Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đảo Chiều

Chương 5



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

14

Tôi cứ thế ngồi đợi, đợi mãi… ánh sáng ngoài cửa sổ dần tắt, chiều buông xuống.
Đèn trước cửa phòng phẫu thuật vụt tắt.
Trái tim tôi thắt lại, gần như ngừng đập.

Cửa mở ra, bác sĩ bước ra ngoài.
“Ai là người nhà bệnh nhân?”
Tôi bủn rủn tay chân, vịn tường đứng dậy: “Tôi… tôi là vợ anh ấy.”

Bác sĩ tháo khẩu trang, giọng ôn hòa:
“Đã cầm được máu rồi, hiện tại dấu hiệu sinh tồn ổn định, có thể chuyển sang phòng bệnh thường. Phiền cô đi làm thủ tục.”

Cả người tôi như sụp xuống vì nhẹ nhõm.
Tôi lấy tay che miệng, nước mắt tuôn như mưa:
“Cảm ơn bác sĩ… cảm ơn nhiều lắm…”

Tôi chọn phòng bệnh đơn, thêm một giường phụ để tiện ở lại chăm sóc.
Thẩm Tu Viễn vẫn chưa tỉnh, mắt nhắm chặt, sắc mặt trắng bệch.

Tôi ngồi bên giường, nắm tay anh áp lên má, nước mắt rơi từng giọt.

Suốt đêm đó anh vẫn chưa mở mắt.
Tôi thức trắng, không ăn nổi gì.
Chỉ mở to đôi mắt sưng mọng nhìn chằm chằm người đàn ông nằm bất động trên giường.

Bỗng bàn tay anh khẽ động, hàng mi dày cũng run lên.
Tôi lập tức bật dậy: “Tu Viễn, anh tỉnh rồi à?”

Anh từ từ mở mắt, ánh nhìn mơ hồ.
“Nhược Nhược…”
Giọng anh khàn đến mức gần như không nghe rõ.

Tôi nghẹn ngào run run đáp: “Em đây, em luôn ở đây.”

Anh cau mày khẽ nói: “Xin lỗi, Nhược Nhược… làm em sợ rồi.”
“Không, em không sợ.”
Tôi lắc đầu lia lịa: “Em biết anh sẽ tỉnh, anh đâu nỡ rời xa em.”

Miệng thì nói vậy, nhưng nước mắt vẫn tuôn không ngừng.

Thẩm Tu Viễn thở dài khe khẽ: “Nhược Nhược, lại đây.”
Tôi vừa khóc vừa ghé lại gần.

Ai ngờ anh khẽ nói: “Hôn anh một cái.”
Tôi bật cười trong nước mắt: “Giờ thế này mà anh vẫn nghĩ được ra chuyện đó à.”
Anh bóp nhẹ tay tôi, giọng mềm đi như nũng nịu:
“Một cái thôi, được không?”

Người đâu, bị đâm một nhát mà vẫn còn lém lỉnh thế chứ!

Không nỡ từ chối, tôi cúi xuống khẽ chạm môi anh.
Anh cười mệt mỏi: “Ngoan lắm. Khi nào anh khỏe lại, làm sườn xào chua ngọt cho em nhé.”

Cổ họng tôi nghẹn lại, lần này chủ động hôn anh thêm một cái nữa — dài và ấm hơn.

Đúng lúc ấy, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào.
Cửa phòng bật mở.

“Chị dâu, sếp… à ờ…”

Mấy người vừa vào lập tức quay đầu chạy mất dạng.

Tôi đỏ mặt che mặt: “Đều tại anh đấy!”
Anh nhìn tôi, mắt long lanh cười khẽ: “Cái này mà cũng đổ tại anh được à?”
“Tất nhiên là tại anh!”
“Được, được, anh nhận. Anh đang nằm, em nói gì cũng đúng hết.”

Tiểu Chu và mấy người khác len lén quay lại, tay xách giỏ hoa quả.

“Sếp lớn vẫn là sếp lớn, mới tỉnh đã âu yếm chị dâu.”
“Chuẩn, người khác sao dám sánh.”

Tôi mặt nóng bừng, cắm ống hút đút nước cho anh.

Anh uống xong, môi bớt khô, giọng vẫn khàn khàn:
“Đừng trêu nữa, vợ anh ngại, lát anh lại phải dỗ.”

“Biết rồi, biết rồi ạ.”

“Giờ tình hình sao?”

Tiểu Chu nghiêm túc: “Nhà họ Phương thuê luật sư, xin bảo lãnh cho Phương Tình ra rồi.”

Thẩm Tu Viễn vẫn điềm tĩnh, không lộ cảm xúc.
Còn tôi thì lập tức nổi điên, gọi ngay cho trợ lý Trần, kể sơ tình hình rồi dặn:
“Tôi muốn mời luật sư giỏi nhất trong ngành — đúng, chính là luật sư Chu, bao nhiêu tiền cũng được, miễn đừng để cô ta thoát.”

Tôi cúp máy, lấy khăn ướt lau mặt anh, vừa làm vừa nghiến răng:
“Dám hại chồng tôi thành ra thế này mà còn muốn nhởn nhơ hả, đừng hòng! Dù tôi phải bỏ cả trăm vạn, tôi cũng khiến cô ta ngồi tù, rồi cho vào viện tâm thần, đời này đừng hòng ra!”

Thẩm Tu Viễn cười, nắm tay tôi: “Được rồi, em thắng rồi. Ngoan nào, đừng giận nữa nhé?”

Tôi hừ nhẹ: “Anh mau khỏe đi, cuối tuần mình còn phải đi mua chó con, em vẫn chờ đấy.”

Vốn hẹn đi mua pet, ai ngờ biến cố như thế.
Tất cả chỉ vì con nhỏ Phương Tình chết tiệt đó!

15

Hai tuần sau, Thẩm Tu Viễn xuất viện.
Bác sĩ dặn hồi phục tốt, nhưng chưa được vận động mạnh.

Tôi lập tức đặt mua một chiếc xe lăn — anh thì đen mặt.

Tiểu Chu và mấy người suýt bật cười thành tiếng.
“Sếp, ngồi đi mà.”
“Đúng đó, chị dâu có lòng, anh đừng phụ.”

Không chịu nổi tôi năn nỉ, anh đành ngồi xuống, sắc mặt cực kỳ u ám.

Khi tôi đẩy anh ra khỏi bệnh viện, bọn Tiểu Chu lén chụp cả chục tấm, gửi vào nhóm — mà không biết anh cũng ở trong nhóm đó.

Anh nhìn điện thoại, bàn tay đặt trên đầu gối siết chặt, gân xanh nổi rõ.
Qua kẽ răng chỉ thoát ra mấy chữ: “Các cậu… giỏi lắm.”

Cả đám lập tức im thin thít, ngoan như thỏ con.

Về đến nhà, anh liền đứng lên đi mấy bước.
Tôi vội đỡ: “Bác sĩ bảo không được vận động mạnh.”
“Anh chỉ đi thôi.”
“Quá mười bước cũng không được.”

Tôi đỡ anh ngồi lại sofa, nghiêm mặt đọc “lệnh cấm”:
“Bác sĩ nói vết thương sâu, cần phục hồi lâu. Từ hôm nay: một tuần đầu không rời xe lăn, một tháng không làm việc nhà, ba tháng không được vận động mạnh, nghe rõ chưa?”

Anh suy nghĩ một chút, mắt hơi gian:
“Làm… chuyện kia chắc không tính là vận động mạnh đâu nhỉ?”

Tôi đỏ bừng tai: “Anh… anh nghĩ cái gì thế!”
Anh giơ tay đầu hàng: “Anh sai rồi.”

Chuông cửa vang lên, tôi chạy ra mở.
“Chào cô, mấy máy rửa bát, sấy đồ, lọc nước và robot hút bụi cô đặt đã giao tới. Mời kiểm tra.”
“Vâng, cảm ơn.”

Tôi ký nhận, nhờ họ mang vào nhà.

Anh nhìn đống thùng to nhỏ, mặt đầy bất lực:
“Bà xã, anh chỉ tạm không làm việc nhà, em cần mua đủ cả bộ thế này à?”

Tôi chống nạnh, hừ nhẹ:
“Em định mua lâu rồi, toàn bị anh cản. Giờ thì đầy đủ cả, sau này anh cũng đỡ vất vả.”

Anh cạn lời.

Một tháng sau, luật sư Chu gọi báo án Phương Tình đã xử xong — ba năm tù.

Tôi biết đó đã là mức nặng nhất có thể.
“Cảm ơn anh Chu, thật sự cảm ơn.”
“Không có gì, công ty chúng tôi luôn hợp tác với Tập đoàn Tây Á, được giúp bà chủ Doãn là vinh hạnh của tôi.”
“À, hai tháng nữa là đám cưới tôi, mời anh nhất định phải tới nhé.”
“Đám cưới của cô Doãn và cảnh sát Thẩm, sao tôi dám bỏ lỡ.”

Tôi thở dài nhẹ nhõm.

Thẩm Tu Viễn từ phía sau vòng tay ôm eo tôi, giọng trầm thấp bên tai:
“Không hả giận à?”

“Tất nhiên chưa. Cô ta hại anh thành ra thế này, ba năm vẫn còn nhẹ.”
Tôi bĩu môi, ôm anh: “Nhưng luật sư Chu giỏi lắm rồi, người khác chưa chắc xử được mức này.”

Bàn tay anh siết chặt eo tôi: “Em với luật sư Chu thân lắm à?”
“Cũng… bình thường.”
“Bình thường là thân cỡ nào?”

Tôi bật cười, ngẩng lên nhìn anh: “Anh đang ghen đấy à?”

Giọng anh thấp, nhưng rõ ràng là… chua lè.

Tôi nhớ lại mấy lần mình đã khen luật sư Chu nào là “giỏi, điển trai, lịch lãm, cơ bắp khiến áo sơ mi căng cả lên”…

Nghĩ lại cũng hơi sai thật.

Tôi cười gượng, vòng tay qua cổ anh, nũng nịu:
“Ông xã~ em sẽ không khen ai khác nữa, anh mới là người đẹp trai nhất, giỏi nhất, ngực anh còn to hơn ảnh…”

Chưa kịp nói hết, tôi đã bị anh bế bổng lên.

Tôi hốt hoảng: “Không được đâu! Còn hai tháng nữa mới—”
“Kệ hai tháng!”

“…”

16

Tháng Mười, ngày cưới như hẹn.

Tôi khoác lên mình chiếc váy cưới lộng lẫy, ôm bó hoa đứng sau lưng Thẩm Tu Viễn.
Anh cao hơn tôi cả cái đầu, bộ vest cắt may hoàn hảo tôn lên bờ vai rộng, eo thon, chân dài.
Chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng khiến tim tôi loạn nhịp.

Nhiếp ảnh gia ra hiệu.
Tôi khẽ chọc lưng anh: “Ông xã, quay lại đi.”

Anh hơi động đầu, rồi chậm rãi xoay người.
Ánh mắt anh dừng lại trên người tôi — sâu thẳm, sáng rực, bao cảm xúc dâng trào.
Tất cả lạnh lùng ngày thường đều tan biến, chỉ còn lửa nóng bỏng trong đáy mắt.

Tôi đỏ mặt: “Em… có đẹp không?”
Anh bước tới, ôm lấy tôi, nhẹ chạm lên tấm khăn voan trắng:
“Vợ anh — đẹp nhất thế gian.”

Lời nói như mật ngọt, thổi đến tai tôi khiến tim đập loạn.

Tôi khẽ hỏi: “Ông xã, em có thể xin anh một điều không?”
“Ừ?”
“Sau này, những lời ngọt như thế… anh có thể nói với em mỗi ngày không?”

Anh cúi mắt nhìn tôi, cười khẽ:
“Còn tùy biểu hiện của em. Nếu khiến anh vui, muốn nghe bao nhiêu cũng được.”

Trời đất ơi, từ sau khi bị đâm, anh này càng ngày càng biết tán tỉnh!

Nhiếp ảnh gia tranh thủ chụp liên tục, rồi yêu cầu tạo dáng “hôn nhau đi!”

Trước bao người, tôi ngại ngùng, nhưng Thẩm Tu Viễn thì không hề.
Đừng nhìn vẻ ngoài nghiêm nghị của anh — trước cả trăm khách, anh hôn tôi mà chẳng hề ngượng.

Từ nụ chạm khẽ đến nụ hôn sâu, tôi hoàn toàn bị dẫn dắt, quên cả thế giới xung quanh.

“Nhược Nhược, tập trung nào.”
Giọng anh trầm thấp vang bên tai, bàn tay siết chặt eo tôi, kéo tôi sát hơn.

Tôi đặt tay lên ngực anh, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ, hơi thở nóng rực.

“Ông xã, thật ra… em yêu anh từ cái nhìn đầu tiên.”
Lời từng chôn giấu bỗng bật ra không kìm nổi.

Tôi nghĩ anh sẽ trêu, hoặc cười nhạt.
Nhưng anh nâng mặt tôi lên, ánh nhìn dịu dàng mà sâu lắng.

“Anh cũng vậy, Nhược Nhược. Ngay giây đầu nhìn thấy em… anh đã muốn cưới em rồi.”

Tôi ngây người, nước mắt lấp lánh.

Thì ra, từ đầu đến cuối, chúng tôi vẫn luôn bước về phía nhau.

HẾT

(Đã hết truyện)

Ánh sao ngày mai (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Ngôn Tình, Ngọt, Sủng,

Trong buổi họp lớp, mọi người bàn tán về Thẩm Minh An, ai nấy đều thở dài cảm khái.

Chàng trai nghèo năm nào giờ đã lột xác, trở thành Ảnh đế nổi tiếng trong giới giải trí.

Chúng tôi đã chẳng thể nào với tới được nữa.

Ánh mắt họ dồn về phía tôi: “Vẫn là Cận Dao đáng tiếc nhất.”

Dù sao tôi và Thẩm Minh An từng yêu nhau bốn năm, cuối cùng lại chia tay trong cảnh khó coi.

Có kẻ hả hê: “Bây giờ cô hối hận rồi chứ?

Khi xưa chê người ta nhỏ, không chín chắn, còn giờ anh ấy đã trưởng thành, lại chẳng thèm để mắt tới cô.”

Tôi khẽ lắc đầu: “Tôi chê anh ta nhỏ, không phải chỉ tuổi tác.”

1

Sau nhiều năm, buổi họp lớp cuối cùng cũng được tổ chức, hầu như ai cũng đến.

Khi cả nhóm đang trò chuyện, ngoài cửa sổ bỗng rực sáng pháo hoa.

Phòng bao có cửa kính sát đất, từ đây có thể nhìn thấy rõ cảnh tượng bên ngoài.

Có người chỉ tay về phía tòa nhà đối diện:

“Các cậu nhìn kìa.”

Tôi theo hướng ấy nhìn sang, bất giác sững người.

Trên màn hình LED khổng lồ là tấm áp phích quảng bá của Thẩm Minh An.

Dưới lầu có không ít người đang cầm băng rôn cổ vũ chụp ảnh, còn bắn cả pháo hoa.

“Bên dưới đang tổ chức gì vậy?”

“Không biết nữa, nhìn không rõ.”

Tôi thản nhiên mở miệng:

“Hôm nay là sinh nhật Thẩm Minh An, fan đang làm sự kiện cho anh ấy.”

Vừa dứt lời, cả phòng lặng đi.

Mọi người liếc nhìn nhau, người ngồi gần cửa sổ còn tiện tay kéo luôn rèm lại.

Đồ ăn dần được dọn lên, ai nấy vừa ăn vừa trò chuyện.

Có màn vừa rồi, câu chuyện tự nhiên xoay quanh Thẩm Minh An.

“Đúng là số cậu ta tốt thật.”

Lớp trưởng cười nói:

“Hồi trước, cậu ta chỉ là học sinh nghèo trong lớp, bây giờ đã thành Ảnh đế quốc dân được bao người hâm mộ, chúng ta chẳng với tới nổi nữa rồi.”

“Gương mặt ấy, quả thực không còn gì để chê.”

“Đúng thế, hồi còn đi học đã có biết bao nữ sinh theo đuổi.”

“Còn có người nhét quà vào bàn tôi, làm tôi mừng hụt một phen!”

Mọi người ôn chuyện cũ, cảm thán không ngớt.

Ngồi đối diện tôi nãy giờ vẫn im lặng, lúc này Tề Gia bỗng lên tiếng:

“Phải nói tiếc nhất thì còn ai bằng Cận Dao chứ.”

“Cận Dao từng là bạn gái duy nhất được Thẩm Minh An công khai thừa nhận. Nếu khi đó kiên trì thêm, nói không chừng giờ đã trở thành vợ Ảnh đế rồi.”

Tôi ngẩng lên nhìn cô ta.

Tề Gia mỉa mai nhìn thẳng vào tôi, chẳng hề che giấu.

Ngày trước chúng tôi ở cùng ký túc xá, vì vài chuyện vặt mà mâu thuẫn.

Hơn nữa, cô ta từng theo đuổi Thẩm Minh An nhưng bị từ chối.

Thế nên sau khi tôi và anh bắt đầu quen nhau, cô ta càng ghét tôi, tự dọn ra khỏi phòng.

Đến lúc tôi chia tay với Thẩm Minh An, cô ta còn dò hỏi khắp nơi lý do.

“Tặc, nói cũng đúng.”

Tôi cười nhạt:

“Sớm biết thế thì đã mặt dày bám riết lấy anh ấy rồi.”

Thấy tôi không hề bận tâm, chỉ cười cợt, Tề Gia cau mày.

Cô ta vẫn chưa bỏ cuộc, tiếp tục châm chọc:

“Nói thật nhé, Cận Dao, bây giờ cô hối hận rồi chứ?

Khi trước chê người ta nhỏ, không chín chắn, giờ người ta trưởng thành rồi, nhưng chẳng coi cô ra gì nữa.”

Nhận ra bầu không khí căng thẳng, mọi người vội vàng lên tiếng hòa giải:

“Chuyện nhiều năm trước rồi, nhắc lại làm gì.”

“Hữu duyên vô phận, hữu duyên vô phận, haha.”

“Ăn thôi nào, đồ ăn nguội mất.”

Tôi gật đầu đồng tình, cúi xuống gặm chân giò, lẩm bẩm:

“Tôi chê anh ta nhỏ, không phải là tuổi tác.”

Câu nói vừa buông, cả căn phòng vốn ồn ào bỗng lặng ngắt.

Tề Gia gượng gạo kéo môi:

“Cô chỉ nói cứng để giữ thể diện thôi phải không?”

Tôi ngẩng đầu, chỉ mỉm cười im lặng.

Lớp trưởng là người lấy lại phản ứng nhanh nhất, vội vàng đỡ lời:

“Ái chà, Cận Dao chắc chắn chỉ nói đùa thôi.”

Tôi chớp mắt:

“Đùa? Tôi đâu có.”

Lớp trưởng sững sờ, ngơ ngác nhìn tôi.

Dưới ánh mắt của mọi người, tôi bổ sung thêm:

“Chẳng phải các cậu thấy sao? Thẩm Minh An lòng dạ hẹp hòi lắm mà.”

“Rất hay để bụng.”

Lớp trưởng nhìn tôi bất lực, sau đó thở phào:

“Thì ra là nói ‘lòng dạ’ à.”

“Ha ha ha, Cận Dao… cậu thật là.”

Tôi cũng bật cười:

“Chứ các cậu tưởng tôi nói gì?”

Không khí lại trở nên thoải mái.

Lớp trưởng thúc giục:

“Đừng nói nữa, ăn thôi.”

Ăn được nửa chừng, tôi đứng dậy đi vệ sinh.

Vừa mở cửa, liền thấy một bóng người lén lút chạy đi.

Hình như trong tay còn cầm máy quay.

Theo bản năng, tôi lập tức đuổi theo.

Người đó chạy vào lối thoát hiểm tối om, tim tôi lập tức báo động.

Nhỡ hắn có hung khí, tôi không ứng phó nổi.

Do dự một giây, tôi quyết định quay lại gọi người.

Vừa bước ra, tôi va phải một người trong hành lang.

Tôi ôm trán, vội nói xin lỗi:

“Xin lỗi, tôi không nhìn thấy…”

Ngẩng lên, tôi sững sờ.

Người ấy mặc áo hoodie đen, đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang.

Chỉ để lộ đôi mắt.

Nhưng tôi vẫn nhận ra ngay.

Thẩm Minh An.

Anh đứng đó, lặng lẽ nhìn tôi.

Đầu óc tôi choáng váng:

“Anh… sao lại ở đây?”

Anh vẫn im lặng nhìn, mãi đến lúc tôi tưởng anh sẽ không trả lời, mới khẽ cất tiếng:

“Không phải họp lớp sao?”

“Lời mời được gửi đến hòm thư của tôi.”

Tôi ngạc nhiên, không nghĩ một người bận rộn như anh vẫn để ý đến email, còn đến dự họp lớp.

Tôi luống cuống tránh ánh mắt anh, trong đầu lại hiện lên bóng dáng khả nghi kia.

“Lớp trưởng và mọi người đều ở phía đó, phòng đầu tiên.”

Nói xong, tôi vội vã rẽ về phía thang máy.

Ngay khoảnh khắc lướt qua nhau, cổ tay tôi bị bàn tay ai đó khẽ giữ lại.

Tôi đứng sững.

“Thấy tôi đến liền bỏ đi, Cận Dao, cô có phải quá cố ý rồi không?”

Nếu biết anh sẽ đến, buổi họp lớp này tôi chắc chắn sẽ không xuất hiện.

Nhưng đã vô tình gặp nhau, tôi cũng không đến nỗi hèn nhát mà bỏ chạy ngay.

Tôi gượng gạo nở nụ cười:

“Không có, tôi có việc gấp, lát nữa sẽ quay lại.”

Ánh mắt Thẩm Minh An gắt gao nhìn tôi.

Ba giây sau, anh buông tay.

“Xin lỗi, là tôi hiểu lầm.”

Tôi gật đầu, bước nhanh rời đi.

Tôi chạy tới phòng bảo vệ khách sạn, kể lại tình hình vừa rồi.

Họ rất coi trọng, lập tức hỗ trợ trích xuất camera giám sát.

Trong màn hình hiện ra một cô gái đeo vòng tay cổ vũ - fan của Thẩm Minh An.

Cô ta vừa tham gia xong hoạt động chúc mừng sinh nhật ở ngoài, ghé qua ăn cơm, đi ngang cửa phòng chúng tôi thì dừng lại.

Nhìn đến đây, tim tôi chợt thắt lại.

Hỏng rồi, chắc chắn cô ta nghe thấy câu chuyện vừa rồi chúng tôi bàn về Thẩm Minh An.

Nghĩ lại câu nói mình đã buột miệng ra để chặn họng Tề Gia, tay chân tôi bắt đầu run rẩy.

Nhưng lúc này cô ta đã chạy khỏi khách sạn, chẳng rõ đi đâu.

Có lẽ… sẽ không sao đâu nhỉ?

2

Tâm trí rối bời, tôi quay lại phòng.

Đứng ngoài cửa, tôi nghe bên trong rộn ràng tiếng chào hỏi.

Thì ra Thẩm Minh An đã xuất hiện, khiến ai nấy vừa ngạc nhiên vừa phấn khích.

Anh bị họ kéo ngồi vào vị trí chính, lúc này cũng tháo mũ và khẩu trang.

So với thời đi học, anh đã thay đổi rất nhiều.

Không còn nét ngây ngô năm nào, trở nên chín chắn, sắc nét.

Thân hình gầy đi, càng làm gương mặt thêm tinh tế, khí chất lạnh lùng.

Khí thế minh tinh nổi bật vô cùng.

Một vài bạn học quen thân cười xin chữ ký, Thẩm Minh An chỉ mỉm cười, chẳng từ chối ai.

Tôi lặng lẽ nhìn một lúc, sau đó lấy điện thoại nhắn cho lớp trưởng.

Kể sơ qua việc vừa thấy trong phòng giám sát, nhờ anh ta báo lại cho Thẩm Minh An.

Nếu đoạn ghi âm kia lộ ra, e rằng sẽ gây ảnh hưởng xấu.

Cuối cùng, tôi lấy cớ nhà có việc gấp, phải đi trước.

Gửi tin xong, tôi nhẹ nhõm hơn phần nào, xoay người rời đi.

Đúng vậy, bỏ chạy mất mặt - tôi làm được.

Chưa về nhà bao lâu, điện thoại bật lên thông báo có lời mời kết bạn.

Người đó là Thẩm Minh An.

Nội dung chào hỏi chỉ là một dấu hỏi “?”.

Tuy đơn giản, nhưng tôi hiểu anh muốn hỏi gì.

Nói sẽ quay lại ngay, vậy mà biến mất không tung tích…

Do dự vài giây, tôi đồng ý kết bạn.

Không ngờ, ngay lập tức anh gửi tôi một đường link.

Là bài đăng hot trên Weibo.

Vừa uống ngụm nước, tôi vừa bấm mở.

【Sốc! Bạn gái cũ của Ảnh đế tiết lộ chi tiết chia tay, còn nói ra bí mật không ai biết…】

“Phụt…” tôi phun nước ra, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào màn hình.

Trong bài còn đính kèm đoạn ghi âm đã bị biến âm:

【Cậu hối hận rồi chứ? Trước kia còn chê người ta nhỏ…】

【Tôi chê anh ta nhỏ, đâu phải tuổi tác.】

Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

Full
Mang thai ngoài ý muốn, tôi và tổng tài lạnh lùng kết hôn

Mang thai ngoài ý muốn, tôi và tổng tài lạnh lùng kết hôn

Full
LÂM UYỂN DU

LÂM UYỂN DU

Full
CHỒNG GIẢ BỆNH

CHỒNG GIẢ BỆNH

Full
Chú tôi hơn tôi 12 tuổi, anh ấy đã dạy cho tôi rất nhiều điều lần đầu tiên

Chú tôi hơn tôi 12 tuổi, anh ấy đã dạy cho tôi rất nhiều điều lần đầu tiên

Full
Chồng Tôi Là Chồng Người Khác

Chồng Tôi Là Chồng Người Khác

Full
SAU KHI TÔI NỔI TIẾNG, CHỒNG CŨ MUỐN TÁI HÔN

SAU KHI TÔI NỔI TIẾNG, CHỒNG CŨ MUỐN TÁI HÔN

Full
Đứa Con Bí Mật Của Tổng Tài

Đứa Con Bí Mật Của Tổng Tài

Full
Làm Dâu Nhà Giàu Khổ Lắm

Làm Dâu Nhà Giàu Khổ Lắm

Full
KẾT HÔN CHỚP NHOÁNG VỚI SẾP

KẾT HÔN CHỚP NHOÁNG VỚI SẾP

Full
30 TUỔI TÔI KẾT HÔN VỚI MỘT VỊ BÁC SĨ

30 TUỔI TÔI KẾT HÔN VỚI MỘT VỊ BÁC SĨ

Full
Trò Tráo Đổi Hai Mươi Năm

Trò Tráo Đổi Hai Mươi Năm

Full
CỐ VÃN TÌNH

CỐ VÃN TÌNH

Full
HÔN NHÂN DƠ BẨN

HÔN NHÂN DƠ BẨN

Full
Bắt Gặp Chồng Cũ Cùng Tiểu Tam Trong Khách Sạn

Bắt Gặp Chồng Cũ Cùng Tiểu Tam Trong Khách Sạn

Full
TÌNH NHÂN CỦA CHỒNG ÔM BỤNG BẦU TÌM TỚI, TÔI ĐỀ NGHỊ LY HÔN

TÌNH NHÂN CỦA CHỒNG ÔM BỤNG BẦU TÌM TỚI, TÔI ĐỀ NGHỊ LY HÔN

Full
Chỉ Một Tin Nhắn Giả, Tôi Nhận Ra Bạn Trai Là Kẻ Điên

Chỉ Một Tin Nhắn Giả, Tôi Nhận Ra Bạn Trai Là Kẻ Điên

Full
Khi Vợ Cũ Nắm Quyền

Khi Vợ Cũ Nắm Quyền

Full
Trả Tôi Về Chính Tôi

Trả Tôi Về Chính Tôi

Full
MẸ QUÝ NHỜ CON

MẸ QUÝ NHỜ CON

Full
SỢI DÂY ĐỎ TRONG TAY ANH

SỢI DÂY ĐỎ TRONG TAY ANH

Full
VẾT NỨT TRONG ĐỜI

VẾT NỨT TRONG ĐỜI

Full
Cú Lật Mặt Của Vợ Hợp Pháp

Cú Lật Mặt Của Vợ Hợp Pháp

Full
Buông tay sau tám năm chờ đợi

Buông tay sau tám năm chờ đợi

Full
khi tình yêu không trả nổi phẩm giá

khi tình yêu không trả nổi phẩm giá

Full
CHỒNG NGOẠI TÌNH VỚI THANH MAI TRÚC MÃ

CHỒNG NGOẠI TÌNH VỚI THANH MAI TRÚC MÃ

Full
LÒNG NGƯỜI NGUỘI LẠNH

LÒNG NGƯỜI NGUỘI LẠNH

Full
Chúng Ta Đừng Gặp Lại

Chúng Ta Đừng Gặp Lại

Full
Chấm Dứt Hợp Tác

Chấm Dứt Hợp Tác

Full
Chị Dâu Theo Chủ Nghĩa Không Con Nhất Quyết Muốn Cắt Bỏ Tử Cung

Chị Dâu Theo Chủ Nghĩa Không Con Nhất Quyết Muốn Cắt Bỏ Tử Cung

Full
HÔN NHÂN CỦA BỐI VI AN

HÔN NHÂN CỦA BỐI VI AN

Full
Một Đời Làm Người Thay Thế

Một Đời Làm Người Thay Thế

Full


Bình luận

Loading...