Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

ÁNH NẮNG CUỐI TRỜI

Chương 5



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

15

Cố Tri Lễ chuẩn bị một màn tỏ tình hoành tráng dành cho tôi.

Tại hiện trường, anh ấy tặng tôi một chiếc Lamborghini đựng trong hộp quà siêu lớn trên xe tải, cùng với vô số trang sức lấp lánh.

Trước ánh mắt của biết bao người, anh ấy ôm một bó hoa hồng lớn, quỳ một chân trước mặt tôi:

“Tiểu Thư, anh biết em đã từng chịu tổn thương trong tình yêu.”

“Vậy nên, anh muốn hỏi em, bây giờ em có đủ dũng khí để thử một lần nữa không?”

“Hãy làm bạn gái anh nhé? Anh thề sẽ yêu thương em cả đời.”

“Nếu anh không làm được, em có thể đá anh bất cứ lúc nào.”

Bị sự chân thành của Cố Tri Lễ làm cảm động, tôi đỏ mắt gật đầu đồng ý.

Vài ngày sau.

Tại kinh thành có một hội nghị thương mại do tập đoàn Cố Thị tổ chức.

Cố Tri Lễ đưa tôi đi cùng.

Không ngờ, Hứa Trì cũng có mặt tại sự kiện này.

Vừa nhìn thấy tôi, anh ta lập tức kích động, nhanh chóng chạy đến:

“Quả nhiên em ở đây!”

 

“Anh đã tìm hiểu danh sách khách mời của hội nghị này, thấy có tên em.

“Ban đầu anh còn nghĩ chỉ là trùng tên thôi, dù sao hội nghị này anh cũng phải nhờ quan hệ mới được vào, em càng không thể nào có tư cách tham gia.”

“Nhưng không ngờ, đúng thật là em.”

Anh ta nắm lấy tay tôi, không nói lời nào đã muốn kéo tôi đi.

“Giận thế đủ rồi, về nhà thôi.”

Tôi cố gắng giãy ra, nhưng sức anh ta quá mạnh.

“Buông tôi ra!

“Hứa Trì, chúng ta đã ly hôn rồi, anh buông tay!”

Trước khi anh ta kịp kéo tôi ra khỏi hội trường, Cố Tri Lễ đã nhanh chóng đứng chặn trước mặt anh ta.

 

Khí thế của anh ấy bùng nổ, trực tiếp nghiền ép Hứa Trì.

Giọng anh ấy lạnh lùng, sắc bén:

“Hứa thiếu, đây là hội nghị do tôi tổ chức, mà anh lại ngang nhiên đến đây cướp người, có phải hơi quá rồi không?”

Hứa Trì vừa nhìn thấy Cố Tri Lễ, lập tức đổi thái độ, cúi đầu cười nịnh nọt:

“Hóa ra là Thái tử gia!”

“Thật xin lỗi vì đã làm phiền ngài.

“Không có chuyện cướp người đâu, đây là vợ tôi, cô ấy chỉ đang giận dỗi thôi, chúng tôi sẽ về ngay.”

Sắc mặt Cố Tri Lễ lạnh như băng, ánh mắt mang theo áp lực vô hình, khiến người đối diện không rét mà run.

 

Giọng anh ấy đầy uy hiếp:

“Vợ anh?”

“Nhưng nhìn thái độ của cô ấy, có vẻ không giống như vậy.”

Tôi lập tức lên tiếng:

“Chúng tôi đã ly hôn rồi, tôi không còn là vợ anh ta.”

Trong mắt Cố Tri Lễ lóe lên tia thỏa mãn, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng.

Anh ấy mím môi, giọng điệu chậm rãi nhưng đầy nguy hiểm:

“Hứa thiếu, anh định đến đây phá hội nghị của tôi sao?”

Hứa Trì hoảng hốt, theo bản năng buông tay tôi ra.

“Thái tử gia, là hiểu lầm thôi, là hiểu lầm!”

 

“Tôi đi ngay đây, đi ngay!”

Sau khi rời khỏi, Hứa Trì đổi số điện thoại và nhắn tin cho tôi:

【Lâm Thư, tại sao Thái tử gia lại đích thân can thiệp vào chuyện nhỏ này?】

【Sao hắn ta lại bảo vệ em như vậy?】

【Em có quyến rũ hắn ta không?】

【Anh cảnh cáo em, hắn ta là Cố Tri Lễ, Thái tử gia của kinh thành, nổi tiếng tàn nhẫn, em mà dây vào hắn, em chết chắc!】

Tôi cười nhạt, không thèm trả lời.

Lập tức chặn số điện thoại mới của anh ta.

Tôi sống hay chết, không cần anh ta lo.

 

Sau đó, Hứa Trì liên tục đổi số, cố gắng liên lạc với tôi.

Anh ta nói rằng anh ta biết mình sai rồi.

Nói rằng sống nửa đời bên nhau, tôi đã trở thành một phần trong anh ta, càng lâu càng nhận ra không thể thiếu tôi.

Nói rằng chỉ cần tôi quay về, anh ta sẵn sàng xin lỗi.

Anh ta thậm chí nhờ hết bạn bè chung đến khuyên bảo, mong tôi quay lại.

Nhưng thái độ của tôi luôn kiên định.

Bạn bè không can thiệp, tôi vẫn giữ mối quan hệ bình thường.

Nhưng chỉ cần ai đứng về phía Hứa Trì, tôi lập tức chặn luôn cả người đó.

Sau vài tháng tốn công vô ích, Hứa Trì cuối cùng cũng dần dần im lặng.

 

16

Sau này, tôi và Cố Tri Lễ tổ chức hôn lễ linh đình.

Nhưng có nằm mơ tôi cũng không ngờ rằng, chỉ một tháng sau khi kết hôn, tôi đã mang thai.

Rồi ba năm sau, tôi sinh hai đứa con, đủ nếp đủ tẻ.

Cuộc sống hạnh phúc viên mãn.

Sau khi sinh đứa con thứ hai, trong lúc ở cữ, tôi nhận được một cuộc gọi từ số lạ.

Bắt máy, giọng nói vang lên lại là của Hứa Trì.

Dường như anh ta đã uống rượu, giọng lè nhè say khướt.

Tôi không nói gì, lập tức dập máy.

 

Nhưng Hứa Trì không bỏ cuộc, liên tục gọi lại.

Lúc này, Cố Tri Lễ đang thay tã cho con, anh ấy tò mò hỏi:

“Ai gọi thế vợ?”

Tôi đáp: “Là anh chồng cũ.”

Nghe vậy, Cố Tri Lễ lập tức hứng thú, nhanh chóng chạy đến.

“Bắt máy đi, nhanh lên!”

Tôi thẳng thắn: “Không muốn nghe.”

“Không sao không sao, anh muốn nghe. Để anh bật loa ngoài nhé, được không vợ?”

Thấy tôi đồng ý, Cố Tri Lễ vui vẻ nhấn nút nhận cuộc gọi và bật loa ngoài.

 

Đầu dây bên kia, giọng Hứa Trì đầy men say, nói năng lộn xộn:

“Tiểu Thư, em đang ở đâu? Anh nhớ em quá!”

“Mấy năm nay anh vẫn chưa cưới Tiểu Ôn, người anh yêu từ đầu đến cuối chỉ có em.”

“Mấy lời ngu ngốc trước kia anh chỉ nói bậy thôi, anh chưa từng muốn ly hôn.”

“Nếu không phải vì em không sinh con được, anh làm sao có thể tìm Tiểu Ôn sinh hộ?”

“Chỉ cần em quay về, anh lập tức đá cô ta đi!

“Em cứ coi như có người sinh con giúp chúng ta đi, mình tái hôn nhé?”

“Anh thề, anh sẽ không để thằng bé biết em không phải mẹ ruột nó đâu.”

“Ba người chúng ta sẽ rất hạnh phúc!”

 

Cố Tri Lễ nghe xong, không nhịn được mà bật cười.

Anh ấy thẳng thắn phản pháo:

“Xin lỗi nhé Hứa thiếu, nhưng Tiểu Thư vừa mới sinh con thứ hai, đang ở cữ đấy.

“Chắc là không rảnh để tái hôn với anh đâu.”

“À đúng rồi, nhắc anh một chuyện.

“Cô ấy sức khỏe tốt lắm, ba năm sinh hai đứa, nên tôi khuyên anh nên đi làm xét nghiệm ADN với đứa con của Tiểu Ôn đi.”

“Chắc chắn không phải con anh đâu.”

Đầu dây bên kia, Hứa Trì gần như không tin nổi vào tai mình.

Anh ta gào lên điên cuồng:

 

“Mày là ai? Dám bịa chuyện!

“Mày có tin tao xử mày không?”

“Tiểu Thư đâu? Đưa cô ấy nghe máy!”

Cố Tri Lễ thản nhiên đáp:

“Tôi là chồng của cô ấy, Cố Tri Lễ.”

Nghe đến cái tên này, đầu bên kia bỗng im bặt.

Hứa Trì hoảng loạn đến mức giọng nói run rẩy:

“Cái… cái gì?

“Mày nói mày là ai? Cố… Cố Tri Lễ?”

“Không… không thể nào…

 

“Tiểu Thư sao có thể kết hôn với người khác?

“Càng không thể nào lấy Thái tử gia!”

“Con của Tiểu Ôn cũng không thể không phải của tao…

“Không thể nào… không thể nào…”

Cố Tri Lễ chẳng thèm nghe tiếp tiếng kêu gào của anh ta, thẳng tay dập máy.

Sau đó, anh ấy quay sang tôi, vẻ mặt như đứa trẻ vừa lập được công trạng, hí hửng khoe:

“Vợ ơi, anh giúp em trả thù rồi! Anh có giỏi không?”

Tôi bật cười trước vẻ mặt đáng yêu của anh ấy:

“Anh làm vậy chẳng khác nào đâm thẳng vào tim người ta.”

 

Cố Tri Lễ rất hài lòng với kết quả:

“Thì anh cố ý đấy!

“Ai bảo trước đây hắn ta dám bắt nạt vợ anh!”

Kể từ hôm đó, Hứa Trì không còn dám làm phiền tôi nữa.

Còn tôi và Cố Tri Lễ, cuộc sống ngày càng ngọt ngào viên mãn.

Sau khi con đầy tháng, vì có cả đội bảo mẫu chăm sóc hai nhóc tì, Cố Tri Lễ lập tức đưa tôi đi du lịch vòng quanh thế giới.

Chúng tôi rời đi vài tháng, đến khi quay lại, cuộc sống vẫn êm đềm như thế.

17

Đến tiết Thanh Minh, tôi trở về quê để viếng mộ cha mẹ.

 

Bạn bè cũ biết tin tôi về, rủ tôi đi tụ tập, Giang Trình cũng có mặt.

Sau vài ly rượu, Giang Trình nhắc đến Hứa Trì:

“Lâm Thư, em có nghe tin chưa?

“Con trai của Hứa thiếu, hóa ra không phải con ruột của anh ta.”

“Chuyện này làm ầm ĩ lắm.”

“Sau khi xét nghiệm ADN, Hứa thiếu lập tức đuổi mẹ con Dương Ôn ra khỏi nhà!”

Tôi nghe xong, không bình luận gì.

Đúng lúc này, Cố Tri Lễ nhắn tin đến:

【Vợ ơi, anh đến trước cửa rồi, đang đợi em.】

 

Tôi nhắn lại:

【Sắp xong rồi, em ra ngay.】

Anh ấy trả lời:

【Không vội, lâu rồi bạn bè mới gặp nhau, cứ trò chuyện thoải mái nhé.】

Tôi gửi lại một sticker dễ thương.

Giang Trình vẫn tiếp tục kể:

“Dương Ôn tất nhiên không chịu đi.

“Hứa thiếu tức giận đến mức đánh cô ta một trận suýt chết, còn đe dọa nếu không cút đi, anh ta sẽ giết thằng nhóc kia.”

“Từ sau chuyện đó, Hứa thiếu chìm trong men rượu, chẳng buồn quản lý công ty nữa.

 

“Tập đoàn Hứa Thị đang ngày càng xuống dốc.”

“Anh ta nói anh ta đã hiểu ra lỗi lầm của mình, trách bản thân có mắt không tròng, đánh mất người phụ nữ yêu anh ta nhất, để rồi cuối cùng chỉ còn lại một kẻ phản bội.”

Nói đến đây, Giang Trình dò xét nhìn tôi, giọng điệu có chút chờ mong:

“Nếu cứ tiếp tục như vậy, Hứa Thị sớm muộn gì cũng phá sản, còn Hứa thiếu cũng sẽ hoàn toàn suy sụp.

“Anh em chúng tôi khuyên thế nào anh ta cũng không nghe.

“Nhưng nếu em ra mặt khuyên bảo, có lẽ anh ta sẽ vực dậy được.”

Tôi cất điện thoại, nhấp một ngụm trà.

Hương trà lan tỏa, vị thanh mát, rõ ràng là loại trà thượng hạng.

 

Tôi nhẹ nhàng đáp:

“Không đi.”

Giang Trình có chút kích động:

“Dù gì cũng là người em đã yêu mười mấy năm, em thật sự không quan tâm đến sống chết của anh ta nữa sao?”

Tôi mỉm cười, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt:

“Ngay giây phút ký vào đơn ly hôn, chuyện sống chết của anh ta đã không còn liên quan đến tôi nữa rồi.”

Không đợi anh ta nói thêm, tôi đặt ly trà xuống, đứng dậy, rồi nhìn quanh nói với mọi người:

“Mọi người, xin lỗi nhé, tôi xin phép về trước.

“Chồng tôi đang đợi ngoài cửa, tối nay chúng tôi phải trở về kinh thành rồi.”

Hết truyện

(Đã hết truyện)

Không tốt không tiếc (đọc thử truyện)

📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự: Hiện Đại, Nữ Cường, Vả Mặt,

1

 

Tôi và Lục Tử Mặc kết hôn ba năm, mọi người đều nghĩ tôi yêu anh ta đến ch//ết đi sống lại.

 

Anh ta đi công tác, tôi chuẩn bị hành lý sẵn sàng, đưa đón tận nơi.

 

Anh ta uống rượu, tôi thức đêm chờ anh ta về để nấu canh giải rượu, tuyệt đối không hỏi nhiều.

 

Anh ta bị ốm, tôi gác hết công việc của mình, túc trực bên cạnh chăm sóc suốt 24 giờ không rời một bước.

 

Tôi chẳng khác nào một người vợ mẫu mực thời hiện đại, vừa đảm việc nhà lại giỏi việc nước.

 

Thế nhưng, dù tôi có tốt với anh ta thế nào đi chăng nữa, trong buổi họp mặt gia đình nhà họ Lục, mẹ anh ta vẫn ngang nhiên làm khó tôi trước mặt mọi người.

Mà Lục Tử Mặc lại chẳng nói đỡ cho tôi lấy một lời.

 

Nguyên văn câu nói của mẹ anh ta là:

“Nhà họ Lục chúng tôi không nuôi loại gà mái không biết đẻ trứng.”

 

Tôi vẫn còn nhớ sắc mặt của mấy người họ hàng ngồi xung quanh lúc ấy:

 

Có người giả vờ như không nghe thấy, có người thì hóng hớt vui vẻ xem kịch, có người lại lộ rõ vẻ hả hê.

 

Còn tôi thì bị bao ánh mắt đổ dồn vào, vô cùng bối rối, chẳng biết nói gì.

 

Tôi hướng ánh mắt cầu cứu về phía Lục Tử Mặc.

 

Nhưng anh ta chỉ ung dung gắp một miếng cá vào đĩa, cẩn thận gỡ xương, rồi từ tốn đưa lên miệng.

 

Anh ta luôn ăn uống tao nhã.

 

Vậy mà chưa bao giờ tôi cảm thấy gương mặt đó đáng ghét như lúc này.

 

Cuối cùng, vẫn là cô em họ bên nhà dì hai của Lục Tử Mặc lên tiếng chuyển chủ đề, giúp tôi thoát khỏi tình huống khó xử.

 

Sau đó, trên đường về nhà, tôi không nhịn được mà lên tiếng:

 

“Sao anh không nói cho mẹ biết là do anh chưa muốn có con?”

 

Anh ta ngồi ở ghế sau, nhắm mắt giả vờ ngủ, không đáp.

 

Tôi cũng có giới hạn của mình. Tức giận, tôi đạp phanh thật mạnh.

 

Anh ta đập người về phía trước, va mạnh vào ghế.

 

Mở mắt, anh ta trừng tôi giận dữ: “Giang Uyển, em làm cái gì vậy?!”

 

Tôi tỏ ra vô tội: “Xin lỗi, xe phía trước phanh gấp, em cũng không còn cách nào khác.”

 

Anh ta thở dài: “Anh biết dạo này anh đã hơi lơ là với em. Đợi anh xử lý xong dự án này, anh sẽ bù đắp cho em, được không?”

 

Lại là câu này.

 

Tôi cười nhạt: “Vậy chúng ta đến nhà hàng Tây mới mở kia nhé?”

 

Anh ta nói: “Được.”

 

2

 

Dự án của Lục Tử Mặc kéo dài suốt một tháng.

 

Công ty anh ta đang trong giai đoạn khởi nghiệp, anh ta phải tăng ca, phải xã giao, tôi đều hiểu cả.

 

 

Cuối cùng, dự án cũng ký được hợp đồng. Tôi gọi điện đặt bàn ở nhà hàng Le Papillon.

 

Ngày hôm đó, vừa hay cũng là kỷ niệm ba năm ngày cưới của chúng tôi. Anh ta đã hứa sẽ dành thời gian cho tôi.

 

Tôi đặt bàn lúc 7 giờ tối. 5 giờ chiều, tôi bắt đầu trang điểm, 6 giờ rưỡi xuất phát, 7 giờ có mặt trước nhà hàng.

 

Nhưng Lục Tử Mặc không đến.

 

7 giờ 10 phút, tôi đã gọi món bò bít tết và rượu vang, anh ta vẫn chưa xuất hiện.

 

Tôi bắt đầu gọi điện.

 

7 giờ rưỡi, món ăn đã dọn lên đầy đủ, nhưng điện thoại của anh ta vẫn không liên lạc được.

 

Anh ta đã tắt máy.

 

Tôi mở tài khoản WeChat phụ, vào xem trang cá nhân của Sở Vũ Yên - mối tình đầu của Lục Tử Mặc.

 

Sở Vũ Yên là một diễn viên múa ba lê, gần đây mới trở về nước.

 

Tối nay là buổi biểu diễn đầu tiên của cô ta tại quê nhà.

 

Trong loạt ảnh tự chụp mà cô ta đăng lên, tôi nhìn thấy một cánh tay vô tình lọt vào khung hình.

 

Chiếc khuy áo hình bướm nạm ngọc trai và tráng men.

 

Chính là quà sinh nhật tôi từng tặng Lục Tử Mặc.

 

Tại sao tôi không ngạc nhiên chút nào nhỉ?

 

Không những không ngạc nhiên, tôi thậm chí còn chẳng giận.

 

Tôi chỉ thấy buồn cười.

 

Tôi tiếp tục gọi điện.

 

Gọi cho trợ lý của Lục Tử Mặc, gọi cho phó giám đốc công ty anh ta, gọi cho hội anh em tốt của anh ta, gọi cho bạn gái của hội anh em tốt đó, gọi cho cả những ông anh họ, em họ tám đời chẳng liên quan của anh ta.

 

Đương nhiên, tôi gọi những cuộc điện thoại này không phải để than vãn hay bôi nhọ anh ta.

 

Tôi chỉ là không tìm thấy chồng mình, nên lo lắng quá thôi.

 

Dù sao, tôi cũng chỉ là một người vợ yếu đuối, vì không tìm được chồng mà bất an đến mức mất phương hướng. Tôi có thể có ý đồ xấu gì cơ chứ?

 

Trước đây, dù giữa tôi và Lục Tử Mặc có mâu thuẫn lớn đến đâu, tôi cũng chưa bao giờ làm ầm lên, càng không để người ngoài biết.

 

Đó là thể diện tôi dành cho anh ta.

 

Nhưng anh ta đã không cần mặt mũi nữa rồi, thì tôi còn quan tâm làm gì?

 

Sau khi gọi xong, tôi bỗng cảm thấy vô cùng sảng khoái.

 

Tôi thong thả cắt miếng bò bít tết, rót rượu vang, tận hưởng một bữa tối tuyệt vời.

 

Ăn no uống đủ, tôi rót chút rượu còn lại vào ly, ngửa đầu uống cạn.

 

Tôi có hơi say rồi.

 

Tôi quyết định chơi lớn một lần.

 

Tôi bấm số gọi cho Sở Mục - anh trai của Sở Vũ Yên.

 

"Thật xin lỗi, làm phiền anh vào giờ này thật không phải. Tôi là Giang Uyển, vợ của Lục Tử Mặc. Anh ấy đã hẹn tối nay sẽ về nhà, nhưng bây giờ vẫn chưa thấy đâu, điện thoại cũng không liên lạc được. Tôi thực sự lo lắng anh ấy đã gặp chuyện gì ngoài ý muốn, nên mới mạo muội gọi cho anh. Nếu anh có tin tức gì về anh ấy, xin hãy báo cho tôi, làm ơn….”

 

 

Tôi cố tình giả vờ như một người vợ lo âu, yếu đuối và đáng thương, thậm chí còn hơi nghẹn ngào.

 

Đầu dây bên kia im lặng rất lâu, sau đó, giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên:

 

“Anh Lục… cậu ấy vẫn ổn, không có chuyện gì đâu, cô không cần lo lắng.”

 

Tôi hỏi: “Anh ấy không sao thì tốt rồi. Anh có biết anh ấy đang ở đâu không? Tôi sẽ đến đón anh ấy.”

 

Lại là một khoảng lặng kéo dài. Tôi gần như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt khó xử và bất đắc dĩ của người đàn ông ở đầu dây bên kia.

 

“Tối nay chắc cậu ấy sẽ không về nhà đâu.”

 

“Vậy sao…”

 

Tôi khẽ nghẹn ngào, rồi cúp máy.

 

Sau đó, tôi cúi người, ôm bụng cười phá lên.

 

Cười đến mức bụng tôi cũng đau luôn rồi.

 

3

 

Sáng sớm hôm sau, Lục Tử Mặc mới về nhà, mặt mày khó chịu.

 

Bởi vì, vừa mở điện thoại ra, trợ lý, phó tổng, anh em tốt, bạn gái của anh em tốt, thậm chí cả mấy người họ hàng xa tám đời của anh ta đều nhao nhao liên lạc, bảo anh ta mau chóng về nhà.

 

Còn có chuyện nào mất mặt hơn thế này không?

 

Chắc là không rồi.

 

Tôi dù trong lòng hả hê nhưng vẫn cố tỏ ra yếu đuối, mắt ngân ngấn lệ.

 

“Tử Mặc, anh đã đi đâu tối qua vậy? Em lo cho anh lắm! Cả đêm em không ngủ được, cứ chờ anh mãi…”

 

Tôi thấy rõ ràng, lời trách cứ của anh ta đã sắp buột miệng thốt ra, nhưng lại bị anh ta nuốt ngược trở vào.

 

Cuối cùng, anh ta chỉ tức tối thở dài một hơi.

 

“Tối qua công ty có chút việc đột xuất, quên báo em. Mà em cũng vậy, sau này có chuyện gì cũng đừng gọi điện khắp nơi nữa, làm ầm lên như vậy, còn ra thể thống gì nữa.”

 

Tôi thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng: “Là do em lo quá nên mất bình tĩnh. Anh ăn gì chưa? Để em nấu cháo cho anh nhé?”

 

Anh ta lắc đầu: “Không cần, anh đến công ty ăn.”

 

Tôi kéo tay áo anh ta: “Tử Mặc, anh đã lâu lắm rồi không ở nhà. Hôm nay nghỉ một ngày đi, em rất nhớ anh…”

 

Sắc mặt anh ta lập tức tối sầm lại, vội vàng rút tay áo ra khỏi tay tôi.

 

Tôi hiểu, đàn ông là như vậy. Nếu anh ta yêu bạn, bạn sẽ là ánh trăng sáng duy nhất trên đời, là nốt chu sa đỏ thắm trong lòng anh ta. Nhưng nếu anh ta không yêu, thì bạn càng chiều chuộng, càng gần gũi, anh ta lại càng ghét bỏ.

 

Giống như bây giờ, ánh mắt Lục Tử Mặc nhìn tôi vừa chán ghét vừa khinh thường.

 

Không sao cả, dù sao tôi cũng chẳng còn để tâm.

 

Dù vậy, tôi vẫn tiếp tục đóng vai một người vợ dịu dàng đáng thương.

 

Tôi nói: “Tử Mặc, anh…”

 

Lời tôi còn chưa dứt, anh ta đã bỏ đi.

 

Tốt lắm, đúng lúc tôi cũng diễn đến buồn nôn rồi.



Bình luận

Loading...