Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Khó theo đuổi

Chương 6



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

Ngoại truyện: Thước Thanh Trình

 

1

 

Thước Thanh Trình cảm thấy, đến thời điểm hiện tại, mình đã gặp phải khó khăn lớn nhất trong cuộc đời.

 

Anh thích một cô gái, nhưng lại không biết phải theo đuổi thế nào.

 

Năm anh em trong ký túc xá tình nguyện làm quân sư, vỗ vai anh bảo:

 

"Chân thành là tuyệt chiêu duy nhất, cứ xông lên là được!"

 

Thế là anh xông lên thật.

 

Không nghĩ ngợi gì, anh chặn đường cô, tự giới thiệu một tràng, mà căng thẳng quá nên lắp ba lắp bắp tận hai lần.

 

Trong đầu anh, đã chuẩn bị sẵn hai cái kết:

 

Một, đối phương vui vẻ đồng ý.

 

Hai, đối phương từ chối khéo léo.

 

Anh chưa từng nghĩ còn có khả năng thứ ba: đòi tiền.

 

Cô gái sắc mặt lạnh nhạt, tỏ vẻ mất kiên nhẫn:

 

"Được thôi, trước tiên chuyển cho tôi 100.000 tệ để thể hiện thành ý."

 

Chỉ cần chuyển tiền thôi à?

 

Thước Thanh Trình mừng thầm trong lòng: Dễ thế á?

 

2

 

Ừ, đúng là dễ như vậy đấy.

 

Anh hí hửng quay về ký túc xá, năm tên quân sư bu lại: "Thế nào rồi? Thế nào rồi?"

 

Thước Thanh Trình chống nạnh, mặt mày rạng rỡ: "Thành công rồi. Tối nay anh mời, đi ăn đồ nướng!"

 

Năm quân sư im phăng phắc.

 

Một phút sau, không biết ai bỗng gào lên đầy cảm xúc: "Má ơi, thế mà cũng được á?!"

 

3

Thật ra, ban đầu Thước Thanh Trình bị thu hút bởi vẻ ngoài của Hướng Ca.

 

Cô ấy quá đẹp, đẹp đến mức nếu vào showbiz cũng sẽ không bị lấn át, ai nhìn cũng khó lòng mà không xiêu lòng.

 

Nhưng vì hoàn cảnh gia đình, nhiều người chỉ dám đứng xa mà ngắm.

 

Đại học cũng là một cái vòng tròn nhỏ, đã ở trong cùng một vòng thì không có bí mật nào giấu nổi.

 

Ai cũng biết Hướng Ca không có bố mẹ, chỉ còn một bà lão già yếu trong nhà.

 

Cô là điển hình của kiểu học sinh nghèo truyền thống: hoàn cảnh kinh tế bình thường, không giỏi giao tiếp, tính cách hơi lạnh lùng, nhưng vô cùng kiên cường chịu khó.

 

Thước Thanh Trình không tưởng tượng nổi cuộc sống mỗi ngày đều phải đi làm thêm, ngày thường thì làm buổi tối, cuối tuần với ngày lễ thì làm cả ngày trời.

 

Anh tự biết mình không chịu nổi khổ như vậy, còn Hướng Ca lại có thể thản nhiên nói: "Bởi vì tôi cần tiền."

 

Cô quá kiêu hãnh, không chịu để anh xem thường.

 

Nhưng cũng rất thẳng thắn, không bao giờ bịa chuyện để tô vẽ bản thân.

 

4

 

Bốn năm từ lúc học năm tư tới khi tốt nghiệp thạc sĩ, Thước Thanh Trình từng chút từng chút kéo Hướng Ca ra khỏi bùn lầy.

 

Anh gửi đồ ăn, quần áo cho cô, mỗi ngày phải bịa ra tám trăm cái lý do trong đầu chỉ để ép cô nhận.

 

Anh cẩn thận bảo vệ lòng tự trọng của cô, luôn giả vờ vô tư như không biết gì cả.

Anh hôn lên đôi mắt cô, thấy cô sợ hãi tới mức mi mắt run run.

 

Anh đi đón cô tan ca, chiếc xe Mercedes chầm chậm lướt qua từng ngọn đèn đường, còn cô thì mệt mỏi co ro ở ghế phụ, tóc xù lên như một chú sư tử con, lẩm bẩm: "Đến trường thì gọi em nhé..."

 

Dần dần, cô biết cười nhiều hơn, biết nũng nịu đòi anh dỗ dành, có lúc còn nũng nịu đến mức khiến anh vui mừng phát điên.

 

Cô không biết cãi nhau, giận dỗi cũng chỉ biết lạnh mặt im lặng.

 

Người ngoài tưởng cô đang giận, thực ra là cô không biết phải cãi lại thế nào.

 

 

Cãi nhau với anh thì càng thảm hơn, chỉ biết nói mấy câu cụt lủn như:

 

"Anh đừng như vậy nữa."

 

"Anh đừng phiền em."

 

"Anh đừng nói nữa."

 

Thước Thanh Trình chưa từng gặp kiểu người như cô, lần nào cãi nhau trong lòng cũng gào rú: Dễ thương chết mất!

 

5

 

Đã chia tay mấy lần rồi ấy nhỉ?

 

Khoảng ba bốn lần gì đó.

 

Thước Thanh Trình đã bỏ công chăm bẵm đoá hoa nhỏ này, dốc hết tâm tư, kiên nhẫn làm tan chảy sự im lặng, lãnh đạm và lạnh lùng của cô, khiến cô trở thành một người sáng rực, hay cười hay nói.

 

Bảo anh buông tay?

 

Để rồi trơ mắt nhìn cô xuất hiện bên cạnh người đàn ông khác?

 

Đừng mơ!

 

Cửa sổ cửa ra vào đều khóa hết cho tôi!

 

Em đòi chia tay á?

 

Được thôi, chia thì chia.

 

Nhưng chia tay được mấy ngày, là anh quyết!

 

6

 

Thước Thanh Trình tự nhận rằng cả đời này, anh đã dành hết kiên nhẫn cho Hướng Ca.

 

Nhưng dù vậy, vẫn không thể giữ cô lại.

 

Đúng là con nhóc vô tâm!

 

Năm tốt nghiệp thạc sĩ, cô vẫn muốn chia tay.

 

Không chỉ chia tay, còn muốn một mình tới nơi khác lập nghiệp.

 

Thước Thanh Trình suýt nữa tức đến đau tim.

 

Nhưng anh còn có thể làm gì được đây?

 

Chẳng lẽ lại ép cô ở bên cạnh mình?

 

Anh nguyện lòng coi Hướng Ca như bông hoa quý, dành cho cô ánh nắng và dưỡng chất tốt nhất.

 

Nhưng điều đó không có nghĩa là cô chỉ có thể làm hoa của riêng anh.

 

Cô có thể làm chim, ca hát bay lên tận trời xanh.

 

Cũng có thể làm cá, thỏa sức bơi trong đại dương bao la.

 

Cô nên là chính cô trước tiên, rồi sau đó mới làm bông hoa của anh.

 

Vậy nên, anh đưa thẻ ngân hàng của mình cho cô.

 

Cô không chịu nhận.

 

Không nhận thì sao được?

 

Phản ứng cực nhanh, anh nói với cô:

 

"Cầm lấy. Không được từ chối. Cầm thẻ của anh, ra ngoài rồi thì không được nhìn người khác, cũng không được thích người khác, biết chưa?"

 

Thêm cho cô một cái 'nghĩa vụ', cô mới chịu nhận quyền lợi tương ứng.

 

7

 

Ngày cô rời đi, trời xấu kinh khủng.

 

Mưa lớn tầm tã.

 

Khiến anh nhớ tới những cảnh chia ly trong phim, như thể một khi đã chia tay thì không thể nào quay lại được nữa.

 

 

Anh hoảng loạn, đội mưa lái xe tới sân bay.

 

Ban đầu họ đã nói với nhau là không tiễn.

 

Nhưng anh vẫn tới.

 

Cô đang kéo vali chuẩn bị vào sảnh nhà ga.

 

Anh chạy tới, còn chưa kịp để cô mở miệng, đã mạnh mẽ ôm chặt lấy cô.

 

Anh không biết phải dùng lời nào để diễn tả nỗi luyến tiếc trong lòng, chỉ có thể tựa vào vai cô, mặc nước mắt trào ra.

 

"Em nhất định... nhất định phải trở về, nhất định phải trở về nhé."

 

Hướng Ca nói:

 

"Em nhất định sẽ quay về. Ngoài trừ anh, ngoài trừ anh..."

 

Câu sau "ngoài trừ anh" là gì, cô không nói tiếp, anh cũng không đoán ra.

 

8

Có lẽ Hướng Ca vĩnh viễn sẽ không biết rằng, Thước Thanh Trình từng đến thành phố nơi cô ở.

 

Chuyến đi là có chủ đích, nhưng lần gặp lại thì hoàn toàn tình cờ.

 

Anh đi du lịch đến đó, vô tình thấy cô ở cửa một quán ăn.

 

Cô vẫn mặc đồ đơn giản, buộc tóc đuôi ngựa thấp, chẳng để tâm hình tượng, ngồi xổm ngoài bậc thềm, cắn một cái bánh bao.

 

Thước Thanh Trình đứng khá xa, không nhìn rõ nhân bánh màu đỏ là đường nâu hay đậu đỏ.

 

Anh thấy cô ăn rất vội, lẩm bẩm một mình: "Ngon thế sao? Hay đói quá rồi?"

 

Anh không bước đến làm phiền, chỉ âm thầm theo sau cô.

 

Theo đến tận nơi cô ở.

 

Chỗ đó khá hẻo lánh, may mà hàng xóm xung quanh đều rất thân thiện.

 

Anh đứng dưới lầu, mặc gió thổi suốt nửa đêm.

 

Cuối cùng lạnh quá chịu không nổi, anh cười cười rời đi.

 

9

 

Sau đó anh còn ghé thăm vài lần, nhưng vì công việc, không thể lưu lại lâu, lần nào cũng vội vã đến rồi vội vã đi.

 

Cô đương nhiên chẳng hay biết gì.

 

Cho đến năm sau, cô chuyển nhà.

 

Thước Thanh Trình lại mất liên lạc với cô.

 

Anh từng vô số lần quay lại những con phố cũ, nhưng không biết rằng, cô đã tới Thượng Hải tìm cơ hội mới.

 

10

 

Những chuyện hai năm qua cứ lặp đi lặp lại trong đầu, Thước Thanh Trình vừa ngáp vừa duỗi thẳng người, hướng về phía nhà tắm hô lớn: "Tiểu Ca! Xong chưa? Mau ra đây ủ ấm giường cho anh nào!"

 

"Em thấy đỡ chưa? Khá hơn chút nào chưa?"

 

Thước Thanh Trình dán mắt nhìn cô.

 

"Tỉnh táo lại rồi."

 

Anh tự nhủ trong lòng:

 

"Chỉ là cô ấy mặc áo sơ mi của mình thôi mà."

 

Nhưng miệng lại thúc giục: "Nhanh nhanh bò lên đây!"

 

Đợi cô chui lên giường, Thước Thanh Trình lại không hài lòng: "Sao em nằm xa thế?"

 

Hướng Ca nói: "Sợ anh làm chuyện xấu."

 

Thước Thanh Trình phản đối: "Chuyện gì mà xấu? Đây là thiên kinh địa nghĩa!"

 

Nói xong liền trườn qua, ôm chặt lấy cô.

 

"Đừng cản nữa, tới đây cho anh hôn một cái!"

(Đã hết truyện)

Chỉ Một Tin Nhắn Giả, Tôi Nhận Ra Bạn Trai Là Kẻ Điên (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Ngôn Tình, Đô Thị,

1

Khoảnh khắc đó, thế giới dường như bị nhấn nút tạm dừng, chỉ còn lại bạn bè nhìn nhau.

 

“Ôn Tuế, cậu chơi lớn vậy sao?”

“Bọn tớ còn muốn xem Vực ca mừng phát khóc, cầu hôn ngay tại chỗ cơ.”

“Ai dè cậu, một câu nói, đội cái mũ xanh lên đầu anh ấy luôn.”

 

Người đầu tiên đề nghị gửi bức ảnh "hai vạch" lấy từ trên mạng chính là cô bạn thân của tôi. Cô ấy biết tôi một lòng muốn cưới Thẩm Vực, nên mới mượn trò mạo hiểm này để giúp tôi dò hỏi.

Không ngờ, tôi lại hành động như vậy.

 

“Tuế à, Thẩm học trưởng có cưng chiều cậu đến mấy cũng không thể đùa như thế chứ? Hồi theo đuổi cậu vất vả thế nào, đến tay rồi thì quên hết à?”

 

Làm sao có thể quên?

Đó là hot boy của đại học A kiêm thiên tài khoa Vật lý, thiếu gia nhà họ Thẩm nổi tiếng ở thủ đô, Thẩm Vực.

 

Anh ấy rõ ràng sở hữu gương mặt khiến người ta say đắm ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng lại cố chấp giữ khoảng cách với phụ nữ. Thậm chí, ngay cả trong chuyện nam nữ, anh ấy cũng thuần khiết như một tờ giấy trắng.

Ôm thì run rẩy, hôn thì rơi lệ, ngay cả lúc động tình, đuôi mắt cũng đỏ lên một cách bệnh hoạn.

 

Tôi thường không nhịn được mà dừng lại, ngắm nhìn và khen ngợi anh.

Anh luôn lúng túng quay mặt đi.

Giơ tay che đôi mắt đẫm nước.

Ngay cả giọng nói cũng ướt át: “Tuế Tuế… em đừng nhìn anh… cũng đừng khen anh nữa, như vậy kỳ quái lắm.”

 

Bạn bè nói tôi vớ được bảo vật rồi.

Tôi cũng thầm mừng.

 

Nhưng lúc này mới biết.

Một người lạnh lùng, thuần khiết như vậy, trên giường của người khác, lại có một mặt cực kỳ điên cuồng.

 

【Nữ phụ quá buồn cười, lần nào cũng phải quyến rũ hồi lâu, nam chính mới chịu bố thí cho một chút.】

【Không như lúc trước, nữ chính lén lút ra nước ngoài, nam chính điên cuồng đuổi theo, giam cầm play trong phòng tối, hành hạ nữ chính suốt ba ngày ba đêm, chân không đứng vững nổi.】

【May mà nữ chính tối nay về nước rồi! Thời khắc gương vỡ lại lành được mong chờ nhất đến rồi!】

【Nữ phụ hề chúa, mau xuống sân khấu đi thôi!】

...

 

Lòng tôi lạnh đi, quay mặt tránh.

Trong đầu nhanh chóng hồi tưởng lại một lượt.

Mới phát hiện, Thẩm Vực quả thật chưa từng chủ động.

 

Thậm chí có mấy lần, tôi năn nỉ không cho anh đi tắm, anh còn đỏ vành tai, véo má tôi:

“Tuế Tuế, dù có thích đến mấy, cũng phải tiết chế.”

 

Tôi đã lầm tưởng đó là sự "thuần khiết" và "ngượng ngùng", chưa từng nghĩ, có lẽ đó là "không thích".

Ít nhất, không phải là sự thích thú về mặt sinh lý.

 

Trên xe, bạn thân tôi nhận ra sự khác thường của tôi: “Ôn Tuế, cậu chặn Thẩm Vực rồi à?”

“Điện thoại của anh ấy gọi đến chỗ tớ rồi này.”

 

Cô ấy lắc lắc màn hình điện thoại, chuẩn bị nghe máy.

Tôi giật lấy cúp máy: “Không phải cãi nhau, là tớ đơn phương đá anh ấy.”

 

2

“Tại sao lại đá anh ấy?” Bạn thân tôi kinh ngạc đến mức CPU cũng cháy khét.

“Thẩm Vực lăng nhăng à? Hay là anh ấy xấu đi? Hết thuần khiết rồi? Hay là cậu thấy mới nới cũ?”

 

Tôi cũng không biết phải giải thích thế nào.

Tôi không thể nói.

Tôi vừa phát hiện ra, thế giới này, thực chất là một cuốn "tiểu thuyết gương vỡ lại lành" phải không?

 

Nam chính là Thẩm Vực, con cưng của trời.

Và người chính thức của anh ấy không phải tôi, mà là thiên kim nhà họ Lạc, thanh mai trúc mã của anh, Lạc Vân Sơ, người vừa học xong trở về nước.

 

Theo cốt truyện.

Sau tối nay, tôi sẽ hoàn toàn biến thành một người đàn bà độc ác.

Không chỉ mặt dày mày dạn quấn lấy nam chính, mà còn lén lút gửi "ảnh giường chiếu" của tôi và nam chính cho nữ chính, khiến nữ chính đau khổ và từ chối hàn gắn hết lần này đến lần khác.

 

Cuối cùng, tôi tiêu hao hết chút áy náy ít ỏi mà nam chính dành cho tôi.

Anh ấy xem tôi như cỏ rác, dùng Thẩm Thị để chèn ép công ty của bố tôi.

Công ty phá sản nợ nần chồng chất, bố tôi đi tù, mẹ tôi nhảy lầu tự tử.

Tôi buộc phải đi tiếp khách, bán thân để trả nợ.

...

 

Tôi cười khẽ, cần gì phải thế?

Chỉ một Thẩm Vực mà thôi, không đáng để đánh đổi gia đình và tương lai của tôi.

 

Thế là tôi giải thích với cô bạn thân: “Không có gì, chỉ là chán rồi.”

“Đẹp trai đến mấy thì có ích gì? Trên giường chẳng biết làm gì cả, cứ một tư thế đó, nhàm chán muốn chết.”

“Thà là trai bao còn hơn!”

 

Vừa dứt lời, trong xe im lặng đến đáng sợ.

Bình thường những lúc như này, bạn thân tôi phải hùa theo mới đúng, nhưng bây giờ lại không ngừng lắc đầu ra hiệu, bảo tôi đừng nói nữa.

 

Cúi đầu.

Màn hình điện thoại hiển thị: “Đang gọi...”

Ghi chú: “Thẩm Vực”

 

Xong rồi!

Tất cả những lời tôi nói, Thẩm Vực đều nghe thấy hết.

 

Tôi sợ đến mức im bặt.

Rất nhanh, đầu dây bên kia phá vỡ sự im lặng.

“Ôn Tuế, đây là lý do em đá tôi, tìm người khác sao?”

 

Lời nói mang theo sự lạnh lẽo thấu xương.

Cùng với một tiếng cười mất kiểm soát.

Thẩm Vực nói: “Em lại biết kiểu gì, tôi chỉ biết một tư thế này thôi.”

 

3

Người đàn ông lạnh lùng đến mấy, cũng phải có lòng tự tôn.

Huống hồ bình luận đã nói, anh ấy và nữ chính ba ngày ba đêm, cực kỳ điên cuồng.

 

Nên tôi sợ hãi, không đến chỗ ở của Thẩm Vực, mà lén lút dọn về ký túc xá trường.

Không phải sợ anh ấy sẽ dùng bạo lực.

Dù sao nữ chính đã về rồi, anh ấy nên giữ mình trong sạch vì cô ấy mới đúng.

 

Tôi chỉ hơi sợ.

Một bức ảnh giường chiếu, nam chính đã có thể khiến nhà tôi tan cửa nát nhà.

Vậy nói xấu phẩm chất trên giường của anh ấy, còn bị nghe thấy tận tai, sẽ có hậu quả gì?

 

Tôi về ký túc xá, bạn cùng phòng đều rất ngạc nhiên.

“Ôn Tuế, cậu không dọn ra ở với Thẩm Vực học trưởng rồi sao?”

 

Tôi lười giải thích với cô ấy, tiện miệng tìm một lý do.

“Sắp tốt nghiệp rồi, phải chuẩn bị luận văn.”

 

Bạn cùng phòng “chậc” một tiếng: “Hiểu rồi, sự nghiệp và tình yêu nắm chắc cả hai, quả không hổ danh hoa khôi khoa mình.”

 

Nhưng tôi không cười nổi.

Theo bình luận –

Sau này tôi sẽ lên diễn đàn trường tung tin đồn, nói Lạc Vân Sơ là tiểu tam.

Khiến Lạc Vân Sơ khóc.

Nam chính đau lòng, lập tức gây áp lực với nhà trường, không chỉ điều tra ra tôi làm giả luận văn, mà còn đuổi học.

Và tôi không có bằng đại học, hoàn toàn không tìm được một công việc tử tế nào, đành phải đi tiếp khách.

 

Trong thời gian đó, gặp nam chính bao trọn cả quán.

Anh ấy lại còn ra lệnh cho tôi, từ trên cao nhìn xuống, phải hầu hạ tốt một gã đàn ông hói đầu béo ú.

Sau này tôi mới biết, đó là bố của Lạc Vân Sơ.

 

Càng nghĩ càng thấy tủi thân.

Dù gì cũng là bạn gái cũ, cũng từng yêu nhau, sao Thẩm Vực có thể ra tay độc ác như vậy?

 

Điện thoại báo có hoạt động trên vòng bạn bè.

Mở ra, là kẻ thù không đội trời chung của tôi, Thẩm Vi.

Cô ấy là em họ của Thẩm Vực, luôn cho rằng tôi không xứng với anh mình, cố tình tag tôi khi đăng bài.

【Chị Lạc về nước sau khi du học, tiệc chào mừng chính là tiệc đính hôn!】

 

Dù đã chuẩn bị tâm lý kỹ lưỡng, khoảnh khắc mở ra, mắt tôi vẫn thấy nhói.

Trong ảnh, hai bên gia đình cười nói vui vẻ, càng làm nổi bật nam nữ chính là một cặp trời sinh.

Thẩm Vực hiếm hoi mặc vest, trông như một công tử nhà giàu cao quý.

Nhưng hàng lông mày hơi nhíu lại, đôi môi mím chặt, vẫn tố cáo sự nhẫn nhịn và kiềm chế của anh lúc này.

Cũng phải, ánh trăng sáng hằng mong nhớ mất đi rồi lại tìm về, ai mà nhịn nổi?

 

Ngón tay lướt xuống.

Khu vực bình luận là một hàng đồng loạt.

【Quá xứng đôi, tôi ngồi bàn chính.】

【Quá xứng đôi, mừng một két.】

 

Những dòng chữ đen khiến tôi phiền lòng.

Cứ như thể cả thế giới đang nhắc nhở tôi, chính chủ đã trở về, kẻ chiếm chỗ như tôi, nên nhường vị trí đi thôi.

 

Thế là, tôi cũng bình luận một câu:

【Quá xứng đôi, mừng một bạn trai cũ.]



Bình luận

Loading...