Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

CÙNG CHUNG NHÀ VỚI EM

Chương 4



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

10

Tôi đoán không sai.

Lâm Độ cố tình kích động Phí Chiếu Sơ ra tay, để anh ta đánh mình, rồi nhân cơ hội đó lấy khoản bồi thường thật lớn và rời đi.

Phí Chiếu Sơ vốn định sa thải Lâm Độ.

Không may là, anh ta lại ra tay đánh nhân viên ngay trước mặt tôi – một nhân chứng sống.

Càng không may hơn, cảnh sát còn đưa Lâm Độ đi kiểm tra thương tích.

Từng lớp tình tiết chồng lên nhau, khoản tiền mà Lâm Độ nhận được có lẽ không hề nhỏ.

Lâm Độ rất biết cách chơi.

Anh ta làm ầm chuyện lên.

Một ông chủ đánh nhân viên.

Một nhân viên trung thành nhiều năm, bị cấp trên bạo hành ngay tại công ty.

Lại có thêm nội bộ xác nhận.

Cộng với việc trong suốt quá trình, Lâm Độ không hề đánh trả.

Anh ta tự biến mình thành một người đáng thương vô cùng, khiến cư dân mạng đồng loạt phẫn nộ, lao vào chỉ trích công ty của Phí Chiếu Sơ.

 

Mọi tài khoản chính thức đều bị tấn công.

Ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng.

Tôi biết rõ chuyện này đến vậy, là vì ngay trong đêm nhận được tiền, Lâm Độ đã tìm đến nhà tôi.

“Ôn tiểu thư, cảm ơn cô nhé.”

“Tôi luôn muốn sớm nghỉ hưu, lần này xem như toại nguyện.”

“Tôi sẽ chia cho cô hai phần như đã hứa.”

Tôi nhìn anh ta, nhíu mày:

“Anh lợi dụng tôi.”

Lâm Độ không có chút biểu cảm áy náy nào.

 

Anh ta hỏi thẳng:

“Vẫn là số tài khoản trước đó chứ?”

Tôi cao giọng hơn:

“Tôi nói, anh lợi dụng tôi!”

Lâm Độ gật đầu, thản nhiên đáp:

“Là lỗi của tôi.”

“Nhưng Ôn tiểu thư, cô đâu có thiệt thòi gì.”

Giọng anh ta hạ thấp xuống hai tông:

“Một công đôi việc, mà lại chẳng dính dáng gì đến cô.”

Anh ta dường như biết rõ rằng, tôi không thực sự tức giận.

 

Lâm Độ nhìn tôi, trong mắt mang theo ý cười.

Ánh mắt của anh ta rất dịu dàng, đủ để khiến người khác mất cảnh giác.

Tôi lẩm bẩm:

“Mắt anh cũng đẹp đấy.”

Lâm Độ nheo mắt cười, giống như vầng trăng dịu dàng phản chiếu ánh sáng mờ ảo.

“Ôn tiểu thư, dù cô có khen tôi cũng không thể nào tăng thêm tiền được đâu.”

Tôi bật cười, lắc đầu.

“Tôi không cần tiền của anh.”

“Bị đánh là anh, làm việc cho Phí Chiếu Sơ bao năm cũng là anh.”

 

“Tất cả những chiêu trò sau này cũng do anh sắp xếp.”

“Còn tôi, chỉ đơn giản là gọi cảnh sát.”

“Đổi lại là người khác, tôi cũng sẽ làm thế thôi.”

Tôi nghĩ, đây chỉ là bài học đạo đức đơn giản nhất mà tôi được dạy trong chín năm phổ cập giáo dục.

Tôi đi qua cuộc đời này, nhận được nhiều yêu thương hơn thù hận.

Cảm nhận được nhiều lòng tốt hơn là sự ác ý.

Lâm Độ sững người trong hai giây.

“Vậy cô muốn gì?”

Anh ta hỏi rất nghiêm túc, như thể đang cân nhắc mọi khả năng có thể xảy ra.

 

Tôi lại bắt đầu đùa giỡn.

“Anh.”

“Anh không nói là sẽ suy nghĩ sao?”

Lâm Độ hơi mở to mắt.

“Đó không phải chỉ là một câu nói đùa à?”

Tôi thu lại nụ cười, nghiêm túc đáp:

“Tôi trông có giống đang không nghiêm túc không?”

Thực ra tôi đang cố nhịn cười.

Chỉ muốn nhìn xem dáng vẻ lúng túng của Lâm Độ trông thế nào.

Anh ta nhìn tôi một lúc lâu, rồi nói:

 

“Quá tùy tiện.”

“Được thôi, có thể.”

“Có thể.”

Thấy tôi vẫn chưa phản ứng kịp, anh ta lại nhắc:

“Ôn tiểu thư, tôi nói là có thể.”

Tôi hỏi anh ta:

“Nếu đã thấy tùy tiện, tại sao lại đồng ý?”

Anh ta suy nghĩ một chút, rồi nói:

“Không biết.”

“Chỉ là muốn đồng ý thôi.”

 

Tôi tiến lại gần hơn:

“Vậy hôn một cái?”

Đồng tử của Lâm Độ hơi co lại.

Tôi tiếp tục truy hỏi:

“Anh không thật sự là ‘không được’ đấy chứ?”

Đồng tử của anh ta như chấn động mạnh, nhưng vẫn cười đáp lại tôi:

“Vẫn ổn, lần sau thử xem.”

Anh ta trông có vẻ bình tĩnh, nhưng tôi thấy rõ cánh tay đang siết chặt của anh ta.

Cơ bắp dưới lớp áo sơ mi hơi căng lên.

 

Người càng nghiêm túc, càng thú vị khi bị trêu chọc.

Tôi yên tâm rồi, tiếp tục làm nũng:

“Hôn một cái đi, đồ háo sắc gấp gáp.”

Tôi áp sát hơn nữa, chuẩn bị trực tiếp hôn lên môi anh ta.

Nhưng Lâm Độ chỉ nhẹ nhàng chạm vào mặt tôi, nhanh đến mức tôi còn chưa kịp phản ứng.

Anh ta nói:

“Cô thực sự kỳ quái.”

“Nhưng không đáng ghét.”

Thế là tôi không nhịn được mà bật cười.

 

“Tôi thích anh.”

“Có phải anh muốn nghe câu này không?”

Lâm Độ không biết trả lời thế nào, chỉ nói:

“Hẹn gặp lại.”

Tôi vẫy tay chào anh ta.

“Được thôi, mai gặp.”

Nếu anh ta không đến, tôi sẽ đi tìm anh ta.

Dù thế nào đi nữa, tôi cũng không định để anh ta chạy thoát.

10

Lâm Độ nói, dù tôi có khen anh ta, anh ta cũng không cho tôi thêm tiền.

 

Nhưng sau này, chính anh ta lại trách tôi không chịu nhận tiền của anh ta.

Tôi giải thích nhiều lần rằng, tôi có đủ tiền, nếu cần tôi sẽ tìm anh ta.

Anh ta mới chịu dừng lại.

Cho đến một đêm, tôi bắt gặp anh ta lén dùng dấu vân tay của tôi để mở khóa điện thoại, xóa lịch sử chuyển khoản.

Tôi ngái ngủ, tóc rối tung, cuối cùng cũng hiểu vì sao dạo này tiêu tiền hoài không hết.

“Lâm Độ, anh ngày càng trẻ con rồi đấy. Hay là kiếm một công việc mới đi?”

Anh ta không trả lời.

Tôi mơ màng trở mình, tiếp tục ngủ.

Trong bóng tối, tôi nghe thấy giọng anh ta trầm thấp:

 

“Em ghét anh rồi sao?”

Tôi giật mình tỉnh hẳn.

“Sao anh lại nghĩ thế?”

Anh ta nói:

“Tôi chỉ thực sự ghét ai đó, mới muốn bảo họ đi tìm việc khác.”

Chết tiệt thật.

Phí Chiếu Sơ đã làm anh ta tổn thương đến mức nào vậy chứ?

Tôi vội vỗ về:

“Nếu tôi ghét anh, vậy tại sao anh lại nằm trên giường tôi?”

“Đương nhiên là vì tôi thích anh rồi.”

 

Lâm Độ nói:

“Kiếp sau tôi cũng muốn làm đàn ông.

Phí Chiếu Sơ, anh đúng là một tên đào hoa vô sỉ.

Có một cô bạn gái xinh đẹp và yêu anh đến vậy, mà cũng không biết trân trọng.”

Anh ta dừng lại một lúc, rồi tiếp tục:

“Tôi cố tình nói vậy để làm em thấy áy náy, rồi thương tôi đấy.”

Tôi bật cười.

“Anh trước đây đâu có như vậy.”

Ánh sáng từ màn hình điện thoại dần mờ đi, tôi không nhìn rõ biểu cảm của anh ta.

 

Chỉ nghe thấy giọng nói bình thản vang lên:

“Bởi vì trước đây, em đâu có thích tôi.”

Tôi dò dẫm trong bóng tối, nắm lấy tay anh ta.

“Bây giờ vẫn còn kịp mà.”

Lâm Độ ấn tôi xuống, kéo chăn trùm lên cao.

Anh ta cười, vỗ nhẹ vào lưng tôi.

“Ngủ đi, bảo bối.”

Tôi lại mơ màng chìm vào giấc ngủ, trong đầu chỉ nghĩ một điều:

“Mai rồi tính.”

Cũng may, chúng tôi vẫn còn rất nhiều ngày mai.

 

Bất cứ tình cảm nào cũng không bị lãng phí.

— (HẾT) —

(Đã hết truyện)

Từ bùn lầy lên ngai vàng (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Trả Thù, Gia Đình,

1

 

Sau khi biết bà ngoại là con gái ruột của tập đoàn Lâm thị, cả gia đình tôi như vỡ òa.

 

Ông ngoại lập tức tính toán: "Thúy Hoa về nhà hào môn rồi, tôi, là chồng của nó, đương nhiên cũng phải đi theo. Đến đó, tôi cũng không đòi hỏi nhiều, cho tôi một tài xế riêng và vài người hầu hạ là đủ rồi, đúng không?"

 

"Bố, thế là cái gì!" Cậu mỉm cười phản bác, đầy tham vọng ưỡn ngực, "Mẹ con là con gái ruột của chủ tịch tập đoàn Lâm thị! Con, là con trai độc nhất của mẹ, ít nhất cũng phải cho con làm phó tổng chứ? Còn Diệu Tổ, nhất định phải chuyển đến trường quý tộc tốt nhất!"

 

Diệu Tổ là em họ tôi, năm nay mới 7 tuổi, cũng là đứa con trai duy nhất trong thế hệ này của chúng tôi.

 

Lúc này, nó đang giật ống tay áo bà ngoại, the thé hét lớn: "Bà già, biệt thự lớn! Mua cho con biệt thự lớn ở trung tâm thành phố!"

 

Không ai phản đối cách xưng hô hỗn xược ấy.

 

Vì đó chính là cách họ gọi bà ngoại suốt bao năm qua.

 

Bà ngoại vẫn cười hiền lành, gật gù: "Được, tất cả đều được."

 

Mọi người đều chìm đắm trong niềm vui sướng tột độ vì sắp được "đổi đời".

 

Chỉ riêng mình tôi, lặng lẽ đứng ở một góc, không nói gì.

 

"Phan Phan, con muốn gì không?" Bà ngoại chủ động hỏi tôi.

 

Tôi lắc đầu, chỉ hỏi: "Ngoại ơi, hai tháng trước, ngoại đã sống sót như thế nào?"

 

Vừa dứt lời.

 

Sắc mặt cả nhà lập tức thay đổi.

 

2

 

Hai tháng trước, bà ngoại bị bệnh nặng, nhưng chẳng ai trong nhà quan tâm.

 

Cũng giống như những lần bà ngoại bị ốm trước đây, họ mắng bà là lười biếng, kiếm cớ trốn việc.

 

"Một bà già, ốm thì sao?" Họ quát thẳng.

 

"Tự chịu đựng đi, tốn tiền đi khám bác sĩ làm gì!"

 

Công việc ngoài đồng thì còn ngổn ngang, trong chuồng lợn tiếng kêu inh ỏi, cả nhà còn chưa có bữa cơm no.

 

Bà ngoại chỉ có thể chịu đựng cơn đau, tiếp tục làm việc.

 

Chỉ có tôi là giúp bà ngoại một tay.

 

Chỉ có tôi lén lút giúp bà, thỉnh thoảng lên núi hái ít thuốc, đưa cho bà nhai nuốt để dịu cơn đau.

 

Nhưng thuốc ấy chỉ đỡ được phần ngọn, không giải quyết được tận gốc.

 

Cho đến hai tháng trước, Diệu Tổ bị ngã từ trên cây xuống và bị thương, cần phải truyền máu gấp.

 

Cậu và mợ tiếc tiền mua máu từ ngân hàng, liền đẩy bà ngoại ra thay thế.

 

"Lấy máu của bà ấy, bà ấy da dày thịt thô! Chịu được!"

 

Lúc đó bà ngoại đã rất yếu lắm rồi.

 

Vậy mà họ vẫn nhẫn tâm lôi bà như kéo một con vật ra lấy máu.

 

Từng dòng máu chảy ra từ cánh tay khô gầy, rút cạn cả sức lực cuối cùng.

 

Bà nôn ra một ngụm máu, thân thể run rẩy như bồ công anh lìa cành, từ từ đổ gục.

 

"Đồ vô dụng!"

 

"Còn đang định trông cậy vào bà chăm sóc Diệu Tổ, giờ bà lại lười biếng rồi!"

 

Đến lúc này, cậu và mợ vẫn không chịu bỏ ra một xu để chữa bệnh cho bà ngoại.

 

Họ xúm lại bên Diệu Tổ, hỏi han ân cần.

 

Còn bà ngoại thì bị bỏ mặc nằm trên nền đất lạnh lẽo, không ai đoái hoài.

 

Mười ngày sau, khi cậu mợ trở về từ trạm y tế huyện.

 

Tôi mới phát hiện bà ngoại không còn ở đó.

 

"Bà ngoại đâu rồi?" Tôi hoảng hốt hỏi.

 

"Không biết, chắc chết rồi." Mợ nói một cách thờ ơ, dửng dưng.

 

"Ngày nào cũng ho khụ khụ ở nhà, tôi còn sợ lây bệnh cho Diệu Tổ."

 

Ông ngoại nghe xong, lại lộ ra vẻ lo lắng.

 

"Nếu bà ấy chết rồi, sau này ai nấu cơm? Ai cho lợn ăn? Ai hầu hạ tôi?"

 

Ánh mắt mọi người đồng loạt dồn về phía tôi.

 

"Phan Đệ làm đi, nuôi đứa phá của này bao lâu rồi, giờ phải làm cho xứng chứ!"

 

Họ đều gọi tôi là "Phan Đệ".

 

Chỉ có bà ngoại thương yêu, luôn gọi tôi là “Phan Phan”, bảo tôi là đứa trẻ được chờ mong.

 

Nhưng trên thực tế, ngoài bà ra, chẳng ai thật sự mong đợi tôi.

 

Mẹ không mong đợi tôi.

 

Vì sinh ra tôi, một đứa con gái, bà bị cả làng chế giễu, rồi chết trong lần khó sinh đứa thứ hai.

 

Bố cũng không mong đợi tôi.

 

Sau khi mẹ mất, ông nhanh chóng tái hôn, ném tôi như một gánh nặng cho bà ngoại.

 

Ông ngoại càng không mong đợi tôi.

 

Ông mắng tôi là "ăn hại", hận không thể ném tôi, giống như những đứa bé gái khác mà bà ngoại sinh ra, vào rừng để tự sinh tự diệt.

 

Cậu mợ lại càng khinh miệt tôi.

 

Đặc biệt là sau khi mợ sinh Diệu Tổ, coi tôi là đứa con gái "thừa thãi".

 

Tôi trong mắt họ thậm chí còn không xứng đáng xách giày cho Diệu Tổ.

 

Chỉ có bà ngoại thật lòng mong đợi và đối tốt với tôi.

 

Tôi mặc kệ những lời nguyền rủa, xỏ đôi giày rách chạy suốt nửa ngày đến trạm y tế.

 

Đêm khuya, tôi hỏi nhân viên có nhìn thấy bà ngoại tôi không.

 

Một y tá nhớ lại: "Mấy ngày trước, đúng là có một bà cụ ngất xỉu."

 

"Vì gia đình không chịu trả tiền chữa bệnh, sau khi tỉnh lại, bà ấy đã tự đi về phía ngọn núi."

 

Tim tôi bỗng chùng xuống.

 

Có những người già trong làng, khi biết mình sắp chết thì chọn cách vào rừng chờ chết.

 

Chẳng lẽ bà ngoại cũng vậy sao?

 

"Lần cuối cùng cô nhìn thấy bà ấy là khi nào?" Giọng tôi không ngừng run rẩy.

 

"Khoảng... bảy, tám ngày trước." Bảy, tám ngày, nếu bà ngoại còn sức lực, hẳn đã về nhà rồi.

 

Thật khó mà tưởng tượng, bà ngoại không có một xu dính túi, lại bệnh tật triền miên, làm sao có thể sống sót?

 

Tôi rơi vào tuyệt vọng, cứ ngỡ sẽ không bao giờ gặp lại bà ngoại nữa.

 

Nhưng không ngờ, hai tháng trôi qua.

 

Bà ngoại không chỉ trở về.

 

Mà còn đem theo tin bà trở thành con gái ruột của tập đoàn Lâm thị.

 

3

 

"Con ngốc, số ngoại lớn." Đối mặt với câu hỏi đẫm nước mắt của tôi, bà ngoại chỉ bình tĩnh xoa đầu tôi.

 

Bà từ từ giải thích - hôm đó, bà thực sự cảm thấy bản thân không thể qua khỏi, nên muốn vào rừng, tìm một nơi yên tĩnh để nằm xuống.

 

Nhưng chưa đi được bao xa, bà đã được người khác cứu.

 

"Người cứu ngoại chính là người do nhà họ Lâm phái đến. Họ nói, lúc ngoại rút máu ở trạm y tế huyện đã để lại hồ sơ, gọi là máu Rh âm tính, rất hiếm gặp. Cha mẹ ruột của ngoại đã nhờ cơ quan tìm người thân, những năm này vẫn luôn tìm kiếm những người phụ nữ có nhóm máu này."

 

Sau đó, qua xét nghiệm DNA khẩn cấp, xác nhận bà ngoại chính là con gái ruột bị thất lạc 50 năm của chủ tịch tập đoàn Lâm thị.

 

Câu chuyện này khiến mọi người kinh ngạc.

 

Mắt mợ đảo một vòng, đột nhiên bật ra một trận cười sắc bén và nịnh hót, vỗ đùi:

 

"Ôi chao! Nói như vậy, mẹ có thể được nhận về hào môn còn phải nhờ công của thằng Diệu Tổ nhà chúng ta! Nếu không phải vì truyền máu cho Diệu Tổ, mẹ lấy đâu ra cơ hội để lại hồ sơ nhóm máu chứ?"

 

"Không phải sao!" Cậu lập tức ưỡn ngực, như thể mình đã lập công lớn, "Lúc đó mẹ còn e dè không muốn rút máu! Nếu không phải hai đứa con quyết đoán, kiên quyết phải rút, thì cái phú quý trời cho này chẳng phải đã tuột mất rồi sao?"

 

"Đúng vậy, Thúy Hoa."

 

Ông ngoại gõ tẩu thuốc vào đế giày, hùng hồn kết luận:

 

"Người không thể quên gốc. Bà có thể về hào môn, nói cho cùng, chẳng phải là nhờ nhà họ Vương bọn tôi sao? Bà phải báo đáp bọn tôi cho thật tốt mới phải!"

 

Tôi không thể chịu nổi nữa:

 

"Nói bậy nói bạ! Rõ ràng là mọi người chưa bao giờ cho ngoại đi khám bệnh, nếu không thì sao bà ấy có thể phải chờ đến 50 tuổi mới được tìm thấy? Bà ấy vừa rút máu đã bị phát hiện rồi, chứng tỏ người nhà họ Lâm đã luôn tìm bà ấy! Chính mọi người đã làm lỡ mất cuộc đời của bà!”

 

"Con ranh con này biết cái quái gì!"

 

Mợ lập tức chống nạnh, nước bọt bắn cả vào mặt tôi.

 

“Trong làng đàn bà nào chẳng thế? Đau đầu sốt vặt thì chịu đựng, ai đi viện chứ? Cùng lắm hái nắm thuốc cỏ. Còn không phải nhờ phúc của Diệu Tổ nhà tôi sao? Nếu không có nó,” mợ liếc ngoại đầy khinh miệt, "Thối rữa trong khe núi cũng chẳng ai biết!"

 

Tôi tức đến run rẩy.

 

Nhưng thấy bà ngoại khẽ giơ tay, ngăn cuộc cãi vã này lại.

 

"Thôi thôi, cùng người một nhà cả, đừng cãi nhau nữa." Bà dừng lại một chút, ánh mắt từ từ lướt qua những khuôn mặt tham lam đó.

 

"Nhà họ Lâm nói, để cảm ơn mọi người đã chăm sóc tôi bấy lâu nay, đã đặc biệt đặt tiệc ở một nhà hàng cao cấp tại Thượng Hải, muốn mời cả nhà chúng ta đến."

 

Vừa dứt lời, bốn đôi mắt đối diện đồng loạt sáng rực lên.

 

"Đi! Đương nhiên phải đi!" Cậu kích động xoa tay, "Đây là tiệc chiêu đãi của tập đoàn Lâm thị đấy!"

 

Ông ngoại vỗ đùi: "Đi thôi! Cho cả làng xem, nhà họ Vương chúng ta sắp bay cao rồi!"

 

Mợ đã bắt đầu tính toán xem mặc quần áo gì cho hợp.

 

Ngay cả Diệu Tổ cũng lắc lư cái đầu, la hét đòi đi ăn tôm hùm lớn.

 

Tôi nhìn khuôn mặt phấn khích của họ, rồi lại ngó bà ngoại bình thản như mặt nước.

 

Đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

 

Bà ngoại trở về, hình như đã khác trước rồi.

 

Ánh mắt của bà, không còn là loại nước chết vô hồn, đục ngầu đó nữa.

 

Mà giống như một cái giếng cổ sâu không thấy đáy.

 

Bình yên, nhưng lại ẩn chứa sự lạnh lẽo đáng sợ.



Bình luận

Loading...