Ngừng Yêu
Chương 5
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
ngoại truyện
1.
Tôi đã mất ngủ ba đêm liên tiếp.
Bác sĩ kê cho tôi thuốc ngủ.
Có lúc uống thuốc vào, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, tôi lại mơ thấy Ôn Lê.
Mơ thấy những ngày tháng khi chúng tôi còn bên nhau.
Khi vừa đính hôn xong.
Mọi thứ dường như vẫn còn rất tốt đẹp.
Cô ấy nhảy từ sân khấu xuống, chạy về phía tôi từ đằng xa.
“Cầm Sơ, Cầm Sơ!”
Giọng cô ấy lúc nào cũng dễ nghe đến thế.
Tôi không kìm được, ôm cô ấy vào lòng.
Giấc mơ dừng lại đúng vào khoảnh khắc đó.
Tôi mở mắt, hốt hoảng đưa tay ra với lấy.
Tim đập thình thịch.
Thế nhưng căn phòng ngủ vẫn tối đen như mực.
Không có gì cả.
Chỉ có một mình tôi, cô đơn đáng thương.
Giống như một chú chó con bị chủ nhân ruồng bỏ.
Tôi đi gặp bác sĩ.
Kết quả chẩn đoán cũng chẳng có gì bất ngờ.
Tôi mắc vấn đề tâm lý.
Khó ngủ, thỉnh thoảng còn xuất hiện ảo giác.
Tôi bắt đầu sợ những nơi đông người.
Có lúc đang họp với các lãnh đạo cấp cao, tôi như thấy Ôn Lê đẩy cửa bước vào.
Cô đeo túi xách nhỏ, giọng nói không khác gì trước kia.
Nhíu mày, nũng nịu trách tôi:
“Cầm Sơ, nói là ra ngoài chơi, sao anh lại đến muộn nữa rồi?”
Tôi vội nói:
“Đều tại anh không đúng, tặng em quà nhé, em tha thứ cho anh đi?”
Những người ngồi dưới, ai nấy đều chỉnh tề, nghiêm túc nhưng lúc này lại như trông thấy ma.
Từng người trợn tròn mắt nhìn tôi.
Nhưng chẳng ai dám lên tiếng.
Bởi vì—
Họ không nhìn thấy Ôn Lê.
Chỉ có một kẻ thần kinh như tôi thấy mà thôi.
2.
Thật ra, 5 năm trước, sau khi Ôn Lê ra nước ngoài, tôi đã từng có một quãng thời gian hoàn toàn mất kiểm soát.
Khi ấy, tôi tìm mãi cũng không thấy cô ấy.
WeChat, Weibo, thậm chí cả mấy ứng dụng video, tất cả các kênh liên lạc, cô ấy đều chặn tôi.
Không để lại một chút đường lui nào.
Tôi gần như phát điên.
Tôi đến biệt thự nhà họ Ôn.
Chú và thím không tiếp tôi.
Tôi liền đứng đợi bên ngoài.
Ngày nào cũng đến, mưa gió cũng mặc kệ.
Có vài người bạn nói, tôi như bị quỷ ám.
Cuối cùng, cha của Ôn Lê đồng ý gặp tôi.
“Cháu đừng đến nữa, Lê Lê không còn liên quan gì đến cháu nữa.”
Lần đầu tiên tôi thấy bác dùng ánh mắt xa cách, lạnh lùng như vậy để nhìn tôi, giọng điệu còn ẩn chứa cơn giận khó kìm.
Tôi cúi đầu xuống.
“Ít nhất… xin hãy nói cho cháu biết cô ấy đang ở đâu, được không?”
“Ở đâu à?”
Bác khẽ nhếch môi.
“Nó sang Mỹ học tiếp rồi, cháu cứ đi mà tìm.”
Tôi thật sự đã sang Mỹ.
New York, Los Angeles, California—
Tất cả các trường đại học có khoa múa tôi đều đã tìm tới.
Nhưng không.
Không có trường nào có tên Ôn Lê trong danh sách trúng tuyển.
Tôi bước đi trên đại lộ New York, xung quanh người qua kẻ lại vội vã.
Không ai dừng lại vì tôi.
Và cô gái từng yêu tôi bằng tất cả những gì cô ấy có, cứ thế, bị tôi đánh mất.
3.
Sau khi tôi từ Mỹ trở về, Hồ Ương đến tìm tôi.
Cô ấy dùng tay ra hiệu:
【Cầm Sơ, anh phải mạnh mẽ lên, em sẽ luôn ở bên anh!】
【Anh còn rất nhiều việc phải làm nữa, đừng quên mục tiêu đưa công ty ngày một phát triển lớn mạnh!】
Lạ thật.
Rõ ràng trước đây nhìn thấy Hồ Ương tươi tắn tràn đầy sức sống như vậy, tôi sẽ thấy vui vẻ.
Vậy mà bây giờ chỉ cảm thấy phiền lòng.
“Ôn Lê còn chẳng tìm được, tôi làm gì mà còn nhiều tinh thần như thế?”
Tôi hất tay cô ấy ra.
Hồ Ương khựng lại.
Cô ấy mấp máy môi, như đang gọi tên tôi.
Tôi nói:
“Từ nay đừng đến tìm tôi nữa. Em có biết cái vẻ ngoài ngày xưa của em, thực sự rất dễ khiến người ta hiểu lầm không?”
Quả thật, từ đó về sau Hồ Ương không còn xuất hiện nữa.
Sau này nghe nói cô ấy ở bên chú ba của tôi.
Đám bạn cũ, khi biết chuyện này, ai nấy đều ngạc nhiên.
“Sao lại thế được? Chú ba của cậu! Ông ấy béo ú tai to, chẳng phải là trâu già gặm cỏ non sao…”
“Hồ Ương nói muốn dùng đôi tay của mình để tạo dựng tương lai mà? Sao đến cuối cùng… vẫn là dựa vào đàn ông.”
Chỉ có tôi là chẳng phản ứng gì.
Như thể, tôi chợt nhận ra điều gì đó.
Thực ra, bản chất của cô ấy từ đầu đến cuối đều như vậy, chưa từng thay đổi.
Tham vọng rất lớn, nhưng lại không có đủ năng lực để nâng đỡ ước vọng của mình.
Giống như năm xưa nhờ Ôn Lê giúp mình rời khỏi vùng núi.
Lần này, cô ta chỉ đơn giản là thay đổi người để bám víu mà thôi.
4.
Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại đi xem cuộc thi múa của Ôn Lê.
Tôi mang theo một chiếc nhẫn.
Là chiếc tôi đã mua từ 5 năm trước.
Nhìn cô ấy và Mạnh Hàng phối hợp ăn ý trên sân khấu, như bị điều khiển, tôi bước vào nơi phỏng vấn.
Đưa bó hoa và chiếc nhẫn ra.
Trời mới biết, lúc đó tôi căng thẳng đến mức nào.
Chiếc hộp nhẫn đặt trong túi áo tôi, bị tôi xoa mãi đến sờn cả mép.
Tôi tưởng tượng đến biểu cảm của cô ấy khi thấy chiếc nhẫn.
Liệu có bất ngờ không? Có vui mừng không?
Thậm chí là… bị dọa đến phát hoảng?
Nhưng, không có gì cả.
Ôn Lê chỉ lạnh nhạt.
Cô nói:
“Không, Cầm Sơ, chúng ta không quen thân.”
Tôi cứ thế bị cô gạt đi.
Cô và Mạnh Hàng cười nói vui vẻ, không ngoái đầu nhìn tôi lấy một lần.
Vài năm sau, trong một chuyến công tác, tôi đến Anh.
Lúc đó, Ôn Lê đã là một bậc thầy trong giới múa cổ điển.
Chỉ cần cô bước lên sân khấu, tự khắc ánh hào quang sẽ vây quanh cô.
Tôi ngồi dưới sân khấu, lặng lẽ xem một buổi biểu diễn của cô.
Cô không nhận ra tôi.
Khi nhìn thấy cô biểu diễn trên sân khấu, lồng ngực tôi như tràn đầy.
Tôi cuối cùng cũng được gặp lại cô ấy.
Dù trong đôi mắt ấy đã không còn chỗ dành cho tôi.
Nhưng chỉ cần có thể đứng từ xa, từ rất xa, nhìn cô thêm một lần nữa—
Tôi đã thấy như vượt qua ngàn núi vạn sông.
Vậy là đủ rồi.
—Hết—
(Đã hết truyện)
Đừng cướp của tôi (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Ngôn Tình,
Vả Mặt,
1.
Sau chuyến công tác về, vừa mở cửa căn hộ, tôi sững người.
Chiếc gương toàn thân to đùng đâu rồi?
Cả căn nhà trống trơn, không một món đồ — như thể tôi vừa chuyển đến căn hộ mới xây.
Nếu không phải đã kiểm tra kỹ số nhà, tôi còn tưởng mình vào nhầm chỗ.
Càng đi vào trong, tôi càng hoảng:
Nhà tắm: dầu gội, sữa tắm, xà phòng — sạch bách.
Bếp: chén dĩa, nồi niêu, thậm chí… dao gọt vỏ — biến mất không dấu vết.
Phòng ngủ: gối, chăn, đèn ngủ, thậm chí cả nệm cũng không còn!
Phản ứng đầu tiên của tôi là bị trộm! Vội gọi cảnh sát.
Cả/nh sá/t đến điều tra rồi kết luận: “Khả năng cao là người quen làm.”
Tôi lập tức nghĩ đến người yêu cũ mới chia tay: Triệu Bằng Vũ.
Ờ ha, chia tay đúng là lúc nhìn ra phẩm chất thật của con người…
Tới lúc kiểm kê tài sản mất mát, tôi mới phát hiện: ống tiết kiệm vẫn còn, nhưng… rỗng ruột.
Cái ống đó chính anh ta tặng tôi lúc trước, nói ngọt ngào:
“Sau này đây là quỹ chung của hai đứa mình, mình cùng tiết kiệm nha.”
Nhưng thực tế thì chỉ có mình tôi nhét tiền vào, còn anh ta chưa từng bỏ lấy một xu.
Cảnh sát nhìn các vết cào trên ống tiết kiệm, nhíu mày:
“Chắc anh ta dùng… tăm để móc từng đồng ra đấy.”
Tôi cười, nhưng là kiểu cười trong vô vọng.
Cảnh sát nhìn quanh một lượt, bất lực nói:
“Do là người yêu cũ nên chuyện này tốt nhất giải quyết dân sự, không dễ xử lý hình sự đâu.”
Sau khi cảnh sát đi, tôi gọi cho Triệu Bằng Vũ, nhưng… anh ta đã chặn số tôi rồi.
Tôi bốc hỏa, cầm lấy chìa khóa xe, định đến tìm anh ta hỏi tội.
Xuống bãi xe, thì… xe cũng không cánh mà bay!
2.
Tôi vừa tức vừa lo, đành đăng bài cầu cứu:
【Giúp với! Bạn trai cũ lấy mất xe của tôi! Ai có thể đi cùng tôi đến đòi lại không? Cần một người cao to mạnh mẽ càng tốt!】
Không ngờ bài viết lại được hàng trăm người hưởng ứng nhiệt liệt:
【Chồng tôi có xăm hình đầy tay, mặt ngầu, chỉ cần đứng đó thôi là đủ dọa rồi!】
【Dắt chị theo với! 100kg, nhìn đã thấy dữ, cãi nhau chưa từng thua! Gào cái là hắn tè ra quần!】
【Em là F0 thần kinh chính hiệu, có giấy tờ hẳn hoi! Phát điên thì chẳng ai dám động vào em đâu!】
【Cho em gửi thằng con! Đang tuổi dậy thì, chuyên gia cãi, thích đ á/nh nhau, bất cần đời!】
【Cả nhà em xung phong! Chồng từng là lính, em thì chửi hay, con gái biết khóc, chó biết cắn, em trai là luật sư lo pháp lý, em gái là bác sĩ chọn điểm đ/á nh đau nhất, ông nội biết lăn ra bất cứ lúc nào! Nếu tên khốn đó dám động vào chị, để coi ai đập ai!】
【Em theo chị! Em là kiểu bánh bèo trà xanh, biết diễn khóc, chuyên chơi chiêu đạo đức giả! Chị em em đi cùng, cà khịa thành bão!】
【Em không cãi được, nhưng ánh mắt sắc bén – có thể cắt hắn thành từng miếng luôn! Em sẽ đứng bên trợ uy cho chị!】
【Em là nhiếp ảnh gia, em quay livestream toàn bộ – dám trốn thì netizen dìm chết hắn!】
【Ba em có xe khách 45 chỗ, em chở cả đội qua đòi đồ cho chị!】
Lúc này tôi mới hiểu thế nào là: “Một người gặp nạn, vạn người lên đường!”
Tôi cảm động đến rưng rưng, nhưng cũng khẽ run…
Tôi chỉ muốn đi đòi lại đồ thôi mà, không phải đi tiêu diệt cả nhà hắn đâu…
3
Dựa theo định vị GPS của xe, tôi lần theo đến thành phố mà Triệu Bằng Vũ đang ở.
Lúc tôi đến nơi, vừa khéo nhìn thấy một cô gái bước xuống từ ghế phụ.
Triệu Bằng Vũ cũng xuống xe, còn ân cần giúp cô ta quàng lại khăn quàng cổ. Không khí tình tứ giữa hai người đúng là khiến người ta không nỡ phá vỡ.
Nhưng tôi thì cứ phải phá cho bằng được.
Tôi gằn giọng quát:
“Triệu Bằng Vũ!”
Cả cô gái lẫn Triệu Bằng Vũ đều quay đầu lại.
Cô gái kia trông có vẻ quen quen, chiếc khăn kia cũng vậy.
Triệu Bằng Vũ nhìn thấy tôi thì khựng lại một chút, đến khi phản ứng kịp liền lập tức túm lấy cổ tay tôi, kéo tôi ra một bên, hạ giọng hỏi:
“Tiểu Kiều, sao em lại tới đây?”
Tôi hất tay anh ta ra, lạnh lùng nói:
“Triệu Bằng Vũ, trả xe và đồ đạc lại cho tôi! Cả khăn quàng nữa!”
Không sai, chiếc khăn đó cũng là của tôi.
Năm ngoái tôi tự thưởng cho mình món quà thăng chức — một chiếc khăn hàng hiệu, ba triệu.
Lúc đó Triệu Bằng Vũ còn nói tôi sống ảo, thích phô trương.
Giờ thì tôi thật sự không hiểu nổi — ai mới là người sống ảo?
Chia tay rồi mà còn lén lấy đồ của bạn gái cũ đi tặng cho người mới, đúng là mở mang tầm mắt tôi đấy!
Cô gái kia tôi cũng nhớ ra rồi.
Một tuần trước, tôi vô tình nhìn thấy tin nhắn mẹ Triệu Bằng Vũ gửi cho anh ta.
Nội dung là giục anh ta về nhà xem mắt, còn kèm theo một bức ảnh — chính là cô gái này.
Tôi tức quá nên đòi chia tay luôn, rồi lập tức đi công tác.
Không ngờ anh ta lại thừa cơ dọn sạch đồ trong nhà tôi, lại còn kịp “chuyển giao liền mạch” thế này!
Cô gái đó đảo mắt nhìn tôi từ đầu đến chân, ánh mắt đầy cảnh giác. Cô ta khoác tay Triệu Bằng Vũ, nghiêng đầu hỏi:
“Bằng Vũ, cô ấy là ai vậy? Cô ấy đang nói gì thế? Gì mà xe?”
Triệu Bằng Vũ mồ hôi túa ra như tắm, mặt mũi bối rối chưa biết xử lý thế nào, thì từ hàng ghế sau của xe lần lượt bước xuống một người, hai người, ba người, bốn người…
Tôi sững sờ. Ghế sau mà cũng nhét được bốn người á?!
Người đi đầu là một bà cô mà tôi từng gặp — mẹ của Triệu Bằng Vũ, kế bên là ba anh ta.
Hai người còn lại, tôi đoán chắc là ba mẹ của cô gái kia.
Bà cô ấy vừa thấy tôi liền sa sầm mặt, vặn người một phát, lấy nguyên thân hình đồ sộ húc thẳng vào tôi.
Tôi suýt thì ngã nhào, còn bà ta thì hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng kéo tay cô gái kia, cười tươi rói:
“Vũ Vũ à, con đừng hiểu lầm. Đây là bạn gái cũ của Bằng Vũ đó. Chia tay rồi mà cứ đeo bám con trai dì mãi.”
Cô gái tên Vũ Vũ liếc tôi một cái đầy khinh bỉ, mở miệng nói như răn dạy:
“Đều là người lớn cả rồi, chia tay thì nên văn minh một chút đi!”
Tôi liếc sang Triệu Bằng Vũ — người đang rút đầu rụt cổ đứng một bên không hé nửa lời — rồi lạnh giọng nói:
“Muốn văn minh thì cũng được thôi. Miễn là anh ta trả lại xe và đồ đạc cho tôi!”
4
Mẹ Triệu Bằng Vũ liền không vừa:
“Cô đồ con điếm kia, xe của cô cái gì? Đây rõ ràng là xe của con trai tôi!”
Tôi cười nghẹn vì tức:
“Xe của con trai bà? Đây là xe của tôi! Triệu Bằng Vũ, anh dám nói thật không?”
Có vẻ không ngờ tôi cương quyết như vậy, Triệu Bằng Vũ tái mặt, lại túm tôi kéo sang một bên, thì thầm quát:
“Châu Tiểu Kiều, cô đừng làm loạn nữa! Tôi đã nói rồi, tôi đi xem mắt là để đối phó nhà, cô chịu chút mặt cho tôi đi, lát nữa tôi sẽ giải thích cho cô!”
Rồi anh ta quay sang mọi người nở nụ cười bẽn lẽn nói:
“Đương nhiên là xe của tôi, chỉ là trước kia cô ấy quen lái nên cứ coi như của mình thôi. Tiểu Kiều, em đi đi! Anh không truy cứu nữa.”
Thật buồn cười, hỏi chấm mấy — ai mới là người phải bị truy cứu?
Bố Triệu Bằng Vũ cau mày, lạnh lùng hừ một tiếng:
“Gì mà lố bịch! Đây là xe do con trai chúng tôi tự mua, trước kia cô đòi lái thì thôi còn đằng này chia tay còn muốn đem đi sao? Hơn nữa, phụ nữ mà biết lái xe ư? Ra đường người ta cười cho chết! Con ơi, tao nói cho mày biết, như thế này làm sao lọt vào nhà họ Triệu của chúng ta được!”
Mẹ anh ta bắt đầu khoe khoang với bố mẹ cô gái:
“Con trai tôi Bằng Vũ xuất sắc lắm, mới đi làm hai năm đã trả thẳng tiền mua xe. Con trai chất lượng như vậy, điều kiện tốt như thế, không lạ gì cô gái tỉnh ngoài kia lại cố níu giữ.”
Ba mẹ cô gái vội vàng phụ họa:
“Đúng rồi, Bằng Vũ này có tương lai lắm. Mấy ngày trước còn mang đến biếu nhà mình đồ dưỡng da với rượu Moutai cơ, nhìn là biết không rẻ tiền.”
Nghe đến đó, tôi lập tức lao tới cốp xe, mở ra xem — đúng là những món quà tôi chuẩn bị cho bố mẹ đã biến mất!
Cơn giận tôi như cơn lửa dâng lên từng tấc:
“Triệu Bằng Vũ! Mau trả lại đồ tôi mua cho bố mẹ tôi đây!”
Ánh mắt anh ta chớp chớp, co người lại, lúng túng cúi đầu.
Mẹ anh ta liền không chịu, khoanh tay hét lên:
“Gì mà cô mua? Đó rõ ràng là con trai tôi tự mua! Tôi thấy cô thật vô liêm sỉ — trước thì đòi xe, giờ lại đòi đồ nữa. Tôi không hiểu con trai tôi hồi đó sao lại mê cô. Dù sao tôi không chấp nhận cô, người tôi chấp nhận chỉ có Vũ Hân!”
Cô gái tên Vũ Hân nghe thế liền ngẩng cao đầu, nhếch môi thách thức tôi:
“Đều là người lớn cả rồi, tôi biết cô ý đồ gì — không chịu mất, muốn lợi dụng cơ hội móc một khoản bồi thường chia tay đúng không? Tiền Bằng Vũ trước kia cho cô tôi không để ý, cô mau đi đi!”
Tức tới phát cuồng, tôi cười phá lên mà trả lời:
“Cô không truy cứu, thì tôi sẽ truy cứu!”
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰