Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

NGÀY CON TRAI NẰM TRÊN BÀN MỔ, TÔI BÁO CẢNH SÁT BẮT CHỒNG MÌNH

Chương 7



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

“Không cần.”

 

Một bầy ruồi vo ve, sao làm ảnh hưởng được đến đại bàng bay trên bầu trời?

 

Tôi tắt điện thoại, tiếp tục đọc sách.

 

Thế giới của họ, đạo đức của họ, những lời kết tội của họ...

 

Liên quan gì đến tôi?

 

Tình hình của nhà họ Tiêu trong nước còn tệ hơn tôi tưởng.

 

Thua kiện liên tục, tài sản bị phong tỏa, đối tác hủy hợp đồng hàng loạt.

 

Một cây đại thụ, đang bị mọt đục rỗng từ gốc, sắp đổ sụp.

 

Chó cùng dứt dậu.

 

Tôi đoán họ sẽ vùng vẫy lần cuối, nhưng không ngờ lại hèn hạ đến thế.

 

Luật sư gọi điện cho tôi lúc nửa đêm:

 

“Lâm Vy, có chuyện rồi. Tiêu Chấn Hoa ở trong nước, dùng mấy thủ đoạn mờ ám, làm giả một loạt giấy tờ.”

 

Tim tôi trùng xuống.

 

“Giấy tờ gì?”

 

“Hắn ta làm giả hồ sơ bệnh tâm thần của chị, nói chị mắc trầm cảm sau sinh nặng và có khuynh hướng bạo lực. Còn thuê người làm chứng giả, khai rằng chị ngược đãi Nhạc Nhạc.”

 

“Mục đích là gì?”

 

“Hắn ta đã nộp đơn lên tòa án bên này, yêu cầu tước quyền giám hộ của chị, chuyển quyền nuôi dưỡng cho người thân trực hệ duy nhất còn lại — ông nội.”

 

Một cú đánh chí mạng thật.

 

Đây là cái bẫy độc ác cuối cùng của họ.

 

Muốn dùng danh nghĩa pháp luật để cướp Nhạc Nhạc khỏi tôi.

 

Luật sư nói giọng rất nghiêm trọng:

 

“Vụ này rất rắc rối. Bên kia chuẩn bị kỹ lắm, lại còn có thế lực mờ ám chống lưng. Một khi ra tòa, dù có thắng, danh dự của chị và Nhạc Nhạc cũng sẽ bị tổn hại nghiêm trọng.”

 

Tôi nghe xong, nhưng lại vô cùng bình tĩnh.

 

“Đừng lo, luật sư Vương.”

 

Tôi bước vào phòng làm việc, mở ngăn tủ có khóa, lấy ra một tập hồ sơ.

 

“Tôi đã đoán sẽ có ngày này.”

 

“Tôi có thứ khác trong tay.”

 

Đó là việc tôi âm thầm làm suốt từ khi sang Mỹ.

 

Tôi nhờ đội luật sư liên hệ với tổ chức bảo vệ trẻ em quốc tế uy tín nhất, và lập hồ sơ theo dõi sức khỏe – phát triển riêng cho Nhạc Nhạc.

 

Trong đó ghi lại toàn bộ dữ liệu điều trị, đánh giá tâm lý, ảnh chụp quá trình trưởng thành, cùng các video sinh hoạt hàng ngày giữa tôi và con.

 

Tất cả đều có xác nhận pháp lý của bên thứ ba.

 

“Muốn kiện thì kiện. Nhưng chiến trường, do tôi chọn.”

 

Tôi đệ trình bộ hồ sơ này cho tòa án thụ lý vụ việc.

 

Đồng thời, tôi ủy quyền cho luật sư mời đại diện tổ chức bảo vệ trẻ em quốc tế, cùng vài hãng truyền thông quốc tế uy tín đến dự thính phiên tòa giành quyền nuôi dưỡng xuyên quốc gia.

 

Phiên tòa diễn ra, tôi không đến.

 

Nhưng hình ảnh phiên tòa được truyền thông đưa tin khắp thế giới.

 

Luật sư của Tiêu Chấn Hoa trình bày đầy cảm xúc những bằng chứng giả:

 

Bản giám định tâm thần của tôi.

Khuynh hướng bạo lực của tôi.

“Lời khai nhân chứng” rằng tôi ngược đãi con trai.

 

Ngay lúc họ tưởng rằng thắng chắc...

 

Luật sư của tôi bình tĩnh đưa hồ sơ theo dõi phát triển do tổ chức quốc tế chứng nhận lên màn hình trước tòa.

 

Gương mặt rạng rỡ của Nhạc Nhạc.

 

Video tôi đọc sách bên giường bệnh của con.

 

Báo cáo y tế đánh giá sức khỏe thể chất – tinh thần đều tốt.

 

Lời khai chuyên môn của quan sát viên bảo vệ trẻ em.

 

Bằng chứng xác thực, không thể chối cãi.

 

Những giấy tờ giả của Tiêu Chấn Hoa lập tức trở thành trò cười.

 

Tòa án tuyên bố:

 

Bên ông Tiêu làm giả bằng chứng và kiện tụng ác ý, bác bỏ toàn bộ đơn kiện.

 

Đồng thời khởi động điều tra hình sự về hành vi làm giả tài liệu của ông ta.

 

Sự thật được phơi bày.

 

Cọng rơm cuối cùng đè sập nhà họ Tiêu — nặng hơn bất kỳ ai tưởng.

 

Vụ việc nhanh chóng lan rộng, dấy lên làn sóng chỉ trích về “lạm dụng hệ thống pháp luật xuyên quốc gia”.

 

Chính quyền trong nước chịu áp lực dư luận, điều tra toàn diện nhà họ Tiêu.

 

Chiếc “ô dù” phía sau họ bị xé toạc và dọn sạch.

 

Những họ hàng từng lên mạng mắng tôi là m.á.u lạnh — đồng loạt im lặng khi sự thật rành rành.

 

Dư luận hoàn toàn đảo chiều.

 

Cái lưới cuối cùng tôi giăng ra — bắt gọn tất cả tội ác và vùng vẫy của họ — không cho họ một đường thoát.

 

Năm năm sau.

 

Geneva – Hội nghị Thượng đỉnh Khoa học Gene Thế giới.

 

Tôi đứng trên bục diễn giả, sau lưng là màn hình lớn trình chiếu kết quả nghiên cứu của dự án Noah – giai đoạn hai do tôi chủ trì.

 

“Chúng tôi tin rằng, thông qua chỉnh sửa – phục hồi chính xác gene mang khiếm khuyết từ phía cha,

trong tương lai, sẽ có vô số đứa trẻ như Nhạc Nhạc, được giải thoát khỏi định mệnh đau đớn ngay từ khi chào đời.”

 

Phía dưới, là các chuyên gia và học giả hàng đầu từ khắp thế giới — vỗ tay như sấm dậy.

 

Từ một sinh viên dự thính tham gia điều trị cho con, tôi trở thành nghiên cứu viên cốt lõi của phòng thí nghiệm, rồi thành chuyên gia có tiếng trong ngành.

 

Tôi dùng chính câu chuyện đời mình, thực hiện cuộc lội ngược dòng hoàn chỉnh.

 

Nhà họ Tiêu, cũng đi đến kết cục cuối cùng.

 

Sau thất bại trong vụ kiện xuyên quốc gia, đế chế kinh doanh của họ tại Trung Quốc bị nhổ tận gốc, hoàn toàn phá sản.

 

Tiêu Chấn Hoa và Tiêu Cẩn Ngọc bị kết án nặng với các tội danh:

 

Làm giả giấy tờ

 

Kiện tụng ác ý

 

Hối lộ thương mại

 

Chuyển tài sản trái phép...

 

Cả đời còn lại — họ sẽ sống sau song sắt.

 

Luật sư của tôi chỉ tiện miệng nhắc trong một email.

 

Tôi đọc xong, bình thản trả lời hai chữ:

 

“Đã nhận.”

 

Thù hận đã tan biến từ lâu.

 

Khi bạn có cả một bầu trời rộng mở, những thứ từng khiến bạn đau đớn đến cùng cực — chẳng qua chỉ là một chấm đen nhỏ ngoài đường chân trời.

 

Sau hội nghị, tôi từ chối lời mời dự tiệc, về khách sạn sớm.

 

Vừa mở cửa, một cậu thiếu niên sáng sủa chạy đến, ôm chầm lấy tôi.

 

“Mẹ! Hôm nay mẹ siêu ngầu luôn!”

 

Là Nhạc Nhạc.

 

Con đã mười bốn tuổi, cao hơn tôi nửa cái đầu, khỏe mạnh, vui vẻ, là quarterback ngôi sao của đội bóng bầu dục trường.

 

Bệnh của con đã được tuyên bố khỏi hoàn toàn từ ba năm trước.

 

Con tự hào về tôi.

 

Còn tôi, chỉ cần nhìn thấy con, là thấy được cả thế giới bừng sáng.

 

Tôi dùng số tiền quyên góp đầu tiên của Quỹ Noah do mình lập ra, tài trợ cho 100 đứa trẻ mắc bệnh hiếm giống Nhạc Nhạc.

 

Tôi biến đau thương cá nhân thành ánh sáng soi đường cho người khác.

 

Điều đó — có lẽ còn ý nghĩa hơn cả sự trả thù.

 

Buổi tối, tôi cùng Nhạc Nhạc ăn tối ngoài trời tại khách sạn.

 

Hồ Geneva về đêm đẹp như tranh vẽ.

 

Vừa cắt bít tết, Nhạc Nhạc vừa hỏi:

 

“Mẹ ơi, chú Vương nói... cái người tên Tiêu Cẩn Ngọc đó, dạo gần đây trong tù bị bệnh nặng, xin tạm tha điều trị nhưng bị từ chối.”

 

Tay tôi khựng lại một chút, rồi trở về bình thường.

 

“Vậy à.”

 

“Ừm. Mẹ nói xem, ông ta có hối hận không?”

 

Tôi nhìn vào đôi mắt trong trẻo của Nhạc Nhạc, nghĩ một chút, rồi mỉm cười:

 

“Ông ta có hối hận hay không, quan trọng sao?”

 

Nhạc Nhạc cũng cười:

 

“Không quan trọng!”

 

Đúng vậy. Không quan trọng nữa rồi.

 

Tôi nâng ly, cụng nhẹ với con.

 

Trong ly là thứ chất lỏng trong suốt, phản chiếu khuôn mặt tôi lúc này — tự tin, bình thản.

 

Tôi không còn cần lời xin lỗi của ai để cảm thấy chiến thắng.

 

Vì — tôi đã trở thành người chiến thắng trong chính cuộc đời mình.

 

Ánh sáng. Sự tái sinh.

 

Chỉ như vậy — là đủ rồi.

(Đã hết truyện)

Khoảng Cách Giữa Hai Người (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Đô Thị, Vả Mặt,

Tại buổi tiệc sinh nhật của một người bạn, Cố Kinh Thâm dẫn theo cô tình nhân bé nhỏ mà anh ta đang nuôi.

Cô gái nhỏ nhìn tôi, giọng nói ngây thơ và hoạt bát:

“Nghe anh Kinh Thâm nói cà phê Americano do chị Cảnh Họa pha ngon tuyệt vời, hôm nay em có may mắn được nếm thử không ạ?”

Cố Kinh Thâm hất cằm về phía tôi, ra lệnh:

“Ngây ra đó làm gì? Đi pha cà phê đi!”

Tôi đứng dậy, bước ra khỏi phòng tiệc.

Và không bao giờ quay lại nữa.

1

Bữa tiệc sinh nhật được tổ chức tại biệt thự riêng của chủ nhân.

Ban đầu, Cố Kinh Thâm nói với tôi rằng, tối nay sau khi tan làm, anh sẽ đón tôi cùng đi đến bữa tiệc.

Nhưng đến gần tối, anh lại gọi điện, bảo tài xế đến đón tôi.

Anh không giải thích lý do thay đổi kế hoạch đột ngột, còn tôi cũng không hỏi.

Mối quan hệ giữa chúng tôi xưa nay vẫn như vậy — anh làm gì cũng chẳng cần cho tôi một lời giải thích.

Nhưng vừa bước vào sảnh tiệc, tôi đã cảm nhận được những ánh mắt lén lút chiếu tới từ bốn phía.

Có người tò mò, có người hiếu kỳ, lại có người mang theo vẻ thương hại.

Rất nhanh, tôi đã hiểu lý do.

Tôi nhìn thấy Cố Kinh Thâm đang đứng cùng chủ nhân buổi tiệc, trò chuyện thân mật.

Bên cạnh anh là một cô gái trẻ, đang thân mật khoác tay anh.

Một cơn nhói đau đâm thẳng vào tim, lan khắp toàn thân.

Đến lúc này, tôi mới hiểu tại sao anh thất hẹn.

Anh không đến đón tôi — vì anh phải đưa người khác đi cùng.

Tôi không hiểu, nếu đã chọn mang tình nhân theo, tại sao còn bắt tôi phải đến?

Là để làm nhục tôi trước mặt tất cả mọi người sao?

Tôi đứng chết lặng tại chỗ, chẳng nhúc nhích nổi.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của tôi, Cố Kinh Thâm quay đầu lại.

Nhìn thấy tôi, anh không hề lộ ra chút áy náy nào, ngược lại còn thoải mái cười, gật đầu chào:

“Đến rồi à.”

Chủ nhân bữa tiệc ở bên cạnh thì lại vô cùng bối rối, nụ cười trên mặt cứng ngắc, giọng nói lộ rõ lúng túng:

“Chị dâu đến rồi, ngồi đi, cứ tự nhiên nhé.”

Cô gái vẫn khoác tay Cố Kinh Thâm chớp mắt nhìn tôi, dường như đã hiểu ra điều gì đó.

Cô ta quả thật rất xinh — trẻ trung, làn da mịn màng, ngay cả giọng nói cũng toát lên vẻ hồn nhiên ngọt ngào.

“Nghe anh Kinh Thâm nói cà phê Americano do chị Cảnh Họa pha ngon lắm, hôm nay em có thể được nếm thử không ạ?”

Tim tôi khẽ siết lại, móng tay vô thức bấm sâu vào lòng bàn tay.

Cố Kinh Thâm vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, nghiêng đầu hỏi chủ nhà:

“Nhà anh có máy pha cà phê không?”

Chủ nhà hít sâu một hơi, ánh mắt lén lút liếc nhìn tôi, mồ hôi rịn ra trên trán, giọng run run:

“Có… ở phòng pha trà bên cạnh.”

Cố Kinh Thâm lại hất cằm về phía tôi, giọng ra lệnh:

“Ngây ra đó làm gì? Đi pha cà phê đi.”

Trong khoảnh khắc, căn phòng vốn ồn ào bỗng rơi vào im lặng chết chóc.

Mọi người đều cúi đầu, dùng khóe mắt lén nhìn tôi.

Tôi cố gắng kìm nén nỗi nhục nhã, ngẩng lên nhìn anh.

Ánh mắt chúng tôi chạm nhau — trong đôi mắt anh, chỉ có sự giễu cợt lạnh lùng.

Tôi dừng lại một giây, rồi quay người đi về phía hành lang bên cạnh.

Giọng anh lại vang lên phía sau, lạnh lùng và khinh khỉnh:

“Làm nhanh lên.”

Tôi không đáp, cũng chẳng dừng bước.

2

Tôi không đi vào phòng pha trà để pha cà phê.

Ngôi nhà này tôi đã từng theo Cố Kinh Thâm đến một lần, nên đại khái biết bố cục.

Tôi băng qua phòng pha trà, mở cửa sau, bước ra vườn sau.

Đi theo con đường lát đá quanh co uốn lượn, tôi men ra cửa bên hông khu vườn.

Chiếc xe đã đưa tôi tới đã rời đi.

Tôi mở ứng dụng gọi xe đặt một chuyến.

Tài xế nhận chuyến xong liền gọi cho tôi.

Anh ta nói mình từng tới đây, khu biệt thự này không cho xe lạ vào, hỏi tôi có thể ra cổng lớn đợi không.

Tôi nói được.

Khu biệt thự này thật rộng, đi được một lúc, đôi chân mang giày cao gót đã đau nhức.

Tôi tháo giày cầm trong tay, chân trần bước đi.

Những viên sỏi nhỏ trên đất thỉnh thoảng chọc vào gan bàn chân, từng đợt nhói nhẹ.

Nhưng tôi lại cảm thấy bước chân mình nhẹ nhàng, càng đi càng muốn chạy.

Cảnh vật hai bên lùi lại phía sau, giống như những ký ức đã qua, đang dần xa khỏi tôi.

Tôi như cảm nhận được chiếc xiềng xích đang trói chặt mình dần dần tuột ra.

Cả người trở nên nhẹ nhõm hơn.

Khi tới cổng lớn, tôi chân trần, tóc tai rối bời, cả người nhếch nhác.

Nhưng khi nhìn thấy chiếc xe đang đợi ở đó, tôi lại vô thức mỉm cười.

Đèn xe chiếu thẳng sáng lóa, có chút chói mắt.

Nhưng cũng xua tan đám mây đen quẩn quanh tôi suốt bao năm qua.

Trong màn đêm dày đặc, tôi bỗng thấy lòng mình sáng rõ, mọi thứ đều trở nên minh bạch.

3

Vừa về tới nhà, điện thoại Cố Kinh Thâm gọi đến.

“Một tách cà phê, em định làm đến bao giờ?”

“Tôi chưa bao giờ đồng ý pha cà phê cho anh.” – tôi nhàn nhạt đáp – “Với lại, tôi về nhà rồi.”



Bình luận

Loading...