Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Chồng tráo con tôi với con chị dâu

Chương 4



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

Anh đẩy nhẹ gọng kính:

“Bản xét nghiệm này là thật. Nếu đúng như chị nói, thì di chúc được lập trong khi người lập còn minh mẫn, nghĩa là đã có hiệu lực từ lúc ký tên.

Mà hiện tại người lập đã qua đời, nên di chúc không thể thay đổi được nữa.”

Lâm Ảnh như phát điên, giọng thét khản đặc:

“Nhưng con bé đó không phải con ruột của anh ta!

Con gái tôi mới là con ruột! Tài sản sao có thể để cho người ngoài?!”

Luật sư Trình vẫn lắc đầu:

“Căn cứ theo điều 1133 của Bộ Luật Dân sự Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, một cá nhân có quyền lập di chúc để phân chia tài sản cá nhân, chỉ định người thừa kế hoặc tổ chức, thậm chí có thể lập di chúc để hiến tặng tài sản cho nhà nước hoặc cá nhân ngoài phạm vi thừa kế theo luật.”

Anh ta nói tiếp:

“Theo điều 1127, hàng thừa kế thứ nhất bao gồm: vợ/chồng, con cái và cha mẹ. Nếu không có di chúc, thì tài sản sẽ chia đều cho các đối tượng này.”

“Nhưng nếu có di chúc hợp pháp và rõ ràng chỉ định người thừa kế là Thư Ý, thì tài sản sẽ phân chia theo nội dung trong di chúc, không theo luật định nữa.”

Điều đó có nghĩa là, Trịnh Vũ hoàn toàn có thể để toàn bộ tài sản cho con gái – mà không để lại đồng nào cho vợ hay con ruột – nếu có di chúc rõ ràng.

Nếu ngày đó Trịnh Vũ không lập di chúc, Lâm Ảnh hoàn toàn có thể nhờ kết quả giám định ADN giữa Trịnh Vũ và Tư Dư để tranh chấp tài sản.

Chính vì sợ tôi – người vợ hợp pháp – được chia một nửa, nên Lâm Ảnh mới gấp gáp bắt Trịnh Vũ lập di chúc trước.

Nhưng tôi thì chưa từng để tâm tới tài sản của Trịnh Vũ.

Tôi có công việc riêng, thu nhập đủ nuôi bản thân và con gái.

Nhưng có thứ rơi vào tay mình, ai lại chê?

Chị ta tính toán trăm phương ngàn kế, cuối cùng chẳng được gì.

Còn tôi, chẳng tính toán điều gì – lại nhận được tất cả.

12.

Tạ Vận Dương nghe tin Lâm Ảnh không lấy được tài sản, giận đến tái mặt.

Anh ta mắng Lâm Ảnh một trận, rồi hậm hực bỏ đi.

Hắn đến với Lâm Ảnh cũng chỉ vì để nhắm vào tài sản của Trịnh Vũ.

Giờ thì hết hy vọng, đến một giây giả bộ cũng không buồn diễn nữa.

Còn Lâm Ảnh thì không cam lòng.

Cả đời chị ta luôn ngẩng cao đầu trước mặt tôi, sao có thể chấp nhận việc Trịnh Vũ vừa chết, vận may liền đổ ập lên đầu tôi?

Nhưng điều khiến chị ta khó nuốt trôi nhất, là việc Lâm Tư Dư thực sự là con gái ruột của mình.

Bởi không ai hiểu rõ hơn chị ta, suốt hơn hai mươi năm qua, chị ta đã đối xử với đứa trẻ đó như thế nào.

Chị ta gào lên đòi gặp Thư Ý, nói kết quả xét nghiệm ADN tôi đưa là giả, đòi đưa Thư Ý đi xét nghiệm cùng mình.

Về việc này, Thư Ý chẳng hề phản đối, thái độ với Lâm Ảnh vẫn nhã nhặn:

“Bác sắp xếp đi ạ, dạo này cháu rảnh.”

Lâm Ảnh gần như không chờ thêm một phút, lập tức kéo Thư Ý đến bệnh viện.

Yêu cầu làm xét nghiệm khẩn cấp, chỉ sau 24 giờ sẽ có kết quả.

Chị ta là kiểu người không thấy quan tài không đổ lệ.

Và khi nhận được tờ kết quả ấy, cuối cùng Lâm Ảnh cũng hoàn toàn tuyệt vọng.

Tính toán bao năm, cuối cùng lại làm nền cho mẹ con tôi.

Uất ức đến mức chị ta phải nhập viện.

Tôi nghe nói bên ngoài chị ta còn nợ một khoản lớn, ban đầu định sau khi nhận được thừa kế sẽ dụ dỗ Thư Ý bỏ ra một phần để trả nợ.

Giờ thì hết rồi.

Không phải Thư Ý giỏi chịu đựng, mà là từ năm 12 tuổi tôi đã kể cho con bé nghe toàn bộ sự thật.

Tôi đã nuôi dạy nó bằng chính đôi tay mình, đã truyền cho nó lòng mạnh mẽ không biết bao lần, và cuối cùng… sức mạnh ấy đã được dùng đúng lúc.

Phải thừa nhận, Trịnh Vũ luôn đối xử rất tốt với Thư Ý.

Dù phần lớn sự tốt đẹp ấy có lẽ bắt nguồn từ việc anh ta nghĩ con bé là con ruột.

Thư Ý ban đầu cũng rất khó tiếp nhận, tinh thần sa sút một thời gian.

Nhưng khi hiểu ra âm mưu của Trịnh Vũ và Lâm Ảnh đối với tôi, Thư Ý đã kiên quyết đứng về phía tôi.

Con bé nói:

“Mẹ không làm sai gì cả. Chính họ mới là những người không nên đối xử với mẹ như vậy.”

Năm lớp 10, Lâm Ảnh bắt đầu tiếp cận Thư Ý một cách âm thầm.

Đúng như tôi dự đoán.

Chị ta cảm thấy Thư Ý là con ruột của mình, giờ con bé đã lớn, chị ta muốn nhận lại.

Mỗi lần như vậy, Thư Ý đều kể cho tôi nghe.

Đôi khi, con bé cũng thắc mắc:

“Mẹ à, sao năm đó ba không cưới bác nhỉ?”

Tôi không phải chưa từng nghĩ đến điều đó.

Sau khi anh trai Trịnh Vũ mất, Trịnh Vũ hoàn toàn có thể cưới chị dâu.

Dù hiếm, nhưng đâu phải không có tiền lệ.

Mãi sau này tôi mới hiểu:

“Vì anh ta không chịu nổi lời ra tiếng vào của người trong làng, và cũng bởi... anh ta không hài lòng với Lâm Ảnh như chị ta tưởng.”

Trịnh Vũ vốn là người nhu nhược, từ việc gia cảnh nghèo khó là thấy rõ.

Đàn ông thật sự có chí, đi đâu chẳng gây dựng được cuộc sống?

Còn anh ta thì chỉ biết sống tạm bợ qua ngày.

Thật ra, lý do anh ta không cưới Lâm Ảnh còn bởi mẹ anh ta cũng không ưa chị ta.

Bà ấy từng nói với mẹ chồng cũ của tôi một câu giống hệt:

“Con mụ Lâm Ảnh ấy khắc chồng.”

Anh trai Trịnh Vũ vốn là thợ mộc giỏi, nhưng vì Lâm Ảnh cứ chê bai anh ta kiếm ít tiền, suốt ngày cãi nhau, cuối cùng ép anh phải chuyển sang đào than.

Kết quả… chết trong vụ sập mỏ.

Cái mác “khắc chồng” ấy là phụ nữ gán cho phụ nữ.

Biết bao đau khổ bị dồn nén, cuối cùng cũng phải tìm một nơi để trút giận.

Đúng sai phải trái, giờ nói thêm cũng chẳng còn nghĩa lý gì nữa.

Thực ra, mẹ Trịnh Vũ cũng chẳng ưa gì tôi, đặc biệt là khi biết tôi đang mang thai.

Bà ta khinh bỉ ra mặt, nói nếu tôi không phá thai thì đừng mong bước chân vào nhà họ Trịnh.

Không biết Trịnh Vũ đã nói gì với bà, mà sau đó bà không nhắc đến chuyện phá thai nữa, chỉ nói:

“Đẻ xong đứa này thì mau đẻ thêm một đứa cho Trịnh Vũ.”

Đáng tiếc, lúc đó bắt đầu thực hiện chính sách sinh con một bề - mỗi nhà chỉ được có một đứa con.

Trịnh Vũ nói sẽ coi con tôi như con ruột.

Lúc đó tôi còn thấy cảm động một chút.

Thật may mắn vì tôi chưa bao giờ sống bằng cảm xúc mù quáng.

Ngày tôi sinh, Lâm Ảnh cũng sinh.

Lúc ấy chị ta vừa trượt ngã ngoài sân, cái thai chưa đủ tháng – nhưng miệng vẫn bảo là đủ ngày đủ tháng.

Chúng tôi sinh ở cùng một bệnh viện.

Ngay lúc đó, tôi đã sinh nghi.

Cú ngã của Lâm Ảnh quá đúng lúc như thể cố ý chờ tôi sinh cùng ngày.

Tôi luôn tin vào trực giác, nên không dám lơi lỏng cảnh giác.

Dù kiệt sức đến mức không mở nổi mắt, tôi vẫn cắn chặt đầu lưỡi để không thiếp đi.

Tôi cố gắng nhìn thật kỹ con mình.

Mãi đến khi nhìn thấy vết bớt đỏ sau tai con bé, tôi mới an tâm nhắm mắt.

Quả nhiên, vừa mở mắt ra, Trịnh Vũ đã cười cười ôm đứa bé đặt vào lòng tôi.

Trẻ sơ sinh da nhăn nheo, ai nhìn cũng giống nhau.

Tôi tranh thủ lúc Trịnh Vũ không để ý, nhìn kỹ vào tai con.

Không có vết bớt.

Lúc ấy tôi bắt đầu hoài nghi bản thân, chẳng lẽ mình đã mơ thấy vết bớt?

May mắn là tôi không phải kiểu người tự dằn vặt.

Đã nghi thì phải xác nhận.

Tôi giả vờ muốn qua xem chị dâu, nhờ Trịnh Vũ bế con đi cùng.

Anh ta có vẻ không vui, nhưng một mình không thể chăm cả hai sản phụ, nên đành đồng ý.

Hồi đó sinh xong là về luôn, không nằm viện lâu.

Nếu đúng là bị tráo con, tôi chỉ có một cơ hội để đổi lại, là lúc cùng nhau ra về.

Thời ấy làm gì có camera như bây giờ.

Khi tôi nhìn thấy vết bớt đỏ sau tai đứa trẻ mà Lâm Ảnh bế, tôi bắt đầu lên kế hoạch đổi con.

Tôi chờ đúng khoảnh khắc Trịnh Vũ đỡ Lâm Ảnh ra xe, dùng tốc độ nhanh nhất trong đời, hoán đổi hai chiếc khăn quấn trẻ.

13.

Lâm Ảnh vẫn chưa chịu bỏ cuộc.

Chị ta kiện tôi, đòi chia lại tài sản Trịnh Vũ để lại.

Tôi có di chúc của Trịnh Vũ trong tay, chị ta có thể kiện thắng sao?

Hơn nữa, Trịnh Vũ và Lâm Tư Dư chưa bao giờ làm xét nghiệm ADN.

Không kiện được, chị ta chuyển sang bài than thở.

Ngày nào cũng đến nhà tôi khóc lóc, kể lể mình đã nuôi con thế nào, giờ cần tiền để chữa bệnh cho con.

Nhưng bệnh của con bé, chẳng phải chính chị ta đã làm trễ mất thời gian điều trị tốt nhất sao?

Một hôm, Thư Ý đọc sách xong quay sang đùa với tôi:

“Mẹ, mẹ nói xem, ba mà trọng sinh thật, có quay lại báo thù mẹ không?”

Thế gian này làm gì có chuyện trọng sinh.

Mà nếu thật có chuyện tốt như thế, cũng chẳng đến lượt mấy kẻ ngu ngốc hưởng.

Tôi cười:

“Nếu hắn trọng sinh, thêm cả một đời ký ức, chưa chắc hắn đã đấu lại mẹ.”

Tâm cơ sâu bao nhiêu, thì sẽ chết chìm trong chính nó bấy nhiêu.

Chi bằng sống thẳng thắn, cùng nhau đi trong ánh sáng.

(Đã hết truyện)

Mượn Trái Tim Cô Ấy (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Ngôn Tình, Ngược,

Tôi cần một trái tim để kéo dài mạng sống.

Trong tuyệt vọng, Giang Dịch Xuyên đã tìm thấy tôi.

Anh ta mang đến một trái tim còn đập, giống như một vị anh hùng cưỡi mây ngũ sắc mà đến.

Trái tim ấy thuộc về bạn gái cũ của anh ta, nhưng lại kỳ lạ thay, nó vô cùng phù hợp với tôi.

Không chỉ thế, tôi và cô ấy trông cũng rất giống nhau.

Ngay cả trong tên, cũng đều mang một chữ “San”.

Tôi vẫn luôn nghĩ rằng Giang Dịch Xuyên đã cứu rỗi mình, nên cam tâm tình nguyện đi theo anh ta.

Mãi đến cuối cùng tôi mới hiểu, anh ta chỉ là muốn tìm một cái bình chứa để giữ lấy trái tim người anh ta yêu mà thôi.

1.

 

Trong bóng tối, tôi nghe thấy tiếng nắm cửa xoay.

 

Lúc này đã hơn hai giờ sáng, Giang Dịch Xuyên cuối cùng cũng về nhà.

 

Anh ta như thường lệ, toàn thân nồng nặc mùi rượu.

 

“San San, anh muốn em.”

 

Anh ta ôm chặt tôi từ phía sau, bàn tay siết lấy tôi thật mạnh.

 

Động tác thô bạo, như một con thú đã kìm nén quá lâu.

 

Trong lòng tôi dấy lên một nỗi sợ hãi, hoảng loạn gỡ tay anh ta ra: “Em không phải Sở San, em là Thẩm Nam San.”

 

Nghe tôi nói vậy, Giang Dịch Xuyên khựng lại.

 

Nhưng rất nhanh, anh ta lật người đè xuống: “Em chính là San San.”

 

Nói rồi, anh ta giật phăng dây áo ngủ của tôi.

 

Cơn đau khiến tôi bật kêu một tiếng.

 

Ba năm làm vợ anh ta, dường như chưa một lần anh ta thật sự thương xót tôi.

 

Người anh ta yêu, chỉ là trái tim đang đập trong lồng n.g.ự.c tôi.

 

Lần đầu tiên lên giường cùng anh ta, anh ta run rẩy rất lâu trên cơ thể tôi.

 

Anh ta nói: “San San, anh là người đàn ông đầu tiên của em, anh yêu em.”

 

Khi đó, tôi vừa trải qua cơn đau xé rách, lại rơi vào khoái cảm khó nói thành lời.

 

Tôi ôm chặt vai anh ta, khẽ cắn một cái: “Em cũng yêu anh.”

 

Sau này tôi mới biết, cái tên “San San” anh ta gọi không phải là tôi, mà là một người đã c/h/ế/c.

 

Chồng có bạch nguyệt quang không đáng sợ, đáng sợ là bạch nguyệt quang ấy đã c/h/ế/c rồi.

 

Trong lòng người đàn ông này, mãi mãi chừa một khoảng trống cho Sở San.

 

Tình yêu và chân tình của tôi, giống như ném xuống vực sâu không đáy, thế nào cũng chẳng lấp đầy.

 

Dục vọng của anh ta rất mãnh liệt, giày vò tôi suốt hơn hai tiếng.

 

Cho đến khi tôi kiệt sức rã rời, tóc cũng ướt đẫm mồ hôi.

 

Anh ta ngủ say, miệng vẫn mơ màng lẩm bẩm: “San San, anh yêu em.”

 

Nước mắt tôi gần như trào ra, gượng gạo bò xuống giường.

 

Mang theo toàn thân đau nhức, tôi bước vào phòng tắm của phòng ngủ phụ để tắm rửa.

 

Giang Dịch Xuyên ngủ rất nhẹ, tôi sợ đánh thức anh ta.

 

Bảy giờ sáng, anh ta dậy đúng giờ.

 

Sau khi rửa mặt xong, như thường lệ ngồi vào bàn ăn sáng.

 

Còn tôi, gần như cả đêm không chợp mắt.

 

Anh ta dùng thìa sứ múc cháo hải sản đưa vào miệng, từ tốn nhai nuốt.

 

“Em nấu ăn ngày càng ngon, cháo rất hợp khẩu vị của anh.”

 

Tôi tháo tạp dề, kéo thân thể nặng nề ngồi xuống phía đối diện.

 

“Nếu anh thích ăn, mai em lại nấu cho anh.”

 

“Không cần, ăn mãi cũng ngán.”

 

Giang Dịch Xuyên đặt thìa xuống, cầm khăn ăn lau miệng.

 

Từ đầu đến cuối, anh ta chưa từng nhìn tôi lấy một lần.

 

Bỗng chốc, tôi cảm thấy mình giống như bát cháo hải sản kia. anh ta ăn đủ rồi thì bỏ.

 

Trước khi ra cửa, anh ta chợt liếc tôi một cái:

 

“Hôm nay em gái của Sở San về nước, trước tiên sẽ ở nhà chúng ta.”

 

Tôi dụi đôi mắt sưng đỏ: “Được, em sẽ dọn dẹp phòng khách cho sạch.”

 

“Không phải phòng khách, mà là phòng ngủ trên lầu. Em dọn cho kỹ.”

 

Nói xong, Giang Dịch Xuyên đưa tôi một chiếc chìa khóa, rồi quay lưng bỏ đi.

 

Anh ta hoàn toàn không nhận ra sự khác thường trong tôi.

 

Trước nay, mỗi lần làm chuyện đó anh ta chẳng thích dùng bao, tôi chỉ có thể uống thuốc tránh thai sau đó.

 

Có một lần, sau khi nhìn thấy tôi uống thuốc, anh ta càng trở nên buông thả, từ đó chẳng bao giờ dùng nữa.

 

Hôm qua, tôi phát hiện mình đã mang thai. Tôi muốn nói chuyện tử tế với anh ta.

 

Nhưng trên giường, anh ta chỉ mải mê tìm khoái cảm, chẳng cho tôi cơ hội mở miệng.

 

Giờ đây, tôi chỉ có thể đợi anh ta tan làm về.

 

Tôi bước lên lầu, dùng chìa khóa mở căn phòng “bí mật” kia.

 

Đó là căn phòng mà khi còn sống, Sở San từng ở. Bình thường Giang Dịch Xuyên không cho tôi bước vào.

 

Ngày mới dọn đến đây, tôi từng không kìm được tò mò, lén mở cửa bước vào một lần.

 

2.

 

Bức tường trong căn phòng này là màu hồng nhạt, chụp đèn màu cam hồng, ga giường màu sen phấn…

 

Tựa như giấc mơ tuổi thiếu nữ, đột ngột dừng lại.

 

Giang Dịch Xuyên từng xông vào quát tôi, bảo tôi cút ra khỏi căn phòng này.

 

Từ đó, căn phòng liền bị khóa chặt.

 

Giờ phút này, tôi đứng giữa gian “phòng công chúa” ngập tràn sắc hồng ấy, như một con thiêu thân lạc bước vào vườn hoa.

 

Tôi cầm giẻ lau bụi trên bàn, nước mắt từng giọt rơi xuống.

 

Giang Dịch Xuyên, trong mắt anh, rốt cuộc tôi là gì?

 

Nghĩ đến đây, tôi thở hắt ra một hơi thật sâu.

 

Đáp án quá rõ ràng, chỉ là tôi luôn tự lừa mình dối người.

 

Trên bàn học màu hồng đặt một khung ảnh, bên trong là tấm hình chụp Giang Dịch Xuyên và Sở San.

 

Họ tựa vào nhau, mười ngón tay đan xen, nụ cười ngọt ngào.

 

Sở San và tôi trông rất giống nhau, như thể duyên phận định sẵn từ trước.

 

Ba năm trước cô ấy đã mất, còn tôi thì sống sót.

 

Ngón tay tôi khẽ lướt qua gương mặt xinh đẹp trong tấm ảnh, lòng dâng lên một nỗi chua xót.

 

Đang mải buồn bã, tiếng bước chân vang lên, từ xa đến gần, dừng lại ngay bên cửa.

 

Tôi vội lau khô nước mắt, đặt khung ảnh trở lại chỗ cũ.

 

“Má Lý, hôm nay sao mua đồ về sớm vậy?”

 

Không nghe thấy tiếng trả lời, chỉ có tiếng bước chân tiếp tục vang lên.

 

Cuối cùng, một đôi giày cao gót màu sữa dừng ngay bên cạnh tôi.

 

Ngẩng đầu nhìn theo đôi chân thon trắng muốt ấy, tôi bàng hoàng toát mồ hôi lạnh.

 

Người phụ nữ này rõ ràng chính là Sở San trong tấm ảnh!

 

Đôi mắt như hoa đào sáng rực của cô ta đảo quanh người tôi, mang theo sự dò xét.

 

“Đừng hiểu lầm, tôi không phải chị gái tôi.”

 

Cô ta cười giễu cợt: “Tôi tên là Sở Manh, là em song sinh của chị ấy.”

 

Tôi đặt tay lên ngực, ép nhịp tim điên cuồng bình tĩnh lại.

 

Phải rồi, người c.h.ế.t thì không thể sống lại.

 

Nghĩ đến đây, trong lòng tôi lại dấy lên chút áy náy khó gọi tên.

 

“Phòng sẽ dọn xong nhanh thôi, cô cứ ngồi phòng khách nghỉ chút đi.”

 

“Không cần cô dọn, tôi tự làm.”

 

Sở Manh giơ tay chỉ ra cửa: “Cô ra ngoài đi, đóng cửa lại.”

 

Nhìn dáng vẻ ấy, cô ta mới giống chủ nhân thật sự của căn phòng này.

 

Tôi đành đưa giẻ lau cho cô ta: “Vậy nhờ cô nhé. Nếu thiếu gì thì cứ bảo tôi, tôi sẽ kêu má Lý đi siêu thị mua.”

 

Sở Manh bỗng sa sầm mặt, hừ lạnh một tiếng.

 

“Tôi ghét đồ dơ, dùng khăn ướt dùng một lần là được.”

 

“Còn thiếu gì tôi sẽ nói với anh Dịch Xuyên, không phiền đến cô.”

 

“Còn nữa, sau này cô với người giúp việc đừng lên lầu hai, càng không được động vào đồ của tôi.”

 

Nói xong, ánh mắt cô ta lia về phía khung ảnh.



Bình luận

Loading...