Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Người Chồng Trở Về Sau Nửa Năm Biến Mất

Chương 4



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

Tôi đứng phía trên vẫn chưa phản ứng gì, cho đến khi thấy anh ta thản nhiên lật mở quyển sổ ghi chép của tôi, lòng tôi chợt thắt lại.

Thầm kêu: chết chắc rồi chết chắc rồi chết chắc rồi!

Cuốn sổ ghi chép này, những nội dung liên quan đến cuộc họp thì ít…

Toàn là mấy thứ linh tinh tôi viết trong lúc lơ đãng làm biếng.

Còn có không ít “lời oán trách” về anh ta, thậm chí còn có những đoạn kịch bản 18+ lấy anh ta làm nguyên mẫu, viết che tên bằng ký hiệu.

“Ngây ra làm gì? Bắt đầu đi chứ.”

Anh ta dùng ngón tay gõ mạnh lên mặt bàn, nâng cằm ra hiệu, giọng lạnh lùng, mắt vẫn không rời cuốn sổ.

Tôi càng thêm căng thẳng, mạch suy nghĩ vốn đã rõ ràng lập tức đứt đoạn, nói năng cũng trở nên lắp bắp.

Lắp bắp mãi mới báo cáo xong phương án của mình.

Cả người toát mồ hôi lạnh.

Những người có mặt hầu như đều từng bị Tiêu Vũ Khâm “mắng chửi” qua, nhìn thấy màn trình bày tệ hại của tôi, họ đã sớm dự đoán được kết cục của tôi.

Phòng họp im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, mọi người thậm chí không dám thở mạnh.

Chỉ đợi Tiêu Vũ Khâm lên tiếng.

Anh ta vẫn đang “hứng thú” lật xem cuốn sổ ghi chép của tôi.

Qua rất lâu anh ta mới ngẩng đầu lên, khóe miệng cong lên một nụ cười, trông tâm trạng rất tốt.

Liếc nhìn những người có mặt, cơ thể tựa vào lưng ghế, dáng vẻ lười nhác, thả lỏng.

Một chút cũng không có vẻ tức giận.

Tôi cũng thấy cực kỳ kinh ngạc, nhìn những thứ kia, theo tính cách của anh ta, đáng lẽ phải nổi trận lôi đình mới đúng.

Trưởng phòng quan sát sắc mặt, mới dám đánh bạo mở miệng: “Tổng giám đốc Tiêu, xin hỏi ngài có chỉ thị gì cho phương án này không ạ?”

“Ồ? Chỉ thị? Không có. Giọng cô ấy rất hay.”

Sắc mặt trưởng phòng xanh rồi lại trắng, môi mấp máy, cuối cùng cũng không nói được gì.

“À không, ý tôi là cô ấy trình bày rất tốt, phương án tôi rất hài lòng, nhưng tôi muốn hỏi cô… Ôn Oanh, ý tưởng cho phương án này xuất phát từ đâu?”

Tôi biết đâu được chứ!

Phương án này không phải do anh viết sao?!

Cuối cùng tôi do dự một lúc, thành thật trả lời: “Là người nhà tôi cho tôi cảm hứng ạ.”

Anh ta dường như rất hài lòng với câu trả lời này, nụ cười trên môi càng sâu, cũng không có ý định làm khó tôi thêm.

Anh ta nói: “Người nhà cô lợi hại thật đấy.”

Lời này ẩn ý sâu xa, che giấu chẳng khéo gì.

Ánh mắt đồng nghiệp nhìn tôi lập tức thay đổi.

Tôi giữ nụ cười nhạt, bình tĩnh đáp: “Cảm ơn tổng giám đốc Tiêu khen ngợi.”

Cuộc họp còn chưa kết thúc anh ta đã rời đi trước.

Đồng nghiệp đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Tôi quay lại chỗ ngồi, mở điện thoại ra mới phát hiện nhóm nhỏ của phòng ban đang sôi nổi.

Là những gì họ vừa chat trong lúc tôi báo cáo.

“Trời ạ, tổng giám đốc Tiêu sao tự dưng lại đến! Không phải anh ấy bận không đến họp được sao?!”

“Anh ấy vừa bước vào là tim tôi suýt ngừng đập, suýt nữa đứng dậy cúi đầu xin lỗi anh ấy rồi.”

“Hahahaha đừng có phét nữa.”

“Tổng giám đốc Tiêu đang lật sổ của Tiểu Oanh! Anh ấy nhìn thấy gì mà cười kiểu đó?”

“Trong sổ mà có chửi tổng giám đốc Tiêu thì xác định ra đi tại chỗ luôn.”

“Tiểu Oanh thời gian trước không có mặt, hôm nay mới gặp tổng giám đốc Tiêu, sao có thể chửi anh ấy được.”

“Mặt Tiểu Oanh trắng bệch, căng thẳng đến mồ hôi trán đầy ra.”

“Xong đời rồi các bạn ơi! Bài báo cáo của Tiểu Oanh… chắc chắn bị mắng.”

“Thương cô ấy quá, haiz.”

“Tôi thấy chưa chắc bị mắng đâu, nhìn tổng giám đốc Tiêu không có vẻ tức giận, ngược lại còn rất vui.”

“Không bị mắng kìa! Tổng giám đốc Tiêu bị nhập hay gì? Giọng điệu còn hơi cưng chiều!”

“Anh ấy nói giọng Tiểu Oanh hay hahahaha.”

“Trước giờ chưa thấy anh ấy khen ai, lần này còn khen cả chồng Tiểu Oanh, sốc thật sự.”

“Tiểu Oanh bao giờ lấy chồng thế?”

“Cô ấy nói linh tinh thôi chứ gì, cô ấy vẫn độc thân mà, làm gì có chồng. Mà anh ấy nói cũng chưa chắc là chồng.”

“Tổng giám đốc Tiêu đi sao còn tiện tay lấy sổ của Tiểu Oanh nữa? Trong đó có cái gì anh ấy hứng thú sao?”

……

Đồng nghiệp chat sôi nổi hơn trăm tin, tôi trượt xuống đọc.

Đến khi nhìn thấy dòng cuối cùng, tôi đã hoàn toàn bất lực.

Đúng vậy, cuốn sổ của tôi cứ thế bị anh ta mang đi rồi!

Bên trong toàn là những thứ không thể để người ta thấy được a a a a a!

đọc tiếp:  https://mathienkyz.tieuthuyettinhyeu.com/nguoi-chong-tro-ve-sau-nua-nam-bien-mat/chuong-5

(Đã hết truyện)

Nguy Hiểm (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại,

1

Khi đọc được tin nhắn ấy, tôi vừa mới từ bệnh viện phụ sản về, vừa n/ạo h/út t/hai xong.

Tôi đang uống canh gà ác do dì Ngô – người giúp việc nấu.

Điện thoại bất chợt hiển thị một tin tức: “Người thừa kế nhà họ Tần ở nước ngoài bồi sinh, chào đón tiểu công chúa.”

Lồng ngực tôi nghẹn lại, bát canh trên tay rơi xuống đất.

Mảnh sứ vỡ bắn lên, cứa rách bắp chân, máu như giun bò, men theo bàn chân chảy xuống.

“Tôi đưa cô đi bệnh viện nhé?”

Dì Ngô cuống quýt bỏ mặc đống mảnh vỡ, định gọi tài xế.

Tôi đè tay dì lại.

“Không cần đâu, dì đỡ tôi lên lầu là được. Tôi mệt rồi.”

“Đúng rồi, trước khi đi, anh ấy có nói gì với dì không?”

Dì Ngô là người nhìn Tần Kiện lớn lên, anh ta rất tin bà.

Nên tôi không hỏi thẳng xem bà có biết chuyện “đi công tác” không.

Quả nhiên.

Ánh mắt dì Ngô thoáng dao động rồi nói: “Cậu chủ… cậu chủ dặn tôi phải chăm sóc cô thật tốt. Dặn cô đừng ra khỏi nhà, tĩnh dưỡng cho khỏe, trong nửa tháng này.”

Tôi sững người. “Anh ấy nói tôi đừng ra khỏi nhà, phải nghỉ ngơi cho tốt?”

Nghĩa là Tần Kiện đã biết trước chuyện sẽ xảy ra?

Anh ta có khả năng tiên đoán tương lai à?

Tôi không tin tất cả chỉ là trùng hợp.

Chẳng lẽ… cái ch.t của đứa bé trong bụng tôi — không phải là tai nạn?

2

Hai năm trước, tôi vẫn chỉ là một nhân viên kinh doanh nhỏ trong công ty.

Mỗi ngày cố gắng kiếm tiền, để chữa bệnh cho mẹ tôi – người bất ngờ bị tai biến mạch máu não.

Một năm trước, công ty thay sếp mới, tôi được điều lên làm thư ký.

Thường xuyên theo Giám đốc Tần tham dự các buổi tiệc tùng.

Thay anh ta chắn rượu.

Tần Kiện phong lưu đào hoa, thường xuyên giao cho tôi đi xử lý mấy mối rắc rối.

Lâu dần, trong công ty bắt đầu râm ran những lời đồn.

“Thư ký Hứa chẳng phải là đang để ý Giám đốc Tần à?”

“Chỉ với cái vẻ ngoài ấy mà không biết soi gương à, ngoài khuôn mặt với thân hình ra, còn có gì chứ?”

“Còn có da mặt dày, giỏi luồn cúi đó.”

“Lần trước còn ăn cơm cùng Giám đốc Tần, ngồi cả lên đùi ảnh cơ mà.”

“Tôi còn thấy cô ta lên xe của Giám đốc Tần đấy.”

Sau đó, tôi và Tần Kiện kết hôn chớp nhoáng.

Điều đáng hận là, anh ta lại chẳng buồn quan tâm đến những lời đồn đó.

Còn không cho tôi công khai mối quan hệ của cả hai.

Có lẽ, giới nhà giàu đều như vậy. Tôi không hiểu cho lắm.

Dù sao cũng chẳng rụng mất miếng thịt nào, để họ nói đi vậy.

3

Lễ tân gọi điện tới.

Cô bé còn non nớt, giọng run rẩy đầy hoảng loạn.

“Chị Hứa ơi, em thật sự không cản được vị khách này, cô ta xông vào rồi ạ.”

Tôi đặt điện thoại xuống, khẽ lắc đầu.

Cô bé này là thực tập sinh mới vào, e là vẫn cần người hướng dẫn thêm.

Vừa đứng dậy, tiếng giày cao gót dồn dập vang lên.

Một người phụ nữ mặc váy đỏ rực, khí thế hung hăng từ thang máy riêng dành cho tổng giám đốc bước ra.

Tôi bước lên đón.

“Xin lỗi, Giám đốc Tần đang họp. Nếu có việc, cô có thể nói với tôi trước, tôi sẽ chuyển lời lại.”

Ánh mắt cô ta nhìn chằm chằm vào tôi, tràn đầy khiêu khích.

“Nói với cô? Cô xứng sao? Ra ngoài mà hỏi thử xem, ai dám cản đường tôi – Lâm Oanh?”

“À đúng rồi, cô là thư ký mới của anh ấy?”

“Hứa Vi Vi phải không? Nghe nói cô giỏi cản người lắm. Sao? Cô nghĩ có thể cản được tôi à?”

Đây là lần đầu tiên tôi gặp Lâm Oanh.

Trước kia từng nghe đồng nghiệp nói, cô ta là đối tượng liên hôn của Giám đốc Tần.

Nhà họ Lâm là đại gia ở Hải Thành, kinh doanh lớn, con cháu lại hiếm. Lâm Oanh là con gái độc nhất trong nhà.

Hai nhà Lâm – Tần quan hệ làm ăn chằng chịt, dây mơ rễ má.

Hai bên từ lâu đã ngầm đồng ý chuyện liên hôn.

Nhưng tôi không hiểu.

Nếu đã như vậy,

Tần Kiện tại sao còn vừa khóc vừa cầu xin được ở bên tôi?

4

Tôi đứng thẳng trước mặt Lâm Oanh, không hèn kém cũng chẳng cao ngạo, ngăn cô ta xông vào.

Cô ta tức giận, vung tay tát tôi một cái.

“Dám cản tôi à? Cô đang tự tìm đường chết đấy à?”

“Tin không, tôi có thể khiến Tần Kiện đuổi cô ngay hôm nay?”

Khoảnh khắc ấy, trông cô ta thật khó coi, chẳng còn chút phong thái nào của một thiên kim tiểu thư nhà giàu.

Cái tát đó rất mạnh, khiến đầu tôi choáng váng.

Tôi đưa tay sờ khóe miệng, máu đã rỉ ra.

Nhưng tôi chẳng lùi nửa bước, vẫn đứng vững trước cửa phòng.

“Xin lỗi, cô không có hẹn trước. Giám đốc Tần đang rất bận.”

“Ha, tôi mà cũng cần hẹn trước để gặp anh ấy à?”

Thấy tôi vẫn không nhượng bộ, Lâm Oanh lập tức túm tóc tôi, kéo đầu tôi đập mạnh vào tường bên cạnh.

“Hẹn trước à? Nói cho cô biết, dù nửa đêm tôi gọi, anh ấy cũng phải chạy đến gặp tôi đấy.”

“Cô là cái thứ gì? Ngay cả con chó của nhà họ Tần cũng không bằng!”

Đúng lúc này, cửa phòng bật mở từ bên trong.

“Đủ rồi.”

Giọng quát giận dữ của Tần Kiện vang lên.

“Đây là công ty, ai cho phép các người làm loạn ở đây?”

Anh ta thậm chí không liếc tôi lấy một cái, quay đầu ra hiệu cho Lâm Oanh vào trong.

“Hứa thư ký, mang hai ly cà phê vào. Một ly không đường.”

5

Khi bưng cà phê bước vào phòng, tôi thấy Lâm Oanh đang ngồi trên ghế chủ tịch của Tần Kiện.

Tần Kiện đứng bên cạnh cô ta, cả hai cùng nhìn vào máy tính.

Tôi đặt cà phê lên bàn.

Lúc ấy mới thấy trên màn hình là mấy mẫu váy cưới.

Tần Kiện ngẩng đầu liếc tôi một cái.

Vết bàn tay in rõ trên mặt tôi, lúc nãy ở phòng pha trà tôi đã thấy trong gương.

Thế mà, anh ta cứ làm như chẳng nhìn thấy gì.

Đưa tay cầm lấy ly cà phê, đưa cho Lâm Oanh.

“Cho em, không đường.”

Lâm Oanh nhìn tôi đầy khiêu khích.

Vừa đưa ly lên miệng, cô ta đột nhiên xoay ngược tay lại, hắt thẳng về phía tôi.

“Nóng vậy, định hắt chết tôi à?”

Chất lỏng màu nâu chảy từ trán xuống, mắt tôi rát đến mức không mở ra được.

Tôi nhắm mắt.

Chưa kịp mở miệng.

Bên tai vang lên giọng khàn khàn trầm thấp.

“Ra ngoài, pha lại một ly.”

Bộ váy trắng trên người tôi bị ướt loang, dính vào da, nhầy nhụa vô cùng khó chịu.

Tôi lảo đảo bước ra khỏi phòng tổng giám đốc.

Bảo trợ lý Tiểu Lệ pha lại một ly cà phê không đường.

Âm thanh thông báo tin nhắn vang lên.

“Tối nay có tiệc xã giao, không về nhà ăn cơm.”

Tôi còn chưa kịp trả lời.

Đã thấy Lâm Oanh khoác tay Tần Kiện, hai người vừa cười vừa nói, cùng đi về phía thang máy.

6

Tối đó, Tần Kiện không về nhà.

Nửa đêm.

Tiểu Lệ chuyển tiếp một bài đăng trên vòng bạn bè của Lâm Oanh.

“Vòng đi vòng lại, anh vẫn ở bên em. Thật tốt.”

Hình đính kèm là bữa tiệc tụ họp hai bên gia đình.

Lâm Oanh dựa sát cánh tay Tần Kiện, hai gương mặt gần kề nhau.

Dưới phần bình luận, có người thả tim, có người để lại lời chúc.

“Lễ đính hôn à? Cuối cùng hai người cũng đến được với nhau rồi?”

“Ha, đáng lẽ phải ở bên nhau từ lâu. Thanh mai trúc mã, cưới luôn đi, còn đính làm gì?”

“Tôi theo dõi cặp này đã lâu rồi, đúng là trai tài gái sắc trong truyền thuyết.”

“Người xa cách lâu năm lại quay về bên nhau, tôi lại bắt đầu tin vào tình yêu rồi.”

“…”

Cả đêm tôi ngủ không yên.

Lúc thì tỉnh táo, lúc lại mơ màng.

Khi tỉnh, tôi tự dặn mình.

Phải vui lên chứ, dù sao tôi lấy anh ta cũng không phải vì tình yêu, cần gì phải coi trọng mối quan hệ này đến vậy?

Anh ta không yêu tôi, tôi cũng chẳng yêu anh ta.

Anh ta cần một người vợ trên danh nghĩa để bịt miệng người nhà.

Tôi vừa hay thuận mắt, tính tình lại hiền hòa.

Tôi cần anh ta bỏ tiền chữa bệnh cho mẹ tôi ở viện điều dưỡng.

Đôi bên đều có nhu cầu, chẳng phải rất hợp sao?

Thế nhưng… tại sao tôi lại đau lòng đến vậy?

Thì ra, trong từng bữa ăn giấc ngủ, trong vô số đêm cuốn quýt bên nhau.

Tôi đã trót động lòng rồi.

Trong tình cảm này, ai nghiêm túc trước, người đó sẽ bị thương trước.

Tôi không thể để mình vấp ngã thêm lần nữa.

Mẹ tôi đã không còn chồng.

Bà cần tôi.

7

Sáng hôm sau, tôi đến văn phòng Tần Kiện để đưa tài liệu.

Đặt xong tài liệu, chuẩn bị rời đi, anh ta ngẩng đầu nhìn tôi.

“Chuyện hôm qua… xin lỗi.”

Tôi ngẩn ra một chút, mới nhớ đến chuyện bị hắt cà phê hôm qua.

“Anh đang thay vị hôn thê của mình xin lỗi sao?”

Giọng tôi đều đều, ánh mắt cũng phẳng lặng.

Anh ta rõ ràng sững người.

“Vị hôn thê? Em đang nói đến anh à?”

“Anh đã kết hôn rồi, làm gì còn vị hôn thê? Chuyện đó không phải em rõ nhất sao?”

Tôi cúi đầu, giấu đi sự cay đắng trong mắt.

“Giám đốc Tần, nếu anh định kết hôn, làm ơn báo trước với tôi một tiếng, để tôi còn kịp làm thủ tục ly hôn.”

Ánh mắt anh ta trở nên khó lường.

Trầm mặc một lúc lâu.

Mới hỏi: “Em muốn ly hôn đến vậy sao?”

“Không phải.” Tôi vội vàng giải thích.

“Hồi đó là anh nói cần tôi giúp, còn tôi cần tiền, tôi không thể vì tiền mà trói buộc anh cả đời được.”

“Anh đã làm như vậy rồi, tôi đã rất biết ơn.”

Anh ta đi vòng qua bàn làm việc rộng lớn, đứng trước mặt tôi.

Một tay nâng cằm tôi lên.

“Em ở bên anh, chỉ vì tiền của anh thôi sao?”

“Chứ còn vì cái gì? Chẳng lẽ vì Giám đốc Tần yêu tôi? Chính anh còn không tin nổi câu này, phải không?”

Tần Kiện dùng tay còn lại ôm lấy eo tôi, kéo mạnh một cái, tôi liền bị giữ chặt trong lòng anh ta.

Ánh mắt tôi nhìn thẳng vào anh ta, cảm nhận hơi thở anh gấp gáp, bầu không khí như đông cứng lại.

Đôi môi ấm nóng của anh ta áp xuống.

Mang theo vị gấp gáp, có phần cưỡng chế.

Tiếng giày cao gót gấp gáp vang lên, càng lúc càng gần.

Đúng lúc đó, cửa văn phòng bật mở.

Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

Full
LÂM UYỂN DU

LÂM UYỂN DU

Full
Mang thai ngoài ý muốn, tôi và tổng tài lạnh lùng kết hôn

Mang thai ngoài ý muốn, tôi và tổng tài lạnh lùng kết hôn

Full
CHỒNG GIẢ BỆNH

CHỒNG GIẢ BỆNH

Full
Chú tôi hơn tôi 12 tuổi, anh ấy đã dạy cho tôi rất nhiều điều lần đầu tiên

Chú tôi hơn tôi 12 tuổi, anh ấy đã dạy cho tôi rất nhiều điều lần đầu tiên

Full
Chồng Tôi Là Chồng Người Khác

Chồng Tôi Là Chồng Người Khác

Full
SAU KHI TÔI NỔI TIẾNG, CHỒNG CŨ MUỐN TÁI HÔN

SAU KHI TÔI NỔI TIẾNG, CHỒNG CŨ MUỐN TÁI HÔN

Full
Đứa Con Bí Mật Của Tổng Tài

Đứa Con Bí Mật Của Tổng Tài

Full
KẾT HÔN CHỚP NHOÁNG VỚI SẾP

KẾT HÔN CHỚP NHOÁNG VỚI SẾP

Full
30 TUỔI TÔI KẾT HÔN VỚI MỘT VỊ BÁC SĨ

30 TUỔI TÔI KẾT HÔN VỚI MỘT VỊ BÁC SĨ

Full
Trò Tráo Đổi Hai Mươi Năm

Trò Tráo Đổi Hai Mươi Năm

Full
CỐ VÃN TÌNH

CỐ VÃN TÌNH

Full
HÔN NHÂN DƠ BẨN

HÔN NHÂN DƠ BẨN

Full
Bắt Gặp Chồng Cũ Cùng Tiểu Tam Trong Khách Sạn

Bắt Gặp Chồng Cũ Cùng Tiểu Tam Trong Khách Sạn

Full
TÌNH NHÂN CỦA CHỒNG ÔM BỤNG BẦU TÌM TỚI, TÔI ĐỀ NGHỊ LY HÔN

TÌNH NHÂN CỦA CHỒNG ÔM BỤNG BẦU TÌM TỚI, TÔI ĐỀ NGHỊ LY HÔN

Full
Chỉ Một Tin Nhắn Giả, Tôi Nhận Ra Bạn Trai Là Kẻ Điên

Chỉ Một Tin Nhắn Giả, Tôi Nhận Ra Bạn Trai Là Kẻ Điên

Full
Khi Vợ Cũ Nắm Quyền

Khi Vợ Cũ Nắm Quyền

Full
Trả Tôi Về Chính Tôi

Trả Tôi Về Chính Tôi

Full
Làm Dâu Nhà Giàu Khổ Lắm

Làm Dâu Nhà Giàu Khổ Lắm

Full
SỢI DÂY ĐỎ TRONG TAY ANH

SỢI DÂY ĐỎ TRONG TAY ANH

Full
VẾT NỨT TRONG ĐỜI

VẾT NỨT TRONG ĐỜI

Full
Cú Lật Mặt Của Vợ Hợp Pháp

Cú Lật Mặt Của Vợ Hợp Pháp

Full
Buông tay sau tám năm chờ đợi

Buông tay sau tám năm chờ đợi

Full
khi tình yêu không trả nổi phẩm giá

khi tình yêu không trả nổi phẩm giá

Full
CHỒNG NGOẠI TÌNH VỚI THANH MAI TRÚC MÃ

CHỒNG NGOẠI TÌNH VỚI THANH MAI TRÚC MÃ

Full
LÒNG NGƯỜI NGUỘI LẠNH

LÒNG NGƯỜI NGUỘI LẠNH

Full
Chúng Ta Đừng Gặp Lại

Chúng Ta Đừng Gặp Lại

Full
Chấm Dứt Hợp Tác

Chấm Dứt Hợp Tác

Full
Chị Dâu Theo Chủ Nghĩa Không Con Nhất Quyết Muốn Cắt Bỏ Tử Cung

Chị Dâu Theo Chủ Nghĩa Không Con Nhất Quyết Muốn Cắt Bỏ Tử Cung

Full
HÔN NHÂN CỦA BỐI VI AN

HÔN NHÂN CỦA BỐI VI AN

Full
Một Đời Làm Người Thay Thế

Một Đời Làm Người Thay Thế

Full
Cưới Nhầm Lại Thành Đúng

Cưới Nhầm Lại Thành Đúng

Full


Bình luận

Loading...