HÀ NIỆM
Chương 8
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Tôi không để ý, anh cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ đi theo.
Theo đến khi tôi bước vào trạm tàu hoặc về tới khu căn hộ.
Đồng nghiệp bắt đầu xì xào.
“Niệm Niệm, anh chàng đi Bentley đó là ai vậy? Ngày nào cũng đến đón cậu.”
“Không phải đón mình đâu.” Tôi từ chối. “Chắc tiện đường thôi.”
“Tiện đường suốt một tháng?” Đồng nghiệp bán tín bán nghi. “Anh ta đang theo đuổi cậu đấy à?”
Tôi chỉ cười, không giải thích.
Có một hôm trời mưa, tôi không mang ô.
Từ tòa nhà đến trạm tàu còn một đoạn.
Tôi đang phân vân có nên chạy ào qua mưa không thì xe của Thẩm Dịch dừng lại trước mặt.
Anh bước xuống xe, che ô đi về phía tôi.
“Anh đưa em đi.”
Mưa rất lớn, vai anh đã ướt đẫm.
Tôi nhìn nghiêng khuôn mặt anh, bỗng thấy hơi hoang mang.
Năm đầu kết hôn, có lần tôi cũng không mang ô, đứng đợi anh dưới tòa nhà công ty.
Anh họp đến khuya, khi đi xuống nhìn thấy tôi thì sững người.
Sau đó anh cởi áo khoác trùm lên đầu tôi, kéo tôi chạy nhanh vào bãi đỗ xe.
Trên xe, anh vừa lau tóc cho tôi vừa trách móc.
“Ngốc quá à? Không biết đứng trong sảnh mà đợi à?”
Tôi cười ngớ ngẩn: “Muốn tạo bất ngờ cho anh mà.”
Anh bất lực xoa đầu tôi: “Lần sau đừng như vậy nữa. Dễ cảm đấy.”
Hồi đó, trong mắt anh thật sự có sự quan tâm.
Không biết từ khi nào… cả sự quan tâm đó cũng biến mất.
“Lên xe đi.” Giọng nói của Thẩm Dịch kéo tôi khỏi dòng hồi ức.
Mưa càng lúc càng lớn.
Tôi khẽ thở dài, mở cửa xe ngồi vào.
Trong xe rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gạt nước kêu đều đặn.
Anh đưa tôi một chiếc khăn.
“Lau đi.”
“Cảm ơn.”
Tôi nhận lấy, lau những giọt nước trên tóc.
“Ăn tối chưa?” Anh hỏi.
“Rồi.”
“Ăn gì?”
“Đồ ăn gọi về.”
Anh nhíu mày.
“Đồ ăn ngoài không tốt cho sức khỏe. Sau này…” Anh dừng lại.
Sau này?
Đâu còn sau này nữa.
Anh im lặng lái xe.
Gần đến khu căn hộ, anh bỗng nói:
“Anh và Vi Vi chia tay rồi.”
Tay tôi khựng lại khi đang lau tóc.
“Ồ.”
“Em không muốn hỏi tại sao sao?”
“Đó là chuyện của anh.”
Anh siết chặt vô lăng.
“Cô ta ở bên anh chỉ vì tài nguyên của nhà họ Thẩm. Cô ta vẫn lén liên lạc với chồng cũ sau lưng anh.”
Tôi không biết nên nói gì.
“Rồi sao nữa?”
Anh quay đầu nhìn tôi, trong ánh mắt có thứ cảm xúc mà tôi không thể đoán ra.
“Hà Niệm, trước đây là anh mù quáng.”
Tôi khẽ cười.
“Giờ sáng mắt rồi thì tốt. Chúc mừng.”
Xe dừng lại trước cổng khu căn hộ.
Tôi tháo dây an toàn.
“Cảm ơn anh đã đưa về. Sau này đừng đến nữa.”
Tôi đưa tay mở cửa.
Anh lại khóa xe.
“Hà Niệm.” Giọng anh khàn đi. “Chúng ta… có thể bắt đầu lại không?”
Tôi nghi ngờ mình nghe nhầm.
“Anh nói gì?”
“Anh nói, chúng ta tái hôn đi.” Anh nhìn tôi, ánh mắt nghiêm túc.
“Lần này anh sẽ đối xử tốt với em, chỉ tốt với mình em thôi.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh.
Câu nói mà tôi từng mong được nghe suốt ba năm.
Nhưng bây giờ, nó chỉ khiến tôi thấy buồn cười.
“Thẩm Dịch, anh nghĩ tôi là gì? Muốn thì gọi, chán thì bỏ?”
“Anh không có ý đó…”
“Vậy ý anh là gì?” Tôi cắt lời anh. “Lâm Vi Vi không cần anh nữa, nên anh quay lại tìm tôi — cái bánh xe dự phòng à?”
Sắc mặt anh tái nhợt.
“Không phải! Anh thật lòng…”
“Thật lòng gì?” Tôi bật cười lạnh. “Thật lòng hối hận? Thật lòng nhận ra tôi tốt? Thẩm Dịch, anh không thấy buồn nôn sao?”
Anh nắm chặt tay tôi.
“Anh biết trước đây anh tồi tệ! Là lỗi của anh! Cho anh thêm một cơ hội được không? Anh hứa…”
“Hứa gì?” Tôi rút tay ra. “Hứa rằng lần sau, gặp một cô Lý Vi Vi hay Vương Vi Vi nào khác, anh sẽ không vứt bỏ tôi nữa sao?”
Anh sững lại.
Tôi hít sâu một hơi.
“Thẩm Dịch, có những vết thương, dù lành rồi vẫn còn đau.”
Tôi chỉ vào ngực mình.
“Nhìn thấy anh, tôi lại nhớ ba năm đó, tôi đã tự lừa dối bản thân thế nào. Lại nhớ anh vì cô ta mà coi như tôi không tồn tại.”
“Chỗ này,” tôi nói khẽ, “không thể tin anh được nữa.”
Mắt anh đỏ lên.
“Không còn một chút cơ hội nào sao?”
“Không còn.” Tôi dứt khoát.
Tôi mở khóa cửa xe, bước xuống.
Mưa đã ngớt.
Anh đuổi theo, đứng giữa màn mưa mỏng, nhìn tôi.
“Hà Niệm, anh yêu em.”
Tôi sững lại.
Ba năm kết hôn, anh chưa từng nói câu này.
Nhưng bây giờ, lại nói ra trong tình huống như thế này.
Thật mỉa mai.
Tôi khẽ lắc đầu.
“Quá muộn rồi.”
Quay người bước vào khu căn hộ.
Không ngoái đầu lại.
Sau đó, Thẩm Dịch vẫn thường xuyên xuất hiện.
Gửi hoa, tặng quà, đứng đợi dưới công ty.
Tôi đều từ chối.
Đồng nghiệp còn thấy tiếc thay cho tôi.
“Vừa đẹp trai vừa giàu như thế, Niệm Niệm cậu không cân nhắc à?”
Tôi chỉ cười.
“Có những thứ còn quan trọng hơn cả ngoại hình và tiền bạc.”
Thời gian trôi qua, chắc anh cũng hiểu được tôi đã quyết.
Tần suất xuất hiện dần ít lại.
Cho đến một ngày, anh hoàn toàn biến mất.
Cuộc sống trở lại yên bình.
Tôi tập trung làm việc, được thăng chức, tăng lương.
Khoản vay mua nhà cũng trả được một nửa.
Ngày tháng bận rộn nhưng vững vàng.
Một năm sau, tôi chuyển việc sang một công ty lớn hơn.
Tại đây, tôi gặp một chàng trai tên là Trần Dương.
Kỹ sư phòng R&D, hơi khô khan nhưng rất chân thành.
Anh rủ tôi đi ăn, xem phim.
Đưa tôi về nhà cũng chỉ tiễn đến cổng khu căn hộ.
Anh nói: “Khi nào em thấy đủ an toàn, anh sẽ xin lên uống ly trà.”
Câu nói ấy khiến tôi bật cười.
Chúng tôi từ từ tiếp xúc, từ từ tìm hiểu nhau.
Yêu nhau như bao người bình thường khác.
Đôi khi anh hỏi tôi về quá khứ.
Tôi chỉ nói đã từng ly hôn, còn lại không kể nhiều.
Anh gật đầu: “Ai mà chẳng có quá khứ. Anh quan tâm là tương lai của chúng ta.”
Tôi biết ơn sự bao dung ấy.
Cuối tuần, hai đứa cùng đi chọn đồ nội thất.
Mua thêm vài thứ cho tổ ấm nhỏ.
Anh nói: “Nhà tuy không lớn, nhưng mình có thể từ từ lấp đầy.”
Nhìn anh chăm chú thảo luận kích thước sofa với nhân viên, lòng tôi ấm áp đến lạ.
Cảm giác chắc chắn và bình yên này, trước giờ tôi chưa từng có.
Ra khỏi cửa hàng, bất ngờ chạm mặt hai người.
Thẩm Dịch và Lâm Vi Vi.
Họ cũng đang đi dạo, trên tay xách vài túi đồ.
Bụng Lâm Vi Vi hơi nhô lên, có vẻ đang mang thai.
Thấy tôi, cả hai đều sững lại.
Ánh mắt Thẩm Dịch dừng lại nơi bàn tay tôi đang nắm tay Trần Dương, ánh nhìn chợt tối lại.
Còn Lâm Vi Vi thì nở một nụ cười đắc ý.
“Cô Hà, lâu rồi không gặp. Đây là bạn trai mới của cô à?”
Tôi gật đầu. “Ừ.”
Trần Dương lễ phép gật đầu chào.
Thẩm Dịch vẫn nhìn tôi không rời, ánh mắt rối ren.
“Dạo này… em sống tốt chứ?” Giọng anh khàn khàn.
“Tốt lắm.” Tôi mỉm cười. “Xem ra hai người cũng sắp có tin vui? Chúc mừng.”
Lâm Vi Vi lập tức khoác tay Thẩm Dịch.
“Đúng vậy, em bé được năm tháng rồi. Tháng sau bọn tôi sẽ làm đám cưới, nếu cô Hà rảnh, mời đến uống ly rượu mừng.”
“Xem tình hình đã.” Tôi đáp nhạt.
Trần Dương siết chặt tay tôi.
“Niệm Niệm, mình đi thôi, phim sắp chiếu rồi.”
Tôi gật đầu.
“Bọn tôi xin phép trước. Chúc hai người hạnh phúc.”
Nói xong, tôi kéo Trần Dương rời đi.
Lúc xoay người, tôi nghe thấy giọng điệu ngọt ngào của Lâm Vi Vi.
“A Dịch, em bé nói muốn ăn kem…”
Hình như Thẩm Dịch đáp lại điều gì đó.
Tôi không nghe rõ, cũng không còn quan tâm nữa.
Ra khỏi trung tâm thương mại, ánh nắng nhẹ nhàng rọi xuống.
Trần Dương nhìn tôi.
“Em ổn chứ?”
“Ổn.” Tôi lắc đầu. “Chuyện cũ rồi.”
Anh thở phào, cười xoa đầu tôi.
“Vậy về nhà nhé? Anh nấu món thịt kho em thích.”
“Ừ.”
Tôi siết tay anh thật chặt.
Lúc đi ngang qua bãi giữ xe, tôi quay đầu nhìn lại phía cửa trung tâm thương mại.
Người đến người đi, bóng hai người họ đã chẳng còn thấy đâu nữa.
Quá khứ của tôi, cuối cùng cũng khép lại hoàn toàn.
Còn tương lai, giờ mới thực sự bắt đầu.
(Đã hết truyện)
Kẻ Phản Bội Đầu Tiên (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Nữ Cường,
Vả Mặt,
Sau khi phát hiện Tần Mặc ngoại tình, tôi không nhắc đến chuyện ly hôn.
Vẫn như thường lệ, tôi tiếp tục làm người vợ dịu dàng của anh thêm hai năm nữa.
Cho đến khi tôi phát hiện mình mang thai.
Tôi đưa anh ta một tờ đơn ly hôn.
Lúc Tần Mặc về nhà đã là nửa đêm.
Anh vẫn bảnh bao với bộ vest thẳng thớm, cà vạt chỉnh tề, như vừa bước ra từ một cuộc họp quan trọng.
“Em vẫn chưa ngủ à?”
Anh bước lại, nắm lấy tay tôi, lòng bàn tay ấm áp.
“Không phải đã nói đừng đợi anh sao? Anh bận tăng ca mà.”
Trên người anh thoang thoảng mùi sữa tắm mát lạnh, như thể cố ý tẩy sạch thứ gì đó.
Tôi không nhịn được mà nghĩ, đến cả ‘tăng ca’ cũng phải tắm táp thơm tho, quả thật Tần Mặc là người theo đuổi sự hoàn hảo.
Tôi rút tay về, đẩy tờ kết quả khám thai đến trước mặt anh.
“Em có thai rồi, 12 tuần.”
Không khí lập tức đông cứng lại.
Cơ thể Tần Mặc rõ ràng cứng đờ.
Con ngươi co rút, các ngón tay vô thức siết chặt rồi lại buông ra, khớp tay trắng bệch, gân xanh ở thái dương hiện rõ.
Trong ánh đèn mờ, tôi nghe rõ hơi thở anh nặng nề hẳn lên, thấy yết hầu anh trượt lên trượt xuống một lần, hai lần.
Một giây sau, anh nặng nề ngồi phịch xuống ghế sofa.
“Phá đi, anh sẽ không truy cứu.”
Người đàn ông nào mà chấp nhận vợ mình mang thai với kẻ khác được chứ?
Trừ khi anh ta có lỗi trước.
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, giọng bình tĩnh:
“Đứa bé là của anh.”
Anh ngẩng đầu, khóe môi nhếch lên đầy mỉa mai:
“Suốt hai năm nay, lần nào em cũng bắt anh dùng biện pháp. Nửa năm rồi chúng ta không ngủ với nhau, giờ em nói đứa bé là của anh? Bạch Nhiễm, em nghĩ anh dễ lừa đến vậy sao?”
“Tin hay không tùy anh.”
Tôi ngồi thẳng dậy, tay nhẹ nhàng đặt lên bụng.
Biểu cảm trên mặt Tần Mặc lập tức cứng lại.
Anh trợn mắt, ánh nhìn chồng chất những cảm xúc phức tạp chưa từng thấy:
Sững sờ, bối rối, và một tia vui mừng không thể che giấu.
“Bao giờ…?”
“Khi Lâm Yên mang thai 42 ngày, anh đưa cô ta đi khám.”
Giọng tôi vẫn đều đều.
Sắc mặt Tần Mặc chuyển sang trắng bệch, như bị ai đó đâm mạnh một nhát vào tim.
Môi anh run rẩy, tay bấu chặt thành ghế.
“Sao em biết?” Anh thì thào.
“Tôi không chỉ biết cô ta có thai, mà còn biết hai người đã qua lại từ hai năm trước.”
Tần Mặc cởi áo khoác, giật mạnh cà vạt, rút ra một điếu thuốc.
Ngọn lửa bật lên trong tay anh run run, phản chiếu những giọt mồ hôi lạnh trên trán.
“Thảo nào…” Anh nhả khói, giọng trầm xuống.
“Lúc đó em đột nhiên bắt anh dùng biện pháp.”
Anh ngước mắt lên, ánh nhìn sắc lạnh như con thú bị thương.
“Sao không nói sớm? Đã nhịn hai năm, sao không nhịn tiếp?”
Tôi vuốt nhẹ bụng, cảm nhận sinh linh bé nhỏ đang lớn lên bên trong:
“Em chờ anh chán. Nhưng cuối cùng lại chờ được tin Lâm Yên có thai, vậy nên em quyết định rời đi.”
Trong gạt tàn vang lên tiếng điếu thuốc bị dập mạnh.
“Anh sẽ xử lý Lâm Yên, sẽ không để cô ta sinh đứa bé. Anh xin lỗi, em đang mang thai, anh sẽ chăm sóc em và con thật tốt.”
Tôi lấy tập tài liệu đã chuẩn bị sẵn dưới gối sofa, đặt trước mặt anh:
“Ký đi, Tần Mặc. Chúng ta nên kết thúc trong hòa bình.”
Anh mở tập tài liệu, khi thấy bốn chữ “Đơn ly hôn”, tay anh khẽ run lên.
“Anh biết em là trẻ mồ côi.”
Tôi khẽ vuốt hình siêu âm trong kết quả khám thai.
“Đứa bé trong bụng là người thân máu mủ duy nhất của em. Em chọn giữ lại nó, cũng là để tự buộc bản thân dứt khỏi anh.”
Tôi nhìn vào mắt anh:
“Em không muốn mất đứa bé này.”
“Ý em là nếu anh không ly hôn, em sẽ bỏ thai?”
Giọng anh khàn đặc.
Tôi gật đầu:
“Vừa mang thai, vừa nghĩ đến sự phản bội suốt hai năm qua của anh, em không có lý do nào để sinh nó ra. Nhưng em lại không nỡ bỏ…
Ly hôn đi, như thế nó sẽ chỉ thuộc về em, em sẽ không phải sống trong hoài nghi mỗi ngày, không phải tự hỏi hôm nay chồng mình lại đến với Lâm Yên chưa.”
Tôi liếc nhìn cổ áo mở rộng của anh:
“Như hôm nay, ‘tăng ca’ mà vẫn kịp tắm rửa thơm tho, em không thể không nghĩ liệu anh có vừa rời khỏi giường của cô ta.”
Mặt Tần Mặc càng lúc càng trắng bệch. Anh vô thức đưa tay lên che vết dấu nơi cổ.
Tôi đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống anh:
“Em không muốn trở thành người phụ nữ oán giận trong căn nhà này. Em vẫn muốn giữ chút hình ảnh đẹp trong lòng anh, nên em chọn chia tay trong văn minh.”
Phòng khách lặng ngắt như tờ, chỉ còn tiếng thở gấp của Tần Mặc.
Ánh trăng chiếu lên tờ đơn ly hôn, chữ đen trên nền trắng như đâm vào mắt.
Anh khẽ nói, giọng như từ nơi rất xa vọng lại:
“Cho anh chút thời gian, anh cần suy nghĩ.”
Tôi quay người vào phòng ngủ:
“Ba ngày. Em chờ câu trả lời trong ba ngày.”
Khép cửa lại, tôi không bật đèn, lặng lẽ nằm xuống giường.
Trong bóng tối, nước mắt chảy ra không tiếng động.
Ngoài phòng vang lên tiếng ly thủy tinh vỡ, sau đó là tiếng cửa dập mạnh đến rung trời.
Tôi ôm bụng, thì thầm:
“Tần Mặc, đừng trách em. Là anh sai trước.”
Giữa tôi và anh, không phải chỉ là một rạn nứt.
Mà là cả một thế giới ngăn cách.
Tôi lớn lên ở trại trẻ mồ côi, tên cũng là mẹ viện trưởng lấy từ vỏ hộp thuốc nhuộm tóc.
Còn Tần Mặc, ngày anh sinh ra, cổ phiếu Tần thị tăng trần.
Cả thành phố đều chạy chữ chúc mừng “Tần thị hân hạnh đón quý tử”.
Năm nhất đại học, anh theo đuổi tôi.
Tôi nghĩ anh chỉ là thiếu gia nhà giàu nhàn rỗi đi tán gái.
Túi hiệu anh tặng tôi trả lại nguyên vẹn, thư tình chưa kịp mở đã vào sọt rác.
Cho đến một đêm mưa bão, tôi trực ca đêm ở cửa hàng tiện lợi.
Anh ướt như chuột lột lao vào, quăng thẻ đen lên quầy thu ngân:
“Mua ba tiếng của em, chỉ cần một tô mì gói.”
Thấy mắt anh đỏ hoe, tôi mới biết hóa ra người ngậm thìa vàng sinh ra cũng có lúc bật khóc.
Về sau tôi mới biết, đó là ngày giỗ mười năm mẹ anh mất.
“Vì sao là em?” Tôi từng hỏi anh sau này, lúc ngồi ăn trong nhà hàng Michelin anh đặt riêng.
Tay anh khựng lại giữa chừng khi đang cắt bít tết.
“Vì ánh mắt em nhìn anh, không có sự nịnh bợ như người khác.”
Tôi cúi đầu, nhấp một ngụm rượu đỏ, khéo léo che nụ cười giễu cợt sau vành ly.
Anh không biết, ánh mắt tôi không có ánh sáng vì tôi đã nhìn thấu từ lâu.
Tình yêu là cuộc giao dịch sòng phẳng.
Nếu đã phải bán, vậy thì bán cho người trả giá cao nhất.
Tần Mặc nghĩ anh chinh phục được tôi bằng ba năm viết thư tay và từ bỏ hôn nhân gia tộc.
Thật ra tôi chỉ tính kỹ một bài toán:
Đi cùng anh, tôi được chuyển từ tầng hầm lên penthouse, lũ trẻ ở viện mồ côi có đồng phục mới.
Đêm ấy, trong phòng suite khách sạn, khi anh hôn tôi một cách đầy trân trọng, tôi đang đếm xem đèn chùm pha lê kia có bao nhiêu mặt cắt.
Lúc anh gọi tên tôi đầy si mê, tôi tính xem hôm sau nên mở tài khoản ở ngân hàng Thuỵ Sĩ.
Ngày cầu hôn, anh quỳ một gối trên du thuyền trải đầy hoa hồng, giơ ra chiếc nhẫn hồng ngọc ba carat.
Gió biển làm tóc anh rối tung.
Tôi nhìn tay anh run run, nghĩ:
Bàn tay này đã ký bao hợp đồng đủ để xây lại hàng chục trại trẻ.
Truyền thông tung hô “Lọ lem gả vào hào môn”.
Chỉ có tôi biết, mình chỉ là một thương nhân thông minh, lấy hôn nhân làm đầu tư dài hạn.
Đêm trước đám cưới, mẹ viện trưởng khóc lo tôi chịu thiệt.
Tôi cười lau nước mắt bà, nghĩ:
Người chịu thiệt làm sao có thể là tôi?
Tôi thậm chí còn không mang trái tim mình vào hôn lễ.
Dù Tần Mặc có si tình đến đâu, cũng chỉ là đang diễn một mình.
Năm đầu tiên sau cưới, tôi học phân biệt trứng cá muối theo xuất xứ và niên vụ.
Năm thứ hai, tôi lấy được bằng EMBA ở trường kinh doanh hàng đầu.
Mùa xuân năm thứ ba, tôi phát hiện vết son hồng nơi cổ áo sơ mi anh, không phải màu tôi thường dùng.
Trước gương, tôi tô lại môi.
Bàn tay run bần bật.
Một kẻ tính toán như tôi lại khóc vì một người đàn ông.
Hôm ấy tôi lau khô nước mắt, chỉnh trang lại trang điểm, mặc bộ vest đắt nhất.
Xe dừng trước toà nhà anh mua cho tôi.
Mặt kính phản chiếu ánh nắng chói chang, làm mắt tôi cay xè, nhưng tôi không rơi thêm giọt nước nào.
“Chào tổng giám đốc Bạch.”
Lễ tân kính cẩn chào.
Tôi mỉm cười gật đầu, đi vào thang máy riêng bằng đôi giày cao gót đặt may riêng.
Dưới danh nghĩa “Tần phu nhân”, tôi ký một hợp đồng tám chữ số.
Hai năm qua, tôi dịu dàng ân cần, cho anh đủ giá trị cảm xúc.
Cũng là hai năm tôi âm thầm xây dựng đế chế riêng, không còn cần ánh sáng của Tần thị.
Khi chính mình đã trở thành hào môn, những vở kịch phải diễn để nhẫn nhịn, cuối cùng cũng có thể hạ màn.
Nói tôi chờ anh quay đầu là giả.
Chỉ là tôi muốn để anh thêm phần áy náy.
Để những gì tôi nhận được sẽ càng nhiều hơn.
Ngay cả ly hôn, tôi cũng tính toán từng bước.
Tôi nghĩ anh không còn yêu, nên chia tay sẽ dễ.
Nhưng ba ngày trôi qua, Tần Mặc không về, cũng không trả lời bất cứ tin nhắn nào.
Tôi gọi cho trợ lý của anh, điện thoại reo rất lâu mới có người bắt máy.
“Phu nhân, tổng giám đốc đang họp hội đồng. Họp xong tôi sẽ lập tức báo anh ấy gọi lại.”
Tôi cúp máy, vùi đầu vào công việc.
Ngẩng lên đã ba giờ chiều, màn hình vẫn im lặng.
Ánh nắng ngoài cửa quá chói, khiến người ta muốn rơi lệ.
Tôi đeo kính râm, lái xe tới Tần thị.
“Phu nhân chào buổi chiều.”
“Phu nhân đến ạ.”
Tôi mỉm cười đáp lại từng lời chào như thường lệ.
Không ai biết, vị “phu nhân” này đang đòi ly hôn với tổng giám đốc của họ.
Tôi đẩy cửa văn phòng tổng giám đốc:
“Tần…”
Chữ “Mặc” còn chưa kịp thốt ra, tôi đã lập tức quay đi.
Móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, đè nén cơn đau nhói trong lồng ngực.
Lúc này, Lâm Yên như con rắn trắng quấn lấy người đàn ông kia.
Áo lụa mỏng buông lơi ba chiếc khuy, lộ ra da thịt trắng ngần.
Tần Mặc cau mày lạnh lùng, nhưng tay vẫn còn đặt nơi eo cô ta.
“Xin lỗi, làm phiền rồi.”
Giọng tôi vẫn giữ được vẻ bình tĩnh đến lạ.
Tần Mặc đẩy mạnh Lâm Yên ra, lao theo nắm lấy cổ tay tôi.
“Nhiễm Nhiễm, nghe anh giải thích!”
Cảm nhận những ánh mắt dò xét xung quanh, tôi chỉ muốn nhanh chóng kết thúc êm đẹp.
Nhiều một người bạn, còn hơn thêm một kẻ thù.
Hơn nữa, anh ta là cha của đứa bé trong bụng tôi.
“Tới văn phòng nói chuyện.”
Lâm Yên còn đang luống cuống cài cúc áo, càng vội càng không cài nổi.
Vết hồng mập mờ trên cổ cô ta lộ ra rõ rệt.
Cô ta nhìn Tần Mặc đầy cầu cứu, nước mắt dâng tràn trong hốc mắt.
Giọng Tần Mặc lạnh như băng:
“Cút ra ngoài! Tự đi làm thủ tục nghỉ việc. Sau này đừng để tôi nhìn thấy cô nữa.”
“Em đang mang thai con anh!”
“Giải quyết sạch sẽ. Đừng để tôi phải nói lần thứ hai.”
“Anh sẽ hối hận…” Lâm Yên mặt mày tái nhợt, mắt đỏ hoe, chạy khỏi văn phòng trong bối rối.
Chờ đến khi chỉ còn lại hai người trong phòng, anh day trán mệt mỏi:
“Hai năm trước anh bị chuốc thuốc… Cô ta đã giúp anh…”
“Cho nên cần ‘giải độc’ suốt hai năm không ngừng?”
Tôi vuốt bụng, giọng mỉa mai.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰