Hai Người Ba Bữa, Bốn Mùa Có Nhau
Chương 8
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
20.
“Năm đó anh hạ quyết tâm không ra nước ngoài, em khuyên anh, đàn anh khuyên anh, bố mẹ anh cũng khuyên anh, nhưng anh không hề nghe.”
“Em hết cách, thế nên khi bố mẹ anh đến tìm em, em chỉ có thể nghĩ ra cách đó để kích động anh.”
Tôi nói xong câu chuyện của mình, có chút mệt mỏi nên thở dài.
Lục Từ vẫn luôn im lặng, tôi nhìn anh ấy, chầm chậm thả lỏng: “Xin lỗi Lục Từ, khi đó em không có ngoại tình, cũng không chê anh nghèo, em chỉ……”
Tôi mấp máy môi, lời đến đầu lưỡi lại không biết nói thế nào, dứt khoát bật cười không nói tiếp.
Lục Từ im lặng nhìn tôi, ánh mắt anh chỉ có một mảng màu đen tịch mịch, như đã gom góp tất cả màu sắc của nhân gian.
Anh nhẹ giọng: “Sao mọi người không ai tin, lời anh nói năm xưa đều là thật lòng vậy?”
Trông anh hơi mệt, bờ vai thẳng hơi khom xuống.
Nhưng anh không nói thêm nữa, chỉ đứng lên chuẩn bị rời đi.
Tôi ngẩng đầu, im lặng nhìn anh cầm áo khoác nước ra cửa.
Lục Từ mở cửa nhà tôi, nhưng trong khoảnh khắc bước đi lại dừng lại.
Anh khẽ nghiêng mặt, khoảng cách khiến tôi chỉ có thể nhìn thấy bóng đen bị tóc che khuất trên khuôn mặt.
Anh nhẹ giọng: “Cố Dữu, năm xưa anh nói với tất cả mọi người rằng không muốn làm ông chủ, không muốn lập nghiệp đều là sự thật.”
“Anh chỉ muốn có một gia đình cùng người mình yêu, đủ ăn đủ mặc, lẽ nào không được sao?”
Tôi nghe anh ấy thở dài, giọng điệu buồn bã và thất vọng.
Tôi lẳng lặng nhìn anh.
Anh đi rồi, đóng cửa một cách nhẹ nhàng, anh không ngoảnh mặt nhìn tôi thêm một lần nào nữa.
23
Tôi ngồi trong phòng khách rất lâu.
Lâu đến khi đồng hồ reo lên, tôi mới đột ngột nhận ra đã 12 giờ rồi.
Tôi đi tắm rửa, im lặng bước vào phòng.
Nhưng khi vừa mở cửa, tôi liền phát hiện ra điều không đúng trong phòng.
Con trai vẫn đang ngủ mê mang, nhưng khuôn mặt thằng bé ửng đỏ, hơi thở gấp gáp và cái cau mày chứng tỏ nó rất khó chịu.
Tôi giật bắn mình, vội vàng mở đèn đi đến sờ trán thằng bé.
Trán rất nóng, trông như đã khó chịu rất lâu, tôi lại sơ suất không nhận ra.
Tôi nhịn không được mà tự trách.
Thuốc trong nhà vừa hết tôi còn chưa kịp bổ sung thêm, tôi muốn đưa con tới bệnh viện, lại nhận ra bản thân tới một chiếc xe cũng chẳng có.
Khoảnh khắc ấy, sự thất bại và suy sụp ùn ùn kéo đến.
Tôi chịu không nổi muốn khóc thật to, nhưng tiếng nức nở khó chịu của con khiến tôi phải nén tất cả vào lòng.
Tôi đo nhiệt độ cho con, phát hiện thằng bé đã sốt 39 độ.
Tay cầm nhiệt kế khẽ run lên, không dám chậm trễ tiếp nữa, tôi vừa mặc quần áo cho con vừa gọi điện thoại cho Lục Từ.
Tôi cứ tưởng Lục Từ sẽ không nhấc máy.
Nhưng không ngờ tôi vừa gọi anh ấy lập tức nghe máy, giọng hơi khẩn trương: “Sao thế Dữu Dữu?”
Khoảnh khắc nghe thấy giọng anh, những cảm xúc chất chứa trong lòng tôi đột nhiên bùng nổ.
Tôi cầm điện thoại, giọng nghẹn ngào nói với anh:
“Lục Từ, Bắc Bắc ốm rồi, em không bắt được xe, anh, anh……”
Tôi nói năng lộn xộn, Lục Từ ở đầu dây bên kia, dịu dàng vỗ về tôi: “Được được, anh biết rồi, em ở nhà đợi anh, anh đến ngay.”
Nói xong anh ấy liền cúp máy.
Con đã tỉnh ngủ, đang khó chịu nằm đó.
Tôi vội vàng thu xếp đồ đạc, cứ tưởng phải đợi thêm một lúc, kết quả chưa tới hai phút sau Lục Từ đã gõ cửa lớn nhà tôi.
Lúc nhìn thấy anh tôi liền kinh ngạc.
Lục Từ cười trấn an tôi, vừa đi vào nhà bế con vừa giải thích.
“Anh ở ngay dưới lầu, thấy đèn nhà em vẫn sáng anh sợ sẽ xảy ra chuyện, cũng may anh chưa rời đi.”
Tôi nghe thấy liền muốn khóc lớn.
Nhưng con vẫn đang ốm, tôi ép buộc mình phải bình tĩnh.
Lục Từ ôm con vào lòng, vội vàng đưa tôi xuống lầu.
Trong thang máy, con trai nằm trong lòng Lục Từ khó chịu gọi bố, Lục Từ vẫn luôn dịu dàng và bình tĩnh vỗ về thằng bé.
Chúng tôi rất nhanh đã đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra, nói con bị sốt, còn có viêm dạ dày nhẹ.
Bác sĩ truyền nước biển cho con, bảo đêm nay chúng tôi ở lại đây để quan sát.
Đợi làm xong mọi thứ, thằng bé ngủ thiếp đi, tôi mới kiệt sức ra ngồi ngoài hành lang.
Lục Từ đi đến bên cạnh, anh không nói gì cả, chỉ quan tâm đưa cho tôi chai nước suối.
Tôi nhỏ giọng nói cảm ơn, chịu không nổi mà xoa thái dương.
Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, hiện tại đầu tôi đau như muốn nổ tung.
Lục Từ dịu dàng ôm bờ vai tôi, để tôi dựa trên vai anh.
Tôi quá mệt mỏi, nên không từ chối anh.
Vòng tay anh rất ấm áp, có mùi hương quen thuộc khiến tôi yên tâm, bất giác ngủ thiếp đi.
24
Sáng sớm ngày hôm sau, con đã đỡ hơn một chút, nhưng vẫn phải tiếp tục truyền nước.
Tôi xin nghỉ ở trường học, đến công việc của mình thì lại lưỡng lự.
Dự án của chúng tôi đang ở thời điểm mấu chốt, thân làm người phụ trách nếu như không đến, vậy tất cả mọi người đều phải trì hoãn cùng tôi.
Tôi hơi do dự, Lục Từ đã thay tôi suy nghĩ xong biện pháp.
“Hiện tại có hai cách, một là em ở lại đây chăm sóc con, anh tự mình về thúc đẩy công việc; còn có một cách khác là để bố mẹ đến chăm sóc Bắc Bắc, em thấy sao?”
Tôi nghe thấy bố mẹ Lục Từ liền có chút khúc mắc.
Tôi suy nghĩ tới lui, vẫn không mong vì lí do của mình mà làm chậm trễ công việc của cả nhóm, vì vậy đã đồng ý để bố mẹ Lục Từ đến.
Đợi chúng tôi tan làm, tôi và Lục Từ lập tức đến bệnh viện.
Qua một ngày thằng bé đã hoàn toàn hết sốt, đang nằm trên giường ngủ.
Cách biệt nhiều năm, tôi lần nữa gặp lại bố mẹ Lục Từ, hai bên đều hơi ngượng ngùng.
Tôi mím môi, khách sáo nói cảm ơn với họ, sau đó cúi đầu im lặng.
Bố mẹ Lục Từ nhìn nhau, đột nhiên kéo tôi ra hành lang.
Tôi hơi nghi hoặc nhìn họ, lại thấy mẹ Lục Từ thở dài, ánh mắt hổ thẹn nhìn tôi.
“Cô Cố, tôi biết chuyện năm xưa có chút hiểu lầm, chúng tôi vẫn luôn muốn xin lỗi cô, xin cô hãy chấp nhận lời xin lỗi của chúng tôi.”
Bố mẹ Lục Từ nghiêm túc cúi người với tôi, tôi vội vàng đỡ họ, từ từ biết được những chuyện mà tôi không biết từ miệng họ.
Bố mẹ Lục Từ nói với tôi, năm xưa sau khi Lục Từ chia tay tôi, tuy đã ra nước ngoài như mong đợi của tất cả mọi người, nhưng sống rất khó khăn.
Hoặc đã chịu đả kích khi nghe tôi nói thích người giàu, sau khi ra nước ngoài anh ấy bắt đầu liều mạng kiếm tiền.
Khoảng thời gian đó cứ dăm ba bữa họ liền nghe đàn anh Lục Từ nói anh ấy nhập viện.
Quá nhiều lần, họ sợ Lục Từ tự dằn vặt mình sẽ nguy hiểm, thế là dứt khoát ra nước ngoài đến bên cạnh anh ấy.
Lần gặp mặt đó, khiến họ hoàn toàn nghi ngờ cách làm trước kia.
Họ nói Lục Từ như biến thành một người khác, anh không ăn gì, trong nhà ngoài những mã lập trình dày đặc còn có vô số chai rượu.
Khi đó anh cứ làm tổ trong nhà cả ngày, viết thật nhiều code, cũng kiếm được rất nhiều tiền, dần dần có được tiếng nói trong giới.
Nhưng thân làm bố mẹ, vừa nhìn liền nhận ra anh ấy không hề vui vẻ.
Đó là lần đầu tiên họ bình tĩnh nghiêm túc nói chuyện với Lục Từ, cũng từ lần đó họ biết được, Lục Từ thật sự không thích cuộc sống “công thành danh toại” như thế này.
Suy nghĩ của Lục Từ nằm ngoài dự đoán của tất cả.
Thứ anh mong muốn thật sự rất đơn giản.
Hai người ba bữa, bốn mùa có nhau.
Đó không phải não yêu đương hay không có chí tiến thủ, mà chính là nguyện vọng chân thành nhất trong lòng anh ấy.
Không có ai nói thiên tài thì bắt buộc phải cống hiến thật nhiều cho xã hội này.
Lục Từ có khả năng tạo ra một tương lai tươi sáng trong mắt mọi người.
Nhưng anh không thích.
Lần nói chuyện đó với Lục Từ đã khiến bố mẹ anh bị sốc.
Họ bắt đầu nghi ngờ tính đúng đắn về chuyện đi tìm tôi lần đó.
Đứng trên góc độ của người ngoài cuộc tự cho rằng đã an bài cho người đó một tương lai tốt đẹp, đó có thật sự tốt cho người đó hay không?
Bố mẹ anh bắt đầu nghi ngờ, thế nên sau khi về nước đã muốn đến tìm tôi.
Nhưng khi đó tôi đã đổi số điện thoại, cắt đứt liên lạc với tất cả những người có liên quan đến quá khứ.
Họ liên hệ qua nhiều người, cuối cùng cũng chỉ tìm được căn nhà cũ nơi tôi đã sống cùng bà.
Bọn họ vốn là muốn thử vận may, không ngờ lại gặp được người hàng xóm lúc trước giúp bà chuyển lời với tôi.
Từ miệng người đó, họ biết những chuyện trước đây của tôi.
Điều đó làm họ càng áy náy với tôi hơn.
Họ không ngờ tôi đã trải qua những chuyện đó, biết rõ những lời mình nói nhất định đã khiến tôi lần nữa nhớ về quá khứ đau thương.
Hoặc là sự hổ thẹn với con của họ khoảng thời gian đó đã nhiễm sang tôi.
Sau tất cả họ nghĩ đủ mọi cách, cuối cùng đã thật sự tìm được quê hương mà bà nói.
Mẹ Lục Từ nắm tay tôi, giọng nghẹn ngào nói.
“Khi chúng tôi tìm đến thì bà cô đã nằm một chỗ, tôi thật sự không thể liên lạc với cô, lại không biết nên bù đắp cho cô và Lục Từ như thế nào, nên đã dứt khoát chăm sóc bà ấy chặng đường cuối cùng.”
Tôi khóc lóc thảm thương.
Những tháng ngày khó khăn khi tôi cắn răng một mình nuôi con khôn lớn.
Hoá ra ai ai cũng sống không dễ dàng.
Tôi luôn nói cảm ơn với bố mẹ Lục Từ không ngừng nghỉ.
Tôi biết họ tìm được bà, chăm sóc cho bà, nguyên nhân lớn nhất là muốn bù đắp cho Lục Từ.
Nhưng cho dù là thế, tôi vẫn rất mang ơn họ.
Khi tôi và Bắc Bắc còn chưa lo nổi cho nhau, họ đã thay tôi làm chuyện mà tôi nên làm nhất.
Bố mẹ Lục Từ quay lại phòng bệnh.
Tôi nằm trong lòng Lục Từ, khóc sướt mướt không chút kiềm chế.
Lục Từ luôn điềm đạm vỗ lưng tôi.
Không biết đã khóc lóc bao nhiêu lâu, giọng tôi dần yếu ớt.
Lục Từ nhẹ nhàng đặt cằm lên trán tôi, giọng điệu thả lỏng cười nói: “Kể ra, em đến công ty của đàn anh khi nào thế?”
Tôi khóc mệt rồi, hoàn toàn không muốn rời khỏi lòng Lục Từ.
Dứt khoát vùi mặt vào lòng anh ấy, tôi nén giọng: “Nửa năm trước, sao thế?”
Giọng Lục Từ hơi giận dỗi, hối hận nói: “Haizzz, sớm biết thế thì anh đã có tâm sự nghiệp hơn rồi, nửa năm nay anh đến công ty nhiều hơn, nói không chừng sẽ gặp em sớm hơn.”
Tôi biết anh muốn dỗ dành tôi vui vẻ, thế nên tôi rất nể mặt cười với anh.
Nhưng khi nhớ lại những chuyện đã làm với Lục Từ khi trước, tôi hơi căng thẳng nắm góc áo của anh ấy.
“Lục Từ, xin……”
“Đừng nói xin lỗi.” Lục Từ ngăn tôi lại, giọng anh dịu dàng hơn.
“Năm xưa, anh không tìm hiểu quá khứ của em, không nghiêm túc giải thích suy nghĩ với em, là lỗi của anh.”
“Còn em không hiểu ước muốn của anh, tự cho rằng tốt cho anh, đây là lỗi của em.”
“Vì vậy chúng ta hoà nhau, không cần nói xin lỗi.”
“Ít ra chúng ta không bỏ lỡ nhau, đây đã là rất tuyệt rồi.”
“Dữu Dữu, hiện tại anh có rất nhiều tiền, sau này để anh nuôi em nhé.”
Tôi im lặng nhìn Lục Từ, khẽ bật cười.
“Được.”
Từ đây về sau, ba bữa bốn mùa, gắn bó bên nhau.
(Đã hết truyện)
Tình yêu đến (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Ngôn Tình,
1
Quý Lễ là đối tượng xem mắt thứ n mà mẹ sắp xếp cho tôi.
Qua lời mẹ tôi, tôi biết được rằng Quý Lễ là con trai của dì Lục, là bạn thân hồi cấp ba của mẹ.
Quý Lễ chính là kiểu con nhà người ta trong truyền thuyết, hội tụ đủ cả trí tuệ lẫn nhan sắc.
Mọi mặt đều xuất sắc, lại còn đặc biệt chăm chỉ.
Cuối cùng, mẹ liếc nhìn tôi, vẻ mặt đầy chê bai:
"Nếu không phải dì Lục của con chủ động đề nghị, mẹ tuyệt đối không dám trèo cao đâu. Thật không hiểu cô ấy nhìn trúng con ở điểm nào nữa."
Cái gì chứ!
Tôi không phục, tôi phản bác:
"Anh ấy xuất sắc như vậy, làm gì có chuyện không ai thích? Mẹ, mẹ nói xem liệu có phải anh ấy có khiếm khuyết gì khó nói ở phương diện nào đó không?"
Mẹ tôi chẳng cần nghĩ ngợi, vung tay cho tôi một cái bạt tai lên đầu:
"Nói linh tinh gì vậy! Ngày mai nhớ ăn mặc đẹp một chút, đừng làm mất mặt mẹ, nghe chưa?"
2
Ngày hôm sau, không khí trong phòng ban đầu khá thoải mái, nhưng từ lúc Quý Lễ và Lý Tư Tư cùng xuất hiện, bầu không khí bắt đầu trở nên căng thẳng.
Những gì xảy ra tiếp theo khiến tôi không khỏi cảm thán trong lòng:
Mẹ ơi, mẹ có thấy đau chỗ nào không?
Dì Lục vừa thấy hai người bước vào, lập tức vui vẻ gọi:
"Tư Tư, con cũng tới à, mau ngồi đi, mau ngồi đi!"
Quý Lễ và Tư Tư vừa ngồi xuống, dì Lục đã háo hức giới thiệu:
"Quý Lễ, mau chào người ta đi. Đây là dì Lý, bạn thân hồi cấp ba của mẹ."
"Chào dì Lý." Quý Lễ lễ phép chào mẹ tôi.
"Ừm, ngoan quá, ngoan quá."
Mẹ tôi nhìn Quý Lễ, cười đến mức không khép được miệng.
"Quý Lễ, đây là con gái dì, Diễu Diễu. Hai đứa lúc nhỏ từng gặp nhau rồi đấy."
Tôi vội nở một nụ cười lịch sự với anh.
Quý Lễ liếc nhìn tôi một cái, sau đó cúi đầu gỡ đũa và bát ra.
Hừm, kiểu cách thật đấy!
Nếu không phải anh ấy trông khá đẹp trai, thì tôi cũng chẳng buồn để ý làm gì.
"Thằng ranh con này, sao con có thể cư xử như thế với Diễu Diễu được chứ? Mẹ đã tốn bao nhiêu công sức để sắp xếp…"
"Mẹ, con có người mình thích rồi." Quý Lễ thẳng thừng cắt ngang lời mẹ anh, chẳng chút lịch sự nào.
Nghe anh ấy nói vậy, tôi lập tức quay sang liếc mẹ mình, ánh mắt chất vấn.
Mẹ tôi nhận được tín hiệu, lập tức trả lại tôi ánh mắt: "Cứ đợi xem sao đã."
Được thôi, tôi cũng muốn biết câu chuyện sẽ phát triển theo hướng nào.
Thế là cả tôi và mẹ đều hóa thành "khán giả ăn dưa", chăm chú quan sát dì Lục và Quý Lễ đối diện.
3
Dì Lục: "Con thích ai? Đừng nghĩ rằng mẹ không biết con đang bịa chuyện để trốn xem mắt."
Quý Lễ: "Con nói thật mà."
Dì Lục: "Vậy thì dẫn người đó đến đây cho mẹ xem, mẹ mới tin."
Và rồi tôi thấy Quý Lễ giơ tay chỉ vào Lý Tư Tư đang ngồi cạnh anh, lúc này vẫn đang ăn uống ngon lành.
"Người con thích, chính là cậu ấy."
Choang!
Bát trong tay mẹ tôi không may rơi xuống đất.
Trời ơi mẹ ơi!
Mẹ làm gì mà kích động thế chứ!
Mọi người trong phòng đồng loạt quay sang nhìn mẹ tôi. Bà luống cuống, nói ấp úng: "Xin lỗi, mọi người cứ tiếp tục đi, tiếp tục đi."
Dì Lục: "Con nói lại lần nữa xem?"
Quý Lễ với vẻ mặt như ch//ết không sợ súng: "Người con thích chính là Tư Tư. Cậu ấy cũng thích con. Hiện tại chúng con đã ở bên nhau rồi."
Tôi không kìm được, bắt đầu quan sát Quý Lễ và Tư Tư ở phía đối diện.
Tôi không kỳ thị người đồng tính.
Dù gì tôi cũng là người sống trong thời đại mới.
Yêu một người thì đâu cần phân biệt giới tính.
Nhưng vấn đề là, đây là lần đầu tiên tôi gặp một cặp đôi đồng tính ngoài đời thực.
Có vẻ hôm nay đến đây là đúng rồi!
Nhìn biểu cảm kiên định của Quý Lễ và nụ cười rạng rỡ bên môi của Tư Tư, tôi phải thừa nhận rằng, hai người này trông cũng khá hợp đôi.
Dì Lục, với ánh mắt như muốn gi//ết người, nhìn chằm chằm vào Quý Lễ:
"Quý Lễ, có phải lâu rồi mẹ không đánh con, nên con lại ngứa da rồi đúng không?"
Nghe xong, tôi cười phá lên. Đúng là mẹ nào cũng như nhau cả mà!
Quý Lễ liếc nhìn Tư Tư, ánh mắt hai người nhanh chóng trao đổi một cách đầy ăn ý trong không khí.
Sau đó, Quý Lễ với vẻ mặt như một chiến binh sẵn sàng hy sinh, nói:
"Mẹ, con và Tư Tư lớn lên bên nhau, có thể coi là thanh mai trúc mã. Con rất rõ tình cảm của mình dành cho cậu ấy."
"Mẹ, xin mẹ hãy thành toàn cho chúng con."
Sắc mặt dì Lục thay đổi liên tục, lúc xanh, lúc trắng. Cuối cùng, bà đập mạnh xuống bàn một cái:
"C//út!"
Quý Lễ lập tức kéo Tư Tư chuồn thẳng.
4
Mẹ tôi sợ dì Lục vì tức giận mà sinh bệnh, liền vội vàng kéo tôi tới bên cạnh bà để an ủi:
"Đừng tức giận, chị đừng tức giận. Chị tức giận làm gì, hại sức khỏe thì không đáng đâu." Mẹ tôi vừa nói, vừa nắm tay dì Lục an ủi.
Tôi nhanh chóng rót một ly nước đưa qua: "Dì ơi, uống nước cho bình tĩnh ạ."
Dì Lục nhận lấy ly nước, uống cạn trong một hơi.
"Diễu Diễu, thật ngại quá, để cháu phải chứng kiến cảnh tượng xấu hổ này."
Tôi vội xua tay:
"Ngại gì đâu ạ, đây chẳng phải là một trải nghiệm đáng nhớ sao."
Dì Lục quay sang mẹ tôi, vẻ mặt rầu rĩ:
"Chị Lý à, bây giờ phải làm sao đây? Thằng nhóc đó lại đi thích Tư Tư."
Mẹ tôi nhẹ nhàng đáp: "Con cái có phúc phần riêng của con cái, chị đừng buồn quá."
Dì Lục lập tức phản bác: "Không được! Chị mau nghĩ ra cách gì đi, chị là người có đầu óc nhanh nhạy nhất trước giờ. Tôi tuyệt đối không đồng ý để chúng nó bên nhau đâu."
"Chị không biết đâu, mẹ của Tư Tư ngày trước thích ba của Quý Lễ. Bà ấy là tình địch của tôi, làm sao tôi có thể chấp nhận kết thông gia với nhà đó được?"
Tôi và mẹ tôi đều im lặng.
Hóa ra, dì Lục tức giận không phải vì con trai mình thích đàn ông.
Chúng tôi đúng là đã suy nghĩ quá nhiều!
"Thế nào, chị có cách nào không?" Dì Lục sốt ruột nhìn mẹ tôi.
Mẹ tôi trầm ngâm một lát, rồi nói: "Có cách rồi."
Bà ghé sát tai dì Lục, thì thầm điều gì đó. Trong lúc ấy, tôi cảm thấy buồn chán, liền tiện tay lấy hạt dưa ra ăn.
"Ừ, ừ, chỉ có cách này thôi. Chị Lý à, chị đúng là bạn thân chí cốt của tôi!" Tôi nghe thấy giọng dì Lục đầy phấn khởi.
Đúng lúc đó, tôi, người đang nhàn nhã ăn hạt dưa, bỗng cảm nhận được bốn ánh mắt nóng rực như lửa chiếu thẳng vào mình.
Tôi sợ hãi ngẩng đầu lên, thăm dò hỏi:
"Mẹ, dì Lục, hai người… sao lại nhìn con như vậy?"
5
Mẹ tôi và dì Lục đồng thời nở một nụ cười hiền từ, sau đó mỗi người ngồi xuống một bên, trái phải kẹp chặt tôi.
Nhìn cái dáng vẻ này của hai người, tôi biết mình đã lỡ mất thời cơ chạy trốn tốt nhất rồi.
Dì Lục thân thiết nắm lấy tay tôi:
"Diễu Diễu à, dì biết cháu là một cô gái tốt. Mẹ cháu lúc nào cũng khen cháu ngoan ngoãn, hiểu chuyện, biết suy nghĩ cho người khác..."
Tôi đáp ngay:
"Dì ơi, dì có chuyện gì thì nói thẳng đi ạ."
Trong lòng tôi thầm bổ sung: Hai người cứ như thế này, con thấy sợ lắm!
Dì Lục nghe xong, mắt liền sáng rực lên, lập tức quay sang mẹ tôi, nói một cách đầy háo hức:
"Chị nói đi, chị nói đi!"
Tôi từ từ quay đầu, nhìn mẹ.
Mẹ tôi ho nhẹ hai tiếng như để lấy tinh thần, rồi nói:
"Chuyện là thế này, mẹ và dì Lục quyết định để con... làm người thứ ba."
Tôi: "Hả? Mẹ nói cái gì cơ?"
Mẹ tôi đổi sang cách nói trực tiếp hơn:
"Ý là, bảo con đi quyến rũ Quý Lễ. Tất nhiên, Tư Tư cũng được, tùy con thích. Chỉ cần con phá hỏng được mối quan hệ của hai đứa nó là được."
Tôi: ...
"Đương nhiên, nếu Quý Lễ và Tư Tư không ai để ý tới con, thì chúng ta sẽ chuyển sang kế hoạch B."
Mẹ tôi nuốt nước bọt, tiếp tục nói:
"Chúng ta sẽ tạo cơ hội để con... 'ngủ' với một trong hai đứa. Sau đó, dì và mẹ sẽ ra mặt, bắt người đó phải chịu trách nhiệm với con. Cuối cùng, chúng ta chắc chắn sẽ chia rẽ được hai đứa nó."
Tôi nghe mà choáng váng, cả người sững lại.
Dì Lục dường như sợ tôi không đồng ý, vội vàng bổ sung thêm:
"Diễu Diễu à, cháu cứ yên tâm đi, dì đảm bảo nếu cháu mà thật sự thành đôi với một trong hai đứa nó, cháu tuyệt đối không bị thiệt đâu."
Nhìn mẹ tôi và dì Lục mỗi lúc một hào hứng, tôi chậm rãi mở miệng hỏi:
"Mẹ, mẹ chắc chắn là con không phải do mẹ nạp tiền điện thoại mà được khuyến mãi đấy chứ?"
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰