Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Mùa xuân hồi sinh

Chương 5



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

Nhưng tại sao… tại sao hắn lại giam giữ chính con ruột của mình?

 

“Chị… cứu em với… em xin chị…” Bé gái nắm chặt lấy tay tôi khóc lóc cầu xin.

 

Tôi vội bịt miệng con bé lại, trên lầu vang lên tiếng bước chân rõ mồn một.

 

Nhâm Viễn đã quay lại rồi!

 

Tầng hầm không có cửa sổ, lối ra duy nhất giờ đây đang bị hắn đứng chắn ở ngoài.

 

Em tôi lập tức thổi tắt nến, cúi người nhặt thanh xà beng dưới đất.

 

“Đừng động đậy.” Nói rồi, nó nhẹ nhàng ẩn mình bên mép cầu thang ở vị trí duy nhất có thể đánh úp từ phía sau.

 

Tôi định chạy tới hỗ trợ, nhưng ánh mắt em trai lướt nhanh về phía bé gái. Tôi lập tức hiểu, nó muốn tôi giữ chặt đứa bé để đề phòng bất trắc.

 

Tôi siết chặt vạt áo, đầu ngón tay lạnh buốt và tái xanh vì căng thẳng.

 

Tiếng bước chân càng lúc càng gần. Hắn đến rồi, ngay sát cửa cầu thang.

 

Ngay giây sau, trong bóng tối vang lên một tiếng trầm đục. Tiểu Hàn đã ra tay trước, nó đập thẳng vào người Nhâm Viễn.

 

Hai bóng người nhanh chóng giằng co vật lộn và lăn lộn trên nền đất, bóng nọ quấn lấy bóng kia không phân biệt được ai là ai.

 

Nhưng tôi biết rõ, em trai tôi không thể là đối thủ của hắn.

 

Không được rồi!

 

Tôi lập tức châm lại cây nến. Ánh sáng bùng lên, soi rõ hình ảnh em trai đang bị Nhâm Viễn ghì chặt dưới thân.

 

Tôi vớ lấy cây gậy sắt gần đó, xông lên và ra sức nện xuống. Nhưng Nhâm Viễn đã đoán trước được tình huống.

 

Hắn quay ngoắt lại và tóm chặt lấy cổ tay tôi. Tiểu Hàn liền chớp lấy cơ hội, quàng tay siết chặt cổ hắn từ phía sau.

 

Gân xanh nổi khắp mặt Nhâm Viễn, tròng mắt đỏ ngầu cùng ánh nhìn dữ tợn như quỷ. Hắn buông tay tôi ra, cố gắng giằng khỏi vòng siết của em trai tôi.

 

Chính khoảnh khắc ấy, tôi liền ra tay.

 

Một gậy thật mạnh, giáng thẳng vào đầu hắn.

 

‘Bốp!’ m.á.u văng tóe ra đỏ rực dưới ánh nến. Nhâm Viễn khựng lại, rồi đổ rầm xuống đất như khúc gỗ.

 

Tôi run rẩy cúi xuống kiểm tra mũi hắn… Không còn hơi thở.

 

Tôi lại thắng rồi.

 

Kiếp trước, tôi báo được thù.

 

Kiếp này… Tôi cứu được những người mình yêu thương nhất.

 

15.

 

Không kịp vui mừng, tôi lập tức chạy tới kiểm tra vết thương của mẹ. Hơi thở của bà yếu ớt, nhưng may mắn là m.á.u chảy không nhiều.

 

Em trai ôm lấy mẹ, cẩn thận dìu bà ra ngoài. Còn tôi thì cúi xuống lục soát người Nhâm Viễn để tìm chìa khóa.

 

Túi quần không có. Tay cũng không đeo gì, áo khoác cũng trống trơn.

 

Chẳng lẽ… hắn để ở bên ngoài?

 

Tôi vừa định đứng dậy, thì một đôi tay to lớn đột ngột siết chặt lấy cổ tôi. Cúi đầu nhìn xuống, tôi đối diện ngay với nụ cười quái dị của Nhâm Viễn: “Haha… Mày tưởng tao sẽ ngu ngốc như kiếp trước, để mày giec lần nữa à?”

 

Hắn… thật sự đã trọng sinh!

 

Lực tay của hắn mạnh đến mức gần như nhấc bổng tôi lên khỏi mặt đất. Tôi giãy giụa trong tuyệt vọng, càng vùng vẫy càng cảm thấy khó thở. 

 

Một cảm giác nghẹt thở siết lấy toàn thân, mọi thứ trước mắt bắt đầu dần mờ đi. Đúng lúc đó tiếng bước chân vang lên phía sau, em trai tôi đã quay lại.

 

Nghe thấy động tĩnh, Nhâm Viễn chậm rãi quay đầu lạnh lùng hỏi: “Chọn một trong hai, ai sẽ là người chec đây?”

 

Lại là một câu hỏi sinh tử, quen thuộc như ác mộng. 

 

Không chút do dự, em trai tôi nhặt cây gậy dưới đất đập thẳng vào đầu mình. M.á.u chảy dài xuống mặt, từng giọt từng giọt nhuộm đỏ cổ áo: “Tao chec… Tao chec thế nào cũng được… Chỉ xin mày buông tha cho chị ấy.”

 

Tôi khóc đến không thở nổi: “Tiểu Hàn… Đừng mà, em điên rồi sao?!... Với loại cầm thú này… Em nghĩ hắn sẽ tha… Cho chúng ta thật à?!”

 

 

Tôi biết quá rõ.

 

Kiếp trước… hắn chẳng tha cho ai cả.

 

Tiểu Hàn khẽ cười, một nụ cười cay đắng và đầy bi ai: “Em từng nói sẽ bảo vệ chị… Dù cuối cùng hắn vẫn giec chị. Ít nhất, em đã khiến chị sống thêm được vài phút.”

 

Ngay lúc ấy từ phía sau, Nhâm Viễn bất ngờ phát ra một tiếng rên trầm đục kỳ lạ. Lực siết trên cổ tôi bỗng chốc nới lỏng.

 

Tôi nhân cơ hội cúi đầu và cắn chặt vào cổ tay hắn, sau đó giơ chân lên đạp mạnh về sau. Cùng lúc đó, em trai tôi cũng lao tới vung gậy giáng thẳng vào đầu hắn.

 

Nhưng kỳ lạ thay, Nhâm Viễn không hề phản kháng. Tôi quay người lại nhìn thì thấy hắn đã ngã xuống đất.

 

Và trước mắt tôi… là một cô bé chưa tới mười tuổi đang cầm d.a.o với cả hai tay mà run rẩy.

 

Chính là… con gái của Nhâm Viễn.

 

Con d.a.o rơi xuống đất, vang lên một tiếng ‘keng’ sắc lạnh. Âm thanh đó như đánh thức lý trí vừa bị tê liệt của tất cả mọi người.

 

Cô bé gào lên thảm thiết rồi quỳ sụp xuống, bật khóc nức nở: “Em giec ng.ư.ờ.i rồi… Em giec bố rồi…”

 

16.

 

Nhâm Viễn vẫn chưa chec, nhưng hắn giờ đây không gượng dậy nổi nữa. Tiểu Hàn không tìm được chìa khóa xe, nhưng lại mò được một chiếc điện thoại.

 

Nó lần lượt gọi cấp cứu và báo cảnh sát.

 

Điều kỳ lạ là mẹ tôi, người vừa rồi vẫn còn thoi thóp nhưng lúc này lại thở đều hơn rất nhiều. Thậm chí sắc mặt của bà cũng dần khôi phục, chỉ là vẫn còn hôn mê.

 

Trong lúc chờ đợi, tiểu Hàn bỗng dưng ngẩng đầu nhìn vào khoảng không trước mặt. Cất tiếng nói nhẹ như gió thoảng: “Cảm ơn… mọi người.”

 

Mọi người?

 

Tôi ngơ ngác nhìn em trai của mình, chưa kịp hỏi thì nó đã chậm rãi lên tiếng:

 

“Là… họ. Chính họ đã nói cho em biết, bố muốn giec chúng ta… Cũng chính họ nói cho em biết… Thật ra, em chỉ là một nhân vật trong tiểu thuyết.”

 

“Nhưng dù như vậy, chị à… em vẫn rất yêu chị.”

 

“Dù biết trước kết cục của mình là cái chec, em vẫn muốn cứu chị.”

 

Tôi bỗng bừng tỉnh.

 

Thì ra em trai tôi nhìn thấy… những bình luận trên mạng.

 

Nó đã đọc được tất cả. Vậy nên nó mới buông xuôi và cam chịu, nó chọn cách im lặng đứng ngoài cuộc.

 

Cũng phải thôi… Nếu là tôi, có lẽ tôi cũng chẳng khá hơn là bao.

 

Bởi vì mình đã cố gắng sống tử tế suốt bao năm, nhưng đến cuối cùng lại phát hiện ra tất cả chỉ là một câu chuyện do người khác viết ra.

 

Cái gọi là ‘cuộc đời’… hóa ra chỉ là một phiên bản ‘Thế giới của Truman’.

 

Tôi vỗ nhẹ lên vai nó, thấp giọng: “Chị hiểu, nhưng mà…”

 

Bỗng, em trai lại ngẩng đầu nhìn lên khoảng không một lần nữa. Rồi lại quay sang nhìn tôi.

 

Hành động đó cứ lặp đi lặp lại mấy lần, khiến tôi cảm thấy bất an: “Chuyện gì vậy?”

 

Nó nuốt khan, cẩn trọng mở miệng: “Chị… họ bảo em nói lại với chị, rằng tên tiểu thuyết này là ‘Xuân Nhật Song Sinh’.”

 

Toàn thân tôi lạnh buốt, sởn gai ốc từ đầu đến chân.

 

‘Xuân Nhật Song Sinh’ chính là cuốn tiểu thuyết mà kiếp trước tôi đã viết, nhằm dẫn dụ Nhâm Viễn xuất hiện.

 

Nhưng nội dung trong sách… hoàn toàn không giống với những gì xảy ra đêm nay.

 

Em trai lại tiếp lời, ngắt quãng như đang truyền đạt từng câu từng chữ từ một nơi khác: “Họ nói… Chính chị đã trao sinh mệnh cho những nhân vật trong câu chuyện này… Nên chị mới có cơ hội làm lại từ đầu.”

 

17.

 

Trong lúc trò chuyện, cảnh sát và xe cấp cứu lần lượt tới nơi.

 

Tôi theo xe đưa mẹ vào bệnh viện. Bác sĩ nói nhìn bên ngoài có vẻ nghiêm trọng, nhưng thực ra vết thương không quá nặng.

 

 

Chỉ là, không hiểu vì sao bà vẫn chưa tỉnh lại.

 

Sáng sớm hôm sau, cảnh sát phụ trách vụ án tìm đến tôi. Đi sau ông ấy là một gương mặt quen thuộc— cảnh sát Tôn, người mới nhậm chức không lâu.

 

Họ nói Nhâm Viễn yêu cầu được gặp tôi. Hắn nói chỉ khi gặp tôi, hắn mới chịu khai toàn bộ sự thật.

 

Vừa thấy tôi, hắn đột nhiên bật cười: “Mày có tò mò không… vì sao tao lại biết tất cả mọi chuyện?”

 

Tôi lạnh nhạt nhìn hắn rồi lắc đầu: “Trọng sinh thôi mà.”

 

Ánh mắt hắn dời sang ô cửa sổ, giọng chợt nghẹn lại:

 

“Còn nhớ kiếp trước mày từng hỏi tao một câu không?”

 

“mày và con gái tao, rốt cuộc ai đáng thương hơn? Một người là con gái của kẻ sá//t nhâ//n, một người là nạn nhân bị chính bố ruột thuê người giec chec.”

 

Tôi thực sự từng hỏi câu ấy.

 

“Vậy lần này gặp tôi… là để cho tôi biết đáp án à?” Tôi nhếch miệng cười nhạt rồi hỏi.

 

Hắn nhìn tôi rồi cười khẽ:

 

“Không, tao chỉ muốn hỏi lại mày một câu thôi. Giữa tao và mày, ai mới đáng thương hơn?”

 

“Bố của mày vì tiền mà thuê người giec cả nhà. Còn tao, người đã dốc hết mạng sống để cứu con gái lại bị chính nó sau này chửi rủa thậm tệ gọi là cầm thú, là ác quỷ. Nó nói, nếu có thể làm lại từ đầu… tuyệt đối không bao giờ muốn làm con của tao.”

 

“Dù nó biết rõ tao đã yêu thương nó đến mức nào. Nó cũng biết rõ tao làm tất cả… chỉ để bảo vệ nó mà thôi.”

 

Tôi im lặng.

 

Vì câu hỏi đó, ngay cả tôi cũng không có đáp án.

 

Hôm ấy, Nhâm Viễn kể với tôi rất nhiều.

 

Hắn nói sau khi chec, linh hồn hắn luôn quanh quẩn bên con gái là Nhâm Tiểu Điệp. Hắn tưởng nó sẽ đau đớn khôn nguôi, sẽ gào khóc vì mất mát. Vì cái chec của hắn mà ăn không ngon ngủ không yên.

 

Nhưng… hoàn toàn ngược lại.

 

Khi biết tin hắn chec, nghe được toàn bộ sự thật thì phản ứng duy nhất của Nhâm Tiểu Điệp là một câu lành lạnh: “Tôi không hứng thú với tin tức về một kẻ giec người.”

 

Không chỉ vậy, cô ta còn vẽ nên một hình tượng nạn nhân hoàn hảo.

 

Cô công khai kể về những trận đòn, những lần mắng chửi mà bố đã trút lên mình. Tự biến bản thân thành đứa con đáng thương nhất thế gian.

 

Từ đó mà thu về hàng triệu fan, vì cảm thương tội lỗi và kiếm được bộn tiền.

 

18.

 

Ngày Nhâm Viễn bị tuyên án tử hình, Nhâm Tiểu Điệp tìm đến nhà tôi.

 

Cô bé quỳ gối trước cửa nước mắt đầm đìa, vừa khóc vừa nói xin lỗi chúng tôi. Nói rằng… bản thân đã nợ chúng tôi quá nhiều.

 

Mẹ tôi mủi lòng, nghe xong chuyện gia đình cô bé bị hủy hoại cũng do bàn tay Lý Đại Chí gây lên. Liền nảy ra ý định muốn nhận nuôi Nhâm Tiểu Điệp.

 

Tôi nghe vậy liền phản đối.

 

Sau đó không lâu, nghe nói cô bé đó được một gia đình rất tử tế nhận về chăm sóc.

 

Nửa năm sau, thành phố xảy ra một vụ nhảy lầu chấn động dư luận. Người chec nhìn khá quen mắt… nhưng tôi nhất thời không nhớ ra là ai.

 

Mãi đến nửa đêm choàng tỉnh, tôi mới chợt nhớ.

 

Hóa ra… mấy hôm trước, tôi từng thấy người đó ở trên đường đang bắt nạt Nhâm Tiểu Điệp.

 

---

 

Phiên ngoại.

 

Tại buổi họp báo ra mắt cuốn sách mới.

 

Một phóng viên đã đặt câu hỏi với Diệp Chân: “Xin hỏi tác giả, cơ duyên nào đã khiến cô nghĩ ra cốt truyện đặc biệt như vậy?”

 

Diệp Chân trầm ngâm một lúc, rồi nở một nụ cười nhẹ: “Không phải tôi nghĩ ra đâu. Là các linh hồn trong câu chuyện ấy… đã tự viết nên số phận của chính mình.”

 

— Hết —

(Đã hết truyện)

MÓN QUÀ ĐÊM TÂN HÔN (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Đô Thị, Nữ Cường, Hào Môn,

Tôi tên là Tô Vãn, hôm nay là đêm tân hôn của tôi.

Trong căn phòng tổng thống của khách sạn năm sao, cánh hoa hồng đỏ rực trải đầy khắp sàn, không khí nồng nặc mùi rượu champagne và nước hoa đắt tiền.

Tôi mặc chiếc váy cưới đặt may riêng giá trị không nhỏ, ngồi bên mép chiếc giường cưới rộng lớn, nhưng trong lòng lại không có lấy một chút vui mừng hay ngượng ngùng như cô dâu mới, chỉ còn lại sự tê liệt lạnh lẽo.

Chú rể của tôi – Lục Kình Vũ, người đang nắm quyền của Tập đoàn Lục thị – lúc này đang đứng trước cửa sổ sát đất, quay lưng về phía tôi, chậm rãi cởi cà vạt.

Anh ta cao ráo, vai rộng eo thon, dù chỉ là một cái bóng lưng cũng toát lên vẻ lạnh lùng xa cách và khí thế bức người của kẻ đứng trên cao.

Đây là một cuộc hôn nhân thương mại.

Nhà họ Tô cần tiền của nhà họ Lục để cứu nguy, còn nhà họ Lục cần mảnh đất có giá trị chiến lược của nhà họ Tô.

Còn tôi và Lục Kình Vũ, chẳng qua chỉ là hai quân cờ trong ván giao dịch này.

Tôi biết anh ta không yêu tôi. Trong lòng anh ta có người khác – mối tình đầu, cũng là ánh trăng trắng mà anh ta luôn ghi nhớ không quên – Lâm Vi Vi.

Tôi cũng không quan tâm.

Dù sao tôi cũng không yêu anh ta.

Gả cho anh ta, chỉ là để hoàn thành nhiệm vụ gia tộc, tiện thể… tìm cho mình một chỗ dung thân tạm thời.

Điện thoại “ting” một tiếng khẽ vang, trong căn phòng yên tĩnh nghe rõ mồn một.

Tôi tiện tay cầm lên, là một tin nhắn đa phương tiện gửi từ số lạ.

Vừa mở ra, máu trong người tôi như đông lại.

Đó là một bức ảnh.

Phía sau là phòng suite của một khách sạn cao cấp nào đó.

Ánh đèn mập mờ, quần áo vương vãi dưới sàn.

Trên chiếc giường lớn, hai người đang quấn lấy nhau.

Người đàn ông bên trên, đường nét gương mặt lạnh lùng tuấn tú, chính là Lục Kình Vũ – người đang đứng trước mặt tôi lúc này!

Mà người phụ nữ trong lòng anh ta, tóc dài xõa xuống, gương mặt kiều mỵ, nơi khóe môi còn mang theo nụ cười đắc ý – chính là Lâm Vi Vi!

Bên dưới bức ảnh còn đính kèm một dòng chữ:

【Tô Vãn, chúc mừng tân hôn nhé. Kình Vũ nói, cưới cô chỉ là biện pháp tạm thời, người anh ấy yêu từ đầu đến cuối luôn là tôi. Cô xem, chỉ hai tiếng trước lễ cưới, anh ấy vẫn còn ở bên tôi đấy. Món “quà cưới” đêm tân hôn này, cô có thích không?】

Ngón tay tôi siết chặt chiếc điện thoại, đốt ngón tay trắng bệch vì lực.

Một luồng cảm xúc vừa nhục nhã, vừa tức giận, xen lẫn một chút xấu hổ đến mức bản thân cũng khinh thường chính mình, cuồn cuộn xông thẳng lên đầu.

Tôi biết Lục Kình Vũ không yêu tôi.

Nhưng tôi không ngờ anh ta và Lâm Vi Vi lại có thể “tặng” tôi một món quà lớn như thế vào đúng ngày cưới!

Đây không chỉ là tát vào mặt tôi, mà là giẫm nát lòng tự trọng của tôi dưới chân, còn tiện thể nghiền thêm vài cái.

Lục Kình Vũ dường như nhận ra sự khác thường của tôi, quay người lại.

Ánh mắt sâu thẳm rơi trên người tôi, mang theo chút nghi hoặc: “Sao vậy?”

Giọng anh ta trầm thấp dễ nghe, nhưng rơi vào tai tôi lại như một cây đinh băng giá đâm thẳng vào tim.

Tôi ngẩng đầu lên, trên mặt không hề có nước mắt hay vẻ sụp đổ như anh ta tưởng tượng, ngược lại còn nhếch môi nở nụ cười thản nhiên, thậm chí có phần châm chọc.

Tôi đưa màn hình điện thoại về phía anh ta, giọng điệu nhàn nhạt:

“Lục tổng, có vẻ như ‘bạn thân’ của anh hơi sốt ruột muốn thể hiện sự hiện diện đấy.”

Ánh mắt Lục Kình Vũ chạm vào bức ảnh, đồng tử co rút mạnh, sắc mặt lập tức trầm xuống, khí áp toàn thân cũng lạnh đi mấy độ.

Anh ta sải bước đến, giật lấy điện thoại từ tay tôi, nhìn chằm chằm vào bức ảnh, lông mày cau chặt, trong mắt tràn ngập phẫn nộ.

“Chuyện này không phải như cô nghĩ…” Anh ta định giải thích.

Tôi chẳng buồn nghe, đứng dậy, ngắt lời anh ta:

“Lục tổng không cần giải thích. Hôn nhân thương mại, mỗi bên đều có mục đích riêng. Bên ngoài anh có bao nhiêu tri kỷ hồng nhan, tôi không quan tâm. Miễn là đừng làm ầm lên, ảnh hưởng đến thể diện hai nhà, tôi đều có thể coi như không biết.”

Tôi đi đến bàn trang điểm, từ tốn tháo xuống từng món trang sức đắt tiền trên tai và cổ, động tác ung dung như thể thứ tôi vừa nhìn thấy chỉ là một tin rác không đáng để tâm.

“Nhưng mà,” tôi nhìn anh ta qua gương, giọng lạnh đi vài phần, “chuyện như hôm nay – mang thẳng đến trước mặt tôi thế này – tôi mong là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng.

Tô Vãn tôi gả cho anh vì gia tộc, nhưng không phải quả hồng mềm để ai muốn bóp sao cũng được.

Thật sự, không ai có thể giữ mặt mũi, đúng không?”

Lục Kình Vũ hiển nhiên không ngờ tôi sẽ phản ứng như vậy.

Những gì anh ta tưởng tượng như khóc lóc, ầm ĩ, chất vấn, hoàn toàn không có.

Người phụ nữ trước mặt anh ta, bình tĩnh đến mức không giống một cô dâu vừa bị chọc giận bằng ảnh ngoại tình trong đêm tân hôn.

Anh ta nhìn tôi, ánh mắt phức tạp – có dò xét, có kinh ngạc, thậm chí còn có chút không dễ nhận ra… bất ngờ.

“Chuyện này… tôi sẽ xử lý.” Cuối cùng anh ta chỉ trầm giọng nói, giọng điệu lại trở về lạnh lùng thường thấy.

“Tốt nhất là vậy.”

Tôi tháo nốt chiếc hoa tai cuối cùng, đứng dậy, cầm lấy bộ đồ ngủ đã chuẩn bị sẵn bên giường, rồi đi thẳng vào phòng tắm.

“Tôi mệt rồi, đi tắm trước. Lục tổng cứ tự nhiên.”

Cánh cửa phòng tắm khép lại, cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

Tôi tựa lưng vào cánh cửa lạnh băng, lớp bình tĩnh giả vờ trên mặt lập tức sụp đổ, cả người khẽ run lên.

Nói không tức giận là giả, nói không đau lòng thì cũng chỉ là tự lừa mình.

Bất kỳ người phụ nữ nào, trong đêm tân hôn lại nhận được một “món quà” như vậy, cũng không thể thờ ơ.

Nhưng tôi hiểu rõ, khóc lóc hay làm ầm lên đều vô ích.

Ở nhà họ Tô, tôi đã sớm học được cách giấu đi cảm xúc, học được cách dùng sự điềm tĩnh để bảo vệ bản thân.

Cuộc hôn nhân này vốn dĩ là một cuộc chiến.

Và kể từ khoảnh khắc này, tôi biết rất rõ – kẻ địch của tôi, không chỉ có ánh trăng trắng trong mơ mộng kia, mà còn có người chồng danh nghĩa của tôi, cùng với… tất cả những kẻ đang chờ xem tôi ngã khỏi vị trí “bà Lục”.

Tôi hít sâu một hơi, mở vòi nước, để làn nước lạnh buốt dội thẳng lên gương mặt.

Lâm Vi Vi, cô muốn dùng cách này để khiến tôi phát điên?

Muốn tôi mất kiểm soát?

Muốn tôi trở thành trò cười trong giới thượng lưu?

Cô xem thường Tô Vãn tôi quá rồi.

Đã ngồi vào vị trí “bà Lục” này rồi, tôi chưa từng có ý định dễ dàng nhường lại.

Cô thích chơi thủ đoạn đúng không? Được thôi, tôi chơi cùng cô.

Cứ chờ xem, cuối cùng… ai mới là người khóc.



Bình luận

Loading...