Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

CHỒNG NGOẠI TÌNH VỚI THANH MAI TRÚC MÃ

Chương 6



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

Lúc ấy tôi chưa hiểu, chỉ nghĩ rằng đàn anh hài lòng với phần trình bày của tôi. Giờ nhớ lại, tôi có chút hiểu ra rồi.

Chị Trương Miểu nhìn tôi đang chìm trong hồi tưởng, không kìm được chép miệng, có chút ghen tỵ:

“Ôi chao, biểu cảm của em trông thật hạnh phúc ấy.”

Tôi bừng tỉnh, hơi xấu hổ mà cuống quýt nhìn đi chỗ khác:

“Chị Miểu Miểu…”

Chị Trương đổi giọng:

“Nhưng mà tổng giám đốc Cố đi công tác rồi, không định tiễn em sao?”

Tôi đáp nhẹ nhàng:

“Không tiễn thì thôi mà, dù sao cũng không có gì quan trọng.”

“Vậy à— nhưng trước giờ chị đâu có biết hai người quen nhau, lại còn là bạn đại học nữa.”

“À…”

Tôi không muốn nhắc đến chuyện hồi đại học hai chúng tôi bất hòa, chỉ gật đầu:

“Dù sao anh ấy cũng là sếp lớn, mình nhân viên nhỏ cũng ít có cơ hội tiếp xúc.”

Chị Trương cảm thán:

 

“Anh ấy thật sự rất thích em đó…”

Chẳng hiểu sao tôi lại hiểu ý của chị ấy.

Sau khi chị Trương rời đi, tôi ngồi ở bàn làm việc, cầm điện thoại trong tay, rồi theo cảm xúc, gửi cho Cố Thành một tin nhắn.

Rất nhanh, Cố Thành gọi lại.

Tôi bắt máy. Bên kia có chút ồn ào, nhưng rồi nhanh chóng yên tĩnh lại. Tôi lắng lẽ nghe tiếng thở của Cố Thành, sau đó giọng anh vang lên, kèm theo nụ cười:

“Khê Khê, sao lại gửi tin nhắn như vậy đột ngột thế?”

Lúc này đồng nghiệp đều đi ăn tối cả rồi, xung quanh chỉ có mình tôi. Tôi tựa đầu vào bàn, không ngần ngại nói thẳng:

“Anh không nhớ em sao? Chẳng phải đã đến tìm em còn gì?”

 

Cố Thành im lặng vài giây, rõ ràng không ngờ tôi lại thẳng thắn như vậy. Nhưng rất nhanh, anh bật cười:

“Đúng vậy, anh nhớ em.”

Tôi hếch môi:

“Cố Thành, nói thật đi, phải chăng từ lâu anh đã để ý em rồi?”

Cố Thành cười vui vẻ nhưng nghiêm túc đáp:

“Đúng vậy, anh để ý Khê Khê tiểu thư từ rất lâu rồi.”

Tôi cười thành tiếng nhưng không hỏi thêm gì nữa.

“Ngày kia em bay rồi, cũng không biết đến nơi sẽ thế nào.”

Tôi thở dài, vẫn có chút lo lắng.

 

Cố Thành dịu dàng nói:

“Khê Khê, phải tin tưởng vào chính mình chứ. Ngay từ cuộc thi quan trọng đầu tiên ở đại học anh đã giao cho em rồi, em còn không tin vào mình sao?”

Giọng anh có chút nhẹ nhàng, không giống với sự hài hước thường ngày.

Trái tim tôi dần ổn định.

Thực ra tôi cũng có chút luyến tiếc anh. Nhưng tôi cũng biết, dù Cố Thành là con trai út của nhà sáng lập, anh không thể dễ dàng bỏ lại mọi chuyện trong nước mà sang nước ngoài.

Nên tôi không hỏi thêm gì nữa. Cuối cùng, sau khi cúp máy, tôi đã bắt đầu mong đợi cuộc sống và công việc sắp tới.

12

Vốn dĩ tôi nghĩ sau khi đến nước ngoài, sẽ phải một thời gian dài không gặp được Cố Thành.

 

Tâm trạng không thoải mái của tôi còn chưa kéo dài đến một ngày. Sáng hôm sau, tôi đã thấy Cố Thành đợi sẵn ở cửa nhà mình.

Tôi có chút bất ngờ.

Cố Thành giải thích rằng anh cũng đến đây công tác. Mọi chuyện ở trong nước cũng sắp xong xuôi.

Ngồi trên xe, tôi hơi không quen với vị trí ghế phụ ngược với ở trong nước. Cố Thành đưa cho tôi một ly cà phê:

“Cà phê Mỹ, anh mua sáng nay.”

Tôi đón lấy, nhấp một ngụm:

“Vậy bao giờ anh quay lại? Sau này sẽ ở lại trong nước hay ở đây?”

Cố Thành:

 

“Đợt này anh công tác khoảng một tháng, sau đó sẽ về. Ba anh vẫn muốn anh ở trong nước hơn.”

Dù ngày nhỏ anh từng bị bắt cóc nhưng dù sao trong nước cũng an toàn hơn rất nhiều so với ở đây. Hơn nữa, ở đây đã có anh trai của anh ấy phụ trách.

Gia đình của Cố Thành không hề phức tạp. Thuộc dạng hiếm có trong những gia đình quyền thế, nơi mà mối quan hệ giữa các thành viên rất đơn giản.

Cố Thành có một anh trai và một chị gái. Cha mẹ anh tuy là liên hôn, nhưng sau đó đã có tình cảm thực sự. Anh trai của Cố Thành quản lý công việc ở nước ngoài. Cố Thành được sắp xếp làm việc trong nước. Còn chị gái của họ thì không hứng thú với những việc này, đã dấn thân vào ngành giải trí. Giờ chị ấy là một diễn viên nổi tiếng.

Tôi vừa cảm thán cả nhà Cố Thành đều là những người thông minh, vừa âm thầm nghĩ muốn xin chữ ký của chị gái anh.

Dù sao thì chị gái của Cố Thành, Cố Yên, cũng là nữ diễn viên mà tôi rất yêu thích.

 

Xuống dưới tòa nhà công ty, Cố Thành có chút ghen tỵ, bĩu môi, nhưng cuối cùng cũng đồng ý với yêu cầu của tôi.

Tôi không ngờ rằng anh ấy lại ghen cả với chính chị gái mình.

Cảm thấy buồn cười, tôi nhìn Cố Thành, suy nghĩ vài giây rồi nghiêng người qua, hôn nhẹ lên má anh, dịu giọng:

“Thôi nào, em phải đi làm rồi.”

Đôi mắt Cố Thành sáng rực lên nhìn tôi. Ngay giây sau, anh giữ đầu tôi lại và đặt một nụ hôn lên môi tôi.

Nụ hôn đó có chút mãnh liệt. Sau khi tách ra, cả hai chúng tôi đều đỏ mặt. Tôi đỏ mặt vì nín cười. Anh đỏ mặt vì ngượng. Nhưng cảm giác cũng không tệ. Dù kỹ năng hôn của Cố Thành có phần vụng về.

Tôi nhìn anh, trêu chọc:

 

“Chẳng lẽ… đây là nụ hôn đầu của anh?”

Cố Thành xấu hổ liếc tôi một cái, đáp:

“Nếu đây thật sự là nụ hôn đầu thì sao chứ?”

Tôi trố mắt.

Đây là nụ hôn đầu của Cố Thành?! Anh ấy chưa từng có bạn gái sao?!

Cố Thành “hừ” một tiếng:

“Anh dĩ nhiên từng có bạn gái, nhưng… chỉ dừng lại ở mức bạn gái thôi.”

Ý ngầm là, anh chưa từng làm điều gì thân mật hơn.

Ồ wow….Thật không ngờ, anh vẫn còn là một chàng trai thuần khiết như vậy đấy.

 

Dù tôi muốn tiếp tục trêu anh, nhưng thời gian không cho phép. Vậy là tôi vui vẻ nhận nụ hôn đầu của anh ấy.

Khi ngồi vào chỗ làm, chị Trương Miểu nhìn tôi đầy ngạc nhiên, hỏi xem có chuyện gì vui.

Tôi mỉm cười:

“Chỉ là cảm thấy hôm nay thời tiết đẹp thôi mà!”

Thời gian trôi qua thật nhanh.

Năm năm trôi qua như dòng nước. Tôi và chị Trương Miểu quay về nước, được phân công vào những vị trí quan trọng hơn.

Ngày về nước, Cố Thành đến sân bay đón chúng tôi, nhưng chị Trương Miểu giơ tay vẫy chào, nói rằng bạn trai chị ấy sẽ đến đón mình. Từ khoảng nửa năm trước, chị ấy đã đồng ý lời yêu đương với người bạn trai thanh mai trúc mã của mình.

 

Rất nhanh chóng, xe lướt qua ngã tư gần căn nhà tôi từng sống.

Nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ xe, tôi có chút cảm giác xa lạ. Ngay khoảnh khắc sau, tôi thấy hai người quen thuộc.

Là Tống Liêm và Từ Kiều Kiều.

Qua cửa sổ xe, tôi nhìn thấy hai người họ đang tranh cãi kịch liệt. Tôi chú ý thấy khuôn mặt tái nhợt của Từ Kiều Kiều, còn có một đứa trẻ đang đứng bên cạnh họ, gào khóc không ngừng.

Hai người bọn họ đều không nhận ra tôi.

Trong chớp mắt, tôi đã hiểu ra tình hình hiện tại. Xem ra, Tống Liêm đã phát hiện đứa trẻ này không phải con ruột của mình rồi.

Tôi khẽ mỉm cười đầy thích thú. Giọng Cố Thành vang lên:

“Vài ngày trước, Tống Liêm mới phát hiện đứa trẻ này không phải là con mình, và cũng vừa biết mình bị vô sinh từ bác sĩ.”

 

Tôi bất ngờ quay sang nhìn Cố Thành, không ngạc nhiên khi thấy vẻ mặt hơi không tự nhiên của anh.

“Anh cố ý nói cho anh ta biết à?”

Cố Thành bĩu môi:

“Anh chẳng thèm quan tâm đến anh ta. Là có người nói đứa trẻ này trông chẳng giống Tống Liêm chút nào, nên anh ta mới nghi ngờ.”

Tôi cười tinh nghịch nhìn anh.

Chiếc xe chầm chậm đi qua ngã tư, bị tôi nhìn chằm chằm, tai Cố Thành đỏ bừng, một lát sau, anh khẽ thì thầm:

“Được rồi, anh chỉ để người nào đó nhắc đến chuyện đó vài câu trước mặt Tống Liêm thôi, hơn nữa vốn dĩ trong lòng anh ta cũng đã có nghi ngờ từ trước rồi mà…”

Tôi hiểu lý do Cố Thành làm vậy.

 

Vẫn là ghen tuông đây mà, đúng là một người đàn ông nhỏ mọn!

Nhưng tôi không thấy phiền chút nào.

Gần đến nhà, Cố Thành hỏi tôi:

“Khê Khê, bây giờ em có thể chấp nhận lời tỏ tình của anh rồi chứ?”

Tôi nghiêng đầu nhìn anh. Anh cũng đang nhìn tôi, trong mắt vẫn là ánh nhìn bướng bỉnh và nghiêm túc quen thuộc.

Thực ra, Cố Thành đã tỏ tình với tôi từ một năm trước. Khi đó tôi không đồng ý. Anh không hỏi lý do, vẫn làm những gì anh muốn làm.

Hôm nay là lần thứ hai anh hỏi, tôi đưa tay chạm nhẹ lên má anh.

“Được thôi, bạn trai của em.”

Hết

(Đã hết truyện)

Nghe Lời Khuyên Để Giữ Trọn Hiếu Đạo (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Nữ Cường, Gia Đình, Drama,

Vừa kết hôn xong, chồng tôi đột nhiên đề nghị đón bố chồng bị liệt mấy năm nay về nhà ở.

Anh ấy nói đã cưới rồi thì phải hiếu thảo với cha mẹ.

Anh còn thề thốt cam đoan sẽ không làm phiền tôi, thường ngày do mẹ chồng chăm sóc, đợi khi bố chồng đến sẽ thuê một người giúp việc.

Tôi cảm thấy không ổn, cư dân mạng nhiệt tình nhắc nhở: Chạy ngay đi, cô chính là người giúp việc miễn phí đấy.

Suy nghĩ một hồi, tôi quyết định nghe lời khuyên – người lạ chưa chắc hại mình, nhưng chồng thì khó nói trước điều gì.

"Đình Đình, anh muốn đón bố về ở cùng một thời gian, em thấy được không?"

Tối hôm đó sau bữa cơm, Đình Vũ đột nhiên lên tiếng.

"Được thôi, hai bác định ở mấy ngày? Em đi m/ua đồ ăn họ thích."

Tôi không để ý, vừa dọn bàn vừa hỏi.

Đình Vũ vội vàng giành phần dọn dẹp.

"Ý anh là sau này bố mẹ sẽ ở luôn với chúng ta. Mẹ còn có thể nấu ăn giúp, chẳng phải là lợi đôi đường sao?"

Tôi sững người.

Bởi tính tôi vốn quá nhu nhược và thiếu quyết đoán, ngay cả việc nhỏ như m/ua rau cũng do dự mãi không thể quyết định.

Trước khi cưới, bố mẹ tôi đã nhiều lần x/á/c nhận với nhà họ rằng sau này bố mẹ chồng sẽ không ở cùng, cuối cùng mới đồng ý chuyện hôn nhân này.

 

Ban đầu bố tôi định tìm một chàng rể ở rể, nhưng thấy Đình Vũ thật sự tốt, sợ ảnh hưởng tình cảm nên không đề cập chuyện ở rể.

 

Trước hôn nhân, nhà tôi đã biết bố Đình Vũ bị nhồi m/áu n/ão liệt nửa người.

 

Mẹ chồng ở quê mở một cửa hàng tạp hóa nhỏ, tiện thể chăm sóc bố chồng. Bà nói sau này con trai cả sẽ phụng dưỡng, nhà ở quê cũng thuộc về con trai cả.

 

Chúng tôi đều không có ý kiến gì, bố mẹ còn bảo tôi tìm được nhà tốt.

 

Bố mẹ tôi thậm chí tài trợ 100 triệu giúp chúng tôi m/ua một căn hộ.

 

Lúc đó Đình Vũ vô cùng cảm động, chủ động lấy ra 30 triệu dành dụm mấy năm đi làm, nói tiền của anh sẽ dùng để sửa nhà.

 

Việc này khiến bố mẹ tôi càng tin tôi đã tìm được một người đàn ông tuyệt vời hiếm có.

 

Họ còn gửi nhiều thực phẩm bổ dưỡng cho nhà mẹ chồng. Nhìn hóa đơn tôi cũng gi/ật mình, bố mẹ không cho tôi nói giá với chồng vì sợ họ áp lực tâm lý.

 

Đình Vũ thật sự đối xử tốt với tôi. Khi tôi làm ca đêm, anh đặc biệt đến đưa đón, cũng không chê công việc này của tôi không chăm lo được gia đình.

 

Khi tôi bận làm, anh nấu cơm mang đến.

 

Bình thường bất kể tôi nhờ anh quyết định việc gì, anh đều kiên nhẫn không chán.

 

Tôi luôn nghĩ mình đã tìm được người đàn ông tốt nhất thế giới.

 

Nhưng mới cưới được một tháng, sao anh đã muốn đón bố mẹ về ở cùng rồi?

 

"Không phải trước khi cưới đã thỏa thuận không ở cùng sao?"

 

Tôi hỏi.

 

"Giờ đông đến rồi, quê anh lạnh lại không có hệ thống sưởi, qua đây tiện hơn."

 

"Hơn nữa, anh đã cưới vợ rồi, cũng nên hiếu thảo với bố mẹ."

 

"Đình Đình, em hiểu chuyện thế này, không đến nỗi phản đối chuyện nhỏ thế chứ?"

 

Thấy tôi im lặng, Đình Vũ lại nói: "Đó là bố ruột anh, là trách nhiệm của một người con, anh không thể bỏ mặc được!"

 

"Anh cả đã chăm sóc nhiều năm rồi, giờ đến lượt anh đền đáp chút hiếu nghĩa."

 

Tôi không nói gì, cảm thấy không ổn nhưng không biết diễn đạt thế nào.

 

Định gọi cho mẹ nhưng nhớ ra bà đang đi du lịch, sợ ảnh hưởng tâm trạng nên lại bỏ máy xuống.

 

Băn khoăn mãi, tôi trốn vào phòng ngủ đăng một bài viết.

 

Rất nhanh đã có người trả lời: "Tuyệt đối đừng đồng ý, cô nhượng bộ lần này thì còn vô số chuyện phải nhượng bộ đằng sau."

 

"Bước tiếp theo anh ta sẽ dùng đạo đức để trói buộc cô thôi."

 

Quả nhiên.

 

Tôi nói với chồng tôi không đồng ý, nhưng có thể lắp thêm mấy cái điều hòa ở quê, tiền này tôi sẽ chi.

 

Đình Vũ lập tức nổi gi/ận: "Anh đã bỏ ra mấy chục triệu sửa nhà rồi, em không chịu đáp ứng yêu cầu nhỏ này sao? Sao em lạnh lùng thế!"

 

"Bố mẹ anh đã lớn tuổi, muốn đến ở với con một thời gian cũng không được sao?"

 

"Nhưng trước đây chính anh hứa không ở cùng người già, mới bao lâu mà đã nuốt lời rồi."

 

Nước mắt tôi lập tức trào ra.

 

Đình Vũ thấy tôi khóc, ngẩn người một chút rồi vội vàng dỗ dành: "Anh cũng vừa nghe mẹ nói bố bị cảm nên sốt ruột, không phải quát em đâu."

 

"Bé yêu, anh m/ua cho em thỏi son em thích nhé? Em đừng gi/ận nữa."

 

Sau khi anh xin lỗi vô số lần, lại vào bếp nấu một mâm cơm toàn món tôi thích, tôi mới ng/uôi gi/ận.

 

Có lẽ đúng là vì bố anh bệ/nh nên anh lo lắng quá mà thôi!

 

Tôi tưởng chuyện này qua rồi, nhưng không ngờ tối đó Đình Vũ bảo: "Bố mẹ anh nôn nóng muốn bế cháu, chúng mình sớm sinh một đứa đi."

 

Tôi ngạc nhiên: "Không phải đã thống nhất hai năm đầu chưa sinh sao? Em còn phải ôn thi lấy chứng chỉ nữa mà?"

 

"Không ảnh hưởng đâu, lúc đó mẹ anh sẽ qua chăm em."

 

Tôi thấy không ổn, bèn đăng chuyện này lên bài viết cũ.

 

Rất nhanh, một bình luận thu hút sự chú ý của tôi: "Chị em ơi chạy ngay đi, đợi cô sinh con là họ kh/ống ch/ế cô hoàn toàn đấy."

 

"Lúc đó mẹ anh ta đến, bố anh ta không ai chăm cũng sẽ theo luôn."

 

"Mà cô có con sẽ bị trói ch*t tại chỗ."

 

Tôi lập tức toát mồ hôi lạnh.

 

Đúng vậy!

 

Lúc đó họ giương cờ chăm sóc sản phụ để không đi, tôi hoàn toàn không có đường lùi.

 

Tôi chỉ muốn sống yên ổn, không muốn cả đời còn lại sa lầy trong những chuyện vụn vặt không lối thoát.

 

Tôi không có khả năng giải quyết những việc này, nên tốt nhất là chặn đứng từ gốc rễ.

 

Nhận ra điều này, tôi kiên quyết từ chối đề nghị của anh.

 

Dù anh có thể không nghĩ thế, nhưng nhỡ đâu?

 

Dù tôi thiếu quyết đoán, nhưng không ng/u. Ai nói có lý tôi vẫn phân biệt được.

 

Hơn nữa chúng tôi vừa cãi nhau.

 

Đình Vũ thấy tôi không vui, cũng không nhắc lại nữa, ngược lại còn đối xử tốt hơn với tôi.

 

Tan làm về nấu cơm cho tôi, đi công tác m/ua quà về, có quán mới mở cũng dẫn tôi đi ăn.

 

Hôm đó đang ăn bít tết nhân viên phục vụ c/ắt sẵn, Đình Vũ đột nhiên rơi nước mắt.

 

Anh nói bố mẹ mình cả đời ở quê, không nỡ ăn không nỡ mặc, đến mùi bít tết cũng chưa từng nếm qua, nghĩ lại thấy có lỗi vô cùng.

 

Rồi anh lại kể với tôi chuyện thuở nhỏ bố mẹ vất vả nuôi anh ăn học, lớn lên muốn báo đáp thì bố lại bị liệt.



Bình luận

Loading...