Cháu Gái Nhà Giàu Số Một
Chương 9
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Thẩm Minh Huy nhìn quản gia, lại nhìn tôi, cuối cùng chỉ đành tức giận bỏ đi.
Tôi nhìn theo bóng lưng anh ta, trong lòng cười lạnh.
Thẩm Minh Huy, đây mới chỉ là bắt đầu. Những gì anh nợ tôi, tôi sẽ đòi lại từng chút một.
9
Sau khi vào đại học, Thẩm Chấn Hồng bắt đầu cho tôi tiếp xúc với công việc trong công ty, còn sắp xếp cho tôi thực tập tại phòng marketing của Tập đoàn Thẩm thị.
Dù Thẩm Minh Huy không còn quyền lực, nhưng vẫn cố gắng kéo bè kết cánh trong công ty, ở đâu cũng muốn đối đầu với tôi.
Có lần công ty chuẩn bị hợp tác với một khách hàng lớn, anh ta cố ý đưa sai tài liệu cho tôi, suýt chút nữa khiến tôi làm hỏng thương vụ.
May mà tôi phát hiện kịp, thức trắng đêm chuẩn bị lại toàn bộ hồ sơ, mới cứu vãn được tình hình.
Thẩm Chấn Hồng biết chuyện, liền gọi Thẩm Minh Huy vào văn phòng mắng cho một trận tơi bời.
Sau đó, toàn bộ mấy dự án còn lại của anh ta đều bị chuyển giao cho tôi phụ trách.
Thẩm Minh Huy càng thêm căm ghét tôi, còn lén than thở với mấy cậu ấm bạn bè rằng tôi đã cướp đi mọi thứ của anh ta.
Tôi sớm đã lường trước anh ta sẽ không cam tâm, nên luôn cho người theo dõi sát nhất cử nhất động.
Quả nhiên, không bao lâu sau, người của tôi báo lại — Thẩm Minh Huy đang hợp tác với mấy cậu ấm nhà giàu, định nhân lúc tôi tham gia tiệc rượu thương mại để bỏ thuốc tôi.
Muốn khiến tôi qua đêm với một trong số họ, rồi ép tôi phải cưới.
Bọn họ tưởng rằng chỉ cần tôi lấy chồng, thì sẽ không còn tinh lực quản lý chuyện công ty, và Thẩm Minh Huy có thể giành lại quyền lực.
Sau khi nghe xong, tôi chỉ thấy nực cười.
Thẩm Minh Huy, anh vẫn ngây thơ như vậy sao.
Anh nghĩ mấy chiêu hạ cấp như thế có thể đối phó được với tôi?
Tôi không những sẽ phá hỏng kế hoạch của anh, mà còn khiến anh thân bại danh liệt.
10
Tới ngày tổ chức tiệc rượu, Thẩm Minh Huy quả nhiên làm theo kế hoạch, hẹn tôi đến phòng khách sạn.
Tôi cố tình làm ra vẻ không biết gì, đi theo anh ta lên lầu.
Đến cửa phòng, anh ta nói sẽ đi gọi người, bảo tôi vào trước đợi.
…
Chưa đầy mấy phút, bên ngoài đã vang lên tiếng nói:
“Ba, đi với con, để con cho ba xem chuyện tốt mà Hứa Nghiên làm!”
Ngay sau đó, cửa phòng bị đẩy mở, Thẩm Chấn Hồng, Thẩm Minh Huy cùng vài cổ đông công ty bước vào.
Nhưng khi nhìn thấy người trên giường, tất cả đều chết lặng.
Trên giường không phải tôi, mà là Lưu Tú Lan và một người đàn ông xa lạ!
Hai người hoảng hốt kéo chăn che thân thể, miệng thì hét lên: “Đừng nhìn!”
Thẩm Minh Huy trợn trừng mắt, chỉ tay vào hai người trên giường mà mắng:
“Lưu Tú Lan! Bà… bà dám sau lưng tôi mà vụng trộm với đàn ông khác?!”
Lưu Tú Lan sợ đến phát khóc:
“Minh Huy, em không cố ý đâu, là anh ta ép em…”
“Ép bà?”
Người đàn ông kia ngồi bật dậy, lập tức trở mặt như chó cắn chó.
“Lưu Tú Lan, bà từng nói sẽ ly hôn với Thẩm Minh Huy để đến với tôi, giờ lại đổ là tôi ép bà? Bà coi tôi là thằng ngu à?”
Thời cơ đã đến, tôi bước vào từ bên ngoài, trong tay cầm một bản kết quả giám định ADN:
“Thẩm Minh Huy, anh khoan giận đã, tôi còn một tin quan trọng hơn muốn nói với anh – Thẩm Kiều Kiều đúng là không phải con gái ruột của anh, nhưng lại chính là con ruột của Lưu Tú Lan và Trương Lỗi! Năm đó, khi anh phát hiện nhóm máu của Thẩm Kiều Kiều không trùng với anh, Lưu Tú Lan đã dựng lên câu chuyện tráo con, còn làm giả giấy xét nghiệm để lừa anh, nói cả cô ta cũng không có quan hệ huyết thống với Thẩm Kiều Kiều, tất cả chỉ để che giấu sự thật này.”
Nghe đến đây, Lưu Tú Lan hoàn toàn sụp đổ, từ trên giường bò xuống định chạy, nhưng bị Thẩm Minh Huy túm lại:
“Bà còn định chạy? Bà coi tôi là thằng ngu mà lừa suốt bao nhiêu năm, giờ còn muốn bỏ trốn?”
Anh ta tức giận đẩy mạnh một cái, Lưu Tú Lan không đứng vững, lùi lại vài bước rồi va thẳng vào cửa sổ.
“Choang” một tiếng, cửa kính vỡ tan, bà ta rơi thẳng từ tầng trên xuống.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Tôi bước đến bên cửa sổ, nhìn xe cứu thương bên dưới đang đưa thi thể đi, trong lòng không gợn sóng.
Tất cả đều là quả báo.
11
Sau khi Lưu Tú Lan chết, Thẩm Minh Huy bị kết án mười năm tù vì tội ngộ sát.
Các cổ đông của Tập đoàn Thẩm thị đều ủng hộ tôi tiếp quản công ty, Thẩm Chấn Hồng cũng chính thức trao quyền điều hành tập đoàn cho tôi.
Tôi chính thức đổi tên thành Thẩm Nghiên, mang ý nghĩa một khởi đầu hoàn toàn mới.
Sau khi bị nhà họ Thẩm đuổi đi, Thẩm Kiều Kiều tìm đến cha ruột của mình – tình nhân của Lưu Tú Lan là Trương Lỗi.
Nhưng Trương Lỗi căn bản không muốn nuôi cô ta, còn bán cô cho một ông già độc thân ở vùng núi hẻo lánh.
Tôi cho người điều tra, nghe nói sau khi đến đó, Thẩm Kiều Kiều không chịu nổi cực khổ, định bỏ trốn, bị đánh gãy chân, từ đó không còn tin tức.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi chính thức trở thành chủ tịch Tập đoàn Thẩm thị.
Dưới sự dẫn dắt của tôi, công ty mở rộng ra thị trường nước ngoài.
Có một lần tôi đến thăm Thẩm Minh Huy trong tù, tóc anh ta đã bạc nhiều, người cũng gầy rộc.
Thấy tôi, anh ta chỉ cúi đầu, nói một câu:
“Xin lỗi.”
Tôi nhìn anh ta, trong lòng không còn oán hận, cũng chẳng trách móc, chỉ bình thản đáp:
“Hãy cải tạo cho tốt, sau này ra tù thì sống đàng hoàng.”
Bước ra khỏi nhà tù, ánh nắng rọi lên người tôi, ấm áp dịu dàng.
Tôi biết, những đau khổ của quá khứ đã khép lại.
Tương lai phía trước, đang bắt đầu đâm chồi nảy lộc.
(Đã hết truyện)
CÁM DỖ NGOẠI TÌNH (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Vả Mặt,
Drama,
1
Khi Tống Dụ Bạch về nhà, tôi vừa cất thuốc bác sĩ kê vào ngăn kéo.
“Vợ ơi, anh gửi tin nhắn, sao em không trả lời anh?”
Nghe đến cách gọi này, tôi nhướng mày.
Tống Dụ Bạch rất hiếm khi gọi tôi là “vợ”, trừ khi anh ta có chuyện chột dạ.
Tôi đóng ngăn kéo lại, ngồi xuống sofa, đáp qua loa:
“Em không nhìn điện thoại, anh nhắn gì cho em vậy?”
“Cũng không có gì, chỉ muốn em về nhà sớm thôi.”
Nói rồi, anh ta bước tới gần tôi. Khi tới gần, anh ta thấy vết trầy trên mặt tôi, đôi mày nhíu chặt:
“Lớn rồi mà còn đi đường ngã, em tưởng mình là con nít à.”
Vẻ mặt củ anh ta đầy khó chịu, thậm chí có chút bực bội.
Bởi vì hai ngày nữa, tôi sẽ lấy danh nghĩa phu nhân tổng giám đốc để đích thân quảng bá sản phẩm qua buổi phát sóng trực tiếp, vừa muốn cho khán giả cảm thấy sự gần gũi của công ty, vừa tăng độ tin cậy của sản phẩm.
Nếu là trước đây, tôi chắc chắn sẽ tranh luận với anh ta, kể cho anh nghe những chuyện không vui gần đây của tôi.
Nhưng bây giờ, không cần thiết nữa.
Bởi vì nếu tâm trí anh ta còn ở trong ngôi nhà này, thì anh ta đã thấy cây nạng tôi đặt ở góc nhà.
Hôm qua, tôi ra ngoài để lấy món quà sinh nhật đặt riêng cho anh ta, muốn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật khác biệt cho anh.
Nhưng trên đường về, một chiếc xe tải lao điên cuồng về phía tôi.
Tôi hoảng loạn muốn né tránh thì túi quà trong tay vô tình vướng vào gương chiếu hậu của chiếc xe tải.
Thế là tôi bị kéo lê đi mười mét.
Tài xế không những không dừng lại, mà còn tăng tốc. May mắn là có người qua đường xuất hiện kịp thời, tôi mới được cứu.
Khi tỉnh dậy ở bệnh viện, tôi đã định gọi điện báo cho anh ta chuyện này.
Nhưng bất ngờ nhìn thấy anh ta – người chưa bao giờ đăng trạng thái – lại phá lệ đăng bài.
Tôi nhận ra rằng, Tống Dụ Bạch đã có người bên ngoài.
Nhớ lại sự tuyệt vọng lúc đó, tim tôi đập mạnh, vô số cơn đau như kim đâm tràn đến.
Tôi cố gắng kiềm chế cảm xúc, không ngẩng đầu lên, bình thản nói:
“Em sẽ không làm ảnh hưởng đến buổi phát sóng, đến lúc đó em sẽ đi đúng giờ.”
Tống Dụ Bạch liếc tôi một cái, không đáp lại chủ đề này, thay vào đó lấy một chiếc hộp đen nhỏ từ túi ra và ném qua.
Với động tác của anh ta, tôi ngửi thấy mùi nước hoa phụ nữ thoang thoảng. Không biết là từ hộp hay từ người anh ta.
Tôi không mở ra xem bên trong có gì mà đặt nó trên bàn trà.
Chiếc hộp này, tôi từng thấy nhiều trên các ứng dụng mua sắm, giá niêm yết chín tệ chín.
Chú ý đến động tác của tôi, Tống Dụ Bạch lập tức nổi giận:
“Hướng Nhiên, em có ý gì đây?”
Trước đây, anh ta tặng quà cho tôi luôn là sự bù đắp sau mỗi lần chột dạ.
Anh ta cũng nghĩ rằng, chỉ cần tặng quà cho tôi, bất kể giữa chúng tôi có chuyện gì xảy ra thì cũng đều có thể dễ dàng bỏ qua.
Vì yêu anh ta nên tôi cũng thường giả ngốc, cố tình không nghĩ nhiều về những chuyện đó.
Bây giờ, tôi không còn nhận quà của anh thì anh ta đâm ra hốt hoảng.
“Chẳng lẽ em không muốn biết bên trong là gì sao?”
Tôi bình tĩnh đáp:
“Là một chiếc vòng tay cỏ bốn lá với trái tim màu đỏ.”
Anh ta ngạc nhiên trong giây lát, nhanh chóng cầm hộp mở ra xem.
Đúng như tôi nói, đó thật sự là một chiếc vòng tay cỏ bốn lá giá chín tệ chín.
Buồn cười là, có vẻ như nhà bán hàng đoán được đây là đồ chuyên dùng của kẻ phản bội để dỗ người yêu, nên đã cố tình gắn giá vào vòng.
Sắc mặt Tống Dụ Bạch có chút gượng gạo, anh tiện tay ném vào thùng rác rồi nói lảng:
“Chắc là trợ lý mới của anh lấy nhầm hộp rồi. Để anh có thời gian, anh sẽ đích thân đưa em đi mua cái em thích.”
Tôi đứng dậy, kéo lại gấu quần, từ chối đề nghị của anh.
“Không cần đâu, thứ em muốn, em tự mua được.”
Có lẽ vì chột dạ, sáng hôm sau anh ta phá lệ ngồi ăn sáng với tôi.
Cánh tay tôi bị thương, dùng đũa ăn sẽ làm kéo căng dây thần kinh nên tôi bèn dùng thìa nhỏ để ăn.
Thấy vậy, Tống Dụ Bạch tỏ vẻ khó chịu,:
“Em là người trưởng thành rồi, có thể chững chạc hơn chút không, đừng học theo kiểu trẻ con nữa, giả vờ non nớt không hợp với em đâu.”
Tay tôi khi đang cầm thìa múc thức ăn thì bỗng khựng lại.
Bất chợt, tôi nhớ lại lời anh ta nói lúc mới cưới.
“Em ở bên anh, mãi mãi có thể là một đứa trẻ không bao giờ lớn, đừng vì anh mà ép mình, là chính mình mới quan trọng nhất.”
2
Miệng đàn ông là quỷ lừa dối.
Những lời dối trá bịa ra không phạm pháp, họ có thể thoải mái nói dối, lừa gạt, coi người khác là kẻ ngốc.
Tôi hé miệng định phản bác thì chuông cửa ngoài vang lên.
Sắc mặt Tống Dụ Bạch lập tức căng cứng, đứng dậy lấy áo khoác rồi bước ra ngoài, còn không quên nói:
“Anh lát nữa có cuộc họp quan trọng, anh đi trước đây, em ăn một mình nhé.”
Anh ta vội vã rời đi, chỉ trong hai phút đã khuất khỏi tầm mắt tôi.
Tôi cầm khăn giấy, không vội vàng lau khóe miệng, đứng dậy, tập tễnh bước về phía cửa sổ.
Vừa tới cửa sổ, tôi nhìn thấy một dáng hình quyến rũ đang bám vào người Tống Dụ Bạch.
Có lẽ sợ tôi phát hiện, anh ta hạ thấp giọng:
“Buông ra, đây là nơi công cộng, em không thấy ngại à?”
Người phụ nữ bị trách móc không những không giận mà còn cười, nhón chân hôn lên mặt anh ta:
“Anh chẳng phải thích em như vậy sao.”
Sắc mặt Tống Dụ Bạch dần tối lại, anh ta quay đầu liếc mắt về phía nhà rồi vòng tay ôm eo cô ta đi vào trong xe.
Lúc này tôi mới nhìn rõ mặt người phụ nữ ấy.
Cô ta chính là người xuất hiện trong bài đăng trên mạng xã hội của Tống Dụ Bạch.
Đồng thời, lúc cô ta ngồi vào ghế phụ cũng nhìn thấy tôi, khóe môi đỏ tươi nhếch lên, mấp máy môi:
“Tạm biệt nhé, bà Tống.”
Cô ta biết Tống Dụ Bạch có vợ, và đã nhìn thấy tôi, nhưng vẫn nói như vậy, hiển nhiên đây là một sự khiêu khích công khai, còn thêm cả sự chế giễu.
Chế giễu sự đáng thương của tôi khi không giữ nổi chồng mình.
Tim tôi lạnh buốt, tôi tự cười mỉa chính mình.
Mấy năm qua bên Tống Dụ Bạch, tôi chưa bao giờ nghĩ anh ta cũng có những thói hư như những người đàn ông bình thường.
Rõ ràng khi chúng tôi mới bên nhau, mọi thứ thật đẹp đẽ.
Lúc mới khởi nghiệp cùng nhau, anh ta biết thương tôi, mọi chuyện liên quan đến tôi anh ta đều để trong lòng, làm hết sức chu đáo.
Anh ta cũng từng ở bên cạnh khóc cả đêm khi tôi phải nhập viện vì uống rượu để tìm kiếm và kí kết hợp đồng với đối tác.
Đến giờ, anh ta cũng giữ lời, đã cho tôi tất cả những gì tôi muốn: túi xách hàng hiệu, biệt thự lớn, xe sang.
Nhưng trái tim anh ta đã thay đổi, trong lòng anh ta không còn chỉ có mình tôi nữa.
Anh ta đã biến giấc mơ năm năm của tôi thành tro tàn trong một sớm.
Tôi không nghĩ ra lý do nào để tiếp tục cuộc hôn nhân đã đầy rẫy vết thương này.
Buổi chiều, tôi vừa tiễn luật sư đến thảo luận về thỏa thuận ly hôn ra về thì nhận được lời mời kết bạn từ Trì Hoan.
Nghĩ một chút, tôi chấp nhận lời mời. Ngay sau đó, cô ta gửi tin nhắn:
“Xin lỗi nhé chị Hướng, tôi mua vòng tay cho cún nhà tôi nhưng nhầm với vòng của chị, tất cả là lỗi của tôi, tôi xin lỗi chị, Tống tổng cũng đã phạt tôi rồi, chị đừng giận nữa nhé.”
Nói xong, cô ta còn gửi kèm một tấm ảnh selfie. Trong ảnh, cổ áo cô ta xộc xệch, làn da trắng nõn với những vết hôn rõ ràng gây chói mắt.
Đây chẳng phải là lời xin lỗi, mà là sự khiêu khích trắng trợn.
Cô ta quả thật không che giấu chút nào, công khai đưa ra chứng cứ Tống Dụ Bạch ngoại tình.
Tôi lặng lẽ lưu lại tin nhắn mà cô ta gửi. Sau đó, tôi vào trang cá nhân của cô ta, phát hiện những bài đăng của cô ta đều như một con mèo cái động tình, ánh mắt lả lơi, quần áo hở hang. Và dưới mỗi bài đăng ấy, luôn thấy bóng dáng của Tống Dụ Bạch.
Anh ta nói:
“Xem ra hôm qua anh chưa cố gắng đủ, chờ chút nữa vào văn phòng anh nhé.”
Tôi cố nén cảm giác ghê tởm, lần lượt chụp lại tất cả các bài đăng có bình luận của anh ta.
Lúc này, Tống Dụ Bạch cũng gửi cho tôi một tin nhắn thoại, anh ta nói:
“Vợ ơi, anh đã cảnh cáo trợ lý của anh rồi, lần sau cô ấy tuyệt đối sẽ không phạm lỗi này nữa, cô ấy cũng xin lỗi em rồi, em rộng lượng chút, đừng chấp nhặt với cô ấy.”
Đối với tin nhắn của anh ta, tôi chỉ lạnh lùng cười, không đếm xỉa đến.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰