CẠN PHƯỚC
Chương 6
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Chương 6:
“Khi anh đứng trước cổng trường, ép Tư Tư phải quỳ trước tiểu tam và đứa con hoang trong bụng cô ta, anh có nghĩ nó là con gái anh không?”
“Lâm Vi sai, nhưng anh tưởng mình vô tội chắc? Mọi thứ anh mất đi không phải do cô ta, mà do chính tay anh phá nát.”
Tôi xoay người vào công ty, bảo bảo vệ đuổi hắn đi.
Nhưng tôi cũng không bỏ qua ánh mắt anh ta ném về phía tôi, đó là ánh mắt lạnh lẽo như một con rắn độc.
Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, tôi biết, đã đến lúc phải đẩy thêm một cú nữa rồi.
Chẳng mấy chốc, khi Cố Vân Trình hoảng loạn tìm mọi cách cứu vãn, có kẻ chỉ cho hắn một con đường: lừa đảo theo mô hình Ponzi.
[Lừa đảo theo mô hình Ponzi: Là đa cấp.]
Chỉ cần có đủ tiền, anh ta được hứa hẹn sẽ hợp tác với một ông lớn theo hình thức mua sắm, rồi nhận về một số tiền khổng lồ đủ lấp đầy mọi khoản thâm hụt.
Nhưng vốn để khởi động cần phải vay nóng.
Cố Vân Trình gần như mở mắt đỏ hoe, quyết liệt nâng mức cược, đem thế chấp mọi thứ, vay được năm trăm vạn.
Anh ta giao tiền cho “đại boss”, rồi lo sốt vó chờ lãi trả về, nhưng lãi chưa thấy thì tai họa ập tới.
Đầu mối bỏ trốn cầm tiền chạy mất, không liên lạc được nữa.
Các khoản vay trên người Cố Vân Trình lần lượt nổ tung.
Đúng ngày đám cưới mà Lâm Vi mơ mộng bấy lâu, đám đòi nợ đã tới tận cửa.
Tôi cải trang đứng lẫn trong đám đông, nhìn đám người đòi nợ đá phá, túm cổ áo Cố Vân Trình quật xuống.
Còn Lâm Vi vẫn còn mơ mộng làm phu nhân hào môn, cứ bấu lấy cánh tay mấy gã to khỏe mà khóc gào:
“Các anh làm gì thế? Tại sao lại đối xử với chồng tôi như vậy?”
Mấy gã cục mịch phẩy tay đẩy cô ta ra, để cô ta ngã xuống đất, khinh bỉ cười:
“Ông chồng của cô nợ nần đầy mình, tổng nợ cả lãi đã gần năm trăm vạn, hắn ta còn đem cả cô ra thế chấp!”
Rồi mấy tên đòi nợ nhìn thấy chiếc túi da cá sấu của Lâm Vi bày cạnh đó liền giật phăng.
Trong lúc giằng xé, váy cưới của cô bị xé toạc tơi tả, không còn vẻ oai phong lúc ban đầu nữa.
Tôi thản nhiên quay đi.
Với những kẻ ham hư vinh như Lâm Vi và Cố Vân Trình, thì đây đúng là địa ngục trần gian.
Họ đã không còn đường lùi rồi, tôi muốn cả đời này cứ để họ dính chặt vào nhau chịu khổ.
Nhưng không ngờ ngày hôm sau, có một buổi livestream bùng nổ trên mạng.
Trong livestream, Cố Vân Trình mặt bầm tím, nước mắt tuôn:
“Ngày xưa tôi là tổng giám đốc Cố thị, bị vợ cũ vu khống ngoại tình nên tay trắng ra đi, còn bị đánh, đời này không được gặp con nữa!”
“Du Vân, chuyện khác anh không quan tâm, em có thể đánh anh, phá công ty anh, nhưng xin cho anh gặp con lần cuối…”
Còn Lâm Vi thì quỳ lạy trước ống kính:
“Du tiểu thư, tôi thật sự không dụ dỗ chồng cô, tôi chỉ là một cô giáo mầm non dạy con cái theo phương pháp hợp lý thôi! Nhà họ Du là hào môn danh giá, cô là đại tiểu thư, tôi không đủ sức chống lại cô, xin cô cho bọn chúng tôi một con đường sống!”
Chuyện “tiểu tam – kẻ phản bội – khoảng cách giàu nghèo” luôn là chủ đề gây bão, thế là mạng xã hội dậy sóng.
Hashtag #DuVân_nữ_tư_bản_nhẫn_tâm# đột ngột leo lên hot search, và tôi bị đẩy lên vị trí người phụ nữ độc ác có toan tính.
Bố tôi tức giận đến mức muốn tự mình ra tay, bắt phải cho đôi kẻ kia một bài học.
Vậy mà Cố Vân Trình đã gọi trước cho tôi. Anh ta đòi tôi đưa năm trăm vạn để trả nợ, thì mới chịu ngừng lại, nếu không sẽ làm cho tôi càng nổi tiếng hơn trên mạng.
Tôi chỉ cười khẩy, chỉ cảm thấy anh ta bị bọn đòi nợ dồn đến mức điên rồ rồi.
Giờ là xã hội pháp trị, chỉ với cuộc gọi này thôi cũng đã đủ để tôi tố cáo anh ta tống tiền.
Hơn nữa, mấy kẻ ngốc kia nghĩ dân mạng là trò đùa sao?
…
Ngày hôm sau, tôi lập tức tung ra toàn bộ chứng cứ trong tay.
Từ đoạn video ở cổng trường mầm non, nơi tôi và con gái bị ép quỳ, cho đến cảnh quay Cố Vân Trình và tiểu tam ôm hôn trong xe, rồi cả đoạn ghi âm hắn gọi điện đòi tôi năm trăm vạn tất cả đều được công khai.
Cư dân mạng bùng nổ.
Vốn dĩ Cố Vân Trình đã là một gã đàn ông tai tiếng, ai ai cũng tưởng có màn lật kèo, nào ngờ hóa ra chỉ bị anh ta lợi dụng làm bia đỡ đạn, vậy nên ai mà chịu nổi!
Dư luận lại một lần nữa đảo chiều.
Tài khoản của Cố Vân Trình và Lâm Vi bị phong tỏa, bọn họ bị toàn mạng tấn công, thông tin cá nhân cũng bị đào bới.
Tôi không chỉ kiện Cố Vân Trình và Lâm Vi ra tòa, mà còn truy cứu trách nhiệm pháp lý với những tài khoản tung tin thất thiệt, bịa đặt bôi nhọ tôi.
Đội ngũ luật sư tinh anh nhất của Du thị luôn sẵn sàng.
Ngay lập tức, có người nhảy ra xin tha thứ, thậm chí gửi tin nhắn riêng:
“Chị ơi, em sắp thi công chức, vì nông nổi nên mới bình luận bậy, xin chị tha cho em!”
“Em chỉ là bà nội trợ, còn con nhỏ phải nuôi, em không đền nổi đâu!”
“Xin lỗi chị, em mới học cấp ba, áp lực quá lớn mới buông lời linh tinh, cầu xin chị đừng hủy hoại tương lai em!”
Nhưng mạng internet không phải nơi ngoài vòng pháp luật.
Nếu hôm nay không phải tôi, mà là một người vợ thật sự bị chồng phản bội thì sẽ ra sao?
Mỗi người đều phải trả giá cho lời mình nói.
Ngày hôm đó, Cố Vân Trình và Lâm Vi bị đuổi khỏi biệt thự, phải dọn vào căn hộ thuê chật hẹp, oi bức.
Nhiều ngày trước họ còn ở trong căn nhà từng là tổ ấm của tôi.
Chủ nợ lại kéo đến.
Lần này, anh t a không xoay được đồng nào, vậy nên liền bị đánh gãy một chân, trở thành phế nhân thật sự.
Lâm Vi thấy tình thế nguy hiểm, biết mình đã chọn nhầm thuyền, lập tức muốn bỏ chạy, nhưng Cố Vân Trình lại níu chặt lấy cổ chân cô ta.
Trong cơn tuyệt vọng, Lâm Vi chộp lấy ấm nước sôi bên cạnh, giáng thẳng vào chân gãy của Cố Vân Trình.
Nước nóng đổ xuống, tối đó cả hai lại bị đưa vào đồn cảnh sát vì bạo lực gia đình.
Đến ngày xét xử, Cố Vân Trình vẫn còn quấn chặt lớp băng dày trên chân, ngồi ở ghế bị cáo, râu ria xồm xoàm, gương mặt tiều tụy, còn tự giễu cười:
“Du Vân, thật ra anh luôn ghen tỵ với em.”
“Tại sao anh phải từ ngôi làng nhỏ chật vật bò từng bước, còn em chỉ vì có một người bố tốt mà ngay từ khi sinh ra đã đứng trên đỉnh cao?”
“Em hủy hoại tất cả của anh, giờ anh chẳng còn gì cả, em đã vui chưa?”
Tôi nhìn anh ta, người từng chung gối suốt bảy năm rồi từng chữ rõ ràng đáp lại:
“Người hủy hoại tất cả của anh, vốn dĩ chính là anh.”
Nếu không có sự nâng đỡ của tôi, sao Cố Vân Trình chỉ ba năm đã leo lên vị trí tinh anh trong giới thương trường?
Chính lòng tham và sự đố kỵ g.i.ế.c c.h.ế.t anh ta, mọi thứ chẳng liên quan gì đến tôi cả.
Cuối cùng, Cố Vân Trình bị kết án tù chung thân vì biển thủ công quỹ, kích động bạo lực mạng.
Lâm Vi thì vì tội cố ý gây thương tích, lại không được Cố Vân Trình viết thư tha thứ, nên bị phán mười năm tù.
Dù có ra tù, cả hai cũng chỉ có thể sống như chuột chui rúc trong cống rãnh.
Bước ra khỏi tòa, ánh nắng rực rỡ trải xuống.
Tư Tư nhào vào lòng tôi, dụi mặt nũng nịu:
“Mẹ ơi, ông ngoại bảo tối nay để ăn mừng, ông sẽ tự tay nấu cơm đó!”
Mẹ tôi mất sớm, khi bố chưa gây dựng sự nghiệp, ông vẫn thường tự xuống bếp nấu cho tôi.
Ông nói, cả đời này đi đến ngày hôm nay, tin tưởng nhất chính là một câu:
Ai bạc đãi vợ con, kẻ đó tuyệt đối chẳng có phúc phần.
(Đã hết truyện)
HUỶ HÔN LỄ (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Trong lễ cưới, người sắp trở thành chồng tôi – Chu Mặc Thần – chuẩn bị dùng điện thoại để chiếu lên màn hình lớn đoạn video tình yêu mà anh ấy đã dày công chuẩn bị cho tôi.
Thế nhưng video mới phát được một nửa thì bất ngờ có cuộc gọi đến. Trên màn hình hiện rõ hai chữ: “Vợ yêu.”
Nhưng đó không phải là số điện thoại của tôi.
Tiệc cưới của tôi và Chu Mặc Thần được tổ chức ở khách sạn Vân Đỉnh.
Anh ấy mặc bộ vest xám đậm do chính tay tôi chọn, đứng trên sân khấu phát biểu.
Bên dưới, bạn bè người thân đều đang cười vui vẻ. Tôi cũng cười.
Cho đến khi tôi nhìn thấy Tô Vãn Tình ngồi trong góc, cúi đầu nghịch điện thoại.
Tôi và Chu Mặc Thần là bạn cùng trường đại học, yêu nhau năm năm, là anh ấy theo đuổi tôi.
Tô Vãn Tình là bạn thanh mai trúc mã của anh ấy. Theo lời Chu Mặc Thần nói thì: “Từ hồi còn mặc quần hở đũng đã quen nhau rồi, thân như người một nhà.”
Trước khi cưới, tôi và anh ấy từng cãi nhau rất nhiều lần.
Vì những cuộc gọi than khóc lúc 2 giờ sáng của Tô Vãn Tình. Vì những bữa tối riêng tư không thể thiếu mỗi tuần giữa hai người họ.
Mỗi lần như vậy, Chu Mặc Thần đều ôm tôi, giọng bất đắc dĩ nhưng lại đầy cưng chiều:
“Cô nhóc hay ghen của anh, cô ấy chỉ như em gái thôi, người anh muốn sống cả đời là em.”
Sau đó, anh ấy đã xóa WeChat của Tô Vãn Tình ngay trước mặt tôi.
Tôi tưởng anh ấy đã hiểu ranh giới.
Tiệc cưới diễn ra đến phần trao nhẫn. MC khéo léo dẫn dắt không khí, bảo tôi và Chu Mặc Thần kể lại hành trình yêu đương.
Chu Mặc Thần liền nhân cơ hội đó nhắc đến video tình yêu mà anh đã tỉ mỉ chuẩn bị.
Đúng lúc này, video được chiếu lên màn hình lớn, để tất cả mọi người cùng chứng kiến quãng đường năm năm mà chúng tôi đã đi qua.
Ai ngờ, đến giữa chừng, lại có một cuộc gọi đến, trên màn hình hiện rõ hai chữ: “Vợ yêu.”
Nhưng không phải là số của tôi.
Cả khán phòng im bặt trong một thoáng. MC cười gượng vài tiếng, cố gắng làm dịu không khí.
Sắc mặt Chu Mặc Thần hơi thay đổi. Anh nhanh chóng cúp máy rồi ngắt kết nối màn hình.
Anh nhìn tôi, trong ánh mắt có chút hoảng hốt, nhưng rồi lại nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cười nhẹ:
“Chỉ là cuộc gọi rác thôi. Gần đây không hiểu sao lại thường xuyên bị làm phiền.”
Tim tôi dần dần lạnh đi.
Đúng lúc này, Tô Vãn Tình ngẩng đầu lên, nâng ly rượu về phía chúng tôi, nụ cười vừa vô tội vừa rạng rỡ:
“Mặc Thần, Tịch Nguyệt, chúc mừng hai người nhé! Tớ vui thay cho hai người thật đấy!”
Cô ấy ngửa đầu uống cạn, động tác hơi mạnh, rượu tràn ra khóe miệng, cô ấy kêu khẽ một tiếng, luống cuống rút khăn giấy lau, lại vô tình làm đổ luôn ly rượu vang trước mặt.
Chất lỏng đỏ thẫm lập tức đổ lên khăn trải bàn màu trắng ngà, loang ra một mảng lớn.
Chu Mặc Thần gần như lập tức nhảy khỏi sân khấu, vài bước đã đến bên cô ấy, rút khăn giấy cúi xuống lau váy cho cô, vẻ mặt căng thẳng, giọng lo lắng:
“Sao bất cẩn thế? Có sao không? Váy ướt hết rồi này.”
Tô Vãn Tình để mặc anh ấy phục vụ, ngẩng mắt nhìn tôi trên sân khấu, ánh mắt có chút thách thức, nhưng giọng lại mềm mại như nước:
“Xin lỗi nhé Tịch Nguyệt, tại thấy cậu hạnh phúc quá, tớ xúc động nên làm hỏng ngày vui của cậu rồi…”
Mọi ánh nhìn của khách khứa đều đổ dồn về phía “sự cố” nhỏ đó, ánh mắt mang theo đủ loại cảm xúc.
Tôi đứng trên sân khấu, mặc váy cưới đắt tiền, đeo nhẫn kim cương lấp lánh, mà lại như người ngoài cuộc.
Chỉ có thể lặng lẽ nhìn vị hôn phu của mình, trong chính lễ cưới của chúng tôi, vì một người phụ nữ khác mà mất hết phong độ.
Tôi hít sâu một hơi, cầm lấy micro từ tay MC.
“Chu Mặc Thần, người có tên là ‘vợ yêu’ đó là ai?”
Giọng tôi vang lên rõ ràng qua loa, lan khắp cả khán phòng.
Chu Mặc Thần khựng lại, ngẩng đầu lên, cau mày:
“Anh nói rồi mà, là cuộc gọi rác! Lâm Tịch Nguyệt, hôm nay là ngày gì, em định vì chuyện vặt này mà làm loạn à?”
Chuyện vặt?
Tôi nhếch môi, rút điện thoại của mình ra.
“Thật sao? Vậy để em thử gọi lại xem, rốt cuộc là tổng đài nào lại có thể để hiện tên là ‘vợ yêu’ như vậy.”
Tôi giơ điện thoại lên, định bấm số.
Chu Mặc Thần đứng thẳng người dậy, sắc mặt hoàn toàn sầm xuống:
“Lâm Tịch Nguyệt! Em đủ rồi đấy! Còn định làm ầm đến bao giờ?”
Anh ta cố nén cơn giận, sải vài bước trở lại sân khấu, định giật lấy điện thoại từ tay tôi.
“Đừng làm trò mất mặt ở đây nữa!”
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰