Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Niềm Tin Vỡ Nát

Chương 7



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

Bà ta khóc đến nghẹn thở:

“Cái con tiện nhân Lâm Vy Vy! Đứa bé nó sinh ra… căn bản không phải máu mủ nhà họ Trần!”

Tôi cầm điện thoại, bước ra bên cửa sổ, nghe tin ấy mà suýt bật cười.

“Ồ? Thế sao?”

Tôi bình thản đáp:

“Đúng là đáng tiếc.”

“Đã làm xét nghiệm ADN rồi! Giấy trắng mực đen rõ ràng!”

Bà ta gào khóc:

“Con tiện đó lừa chúng tôi thảm hại! Giờ ôm con đến phá, ngày nào cũng vòi tiền! Không cho thì đập phá! Hạo Trạch sắp mất việc, người cũng sắp phát điên rồi!”

“Nhược Đồng, con nghĩ tình xưa nghĩa cũ, giúp nó đi… khuyên cái con đàn bà điên đó giùm nó…”

 

Tình xưa nghĩa cũ?

Tôi bật cười lạnh trong lòng. Giữa tôi và hắn, thứ gọi là tình nghĩa đã bị chính hắn chà nát từ lâu, hóa thành giấy tờ và sao kê lạnh lùng.

“Bác à,” tôi dứt khoát cắt ngang, giọng dửng dưng:

“Tôi và Trần Hạo Trạch đã ly hôn. Chuyện của anh ta, chẳng liên quan gì đến tôi. Bác tìm nhầm người rồi.”

Nói xong, tôi thẳng tay cúp máy, chặn luôn số đó.

Nhưng rõ ràng, Trần Hạo Trạch chưa chịu buông.

Vài ngày sau, hắn chặn tôi ngay trước cổng công ty.

Bộ dạng hắn tàn tạ, mắt hõm sâu, râu ria xồm xoàm, vest nhăn nhúm, cả người toát ra hơi thở bại hoại.

 

Hoàn toàn khác với gã đàn ông từng ngạo nghễ, phong quang.

“Nhược Đồng!”

Vừa nhìn thấy tôi, mắt hắn sáng lên, nhưng rồi lại nhanh chóng ảm đạm.

Giọng khản đặc, run rẩy:

“Anh… anh biết mình không còn mặt mũi gặp em… nhưng anh thật sự hết đường rồi…”

Tôi dừng lại, lạnh lùng nhìn thẳng vào hắn, im lặng.

9 “Bịch!”

Hắn quỳ sụp ngay xuống nền đất ướt át trước mặt tôi, mặc kệ ánh mắt tò mò của dòng người tan tầm.

“Nhược Đồng, anh sai rồi! Anh thật sự biết sai rồi!”

 

Hắn gào khóc thảm thiết, khiến người qua lại phải ngoái nhìn.

“Là anh mù mắt! Là anh hồ đồ! Anh bị con đàn bà đó lừa! Nó là đồ lừa đảo! Nó hủy hoại hết tất cả của anh!”

Vừa khóc vừa định ôm lấy chân tôi, nhưng tôi lập tức lùi lại, tránh né với ánh mắt ghê tởm.

“Nhược Đồng, tha thứ cho anh được không? Chúng ta tái hôn đi! Anh biết em vẫn còn yêu anh, đúng không? Chúng ta còn có con, chúng ta mới là một gia đình!”

“Con hoang kia anh tuyệt đối không nhận! Từ nay tiền của anh đều cho em và con, anh nghe lời em hết…”

Nhìn bộ dạng nhục nhã, cầu xin, chẳng còn chút tôn nghiêm nào của hắn, trong lòng tôi chỉ còn lại sự chán ghét tận cùng.

Đến lúc này, hắn vẫn không thật sự hối cải, mà chỉ coi tôi như cọng rơm cứu mạng cuối cùng để thoát khỏi bế tắc.

 

Tôi lặng lẽ thò tay vào túi, ấn nút ghi âm trên điện thoại.

“Trần Hạo Trạch,”

Tôi cất tiếng, giọng không mang một tia cảm xúc:

“Anh đánh mất tôi, là bởi anh chọn cô ta. Giờ phát hiện cô ta là kẻ lừa đảo, lại quay về tìm tôi?”

“Trong mắt anh, tôi là gì? Một cái ‘phao an toàn’? Một con ngốc chỉ cần anh quay đầu lại là vẫn đứng yên chờ đợi?”

Hắn nghẹn họng, chỉ biết nhìn tôi đầy van lơn.

“Tình cảm giữa anh và cô ta là dối trá và toan tính. Còn tôi và anh, đã kết thúc từ lâu rồi.”

Tôi nhìn xuống hắn đang quỳ gối trên đất, từng chữ rành mạch, lạnh lùng:

 

“Những đau khổ anh đang chịu, đều là cái giá cho sự lựa chọn sai lầm của anh. Không liên quan đến tôi. Từ nay, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

Nói xong, tôi vòng qua hắn, thẳng bước về phía xe.

Sau lưng, là tiếng nức nở tuyệt vọng của hắn xen lẫn lời bàn tán của người qua đường.

Về đến nhà, tôi lưu lại bản ghi âm, rồi lập tức sao lưu thêm một bản.

Đây sẽ là tấm lá chắn bảo vệ tôi lần nữa.

Quả nhiên, mẹ hắn lại thay số gọi tới, hết khóc lóc cầu xin, lại đe dọa, lại dùng đạo lý ép buộc, đủ trò.

Tôi chịu hết nổi, lần cuối cùng nhấc máy, lạnh lùng ngắt lời trước khi bà ta kịp khóc:

“Bác gái, nếu bác và con trai bác còn dám quấy rầy tôi, tôi không ngại công khai đoạn ghi âm hôm nay anh ta quỳ gối dưới công ty tôi xin tái hôn, cùng với đoạn ghi âm bác chửi Lâm Vy Vy là đàn bà hèn hạ, nói đứa bé là con hoang.”

 

“Tôi nghĩ… nếu để cô ta biết, cô ta sẽ còn điên loạn tìm đến hai người dữ dội hơn. Bác chắc muốn nếm cảnh đó chứ?”

Đầu dây bên kia im bặt, chỉ còn tiếng thở dồn dập.

“Tôi đoán bác và con trai bác không muốn cùng lúc đối phó với hai kẻ điên đâu.”

Tôi nhấn thêm một câu, rồi dứt khoát cúp máy.

Thế giới, cuối cùng cũng hoàn toàn yên tĩnh.

【Toàn văn hoàn】

(Đã hết truyện)

THIỆU DÃ (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Ngôn Tình, Ngược,

1 Thiệu Dã vẫn như mọi khi, đều không hợp tác.

Người chăm sóc và dì Lý đều đi ăn cơm, tôi không muốn làm phiền họ. Vì vậy, tôi trực tiếp ngồi lên hông anh ấy.

Nhân lúc anh ta không để ý, tôi trói hai tay anh và ép anh uống thuốc.

Anh ta tức giận vô cùng, giọng trầm và đầy phẫn nộ.

“Cút xuống khỏi người tôi.” “Mẹ kiếp, cô học cái này ở đâu ra?”

Tôi ngửi thấy mùi thuốc đắng, rùng mình.

“Học cái gì?”

Thiệu Dã nghiến răng.

“Tuỳ tiện ngồi lên hông đàn ông.”

Tôi học theo vẻ mặt cau có của anh ta thường ngày, nghiêm túc sửa lại:

“Ông nội Thiệu nói, đến khi anh 22 tuổi, chúng ta sẽ kết hôn. Tôi là vợ tương lai của anh mà. Ngồi một chút thì có sao.”

Tai Thiệu Dã ửng đỏ, giọng nói cũng trở nên khàn khàn.

“Cô hiểu cái gì chứ.”

“Thuốc để tôi tự uống, cô cút xuống đi.”

Vì mục đích đã đạt được, tôi cũng không làm khó anh ta nữa.

Tôi nhảy xuống khỏi người anh ta, không quên giơ nắm đấm lên dọa dẫm:

 

“Lần sau mà không uống thuốc đàng hoàng, tôi lại ép anh uống như hôm nay đấy.”

Thiệu Dã dừng lại một chút khi đang uống thuốc.

Không biết rằng anh ta đang nghĩ gì nữa.

2 Tính khí của Thiệu Dã cũng không còn nóng nảy như trước.

Có lẽ là vì anh sắp bình phục lại.

Tôi nhìn vào gương, bắt đầu có chút lo lắng về ngoại hình. Mặc dù dì, cô bác đều nói tôi là cô gái xinh đẹp nhất thị trấn.

Nhưng thực ra ở thành phố lớn có vô số cô gái đẹp hơn tôi gấp nghìn lần, trông như búp bê vậy.

Hơn nữa tôi còn có một vài vết tàn nhang nhỏ dưới mắt.

 

Tôi thất vọng thở dài, rồi lên tầng hai tìm Thiệu Dã trong phòng piano.

3

“Này, Thiệu Dã, trong tưởng tượng của anh, tôi trông như thế nào?”

Tôi ngồi cạnh anh ấy, ánh mắt trông chờ nhìn anh.

Thiệu Dã đã quen với việc tôi cứ dính sát vào anh ấy ở khoảng cách gần như thế này.

Anh ấy cầm đàn violin, không ngẩng đầu lên mà buông một chữ.

“Xấu.”

Anh ta vẫn không sửa được cái miệng độc ác của mình. Tôi đánh anh ấy một cái, đứng bật dậy giận sôi cả người.

“Tôi không xấu!”

 

Thiệu Dã cười lạnh một tiếng, giọng nói có chút thờ ơ.

“Lại đây.”

Tôi bước đến trước mặt anh ấy. Thiệu Dã bất ngờ đưa tay lên, ôm lấy mặt tôi.

Rõ ràng anh ta vẫn đang băng mắt, không thể nhìn thấy gì. Nhưng mặt tôi vẫn không kìm được mà đỏ ửng lên.

Tôi bối rối nói lắp.

“Anh… anh làm gì vậy?”

Thiệu Dã không nói gì, ngón tay cái của anh ta lướt từ trán tôi xuống mắt. Cuối cùng dừng lại ở cằm.

Sau đó anh ta thản nhiên nói:

“Thật sự không đẹp mấy.”

 

Tôi ngẩn người,

“Cái gì?”

Thiệu Dã buông tôi ra, lười biếng tựa lưng vào ghế sô pha.

“Cô thật sự không đẹp mấy, bất kể là nét mặt hay cấu trúc xương.”

Trên môi anh ta không còn nụ cười bỡn cợt như thường ngày. Thái độ của anh ta giống như đang nói về một sự thật không mấy quan trọng.

Hồi nhỏ, bà nội luôn mắng tôi là không biết nghĩ.

Bị bạn trêu chọc, bị trộm tiền, hay bị mẹ cầm cây quần áo đuổi đánh, Tôi đều có thể nhanh chóng cười trở lại sau đó.

Nhưng đây là lần đầu tiên tôi bị tức đến khóc. Vì cảm giác tự ti và xấu hổ trước người mình thích.

 

Nước mắt lăn dài từ hốc mắt, rơi xuống sàn gỗ. Trong căn phòng tĩnh lặng, tiếng rơi của nước mắt vang lên gấp nhiều lần.

Thiệu Dã đang gảy đàn, bỗng dừng lại trong chốc lát.

Anh ấy biết tôi đang khóc, nhưng anh không nói gì.

Anh ấy mặc kệ tôi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra và rời khỏi đó.

4

Tôi và Thiệu Dã bắt đầu chiến tranh lạnh. Nói chính xác hơn, là tôi đơn phương chiến tranh lạnh với anh ấy.

Dù gì anh ấy cũng chưa bao giờ chủ động tìm tôi.

“Trình Trình à, thiếu gia đã làm vỡ 5 cái bát rồi, nhưng vẫn không chịu uống thuốc.”

 

“Cháu có cách nhất, lên khuyên cậu ấy đi!”

Dì Lý lo lắng đến nỗi đi vòng quanh tôi. Tôi thấy đầu óc quay cuồng, lắc lắc đầu.

“Dì có thể nhờ mấy người chăm sóc giữ anh ấy lại rồi ép uống thuốc.”

“Cháu không muốn lên đâu.”

Đến khi ăn cơm cũng vậy. Khi thấy Thiệu Dã được đỡ xuống cầu thang, tôi lập tức cúi đầu vào bát cơm của mình.

Khi anh ấy vừa ngồi xuống bên cạnh tôi, tôi đã đặt bát cơm rỗng xuống bàn. Mỉm cười với mọi người.

“Cháu ăn xong rồi, cháu về phòng trước nhé.”

Tôi vừa đứng dậy, Thiệu Dã ném đũa xuống.

5 Trong thời gian chiến tranh lạnh, tôi kết bạn với một người bạn mới.

 

Là con trai của dì Lý, tên là Lý Huy.

Anh ấy dường như có khiếu hài hước bẩm sinh. Tôi rất thích chơi với anh ấy.

Nhưng Thiệu Dã với bản tính u tối lại không ưa nổi sự vui vẻ của Lý Huy.

Mỗi lần Lý Huy dạy tôi chơi game, Thiệu Dã liền bảo dì Lý gọi anh ấy đi làm chân chạy vặt hay làm mấy việc lặt vặt.

Chiều hôm đó, dì Lý đi mua đồ ăn. Tôi và Lý Huy ngồi trong phòng khách xem phim Go Go Waikiki, cười đến chảy cả nước mắt.

Đột nhiên từ phòng Thiệu Dã trên lầu hai vang lên tiếng vỡ kính lớn.

Tôi lập tức chạy lên lầu. Mở cửa ra liền thấy Thiệu Dã đang mím chặt đôi môi tái nhợt, chân trần dẫm lên đống mảnh kính vỡ.

Máu không ngừng chảy ra từ khắp nơi, loang ra thành một mảng lớn.

 

Tôi hoảng sợ vội vàng đến đỡ anh ấy.

“Thiệu Dã, sao anh lại tự mình đi lung tung?”

Anh cười nhạo, đẩy tay tôi ra, hàm hơi căng lại.

“Có liên quan gì đến cô không? Chẳng phải cô định cả đời không để ý đến tôi nữa sao?”

Giữa dáng vẻ kiêu ngạo ấy lại hiếm khi toát ra chút uất ức.

Máu của Thiệu Dã vẫn chảy không ngừng. Tôi nhìn mà lo lắng, chỉ có thể hạ giọng dỗ dành anh.

“Tôi không có ý không để ý đến anh.”

“Nghe lời đi mà, Thiệu Dã.”

“Để tôi đỡ anh lên ghế sô pha rồi bôi thuốc được không?”

 

Thiệu Dã im lặng vài giây, cuối cùng chủ động đặt tay lên vai tôi. Nhưng một mình tôi không đỡ nổi anh ấy.

Tôi vội gọi Lý Huy lên giúp. Tuy nhiên, khi Lý Huy vừa chạm vào cánh tay Thiệu Dã, anh ta liền thô bạo gạt ra.

“Cút đi.”

Thiệu Dã vừa mới được tôi dỗ dành xong lại bùng nổ cơn giận. Lý Huy lặng lẽ đảo mắt, ghé vào tai tôi nói nhỏ:

“Anh ta chắc bị nghẹt mồm rồi, tôi mặc kệ anh ta.”

Tôi nhìn anh ta ngờ vực.

“Cái gì cơ?”

“Ý là anh ta cứ mở miệng là gây chuyện.”

 

Lý Huy thực sự… thuộc nhiều thành ngữ quá đi…

Cuối cùng, tôi phải tốn rất nhiều sức mới đỡ được Thiệu Dã lên ghế sô pha.



Bình luận

Loading...