ĐÁNH DẤU CHỦ QUYỀN
Chương 5
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
15
Buổi tối, Lâm Tuấn gõ cửa phòng tôi.
“Thẩm Nhung, chúng ta nói chuyện đi.”
“Không có gì để nói với anh cả.”
“Được, vậy tôi sẽ ngồi đây, không đi đâu hết.”
Nửa tiếng trôi qua, hắn vẫn không nhúc nhích.
Tôi chịu hết nổi, “rầm” một tiếng mở cửa.
“Anh rốt cuộc muốn gì?!”
Hắn ngồi bệt trên đất, hai tay ôm gối.
Kèm theo đôi mắt cún con ướt rượt, nhìn đáng thương vô cùng.
Giống y như cái ngày tôi nhặt được hắn.
Nhanh như chớp, hắn chen người vào phòng, ôm chặt lấy tôi.
“Thẩm Nhung, mình quay lại đi, được không?”
“Ban đầu tôi coi em là thế thân, nhưng em và Kiều Man hoàn toàn khác nhau.” “Tôi chưa từng thực sự coi em là cô ấy.”
“Kiều Man nói, cô ấy khinh thường tôi, thấy hành động đó không chỉ không tôn trọng em, mà còn không tôn trọng cô ấy.” “Cô ấy bảo tôi hãy tự hỏi lại lòng mình.”
“Trái tim tôi bảo rằng… tôi đã sớm đắm chìm trong em, chỉ là tôi không chịu thừa nhận.”
“Tôi sai rồi, hãy cho tôi một cơ hội, được không?”
Tôi càng giãy giụa, hắn càng ôm chặt hơn.
Hơi thở nóng rực của hắn phả lên da tôi.
Hắn giả vờ làm con mồi vô tội, từng bước từng bước dụ dỗ tôi.
“Chị ơi…” “Chẳng phải chị thích cơ thể tôi nhất sao?”
“Chị muốn chơi thế nào cũng được, đừng bỏ rơi em…”
Giọng hắn khàn đặc, càng nói càng thấp.
Hắn dẫn dắt tay tôi đặt lên lồng ngực trần, từ từ đi xuống.
Tôi chết sững.
Lâm Tuấn bao giờ lại thành thạo như thế?!
Nhưng còn chưa kịp phản ứng, một cơn gió mạnh ập đến.
“Bốp!”
Lâm Tuấn lại ăn thêm một cú đấm.
Đoạn Hoài Châu lạnh lùng nhìn hắn.
“Già rồi thì ngoan ngoãn biến mất đi, không được sao?”
Lâm Tuấn sắc mặt tái mét: “Mẹ kiếp! Sao anh tìm được đến đây?!”
“Hừ, anh cũng chỉ giỏi chơi mấy trò bẩn thỉu này thôi.” “Anh tưởng cố tình để Thẩm Nhung hiểu lầm tôi với chị họ, thì anh sẽ có cơ hội chen chân vào sao?”
“Mơ đi!”
Tôi nhìn sang Đoạn Hoài Châu.
Thời gian qua, trông hắn có vẻ gầy đi một chút.
Nhưng bộ vest đen trên người vẫn ngay ngắn chỉnh tề.
Chỉ là…
Trong lúc đánh nhau, những chi tiết ẩn dưới lớp áo dần lộ ra.
Dây lưng khóa kim loại ôm lấy cơ thể rắn chắc, vòng đeo tay da đen lấp ló theo động tác.
Lâm Tuấn đen mặt.
“Mẹ nó, anh mặc kiểu này là định quyến rũ ai?!”
Đoạn Hoài Châu không tức giận, thậm chí còn nhướn mày, cười nhạo đầy khiêu khích.
“Không phải anh nói tôi là nam mẫu sao?”
“Tôi chỉ đang làm đúng chức trách của mình thôi.”
Lâm Tuấn nghiến răng hít sâu. “Anh còn biết xấu hổ không?!”
“Anh có biết xấu hổ không? Vừa nãy còn định quyến rũ bạn gái người khác, muốn động dục thì về nhà mình mà phát tiết!”
“Bốp!”
Lâm Tuấn lại ăn thêm một cú đấm.
Lần này, hắn không đánh trả, chỉ lặng lẽ nhìn tôi đầy mong đợi.
Tôi thở dài.
“Từ ngày anh lừa tôi, kết cục này đã được định sẵn rồi.”
“Lâm Tuấn, giữ lại chút thể diện cho mình đi.”
Lần đầu tiên, sự kiêu hãnh trong hắn hoàn toàn sụp đổ.
16
Sau khi Lâm Tuấn rời đi, tôi còn đang đắn đo xem nên mở lời thế nào.
Nhưng Đoạn Hoài Châu không hỏi gì cả.
Hắn quay người khóa cửa, sau đó bình thản mở chiếc vali đen mang theo.
Bên trong…
Còng tay bạc, đồng phục, bịt mắt, roi da, dây trói…
Đồng tử tôi chấn động, sợ đến mức lùi ra sau.
“Anh, anh, anh—”
Hắn ngước lên, ánh mắt sắc bén, chiếm đoạt khóa chặt lấy tôi.
Từng bước một, hắn áp sát tôi.
Nhưng khi chỉ còn cách một bước, hắn bất ngờ quỳ một gối xuống.
Chiếc quần âu cao cấp ôm trọn bắp đùi săn chắc mạnh mẽ.
Họng tôi khô khốc.
“Anh đang làm gì vậy?”
Hắn còng một tay tôi lại, cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên.
Giọng nói trầm thấp tựa như lời dụ hoặc của ác quỷ:
“Tối nay, cơ thể tôi tùy em điều khiển.”
Mẹ nó.
Trai đẹp tự nguyện cosplay nam mẫu, liên tục câu dẫn em.
Ai mà chịu nổi?!
Tôi nghe theo con tim, lao lên ngay lập tức.
Tất cả những uất ức và nhớ nhung bị đè nén đều hòa tan trong nụ hôn dài, cuồng nhiệt.
Dục vọng như cơn mưa xuân dai dẳng.
Màn đêm buông xuống, mưa hóa thành bão lớn, không ngừng gõ vào cửa sổ.
Thì ra, nhịn quá lâu thật sự sẽ sinh ra vấn đề.
Sóng lớn từng đợt vỗ bờ.
Tôi chịu không nổi nữa…
Sau một đêm hoang tàn, đến tận rạng sáng, hắn mới ôm tôi vào phòng tắm.
Khi chạm vào gối mềm, tôi mơ màng buồn ngủ.
Nhưng vẫn chưa quên một chuyện quan trọng.
“Đoạn Hoài Châu, kể tôi nghe về mối tình đầu của anh đi?”
Động tác vuốt tóc tôi của hắn khựng lại.
Giọng hắn vẫn còn chút khàn khàn dư âm:
“Cô ấy nói tôi là kẻ lừa đảo, nên chia tay tôi.”
Hắn vùi mặt vào cổ tôi, giọng nói trầm thấp, mang theo chút ấm ức.
“Chưa từng thấy ai bắt nạt người khác như vậy…”
“Giàu có đâu phải lỗi của tôi.”
Tôi lặng người.
Vừa buồn cười, vừa có chút chua xót không hiểu nổi.
17.
Kiều Man cũng là một fan manga.
Cô ấy thân với Đoạn Hoài Châu không chỉ vì quan hệ họ hàng, mà còn vì chung sở thích.
Cô ấy còn nói với tôi, thực ra cô ấy đã biết tôi từ lâu.
Thậm chí còn trước cả bây giờ.
Hóa ra…
Năm nhất đại học, tôi từng có một mối tình online.
Khi ấy, nét vẽ của tôi còn rất non, nhưng hắn lại là fan cứng của tôi.
Sau khi kết bạn, chúng tôi trò chuyện mỗi ngày.
Khi gặp được một người có tư duy và tâm hồn đồng điệu, rất khó để không rung động.
Thế là… chúng tôi đến với nhau.
Cho đến ngày hắn đề nghị gặp mặt.
Tôi mới biết gia cảnh của hắn.
Thiếu gia nhà giàu chính hiệu.
Học đại học danh tiếng ở nước ngoài, sau khi tốt nghiệp sẽ về nước kế thừa sản nghiệp.
Đặc biệt là khi hắn nói…
“Ông nội anh trồng ít trà, muốn gửi cho em nếm thử.”
Tôi lập tức tụt mood và tỉnh táo ngay.
Chẳng phải đây là chiêu lừa đảo ‘bán trà’ huyền thoại sao?!
Thứ nhất, thiếu gia nhà giàu nào lại rảnh đi yêu online?
Thứ hai, cái trò “bán trà” này tôi nghe chán lắm rồi!
Thế là tôi bịa chuyện nhà có tang, phải giữ hiếu ba năm rồi dứt khoát chia tay.
Thậm chí còn chặn hết toàn bộ liên lạc.
Ai mà ngờ được, người yêu cũ trên mạng của tôi…
Lại chính là Đoạn Hoài Châu.
Kiều Man bảo, vì chuyện này mà cô ấy đã cười nhạo Đoạn Hoài Châu suốt một thời gian dài.
Nhưng không ngờ, sau bao nhiêu vòng luẩn quẩn, chúng tôi vẫn gặp lại nhau.
Tôi dựa vào ngực hắn, buồn cười hỏi:
“Sao anh không nói sớm?”
Hắn im lặng một lúc, rồi đáp:
“Anh biết em chỉ mê cơ thể anh, nên muốn em từng chút một hiểu anh, tin tưởng anh.”
Hắn ôm chặt lấy tôi.
“Thẩm Nhung, chúng ta còn rất nhiều thời gian, cứ chậm rãi thôi.”
“Anh yêu em.”
Hắn dịu dàng hôn lên mái tóc tôi.
Tôi bỗng thấy cay cay nơi khóe mắt.
Trời sáng rồi.
Tôi vươn tay mở cửa sổ.
Mặt trời nhô lên từ dãy núi, chầm chậm tỏa sáng.
Đây là bình minh đầu tiên chúng tôi cùng nhau ngắm.
Và trong tương lai…
Chúng tôi sẽ còn rất nhiều bình minh như thế.
18
Sau khi trở về Bắc Kinh, mọi thứ vẫn như cũ, nhưng lại dường như đã thay đổi.
Ví dụ như…
Tôi và Kiều Man trở thành bạn thân.
Tôi và Đoạn Hoài Châu từ hai phòng ngủ chuyển thành một phòng.
Lâm Tuấn không còn quấy rầy tôi nữa.
Hắn chủ động vào công ty làm việc, bỏ đi vẻ lông bông, trở nên chững chạc, ổn định hơn.
Mỗi khi nhắc đến tình hình gần đây của Lâm Tuấn, ánh mắt Đoạn Hoài Châu đều chậm rãi lướt qua từng biểu cảm nhỏ trên mặt tôi.
Cực kỳ cẩn thận, chỉ sợ tôi lộ ra chút gì đó gọi là tiếc nuối hay hoài niệm.
Nhất là vào ngày anh ấy cầu hôn tôi, Lâm Tuấn gửi một tin nhắn đến:
【Nếu em hối hận, tôi có thể đi cướp hôn bất cứ lúc nào.】
Thế là, Đoạn Hoài Châu lại đi tìm Lâm Tuấn đánh thêm một trận.
Nhưng… vẫn không thể xoa dịu cảm giác bất an trong lòng anh ấy.
Tôi bật cười, nâng mặt anh ấy lên, buộc anh ấy phải nhìn vào tôi.
“Anh yên tâm đi.”
“Từ ngày chia tay, giữa em và anh ta sẽ không còn bất kỳ mối quan hệ nào nữa.”
Đoạn Hoài Châu híp mắt nhìn tôi đầy nghi ngờ.
Khóe môi nhếch lên, ánh mắt trong veo lại ẩn chứa chút giễu cợt.
“…”
Sự cạn lời của tôi bị anh ấy xuyên tạc thành chột dạ.
Thế là, anh ấy nhấc bổng tôi lên, vác thẳng vào phòng ngủ.
Và thế là… thêm một đêm “lao động” đến kiệt sức.
Sáng hôm sau, anh ấy đứng trước gương, chỉnh lại cà vạt ngay ngắn, trông chững chạc như thể người phát điên đêm qua không phải là anh ta vậy.
Tôi mệt mỏi than thở: “Anh là chó à? Cắn người luôn?!”
Anh ấy liếc tôi một cái đầy thản nhiên.
“Đúng vậy.”
“Không đánh dấu chủ quyền, lỡ để mấy con hồ ly lén lút chen vào thì sao?”
Tôi ôm lấy anh ấy từ phía sau.
“Đoạn Hoài Châu, em yêu anh.”
Cơ thể anh ấy bỗng khựng lại.
Tất cả bất an và lo lắng dường như đều tan biến.
Anh ấy cúi xuống, ôm tôi thật chặt.
Nhưng… còn không quên tham lam dụi vào cổ tôi, nhẹ nhàng hít sâu một hơi.
Một lúc sau…
Tôi nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh ấy vang lên bên tai:
“Gâu.”
(Hoàn.)
(Đã hết truyện)
Kết Thúc Vào Năm Ấy (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Ngôn Tình,
Nữ Cường,
1
Lúc Lục Tư Hoài dẫn theo bạn cùng phòng của tôi ầm ĩ với cha mẹ anh ta, tôi vừa chạy tới.
Tôi lau tuyết trên giày, đang chuẩn bị đẩy cửa ra.
“Con đã nói rồi, từ trước tới giờ con chưa từng thừa nhận chuyện hôn ước từ bé hoang đường kia.”
Tiếng nam sinh cười lạnh khiến tôi dừng động tác mở cửa lại.
“Chuyện đó do người lớn hai nhà định ra từ khi các con còn rất nhỏ, bây giờ con dẫn cô bé này tới là muốn khiến chú Sở dì Sở của con khó xử sao?”
Tôi nhìn xuyên qua khe hở, thấy Lục Tư Hoài cãi nhau với cha anh ta.
Cha mẹ tôi trầm mặc ngồi một bên, sắc mặt không tốt lắm.
“Đây là bạn gái của con.”
Lục Tư Hoài kéo tay bạn cùng phòng của tôi Thẩm Nhược Trà, biểu hiện công khai chủ quyền.
Cha Lục tức giận đến mức mặt đỏ lên.
“Con chỉ có thể kết hôn với Nhất Nhất, con không được chọn!”
Tay tôi run lên, bất ngờ đẩy cửa ra.
Tầm mắt mọi người đều rơi vào trên người tôi.
Ánh mắt Lục Tư Hoài lạnh lùng, chỉ vào tôi, nhìn về phía cha mẹ anh ta.
Nói năng mạnh mẽ.
“Con hoàn toàn chưa bao giờ thích em ấy, kết hôn với em ấy sẽ chỉ khiến con buồn nôn.”
Nói xong, anh ta không đợi ai đáp lại đã dắt Thẩm Nhược Trà rời đi.
Ánh mắt không mặn không nhạt lướt qua người tôi.
Phía sau là tiếng cha mẹ nhà họ Lục hoảng hốt vội nói xin lỗi và tiếng cha tôi nổi giận đùng đùng hận không thể đuổi kịp Lục Tư Hoài để đánh một trận.
Tôi chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng hai người rời đi.
Tôi và Lục Tư Hoài lớn lên cùng nhau từ nhỏ.
Nhiều năm như thế, anh ta cũng chưa từng phủ nhận chuyện hôn ước từ bé này với bất cứ ai.
Thậm chí khi có người trêu chọc, anh ta cũng cười theo.
Tôi cho rằng anh ta cũng thích tôi, giống như tôi thích anh ta.
2
Tối hôm đó, sau khi cha mẹ thay phiên an ủi suốt hai tiếng, tôi mới được thả, đi ngủ.
Mẹ xin nghỉ cho tôi, tôi không quay về phòng ngủ.
Lúc sắp ngủ, điện thoại trên tủ đầu giường sáng lên.
Là tin nhắn từ Lục Tư Hoài.
“Anh ở dưới nhà em, em xuống đây, chúng ta nói chuyện.”
Tôi nhớ tới anh ta ngày hôm nay.
Trúc mã của tôi, vì để ở bên cô gái khác mà ác ý tổn thương tôi.
Tối đó, cuối cùng tôi cũng không đi xuống.
Nhưng cũng không ngủ được yên giấc.
Mơ một giấc mộng đứt quãng.
Lục Tư Hoài lúc còn bé ngồi trước bàn sách, nghiêm túc từng nét bút một viết gì đó.
Chỉ chốc lát sau, anh ta đã viết xong, nhảy xuống khỏi ghế.
Chạy đến trước mặt tôi lúc bé.
“Nhất Nhất đừng khóc, sau này gả cho anh Hoài Hoài.”
Tay nhỏ non mềm nhét “Hôn thư” anh ta tự viết vào tay của tôi, ánh mắt trong veo chân thành.
“Sau này anh Hoài Hoài sẽ bảo vệ Nhất Nhất.”
Mặt trăng xua tan đám mây đen cuối cùng, ánh sáng chiếu vào làm chói mắt tôi.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, tôi lau đi vết ẩm ướt ở khóe mắt.
3
Sáng sớm hôm sau, trên đường đi học.
Tôi vẫn bị Lục Tư Hoài chặn lại.
“Thời gian này mới đi ra ngoài, có phải em lại không ăn sáng không?”
Giọng điệu rất quen thuộc của anh ta khiến tôi khựng lại một chút.
Lục Tư Hoài đưa một túi đồ ăn sáng đã đóng gói cẩn thận tới trước mặt tôi.
“Sở Ý, hôm qua không phải anh cố ý nhằm vào em.”
“Anh chỉ nhất thời tức giận nên mới nói những lời đó.”
Tôi lui lại tránh khỏi túi đồ ăn sáng kia.
“Không cần, ăn bữa sáng của anh sẽ chỉ khiến tôi buồn nôn.”
Lục Tư Hoài thu tay về, yên lặng nhìn tôi.
Giọng trầm xuống.
“Mắng anh rồi có phải sẽ bớt giận không?”
“Sở Ý, anh mong em đừng gây phiền phức cho Trà Trà. Cô ấy không làm sai gì cả, là anh thích cô ấy trước.”
Không thể không nói, lời này của Lục Tư Hoài rất có dự kiến trước.
Nhưng, là Thẩm Nhược Trà chủ động khiêu khích.
Tôi và Lục Tư Hoài lần lượt đến trường học.
Tôi vừa mới vào lớn, lúc ngồi vào chỗ mình, Thẩm Nhược Trà đã bê một ly sữa bò đi tới.
Giọng không lớn không nhỏ, vừa vặn che lấp tiếng đọc sách thưa thớt trong lớp.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía bên này.
“Nhất Nhất, tớ mời cậu uống sữa bò, cậu có thể tha thứ cho tớ không?”
Tôi cụp mắt xuống nhìn sữa bò, rồi lại nhìn về phía cô ta.
“Cậu làm sai gì mà muốn tôi tha thứ?”
Thẩm Nhược Trà đặt sữa bò trên mặt bàn tôi, hốc mắt ửng đỏ.
“Tớ không nên thêm bạn Wechat của A Hoài, lúc đó tớ không biết anh ấy là trúc mã của cậu.”
Giọng cô ta hơi nghẹn ngào, kéo tay áo của tôi.
“Nhất Nhất, cậu đừng giận tớ có được không?”
“Chỉ cần cậu không giận tớ, tớ có thể trả lại A Hoài cho cậu.”
Lúc tôi đang chuẩn bị lên tiếng lại bị một giọng nói khác chặn lời.
Đó là bạn thân của Thẩm Nhược Trà.
Cô ta tức bật cười, lên tiếng đòi lại công đạo thay Thẩm Nhược Trà.
“Trà Trà, cậu cần gì phải xin lỗi? Sở Ý và Lục Tư Hoài chỉ là quan hệ bạn bè đúng không?”
“Cậu cũng không phải cướp bạn trai của cô ta, có gì cần xin lỗi?”
“Còn nữa, tôi nói này Sở Ý, cậu có thể kiềm chế tính cách công chúa kia của cậu được không? Đừng lúc nào cũng bày ra thái độ hờ hững lạnh lẽo.”
Kẻ xướng người hoạ này, quả thực đẩy vở kịch vui này lên cao trào.
“Hai người các cậu, như này gọi là, một người diễn vai thiện một kẻ diễn vai ác, đúng không?”
Nói xong, tôi hất tay Thẩm Nhược Trà ra.
Rõ ràng tôi không dùng sức nhưng cô ta lại kinh hãi hét lên một tiếng, ngã ra bên cạnh.
“A!”
Đụng đổ bàn của tôi, sữa bò nóng bỏng đổ lên trên người cô ta.
Lục Tư Hoài tiến vào ngay lúc này.
“Trà Trà, em có bị thương không?”
Anh ta cởi áo khoác ra đắp lên trên người Thẩm Nhược Trà, giữa lông mày tràn đầy đau lòng.
“Em không sao, A Hoài.”
Ánh mắt người đứng xem xung quanh nhìn về phía tôi đều chứa vẻ trách cứ.
“Nhìn tôi làm cái gì? Tự cậu ta va vào.”
Tôi cảm thấy có chút buồn cười.
Không phải Lục Tư Hoài không nghe thấy, nhưng tất cả lực chú ý của anh ta đều ở trên người Thẩm Nhược Trà.
“Anh ôm em xuống phòng y tế xử lý một chút trước đã, em nhịn một chút.”
Anh ta ôm ngang Thẩm Nhược Trà lên, rời đi không chớp mắt.
Từ đầu đến cuối, chỉ coi tôi là không khí.
Buổi chiều, bạn thân của Thẩm Nhược Trà tức giận, trả thù lại giúp Thẩm Nhược Trà.
Tôi vừa rót nước sôi, đúng lúc va vào cô ta ở đối diện.
Cô ta cố ý va vào người tôi, hất nước trong ly vào tôi.
Lại thuận thế đẩy ngã tôi.
“Xin lỗi nhé, tôi cũng không cố ý.”
Cô ta nhún vai, thờ ơ rời đi.
Tôi ngước mắt lên, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Lục Tư Hoài cách đó không xa.
Anh ta chỉ nhìn xuống tôi từ trên cao.
Vẻ mặt lạnh lùng giống như đang nhìn một người xa lạ.
…
Một giây trước khi tiếng chuông vào học vang lên, tôi kéo theo cơ thể ướt sũng đi vào phòng học.
Cầm trong tay một cái bình nhỏ, bên trong là chất lỏng màu vàng ấm áp.
Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, tôi mở nắp ra.
Chất lỏng đổ xuống đầu, nữ sinh kia bị dội ướt hết.
“Tôi cố ý đấy, đồng thời không có ý định giải thích với cậu.”
Cô ta sợ hãi hét lên, đứng dậy.
“Đây là cái gì! Cậu giội thứ gì vào tôi!”
Tôi giật giật khóe miệng, không giải thích.
Mãi đến khi chuyện này bị làm lớn chuyện, tôi mới làm sáng tỏ với giáo viên chủ nhiệm.
“Chỉ là một bình nước nóng, cộng thêm hai mảnh lá trà.”
4
Sau chuyện này, tôi bị cả lớp cô lập.
Tất cả mọi người đều tránh tôi còn không kịp.
Tôi thậm chí bắt đầu nghi ngờ chính mình.
Chẳng lẽ tôi làm sai rồi sao?
Nếu như là đúng, tại sao người bị xa lánh lại là tôi chứ?
Mà Lục Tư Hoài và Thẩm Nhược Trà ở trong lớp đã lan truyền thanh danh cặp đôi học sinh giỏi.
Ngày hai người bọn họ công khai tình cảm, cũng là ngày tôi thẳng thắn với Lục Tư Hoài.
“Tối thứ sáu, lớp mình tụ tập, cậu có tới tham gia không?”
Lớp trưởng do dự một hồi lâu, sau khi hỏi tất cả mọi người, vẫn tới thăm dò hỏi tôi.
Vẻ mặt tôi bình thản như gió thoảng mây trôi nhưng bàn tay giấu dưới ngăn bàn vẫn không khỏi siết chặt.
“Tớ tham gia.”
Tôi nghĩ, có lẽ tôi cũng không bị người ta bài xích đến vậy.
Bên trong club, mọi người ngồi cùng nhau chơi thật hay thách.
Chuyển tới Lục Tư Hoài.
Có người cười xấu xa đặt câu hỏi.
“Anh Hoài, nếu như bé thanh mai Sở Ý của anh và Thẩm Nhược Trà có tin đồn yêu đương với anh đồng thời rơi vào trong nước, anh sẽ cứu ai?”
Lúc đó, tôi cũng không ngờ.
Sẽ một câu thành sấm.
Hai người Lục Tư Hoài đang ngồi đối diện tôi.
Không khí cứng đờ trong nháy mắt.
Tôi cụp mắt nhìn chằm chằm vào nước trái cây trước mặt, không chớp mắt một cái nào.
Tôi biết tôi có thể kiếm cớ rời khỏi phòng.
Nhưng quỷ thần xui khiến, tôi lại không nhúc nhích.
Nam sinh đối diện bỗng dưng cười khẽ một tiếng.
Giọng điệu của anh ta không nhanh không chậm.
“Cái gì gọi là tin đồn yêu đương? Đây là bạn gái của tôi, chưa nói với các cậu sao?”
Qua khóe mắt, anh ta ôm chầm lấy bả vai Thẩm Nhược Trà.
Hỏi: “Trà Trà, em biết bơi không?”
“Em là con vịt cạn haizz…”
Cô gái có hơi xấu hổ.
Lục Tư Hoài khẽ thở dài một tiếng, trong lời nói vô cùng cưng chiều.
“Vậy nếu em rơi vào trong biển, anh sẽ ôm em bơi một vòng nhé?”
Anh ta không trả lời thẳng vấn đề này, nhưng đáp án đã rất rõ ràng.
Lúc đầu cũng vậy.
Thẩm Nhược Trà là bạn gái anh ta.
Cứu bạn gái trước không có gì không đúng cả.
Tôi khẽ cụp mắt xuống, che giấu sự chua xót trong mắt.
Tất cả mọi người đang ồn ào thì ra học sinh ưu tú Lục yêu đương là như vậy.
Ngay cả hô hấp của tôi cũng rất khẽ.
Tôi hạ thấp cảm giác tồn tại của mình xuống một chút nữa, sợ bị nhìn chằm chằm với ánh mắt thương hại chế giễu.
Nhưng Thẩm Nhược Trà dường như cũng không muốn tuỳ tiện bỏ qua cho tôi.
Khi đến lượt tôi, cô ta cười rất vô hại.
Dịu dàng đặt câu hỏi.
“Sở Ý, ở đây có người cậu thích hay không? Từng thích cũng được tính.”
Cô ta dùng giọng điệu hoạt bát nói ra câu độc ác nhất.
Khiến mọi người cho rằng cô ta chỉ đang nói đùa.
“Nếu nói dối thì cả nhà sẽ chết không yên lành đấy ~”
Tôi giống như bị ép đến ngõ cụt.
Hiện giờ đứng lên làm ầm ĩ một trận, đại khái sẽ bị cô lập vĩnh viễn.
Lại sẽ bị bạn học nhìn với ánh mắt khác thường.
Tôi hơi ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt của Thẩm Nhược Trà.
“Có.”
Vừa dứt lời, tôi cảm nhận thấy Lục Tư Hoài bỗng nhiên nhìn về phía tôi.
Thẩm Nhược Trà cười, khoác tay Lục Tư Hoài.
“Biết rồi.”
Loại chuyện này, nếu là trước kia, tôi chỉ cảm thấy khó xử đến nỗi không có chỗ trốn.
Nhưng hình như, sau khi thừa nhận chuyện từng thích Lục Tư Hoài.
Loại cảm xúc kia đã cách tôi rất rất xa.
Giống như một làn gió nhẹ nhàng nhất, cuốn đi chút tình cảm không thể nói rõ còn lại của tôi dành cho Lục Tư Hoài.
Gió thổi qua, mặt nước không còn dấu vết.
Vào năm tôi 17 tuổi, tôi buông bỏ 3 năm thầm mến.
Cuối cùng tôi cũng vững tin, tôi không thích Lục Tư Hoài nữa.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰