Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Bạn Gái Của Tống Dực Bạch

Chương 5



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

Anh ấy có ý với cậu thật mà!”

Tôi lườm cô ấy:

“Đừng nói bừa.

Anh ấy có người trong lòng rồi.”

Câu nói nhẹ tênh ấy khiến gương mặt Tiển Tiển cứng lại.

Mãi sau cô mới nghiến răng bật ra hai chữ:

“...Đồ tồi!”

Tôi nghiêm mặt, nhìn cô:

“Anh ấy không phải.

Anh ấy tốt lắm.

Chỉ là do bố anh ấy nhờ anh ấy chăm sóc mình thôi.

Cậu đừng nói mấy lời như vậy nữa.”

Tống Dực Bạch là người tốt.

Không đáng bị người khác hiểu lầm vì mình.

Tối hôm đó, anh thật sự đến đón tôi.

Trên xe, bầu không khí có chút gượng gạo.

Cuối cùng cũng về đến nhà, anh không nói lời nào, cởi áo khoác rồi vào thẳng bếp.

Nửa tiếng sau, anh gọi tôi ra ăn cơm.

Bông cải xào bò, sườn xào chua ngọt, tôm luộc, canh gà…

Không biết mấy món thế này còn được ăn đến bao giờ, nên tôi ăn no căng bụng.

Tôi cứ tưởng “đưa đón đi làm” chỉ kéo dài đến hôm đó.

Không ngờ, hôm sau anh vẫn tiếp tục.

Và hôm sau nữa.

Lý do vẫn như cũ: “tiện đường”, hoặc “bố anh nhờ”.

Hai ba ngày thì còn tin được.

Bốn năm ngày vẫn có thể cố chấp tự lừa mình.

Nhưng 10 ngày liên tiếp??

Anh rốt cuộc tiện cái đường gì mà bền dữ vậy?!

Đã vậy mỗi ngày còn mặc một kiểu như thể đang trình diễn thời trang ngầm.

Cả công ty đều tưởng anh là bạn trai tôi.

Lâu dần, đến tôi cũng bắt đầu nghi ngờ chính mình:

Anh ấy... đang thích tôi thật sao?

Tôi quyết định, phải chấm dứt chuyện này.

Sáng thứ Bảy, tôi lấy hết dũng khí để nói chuyện rõ ràng.

“Tống Dực Bạch… anh có phải đang thầm thích em không?”

Tôi vốn định mở đầu bằng một câu đùa...

Ai ngờ, anh lại nghiêm túc.

“Em sẽ thầm thích một người theo kiểu như vậy sao?”

Anh vừa cười, vừa hỏi lại tôi.

Tôi suy nghĩ rồi lắc đầu:

“Không.”

Anh bỗng giơ tay xoa đầu tôi.

“Anh rõ ràng là đang theo đuổi em mà.”

Ánh mắt anh nhìn tôi vừa dịu dàng, vừa chân thành.

Hoàn toàn không giống đang nói đùa.

Tôi đứng đơ tại chỗ, cả đầu óc trống rỗng.

Tống Dực Bạch…

Anh ấy đang theo đuổi tôi sao?!

15

“Tôi… anh vừa nói gì cơ?”

Tống Dực Bạch không hề phiền lòng, kiên nhẫn lặp lại lần nữa:

“An An, anh đang theo đuổi em.”

Giọng anh không lớn, nhưng từng chữ rành rọt, dứt khoát rơi thẳng vào tim tôi.

Cả đầu óc tôi như trống rỗng.

Muốn mở miệng nói gì đó… mà chẳng biết phải nói gì.

Rất lâu sau, tôi mới dần hoàn hồn lại.

Tôi nhìn anh, nghiêm túc hỏi:

“Nhưng… chẳng phải anh đã có người mình thích rồi sao?”

Tống Dực Bạch khựng lại, khẽ nhíu mày:

“Ai nói với em vậy?”

“Từ chú Tống.”

Anh cúi đầu bật cười khẽ, giọng nói trầm thấp mang theo một chút ý trêu chọc:

“Vậy chú ấy có nói luôn với em là… người anh thích chính là em không?”

Tôi: !!!

Chú ơi!!!

Cháu xin chú, lần sau có nói thì nói cho đủ!!

Tống Dực Bạch nhìn tôi, đôi mắt ánh lên ý cười:

“Vậy mấy hôm nay em cứ trốn anh…

Là vì nghĩ anh có người trong lòng rồi à?”

Mặt tôi đỏ bừng, vội đưa tay che mặt, lắp bắp:

“Đ-đâu có! Không phải đâu!”

Trời ơi, người anh ấy thích… lại là tôi?!

Thế mà tôi lại đi ghen với… chính mình tận nửa tháng?!

Xấu hổ chết mất!

Chuyện này nhất định không thể để anh biết!!

Tôi hé mấy ngón tay ra, định lén nhìn anh...

Vừa ngẩng đầu thì lại chạm ngay ánh mắt tràn đầy ý cười của anh.

Tống Dực Bạch dịu dàng cười, cầm lấy tay tôi, nhẹ nhàng gỡ khỏi mặt:

“Muốn nhìn thì cứ nhìn đàng hoàng.

Anh ở đây mà.”

Tim tôi… chính thức loạn nhịp.

Người mà anh ấy thích… là tôi.

Không phải ai khác. Là tôi!

16

Tối hôm đó, anh rủ tôi đi ăn bữa tối dưới ánh nến, lần đầu tiên kể từ khi quen nhau.

Thật ra tôi vẫn thích đồ ăn anh nấu hơn.

Nhưng thỉnh thoảng đổi gió một chút với kiểu lãng mạn như thế này… cũng không tệ!

Anh còn tặng tôi một bó hoa Cappuccino, màu hồng phấn pha chút nâu nhạt cổ điển.

Hoa ngôn: “Cuộc gặp không ngờ - tình yêu dịu dàng.”

Rồi anh nhìn tôi, ánh mắt kiên định và dịu dàng, cất lời:

“An An, anh thích em.

Em có muốn… làm bạn gái anh không?”

Tôi không thể kiềm được cảm xúc nữa.

Tim như nổ tung vì vui mừng.

Tôi lao vào ôm lấy anh:

“Em đồng ý!!!”

Tôi đồng ý!!!

Chúng tôi… chính thức ở bên nhau rồi!

Và từ hôm đó, chỉ cần anh ở gần tôi…

Tôi sẽ không kiềm được mà muốn lại gần, muốn dính lấy anh một chút.

Mỗi lần tôi lại gần anh, anh sẽ nhẹ nhàng xoa đầu tôi, rồi khẽ hôn một cái.

Nhưng… ngoài ra chẳng làm gì quá đáng.

Trong lòng tôi bắt đầu có chút oán trách nho nhỏ:

Được nhìn, được ôm, được hôn... mà không được ăn!!

Tôi thèm chết đi được!!

Rốt cuộc bao giờ mới được “ăn thịt” vậy hả trời?!

Trong khi tôi đang khổ sở vì chưa được khai trai, thì Tống Dực Bạch lại cứ bình thản như không.

Chuyện này chẳng lẽ… phải để con gái như tôi chủ động trước sao?!

Một tuần sau, công ty tổ chức team-building.

Chuyến đi hai ngày một đêm tại khu nghỉ dưỡng suối khoáng Cự Long ở ngoại ô.

Trên xe, Tiển Tiển khoác tay tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt lấp lánh không giấu nổi tò mò.

“An An, nói thật đi, có phải cậu đang yêu không?!”

Giọng cô ấy thật sự quá lớn!

Tôi hốt hoảng quay lại nhìn hàng ghế sau, vội ra hiệu:

“Nhỏ tiếng chút!”

“Nhìn mặt cậu đỏ ửng hết kìa!

Chắc chắn là yêu rồi!”

“Là ai? Là cái anh ở nhà kia hay là…”

Tôi lập tức bịt miệng cô ấy lại.

Tôi thật sự sợ cái tên “Giang Khải” mà lỡ thốt ra thì xong đời.

“Phải phải phải, tớ đang yêu!

Với Tống Dực Bạch!”

Mắt Tiển Tiển sáng như đèn pha.

Dù nửa mặt bị che lại, tôi vẫn thấy rõ cô ấy kích động cỡ nào.

Tôi ra hiệu: “Suỵt, nhỏ chút.”

Cô ấy gật đầu lia lịa.

Tôi vừa buông tay, cô ấy đã lập tức nắm tay tôi lại, hạ giọng phấn khích:

“Trời ơi!

Tớ biết mà! Biết mà! Tuyệt quá đi mất!”

“Về phải bao tớ một bữa đấy! Biết chưa?!”

“Biết rồi, biết rồi…”

17

Ăn tối xong, tôi bắt đầu thấy... nhớ Tống Dực Bạch.

Rời nhà hàng, tôi đi bộ ra vườn hoa chuẩn bị gọi video cho anh.

Không ngờ phía sau vang lên một giọng nói quen thuộc làm tôi giật mình:

“An An.”

“Tôi làm em sợ à?”

Giang Khải từ từ bước tới, trên mặt vẫn là nụ cười dịu dàng thường thấy.

“Xin lỗi nhé.”

Tôi lắc đầu:

“Không sao đâu.”

Cả hai đứng im vài giây, bầu không khí hơi lúng túng.

Tôi đang định nói gì đó thì anh đã lên tiếng trước.

“Em… đang quen cậu ấy à?”

Tôi hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn anh.

Nhớ lại hôm nay trên xe, anh ngồi ngay phía trước tôi… thì hiểu ngay ra.

“…Ừ.”

Anh cúi đầu cười nhạt, ánh mắt tối đi vài phần.

“Lúc đầu anh nghĩ có thể từ từ nuôi dưỡng tình cảm.

Không ngờ… vẫn là bỏ lỡ rồi.”

Anh nói mà như đang lẩm bẩm với chính mình.

“Nếu ngay từ khi em mới vào công ty, anh đã nói anh thích em…

Thì người ở cạnh em bây giờ… liệu có phải là anh không?”

Trong giọng nói anh mang một nỗi buồn rất nhẹ, nhưng đủ để khiến tôi không biết phản ứng thế nào.

Tôi chưa từng nghĩ Giang Khải sẽ thích mình.

“Không đâu.

Cô ấy chỉ có thể là của tôi.”

Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.

Tôi quay lại, Tống Dực Bạch từ khi nào đã đứng đó.

Khoảnh khắc ấy, tôi thấy như mình bị bắt quả tang…

Ngoại tình trong tâm tưởng.

Anh bước lại gần, nắm lấy tay tôi thật tự nhiên, ánh mắt dịu dàng:

“An An, nhớ anh rồi à?”

Thấy anh không tức giận, tôi thở phào một hơi.

Tôi cười ngọt ngào:

“Có chứ!”

Giang Khải bị chúng tôi đút nguyên combo “cẩu lương nóng hổi”.

Không gian này… rõ ràng dư người.

Cuối cùng, anh rất có chừng mực mà lựa chọn rút lui.

“An An… chúc em hạnh phúc.”

Nói rồi anh quay lưng rời đi.

Bóng lưng đó… mang theo chút gì đó buồn buồn.

“Tống Dực Bạch, sao anh đến đây vậy?”

Tôi khoác tay anh, làm mặt nghiêm túc hỏi cung.

Anh liếc theo bóng Giang Khải, giọng bình thản:

“Nếu anh không đến… tường nhà anh sắp bị đào mất rồi.”

Tôi nhíu mày:

“Sao anh biết anh ấy thích em?”

Tống Dực Bạch nhướng mày đắc ý:

“Trực giác đàn ông.”

“Đi thôi.

Đói rồi!”

Anh kéo tay tôi đi về phía khách sạn.

Cái gì mà “trực giác đàn ông” chứ…

Chuẩn dữ vậy trời?!

18

Trước khi đi ngủ, Tống Dực Bạch gọi tôi qua phòng anh một lát.

Tôi hơi thắc mắc, nhưng vẫn ngoan ngoãn sang.

Anh mặc áo choàng tắm ra mở cửa, mà chiếc áo trắng kia lại mở hé hững, để lộ phần ngực và bụng rắn chắc đầy mê hoặc.

Ánh mắt tôi không tài nào dứt ra khỏi người anh, cổ họng khẽ nuốt một ngụm nước bọt.

Tống Dực Bạch đột nhiên áp sát, thì thầm bên tai tôi bằng giọng khàn khàn trầm thấp:

“An An, tối nay… đừng đi nữa, được không?”

Hơi thở nóng rực phả lên cổ, khiến cả người tôi râm ran ngứa ngáy.

Trái tim cũng theo đó… mà ngứa ngáy theo.

“…Được.”

Chữ “được” vừa thoát ra khỏi miệng, một đôi môi mềm ấm liền phủ lên môi tôi.

Nụ hôn ấy mãnh liệt và gấp gáp, như thể đợi lâu lắm rồi.

Khi tôi sắp không thở nổi nữa thì anh mới chịu buông ra.

Tôi vừa há miệng hít thở, thì người anh đã lại đè xuống.

Hai người, một căn phòng…

Tình cảm dâng trào, chẳng thể dừng lại được nữa.

Đêm ấy vừa dài, vừa ngắn.

Dài vì… thật sự không kết thúc nổi.

Ngắn vì… mới chợp mắt một chút, trời đã sáng rồi.

Hôm sau, tôi nằm liệt giường cả ngày.

Lưng tôi suýt nữa thì tê liệt luôn.

Tôi không ngờ, Tống Dực Bạch vậy mà lại dụ dỗ tôi!

Càng không ngờ… anh lại mạnh đến mức ấy!

Quả nhiên không thể tùy tiện chọc vào đàn ông độc thân hơn ba mươi!

Mọi người trong công ty đã sớm rời khỏi resort.

Tống Dực Bạch còn đặt thêm một đêm ở lại, đặc biệt vì tôi.

May mà hôm sau là cuối tuần, nếu không thì tôi chắc chắn là trường hợp đầu tiên xin nghỉ vì "lý do sinh học"!

19

Nửa tháng sau, tôi nhận được cuộc gọi từ chú Tống.

Chú mở đầu bằng giọng hồ hởi:

“Cuối tuần này, cháu có thể cùng Dực Bạch về nhà một chuyến không?”

Hóa ra là… ông nội của Dực Bạch tròn 90 tuổi.

Sinh nhật đại thọ của người lớn tuổi, tôi sao có thể từ chối?

Không do dự gì, tôi lập tức đồng ý.

Chú Tống cười vui vẻ:

“Hôm đó chú bảo cháu về ở cùng Dực Bạch, dì cháu còn lo cháu sẽ thiệt thòi…

Giờ thì hay rồi, hai đứa thành đôi thật rồi.”

Tôi thầm nghĩ:

Quả nhiên… chú Tống đã tính hết từ trước.

Nhưng tôi không trách chú.

Thậm chí còn muốn cảm ơn, vì đã đẩy một người tuyệt vời như Tống Dực Bạch về phía tôi.

Tối hôm đó về nhà, tôi hỏi Tống Dực Bạch:

“Có phải anh nhờ chú Tống gọi cho em không?”

Khóe môi anh cong cong, ánh mắt dịu dàng lan ra cả khuôn mặt:

“Là bố hỏi anh, sinh nhật ông nội có thể dẫn em về không.

Anh bảo để đợi em tan làm, anh sẽ hỏi em.

Ai ngờ bố sốt ruột, gọi luôn cho em rồi.”

Nghe xong, tôi không nhịn được mà cười.

Tuy giọng anh có vẻ uỷ khuất, nhưng… rõ ràng ẩn chứa một niềm kiêu hãnh nhỏ nhỏ.

Tôi biết, anh chắc chắn không chỉ nói đơn giản thế, vẫn giấu đi những lời quan trọng nhất.

Y như cách chú Tống cũng lược bớt chuyện chính yếu vậy.

Cuối tuần, tôi chính thức trở thành “bạn gái của Tống Dực Bạch” và ra mắt nhà trai.

Mà không phải gặp mỗi bố mẹ đâu nhé… là kiểu gặp toàn bộ họ hàng một lượt luôn.

Vậy mà… chúng tôi lại nhận được lời chúc phúc từ tất cả mọi người.

Tôi biết, chúng tôi… nhất định sẽ hạnh phúc.

Hết –

(Đã hết truyện)

Một Triệu Lòng Tự Trọng (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại,

Cô ta vừa ngước lên, ánh mắt chạm phải tôi.

Trong đó tràn đầy nhục nhã và không cam lòng.

Vài phút trước, trong nhà vệ sinh, cô ta chặn tôi lại, giọng điệu vừa khinh thường vừa chắc chắn:

 

“Cô tin không, chỉ cần tôi ngoắc tay một cái, anh ta sẽ quỳ rạp dưới chân tôi như một con chóa.”

 

Vậy mà bây giờ, chỉ vì muốn tiếp cận Lục Tĩnh Châu, cô ta cố ý đổ rượu vang lên người tôi, mới dẫn đến cảnh tượng mất mặt này.

 

Thật ra, tôi chẳng hề ngạc nhiên về hành động của cô ta.

 

Dù sao, Lục Tĩnh Châu bây giờ là nhân vật sáng chói trên các tạp chí tài chính, một đại gia công nghệ với tài sản hơn trăm tỷ.

 

Nếu năm xưa Trần Vi không cưới chồng khác, thì giờ cô ta đã là bà Lục rồi.

 

Chỉ là, nhớ đến những lời vừa rồi của cô ta, tôi lại cảm thấy có chút bất bình thay cho Lục Tĩnh Châu.

 

Lục Tĩnh Châu cởi áo khoác, khoác lên vai tôi, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống Trần Vi.

 

“Nếu khó quá, có lẽ cô có thể tìm người chồng cũ vừa vào tù của mình giúp đỡ.”

 

Ngón tay Trần Vi siết chặt, môi run rẩy nhưng vẫn cứng đầu:

 

“Tôi sẽ trả.”

 

Lục Tĩnh Châu nhếch môi cười nhạt, giọng điệu hờ hững:

 

“Làm không được thì đừng dễ dàng hứa hẹn.”

 

“Trần Vi, cô vẫn chẳng thay đổi gì cả.”

 

Giọng anh lạnh nhạt, nhưng không hiểu sao, tôi lại nghe ra một chút cảm giác bâng khuâng.

 

Tôi đã cùng Lục Tĩnh Châu gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, cùng anh vượt qua bao gian nan thử thách.

 

Bộ dạng khốn khó, chật vật hay những lúc đầy khí thế, ngẩng cao đầu của anh, tôi đều đã chứng kiến.

 

Nhưng chưa bao giờ tôi thấy anh như bây giờ—ngay trước mặt bao nhiêu người, lạnh lùng và gần như tàn nhẫn đối xử với một cô gái.

 

Thế nên, tiếng cười của mọi người lại càng buông thả hơn.

 

Chỉ có tôi nhận ra, anh nhìn như đang sỉ nhục cô ta, nhưng ánh mắt, từ đầu đến cuối, chưa từng rời khỏi cô ấy.

 

Tôi và Lục Tĩnh Châu bên nhau năm năm, anh rất ít khi nhắc về quá khứ.

 

Mãi đến một tháng trước, khi chúng tôi về quê anh lấy đồ, tôi vô tình lục được một chiếc ví cũ trong tủ của anh.

 

Bên trong có một tấm ảnh, là một cô gái với nụ cười rạng rỡ, rất xinh đẹp.

 

Lục Tĩnh Châu xưa nay luôn điềm tĩnh, vậy mà lúc đó lại thất thần rất lâu, trong đáy mắt còn thoáng qua chút u ám và mất mát.

 

Tôi cố gắng đè nén cảm giác chua xót, giả vờ hờ hững hỏi:

 

“Bạn gái cũ của anh à?”

 

“Ừ.”

 

Tôi nhìn anh mặt không đổi sắc, xé nát bức ảnh rồi ném vào thùng rác, lòng bỗng lạnh buốt.

 

Hôm ấy tôi bỏ đi ngay, lần đầu tiên trong năm năm, chúng tôi giận nhau đến mức chiến tranh lạnh.

 

Đêm đó, sau khi tắm xong, Lục Tĩnh Châu từ phía sau ôm lấy tôi, khẽ thở dài.

 

“Khi anh khởi nghiệp vất vả nhất, cô ta đã lấy đi công nghệ cốt lõi của công ty anh, rồi đầu quân cho đối thủ.”

 

“Sau đó, cô ta trở thành vợ của ông chủ bên đó.”

 

“Hôm cô ta tổ chức đám cưới, mẹ anh đến tìm cô ta, nhưng giữa đường gặp tai nạn, suýt nữa không cứu được.”

 

“Hôm sau, cô ta liền theo chồng ra nước ngoài.”

 

“Lương Kỳ, lúc đó anh thực sự hận cô ta.”

 

Tôi im lặng nhìn anh trong gương, gương mặt điềm nhiên như đang kể một câu chuyện của người khác.

 

Nhưng anh không biết rằng, sau đó tôi đã quay lại căn phòng ấy.

 

Tôi tận mắt thấy anh lặng lẽ nhặt tấm ảnh trong thùng rác lên, hốc mắt đỏ hoe, cẩn thận dùng keo dán lại từng mảnh một.

 

Buổi họp lớp nhanh chóng đi đến hồi kết.

 

Bỗng có người cười cợt đề nghị:

 

“Là bạn học với nhau, gặp khó khăn thì phải giúp đỡ chứ! Hay là mọi người cùng nhau quyên góp cho Trần Vi đi?”

 

Lời vừa dứt, mặt Trần Vi liền trắng bệch, bất giác ngước lên nhìn Lục Tĩnh Châu, trong mắt tràn đầy sự bất lực.

 

Ngay lúc đó, Lục Tĩnh Châu nắm chặt tay tôi, lực mạnh đến mức như muốn bóp nát xương tôi.

 

“Lục Tĩnh Châu…”

 

Tôi khẽ gọi, anh mới bừng tỉnh, lập tức buông tay.

 

Tôi nhìn vết bầm hằn đỏ trên tay mình, cả người chợt lạnh toát, như rơi xuống hầm băng.

 

Những kẻ đứng xem lại càng phấn khích hơn, cười hì hì nhìn phản ứng của Lục Tĩnh Châu, thấy anh không phản đối liền lớn tiếng trêu chọc.

 

“Năm đồng!”

 

“Đây là hoa khôi một thời đấy, bao nhiêu người mơ tưởng! Hào phóng lên nào, tôi góp hai mươi!”

 

Từng người một tiếp tục hô giá, không khí trở nên sôi nổi như một buổi đấu giá.

 

Trần Vi như một món hàng bị đem ra mặc cả, hay như một con cá nằm trên thớt, mặc người ta xẻ thịt.

 

Sắc mặt cô ta tái nhợt, đôi mắt đỏ hoe nhưng vẫn im lặng, không hề lên tiếng.

 

Lục Tĩnh Châu cứ thế nhìn chằm chằm vào vẻ mặt tê liệt, chết lặng của cô ta.

 

Cuối cùng, khi họ đưa cho Trần Vi số tiền lẻ quyên góp được—tổng cộng một trăm đồng—cô ta chỉ thẫn thờ nhận lấy, nhẹ giọng nói:

 

“Cảm ơn.”

 

 

 

Mọi người sững sờ.

 

“Cô ta thật sự nhận sao?”

 

“Haha, hoa khôi kiêu ngạo năm nào, giờ sống chẳng khác gì kẻ ăn xin!”

 

Trần Vi mặc kệ, hai tay nâng những tờ tiền ấy, bước đến trước mặt Lục Tĩnh Châu, cúi đầu thấp đến tận đáy.

 

“Đây là một trăm đồng, Tổng giám đốc Lục. Số còn lại, có thể cho tôi thêm chút thời gian không?”

 

Dáng vẻ khiêm nhường, khúm núm này hoàn toàn khác với cô gái rạng rỡ, cao ngạo trong bức ảnh năm xưa.

 

Cả phòng bỗng chốc chìm vào im lặng.

 

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, có người chần chừ lên tiếng:

 

“…Chúng ta có phải hơi quá đáng rồi không?”

 

“Dù sao cô ấy cũng là con gái…”

 

Lục Tĩnh Châu không nói gì, chỉ trầm mặc nhìn cô ta.

 

Bất giác, một nỗi đau âm ỉ dâng lên trong lồng ngực tôi.

 

Chỉ cần liếc mắt, tôi cũng nhìn thấu sự dao động ẩn sau đôi mắt lạnh lùng của anh.

 

Anh muốn nhìn thấy cô ta rơi xuống tận cùng vũng bùn, giẫm nát lòng tự trọng của cô ta dưới chân.

 

Nhưng đến khi cô ta thực sự chấp nhận cúi đầu, nhận lấy sự bố thí, anh lại bỗng trở nên bứt rứt, khó chịu.

 

Là khó chịu… hay là đau lòng?

 

Tôi còn chưa kịp phản ứng, bỗng nhiên có người hoảng hốt hét lớn:

 

“Mau tránh ra! Đèn sắp rơi xuống rồi!”

 

Tôi theo phản xạ ngẩng đầu lên, lập tức thấy chiếc đèn chùm trên trần đang lung lay dữ dội, như thể sắp rơi xuống bất cứ lúc nào.

 

Mà chúng tôi—cả ba người—đang đứng ngay bên dưới nó.

 

“Lục Tĩnh Châu—”

 

Tôi vươn tay định kéo anh tránh đi, nhưng ngay khoảnh khắc ấy, tôi tận mắt chứng kiến anh lao về phía Trần Vi, ôm chặt cô ta và đẩy sang một bên.

 

Trong đầu tôi vang lên một tiếng ù thật lớn.

 

Cùng lúc đó, cổ tay tôi bị một người khác túm lấy, kéo mạnh sang hướng khác.

 

Tôi loạng choạng ngã xuống đất.

 

Ngay sau đó—RẦM!

 

Chiếc đèn chùm đổ xuống, vỡ tan tành, mảnh thủy tinh bắn ra khắp nơi.

 

Một cơn đau âm ỉ truyền đến từ bắp chân.

 

Tôi cúi đầu nhìn xuống—chỗ gần mắt cá chân bị một mảnh vỡ sắc nhọn cứa vào, tạo thành một vết cắt dài, máu chảy ra từng giọt.

 

Nhưng dường như tôi chẳng còn cảm nhận được cơn đau ấy nữa.

 

Chỉ ngồi thẫn thờ trên mặt đất, nhìn chằm chằm hai người trước mặt—hai người vẫn đang ôm lấy nhau.

 

Xung quanh vang lên những tiếng thì thầm bàn tán.

 

Ánh trăng ngoài cửa sổ hắt xuống, cùng những ánh mắt đầy ẩn ý của mọi người, lạnh lẽo như sương trắng phủ lên người tôi.

 

Cho đến khi người vừa cứu tôi lên tiếng lo lắng hỏi:

 

“Lục phu nhân, cô không sao chứ?”

 

Tôi thấy toàn thân Lục Tĩnh Châu bỗng chốc cứng đờ.

 

Anh lập tức đẩy mạnh Trần Vi ra, bước nhanh đến trước mặt tôi.

 

Anh cúi xuống, cẩn thận kiểm tra vết thương trên mắt cá chân tôi, giọng nói khàn đi vì áy náy:

 

“Xin lỗi, anh không biết em cũng đứng ngay phía sau.”

 

Trần Vi cũng chậm rãi bước tới, giọng nói nhẹ nhàng, ẩn chứa một cảm xúc khó lường:

 

“Cảm ơn anh vì đã cứu em.”

 

Nhưng Lục Tĩnh Châu hoàn toàn phớt lờ cô ta, chỉ chăm chú nhìn tôi:

 

“Lương Kỳ, anh thực sự không biết em cũng đứng dưới chiếc đèn.”

 

Tôi lặng lẽ hất tay anh ra.

 

Anh nhìn tôi một lúc, sau đó không nói gì, bế thốc tôi lên, bước thẳng về phía cửa.

 

Tôi giãy giụa, nhưng eo bị anh siết chặt, giọng anh trầm thấp, u ám đến đáng sợ:

 

“Đừng động.”

 

“Tĩnh Châu…”

 

Trần Vi đuổi theo, gọi tên anh.

 

Nhưng Lục Tĩnh Châu mặt không cảm xúc, giọng điệu lạnh lùng, rõ ràng không muốn đôi co thêm:

 

“Ba tháng. Một triệu nhất định phải chuyển vào tài khoản của vợ tôi.”

 

Trần Vi bỗng nhiên bật cười, ánh mắt khiêu khích lướt qua tôi:

 

“Cảm ơn anh đã cho tôi thời gian gia hạn. Tôi nhất định sẽ hoàn thành đúng thời hạn.”

 

Vừa về đến nhà, Lục Tĩnh Châu liền nửa cưỡng ép giúp tôi bôi thuốc.

 

Sau đó, anh đóng cửa phòng ngủ, nâng cằm tôi lên, cúi xuống hôn.

 

Tâm trạng dồn nén suốt cả buổi tối của tôi bỗng chốc bùng nổ, tôi cố gắng đẩy anh ra.

Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

Anh ấy đã cưới người phụ nữ của anh trai mình.

Full
Mang thai ngoài ý muốn, tôi và tổng tài lạnh lùng kết hôn

Mang thai ngoài ý muốn, tôi và tổng tài lạnh lùng kết hôn

Full
Chú tôi hơn tôi 12 tuổi, anh ấy đã dạy cho tôi rất nhiều điều lần đầu tiên

Chú tôi hơn tôi 12 tuổi, anh ấy đã dạy cho tôi rất nhiều điều lần đầu tiên

Full
LÂM UYỂN DU

LÂM UYỂN DU

Full
CHỒNG GIẢ BỆNH

CHỒNG GIẢ BỆNH

Full
Chồng Tôi Là Chồng Người Khác

Chồng Tôi Là Chồng Người Khác

Full
SAU KHI TÔI NỔI TIẾNG, CHỒNG CŨ MUỐN TÁI HÔN

SAU KHI TÔI NỔI TIẾNG, CHỒNG CŨ MUỐN TÁI HÔN

Full
Đứa Con Bí Mật Của Tổng Tài

Đứa Con Bí Mật Của Tổng Tài

Full
Làm Dâu Nhà Giàu Khổ Lắm

Làm Dâu Nhà Giàu Khổ Lắm

Full
KẾT HÔN CHỚP NHOÁNG VỚI SẾP

KẾT HÔN CHỚP NHOÁNG VỚI SẾP

Full
30 TUỔI TÔI KẾT HÔN VỚI MỘT VỊ BÁC SĨ

30 TUỔI TÔI KẾT HÔN VỚI MỘT VỊ BÁC SĨ

Full
Trò Tráo Đổi Hai Mươi Năm

Trò Tráo Đổi Hai Mươi Năm

Full
CỐ VÃN TÌNH

CỐ VÃN TÌNH

Full
SỢI DÂY ĐỎ TRONG TAY ANH

SỢI DÂY ĐỎ TRONG TAY ANH

Full
HÔN NHÂN DƠ BẨN

HÔN NHÂN DƠ BẨN

Full
Bắt Gặp Chồng Cũ Cùng Tiểu Tam Trong Khách Sạn

Bắt Gặp Chồng Cũ Cùng Tiểu Tam Trong Khách Sạn

Full
TÌNH NHÂN CỦA CHỒNG ÔM BỤNG BẦU TÌM TỚI, TÔI ĐỀ NGHỊ LY HÔN

TÌNH NHÂN CỦA CHỒNG ÔM BỤNG BẦU TÌM TỚI, TÔI ĐỀ NGHỊ LY HÔN

Full
Chỉ Một Tin Nhắn Giả, Tôi Nhận Ra Bạn Trai Là Kẻ Điên

Chỉ Một Tin Nhắn Giả, Tôi Nhận Ra Bạn Trai Là Kẻ Điên

Full
Khi Vợ Cũ Nắm Quyền

Khi Vợ Cũ Nắm Quyền

Full
Cưới Nhầm Lại Thành Đúng

Cưới Nhầm Lại Thành Đúng

Full
Dành Cả Đời Này Bồi Thường Cho Em

Dành Cả Đời Này Bồi Thường Cho Em

Full
Trả Tôi Về Chính Tôi

Trả Tôi Về Chính Tôi

Full
MẸ QUÝ NHỜ CON

MẸ QUÝ NHỜ CON

Full
VẾT NỨT TRONG ĐỜI

VẾT NỨT TRONG ĐỜI

Full
Cú Lật Mặt Của Vợ Hợp Pháp

Cú Lật Mặt Của Vợ Hợp Pháp

Full
Buông tay sau tám năm chờ đợi

Buông tay sau tám năm chờ đợi

Full
khi tình yêu không trả nổi phẩm giá

khi tình yêu không trả nổi phẩm giá

Full
CHỒNG NGOẠI TÌNH VỚI THANH MAI TRÚC MÃ

CHỒNG NGOẠI TÌNH VỚI THANH MAI TRÚC MÃ

Full
LÒNG NGƯỜI NGUỘI LẠNH

LÒNG NGƯỜI NGUỘI LẠNH

Full
Chúng Ta Đừng Gặp Lại

Chúng Ta Đừng Gặp Lại

Full
Chấm Dứt Hợp Tác

Chấm Dứt Hợp Tác

Full
Chị Dâu Theo Chủ Nghĩa Không Con Nhất Quyết Muốn Cắt Bỏ Tử Cung

Chị Dâu Theo Chủ Nghĩa Không Con Nhất Quyết Muốn Cắt Bỏ Tử Cung

Full


Bình luận

Loading...