60 Tuổi Quay Đầu Vẫn Chưa Muộn
Chương 5
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
18
Ban đầu tôi còn tưởng các anh công an đến giúp mình, nào ngờ vừa gặp đã bị một người đứng bên trái, một người đứng bên phải khống chế hai tay.
Tôi hoảng hốt hỏi:
“Các anh làm gì vậy? Tại sao lại bắt tôi?”
Cảnh sát giải thích:
“Cô đừng hoảng. Cô không biết mình bị Alzheimer à?
Chúng tôi nhận được báo án từ chồng và con trai cô, nói cô bị kẻ xấu lừa gạt, mang theo toàn bộ tài sản trong nhà bỏ trốn. Chúng tôi đã tốn không ít công sức mới tìm được cô.”
“Đừng lo, bây giờ chúng tôi sẽ đưa cô về gặp người nhà.”
Tôi vội vàng phân trần:
“Tôi không bệnh! Tôi tự mình ra ngoài! Tôi muốn ly hôn!”
“Cô à, người mắc bệnh thường không tự nhận ra mình có bệnh. Con trai cô đã nộp giấy khám chứng minh cô mắc Alzheimer.”
Tốt quá rồi! Lại là giấy chẩn đoán!
Lý Thủ Tiết và Lý Tư Nghi lại giở trò cũ.
Đổ bệnh lên đầu tôi chưa đủ hay sao?
Tôi điên cuồng giải thích rằng mình hoàn toàn bình thường, nhưng cảnh sát rõ ràng tin vào “giấy tờ” hơn là lời nói.
Anh ta chỉ vào cháu trai tôi, lúc này đang bị còng tay áp giải xuống:
“Người này mới là kẻ lừa tiền cô. Gia đình cô sẽ không hại cô.”
Thấy cháu bị còng tay, tôi giận đến mức đau thắt ngực, vùng vẫy điên cuồng.
Xung quanh bắt đầu có người dân hiếu kỳ tụ tập.
Có người đã bắt đầu xì xào:
“Không phải là cảnh sát dùng bạo lực chứ?”
Một vài người rút điện thoại ra quay phim.
Cảnh sát phải đứng ra giải thích.
Cháu tôi được dịp nghiêng đầu đến gần tôi, trấn an:
“Cô à, đừng hoảng. Cô có bệnh hay không thì đến đồn kiểm tra sẽ rõ. Cảnh sát sẽ cho ta công bằng. Chúng dựng chuyện trắng trợn như vậy chắc chắn có âm mưu khác. Mình còn phải đề phòng tiếp.”
Tôi dần bình tĩnh lại, thấy cháu nói có lý, liền hợp tác với cảnh sát.
Quả nhiên, nửa ngày sau, cháu tôi chứng minh được thân phận luật sư và quan hệ huyết thống với tôi.
Tôi cũng chứng minh được tinh thần minh mẫn, hoàn toàn tỉnh táo.
Chúng tôi tiện thể nộp đơn tố cáo:
Chính thức kiện Lý Thủ Tiết và con trai ông ta vì tội mưu sát.
19
Rời khỏi đồn công an, tôi như trút được gánh nặng, cuối cùng cũng thấy nhẹ nhõm phần nào.
Chỉ còn đến trung tâm giám định lấy kết quả là có đủ chứng cứ—cha con họ không thể thoát được nữa.
Nhưng tôi không ngờ rằng—vừa bước ra khỏi cổng đồn công an, một bóng người đã lao thẳng về phía tôi.
Chưa kịp phản ứng, khuôn mặt dữ tợn của Lý Thủ Tiết đã hiện ngay trước mắt tôi.
Ông ta cầm trong tay một ống tiêm!
Tình thế nguy cấp, tôi cứ tưởng mình xong đời rồi—thì một viên cảnh sát từ đâu xông ra, tung cú đá thẳng vào người Lý Thủ Tiết, khiến ông ta ngã dúi dụi dưới đất.
Cái lão già từng hai lần tự sát để dọa người—giờ thật sự không còn sức mà giở trò nữa.
Nằm trên đất, ông ta vẫn cố gào lên, ánh mắt đầy căm hận:
“Lưu Chi Thúy, mày không chết tử tế được đâu! Mày cấu kết người ngoài hại chồng hại con! Mày nỡ ra tay với đứa con mình nuôi lớn? Mày không xứng làm người!”
Những lời vô liêm sỉ đó khiến cả mấy người cảnh sát cũng phải trợn trắng mắt.
Tôi có cả bụng lời muốn chửi, nhưng rồi chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.
Đối với loại cầm thú này, nói thêm một câu cũng thấy phí phạm nước bọt.
Cháu tôi nhặt ống tiêm dưới đất, đưa cho cảnh sát, phẫn nộ nói:
“Các anh xem! Tôi đã nói ông ta không có ý tốt. Còn dám ngay trước cổng đồn công an ra tay hành hung! Trong ống này chắc chắn là loại thuốc độc giống thứ ông ta từng cho vào insulin của cô tôi! Nhân chứng, vật chứng đủ cả rồi!”
Cảnh sát lập tức vào cuộc, nhanh chóng thu thập được toàn bộ chuỗi bằng chứng phạm tội của Lý Thủ Tiết.
Tuy nhiên, do ông ta một mực khẳng định con trai không biết gì, Lý Tư Nghi cũng không trực tiếp tham gia nên cuối cùng chỉ bắt mình ông ta.
Nửa tháng sau, vụ mưu sát và vụ ly hôn của tôi được xét xử cùng một lúc.
Trước khi phiên tòa bắt đầu, Lý Tư Nghi với tư cách nhân chứng cũng có mặt.
Cậu ta chặn tôi lại ngoài hành lang, nói một tràng chuyện cũ thời nhỏ, cố gắng đánh thức “tình mẫu tử” trong tôi, cầu xin tôi bớt chia tài sản đi một chút, để lại cho cậu ta—còn phải nuôi con nhỏ.
Tôi chỉ thấy buồn cười.
Những năm qua, có việc nào là tôi không hy sinh vì cậu ta?
Còn cậu ta đã làm gì cho tôi?
Để tôi ăn thức ăn thô, mặc quần áo cũ của mẹ vợ?
Tôi lạnh lùng nói:
“Đừng mơ. Một đồng tôi cũng không nhường cho các người.”
Tôi đẩy cậu ta sang một bên, bước vào tòa.
Cậu ta gào lên, không giữ được bình tĩnh:
“Mẹ! Cả đời mẹ chẳng làm được gì,đóng góp cái gì mà đòi chia đống tài sản lớn như vậy? Dựa vào việc mẹ làm osin chắc?
Mẹ có nghĩ đến việc mẹ sáu mươi tuổi rồi không? Sau này ai nuôi mẹ? Mẹ trông chờ cháu trai nuôi mẹ chắc?!”
20
Tới tận hôm nay, khi nhìn thấy Lý Tư Nghi gào rú giận dữ như vậy, tôi không còn thấy đau lòng nữa.
Chỉ thấy muốn bật cười.
“Sáu mươi thì sao? Sáu mươi tuổi quay đầu vẫn chưa muộn.”
Nhờ đầy đủ bằng chứng, phiên xét xử kết thúc không ngoài dự đoán.
Lý Thủ Tiết bị kết án ba mươi năm tù giam, tổng hợp các tội danh: làm giả hồ sơ y tế, mưu sát, cố ý giết người, gian lận bảo hiểm.
Không ngoài dự đoán, ông ta sẽ chết già trong tù.
Tòa án cũng thông qua đơn ly hôn của tôi, do ông ta là bên có lỗi nên phần lớn tài sản được chia cho tôi.
Kết thúc phiên tòa, Lý Tư Nghi đuổi theo tôi mắng suốt cả đoạn đường.
Nói tôi cướp tài sản đáng lẽ thuộc về cậu ta.
Tôi không thèm khách sáo, nghe lời cháu, công khai hết tội trạng của cậu ta lên mạng xã hội.
Lý Tư Nghi nhanh chóng thân bại danh liệt, mất luôn công việc, vợ dẫn con bỏ đi.
Còn tôi, lại nhận được vô số sự cảm thông của cộng đồng mạng.
Họ phẫn nộ vì bất công, đồng loạt nói:
“Giúp đỡ bà ấy chẳng đáng là bao! Một người một nghìn, một người một đồng, gom góp cho bà cụ sống an nhàn tuổi già.”
Tôi từ chối tất cả tấm lòng tốt đó.
Tài sản của tôi đủ để tôi dưỡng già. Tôi bảo họ hãy quyên góp cho người thật sự cần giúp đỡ.
Dù vậy, nhờ lần đó, tôi cảm nhận được sự ấm áp từ người xa lạ, còn hơn cả “gia đình” lạnh như băng tôi từng có.
Tôi mở một tài khoản livestream, chia sẻ cuộc sống về hưu của mình, bất ngờ lại được nhiều người yêu thích.
Tiếp theo, tôi dự định mở một series du lịch bằng xe cắm trại.
Sáu mươi tuổi—sự nghiệp vẫn chưa muộn!
Trước ngày khởi hành, tôi tới nhà tù thăm Lý Thủ Tiết.
Ông ta đã mãn nguyện, không tiếc nuối gì nữa, chết cũng không cần diễn với tôi một vở tử tế.
Vụ nhận cha con năm đó không có xét nghiệm huyết thống, tôi đặc biệt đi kiểm tra nhóm máu.
Lý Thủ Tiết là nhóm O, còn Lý Tư Nghi là nhóm AB.
Họ không thể nào có quan hệ cha con.
Thì ra người bị lừa suốt đời—là chính ông ta.
Lý Thủ Tiết run rẩy, môi trắng bệch, gắng sức nói:
“Vãn Nghi… Vãn Nghi… Em lừa anh khổ quá rồi…”
Tôi không ngoái đầu lại.
Bước ra khỏi nhà tù, ngẩng đầu nhìn nắng rực rỡ trên cao, tôi bật cười:
“Tôi lừa đấy.”
So với tình yêu sinh tử gì đó, ông ta cuối cùng vẫn tin vào người đàn bà ngốc nghếch đã hy sinh cả đời vì mình.
Bởi vì, dối trá—chỉ cần người ta chịu tin, dù hoang đường đến đâu cũng có thể trở thành thật.
Lý Thủ Tiết—đây là món nợ ông nợ tôi!
(Đã hết truyện)
Di Chúc Máu (đọc thử truyện)
📌 Đề xuất truyện hay có thể loại tương tự:
Hiện Đại,
Trả Thù,
Trọng sinh,
Gia Đình,
Tâm Lý,
Trong lễ đính hôn, mẹ tôi đột nhiên phát điên.
Bà lật tung bàn tiệc, lao đến tát vào mặt Lý Lương – người tôi sắp đính hôn – đến mức máu mũi hắn chảy ròng ròng.
Bà còn túm tóc mẹ của Lý Lương, đập đầu bà ấy xuống bàn liên tiếp.
Mãi đến khi mọi người cùng lao vào mới khống chế được mẹ.
Trong tay bà vẫn còn nắm chặt hai nắm tóc của mẹ Lý Lương.
Mẹ khẽ nói với tôi rằng bà đã trọng sinh.
1
Buổi lễ đính hôn bị hủy, vậy mà tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Cuộc hôn sự này là bà nội tự sắp xếp cho tôi, bởi bà mắc bệnh nan y.
Trước khi chết bà nhất định bắt tôi phải đính hôn, ngay cả đối tượng cũng đã chọn sẵn.
Chính là con trai của Lý góa phụ trong cùng làng – Lý Lương.
Ban đầu tôi thấy chuyện này thật nực cười, nhưng ba tôi nói đó là tâm nguyện cuối cùng của người già.
Để bà ra đi thanh thản thì cứ giả vờ đính hôn trước, đợi bà mất rồi hủy hôn cũng chưa muộn.
Mẹ tôi cũng đồng ý, coi như bỏ chút tiền làm bữa tiệc, trọn đạo hiếu cuối cùng với bà.
Không ngờ hôm nay bà lại phát điên, phá nát cả lễ đính hôn.
Tôi dìu mẹ vừa về đến nhà thì ba nhận được một cuộc điện thoại.
Ông quay đầu, dữ tợn trừng mắt nhìn mẹ: “Tất cả đều là trò hay của bà! Bệnh của mẹ tôi giờ nặng thêm, nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ không tha cho bà!”
Nói xong ông đập cửa bỏ đi.
Mẹ lại chẳng thèm nhìn ông, chỉ chăm chú nhìn tôi.
Tôi lo lắng hỏi: “Mẹ, mẹ thấy khó chịu ở đâu? Có cần đến bệnh viện không?”
Bà run run đưa tay vuốt mặt tôi, thật lâu sau mới mở miệng:
“Nguyên Nguyên, cuộc hôn này không thể thành.
Mẹ con Lý Lương sẽ hại chết con!”
“Lý Lương sẽ ngoại tình ngay trong thời gian hôn nhân, còn bạo hành con lúc con mang thai, khiến con mắc trầm cảm sau sinh nặng.
Chúng sẽ nhốt con trong nhà, không cho con đi khám bệnh, ngày ngày hành hạ, chửi rủa con, cuối cùng ép con nhảy 🏢 tự tử!”
Mẹ nói mà mắt đỏ hoe, khóc nức nở.
Tôi ngẩn người: “Sao có thể thế được? Con đâu thật sự cưới Lý Lương.”
“Chỉ là để hoàn thành tâm nguyện của bà nội thôi mà.
Đợi bà mất con sẽ hủy hôn với Lý Lương.
Làm sao con có thể mang thai với hắn được?”
Tôi không tin lời mẹ, thậm chí còn nghĩ bà đang hoang tưởng.
“Cái bà già đó vốn chẳng chết được đâu.
Chẳng bao lâu nữa bà ta sẽ bắt con cưới Lý Lương trước lúc bà ta lâm chung, rồi lại ép con sinh con cho hắn.
Con chết rồi bà ta vẫn chưa chết!”
Đây là lần đầu tôi thấy trên mặt mẹ hiện rõ sự hận thù sâu sắc với bà nội, tim tôi bất giác đập thình thịch.
Một tháng trước tôi còn làm việc ở thành phố bên.
Ba bảo tôi mau nghỉ việc về nhà vì bà nội bị ung thư gan giai đoạn cuối, muốn tôi về bầu bạn trong những ngày cuối.
Tôi tuy thấy lạ nhưng vẫn thu dọn hành lý quay về.
Sau đó bà nội lại nói muốn thấy tôi đính hôn trước khi mất.
Nghĩ bà chẳng còn mấy ngày nên tôi đồng ý.
Tưởng chỉ là đính hôn, không có đăng ký, bà qua đời rồi thì hủy hôn cũng được.
Nhưng nếu như lời mẹ nói là thật – bà nội cứ mượn danh “tâm nguyện trước lúc chết” để từng bước ép tôi cưới Lý Lương, sinh con – thì thật quá đáng sợ.
“Nhưng mẹ, nếu con thực sự bị trầm cảm sau sinh, sinh xong còn bị mẹ con Lý Lương giam trong nhà, mẹ sẽ không bỏ mặc con đâu mà?”
Tôi khó hiểu hỏi.
Ánh mắt mẹ lóe lên, tràn đầy hận ý sâu hơn.
“Đó là vì chúng nó nói mẹ bị tâm thần, đưa mẹ vào bệnh viện tâm thần, mẹ không thể ra ngoài được!”
Mẹ nghiến răng nói, tôi nghe mà sống lưng lạnh buốt.
“Không thể nào? Mẹ làm sao biết được những chuyện này?
Chẳng lẽ mẹ biết trước tương lai?”
“Đúng vậy!” Mẹ nắm chặt lấy tay tôi.
“Vì mẹ trọng sinh!”
Đôi mắt mở to của bà khiến tôi hơi sợ.
“Nguyên Nguyên, con nhất định phải tin mẹ!
Kiếp trước chúng từng bước tính toán để con gả cho Lý Lương, bắt con kết hôn sinh con cho hắn.
Nhưng hắn không chỉ ngoại tình, còn bạo hành con, hành hạ con, cắt đứt liên lạc với bên ngoài, cuối cùng khiến con rơi vào kết cục nhảy 🏢 mà chết.”
“Anh ta cầm hết tiền và nhà của con, còn cưới thêm nhân tình mới.
Đáng hận hơn là hắn lại ném con của con cho bà mẹ góa của hắn nuôi.”
“Mụ đàn bà đó chưa từng cho đứa trẻ được ăn no một bữa, còn thường xuyên dẫn nó ra bờ sông chơi.
Cuối cùng đứa nhỏ chẳng may trượt chân ngã xuống sông chết đuối, tất cả đều là do mẹ của Lý Lương gây ra!”
Mẹ nhắc đến mẹ con Lý Lương, mắt đỏ ngầu, như sắp phun ra lửa.
2
Đêm khuya, tôi nằm trên giường, trằn trọc mãi không ngủ nổi.
Chuyện mẹ là người trọng sinh, thật sự quá mức khó tin.
Đây chẳng phải chỉ có trong phim với tiểu thuyết thôi sao?
Đang nghĩ ngợi thì điện thoại reo lên.
Là ba tôi gọi đến.
“Nguyên Nguyên, con mau đến bệnh viện, bà nội con sắp không qua khỏi rồi.”
Tôi bật ngồi dậy.
Sao có thể? Theo lời mẹ, bà nội sống đến tận khi tôi qua đời vẫn còn khỏe mạnh kia mà.
Không kịp nghĩ nhiều, tôi thay quần áo rồi chạy ra khỏi nhà.
Trong phòng bệnh, bà nội cắm đầy ống trên người, gầy gò đến nỗi gần như không còn dáng dấp.
Tôi không khỏi bắt đầu nghi ngờ lời mẹ.
Ba kéo tôi ra ngoài hành lang, khuôn mặt tràn đầy đau khổ.
“Vốn bệnh của bà con vẫn còn ổn định.
Hôm nay con làm tiệc đính hôn, bà còn dặn y tá phát trực tiếp để bà xem.
Ai ngờ mẹ con lại gây chuyện như vậy, bà chịu không nổi cú sốc này, bệnh tình mới nặng thêm.
Bác sĩ nói có thể… chỉ còn vài ngày thôi.”
Tôi đứng chết lặng.
Bà nội thật sự sắp mất rồi sao?
Ba bảo tôi cùng ông vào phòng bác sĩ.
Bác sĩ lấy bệnh án của bà ra, trên đó ghi rõ ràng “Suy đa tạng nghiêm trọng”.
Còn có cả tờ giấy báo nguy kèm chữ ký.
“Nguyên Nguyên, con lớn rồi, có vài chuyện ba thấy cần phải nói cho con biết.”
Ba ngồi xuống ghế hành lang, vẻ mặt uể oải.
“Mẹ con… có bệnh tâm thần.
Mỗi lần phát bệnh, bà ấy đều nói mình là người trọng sinh, rằng mình biết trước những chuyện sẽ xảy ra sau này.
Thực ra tất cả chỉ là ảo tưởng của bà ấy thôi.
Lần này chắc chắn là bà ấy lại lên cơn rồi.”
Mẹ tôi có bệnh tâm thần ư?
Tôi sững sờ, trước nay chưa từng có ai nói với tôi điều này.
“Nguyên Nguyên, từ nhỏ con là do bà nội nuôi lớn.
Người bà lo lắng nhất cũng chính là con.”
Ba lau nước mắt: “Trước khi hôn mê, bà vẫn luôn gọi tên con…”
Hồi nhỏ, ba mẹ lấy cớ bận rộn mà gửi tôi về quê.
Đến tận khi tốt nghiệp cấp hai, tôi mới trở về bên họ.
Tôi thật sự là do bà nội nuôi lớn.
“Không phải ba không muốn đón con về.
Là vì bệnh của mẹ con, ba sợ ảnh hưởng đến con nên mới gửi con cho bà.”
“Những năm qua, ba tưởng bệnh bà ấy đã ổn định.
Không ngờ lần này lại phát tác nặng như vậy.
Có lẽ phải nghĩ cách đưa bà ấy vào bệnh viện điều trị.”
“Con nói xem, Nguyên Nguyên?” Ba ngẩng lên nhìn tôi, trong ánh mắt buồn bã thoáng hiện tia sắc lạnh.
“Ờ… vâng.” Tôi gật gù bừa, lòng rối như tơ vò.
3
Tôi canh ngoài phòng bệnh, không dám rời đi, sợ bà nội sẽ ra đi bất cứ lúc nào.
Trời vừa sáng, chuông điện thoại reo dồn dập.
“Nguyên Nguyên, con đang ở đâu?” Giọng mẹ trong máy đầy lo lắng.
Tôi nói mình đang ở bệnh viện.
Mẹ bảo tôi lập tức đến một quán ăn sáng gần bệnh viện, tuyệt đối không để ba biết.
Cúp máy, tôi bảo ba mình đi mua chút đồ ăn sáng, rồi rời khỏi đó.
Đến quán, mẹ đã đợi sẵn, quấn kín người, thần sắc căng thẳng, nhìn ngang ngó dọc.
Vừa thấy tôi, bà lập tức kéo tôi vào ngồi ở một góc bàn.
“Nguyên Nguyên, con nói cho mẹ biết, ba đã nói gì với con?
Con nhất định phải thành thật nói cho mẹ nghe!”
Nhìn ánh mắt nghiêm nghị mà nôn nóng của mẹ, tôi không nỡ lừa bà.
Tôi kể lại chuyện ba bảo rằng bà bị bệnh tâm thần.
Khóe mắt mẹ co giật, khuôn mặt hiện rõ sự âm trầm:
“Kiếp trước cũng chính là như vậy, ông ta đưa mẹ vào bệnh viện tâm thần.
Nguyên Nguyên, con tuyệt đối đừng tin ông ta.”
Nói xong, bà mở bàn tay, để lộ vài thứ trông như hạt nút áo.
“Con xem mẹ tìm thấy gì này?”
“Ba con đã lắp đặt camera trong nhà từ lâu.
Ông ta nhất định nghe lén cuộc nói chuyện của chúng ta rồi cố ý đánh lạc hướng con, nói mẹ bị tâm thần!”
Tôi nhìn chằm chằm mấy cái “nút áo” trong lòng bàn tay mẹ, đầu óc trống rỗng.
Nếu mẹ không nói dối, vậy thì ba đã giám sát mọi hành động của chúng tôi.
Ông ta chắc chắn biết chuyện mẹ là người trọng sinh.
Cho nên mới dựng lên lời nói dối “mẹ bị tâm thần” để tôi không tin mẹ.
“Nhưng… bà nội thật sự bệnh nặng mà.”
Nghe tôi nói, mẹ kiên quyết phủ nhận:
“Không thể nào! Chúng nó tuyệt đối đang lừa con! Bệnh của bà nội vốn không nghiêm trọng!”
Mẹ vừa dứt lời, điện thoại tôi vang lên.
Tôi dùng khẩu hình nói với mẹ là ba gọi, bà ra hiệu bật loa ngoài.
Vừa nhấn nghe, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng khóc nghẹn:
“Nguyên Nguyên, con đang ở đâu? Mau về đi, bà nội… đi rồi…”
Tôi và mẹ đều sững sờ tại chỗ.
Mẹ càng không dám tin, miệng cứ lẩm bẩm “Không thể nào…”
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰