Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Lặng Nghe Mưa, Lặng Yêu Em

Chương 9



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

Hiệu trưởng ban đầu còn sững sờ, đợi tôi đánh gần đủ rồi mới vẫy tay quát:

 

“Đánh nhau trong văn phòng, ra thể thống gì nữa hả?!”

 

Lâm Duệ Chu kéo tôi dậy, che chắn tôi phía sau lưng, rõ ràng bản thân đang bị thương nhưng vẫn lo lắng hỏi tôi:

 

“Em không sao chứ?”

 

Cố Thần và Lâm Duệ Chu vừa đánh nhau dưới mưa, người ướt sũng, lại còn lấm lem bùn đất.

 

Tôi đoán luật sư của cha tôi đã tìm gặp Cố Thần rồi, nên anh ta biết mình không cãi được.

 

“Tang Dư, tôi thừa nhận là tôi giấu camera trong con gấu bông, nhưng mấy video đó thật sự không phải tôi tung ra. Là do Kiều Lộ Lộ, con t-iện nh- ân đó lén xem điện thoại của tôi rồi phát tán lên mạng! Hơn nữa, cô là con gái, nếu làm lớn chuyện này cũng không tốt. Giờ video đã gỡ hết rồi, cô tha cho tôi đi, đừng để ảnh hưởng danh tiếng của cô…”

 

Tôi tát thẳng vào mặt anh ta một cái.

 

“Danh tiếng? Anh nói danh tiếng hả? Tôi bị quay lén mà lại phải lo giữ danh tiếng à?”

 

Tôi trừng mắt nhìn anh ta:

 

“Tôi nói cho anh biết, chuyện này tôi nhất định làm lớn. Không chỉ kẻ quay lén mà cả kẻ phát tán, cả anh và Kiều Lộ Lộ, tôi cũng sẽ không tha! Còn cái gọi là danh tiếng ấy hả… Tôi sinh ra đã trong sạch, người tư tưởng bẩn thỉu là anh! Danh tiếng nên bị bôi nhọ là của anh! Hôm nay tôi sẽ xé nát cái danh tiếng đó, đứng trên mộ anh mà cười!”

 

Tôi chẳng thèm quản Cố Thần, hồi chia tay tôi còn có thể đập nát nhà anh ta, hôm nay thì đập luôn đầu anh ta cũng chẳng sao.

 

Tôi vớ hết đồ đạc trên bàn ném thẳng vào người anh ta, lúc anh ta ôm đầu né tránh, tôi tung một cú đá khiến anh ta ngã lăn ra. Chưa kịp để ai phản ứng, tôi đã ngồi hẳn lên người anh ta, túm lấy tóc anh ta mà đập đầu hắn xuống nền nhà.

 

Mọi người đứng ngoài hành lang đều c.h.ế.t lặng, chỉ có hai cô bạn cùng phòng của tôi là phối hợp cực kỳ ăn ý — một người cầm chổi đứng bên cạnh tôi, đề phòng Cố Thần phản kháng, người còn lại thì vừa quay video vừa cổ vũ:

 

“Đúng rồi đúng rồi, móc mắt anh ta ra luôn!”

 

Sau một màn hỗn loạn, luật sư của cha tôi cũng đến nơi.

 

Hiệu trưởng hiểu rất rõ chuyện lần này là lỗi của Cố Thần và Kiều Lộ Lộ. Tôi đánh người trong văn phòng đúng là không đúng, nhưng không cấu thành tội phạm.

 

Kết quả là Cố Thần và Kiều Lộ Lộ bị luật sư báo cảnh sát đưa đi.

 

Tôi càng đánh càng tức, suýt thì đòi leo lên xe cảnh sát theo bọn họ.

 

Lâm Duệ Chu từ phía sau ôm lấy tôi:

 

“Bình tĩnh nào, bình tĩnh lại đã.”

 

Chắc anh đã chuẩn bị tâm lý để dỗ một cô gái vừa khóc vừa tức, nào ngờ lại gặp phải một con nhím xù lông như tôi.

 

Tối hôm đó, hiệu trưởng đăng thông cáo trên trang web chính thức của trường.

 

Nội dung là: Cố Thần quay lén, Kiều Lộ Lộ chỉnh sửa và phát tán hình ảnh.

 

Bạn cùng phòng tôi cũng đăng video tôi đánh Cố Thần lên mạng. Chỉ qua một đêm, độ hot của video đó còn vượt xa những tấm hình lộ hàng từng bị tung ra.

 

Ai nấy đều tấm tắc: “Chuẩn nữ chính truyện ngược! Tự tay xử lý tra nam quay lén mình!”

 

Nhờ vậy mà tôi chẳng những không thân bại danh liệt, ngược lại còn thu về cả đống người hâm mộ.

 

Nhưng dưới phần bình luận vẫn có vài kẻ phá đám, để lại comment xin ảnh.

 

Ngay trong ngày hôm đó, tôi đăng luôn mấy tấm ảnh mặc bikini gợi cảm chụp ở bãi biển khi đi nghỉ.

 

Màn phản pháo đó khiến tôi được mọi người gọi luôn là “nữ vương đại nhân”.

 

Chỉ là… không ngờ lại có người bị đả kích.

 

Người bị đả kích đó chính là Lâm Duệ Chu.

 

Anh báo cáo video của tôi.

 

Dù video không bị gỡ xuống, nhưng tôi vào hệ thống thì thấy rõ ràng là anh báo cáo bằng tên thật.

 

Tôi mang ảnh chụp màn hình đi hỏi tội anh:

 

“Tại sao anh lại báo cáo video của em?”

 

Anh ngồi ngay ngắn sau bàn làm việc, đang chuẩn bị báo cáo lần hai.

 

Bình thản, không chút xấu hổ:

 

“Anh còn chưa được xem, mà em đã đăng cho cả thế giới xem rồi.”

 

Tôi bước lại gần, nhìn anh, nhân lúc anh sững người, liền kiễng chân hôn nhẹ lên môi anh một cái.

 

Anh ngơ ngác, còn tôi thì cười:

 

“Anh không cần xem đâu, anh có thể hôn.”

 

Nói xong tôi quay người định đi thì bị anh nắm lấy cổ tay kéo trở lại. Anh cúi đầu, hôn tôi sâu hơn.

 

Vậy là, tôi và Lâm Duệ Chu chính thức bắt đầu mối quan hệ.

 

Ngoại truyện – Góc nhìn của Lâm Duệ Chu

 

Bị chị gái phân công đưa đón Diệp Nhan Nhan đi học piano, Lâm Duệ Chu thật sự chẳng vui chút nào.

 

Một đứa nhóc bảy tuổi, khóc nhè suốt ngày.

 

Học xong lại còn phải dắt nó đi ăn kem.

 

Hôm đó trời mưa to, sau khi đưa Diệp Nhan Nhan tới lớp piano, Lâm Duệ Chu ngồi ở hành lang, định đợi mưa nhỏ bớt rồi mới rời đi.

 

Một cô gái cầm ô chạy ào vào, khi đi ngang qua trước mặt anh thì trượt chân ngã cái “rầm” ngay trước mặt anh.

 

Tay cô còn đè lên giày anh.

 

Tiếng ngã rất lớn, Lâm Duệ Chu nhìn thôi mà cũng thấy đau thay, vừa định đỡ thì cô đã tự vịn lấy ống quần anh mà đứng dậy.

 

Cô nói xin lỗi, rồi vội vàng chạy vào phòng thay đồ.

 

Sau này Lâm Duệ Chu mới biết, đó chính là giáo viên dạy piano bán thời gian của Diệp Nhan Nhan.

 

Từ lời Diệp Nhan Nhan kể, anh biết được tên cô là Tang Dư, hiện đang học lớp 11, học piano từ nhỏ.

 

Lần thứ hai gặp lại, vẫn là một ngày mưa. Lâm Duệ Chu đến đón Diệp Nhan Nhan thì lại thấy cô vội vàng chạy ra khỏi lớp học…

 

Sau đó, lại ngã một cú sõng soài.

 

Cô nàng ôm m.ô.n.g leo lên xe, khiến cho Lâm Duệ Chu cười đến đau cả bụng.

 

Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, Lâm Duệ Chu bắt đầu cảm thấy việc đưa đón Diệp Nhan Nhan cũng chẳng còn nhàm chán nữa.

 

Về sau, Tang Dư lên lớp mười hai, thời gian đi dạy kèm ngày càng ít.

 

Diệp Nhan Nhan nói, cô giáo Tang Dư phải chuẩn bị thi đại học.

 

Lâm Duệ Chu nghĩ ngợi một lúc, bảo Diệp Nhan Nhan hỏi thử xem cô định thi trường nào.

 

Tối đó, Diệp Nhan Nhan về báo: “Cô Tang Dư nói muốn thi đại học A.”

 

Đại học A, chính là trường mà Lâm Duệ Chu đang học.

 

Sau đó, Tang Dư thật sự đỗ vào đại học A như mong muốn, nhưng lúc ấy Lâm Duệ Chu lại bận khởi nghiệp, chẳng còn thời gian đâu.

 

Lúc duy nhất có thể chạm mặt là những lần đến đón Diệp Nhan Nhan, thỉnh thoảng mới trông thấy Tang Dư.

 

Để Diệp Nhan Nhan trở thành học trò tốt của Tang Dư, Lâm Duệ Chu tự bỏ tiền túi, đăng ký thêm một lớp piano ở một trung tâm khác cho cô bé.

 

Diệp Nhan Nhan vừa khóc vừa từ chối: “Cậu mà làm vậy, cháu sẽ ghét cậu cả đời.”

 

Lâm Duệ Chu cười: “Cháu không hiểu đâu.”

 

Sau này, chuyện khởi nghiệp tạm ổn, Lâm Duệ Chu bắt đầu nghĩ có nên theo đuổi cô em khóa dưới này không.

 

Nhưng còn chưa kịp ra tay, bạn cùng lớp của anh là Cố Thần đã ra tay trước.

 

Anh vốn không bao giờ giành đồ người khác thích, đành ngậm ngùi nhìn Cố Thần theo đuổi Tang Dư ráo riết.

 

Thế nhưng nghe nói Cố Thần theo đuổi cả năm mà vẫn chưa đổ, anh còn nghĩ: Cô em này cũng khó cưa phết.

 

Hôm đó, Cố Thần đến văn phòng anh tham quan, nhìn thấy một món đồ công nghệ, liền hỏi có thể tặng anh ta không.

 

Đó chỉ là một sản phẩm lỗi, anh cũng chẳng nghĩ nhiều, gật đầu đồng ý.

 

Nào ngờ, Cố Thần lại lấy món đó đi tham gia cuộc thi và còn đoạt giải.

 

Chẳng bao lâu sau, Cố Thần còn theo đuổi được Tang Dư.

 

Sau khi theo đuổi được Tang Dư, Cố Thần định thuê nhà ngoài trường, nhưng tiền thuê quá đắt, đành đăng trong nhóm hỏi có ai muốn ở ghép không.

 

Lâm Duệ Chu suy nghĩ một lát, nhắn lại: [Tôi.]

 

Lúc ấy anh nghĩ, nếu Cố Thần dắt Tang Dư về căn nhà đó, anh sẽ tìm cách phá hoại mối quan hệ của họ.

 

Không sai, anh chính là loại người có ý nghĩ xấu xa như thế.

 

Nhưng anh không ngờ rằng, suốt một năm trời, anh chẳng hề thấy Tang Dư xuất hiện trong căn nhà đó lần nào.

 

Cho đến ngày hôm đó, khi nghe tin Cố Thần và Tang Dư chia tay, anh nghĩ đến chuyện quay về thu dọn đồ đạc dọn đi, cũng chẳng muốn tiếp tục ở ghép với Cố Thần nữa.

 

Ai mà ngờ, vừa mở cửa nhà ra, thứ anh nhìn thấy lại là Tang Dư mắt sưng đỏ vì khóc.

 

Sau đó, cô tặng anh một hộp đồ lót đỏ.

 

Và rồi.

 

Quan hệ của hai người dần dần trở nên ổn định, dưới ánh đèn mập mờ, Tang Dư mềm mại như không xương nằm trong vòng tay anh, mặc cho anh ôm hôn.

 

Anh nắm lấy tay cô, đưa dần xuống, giọng khàn khàn đầy kiềm chế.

 

“Là em mua, thì do em cởi.”

(Đã hết truyện)

Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình. (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Ngôn Tình, Đô Thị, Vả Mặt,

1.

Tôi kết hôn với người bạn trai thời thơ ấu mà tôi yêu thích.

Cùng ngày, anh trai hắn cưới người bạn gái thuở nhỏ.

Hai người con trai của đại gia giàu có thành T đồng thời tổ chức hôn lễ, cảnh tượng có thể tưởng tượng được.

Chưa từng có huyên náo đến thế, cả thành phố đều xôn xao.

Hôn lễ theo kiểu truyền thống, tôi đội mũ phượng áo xiêm, đầu che khăn đỏ thêu hoa. Dù không nhìn thấy cảnh náo nhiệt nhưng cũng đủ hình dung.

Theo ý cụ Tống, chúng tôi tổ chức hôn lễ tại tư dinh họ Tống.

Sau khi lễ thành, uống rư/ợu giao bôi, tôi được người đỡ đưa về phòng.

Không lâu sau, toàn thân tôi nóng bừng, ý thức dần mờ nhạt,

chỉ nhớ đêm đó đôi má áp sát, quấn quýt đắm say.

Ngày thứ hai sau hôn lễ, đáng lẽ tôi nên tỉnh giấc trong vòng tay Tống Dũng, nghe hắn nói lời ngọt ngào.

Nào ngờ - khuôn mặt điển trai trước mắt lại là... Tống Thần Hiêu?

Tôi hoảng hốt ngã lăn khỏi giường.

Rầm—

Tôi cắn răng chịu đ/au quay đầu.

Mắt đối mắt với Tống Thần Hiêu vừa mở mắt.

Khoảnh khắc bối rối thậm chí lấn át nỗi đ/au trong lòng.

Tôi vội quay đi, dùng chăn bọc kín người.

Kệ hắn nửa trần hay kh/ỏa th/ân, miễn tôi không hở hang là được.

Tống Thần Hiêu vội vã rời giường mặc quần áo, khác hẳn vẻ điềm tĩnh lạnh lùng thường ngày.

Tôi ngượng ngùng nhưng vẫn liếc nhìn hắn, rồi... vô tình thấy vài chỗ săn chắc, vội nhắm mắt lại.

Một lúc sau, nghe tiếng: "Tối qua tôi say quá, chúng ta nói chuyện nhé."

Ký ức ùa về, nỗi buồn trỗi dậy.

Người s/ay rư/ợu còn có thể thông cảm, nhưng tôi vào nhầm phòng thì giải thích sao?

Vừa tủi thân vừa bất lực, nước mắt tuôn rơi không ngừng.

Sao lại thế này?

Tình tiết bi kịch thế này, truyện của tôi còn chẳng dám viết!

"Xin lỗi, anh Thần Hiêu, em không biết sao lại thành ra thế."

"Ừ."

Chỉ thế thôi sao?

Tôi nhìn hắn qua làn nước mắt nhòe.

"Em đừng khóc nữa." Giọng hắn có chút gượng gạo.

"Nhưng chúng ta..." Tuyệt vọng tràn ngập tôi.

Tình cảnh này, tôi không nghĩ ra lối thoát nào.

Những vết đ/au nhức khắp người nhắc nhở sự đi/ên cuồ/ng đêm qua, khiến tôi x/ấu hổ vô cùng. Tôi lại cùng anh trai của Tống Dũng...

Phải làm sao đây?

Không ai trả lời được tôi.

2.

Tống Thần Hiêu thấy không nói chuyện được với tôi, đành buông một câu rồi rời đi.

Đầu óc tôi hỗn lo/ạn, nhưng khóc một hồi, bỗng chốc tỉnh táo lại.

Sao có thể nhầm lẫn chuyện lớn thế này?

Ai đã gây ra lỗi?

Hay nói đúng hơn, ai cố tình gây ra!

Những sự việc trước hôn lễ, hành vi của Tống Dũng, dần dần kết nối với nhau.

Tôi không muốn nghi ngờ Tống Dũng, người bạn trai thơ ấu tôi yêu bao năm. Nhưng giờ đây buộc tôi phải nghĩ đến âm mưu.

Nghĩ thông suốt, tôi nhanh chóng bình tĩnh.

Tôi vệ sinh cá nhân, tìm bộ đồ nữ mới trong phòng thay đồ. Tôi nhỏ nhắn hơn Điền Lâm Lâm, quần áo hơi rộng. Tôi che những vết hằn lộ ra, mặt mộc rời phòng.

Xuống lầu, phòng khách đang náo nhiệt.

Điền Lâm Lâm tựa vào lòng mẹ chồng tôi khóc như hoa rũ mưa, đáng thương. Tống Dũng và Tống Thần Hiêu nhìn cô ta đầy xót xa.

"Đám cưới tốt đẹp, sao lại thế này?" Mắt mẹ chồng đầy bối rối. Bà là người phụ nữ dịu dàng, không có vẻ kiêu kỳ của mệnh phụ phú gia, cũng không mưu mô, nên mới bị tiểu tam lừa ngủ với chồng mình. May thay, ông chồng thật lòng yêu bà, tự giải quyết tiểu tam mà không cần bà ra mặt.

Tiện thể nói thêm, tiểu tam chính là mẹ Tống Dũng. Tôi thấy mẹ chồng đối xử với Tống Dũng còn tốt hơn mẹ ruột hắn nhiều. Bên kia, cụ Tống và bố chồng mặt mày khó đăm đăm, hẳn gi/ận vì chuyện tào lao này. "Sao lại nhầm được nhỉ? Em cũng không biết." Điền Lâm Lâm vừa khóc vừa hỏi, "Em phải làm sao giờ?" Cô ta khóc đẹp đến mức khiến người ta muốn ôm vào lòng dỗ dành.

"Em không mặt mũi nào đối diện Thần Hiêu nữa!" Cô ta gi/ật mình thoát khỏi vòng tay mẹ chồng tôi, lao ra ngoài.

"Để em ch*t quách đi!"

Kết quả, Tống Dũng đón ngay ôm lấy người, dỗ dành như trẻ con:

"Lâm Lâm đừng khóc, đừng khóc nữa nhé, sau này em là vợ anh, anh sẽ chiều chuộng em cả đời!"

Lời Tống Dũng như nhát d/ao đ/âm thẳng vào tim tôi.

Vợ? Chiều chuộng cả đời!

Thế tôi thì sao?

Công sức bao năm của tôi tính là gì? Tình cảm giữa chúng tôi là cái gì?

Trò cười sao?

Tôi không nhịn được hỏi: "Anh, thế... em thì sao?"

3.

Tôi vừa lên tiếng, mọi người đều nhìn tôi.

Tôi không để ý gì nữa, chỉ muốn hỏi Tống Dũng, rốt cuộc hắn coi tôi là gì?

"Cô ấy là vợ anh, vậy em là cái gì?"

Những lần bảo vệ thuở nhỏ, đồng hành thời thanh xuân, bao năm qua, bất kể người khác đối xử với hắn thế nào, tôi vẫn kiên định đứng về phía hắn.

Sao hắn nỡ, sao hắn có thể nỡ?

Tôi là Tô Tô, quen Tống Dũng từ nhỏ.

Khi ấy, hai nhà sống ở khu nhà ổ chuột tồi tàn.

Tống Dũng cái gì cũng tốt, chỉ có xuất thân không tốt.

Mẹ hắn thường đ/á/nh m/ắng hắn để trút gi/ận. Trẻ con khu ổ chuột không có gì giải trí, tụ tập b/ắt n/ạt người khác là chuyện thường. Hai mẹ con đơn chiếc, không cha bảo vệ, Tống Dũng thành mục tiêu đầu tiên.

Trẻ con nửa lớn nói lời khó nghe vô cùng: mẹ hắn là tiểu tam, hắn không có cha...

Có lẽ nghe nhiều nên hắn không phản ứng gì, ngược lại tôi luôn xông vào đ/á/nh nhau tơi bời với chúng.

Bố mẹ tôi tình cảm tốt, tính tình cũng ôn hòa. Mỗi lần tôi bị thương về nhà, mẹ đều xót xa, còn bố sẽ đi tìm phụ huynh bên kia lý sự.

Mẹ biết tôi thích Tống Dũng, cũng thương cảnh ngộ hắn, thường gọi hắn - khi bị đuổi khỏi nhà đói rét - đến nhà tôi ăn uống.

Tôi bảo vệ Tống Dũng, hắn dạy tôi học. Tôi tưởng chúng tôi sẽ đồng hành cùng nhau lớn lên mãi.

Cho đến một ngày, cuộc sống chúng tôi đảo lộn.

Mẹ hắn qu/a đ/ời đột ngột, sau đó, hắn được họ Tống đón về.

Tôi buồn bã nhưng không thể ngăn cản.

Không lâu sau, ông nội tôi tìm đến.

Tôi mới biết, bố tôi hóa ra là đại thiếu gia gia tộc giàu có họ Tô ở thành T.

Vì ông nội coi thường mẹ tôi, ngăn cản tơ duyên, bố tôi rất có chí, tức gi/ận dẫn mẹ đi xa, tự mưu sinh.



Bình luận

Loading...