Lấy Oán Báo Oán
Chương 1
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Tôi dùng đá đập vỡ kính xe cứu cậu ruột bị t.a.i n.ạ.n xe rơi xuống sông.
Vậy mà cậu lại trách tôi làm xước thân xe khi đập kính, còn đòi nhà tôi phải bồi thường 200.000 tiền sửa xe.
Bà ngoại tôi còn nói một câu khiến người ta sửng sốt:
"Chẳng phải mở cửa xe ra là thoát được hay sao? Ai bảo mày xồn xồn lên đập vỡ cửa kính? Nhà mày nhất định phải đền cho cậu mày một chiếc xe mới!"
Mẹ tôi lập tức phản bác lại cậu:
"Nếu Chân Chân không xông đến giải cứu thì mày cứ chờ mà chec đuối đi, đừng nói là 200.000 tệ, bảo tao đốt cho mày mấy trăm chiếc xe cũng được!"
Thấy chúng tôi từ chối bồi thường, cậu tức giận đến nỗi khởi động xe tải, tông thẳng vào xe của nhà tôi, đẩy cả người và xe xuống lòng sông.
"Không chịu bồi thường đúng không? Thế thì tao cũng sẽ cho chúng mày nếm thử mùi vị bị hỏng xe là như thế nào!"
Bố mẹ tôi chec thảm, tôi được cấp cứu trong bệnh viện.
Nhưng bà ngoại lại đưa số tiền cứu mạng của tôi cho cậu.
"Bố mẹ mày có chec thì vẫn phải đền tiền sửa xe!"
Tôi chec tức tưởi trên giường bệnh, còn cậu tôi thì ung dung đi nhận xe mới ở của hàng 4S.
Mở mắt ra lần nữa, tôi lại nhìn thấy chiếc xe đang chìm xuống sông.
Lần này, tôi thực sự muốn xem xem, một kẻ đang bất tỉnh như cậu tôi, sẽ mở cửa xe chạy trốn như thế nào!
1.
Tiếng động cơ xe đang chìm xuống sông đã đánh thức tôi dậy.
Mở mắt ra, tôi thấy chiếc xe đã lao ra giữa sông.
Nước sông nuốt chửng thân xe với tốc độ kinh hoàng, nước tràn vào khoang xe nhanh chóng nhấn chìm phần lớn ghế ngồi.
Nhưng dù chân đã ngập nước, cậu tôi vẫn nằm bất động trên túi khí ở ghế lái.
Nếu không có người cứu viện, cậu tôi sẽ chìm xuống đáy sông cùng với chiếc xe trong chưa đầy 5 phút nữa.
Kiếp trước, khi chứng kiến cảnh tượng đó, tôi chẳng hề nghĩ ngợi đã cúi xuống nhặt đá trên cầu ném vào cửa kính xe.
Bởi vì tôi biết, một khi xe rơi xuống nước, cửa xe và cửa kính đều sẽ không mở được, muốn chạy thoát thì phải phá kính ngay lập tức.
Nhưng không ngờ hành động mang tính chất thường thức ấy lại mang đến tai họa diệt vong cho cả gia đình tôi.
Sau khi thoát chec qua chỗ cửa kính do tôi đập vỡ, cậu tôi không thèm cảm ơn, còn trách tôi ném đá không chuẩn, khiến cho thân xe xuất hiện 3 vết lõm nhỏ như đồng xu.
Tôi giải thích rằng xe cứ trôi nổi trên sông nên mới vô tình làm trầy xước.
Nhưng cậu tôi không chịu lắng nghe, còn đòi bố mẹ tôi phải trả tiền sửa xe.
"Chiếc BMW mới tậu của tôi đã bị con gái các người làm hỏng rồi, có là anh em ruột thì cũng phải tính toán rõ ràng, các người phải đền cho tôi 200.000 tệ!"
Bố mẹ tôi mắng cậu là đồ lấy oán trả ơn.
Nhưng cậu tôi lại cho rằng dù không có tôi thì ông ta vẫn sẽ được cứu.
"Có bao nhiêu cách thoát thân, đâu nhất thiết phải bò ra ngoài qua cửa sổ chứ! Nếu người khác đến cứu tôi, khéo còn chẳng cần đập kính!"
"Con gái các người tự cho mình là thông minh, đập nát cả cửa sổ xe, khiến tôi phải tốn thêm 10.000 tiền sửa xe. Tôi đã rất nhân nhượng rồi, không thì đến tiền sửa cửa kính các người cũng phải đền!"
Nghe nói sửa cửa kính còn phải tốn thêm tiền của cậu, bà ngoại tức giận mắng tôi:
"Con bé ngu ngốc kia đúng là rỗi hơi, mở cửa xe là thoát được rồi, ai bảo mày đập xe hả?!"
Rồi bà ngoại yêu cầu mẹ tôi đền cho cậu tôi một chiếc xe mới.
2.
“Xe của em trai mày bị con gái mày đập nát bét rồi, nếu mày dám không đền, về sau tao sẽ coi như không có đứa con gái này!”
Trước giờ mẹ tôi luôn chiều theo mọi yêu cầu của cậu và bà ngoại, nhưng lần này, thấy hai người ngày càng đòi hỏi vô lý, mẹ tôi chợt bừng tỉnh, kiên quyết từ chối bồi thường.
“Chân Chân không làm gì sai cả, bọn con cũng sẽ không bồi thường một xu nào!”
Thấy nhà tôi từ chối bồi thường, cậu tôi liền khóa chặt cửa, định xông vào cướp tiền.
Hành động này hoàn toàn chọc tức bố mẹ tôi, họ cảnh cáo cậu. Nếu cậu không thả chúng tôi ra, họ sẽ báo cảnh sát tố cáo cậu say rượu lái xe gây tai nạn, đồng thời đệ đơn kiện đòi cậu trả lại mấy trăm nghìn tệ mà cậu đã vay mượn của nhà tôi suốt những năm qua.
Thấy bố mẹ tôi nhắc đến cảnh sát, cậu đành miễn cưỡng thả chúng tôi đi.
Nhưng bố tôi vừa lái xe đến gần cầu, ông ta lại khởi động xe tải đuổi theo, ủi mạnh xe nhà tôi xuống sông.
"Không chịu bồi thường đúng không? Thế thì tao cũng sẽ cho chúng mày nếm thử mùi vị bị hỏng xe là như thế nào!"
Bố mẹ tôi chec ngay tại chỗ, còn tôi thì bị chấn thương sọ não nặng, được đưa vào ICU để cấp cứu.
Nghe tin, bạn bè của bố mẹ tôi và công ty vội vàng gửi tiền đến bệnh viện.
Bà ngoại hứa sẽ hết lòng cứu chữa cho tôi, nhưng quay đầu liền đi ký giấy từ chối cấp cứu.
Bà ta đưa hết tiền cho cậu tôi mua xe, còn hỏa táng t.h.i t.h.ể của bố mẹ tôi, bịa đặt rằng bố mẹ tôi say rượu lái xe nên mới rơi xuống sông.
Khi tôi đau đớn quằn quại ở trên giường bệnh, bà ngoại vẫn ở bên cạnh an ủi cậu tôi.
“Đừng tự trách! Cái chec của chúng nó không liên quan đến con đâu, muốn trách thì phải trách chúng nó tạo nghiệp quá nhiều!”
“Con xem! Cùng là lái xe rơi xuống sông, con thì không sao cả, còn chúng nó thì chec sạch cả đám! Đây không phải là quả báo thì là gì?”
Quả báo sao? Nghĩ đến đây, tôi siết chặt nắm đấm.
Hy vọng kiếp này, khi nhìn thấy x.á.c cậu tôi, bà ngoại vẫn có thể thản nhiên nói một câu đó là quả báo!
(Còn tiếp)
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰