Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Dính Như Sam, Biết Là Yêu

Chương 7



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

34

Lúc này tôi mới phát hiện có tận 26 cuộc gọi nhỡ trên điện thoại.

Sở Hào gọi cho tôi mãi không được, đến bệnh viện thì nghe nói tôi đã xuất viện từ sớm.

Ngay lúc anh bắt đầu tra camera, tôi vừa hay nhận cuộc gọi.

Giọng anh khản đặc:

“Thiên Dã, em đang ở đâu vậy?”

Tôi nhớ tới lời Bạch Mặc từng nói.

Anh ấy từng thầm thích tôi hai năm, theo đuổi tôi một năm.

Mà ba năm trước, tôi vẫn còn chưa tốt nghiệp.

Tôi lạnh lùng hỏi:

“Sở Hào, anh nói thật đi. Anh quen em từ bao giờ? Dám nói dối là em đá anh liền.”

Anh xưa nay luôn tự tin về khả năng đàm phán.

Nhưng nghe khẩu khí tôi như vậy, lại không dám gặng hỏi thêm câu nào.

Anh im lặng vài giây, rồi dịu giọng nói:

“Thiên Dã… hồi em thực tập năm tư, có một bữa tiệc, em đã tát phó tổng một công ty nọ một cái, anh cũng có mặt.”

“Hôm đó anh đang gọi điện thoại quốc tế với La Diễn ngoài ban công. Bên em sáng đèn, bên anh tối om, cách nhau lớp kính, anh thấy em, còn em không thấy anh.”

“Thiên Dã, anh không lừa em đâu, thật đấy. Em nói anh biết em đang ở đâu đi, anh đến đón rồi kể hết cho em nghe.”

Bức tường phòng bị cuối cùng trong lòng tôi, lặng lẽ sụp đổ.

Tôi cúp máy, gửi định vị cho anh.

Tôi nhớ lúc đó tôi đắc tội một nhân vật lớn, từ đó cả giới doanh nhân đều không ai dám dùng tôi.

Chỉ có một công ty khởi nghiệp, trước giờ chỉ hoạt động ở nước ngoài, giờ muốn chuyển hướng về nước.

Tôi nghĩ chắc họ không biết chuyện của tôi, bèn ôm tâm lý cầu may mà xin vào.

Nhưng sau này thấy Sở Hào bị cả giới chèn ép, tôi từng nhắc lại chuyện xưa, anh chỉ đáp:

“Chị Thiên Dã à, chị nghĩ mình là ai thế? Người ta quên chị đời nào rồi!”

Sở Hào không dựa dẫm vào gia đình, một mình chiếm lấy 10% thị phần.

Có lần được mời phỏng vấn, MC biết anh là con trai một của tập đoàn nổi tiếng, liền hỏi:

“Vậy thành công của anh bao nhiêu phần trăm là nhờ vào cha mẹ?”

Sở Hào khẽ cười, khóe môi cong lên một chút, đầy khinh thường:

“Có đấy, nếu dựa vào cha mẹ, tôi sống còn ngon hơn. Nhưng tôi không muốn. Không dựa vào ai cả, tôi sống thẳng lưng hơn.”

“Tôi muốn làm gì thì làm, muốn cưới ai thì cưới người đó.”

Dưới phần bình luận nổ tung.

Mấy chị em thi nhau đoán “người đó” là ai.

Đám đàn ông thì gào lên ghen tị: “Chém gió quá đà, marketing xàm thật đấy!”

35

Điện thoại tôi rung.

Sở Hào nhắn: “Anh gần tới rồi, đừng đi đâu nhé.”

Tôi tiện tay mở WeChat, thấy anh vừa đăng story công khai.

Là ảnh bàn tay tôi đang truyền nước biển, còn tay anh đan chặt vào.

Chữ ký phía dưới:

“Cô gái này bị tôi mê đến ngất luôn rồi, còn gì để nói nữa? Nhận thôi.”

Còn chèn thêm một icon mặt bất lực.

Thật sự là… vừa sến vừa quê.

Nhưng mà, cũng đáng yêu.

Tôi đổi biệt danh anh trong danh bạ thành: “Hào Hào bé bỏng.”

Sau đó chụp màn hình 26 cuộc gọi nhỡ, đăng lên story.

“Bạn trai dính như sam thì phải làm sao? Online chờ tư vấn, gấp!”

La Diễn – ông hoàng trốn việc – là người đầu tiên thả tim.

“Gì thế trời? Hết điên rồi lại tới mê.”

Ừ thì, kiềm nén càng lâu, đến lúc bùng phát lại càng dữ dội.

Hiểu lầm được tháo gỡ, mới phát hiện, hóa ra cả hai chúng tôi đều rất quan tâm đến cảm xúc của đối phương.

Chúng tôi đều muốn có một tình yêu thật lòng, thật dạ.

Xe Sở Hào vừa dừng lại, anh lập tức nhảy xuống chạy đến chỗ tôi.

Tôi vòng tay qua cổ anh, kéo xuống.

Hôn anh một cái thật mạnh.

Anh hơi sững người vì bất ngờ, nhưng cũng chẳng chần chừ, lập tức đáp lại đầy cuồng nhiệt.

Cho đến khi một anh cảnh sát giao thông cưỡi xe điện tới, rút sổ phạt ra, quát:

“Quá đáng vừa thôi! Hôn hít gì giữa đường! Về nhà mà tình tứ! Xe này kéo về bãi giữ nhé, còn trừ hết điểm bằng lái luôn!”

(Đã hết truyện)

Sau Khi Chồng Tôi Nhảy Lầu, Tôi Liền Đi Tự Thú (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Drama, Trinh Thám,

1

 

“Thưa cô, tôi biết cô đang rất đau lòng, nhưng theo hình ảnh từ camera hiện trường, chồng cô thực sự là tự sát.”

Viên cảnh sát trẻ trước mặt dường như nghi ngờ tôi vì quá đau buồn mà tinh thần không ổn định, anh ta còn bổ sung:

“Có thể trước đây hai người từng có mâu thuẫn, nhưng xin đừng đổ hết lỗi lên bản thân mình, con người vẫn phải hướng về phía trước mà sống…”

 

“Ngày 7 tháng 5, 11 giờ 30 phút, anh ta bước vào toà nhà Bạch Sa, đúng 12 giờ trưa, anh ta nhảy xuống.” Tôi nhìn vẻ mặt đang dần thay đổi của cảnh sát, mỉm cười: “Thời gian này, tôi nói không sai chứ?”

 

Trên hotsearch không hề xuất hiện thời gian cụ thể, nhưng với tư cách là cảnh sát đã xem camera, anh ta biết tôi nói chính xác từng giây.

 

2

 

Vài cảnh sát đưa tôi vào phòng thẩm vấn. Sau khi trả lời xong thông tin cơ bản, viên cảnh sát lớn tuổi nhất hỏi tôi câu đầu tiên:

 

“Có phải cô đã giết chồng mình không?”

 

Tôi không phủ nhận, chỉ cúi đầu suy nghĩ chốc lát rồi ngẩng lên nhìn thẳng cảnh sát đối diện, nói:

“Tôi muốn kể một câu chuyện. Nếu ông chịu nghe, tôi sẽ khai thật toàn bộ tội lỗi của mình.”

 

Ông ta gật đầu.

 

“Vậy, câu chuyện này phải bắt đầu từ khi tôi 6 tuổi. Lúc nhỏ, cha tôi coi tôi là đồ lỗ vốn, chưa bao giờ quan tâm đến tôi. Ông ta chỉ nhớ đến tôi khi say rượu và cần chỗ trút giận.”

 

Nói rồi, tôi chìa cánh tay, để lộ những vết sẹo cũ.

 

“Tôi giờ đã 32 tuổi, nhưng những vết sẹo hai mươi mấy năm trước vẫn còn nguyên.

 

Nhưng ít nhất, trong cuộc sống vô vọng ấy, tôi vẫn có một người chăm sóc, ở bên tôi. Người phụ nữ mà tôi coi như mẹ, bà luôn ngăn cha tôi đánh tôi, dù sau đó bà sẽ bị đánh còn thảm hơn. Cha tôi không cho tôi đi học, bà tự dạy tôi nhận chữ, kể cho tôi nghe những bài thơ, những câu chuyện của văn nhân tao nhã.”

 

Một cảnh sát trẻ có vẻ muốn ngắt lời vì tôi chưa nói vào trọng điểm, nhưng bị viên cảnh sát lớn tuổi kia ngăn lại.

 

Tôi đưa hai tay ra hiệu, ý bảo họ đừng vội:

 

“Xin hãy tha thứ cho sự dài dòng của tôi, nhưng những điều tiếp theo các ông nhất định phải nghe kỹ. Năm tôi 12 tuổi, tôi tận mắt chứng kiến cái chết của bà ấy.”

 

“Tôi thấy chồng bà ấy đánh bà một trận, đánh gãy ba cái gậy. Sờ thử, không còn hơi thở nữa. Sau đó ông ta gọi hàng xóm đến, cầm hai con dao lớn, chặt bà ấy thành nhiều khúc, chôn trong vườn nhà. Khi đó, tôi trốn sau cái chum lớn cạnh chuồng heo. May mắn là tôi không bị phát hiện…”

 

Nói đến đây, tôi chợt nhận ra không khí lạnh hẳn đi, hai cảnh sát đang nhìn tôi chằm chằm. Im lặng một lát, viên cảnh sát lớn tuổi ra hiệu cho tôi tiếp tục.

 

“Sau chuyện đó, tôi sợ hãi vô cùng. Chợt nhớ bà từng nói với tôi, khi còn nhỏ mỗi khi gặp chuyện buồn không thể nói cùng ai, bà sẽ viết vào nhật ký. Khi ấy tôi chỉ có cuốn vở tập viết mà bà đã khó khăn lắm mới tìm được cho tôi. Thế là, tôi viết lại chuyện này thành một truyện ngắn, đặt tên là ‘Héo Tàn’…”

 

Tôi đang định kể tiếp, thì viên cảnh sát trẻ đột nhiên quát lớn:

 

“Cô đang nói dối!”

 

3

 

Tôi ngạc nhiên hỏi:

“Thế nào vậy, đồng chí? Câu chuyện của tôi có gì sai à?”

 

Viên cảnh sát ấy ra ngoài một lát, rồi mang vào một quyển sách. Tôi nhìn kỹ — tựa sách chính là 《Héo Tàn》!

 

“Cái tên này, nội dung này, rõ ràng chính là tác phẩm đầu tiên mà chồng cô — Hứa Vĩ — đã đăng cách đây 10 năm. Đây là quyển tiểu thuyết trinh thám đầu tiên của anh ta, chúng tôi ai cũng có một bản. Cô đem nội dung trong sách của người chết kể lại, rốt cuộc là có ý đồ gì?”

 

Chồng tôi là một nhà văn trinh thám, sách của anh ấy luôn bán rất chạy. Nhưng quả thực tôi không ngờ, ngay cả cảnh sát cũng là fan của anh ấy.

 

Thế là, tôi chỉ có thể bất lực nhún vai:

“Đúng vậy, 《Héo Tàn》 chính là truyện mà chồng tôi đăng cách đây 10 năm. Cũng chính từ truyện này, anh ta bắt đầu nổi tiếng. Tôi thừa nhận, đồng chí cảnh sát, những điều tôi nói ban nãy có phần bịa đặt…”

 

“Nhưng mà,” tôi đột nhiên ngẩng đầu, nhìn họ chằm chằm:

“Tại sao các người lại định kiến cho rằng, tiểu thuyết thì nhất định là hư cấu chứ?”

 

“Không phải có câu ‘nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống’ sao?”

 

Tôi thấy cảnh sát trước mặt rơi vào trầm ngâm, liền khẽ nói thêm:

“Hãy dẫn chó nghiệp vụ đi lục soát đi. Thôn Hứa Gia, nhà đầu tiên bên cây long não to ở đầu làng. Nếu không tìm thấy thì cứ hỏi tên tôi — Hứa Linh — cả làng ai cũng biết. Có lẽ, các anh sẽ đào được những mảnh xương đã mục rữa từ 20 năm trước, thậm chí còn lâu hơn nữa.”

 

Nói xong, tôi ngồi trở lại ghế. Cảnh sát trẻ có vẻ hơi bực, nhưng viên cảnh sát lớn tuổi đã ngăn anh ta truy hỏi thêm, rồi bảo anh ta ra ngoài. Sau đó, ông quay sang tôi.

 

Ông ta trông rất bình tĩnh, nét mặt dần trở nên hiền hòa:

“Tôi tên là Liên Huy, vừa mới điều về đây không lâu. Đám trẻ chưa hiểu chuyện, nóng nảy, cô đừng để bụng. Tôi đã bảo người đi xác minh chuyện cô vừa nói rồi. Bây giờ, có thể kể cho tôi nghe chuyện của cô và chồng cô được không?”



Bình luận

Loading...