Hợp đồng hôn nhân với thần tài
Chương 4
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
“Không nhận xét gì sao?”
Giọng anh thấp, sát bên tai tôi, khiến mặt và tai tôi trong gương đỏ rực như anh.
“Với mấy người mẫu em từng ngắm thì sao? Ai dáng đẹp hơn?”
Tôi: “…”
Còn nhớ cái này cơ đấy.
Tôi xoa trán, nghiêm túc:
“Lục Yến Trì, anh biết điều tối kỵ nhất của người chồng là gì không?”
Anh nhướn mày:
“Gì?”
Tôi bật ra hai chữ:
“Ghen tuông.”
Mặt anh sầm lại, cánh tay cũng buông ra.
Tôi chớp lấy cơ hội, đứng dậy:
“Biết chưa? Không được đâu nhé. Phụ nữ có tí mê trai thì sao? Phụ nữ cũng phải sống chứ.”
Tôi khiêu khích:
“Ăn uống, sắc dục là bản năng…”
Anh đứng dậy, tôi im bặt.
Nhưng tâm tư anh, tôi vẫn chưa nhìn thấu.
Anh hơi cúi xuống, mắt chạm thẳng vào tôi:
“Vừa rồi em gọi tôi là chồng, đúng không?”
Tôi gật đầu.
Nét u ám trên mặt anh lập tức tan biến, thay bằng nụ cười rạng rỡ:
“Vậy là qua thử việc rồi, phải không?”
Tôi: “…Ừ.”
Thật ra, vốn chẳng còn “thử việc” từ lâu.
Từ hôm tôi lật xem lại lịch sử trò chuyện, từ lúc anh tìm đến tôi, tôi đã không còn bài xích anh như trước.
Tôi muốn đến gần anh, bằng một thân phận khác.
Lục Yến Trì là một người nhiều mặt.
Anh dịu dàng, tinh tế, hài hước, có thể trở thành một người bạn đời thú vị.
Tôi vừa định nói thẳng lòng mình, đã bị anh bế ngang lên.
“Ê! Ê! Anh làm gì vậy!”
Chân tôi rời đất, bản năng ôm chặt lấy cổ anh:
“Lục Yến Trì! Tôi chỉ đồng ý chuyện quan hệ thôi nhé, mấy cái khác thì không! Quá nhanh rồi! Tôi không muốn!”
Anh ôm tôi, khẽ tung nhẹ lên:
“Nghĩ gì đấy? Mới hơn sáu giờ thôi, ngủ thêm chút đi.”
13
Lục Yến Trì tìm tôi còn có lý do khác.
Gần Tết, chúng tôi phải về nhà một chuyến.
Lại một lần nữa tôi ngồi trong xe anh.
Thật lạ, mỗi lần tâm trạng lại khác.
Khi tôi còn đang ngẩn ngơ, bàn tay anh nắm lấy tay tôi.
“Đừng lo. Lần này họ sẽ không nói gì đâu.”
…
Đến nhà đã là bảy giờ tối, kịp bữa cơm.
Mọi chuyện khác hẳn trước kia.
Vừa vào cửa, mẹ Lục đã bảo giúp việc nhận đồ trong tay tôi, còn kéo tôi vào trong:
“Ôi chao, Mãn Mãn đến rồi, mau vào đi.”
Bà chưa từng nhiệt tình như thế.
Ngay cả bà nội cũng cười hiền:
“Mãn Mãn lớn rồi, còn có da có thịt, nhìn khỏe mạnh lắm.”
Mẹ Lục còn nắm tay tôi, nhẹ giọng:
“Chuyện trước kia là mẹ không tốt, sau này sẽ không làm khó nữa.
Chỉ cần hai đứa sống tốt, quan trọng nhất là thế.”
Tôi nghe mà mù mờ, chỉ biết gật đầu.
Một bữa cơm, từ thúc giục sinh con biến thành chỉ cần sống tốt là được.
Đến khi cùng Lục Yến Trì về, tôi mới hỏi:
“Anh nói gì với họ vậy? Sao lại thế, còn kỳ lạ hơn nữa.”
Ánh trăng kéo dài bóng hai chúng tôi, anh nhỏ giọng:
“Anh nói… nói anh không có khả năng sinh con.
Anh mượn bản báo cáo của trợ lý Vương rồi chỉnh tên.”
Tôi kinh ngạc.
Kinh ngạc vì anh dám nói dối như vậy, còn dám chỉnh sửa cả giấy tờ.
Quả nhiên, ai cũng có nhiều mặt.
Để xua bớt ngượng, anh khẽ ho:
“Họ đã giục được một lần, thì chắc chắn sẽ còn có lần thứ hai.”
Chặn từ gốc mới là tốt nhất.”
Lần đầu tôi nghe Lục Yến Trì thở dài.
Anh ngoắc ngón út tôi, nói chậm rãi:
“Anh hiểu việc cha mẹ luôn thúc ép con cái ở những cột mốc quan trọng.
Có thể vì họ mong con cái không đi sai đường, đi theo lối mòn của người trước sẽ dễ thành công hơn.
Nhưng sự thật không phải vậy.
Không ai có thể thúc ép một đứa trẻ trưởng thành, không ai thúc ép được tình cảm chín muồi, cũng không thể thay người khác quyết định cả đời.
Chỉ tiếc là, cha mẹ chúng ta dường như chẳng ai hiểu điều này.”
Tôi cúi đầu.
Đúng thế.
Tôi luôn chạy theo từng cột mốc.
Học hành, thành tích, rồi đến hôn nhân.
Như thể nửa đời trước phải định sẵn thành bại.
Nhưng đời dài lắm, vẫn còn chỗ cho sai lầm, cho làm lại.
Vậy nên, đừng vội.
Hãy bình tĩnh mà cảm nhận.
Không ai hiểu cuộc đời mình hơn chính bản thân.
Mọi lời dối trá, chỉ là để không bị người khác chen vào.
Từ nay về sau, tất cả thời gian…
Đều thuộc về tôi và Lục Yến Trì.
Không ai thay chúng tôi quyết định, không ai có thể thay thế chúng tôi.
Tôi ngước nhìn anh, dưới ánh trăng khẽ chạm vào bóng anh.
Tôi nhẹ nâng mặt anh lên, đặt một nụ hôn vào khóe môi:
“Không sao cả. Chúng ta sẽ sống theo nhịp riêng của mình.”
Tiếng chuông giao thừa vang lên.
Khoảnh khắc của chúng tôi bắt đầu.
14
Khoảng cách giữa tôi và Lục Yến Trì sớm đã biến mất, nên tôi quyết định dọn về nhà cũ.
Thấy vali của tôi, Lục Yến Trì ngạc nhiên:
“Có cần tháo camera đi không?”
Tôi lắc đầu:
“Không cần.”
“Thế còn công việc thì sao?” Anh hơi buồn thay cho tôi, “Em không phải thích công việc đó lắm à?”
“Từng thích chứ. Nhưng năm ngoái lời nhiều, năm nay đã mở chi nhánh ở đây rồi!”
Tôi vừa trả lời xong liền bắt gặp ánh mắt căng thẳng của anh.
Không ổn.
Từ khi tôi bước vào cửa, tâm trạng anh đã lạ rồi.
Chẳng lẽ trong nhà có người?
Tôi xông thẳng vào lục tung.
Lục Yến Trì gần như ngay lập tức nhào tới muốn ngăn lại:
“Giang Mãn! Đợi chút, đừng vào!”
Quả nhiên có điều mờ ám.
Nhưng khi tôi mở cửa, suýt nữa thì ngất.
Những nam người mẫu tôi từng gọi dịch vụ, tất cả đều ở trong căn phòng đó.
Thấy tôi, họ đồng loạt quay sang chào:
“Chào chị, lâu quá không gặp~”
Tôi: “…”
Chưa kịp hỏi, từng người đã tự thú.
“Tôi giờ là huấn luyện viên thể hình của Lục tổng đó!”
“Anh ấy hào phóng lắm, lương còn cao hơn cả ông chủ quán bar!”
“Đúng thế, còn bao cơm nữa, tôi còn tăng hẳn hai ký, chị xem này!”
Nói rồi cậu ta vén áo, khiến tôi giật mình che mắt.
“Huhu, cơ bụng của tôi mất hết rồi!”
“Chị ơi, anh Lục nói anh ấy là chồng chị, góp vốn vào bar, nếu phát hiện chị còn gọi chúng tôi, sẽ trừ tiền chúng tôi đó.”
“Đúng đúng, xin lỗi chị, sau này không dám nữa.”
“Nhóc này cũng không dám theo chị luôn!”
Tôi: “…”
Ha.
Cài người vào tận bên trong.
Được lắm.
Rất được.
Chả trách hôm sửa ống nước tôi thấy động tác anh quen quen.
Thì ra trong lúc tôi vắng mặt, anh còn lén luyện tập bổ sung nữa cơ.
Tôi kéo tay anh, lôi thẳng vào phòng khác.
Không biết có phải do áy náy hay không, hôm nay anh mềm nhũn, bị tôi đẩy một phát là ngã.
Anh hoảng hốt, y hệt tôi ngày trước, vội vàng giải thích:
“Giang Mãn, không phải đâu… em chờ chút, nghe anh giải thích đã!”
Nhưng lần này tôi không cho anh cơ hội.
Tôi cúi xuống, chặn lời anh bằng một nụ hôn.
Mắt anh dần mờ đi, hơi thở loạn cả lên.
Ánh sáng trong mắt và khóe môi anh đều lấp lánh.
Tôi kề trán anh, cúi xuống nhìn vào đôi mắt long lanh ấy:
“Lục Yến Trì, em thích anh.
Đã thích anh rồi, thì em sẽ không nhìn ai khác.
Coi như trước kia là ngoài ý muốn, được không?”
Anh nghe vậy, hài lòng gật đầu.
Ha.
Đàn ông ấy mà.
Được chị để mắt đến thì còn gì phải tự ti.
15
Quan hệ giữa tôi và Lục Yến Trì cuối cùng cũng đi vào quỹ đạo.
Một năm mới, dường như tôi đã thật sự có một mái nhà của mình.
Có lẽ số phận cũng có thể vòng ngược, bởi khi tôi thấy tin nhắn anh gửi tới, tôi sững người một thoáng.
【Giang Mãn, cơm của anh đâu?】
【Chụp cho anh xem.】
Y hệt như thuở ban đầu chúng tôi mới bắt đầu.
Tôi mỉm cười, chụp lại bàn ăn còn nguyên chưa động đũa, gửi đi.
【Chưa ăn đâu, chờ anh ~】
Hết ——
(Đã hết truyện)
Nguy Hiểm (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
1
Khi đọc được tin nhắn ấy, tôi vừa mới từ bệnh viện phụ sản về, vừa n/ạo h/út t/hai xong.
Tôi đang uống canh gà ác do dì Ngô – người giúp việc nấu.
Điện thoại bất chợt hiển thị một tin tức: “Người thừa kế nhà họ Tần ở nước ngoài bồi sinh, chào đón tiểu công chúa.”
Lồng ngực tôi nghẹn lại, bát canh trên tay rơi xuống đất.
Mảnh sứ vỡ bắn lên, cứa rách bắp chân, máu như giun bò, men theo bàn chân chảy xuống.
“Tôi đưa cô đi bệnh viện nhé?”
Dì Ngô cuống quýt bỏ mặc đống mảnh vỡ, định gọi tài xế.
Tôi đè tay dì lại.
“Không cần đâu, dì đỡ tôi lên lầu là được. Tôi mệt rồi.”
“Đúng rồi, trước khi đi, anh ấy có nói gì với dì không?”
Dì Ngô là người nhìn Tần Kiện lớn lên, anh ta rất tin bà.
Nên tôi không hỏi thẳng xem bà có biết chuyện “đi công tác” không.
Quả nhiên.
Ánh mắt dì Ngô thoáng dao động rồi nói: “Cậu chủ… cậu chủ dặn tôi phải chăm sóc cô thật tốt. Dặn cô đừng ra khỏi nhà, tĩnh dưỡng cho khỏe, trong nửa tháng này.”
Tôi sững người. “Anh ấy nói tôi đừng ra khỏi nhà, phải nghỉ ngơi cho tốt?”
Nghĩa là Tần Kiện đã biết trước chuyện sẽ xảy ra?
Anh ta có khả năng tiên đoán tương lai à?
Tôi không tin tất cả chỉ là trùng hợp.
Chẳng lẽ… cái ch.t của đứa bé trong bụng tôi — không phải là tai nạn?
2
Hai năm trước, tôi vẫn chỉ là một nhân viên kinh doanh nhỏ trong công ty.
Mỗi ngày cố gắng kiếm tiền, để chữa bệnh cho mẹ tôi – người bất ngờ bị tai biến mạch máu não.
Một năm trước, công ty thay sếp mới, tôi được điều lên làm thư ký.
Thường xuyên theo Giám đốc Tần tham dự các buổi tiệc tùng.
Thay anh ta chắn rượu.
Tần Kiện phong lưu đào hoa, thường xuyên giao cho tôi đi xử lý mấy mối rắc rối.
Lâu dần, trong công ty bắt đầu râm ran những lời đồn.
“Thư ký Hứa chẳng phải là đang để ý Giám đốc Tần à?”
“Chỉ với cái vẻ ngoài ấy mà không biết soi gương à, ngoài khuôn mặt với thân hình ra, còn có gì chứ?”
“Còn có da mặt dày, giỏi luồn cúi đó.”
“Lần trước còn ăn cơm cùng Giám đốc Tần, ngồi cả lên đùi ảnh cơ mà.”
“Tôi còn thấy cô ta lên xe của Giám đốc Tần đấy.”
…
Sau đó, tôi và Tần Kiện kết hôn chớp nhoáng.
Điều đáng hận là, anh ta lại chẳng buồn quan tâm đến những lời đồn đó.
Còn không cho tôi công khai mối quan hệ của cả hai.
Có lẽ, giới nhà giàu đều như vậy. Tôi không hiểu cho lắm.
Dù sao cũng chẳng rụng mất miếng thịt nào, để họ nói đi vậy.
3
Lễ tân gọi điện tới.
Cô bé còn non nớt, giọng run rẩy đầy hoảng loạn.
“Chị Hứa ơi, em thật sự không cản được vị khách này, cô ta xông vào rồi ạ.”
Tôi đặt điện thoại xuống, khẽ lắc đầu.
Cô bé này là thực tập sinh mới vào, e là vẫn cần người hướng dẫn thêm.
Vừa đứng dậy, tiếng giày cao gót dồn dập vang lên.
Một người phụ nữ mặc váy đỏ rực, khí thế hung hăng từ thang máy riêng dành cho tổng giám đốc bước ra.
Tôi bước lên đón.
“Xin lỗi, Giám đốc Tần đang họp. Nếu có việc, cô có thể nói với tôi trước, tôi sẽ chuyển lời lại.”
Ánh mắt cô ta nhìn chằm chằm vào tôi, tràn đầy khiêu khích.
“Nói với cô? Cô xứng sao? Ra ngoài mà hỏi thử xem, ai dám cản đường tôi – Lâm Oanh?”
“À đúng rồi, cô là thư ký mới của anh ấy?”
“Hứa Vi Vi phải không? Nghe nói cô giỏi cản người lắm. Sao? Cô nghĩ có thể cản được tôi à?”
Đây là lần đầu tiên tôi gặp Lâm Oanh.
Trước kia từng nghe đồng nghiệp nói, cô ta là đối tượng liên hôn của Giám đốc Tần.
Nhà họ Lâm là đại gia ở Hải Thành, kinh doanh lớn, con cháu lại hiếm. Lâm Oanh là con gái độc nhất trong nhà.
Hai nhà Lâm – Tần quan hệ làm ăn chằng chịt, dây mơ rễ má.
Hai bên từ lâu đã ngầm đồng ý chuyện liên hôn.
Nhưng tôi không hiểu.
Nếu đã như vậy,
Tần Kiện tại sao còn vừa khóc vừa cầu xin được ở bên tôi?
4
Tôi đứng thẳng trước mặt Lâm Oanh, không hèn kém cũng chẳng cao ngạo, ngăn cô ta xông vào.
Cô ta tức giận, vung tay tát tôi một cái.
“Dám cản tôi à? Cô đang tự tìm đường chết đấy à?”
“Tin không, tôi có thể khiến Tần Kiện đuổi cô ngay hôm nay?”
Khoảnh khắc ấy, trông cô ta thật khó coi, chẳng còn chút phong thái nào của một thiên kim tiểu thư nhà giàu.
Cái tát đó rất mạnh, khiến đầu tôi choáng váng.
Tôi đưa tay sờ khóe miệng, máu đã rỉ ra.
Nhưng tôi chẳng lùi nửa bước, vẫn đứng vững trước cửa phòng.
“Xin lỗi, cô không có hẹn trước. Giám đốc Tần đang rất bận.”
“Ha, tôi mà cũng cần hẹn trước để gặp anh ấy à?”
Thấy tôi vẫn không nhượng bộ, Lâm Oanh lập tức túm tóc tôi, kéo đầu tôi đập mạnh vào tường bên cạnh.
“Hẹn trước à? Nói cho cô biết, dù nửa đêm tôi gọi, anh ấy cũng phải chạy đến gặp tôi đấy.”
“Cô là cái thứ gì? Ngay cả con chó của nhà họ Tần cũng không bằng!”
Đúng lúc này, cửa phòng bật mở từ bên trong.
“Đủ rồi.”
Giọng quát giận dữ của Tần Kiện vang lên.
“Đây là công ty, ai cho phép các người làm loạn ở đây?”
Anh ta thậm chí không liếc tôi lấy một cái, quay đầu ra hiệu cho Lâm Oanh vào trong.
“Hứa thư ký, mang hai ly cà phê vào. Một ly không đường.”
5
Khi bưng cà phê bước vào phòng, tôi thấy Lâm Oanh đang ngồi trên ghế chủ tịch của Tần Kiện.
Tần Kiện đứng bên cạnh cô ta, cả hai cùng nhìn vào máy tính.
Tôi đặt cà phê lên bàn.
Lúc ấy mới thấy trên màn hình là mấy mẫu váy cưới.
Tần Kiện ngẩng đầu liếc tôi một cái.
Vết bàn tay in rõ trên mặt tôi, lúc nãy ở phòng pha trà tôi đã thấy trong gương.
Thế mà, anh ta cứ làm như chẳng nhìn thấy gì.
Đưa tay cầm lấy ly cà phê, đưa cho Lâm Oanh.
“Cho em, không đường.”
Lâm Oanh nhìn tôi đầy khiêu khích.
Vừa đưa ly lên miệng, cô ta đột nhiên xoay ngược tay lại, hắt thẳng về phía tôi.
“Nóng vậy, định hắt chết tôi à?”
Chất lỏng màu nâu chảy từ trán xuống, mắt tôi rát đến mức không mở ra được.
Tôi nhắm mắt.
Chưa kịp mở miệng.
Bên tai vang lên giọng khàn khàn trầm thấp.
“Ra ngoài, pha lại một ly.”
Bộ váy trắng trên người tôi bị ướt loang, dính vào da, nhầy nhụa vô cùng khó chịu.
Tôi lảo đảo bước ra khỏi phòng tổng giám đốc.
Bảo trợ lý Tiểu Lệ pha lại một ly cà phê không đường.
Âm thanh thông báo tin nhắn vang lên.
“Tối nay có tiệc xã giao, không về nhà ăn cơm.”
Tôi còn chưa kịp trả lời.
Đã thấy Lâm Oanh khoác tay Tần Kiện, hai người vừa cười vừa nói, cùng đi về phía thang máy.
6
Tối đó, Tần Kiện không về nhà.
Nửa đêm.
Tiểu Lệ chuyển tiếp một bài đăng trên vòng bạn bè của Lâm Oanh.
“Vòng đi vòng lại, anh vẫn ở bên em. Thật tốt.”
Hình đính kèm là bữa tiệc tụ họp hai bên gia đình.
Lâm Oanh dựa sát cánh tay Tần Kiện, hai gương mặt gần kề nhau.
Dưới phần bình luận, có người thả tim, có người để lại lời chúc.
“Lễ đính hôn à? Cuối cùng hai người cũng đến được với nhau rồi?”
“Ha, đáng lẽ phải ở bên nhau từ lâu. Thanh mai trúc mã, cưới luôn đi, còn đính làm gì?”
“Tôi theo dõi cặp này đã lâu rồi, đúng là trai tài gái sắc trong truyền thuyết.”
“Người xa cách lâu năm lại quay về bên nhau, tôi lại bắt đầu tin vào tình yêu rồi.”
“…”
Cả đêm tôi ngủ không yên.
Lúc thì tỉnh táo, lúc lại mơ màng.
Khi tỉnh, tôi tự dặn mình.
Phải vui lên chứ, dù sao tôi lấy anh ta cũng không phải vì tình yêu, cần gì phải coi trọng mối quan hệ này đến vậy?
Anh ta không yêu tôi, tôi cũng chẳng yêu anh ta.
Anh ta cần một người vợ trên danh nghĩa để bịt miệng người nhà.
Tôi vừa hay thuận mắt, tính tình lại hiền hòa.
Tôi cần anh ta bỏ tiền chữa bệnh cho mẹ tôi ở viện điều dưỡng.
Đôi bên đều có nhu cầu, chẳng phải rất hợp sao?
Thế nhưng… tại sao tôi lại đau lòng đến vậy?
Thì ra, trong từng bữa ăn giấc ngủ, trong vô số đêm cuốn quýt bên nhau.
Tôi đã trót động lòng rồi.
Trong tình cảm này, ai nghiêm túc trước, người đó sẽ bị thương trước.
Tôi không thể để mình vấp ngã thêm lần nữa.
Mẹ tôi đã không còn chồng.
Bà cần tôi.
7
Sáng hôm sau, tôi đến văn phòng Tần Kiện để đưa tài liệu.
Đặt xong tài liệu, chuẩn bị rời đi, anh ta ngẩng đầu nhìn tôi.
“Chuyện hôm qua… xin lỗi.”
Tôi ngẩn ra một chút, mới nhớ đến chuyện bị hắt cà phê hôm qua.
“Anh đang thay vị hôn thê của mình xin lỗi sao?”
Giọng tôi đều đều, ánh mắt cũng phẳng lặng.
Anh ta rõ ràng sững người.
“Vị hôn thê? Em đang nói đến anh à?”
“Anh đã kết hôn rồi, làm gì còn vị hôn thê? Chuyện đó không phải em rõ nhất sao?”
Tôi cúi đầu, giấu đi sự cay đắng trong mắt.
“Giám đốc Tần, nếu anh định kết hôn, làm ơn báo trước với tôi một tiếng, để tôi còn kịp làm thủ tục ly hôn.”
Ánh mắt anh ta trở nên khó lường.
Trầm mặc một lúc lâu.
Mới hỏi: “Em muốn ly hôn đến vậy sao?”
“Không phải.” Tôi vội vàng giải thích.
“Hồi đó là anh nói cần tôi giúp, còn tôi cần tiền, tôi không thể vì tiền mà trói buộc anh cả đời được.”
“Anh đã làm như vậy rồi, tôi đã rất biết ơn.”
Anh ta đi vòng qua bàn làm việc rộng lớn, đứng trước mặt tôi.
Một tay nâng cằm tôi lên.
“Em ở bên anh, chỉ vì tiền của anh thôi sao?”
“Chứ còn vì cái gì? Chẳng lẽ vì Giám đốc Tần yêu tôi? Chính anh còn không tin nổi câu này, phải không?”
Tần Kiện dùng tay còn lại ôm lấy eo tôi, kéo mạnh một cái, tôi liền bị giữ chặt trong lòng anh ta.
Ánh mắt tôi nhìn thẳng vào anh ta, cảm nhận hơi thở anh gấp gáp, bầu không khí như đông cứng lại.
Đôi môi ấm nóng của anh ta áp xuống.
Mang theo vị gấp gáp, có phần cưỡng chế.
Tiếng giày cao gót gấp gáp vang lên, càng lúc càng gần.
Đúng lúc đó, cửa văn phòng bật mở.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰