặt tôi hơn, giọng khàn khàn, trầm thấp:
“Chị ơi… anh sai rồi.”
“Là em lừa anh bao nhiêu năm… anh chỉ mới nói vài câu tức giận thôi…”
Tần Sách không đợi được đến ngày hôm sau.
Đêm đó anh nắm chặt tay tôi, đòi bay về thành phố A đăng ký kết hôn.
Trên máy bay, tôi lấy ra tờ chi phiếu mười triệu:
“Cái này, ngày mai em sẽ đem trả lại cho phu nhân.”
Tần Sách giật lấy tờ chi phiếu, nhét vào túi áo tôi, bực bội:
“Trả gì mà trả, coi như mẹ anh mừng quà gặp mặt cho em đi.”
Nhắc đến phu nhân Tần, tôi hơi lo lắng, siết chặt nắm tay:
“Bà… sẽ đồng ý chứ?”
Tần Sách nắm lấy tay tôi, vừa bóp vừa nghịch từng ngón một, giọng nhàn nhạt:
“Em nghĩ anh tìm được em là tình cờ à?”
12.
Việc đầu tiên khi tôi trở lại biệt thự, chính là đi tìm Hân Hân.
Từ lúc sinh ra đến giờ, chưa bao giờ con bé rời xa tôi dù chỉ một ngày.
Tần Sách ôm eo tôi lại, nghiêm túc nói:
“Con nhóc đó đang ở nhà mẹ anh, em có thể đừng chỉ lo mỗi nó được không?”
Ghen cực mạnh.
Tôi không nhịn được nhắc nhở:
“Tần Sách, con bé là con gái anh đấy, con ruột.”
Tần Sách quay đi, hừ một tiếng:
“Ờ, nhưng có nghe nó gọi ‘ba’ bao giờ đâu?”
Tần Sách đúng là trẻ con.
Tôi từng tưởng tượng, nếu anh làm bố thì có trưởng thành hơn chút không.
Giờ thì rõ ràng — là tôi nghĩ nhiều rồi.
Sáng hôm sau, trời còn mờ sương, tôi đã bị Tần Sách vừa dỗ vừa kéo dậy:
“Chị ơi, mau dậy trang điểm! Sở hộ tịch sắp mở cửa rồi!”
Hiệu suất làm việc của anh cực cao — sáng đi đăng ký kết hôn, chiều chọn xong đơn vị tổ chức đám cưới.
Tôi vốn không thích mấy nghi thức hình thức, đặc biệt là khi Hân Hân đã năm tuổi rồi.
“Tần Sách, hay là… bỏ qua đám cưới đi?”
Tần Sách lắc đầu, môi khẽ cong lên:
“Không được bỏ! Anh chờ lâu lắm rồi, em còn nợ anh một đám cưới.”
13.
Sự thật chứng minh: tính cách của Hân Hân giống hệt Tần Sách.
Tối hôm tổ chức lễ cưới, Hân Hân khóc lóc thảm thiết, đòi ngủ chung với ba mẹ.
Vì thế, con bé không tiếc gọi anh một tiếng: “Ba ơi!”
Kết quả… bị Tần Sách tàn nhẫn ném ra khỏi phòng.
Tôi nghe tiếng gào khóc xé ruột ngoài cửa, tim mềm nhũn như bùn:
“Hay là… cho con bé ngủ cùng đi?”
Tần Sách bĩu môi, vành mắt đỏ hoe, vẻ mặt ấm ức:
“Lần thứ mấy rồi? Em còn chiều nó à?”
Ngoài cửa, Hân Hân không khóc nữa, chắc bị bảo mẫu bế đi rồi.
Tần Sách bám lấy tôi, hơi thở ấm áp phả vào vành tai:
“Anh đã giao hết tài sản cho em rồi, em chỉ được coi anh là thứ quan trọng nhất.”
Một đêm không ngủ.
Mưa thu rơi suốt đêm, hoa quế rụng đầy mặt đất, hương thơm thoang thoảng ngập tràn căn phòng.
Toàn văn hoàn.
(Đã hết truyện)
Tái Hợp Giả Tạo (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Ngôn Tình,
Tổng Tài,
Sau khi tái hợp, tôi không còn dính lấy Trần Viêm Châu như trước nữa.
Tôi không còn hỏi anh khi anh ra ngoài ăn cơm rằng bao lâu sẽ về, anh thân thiết với đồng nghiệp nữ tôi cũng không còn tức giận, cũng không xem điện thoại của anh nữa.
Trần Viêm Châu cuối cùng không nhịn được:
“Anh cảm thấy em thay đổi rồi, sao bây giờ em không còn dính lấy anh như trước nữa?”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, khẽ nói:
“Trước đây anh không phải nói em quá phiền, muốn em độc lập hơn sao, chẳng phải bây giờ chính là điều anh muốn à?”
Anh sững sờ.
1
Khi nhận được cuộc gọi của Trần Viêm Châu, tôi vừa mới thay xong đồ ngủ.
Anh hình như đã uống khá nhiều, đầu dây bên kia ồn ào náo nhiệt, lờ mờ nghe thấy có người đang nói chuyện.
“Khỉ thật! Ông đây nửa năm nay đã ném vào bạn gái gần bảy con số, thế mà gọi cô ta đến đón một cái cũng không chịu! Mẹ kiếp, Châu ca đến lượt anh rồi, gọi đi, tôi không tin chỉ có bạn gái tôi không chịu tới!”
“Thôi đi ông ơi, bạn gái Châu ca nổi tiếng là yêu anh ấy c.h.ế.t đi được, trước kia theo đuổi anh ấy bao năm mới có được đấy. Mỗi lần anh ấy đi ăn đều gọi điện dặn anh ấy đừng uống nhiều, dù muộn cỡ nào cũng đến đón anh ấy về nhà, chỉ cần Châu ca mở miệng là cô ấy đến liền một trăm phần trăm!”
Bên kia dường như đang cá cược, lại là cái trò vô vị xem bạn gái có đến đón không.
Giọng Trần Viêm Châu mang theo nụ cười thoải mái, từ xa dần đến gần.
“Mọi người yên lặng chút——Đường Ninh, anh uống say rồi, đến đón anh đi.”
Tôi bình tĩnh nói:
“Em chuẩn bị đi ngủ rồi, anh tự về đi.”
Âm thanh bên kia lập tức biến mất, sau đó có người nhỏ giọng kinh ngạc:
“Vãi chưởng, bạn gái Châu ca đổi tính rồi à, trước kia mưa to cũng đến đón cơ mà, sao giờ lại thế này…”
Trần Viêm Châu im lặng một lúc, khi mở miệng lần nữa thì tiếng cười đã hoàn toàn biến mất.
“Đường Ninh, em——”
Tôi ngắt lời anh: “Em buồn ngủ rồi, cúp máy đây.”
Rồi không nghe anh nói gì thêm, tôi trực tiếp ngắt điện thoại.
……
Sau khi tái hợp, tôi gần như không còn mơ thấy chuyện cũ nữa.
Nhưng có lẽ vì cuộc gọi hôm nay, giữa cơn mơ màng, tôi lại ngửi thấy mùi mưa lớn.
Đó là trận mưa to nhất ở thành phố S năm 2023. Trần Viêm Châu ra ngoài tụ tập với bạn bè, tôi nhìn mưa ngoài cửa sổ mà lo lắng, gọi điện khuyên anh đừng uống nhiều.
Giọng anh trong điện thoại mang theo vẻ lạnh nhạt và khó chịu:
“Biết rồi, đừng gọi nữa.”
Mãi đến hơn mười hai giờ khuya anh vẫn chưa về, những tin nhắn tôi gửi anh không trả lời một cái nào.
Gọi lại thì bên kia trực tiếp tắt máy.
Tôi hoảng hốt, sợ anh xảy ra chuyện, chẳng màng bên ngoài đang mưa như trút nước, vội khoác áo rồi lao ra bắt xe.
Trên đường, mưa lớn đến mức gạt nước của taxi cũng không kịp quét, trước mắt hầu như toàn một mảng mờ mịt.
Chiếc taxi suýt va vào một chiếc xe lao ra ở ngã tư, tài xế hạ cửa kính xuống c.h.ử.i ầm lên:
“Đi gấp cái mẹ gì mà lái như điên thế hả!”
Suốt cả đoạn đường, tài xế cứ c.h.ử.i mãi không ngừng. Tôi hơi sợ, siết chặt chiếc điện thoại trong tay.
Từ phía nam thành phố đến phía bắc mất một tiếng rưỡi, mưa lớn đến mức chẳng nhìn rõ được đường. May mà cuối cùng tôi cũng xuống xe an toàn bên cạnh nhà hàng nơi Trần Viêm Châu đang ăn cùng bạn.
Gió cuốn theo mưa, dù tôi có che ô vẫn bị ướt sũng. Khi nhìn thấy Trần Viêm Châu đang bước ra khỏi nhà hàng, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, chạy nhanh tới, vừa định gọi anh:
“Trần Viêm Châu——”
Nhưng khi thấy cô gái bên cạnh anh, tôi khựng lại.
Phùng Lâm Lâm khoác áo khoác của Trần Viêm Châu, đứng sát bên anh.
Dưới ánh đèn, cô ta đi đôi giày cao gót mảnh mai, người không hề ướt chút nào, lớp trang điểm và tóc tai vẫn chỉnh tề, mỉm cười rạng rỡ nói chuyện cùng anh.
Nụ cười dịu dàng trên gương mặt Trần Viêm Châu biến mất ngay khi anh nhìn thấy tôi, anh theo phản xạ chau mày:
“Sao em lại đến đây?”
Tôi ngẩng đầu: “Sao anh không nghe điện thoại của em?”
“Anh đã nói là đang bận, bảo em đừng gọi nữa,” Trần Viêm Châu cau mày: “Rốt cuộc em có chuyện gì?”
Tôi muốn hỏi anh, chẳng phải anh nói đây là buổi tụ tập bạn bè sao, vậy tại sao Phùng Lâm Lâm cũng ở đây?
Phùng Lâm Lâm là thanh mai trúc mã của anh, hai người lớn lên cùng nhau.
Cho đến sau kỳ thi đại học, Phùng Lâm Lâm ra nước ngoài, hai người mới tách ra.
Gần đây cô ta trở về nước, họ lại liên lạc với nhau. Tôi nghe bạn của Trần Viêm Châu nói rằng trước kia họ suýt nữa đã thành một đôi, Trần Viêm Châu từng rất thích Phùng Lâm Lâm, khi cô ta ra nước ngoài anh còn đội mưa chạy đến sân bay tiễn cô.
Trần Viêm Châu vẫn rất để tâm đến chuyện của Phùng Lâm Lâm, không chỉ nhận cô ta vào công ty của mình, mà còn thường xuyên trò chuyện với cô ta.
Với tôi thì tin nhắn chỉ có vài chữ, còn với Phùng Lâm Lâm, anh có thể nói chuyện thâu đêm không dứt.
Mỗi lần tôi hỏi anh, anh đều mất kiên nhẫn nói:
“Bọn anh chỉ nói chuyện công việc thôi, cô ấy không giống em. Cô ấy rất giỏi, rất độc lập, không như em, trong đầu chỉ toàn chuyện yêu đương tình cảm.
Đường Ninh, em có biết là em thật sự rất phiền không?”
Vì Phùng Lâm Lâm, tôi và Trần Viêm Châu đã cãi nhau không biết bao nhiêu lần.
Tôi đáng ra phải tức giận, phải chất vấn anh, nhưng cuối cùng lại chẳng nói gì, chỉ lau nước mưa trên mặt:
“...Em lo anh gặp chuyện, nên đến đón anh.”
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰